Sau khi từ không gian hư cấu đi ra, Tang Thiên đi tới quán ăn văt một hơi ăn hết vài bát kim giác hoàn tử, dù sao cũng được ăn miễn phí không ăn cũng phí. Ban đêm tại thành phố Vũ Dương, ,*** huy hoàng, trên đường đi ở về nhà, những cơn gió nhẹ vỗ vể rất thoải mái, Tang Thiên không thích đô thị quá ồn ào, một mình đi bộ trên đường phố.
Sau khi rẽ vào một cái hẻm nhỏ tối đen, liền dừng lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi phun ra.
Hắn không có nghiện thuốc, bất quá mỗi ngày đều hút ba điếu, không có gì khác, chỉ thuần túy là một loại thói quen sau khi ăn xong mà thôi, cái thói quen này đã bảo trì ngàn năm, có muốn sửa cũng không được.
Liên tục hít bốn năm hơi, khóe miệng Tang Thiên xuất hiện một nụ cười quái dị, đem đầu thuốc trong tay đột nhiên bắn về phía bên trái.
Giờ phút này trong đem tối đầu thuốc lá giống như lưu tinh vậy bay vào trong hẻm nhỏ tối đen.
Ba một tiếng, đầu thuốc lá đột nhiên bị dập tắt, ngay sau đó liền truyền đến một âm thanh của phụ nữ.
"Không nghĩ tới lại bị anh dễ dàng phát hiện như vậy, có thể nói cho em biết làm sao anh phát hiện ra em không?"
Hiện tại có một người phụ nữ mang trang phục dạ hánh đứng đối diện với Tang Thiên, người phụ nữ này có dáng người uyển chuyển, chỉ là khuôn mặt lại đầy mặt rỗ, thật là xấu đến không thể hình dung được, quả thực là không thể lọt vào tầm mắt người khác.
"Lại là cô." Tang Thiên hí mắt nhìn chắm chằm người phụ nữ hắc y đối diện.
"Như thế nào? Chẳng lẻ anh không nhớ em sao? Đêm hôm đó người ta ở chổ cũ đứng đợi anh cả đêm, nhưng mà nhân gia rất là nhớ anh!" Trong màn đêm, âm thanh của người phụ nữ này tràn ngập một cổ háp dẫn thần bí.
Đột nhiên!
Nữ nhân hắc y kêu lên một tiếng:"Tình lang anh thật là nhẫn tâm bạc tình bạc nghĩa, tự nhiên lại hạ độc thủ với nhân gia." Nàng dường như không nghĩ tới đối phương đột nhiên hạ độc thủ, dáng người uyển chuyển trong màn đêm như một con linh miêu nhanh chóng né tránh, trong lúc né tránh, nội tâm nàng tràn đầy kinh hãi, đối phương ra tay tốc độ rất nhanh, cơ hồ nhanh đến căn bản nàng không có thời gian hoàn thủ.
"Tình lang, hôm nay dừng ở đây, lần sau gặp lại tạm biệt."
Sưu sưu!
Nữ nhân hắc y nhảy người lên, nhảy lên trên cây cột, thân ảnh uyển chuyển bắt đầu như ẩn như hiện:"Ha ha, hảo tình lang, thực lực của anh quả thực làm cho em mở rộng tầm mắt àh."
"Nho nhỏ thuấn di bí thuật, cô thật sự cho rằng hôm nay cô có thể đi được sao."
Tang Thiên tiến lên phía trước, vung tay phải lên, năm ngón tay phải giơ lên, đột nhiên ở trên không trung xuất ra một trảo, lạnh giọng quát:"Xuống đây cho ta."
Thân thể của hắc y nữ nhân vốn đang như ẩn như hiện như sắp biến mất, nàng đang hoảng sợ vì nghe từ miệng Tang Thiên nói ra thuấn di bí thuật, đột nhiên cảm giác thân thể trầm xuống, vô cùng hoảng sợ, chỉ sau một cái hô hấp, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó nàng liền nhin thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, khuôn mặt bình thản, chỉ là đôi mắt thâm thúy đến di thường, yên tĩnh, trong lúc nhất thời, hắn y nữ nhân giống như bị mất hồn vậy, trong lòng cảm thấy mơ hồ.
" A!"
Một hồi lâu, nàng mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, đang định phản khánh, lại phát hiện thân thể của mình căn bản không thể động đậy.
"Ngươi..."
Trong lòng hoảng sợ liền biểu lộ qua lời nói, bất quá chỉ thoáng qua một cái liền biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí cái đầu yêu kiều dựa vào trong lòng Tang Thiên, ôn nhu nhẹ nhàng nói:"Tình lang, em thật sự hy vọng anh có thể ôm nhân gia vĩnh viễn."
"Phải không."
Ngay lúc này Tang Thiên chính xác là đang ôm hắc y nữ nhân, bất quá nói là ôm không bằng nói bắt, khóe miệng của hắn mỉm cười nói:"Ta muốn nhìn xem ngươi có phải hay không thật sự đói khát như vậy."
Dứt lời, xuy lạp một tiếng, trực tiếp đem áo ngoài của hắc y nữ nhân xé náy bấy, thân hình kiều diễm, bộ áo ngực đầy hoa văn trong nháy mắt hiện ra.
Thân thể mềm mai của hắc y nữ nhân run lên nhè nhẹ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, bất quá âm thành từ trong miệng phát ra vẫn tràn đầy hấp dẫn như trước:"Tình lang, chúng ta đổi địa phương khác có được không?"
"Đổi làm gì, nơi này rất tốt, lấy trời làm mái lấy đất làm nhà, ở chổ này trực tiếp tạo người rất là thích hợp, bất quá."
Lúc này khóe miệng của Tang Thiên rất hiện một nụ cười rất là ta ác ma quỷ, lại duỗi tay ra kéo một cái, xuy lạp một tiếng, cái quần phía dưới của hắc y nữ nhân cũng bị xé nát bấy, một đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Hắc y nữ nhân dường như thật sự rất sợ,mặc dù trên mặt không có biều hiện gì, chỉ là trong đôi mắt tràn đầy kinh hoàng, nhìn thấy Tang Thiên không có tiếp tục động thù, nàng lúc này mới thở ra một hơi.
Tang Thiên lấy một tay nàng vác lên vai, híp mắt nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm một địa phương nào đó.
"Hảo tình lang, không bằng đến nhà của em đi thế nào?"
Tang Thiên không thèm để ý đến nàng, khiêng nàng chạy nhanh như tên bắn.
Thừa dịp vào lúc này, trong lòng hắc y nữ nhân đang suy nghĩ xem làm thế nào để chạy thoát, nàng tuyệt đối không nghĩ tới người thanh niên này thực lực dĩ nhiên lai như vậy quả thực làm cho người ta rất sợ hãi, hơn nữa dĩ nhiên còn biết thuấn di bí thuật, càng làm cho nàng không tể tin được chính là thuấn di bí thuật của bản thân dĩ nhiên...dĩ nhiên ở trước mặt hắn căn bản không có tác dụng gì cả.
Tuy là hoảng sợ nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, hiện tại phải tìm kế sách, một kế tuyệt hỏa thì mới có thể chạy thoát được.
Nhưng vừa nghĩ lại, tính cách của người thanh niên này cùng với kết quả điều tra của nàng hoàn toàn không phù hợp, làm cho nàng trong lúc nhất thời không thể xác định được tiếp theo Tang Thiên sẽ làm như thế nào.
"Tình lang." Hắc y nữ nhân vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện Tang Thiên hình như đang nâng vật gì, nhìn kỹ lại, hùa dọa nàng một trận hoảng sợ, là cống thoát nước. Hắn muốn làm cái gì?
"Tình lang, anh muốn.... A! Không được!"
Tang Thiên một cước đem nắp cống thoát nước mở ra, trực tiêp đem nữ nhân chỉ còn lại nội y này xem như rác ném vào trong cống thoát nước, phốc phốc một tiếng.
"Tang Thiên, ngươi chờ mà xem lão nương! A!!! Thật khó ngửi! Lão nương nhất định sẽ đem ngươi băm thành vạn mảnh!"
Từ dưới cống thoát nước truyền ra âm thanh của nữ nhân, Tang Thiên mặc kệ không thèm hỏi, trực tiếp đem nắp cống đậy lại.
Tang Thiên cũng không có hiếu sát, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa giỡn, đặc biệt là nữ nhân, trừ phi hắn thật sự có hứng thú, nếu không đối phương chỉ là một bộ xương khô mà thôi, đương nhiên, Tang Thiên cũng không phải thánh nhân, chỉ có sống lâu hơn một chút mà thôi, thỉnh thoảng tâm huyết cũng có trào lên, chỉ có điều thân thể của hắn rất kỳ lạ, một khi thú tính nổi lên, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể không chế bản thân hay không.
Dục vọng rất tổn hại đến thân thể a!
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tang Thiên giống như thường lệ chậm rãi tiến vào học viện đi làm, chỉ là mới vừa đi tới trung tâm huấn luyện, liền có cảm giác có vật gì đang bay nhanh đến hướng bên này, xoay người lại nhìn, thì lại thấy một chiếc xe bay.
Tại Học viện quân sự Phương Đông có tư cách lái xe trong Học viện chỉ có một người, đó chính là mỹ nữ phó hiệu trưởng trong truyền thuyết Tô Hàm.
Dát chi!
Xe bay đột nhiên khi cách Tang Thiên còn một thước thì khẩn cấp phanh lại, Tang Thiên nhíu mày lại, không biết vị tiểu thư này lại muốn chơi trò gì.
"Có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đến phòng làm việc cùa tôi."
Ngày hôm qua bị Tang Thiên đem chuyện đó ra trêu chọc trước mặt, cho tới bây giờ cơn giận của Tô Hàm vẫn chưa có giảm bớt, vốn muốn hù dọa người này một lát, không nghĩ tới cái tên đáng chết này lại như tượng gỗ đứng im không nhúc nhích, làm cho Tô Hàm vô cùng buồn bực, quay đầu xe lại, cặp môi thơm của Tô Hàm nhấp nháy như đang lẩm bẩm cái gì đó, hung hắng ấn một cái nút trên xe, trong nháy mắt, sau đít xem liền phun ra một luồng khói.
"Hừ! Phun chết ngươi!"
"Oh đúng rồi." Tô Hàm làm bộ như còn có việc gì đó, muốn nhìn xem bộ dạng Tang Thiên xấu xí cở nào, nhưng khi xoay người lại, lại phát hiện đã không có một bóng người, không thấy thân ảnh Tang Thiên đâu cả.
"Tên đáng chết!"
..........
Học viện quân sự Ánh Rạng Đông, thánh huy kỵ sĩ đoàn, phòng làm việc huấn luyện viên.
Nếu như nói Roland Ma Đế, Ánh Rạng Đông Khiếu Thiên, Phương Đông Du Long là có thể hình dung ra ba học viên ưu tú có tiềm năng nhất trong ba Học viện, như vậy Thánh Roland "quân tử" Thiên Dật tiên sinh, Ánh Rạng Đông "yêu cơ" Nhạc Dao chính là nói hai vị huấn luyện viên truyền kì của Thánh Roland cùng Ánh Rạng Đông.
"Yêu cơ" Nhạc Dao, huấn luyện viên thánh huy kỵ sĩ đoàn, Học viện quân sự Ánh Rạng Đông.
Ngay lúc này, vị yêu cơ tao nhã Nhạc Dao đang khoanh tay, đứng dưới cửa sổ, ngực không ngừng phập phồng, khuôn mặt trắng nõn đang vô cùng phẫn nộ, trong con mắt léo ra vô danh chi hỏa.
Đứng trong phòng làm việc còn có một người con gái, nàng là trợ lý huấn luyện viên Thánh huy kỵ sĩ đoàn, Nhã Nhi.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, đang nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, mới vừa rồi trong trung tâm huấn luyện, huấn luyện viên hung hăng trách mắng các thành viên cùa Thánh huy kỵ sĩ đoàn, ngay cả Khiếu Thiên người được huấn luyện viên sủng ái nhất cũng bị chủi chi một trận, trong ấn tượng của Nhã nhĩ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy huấn luyện viên nóng tính như vậy.
Một lúc sau.
Nhạc Dao mới chậm rãi nhắm con mắt lai, thở ra một hơi thật sâu, lúc này mới hữu khí vô lực nói:"Nhã Nhi, em đi ra ngoài trước đi, hôm nay ta không thoải mái."
"Vâng." Nhã Nhi cũng không dám nói thêm cái gì, đang muốn rời đi, thì lúc này, âm thanh của huấn luyện viên lại truyền đến.
"Oh đúng rồi, mấy ngày nay ta muốn đại biểu Học viện đi tham gia một cái tụ hội, em nói cho Khiếu Thiên, cho nó chuẩn bị một chút, đến lúc đó ta sẽ mang nó đi theo."
Sau khi rẽ vào một cái hẻm nhỏ tối đen, liền dừng lại, châm một điếu thuốc, hít một hơi, chậm rãi phun ra.
Hắn không có nghiện thuốc, bất quá mỗi ngày đều hút ba điếu, không có gì khác, chỉ thuần túy là một loại thói quen sau khi ăn xong mà thôi, cái thói quen này đã bảo trì ngàn năm, có muốn sửa cũng không được.
Liên tục hít bốn năm hơi, khóe miệng Tang Thiên xuất hiện một nụ cười quái dị, đem đầu thuốc trong tay đột nhiên bắn về phía bên trái.
Giờ phút này trong đem tối đầu thuốc lá giống như lưu tinh vậy bay vào trong hẻm nhỏ tối đen.
Ba một tiếng, đầu thuốc lá đột nhiên bị dập tắt, ngay sau đó liền truyền đến một âm thanh của phụ nữ.
"Không nghĩ tới lại bị anh dễ dàng phát hiện như vậy, có thể nói cho em biết làm sao anh phát hiện ra em không?"
Hiện tại có một người phụ nữ mang trang phục dạ hánh đứng đối diện với Tang Thiên, người phụ nữ này có dáng người uyển chuyển, chỉ là khuôn mặt lại đầy mặt rỗ, thật là xấu đến không thể hình dung được, quả thực là không thể lọt vào tầm mắt người khác.
"Lại là cô." Tang Thiên hí mắt nhìn chắm chằm người phụ nữ hắc y đối diện.
"Như thế nào? Chẳng lẻ anh không nhớ em sao? Đêm hôm đó người ta ở chổ cũ đứng đợi anh cả đêm, nhưng mà nhân gia rất là nhớ anh!" Trong màn đêm, âm thanh của người phụ nữ này tràn ngập một cổ háp dẫn thần bí.
Đột nhiên!
Nữ nhân hắc y kêu lên một tiếng:"Tình lang anh thật là nhẫn tâm bạc tình bạc nghĩa, tự nhiên lại hạ độc thủ với nhân gia." Nàng dường như không nghĩ tới đối phương đột nhiên hạ độc thủ, dáng người uyển chuyển trong màn đêm như một con linh miêu nhanh chóng né tránh, trong lúc né tránh, nội tâm nàng tràn đầy kinh hãi, đối phương ra tay tốc độ rất nhanh, cơ hồ nhanh đến căn bản nàng không có thời gian hoàn thủ.
"Tình lang, hôm nay dừng ở đây, lần sau gặp lại tạm biệt."
Sưu sưu!
Nữ nhân hắc y nhảy người lên, nhảy lên trên cây cột, thân ảnh uyển chuyển bắt đầu như ẩn như hiện:"Ha ha, hảo tình lang, thực lực của anh quả thực làm cho em mở rộng tầm mắt àh."
"Nho nhỏ thuấn di bí thuật, cô thật sự cho rằng hôm nay cô có thể đi được sao."
Tang Thiên tiến lên phía trước, vung tay phải lên, năm ngón tay phải giơ lên, đột nhiên ở trên không trung xuất ra một trảo, lạnh giọng quát:"Xuống đây cho ta."
Thân thể của hắc y nữ nhân vốn đang như ẩn như hiện như sắp biến mất, nàng đang hoảng sợ vì nghe từ miệng Tang Thiên nói ra thuấn di bí thuật, đột nhiên cảm giác thân thể trầm xuống, vô cùng hoảng sợ, chỉ sau một cái hô hấp, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó nàng liền nhin thấy một khuôn mặt có chút quen thuộc, khuôn mặt bình thản, chỉ là đôi mắt thâm thúy đến di thường, yên tĩnh, trong lúc nhất thời, hắn y nữ nhân giống như bị mất hồn vậy, trong lòng cảm thấy mơ hồ.
" A!"
Một hồi lâu, nàng mới từ trong mơ hồ tỉnh táo lại, đang định phản khánh, lại phát hiện thân thể của mình căn bản không thể động đậy.
"Ngươi..."
Trong lòng hoảng sợ liền biểu lộ qua lời nói, bất quá chỉ thoáng qua một cái liền biến mất vô ảnh vô tung, thậm chí cái đầu yêu kiều dựa vào trong lòng Tang Thiên, ôn nhu nhẹ nhàng nói:"Tình lang, em thật sự hy vọng anh có thể ôm nhân gia vĩnh viễn."
"Phải không."
Ngay lúc này Tang Thiên chính xác là đang ôm hắc y nữ nhân, bất quá nói là ôm không bằng nói bắt, khóe miệng của hắn mỉm cười nói:"Ta muốn nhìn xem ngươi có phải hay không thật sự đói khát như vậy."
Dứt lời, xuy lạp một tiếng, trực tiếp đem áo ngoài của hắc y nữ nhân xé náy bấy, thân hình kiều diễm, bộ áo ngực đầy hoa văn trong nháy mắt hiện ra.
Thân thể mềm mai của hắc y nữ nhân run lên nhè nhẹ, trong lòng vô cùng hoảng sợ, bất quá âm thành từ trong miệng phát ra vẫn tràn đầy hấp dẫn như trước:"Tình lang, chúng ta đổi địa phương khác có được không?"
"Đổi làm gì, nơi này rất tốt, lấy trời làm mái lấy đất làm nhà, ở chổ này trực tiếp tạo người rất là thích hợp, bất quá."
Lúc này khóe miệng của Tang Thiên rất hiện một nụ cười rất là ta ác ma quỷ, lại duỗi tay ra kéo một cái, xuy lạp một tiếng, cái quần phía dưới của hắc y nữ nhân cũng bị xé nát bấy, một đôi chân trắng nõn lộ ra bên ngoài.
Hắc y nữ nhân dường như thật sự rất sợ,mặc dù trên mặt không có biều hiện gì, chỉ là trong đôi mắt tràn đầy kinh hoàng, nhìn thấy Tang Thiên không có tiếp tục động thù, nàng lúc này mới thở ra một hơi.
Tang Thiên lấy một tay nàng vác lên vai, híp mắt nhìn xung quanh, giống như đang tìm kiếm một địa phương nào đó.
"Hảo tình lang, không bằng đến nhà của em đi thế nào?"
Tang Thiên không thèm để ý đến nàng, khiêng nàng chạy nhanh như tên bắn.
Thừa dịp vào lúc này, trong lòng hắc y nữ nhân đang suy nghĩ xem làm thế nào để chạy thoát, nàng tuyệt đối không nghĩ tới người thanh niên này thực lực dĩ nhiên lai như vậy quả thực làm cho người ta rất sợ hãi, hơn nữa dĩ nhiên còn biết thuấn di bí thuật, càng làm cho nàng không tể tin được chính là thuấn di bí thuật của bản thân dĩ nhiên...dĩ nhiên ở trước mặt hắn căn bản không có tác dụng gì cả.
Tuy là hoảng sợ nghi hoặc, nhưng cũng không dám mở miệng hỏi nhiều, hiện tại phải tìm kế sách, một kế tuyệt hỏa thì mới có thể chạy thoát được.
Nhưng vừa nghĩ lại, tính cách của người thanh niên này cùng với kết quả điều tra của nàng hoàn toàn không phù hợp, làm cho nàng trong lúc nhất thời không thể xác định được tiếp theo Tang Thiên sẽ làm như thế nào.
"Tình lang." Hắc y nữ nhân vừa muốn mở miệng, nhưng đột nhiên dừng lại, bởi vì nàng phát hiện Tang Thiên hình như đang nâng vật gì, nhìn kỹ lại, hùa dọa nàng một trận hoảng sợ, là cống thoát nước. Hắn muốn làm cái gì?
"Tình lang, anh muốn.... A! Không được!"
Tang Thiên một cước đem nắp cống thoát nước mở ra, trực tiêp đem nữ nhân chỉ còn lại nội y này xem như rác ném vào trong cống thoát nước, phốc phốc một tiếng.
"Tang Thiên, ngươi chờ mà xem lão nương! A!!! Thật khó ngửi! Lão nương nhất định sẽ đem ngươi băm thành vạn mảnh!"
Từ dưới cống thoát nước truyền ra âm thanh của nữ nhân, Tang Thiên mặc kệ không thèm hỏi, trực tiếp đem nắp cống đậy lại.
Tang Thiên cũng không có hiếu sát, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thích bị người khác đùa giỡn, đặc biệt là nữ nhân, trừ phi hắn thật sự có hứng thú, nếu không đối phương chỉ là một bộ xương khô mà thôi, đương nhiên, Tang Thiên cũng không phải thánh nhân, chỉ có sống lâu hơn một chút mà thôi, thỉnh thoảng tâm huyết cũng có trào lên, chỉ có điều thân thể của hắn rất kỳ lạ, một khi thú tính nổi lên, ngay cả hắn cũng không nắm chắc có thể không chế bản thân hay không.
Dục vọng rất tổn hại đến thân thể a!
Một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau, Tang Thiên giống như thường lệ chậm rãi tiến vào học viện đi làm, chỉ là mới vừa đi tới trung tâm huấn luyện, liền có cảm giác có vật gì đang bay nhanh đến hướng bên này, xoay người lại nhìn, thì lại thấy một chiếc xe bay.
Tại Học viện quân sự Phương Đông có tư cách lái xe trong Học viện chỉ có một người, đó chính là mỹ nữ phó hiệu trưởng trong truyền thuyết Tô Hàm.
Dát chi!
Xe bay đột nhiên khi cách Tang Thiên còn một thước thì khẩn cấp phanh lại, Tang Thiên nhíu mày lại, không biết vị tiểu thư này lại muốn chơi trò gì.
"Có chuyện quan trọng muốn nói với anh, đến phòng làm việc cùa tôi."
Ngày hôm qua bị Tang Thiên đem chuyện đó ra trêu chọc trước mặt, cho tới bây giờ cơn giận của Tô Hàm vẫn chưa có giảm bớt, vốn muốn hù dọa người này một lát, không nghĩ tới cái tên đáng chết này lại như tượng gỗ đứng im không nhúc nhích, làm cho Tô Hàm vô cùng buồn bực, quay đầu xe lại, cặp môi thơm của Tô Hàm nhấp nháy như đang lẩm bẩm cái gì đó, hung hắng ấn một cái nút trên xe, trong nháy mắt, sau đít xem liền phun ra một luồng khói.
"Hừ! Phun chết ngươi!"
"Oh đúng rồi." Tô Hàm làm bộ như còn có việc gì đó, muốn nhìn xem bộ dạng Tang Thiên xấu xí cở nào, nhưng khi xoay người lại, lại phát hiện đã không có một bóng người, không thấy thân ảnh Tang Thiên đâu cả.
"Tên đáng chết!"
..........
Học viện quân sự Ánh Rạng Đông, thánh huy kỵ sĩ đoàn, phòng làm việc huấn luyện viên.
Nếu như nói Roland Ma Đế, Ánh Rạng Đông Khiếu Thiên, Phương Đông Du Long là có thể hình dung ra ba học viên ưu tú có tiềm năng nhất trong ba Học viện, như vậy Thánh Roland "quân tử" Thiên Dật tiên sinh, Ánh Rạng Đông "yêu cơ" Nhạc Dao chính là nói hai vị huấn luyện viên truyền kì của Thánh Roland cùng Ánh Rạng Đông.
"Yêu cơ" Nhạc Dao, huấn luyện viên thánh huy kỵ sĩ đoàn, Học viện quân sự Ánh Rạng Đông.
Ngay lúc này, vị yêu cơ tao nhã Nhạc Dao đang khoanh tay, đứng dưới cửa sổ, ngực không ngừng phập phồng, khuôn mặt trắng nõn đang vô cùng phẫn nộ, trong con mắt léo ra vô danh chi hỏa.
Đứng trong phòng làm việc còn có một người con gái, nàng là trợ lý huấn luyện viên Thánh huy kỵ sĩ đoàn, Nhã Nhi.
Nàng lẳng lặng đứng ở nơi đó, đang nghĩ tới chuyện vừa mới phát sinh, mới vừa rồi trong trung tâm huấn luyện, huấn luyện viên hung hăng trách mắng các thành viên cùa Thánh huy kỵ sĩ đoàn, ngay cả Khiếu Thiên người được huấn luyện viên sủng ái nhất cũng bị chủi chi một trận, trong ấn tượng của Nhã nhĩ đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy huấn luyện viên nóng tính như vậy.
Một lúc sau.
Nhạc Dao mới chậm rãi nhắm con mắt lai, thở ra một hơi thật sâu, lúc này mới hữu khí vô lực nói:"Nhã Nhi, em đi ra ngoài trước đi, hôm nay ta không thoải mái."
"Vâng." Nhã Nhi cũng không dám nói thêm cái gì, đang muốn rời đi, thì lúc này, âm thanh của huấn luyện viên lại truyền đến.
"Oh đúng rồi, mấy ngày nay ta muốn đại biểu Học viện đi tham gia một cái tụ hội, em nói cho Khiếu Thiên, cho nó chuẩn bị một chút, đến lúc đó ta sẽ mang nó đi theo."
/418
|