"Ngươi sẽ phụ trách sự an toàn của ta, ta nói đúng không, Tang Thiên thân yêu"
Một lời nói nhỏ nhẹ như vậy truyền đến tai mọi người lại như quả bom đột nhiên nổ tung ra làm cho mọi người thất thần trong chốc lát, trố mắt đờ ra, bộ dạng hoàn toàn không thể tin được giống như nhìn thấy kỳ tích.
Cho dù thế nào mọi người cũng không ngờ Lam Công chúa danh tiếng hiển hách. . . sao đột nhiên có thể nói ra những lời này, hơn nữa còn là nói những lời đó với một người qua đường rất bình thường của Học viện quân sự Phương Đông. Kiểu hành động cực đoan này đã hoàn toàn phá vỡ lối suy nghĩ của mọi người, cảm giác này giống như một cô công chúa cao quý mẫu mực cầu hôn một tên quê mùa, thô kệch khiến người ta không cách nào chấp nhận được.
Tang Thiên thân yêu?
Cái này. . . . .
Lam công chúa và tên tiểu tử Tang Thiên rốt cuộc có quan hệ gì? Không ai biết. Dường như mọi người đều đang rơi vào sự khiếp sợ vô cùng. Ngôn ngữ thế này bùng nổ không chỉ làm cho mọi người mù tịt, hơn nữa còn làm toán loạn cả hội trường. Charles, Thiên Dật tiên sinh, Francis, ba người vô cùng run sợ, ba người ba vẻ mặt khác nhau. Charles vẻ kinh ngạc vạn phần chuyển sang phẫn nộ, khóe miệng khẽ động liên tục. Trên mặt Thiên Dật tiên sinh vẫn giữ nụ cười, chỉ có điều nụ cười của hắn không còn ôn hòa lương thiện nữa, mà kiểu cười lạnh gần như quỷ dị.
Nếu nói vẻ mặt phong phú nhất phải kể đến Francis, sắc mặt Francis từ tái sang trắng nhợt, hai mắt phun lửa, hai tay nắm chặt. Hôm qua khi hắn mời Dạ Vô U, Dạ Vô U lại đi truy tìm Tang Thiên, khiến hắn mất hết thể diện. Còn lần này, đứng bên cạnh Lam công chúa, làm cho hắn lần nữa trở thành tiêu điểm, vậy mà Lam công chúa lại. . . lại chủ động tới trước tên tiểu tử đáng chết kia, hơn nữa còn xưng hô với hắn là thân yêu nữa?
Sỉ nhục!
Màn kịch này đối với Charles hay Thiên Dật tiên sinh thậm chí Francis bất kỳ người nào trong đó đều là sự sỉ nhục lộ liễu. Cho dù là vì ham muốn cá nhân hay là đổi lấy thể diện của Saint Roland, Charles đều không thể nào tha thứ cho kiểu chuyện này phát sinh. Hít vào một hơi thật sâu, Charles cười một tiếng, bước đến nói: "Cho dù là lai lịch hay thực lực, Tang Thiên đều không thể so sánh với Thiên Dật tiên sinh, Lam công chúa, người có nên suy nghĩ kỹ lưỡng lại không, dù sao cũng liên quan tới an nguy của người, mà an nguy của người là trách nhiệm của ban tổ chức chúng ta."
"Ha ha phải không?"
Lam công chúa với đôi mắt màu lam kia đắm đuối nhìn Tang Thiên ngồi ở đối diện, như muốn lúc này nhìn Tang Thiên một cách thấu triệt
Charles vẫn luôn quan sát Lam công chúa và Tang Thiên chào hỏi nhau, bởi vì hắn không thể hiểu giữa hai người này rốt cuộc là quan hệ gì. Quan sát một lúc lâu, nhưng càng ngày càng mù mịt. Nhưng, có thể khẳng định một điều là, hai người này tuyệt đối không phải bạn bè, nếu đã không phải là bạn bè, sẽ dễ xử lý rồi.
Charles ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tang Thiên nói thẳng: "Tên của Lam công chúa dương danh cả Tinh Hải chư quốc, an nguy của người quan hệ trọng đại. Nếu Lam công chúa xảy ra điều gì bất trắc, Tang Thiên, ngươi có thể gánh vác nổi trách nhiệm này không?" Ngụ ý của hắn rất rõ ràng. Danh tiếng của Lam công chúa rất lớn, lớn tới mức can hệ tới lợi ích quốc gia. Nếu nàng xảy ra điều gì bất trắc, dù cho là rất nhỏ, ngươi một tên huấn luyện viên nhỏ bé cũng không gánh vác được.
Lúc này mọi người ở hội trường cũng đều từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn thấy màn kịch này, mọi người bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng đều biết là chuyện gì?
Tang Thiên ngược lại
Từ lúc bắt đầu đã ngồi yên lặng ở ghế sofa, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, không nói lời nào, như sự việc phát sinh hiện giờ không hề có bất cứ quan hệ nào với hắn.
Không chú ý, rõ ràng không chú ý. Cảnh này đã lọt vào mắt Charles khiến hắn vô cùng tức giận, đường đường là chủ tịch ban tổ chức, viện trưởng liên bang đệ nhất học viện quân sự Saint Roland, sao có thể tha thứ cho một tên tiểu bối coi thường chính mình, hừ lạnh một tiếng. Charles đến ngữ điệu nói cũng trầm thấp đi rất nhiều, "Người trẻ tuổi, ta đang nói chuyện với ngươi, chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy sao?
Nói xong, người Charles đứng thẳng tắp, ra vẻ khí thế nên có của kẻ bề trên, nhìn cao ngạo về phía Tang Thiên, thản nhiên nói, " Trả lời ta"
Trong hội trường, mọi người đã ngửi thấy được mùi vị của dược hỏa, biết cái lão Charles bắt đầu dùng thủ đoạn cũ, lấy địa vị để ép người. Mà Lam công chúa ở bên cạnh cũng không nói thêm gì nữa, cứ thế đứng đối diện Tam Thiên, nhìn Tang Thiên có chút hiếu kỳ, cũng có chút chờ đợi,
Một giây, năm giây, mười giây
Không ai đáp lại hắn
Khóe miệng Charles khẽ động đậy, lại một lần nữa bị coi thường, hắn đã quá tức giận, đang muốn trút cơn thịnh nộ, nhưng lúc này Tang Thiên lại đứng dậy, liếc Charles một cái, ánh mắt ấy như đang nhìn một sinh vật lạ không có cách nào giải quyết được vấn đề,một tiếng cười giễu cợt, lắc lắc đầu.
Trong lúc mọi người đang buồn bực khó hiểu, trong lúc Charles đang hầm hầm giận dữ, Tang Thiên một tay kéo Lam công chúa lại, ôm vào lòng, lạnh nhạt nói, "Bắt đầu từ bây giờ, sự an toàn của nàng thuộc về ta", nói xong, xoay mình bỏ đi.
Nếu như những lời của Lam công chúa lúc trước khiến cho mọi người trong hội trường đều trố mắt đờ ra, vậy thì, cái ôm bất thình lình của Tang Thiên giống như cơn lốc khủng bố rung chuyển trời đất, cơn lốc bay qua, mọi người chỉ cảm thấy mất hết hồn vía, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết làm sao, vừa mù mịt mà lại vừa kinh hãi.
"Hay cho một tên tiểu tử to gan lớn mật, cả gan trước mặt mọi người xâm phạm Lam công chúa"
Chỉ trong thời gian nháy mắt như vậy, trong lòng Charles đã thay đổi lớn lao, lúc nhìn thấy Tang Thiên đột nhiên ôm Lam công chúa, hắn thật sự giật mình, rồi tức giận, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ, cuối cùng cũng mượn được một cớ vô cùng quang minh chính đại
"Xâm phạm sao?" Tang Thiên cười lớn, ôm Lam công chúa trong lòng, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi nàng, nói, "ngươi lại định thế nào?"
Ầm
Màn kịch như vậy quả thực khiến mọi người trong hội trường hồn bay phách lạc, từng chữ từng chữ như lưỡi kiếm, giống như tiếng sấm sét vang lên trong đầu mọi người
Nếu hành vi lúc trước của Tang Thiên chỉ là không chú ý, vậy thì ngôn ngữ hành động lần này tuyệt đối lộ rõ vẻ coi thường
"Ngươi. . ."
Charles chưa bao giờ bị coi thường như vậy, bị coi thường trực tiếp trước mặt mọi người? Uất hận trong lòng chỉ trực trào lên, nét mặt già nua trở lên xanh mét, cả người run lên, chỉ vào Tang Thiên, lớn tiếng khiển trách, "Ngươi thật to gan, ngươi. . . ngươi. . . . ngươi. . . ."
Tang Thiên ôm Lam công chúa, híp hai mắt lại, liếc nhìn Charles một cái, nhưng không nói gì, xoay người bỏ đi.
Chứng kiến Tang Thiên bỏ đi, Charles vung tay lên, lập tức có rất nhiều người vù vù lao tới, Lam công chúa bị xâm phạm, cái này phải đáp lại? Anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù rất xấu xa, nhưng mọi người đều vui vẻ đảm nhiệm nam nhân vật xấu xa này, xông lên phía trước đầu tiên chính là Francis. Hắn đã sớm không kiềm chế được, quả thực hận Tang Thiên thấy xương, nghe được tiếng quát của viện trưởng, lập tức xuất ra toàn lực nóng vội xông tới.
Nhưng mà, lúc này Francis cùng với không ít tiểu tử chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân xông ra đến cửa,toàn bộ lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ở cửa họ chỉ nhìn thấy một người, chính là Lam công chúa.
" Charles, ngươi xem bộ dạng ta thế này giống bị người khác xâm phạm lắm sao?"
Đối mặt với Lam công chúa, nghe được câu hỏi không mấy thiện ý, Charles hít sâu một hơi, nói: "Hành vi vừa rồi của Tang Thiên thật sự là xâm phạm, Lam công chúa, người. . ."
"Hắn là bạn tốt của ta, sao lại là xâm phạm, Charles, ngươi không cảm thấy mình nên đeo kính sao?
Nghe thấy vậy, nét mặt Charles bỗng nhiên cứng đờ.
Mặc dù hắn là chủ tịch của ban tổ chức, lại là viện trưởng học viện quân sự Saint Roland, nhưng đối mặt với nghi vấn Lam công chúa đưa ra khá khéo léo, hắn cuối cùng không dám tức giận nữa
Đêm khuya, những vì sao lấp lánh
Thành Vị Ương, trên bờ biển Thiên Hải, rất nhiều đứa trẻ nô đùa ầm ĩ đều đang truy đuổi vui đùa, một người mặc áo T-shirt cỡ lớn, váy ngắn, ăn mặc rất giống một cô gái ăn chơi đang dạo bước trên bờ biển, một cơn gió biển mang theo hơi ẩm thổi đến, những sợi tóc màu lam bay lên tùy ý, giơ tay vén những sợi tóc bị gió thổi che mặt ra sau tai, cô nhìn về thanh niên thoạt nhìn rất bình thường, cười nói
" Ngươi không giống một thanh niên"
"Vậy sao. . ." Tang Thiên híp mắt, nhìn nơi được coi là bờ biển nhân tạo rộng bao la, không biết đang suy tư điều gì?
Lam công chúa dừng bước, xoay người hướng ra biển lớn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói yếu ớt: "Nếu như có thể, ta thật sự muốn lúc này thời gian ngừng trôi, đáng tiếc, ngày mai ta phải đi rồi"
Lam công chúa rất tò mò về Tang Thiên, bắt đầu từ đêm bị Tang Thiên đả thương, cho dù là sức chiến đấu vô cùng khủng khiếp của Tang Thiên hay là miệng lưỡi hắn cay độc và thời gian điều trị cho cô đã sử dụng bí thuật "Thiên sứ chi thủ" trong truyền thuyết, rất nhiều rất nhiều nghi hoặc, nhưng, nhưng lam công chúa chưa từng mở miệng hỏi những điều này, chỉ e là nửa từ cũng chưa có.
"Ta tên là Lam Tình, có thể nhớ kỹ không?"
Một lời nói nhỏ nhẹ như vậy truyền đến tai mọi người lại như quả bom đột nhiên nổ tung ra làm cho mọi người thất thần trong chốc lát, trố mắt đờ ra, bộ dạng hoàn toàn không thể tin được giống như nhìn thấy kỳ tích.
Cho dù thế nào mọi người cũng không ngờ Lam Công chúa danh tiếng hiển hách. . . sao đột nhiên có thể nói ra những lời này, hơn nữa còn là nói những lời đó với một người qua đường rất bình thường của Học viện quân sự Phương Đông. Kiểu hành động cực đoan này đã hoàn toàn phá vỡ lối suy nghĩ của mọi người, cảm giác này giống như một cô công chúa cao quý mẫu mực cầu hôn một tên quê mùa, thô kệch khiến người ta không cách nào chấp nhận được.
Tang Thiên thân yêu?
Cái này. . . . .
Lam công chúa và tên tiểu tử Tang Thiên rốt cuộc có quan hệ gì? Không ai biết. Dường như mọi người đều đang rơi vào sự khiếp sợ vô cùng. Ngôn ngữ thế này bùng nổ không chỉ làm cho mọi người mù tịt, hơn nữa còn làm toán loạn cả hội trường. Charles, Thiên Dật tiên sinh, Francis, ba người vô cùng run sợ, ba người ba vẻ mặt khác nhau. Charles vẻ kinh ngạc vạn phần chuyển sang phẫn nộ, khóe miệng khẽ động liên tục. Trên mặt Thiên Dật tiên sinh vẫn giữ nụ cười, chỉ có điều nụ cười của hắn không còn ôn hòa lương thiện nữa, mà kiểu cười lạnh gần như quỷ dị.
Nếu nói vẻ mặt phong phú nhất phải kể đến Francis, sắc mặt Francis từ tái sang trắng nhợt, hai mắt phun lửa, hai tay nắm chặt. Hôm qua khi hắn mời Dạ Vô U, Dạ Vô U lại đi truy tìm Tang Thiên, khiến hắn mất hết thể diện. Còn lần này, đứng bên cạnh Lam công chúa, làm cho hắn lần nữa trở thành tiêu điểm, vậy mà Lam công chúa lại. . . lại chủ động tới trước tên tiểu tử đáng chết kia, hơn nữa còn xưng hô với hắn là thân yêu nữa?
Sỉ nhục!
Màn kịch này đối với Charles hay Thiên Dật tiên sinh thậm chí Francis bất kỳ người nào trong đó đều là sự sỉ nhục lộ liễu. Cho dù là vì ham muốn cá nhân hay là đổi lấy thể diện của Saint Roland, Charles đều không thể nào tha thứ cho kiểu chuyện này phát sinh. Hít vào một hơi thật sâu, Charles cười một tiếng, bước đến nói: "Cho dù là lai lịch hay thực lực, Tang Thiên đều không thể so sánh với Thiên Dật tiên sinh, Lam công chúa, người có nên suy nghĩ kỹ lưỡng lại không, dù sao cũng liên quan tới an nguy của người, mà an nguy của người là trách nhiệm của ban tổ chức chúng ta."
"Ha ha phải không?"
Lam công chúa với đôi mắt màu lam kia đắm đuối nhìn Tang Thiên ngồi ở đối diện, như muốn lúc này nhìn Tang Thiên một cách thấu triệt
Charles vẫn luôn quan sát Lam công chúa và Tang Thiên chào hỏi nhau, bởi vì hắn không thể hiểu giữa hai người này rốt cuộc là quan hệ gì. Quan sát một lúc lâu, nhưng càng ngày càng mù mịt. Nhưng, có thể khẳng định một điều là, hai người này tuyệt đối không phải bạn bè, nếu đã không phải là bạn bè, sẽ dễ xử lý rồi.
Charles ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tang Thiên nói thẳng: "Tên của Lam công chúa dương danh cả Tinh Hải chư quốc, an nguy của người quan hệ trọng đại. Nếu Lam công chúa xảy ra điều gì bất trắc, Tang Thiên, ngươi có thể gánh vác nổi trách nhiệm này không?" Ngụ ý của hắn rất rõ ràng. Danh tiếng của Lam công chúa rất lớn, lớn tới mức can hệ tới lợi ích quốc gia. Nếu nàng xảy ra điều gì bất trắc, dù cho là rất nhỏ, ngươi một tên huấn luyện viên nhỏ bé cũng không gánh vác được.
Lúc này mọi người ở hội trường cũng đều từ trong khiếp sợ tỉnh táo lại, nhìn thấy màn kịch này, mọi người bề ngoài không nói gì, nhưng trong lòng đều biết là chuyện gì?
Tang Thiên ngược lại
Từ lúc bắt đầu đã ngồi yên lặng ở ghế sofa, thậm chí còn không ngẩng đầu lên, không nói lời nào, như sự việc phát sinh hiện giờ không hề có bất cứ quan hệ nào với hắn.
Không chú ý, rõ ràng không chú ý. Cảnh này đã lọt vào mắt Charles khiến hắn vô cùng tức giận, đường đường là chủ tịch ban tổ chức, viện trưởng liên bang đệ nhất học viện quân sự Saint Roland, sao có thể tha thứ cho một tên tiểu bối coi thường chính mình, hừ lạnh một tiếng. Charles đến ngữ điệu nói cũng trầm thấp đi rất nhiều, "Người trẻ tuổi, ta đang nói chuyện với ngươi, chẳng nhẽ ngươi không nghe thấy sao?
Nói xong, người Charles đứng thẳng tắp, ra vẻ khí thế nên có của kẻ bề trên, nhìn cao ngạo về phía Tang Thiên, thản nhiên nói, " Trả lời ta"
Trong hội trường, mọi người đã ngửi thấy được mùi vị của dược hỏa, biết cái lão Charles bắt đầu dùng thủ đoạn cũ, lấy địa vị để ép người. Mà Lam công chúa ở bên cạnh cũng không nói thêm gì nữa, cứ thế đứng đối diện Tam Thiên, nhìn Tang Thiên có chút hiếu kỳ, cũng có chút chờ đợi,
Một giây, năm giây, mười giây
Không ai đáp lại hắn
Khóe miệng Charles khẽ động đậy, lại một lần nữa bị coi thường, hắn đã quá tức giận, đang muốn trút cơn thịnh nộ, nhưng lúc này Tang Thiên lại đứng dậy, liếc Charles một cái, ánh mắt ấy như đang nhìn một sinh vật lạ không có cách nào giải quyết được vấn đề,một tiếng cười giễu cợt, lắc lắc đầu.
Trong lúc mọi người đang buồn bực khó hiểu, trong lúc Charles đang hầm hầm giận dữ, Tang Thiên một tay kéo Lam công chúa lại, ôm vào lòng, lạnh nhạt nói, "Bắt đầu từ bây giờ, sự an toàn của nàng thuộc về ta", nói xong, xoay mình bỏ đi.
Nếu như những lời của Lam công chúa lúc trước khiến cho mọi người trong hội trường đều trố mắt đờ ra, vậy thì, cái ôm bất thình lình của Tang Thiên giống như cơn lốc khủng bố rung chuyển trời đất, cơn lốc bay qua, mọi người chỉ cảm thấy mất hết hồn vía, đầu óc trống rỗng, hoàn toàn không biết làm sao, vừa mù mịt mà lại vừa kinh hãi.
"Hay cho một tên tiểu tử to gan lớn mật, cả gan trước mặt mọi người xâm phạm Lam công chúa"
Chỉ trong thời gian nháy mắt như vậy, trong lòng Charles đã thay đổi lớn lao, lúc nhìn thấy Tang Thiên đột nhiên ôm Lam công chúa, hắn thật sự giật mình, rồi tức giận, nhưng ngay sau đó lại mừng rỡ, cuối cùng cũng mượn được một cớ vô cùng quang minh chính đại
"Xâm phạm sao?" Tang Thiên cười lớn, ôm Lam công chúa trong lòng, hôn nhẹ nhàng lên đôi môi nàng, nói, "ngươi lại định thế nào?"
Ầm
Màn kịch như vậy quả thực khiến mọi người trong hội trường hồn bay phách lạc, từng chữ từng chữ như lưỡi kiếm, giống như tiếng sấm sét vang lên trong đầu mọi người
Nếu hành vi lúc trước của Tang Thiên chỉ là không chú ý, vậy thì ngôn ngữ hành động lần này tuyệt đối lộ rõ vẻ coi thường
"Ngươi. . ."
Charles chưa bao giờ bị coi thường như vậy, bị coi thường trực tiếp trước mặt mọi người? Uất hận trong lòng chỉ trực trào lên, nét mặt già nua trở lên xanh mét, cả người run lên, chỉ vào Tang Thiên, lớn tiếng khiển trách, "Ngươi thật to gan, ngươi. . . ngươi. . . . ngươi. . . ."
Tang Thiên ôm Lam công chúa, híp hai mắt lại, liếc nhìn Charles một cái, nhưng không nói gì, xoay người bỏ đi.
Chứng kiến Tang Thiên bỏ đi, Charles vung tay lên, lập tức có rất nhiều người vù vù lao tới, Lam công chúa bị xâm phạm, cái này phải đáp lại? Anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù rất xấu xa, nhưng mọi người đều vui vẻ đảm nhiệm nam nhân vật xấu xa này, xông lên phía trước đầu tiên chính là Francis. Hắn đã sớm không kiềm chế được, quả thực hận Tang Thiên thấy xương, nghe được tiếng quát của viện trưởng, lập tức xuất ra toàn lực nóng vội xông tới.
Nhưng mà, lúc này Francis cùng với không ít tiểu tử chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân xông ra đến cửa,toàn bộ lại đột nhiên dừng lại.
Bởi vì ở cửa họ chỉ nhìn thấy một người, chính là Lam công chúa.
" Charles, ngươi xem bộ dạng ta thế này giống bị người khác xâm phạm lắm sao?"
Đối mặt với Lam công chúa, nghe được câu hỏi không mấy thiện ý, Charles hít sâu một hơi, nói: "Hành vi vừa rồi của Tang Thiên thật sự là xâm phạm, Lam công chúa, người. . ."
"Hắn là bạn tốt của ta, sao lại là xâm phạm, Charles, ngươi không cảm thấy mình nên đeo kính sao?
Nghe thấy vậy, nét mặt Charles bỗng nhiên cứng đờ.
Mặc dù hắn là chủ tịch của ban tổ chức, lại là viện trưởng học viện quân sự Saint Roland, nhưng đối mặt với nghi vấn Lam công chúa đưa ra khá khéo léo, hắn cuối cùng không dám tức giận nữa
Đêm khuya, những vì sao lấp lánh
Thành Vị Ương, trên bờ biển Thiên Hải, rất nhiều đứa trẻ nô đùa ầm ĩ đều đang truy đuổi vui đùa, một người mặc áo T-shirt cỡ lớn, váy ngắn, ăn mặc rất giống một cô gái ăn chơi đang dạo bước trên bờ biển, một cơn gió biển mang theo hơi ẩm thổi đến, những sợi tóc màu lam bay lên tùy ý, giơ tay vén những sợi tóc bị gió thổi che mặt ra sau tai, cô nhìn về thanh niên thoạt nhìn rất bình thường, cười nói
" Ngươi không giống một thanh niên"
"Vậy sao. . ." Tang Thiên híp mắt, nhìn nơi được coi là bờ biển nhân tạo rộng bao la, không biết đang suy tư điều gì?
Lam công chúa dừng bước, xoay người hướng ra biển lớn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói yếu ớt: "Nếu như có thể, ta thật sự muốn lúc này thời gian ngừng trôi, đáng tiếc, ngày mai ta phải đi rồi"
Lam công chúa rất tò mò về Tang Thiên, bắt đầu từ đêm bị Tang Thiên đả thương, cho dù là sức chiến đấu vô cùng khủng khiếp của Tang Thiên hay là miệng lưỡi hắn cay độc và thời gian điều trị cho cô đã sử dụng bí thuật "Thiên sứ chi thủ" trong truyền thuyết, rất nhiều rất nhiều nghi hoặc, nhưng, nhưng lam công chúa chưa từng mở miệng hỏi những điều này, chỉ e là nửa từ cũng chưa có.
"Ta tên là Lam Tình, có thể nhớ kỹ không?"
/418
|