Kết quả hai người nhà giàu xem như có tiền có thế ở thành Giao Châu, liên ở trên Thiểu Hải lâu buồn bực không lên tiếng mà dùng bữa uống rượu, cảnh tượng rất buồn chán.
"Mấy ngày trước đây đi Cao Mật trừ phiến loạn, tiền tiêu nhiều giống như nước chảy, chuyện lớn nhỏ diêm đinh đều phải tự thân vận động, mới nhớ tới lời nói của Chu huynh ngày đó, thật sự là cặn kẽ từng chữ".
Vẫn là Lý Mạnh phá vỡ yên lặng trước, Chu cử nhân nghe được câu nói của Lý Mạnh, cả người giật mình thon thót, thật đúng là không biết nên trả lời thế nào, định bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Lý Mạnh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cử nhân, liền mở miệng nói:
"Phái có địa bàn, nhưng Chu huynh nói Sơn Đông này chính là đất chết, đất đai cằn cỏi, lại rát dễ bị người ta vây khốn, Lý mỗ cân nhắc rất lâu mà cũng không rõ nguyên cớ, xin hỏi tiên sinh, hiện tại rốt cuộc nơi nào mới gọi là đất lập thân?"
Lời này quá thật có chút đúng, một ngụm rượu của Chu Dương lập tức bị sặc ở trong cả họng, mặt đỏ bừng bừng, vội lấy lay áo che khuất, ho khan nửa ngày, quay đầu lại, nhưng thấy Lý Mạnh nhìn gã tựa cười mà không phải cười, cũng không nói gì, cái gọi là thư sinh khí phách chỉ điểm giang sơn, người đọc sách bậc này như Chu Dương, xưa nay luôn nghĩ vì đại thế thiên hạ, nay có người hỏi. Trả lời có thể tạo thành đại họa, không trả lời thì trong lòng thật sự ngứa ngáy tới cực điểm.
Qua nửa ngày, Chu cử nhân này lại rót cho mình một chén đầy, ngửa đầu uống cạn, ho khan vài tiếng mở miệng nói:
"Không nói thật sự là khó chịu, cũng được, hôm nay Chu mỗ liều mạng cho dù bị lăng trì, cũng phải nói cho thống khoái".
Lý Mạnh chờ chính là những lời này, mỉm cười, lại cầm lấy bầu rượu rót một chén đầy cho Chu cử nhân ở đối diện, thản nhiên nói:
"Ở trong thành Giao Châu này, có diêm đinh của ta bảo vệ, ai dám làm gì. Chu tiên sinh, đao thương của thủ hạ ta cầm cũng không phải chi để trang trí".
"Thiên hạ tuy lớn, nhưng cũng đơn giản chỉ Đông Nam Tây Bắc, phía bắc rét lạnh, Thát tử Đông Lỗ tàn sát bừa bãi, không cần nói tới vùng này. Phía tây có thể cung cấp cho kinh doanh, không ngoài tám trăm dặm Tần Xuyên, nhưng hôm nay đại quân triều đình và tặc quân người tới ta đi, giết tới giết lui, nhân khẩu ở chỗ đó giảm mạnh, đã đổ nát không chịu nổi, cũng không phải là chỗ lập căn cứ".
Thật là mở miệng liền kinh người, Lý Mạnh vừa hỏi như vậy, thật đúng là dẫn dường cho lời đầy bụng Chu cử nhân tuôn ra. Lý Mạnh ở bên kia ngưng thần lắng nghe, e sợ nghe lọt câu nào, mà hành động này của Lý Mạnh, lại khiến hứng thú nói chuyện của Chu cử nhân càng dâng cao, rồng trong loài người như Gia Cát Lượng cũng bị sự thành tâm thành ý của Lưu Bị lay động mới mời được, có lẽ thái độ thành khẩn hiếu học rất dễ gợi hứng thế nói chuyện, Chu cử nhân này chính là như thế, làm mượt họng rồi lại nói:
"Mà nay, chỗ chưa bị binh tai độc hại cũng chỉ có các vùng ở Giang Nam, chỉ là các nơi Vân Quý, Quảng Tây đường xá khó khăn nguy hiểm, đất cằn cỏi, cũng không phải là chỗ ở lâu dài. Chỗ Tứ Xuyên mặc dù là nơi hiểm yếu có lá chắn, nhưng sau khi đi vào, ngăn kẻ địch ở bên ngoài, cũng giam chết mình ở bên trong".
Lý Mạnh trong khoảng thời gian này đều tìm sách nghiên cứu, nghe được Chu cử nhân nói đến đây, hắn chen lời, trầm ngâm nói:
"Nói như vậy, chỗ có thể đi đơn giản là hai nơi Giang Nam và Hồ Quảng..."
Chu cử nhàn vừa định nói, bỗng nghe bên ngoài pháo vang bùm bùm, lấp lời nói, Lý Mạnh cả kinh, mấy tên diêm đinh bên ngoài đều đề phòng khẩn trương, Chu Dương lại càng kinh hoàng, còn tưởng xảy ra chuyện gì, lúc này bên ngoài có người hô lớn:
"Chúc mừng Lý Mạnh Lý lão gia thăng chức, công văn Binh bộ đã đến, xin Lý lão gia xuống tiếp nhận công văn!" Truyện "Thuận Minh "
Thang lầu cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nhóm diêm dinh cũng không ngăn cản, là Lâm chưởng quỹ của tửu lâu chạy tới, mặt chưởng quỷ đầy vẻ tươi cười nhiệt tình, còn chưa vào cửa liền hô:
"Lý lão gia, không, Lý đại nhân, Binh bộ ở kinh thành hạ công văn, ngài vì có công lớn, liền thăng chức".
Khách nhân của hắn ở trong dãy phòng trang nhã ở trên lầu hai đều chủ động tới chúc mừng, kế tiếp dưới lầu lại đi lên mấy diêm đinh, trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ, thay mặt Lý Mạnh vội vàng mở miệng giải thích ngay, hóa ra công văn Binh bộ trực tiếp được khoái mã kinh thành truyền tới, trực tiếp tới phủ đệ của nha môn tuần kiểm.
Trữ Kiền Quý Trữ sư gia chủ trì ở bên kia thấy công văn thăng quan này, biết đây là chuyện vui khó có được, cũng là cơ hội để những diêm đinh trong nha môn tuần kiểm nở mày nở mặt ở thành Giao Châu, vừa bày rượu ngon thức ăn ngon cho người truyền chỉ, vừa an bài diêm đinh mua pháo và giấy đỏ, rất nhiều người ra đường đốt pháo, tuyên dương tin Lý Mạnh thăng quan, sau đó tới Thiểu Hải lâu tìm Lý Mạnh trở về nhận công văn.
Tuy nói có chút bất mãn với hành động tuyên truyền rầm rộ của thủ hạ, nhưng trong lòng Lý Mạnh cũng có chút cao hứng, ngày đó ở Hạ Trang đánh sống đánh chết, còn hao tổn một huynh đệ, thăng quan hôm nay chính là hồi báo.
Phải về nhà mình gấp, cuộc nói chuyện hôm nay hiển nhiên không thể tiếp tục nửa. Chu cư nhân thấy Lý Mạnh thăng quan, trong lòng càng thả lỏng, ý chí mình rộng mở như thế cùng Lý Mạnh bàn loại chủ đề bí mật vi phạm lệnh cấm này, quan hệ hai bên bất kể là bây giờ hay là sau này, hiển nhiên sẽ không quá tệ, đối với minh có lợi rất lớn.
Lúc Lý Mạnh ra cửa, đột nhiên quay đầu lại vừa cười vừa nói:
"Chu tiên sinh, lúc này Lý mỗ chẳng qua chỉ là một tuần kiểm quản muối, phẩm cấp nhỏ không trên cửu phẩm, nhưng ở đây bàn đại thế thiên hạ với Chu tiên sinh, giống như mình là nhân vật tổng binh, đốc phủ, tiên sinh người nói có buồn cười không".
Bất thình lình, nói ra những lời không có chút lý do khiến Chu Dương sửng sốt, nhưng
ngay sau đó bình tĩnh, bưng chén rượu nhấp nhẹ, giơ lên tỏ ý đã hiểu với Lý Mạnh. Lý Mạnh cười ha hả, bước nhanh xuống lầu, không quản hắn trước kia thế nào, lúc này hết thảy đã chẳng cần nói nữa.
Rời khỏi dãy phòng trang nhã trên lầu, từ lầu hai xuống đường, phàm là người có thể lên tiếng đều tiến lên nhiệt tình lấy lòng mà nói một tiếng chúc mừng, Lý Mạnh vẫn khách khí gật đầu đáp lại từng người, cho nên đi khỏi đường này thật sự là chậm trễ không ít thời gian, nhưng chuyện dù sao cũng đã xác nhận, không cần phải gấp.
Lúc trở lại trạch viện ở nha môn tuần kiểm, vị cẩm y vệ mang lệnh tới ở chính sảnh kia, đã có chút không bình tĩnh được, công văn bổ nhiệm quan viên bậc này, nếu như là tình huống khẩn cấp hoặc là đặc biệt, mặc dù không phải hoàng đế hạ thánh chỉ, cũng sẽ có Đề kỵ cưỡi khoái mã ra kinh truyền chỉ, quan hệ lần này chính là thái giám Lưu công công cầm bút, đương nhiên có thể coi là tình huống đặc biệt.
Đề kỵ ở kinh thành chẳng qua chỉ là con kiến nho nhỏ, nhưng sau khi là đặc sứ đi ra truyền lệnh, vậy thân phận đã khác, đó chính là chuẩn bị vớt một khoản.
Đáng tiếc cẩm y vệ này đụng phải Lý Mạnh, sau khi trải qua chuyện lần trước, rất khó khiến Lý Mạnh có ấn tượng tốt gì với mấy người này, dựa theo thường lệ cho mấy chục lượng bạc, trực tiếp nhận công văn và chứng nhận. Gã này thấy thái độ đối phương một điểm ân cần cũng không có, cũng chỉ có thể làm mặt lạnh truyền lệnh:
"Tổng kỳ Lý Mạnh chỗ Linh Sơn Vệ, bình định tặc nhân Cao Mật có công lớn, ngày nay tuy là thời thái bình, nhưng có hạng gian tà hoành hành quê nhà cấu kết tặc nhân, vì kế dẹp yên địa phương, tham tướng Trần Đại Trung ở Đăng Lai đặc chuẩn, thăng chức Tổng kỳ Lý Mạnh làm Thủ bị Giao Châu, các công việc bảo vệ một phương, hướng binh, tuần phủ Sơn Đông, Tư trù bị Bố chánh sứ, tự tiến hành bàn bạc".
Gã đọc xong nội dung trên công văn, đặt ấn giám và cộng văn thân trên mặt bàn,
hùng hùng hổ hổ mà đi ra cửa. Lý Mạnh đứng lên cảm lấy ấn hình vuông và văn thư, lật qua
lật lại xem, tay cầm con ấn đồng không biết khắc lang (sói) hay là cẩu (chó), chế phẩm kim loại trên tay hơi nặng, trên công văn là dấu án đỏ tươi, giấy trắng mực đen.
Chính sảnh chỉ có ba người Trần Lục và Vương Hải, và Trữ sư gia, ba người bọn họ thấy Lý Mạnh thăng chức, đều vui mừng không thôi, Lý Mạnh thăng quan, bọn họ chắc chắn cũng theo thế nước lên thì thuyền lên, nhưng thấy Lý Mạnh vẫn trầm mặc mà quan sát ấn giám, trên mặt không có biểu tình gì, đều cảm thấy Lý đại nhân Lý Nhị Lang quả thật là nhân tài, đại nhân vật trời sinh, gặp chuyện luôn hờ hững trấn tỉnh.
Lý Mạnh khoát tay, ý bảo mấy người bọn họ ra ngoài, mấy ngươi vội vàng khom mình hành lễ xong liền lui ra ngoài, ra sân giải thích một lần, diêm đinh khắp sân kiển chân chờ tin lập tức hoan hô lớn.
Nhưng chính sảnh lại rất im lặng, Lý Mạnh nhìn ấn đồng trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng hắn lại giống như sông cuộn biển gầm.
"Ông đây bây giờ có danh nghĩa hợp pháp dẫn binh rồi..."
Quân hộ Lý Mạnh chỗ Linh Sơn Vệ, dẫn dân tráng tiêu diệt bại binh loạn tặc Cao Mật, vì công lao này mà thăng lên Thủ bị Giao Châu, là quan võ ngũ phẩm, hộ vệ vùng Giao Châu, Tức Mặc, Cao Mật.
Mệnh lệnh này của binh bộ không ai chú ý tới, chỉ là bổ nhiệm một quan võ ngũ phẩm. chức Thủ bị mà thôi, so với loạn tặc Thiểm Tây ở Hà Nam và phía nam Trực Lệ, Nữ Chân Đông Lỗ ở quan ngoại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thiên tai nhân họa rối rắm các nơi, cho dù là thứ gì cũng đều hấp dẫn ánh mắt người khác hơn chuyện này.
Thủ bị là chức quan ngũ phẩm, nếu là quan văn ngũ phẩm còn có phân lượng nhất định, nếu là quan võ ngũ phẩm, vậy thì không ai coi trọng, con cháu nhà thế gia hai miền nam bắc Trực Lệ, chức vụ và quăn hàm võ quan tứ ngũ phẩm trên người khắp nơi đều có, không tính là việc lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản, võ quan cầm binh, binh không có bạc thì không xong, nhưng tài chính Đại Minh nơi nơi túng quẫn, mà ngay cả tinh nhuệ và binh tốt ở kinh thành đều như khất cái, lưu dân, nửa đói nửa no. Thủ lĩnh thống lĩnh một nhóm gọi là Hoa Tử (ăn xin), vậy cũng chỉ có thể gọi là Hoa Tử mà thôi.
Mục dân, quan viên phủ huyện kia so ra còn hơn những người này, sau mấy năm, dường như đều kiếm được mấy ngàn lượng bạc, còn những người này tuy được danh thanh quan khắp nơi truyền tụng nhưng thu vào còn kém hơn thế nhiều, hơn nữa từ sau ba lần chinh chiến lớn ở năm Vạn Lịch, cũng không thấy quan binh Đại Minh ở trong ngoài từng thắng trận nào.
Bên Nữ Chân Đông Lỗ kể từ sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh, hiếm khi nghe nói quan binh chinh phạt có chiên thắng gì, nguyên một đám danh tướng, đốc phủ không phải mất đầu thì đầu hàng bên kia, sau khi dân đói Thiểm Tây đại loạn, ngược lại còn có tin hôm nay thắng một trận, ngày mai thắng một trận truyền tới, nhưng kết quả là gì chứ?
"Mấy ngày trước đây đi Cao Mật trừ phiến loạn, tiền tiêu nhiều giống như nước chảy, chuyện lớn nhỏ diêm đinh đều phải tự thân vận động, mới nhớ tới lời nói của Chu huynh ngày đó, thật sự là cặn kẽ từng chữ".
Vẫn là Lý Mạnh phá vỡ yên lặng trước, Chu cử nhân nghe được câu nói của Lý Mạnh, cả người giật mình thon thót, thật đúng là không biết nên trả lời thế nào, định bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, Lý Mạnh thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của cử nhân, liền mở miệng nói:
"Phái có địa bàn, nhưng Chu huynh nói Sơn Đông này chính là đất chết, đất đai cằn cỏi, lại rát dễ bị người ta vây khốn, Lý mỗ cân nhắc rất lâu mà cũng không rõ nguyên cớ, xin hỏi tiên sinh, hiện tại rốt cuộc nơi nào mới gọi là đất lập thân?"
Lời này quá thật có chút đúng, một ngụm rượu của Chu Dương lập tức bị sặc ở trong cả họng, mặt đỏ bừng bừng, vội lấy lay áo che khuất, ho khan nửa ngày, quay đầu lại, nhưng thấy Lý Mạnh nhìn gã tựa cười mà không phải cười, cũng không nói gì, cái gọi là thư sinh khí phách chỉ điểm giang sơn, người đọc sách bậc này như Chu Dương, xưa nay luôn nghĩ vì đại thế thiên hạ, nay có người hỏi. Trả lời có thể tạo thành đại họa, không trả lời thì trong lòng thật sự ngứa ngáy tới cực điểm.
Qua nửa ngày, Chu cử nhân này lại rót cho mình một chén đầy, ngửa đầu uống cạn, ho khan vài tiếng mở miệng nói:
"Không nói thật sự là khó chịu, cũng được, hôm nay Chu mỗ liều mạng cho dù bị lăng trì, cũng phải nói cho thống khoái".
Lý Mạnh chờ chính là những lời này, mỉm cười, lại cầm lấy bầu rượu rót một chén đầy cho Chu cử nhân ở đối diện, thản nhiên nói:
"Ở trong thành Giao Châu này, có diêm đinh của ta bảo vệ, ai dám làm gì. Chu tiên sinh, đao thương của thủ hạ ta cầm cũng không phải chi để trang trí".
"Thiên hạ tuy lớn, nhưng cũng đơn giản chỉ Đông Nam Tây Bắc, phía bắc rét lạnh, Thát tử Đông Lỗ tàn sát bừa bãi, không cần nói tới vùng này. Phía tây có thể cung cấp cho kinh doanh, không ngoài tám trăm dặm Tần Xuyên, nhưng hôm nay đại quân triều đình và tặc quân người tới ta đi, giết tới giết lui, nhân khẩu ở chỗ đó giảm mạnh, đã đổ nát không chịu nổi, cũng không phải là chỗ lập căn cứ".
Thật là mở miệng liền kinh người, Lý Mạnh vừa hỏi như vậy, thật đúng là dẫn dường cho lời đầy bụng Chu cử nhân tuôn ra. Lý Mạnh ở bên kia ngưng thần lắng nghe, e sợ nghe lọt câu nào, mà hành động này của Lý Mạnh, lại khiến hứng thú nói chuyện của Chu cử nhân càng dâng cao, rồng trong loài người như Gia Cát Lượng cũng bị sự thành tâm thành ý của Lưu Bị lay động mới mời được, có lẽ thái độ thành khẩn hiếu học rất dễ gợi hứng thế nói chuyện, Chu cử nhân này chính là như thế, làm mượt họng rồi lại nói:
"Mà nay, chỗ chưa bị binh tai độc hại cũng chỉ có các vùng ở Giang Nam, chỉ là các nơi Vân Quý, Quảng Tây đường xá khó khăn nguy hiểm, đất cằn cỏi, cũng không phải là chỗ ở lâu dài. Chỗ Tứ Xuyên mặc dù là nơi hiểm yếu có lá chắn, nhưng sau khi đi vào, ngăn kẻ địch ở bên ngoài, cũng giam chết mình ở bên trong".
Lý Mạnh trong khoảng thời gian này đều tìm sách nghiên cứu, nghe được Chu cử nhân nói đến đây, hắn chen lời, trầm ngâm nói:
"Nói như vậy, chỗ có thể đi đơn giản là hai nơi Giang Nam và Hồ Quảng..."
Chu cử nhàn vừa định nói, bỗng nghe bên ngoài pháo vang bùm bùm, lấp lời nói, Lý Mạnh cả kinh, mấy tên diêm đinh bên ngoài đều đề phòng khẩn trương, Chu Dương lại càng kinh hoàng, còn tưởng xảy ra chuyện gì, lúc này bên ngoài có người hô lớn:
"Chúc mừng Lý Mạnh Lý lão gia thăng chức, công văn Binh bộ đã đến, xin Lý lão gia xuống tiếp nhận công văn!" Truyện "Thuận Minh "
Thang lầu cách đó không xa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, nhóm diêm dinh cũng không ngăn cản, là Lâm chưởng quỹ của tửu lâu chạy tới, mặt chưởng quỷ đầy vẻ tươi cười nhiệt tình, còn chưa vào cửa liền hô:
"Lý lão gia, không, Lý đại nhân, Binh bộ ở kinh thành hạ công văn, ngài vì có công lớn, liền thăng chức".
Khách nhân của hắn ở trong dãy phòng trang nhã ở trên lầu hai đều chủ động tới chúc mừng, kế tiếp dưới lầu lại đi lên mấy diêm đinh, trên mặt đều lộ vẻ mừng rỡ, thay mặt Lý Mạnh vội vàng mở miệng giải thích ngay, hóa ra công văn Binh bộ trực tiếp được khoái mã kinh thành truyền tới, trực tiếp tới phủ đệ của nha môn tuần kiểm.
Trữ Kiền Quý Trữ sư gia chủ trì ở bên kia thấy công văn thăng quan này, biết đây là chuyện vui khó có được, cũng là cơ hội để những diêm đinh trong nha môn tuần kiểm nở mày nở mặt ở thành Giao Châu, vừa bày rượu ngon thức ăn ngon cho người truyền chỉ, vừa an bài diêm đinh mua pháo và giấy đỏ, rất nhiều người ra đường đốt pháo, tuyên dương tin Lý Mạnh thăng quan, sau đó tới Thiểu Hải lâu tìm Lý Mạnh trở về nhận công văn.
Tuy nói có chút bất mãn với hành động tuyên truyền rầm rộ của thủ hạ, nhưng trong lòng Lý Mạnh cũng có chút cao hứng, ngày đó ở Hạ Trang đánh sống đánh chết, còn hao tổn một huynh đệ, thăng quan hôm nay chính là hồi báo.
Phải về nhà mình gấp, cuộc nói chuyện hôm nay hiển nhiên không thể tiếp tục nửa. Chu cư nhân thấy Lý Mạnh thăng quan, trong lòng càng thả lỏng, ý chí mình rộng mở như thế cùng Lý Mạnh bàn loại chủ đề bí mật vi phạm lệnh cấm này, quan hệ hai bên bất kể là bây giờ hay là sau này, hiển nhiên sẽ không quá tệ, đối với minh có lợi rất lớn.
Lúc Lý Mạnh ra cửa, đột nhiên quay đầu lại vừa cười vừa nói:
"Chu tiên sinh, lúc này Lý mỗ chẳng qua chỉ là một tuần kiểm quản muối, phẩm cấp nhỏ không trên cửu phẩm, nhưng ở đây bàn đại thế thiên hạ với Chu tiên sinh, giống như mình là nhân vật tổng binh, đốc phủ, tiên sinh người nói có buồn cười không".
Bất thình lình, nói ra những lời không có chút lý do khiến Chu Dương sửng sốt, nhưng
ngay sau đó bình tĩnh, bưng chén rượu nhấp nhẹ, giơ lên tỏ ý đã hiểu với Lý Mạnh. Lý Mạnh cười ha hả, bước nhanh xuống lầu, không quản hắn trước kia thế nào, lúc này hết thảy đã chẳng cần nói nữa.
Rời khỏi dãy phòng trang nhã trên lầu, từ lầu hai xuống đường, phàm là người có thể lên tiếng đều tiến lên nhiệt tình lấy lòng mà nói một tiếng chúc mừng, Lý Mạnh vẫn khách khí gật đầu đáp lại từng người, cho nên đi khỏi đường này thật sự là chậm trễ không ít thời gian, nhưng chuyện dù sao cũng đã xác nhận, không cần phải gấp.
Lúc trở lại trạch viện ở nha môn tuần kiểm, vị cẩm y vệ mang lệnh tới ở chính sảnh kia, đã có chút không bình tĩnh được, công văn bổ nhiệm quan viên bậc này, nếu như là tình huống khẩn cấp hoặc là đặc biệt, mặc dù không phải hoàng đế hạ thánh chỉ, cũng sẽ có Đề kỵ cưỡi khoái mã ra kinh truyền chỉ, quan hệ lần này chính là thái giám Lưu công công cầm bút, đương nhiên có thể coi là tình huống đặc biệt.
Đề kỵ ở kinh thành chẳng qua chỉ là con kiến nho nhỏ, nhưng sau khi là đặc sứ đi ra truyền lệnh, vậy thân phận đã khác, đó chính là chuẩn bị vớt một khoản.
Đáng tiếc cẩm y vệ này đụng phải Lý Mạnh, sau khi trải qua chuyện lần trước, rất khó khiến Lý Mạnh có ấn tượng tốt gì với mấy người này, dựa theo thường lệ cho mấy chục lượng bạc, trực tiếp nhận công văn và chứng nhận. Gã này thấy thái độ đối phương một điểm ân cần cũng không có, cũng chỉ có thể làm mặt lạnh truyền lệnh:
"Tổng kỳ Lý Mạnh chỗ Linh Sơn Vệ, bình định tặc nhân Cao Mật có công lớn, ngày nay tuy là thời thái bình, nhưng có hạng gian tà hoành hành quê nhà cấu kết tặc nhân, vì kế dẹp yên địa phương, tham tướng Trần Đại Trung ở Đăng Lai đặc chuẩn, thăng chức Tổng kỳ Lý Mạnh làm Thủ bị Giao Châu, các công việc bảo vệ một phương, hướng binh, tuần phủ Sơn Đông, Tư trù bị Bố chánh sứ, tự tiến hành bàn bạc".
Gã đọc xong nội dung trên công văn, đặt ấn giám và cộng văn thân trên mặt bàn,
hùng hùng hổ hổ mà đi ra cửa. Lý Mạnh đứng lên cảm lấy ấn hình vuông và văn thư, lật qua
lật lại xem, tay cầm con ấn đồng không biết khắc lang (sói) hay là cẩu (chó), chế phẩm kim loại trên tay hơi nặng, trên công văn là dấu án đỏ tươi, giấy trắng mực đen.
Chính sảnh chỉ có ba người Trần Lục và Vương Hải, và Trữ sư gia, ba người bọn họ thấy Lý Mạnh thăng chức, đều vui mừng không thôi, Lý Mạnh thăng quan, bọn họ chắc chắn cũng theo thế nước lên thì thuyền lên, nhưng thấy Lý Mạnh vẫn trầm mặc mà quan sát ấn giám, trên mặt không có biểu tình gì, đều cảm thấy Lý đại nhân Lý Nhị Lang quả thật là nhân tài, đại nhân vật trời sinh, gặp chuyện luôn hờ hững trấn tỉnh.
Lý Mạnh khoát tay, ý bảo mấy người bọn họ ra ngoài, mấy ngươi vội vàng khom mình hành lễ xong liền lui ra ngoài, ra sân giải thích một lần, diêm đinh khắp sân kiển chân chờ tin lập tức hoan hô lớn.
Nhưng chính sảnh lại rất im lặng, Lý Mạnh nhìn ấn đồng trong tay, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười mỉm, nhưng trong lòng hắn lại giống như sông cuộn biển gầm.
"Ông đây bây giờ có danh nghĩa hợp pháp dẫn binh rồi..."
Quân hộ Lý Mạnh chỗ Linh Sơn Vệ, dẫn dân tráng tiêu diệt bại binh loạn tặc Cao Mật, vì công lao này mà thăng lên Thủ bị Giao Châu, là quan võ ngũ phẩm, hộ vệ vùng Giao Châu, Tức Mặc, Cao Mật.
Mệnh lệnh này của binh bộ không ai chú ý tới, chỉ là bổ nhiệm một quan võ ngũ phẩm. chức Thủ bị mà thôi, so với loạn tặc Thiểm Tây ở Hà Nam và phía nam Trực Lệ, Nữ Chân Đông Lỗ ở quan ngoại nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, thiên tai nhân họa rối rắm các nơi, cho dù là thứ gì cũng đều hấp dẫn ánh mắt người khác hơn chuyện này.
Thủ bị là chức quan ngũ phẩm, nếu là quan văn ngũ phẩm còn có phân lượng nhất định, nếu là quan võ ngũ phẩm, vậy thì không ai coi trọng, con cháu nhà thế gia hai miền nam bắc Trực Lệ, chức vụ và quăn hàm võ quan tứ ngũ phẩm trên người khắp nơi đều có, không tính là việc lớn.
Nguyên nhân rất đơn giản, võ quan cầm binh, binh không có bạc thì không xong, nhưng tài chính Đại Minh nơi nơi túng quẫn, mà ngay cả tinh nhuệ và binh tốt ở kinh thành đều như khất cái, lưu dân, nửa đói nửa no. Thủ lĩnh thống lĩnh một nhóm gọi là Hoa Tử (ăn xin), vậy cũng chỉ có thể gọi là Hoa Tử mà thôi.
Mục dân, quan viên phủ huyện kia so ra còn hơn những người này, sau mấy năm, dường như đều kiếm được mấy ngàn lượng bạc, còn những người này tuy được danh thanh quan khắp nơi truyền tụng nhưng thu vào còn kém hơn thế nhiều, hơn nữa từ sau ba lần chinh chiến lớn ở năm Vạn Lịch, cũng không thấy quan binh Đại Minh ở trong ngoài từng thắng trận nào.
Bên Nữ Chân Đông Lỗ kể từ sau khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích khởi binh, hiếm khi nghe nói quan binh chinh phạt có chiên thắng gì, nguyên một đám danh tướng, đốc phủ không phải mất đầu thì đầu hàng bên kia, sau khi dân đói Thiểm Tây đại loạn, ngược lại còn có tin hôm nay thắng một trận, ngày mai thắng một trận truyền tới, nhưng kết quả là gì chứ?
/539
|