Bốn cây súng điểu sau khi hoàn tất kiểm tra và bắn thử liền được giao vào tay mấy hộ vệ của Lý Mạnh, Trần Lục và Vương Hải mỗi người hai cây, hỏa dược và đạn chì mặc dù khá ít, nhưng vẫn đặc biệt rút ra một bộ phận.
Dưới kiến nghị của Lý Mạnh, án chiếu lượng thuốc súng tốt nhất để phát xạ hiệu quả, trước tiên chia ra, sau đó dùng giấy dầu bọc thành túi nhỏ, đặt trong túi da trâu bên người. Hầu Sơn và Ninh Kiền QUÝ đã trù bị bốn ngàn lạng bạc nguyên, hai ngàn lạng bạc vụn, hai ngàn lạng ngân phiến, ngân phiếu và ngân lượng toàn bộ đều là các hộ vệ mang theo.
Diêm đinh tinh tráng đóng ở các nơi cũng đều được vội vàng gọi về, bên cạnh Lý Mạnh không có hộ vệ chuyên môn, chỉ rút ra từ những đội diêm đinh luân phiên đóng giữ ở bên cạnh. Lần này đều là những nhân vật đứng đầu trầm ổn, dám chiến được chọn ra trong nhiều cuộc khảo hạch kỹ năng, hơn nữa yêu cầu đối với những người này là ưu tiên những người đều từng tham gia các cuộc chiến đấu như huyết chiến với diêm đinh trên quan đạo, giết mã tặc ở Hạ trang hoặc là giết Phiên tử ở trang viên của Lý gia.
Ngô Đồng biết bên đó cũng trắng trợn viết ra một lượng lớn lộ dẫn (Vào những năm Minh triều có một loại quy định: Phàm là người rời xa khỏi nơi ở ngoài trăm dặm đều cần được bộ môn chính phủ đương địa phát cho một loại công văn giống như là thư giới thiệu, giấy thông hành, gọi là "lộ dẫn", nếu không có "lộ dẫn" sẽ theo luật mà trị tội. Lộ dẫn trên thực tế chính là giấy chứng nhận rời khỉi quê hương) trống không, mà quy củ của những lộ dẫn này bản thân cũng suy đồi rồi, cũng chẳng có ai để ý tới. Lý Mạnh còn đặc biệt viết một phong thư cho Lưu thái giám ở kinh sư, nói là mình sắp phải viễn hành, nếu có yêu cầu gì thì cứ bảo Ngô Đồng tới thông tri cho hạ nhân là được.
Doanh đầu phía Giao châu và ruộng muối đồng muối Linh Sơn đều triệu hồi Triệu Năng đóng ở Xương ấp, Mã Cương cũng thay quân tới một giải Cao Mật, hai người chi viện lẫn nhau và cùng có luôn tác dụng giám thị lẫn nhau.
Lúc này Nam Trực Đãi, Hà Nam ở xung quanh Sơn Đồng đều là loạn thành một mớ, nhưng Lý Mạnh lại muốn viễn hành, người bên cạnh đều ra sức khuyên can, có điều Lý Mạnh vẫn kiên trì với hành động của mình, điều tập nhân thủ tháo vát, binh khí tinh lương, tài lực sung túc để đảm bảo an toàn.
Ngoài có Đông Lỗ, trong có Thiểm loạn, có điều dọc tuyến thủy vận kinh sư, Tế Ninh, Nam Trực Đãi, Chiết Giang, những địa phương này đều phồn hoa cực độ, sự hưng thịnh trên diện rộng của công thương nghiệp và các địa chủ quyền quý đều tập trung ở địa phương này, tạo thành phương thức sinh hoạt và tiêu phí gần như là thời hiện đại.
Chỉ là không biết dạng phồn vinh cực độ này có phải là điềm báo trước của cái gọi là thịnh quá ắt suy hay không, hoặc có lẽ là ai ai cùng cảm thấy ngày tàn sắp tới, cho nên ai ai cũng điên cuồng ăn chơi.
Án chiếu theo tin tức mà cửa hàng muối Hương Diêm ở Tế Ninh châu của Lý Mạnh nhận được, có lẽ là vì những thủ đoạn năm ngoái của mình, lượng tiêu phí đối với muối xanh đột nhiên tăng mạnh. Hơn nữa năm ngoái khi Lý Mạnh dùng muối tinh giả thành muối xanh, từng nói rằng muối xanh này so với muối tinh bình thường có rất nhiều chỗ bất đồng, ví dụ như mùi vị và màu sắc.
Lúc đó vốn cho rằng là thủ đoạn lừa người, nhưng sau khi phong trào muối xanh thực sự nổi lên, lại có người thạo nghề chân chính nói rằng muối xanh và muối bình thường quả thật là có rất nhiều chỗ có thể phân biệt. Trên thực tế cũng là như vậy, muối xanh từ những hồ nước mặn ở Thanh Hải và Cam Túc sản xuất ra, trên thành phần khoáng chất tất nhiên có chỗ bất đồng với muối mỏ và muối biển.
Đã có chỗ khác nhau, vậy thì giá cả cũng theo đó mà tăng lên. Trên thục tế kiểu buôn bán này ở Châu Âu vào cùng thời đại cùng có ví dụ tương tự. Ví dụ như ở Hà Lan, giá hoa tu-lip lên cao vùn vụt, tạo thành cơn sốt Hoa tu-líp và muối xanh trên bản chất cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ một loại mánh lới quảng cáo mà thôi. Thương gia đều muốn dựa vào cách quảng cáo này để khiến giá muối xanh trong tay được đẩy lên cao hơn.
Có điều quảng cáo và bán muối xanh, nhưng muối xanh chân chính còn tích trữ quả thục là rất ít, số hàng lục tục từ Hà Nam và Tứ Xuyên chuyển tới căn bản là không đủ cung ứng cho thị trường. Truyện "Thuận Minh "
Giá muối xanh tuy cao, nhưng tương ứng, giá của muối tinh có thể được coi là sản phẩm thay thế cho muối xanh mới cao lên được hai thành mà thôi, ai có thể kiếm được muối xanh, người đó có thể kiếm được một món lớn.
Không thể không thừa nhặn, Chu cử nhân tuy lỗ màng nhiều lời, nhưng đối với cái gọi là căn cứ địa thì đối với Lý Mạnh và hệ thống diêm đinh tuần kiểm của hắn mà nói thì thực sụ là như châu như ngọc. Sơn Đông này không phải là địa phương dài lâu, vậy nên Lý Mạnh buông bỏ ý định kinh doanh trường kỳ ờ nơi này, ngược lại muốn ở đây cố gắng hết sức kiếm được càng nhiều tiền, có thể tích trữ một phần lực lượng nào thì hay phần nấy.
Trước tiên đả thông đường xá cho muối xanh, ắt rằng sẽ có thể kiếm được một khoản lớn, hơn nữa Sơn Đông không phải là nơi ở lâu, mượn cơ hội này để ra ngoài thăm dò, tìm được một địa phương mới cũng là một mục đích.
Những năm nay xuất môn so với đi du lịch thời hiện đại là hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là nơi nào cũng có binh hoang mã loạn, càng cần phải chuẩn bị nhiều thứ hơn. Ngựa của phía Lý Mạnh nửa lớn đều mang theo, còn có mấy cỗ xe lớn chở đồ, án chiếu theo sự an bài của Ninh Kiền Quý, lần này cần có ba trăm người đi theo.
Lý Mạnh chưa từng nghĩ tới phải phiền phức như vậy, nhiều người như thế này xuyên châu quá phủ thì quá gây chú ý, sau cùng thương nghị nhiều lần, cùng đi cũng vẫn có hai trăm người.
Đợi tới khi tất cả được chuẩn bị xong thì đã tới trung tuần tháng bảy, thời tiết mát mẻ dễ chịu, chưa có dấu hiệu nóng nực. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Trần Lục Tử, Vương Hải và một đám diêm đinh đều đổi trang phục của người hầu đi theo thương đội. Những năm này người đi khắp nơi buôn bán đều mang theo vũ khí đao kiếm, cho nên bọn họ đeo bội đao trên hông và đặt trường mâu trên xe cũng không có ai nói gì. Trần Lục Tử và Vương Hải cùng mấy người hộ vệ bên cạnh Lý Mạnh trên người còn mang áo giáp bằng da gọn nhẹ.
Còn trên người Lý Mạnh thì bên trong mặc tỏa tử giáp, bên ngoài áo giáp bằng da có khảm sắt, cũng tính là phòng hộ kỹ càng. Xe lớn, ngựa đều đã đợi ở cửa trạch viện của nha môn tuần kiểm, nhưng Lý Mạnh vẫn chưa ra khói cửa. Vương Hải nhìn chằm chằm vào nội đường, có chút không hiểu, quay sang nói với Trần Lục ở bên cạnh: "Lục ca, đại nhân sao vậy, hình như là sợ gì đó thì phải?"
Trần Lục Tử đánh một cái vào gáy hắn, thấp giọng mắng: "Nói linh tinh, đại nhân sao lại sợ gì chứ, gần đây thăng quan phát tài, đều là chuyện tốt cả mà."
Khi đang nói chuyện, Lý Mạnh sải bước từ trong nhà ra ngoài, sắc mặt tối sầm, cũng không nói gì, chỉ phất tay với đại đội, tung người lên ngựa, đại đội nhân mã nhao nhao đi theo.
Vốn là trên đường ra khỏi thành, căn bản không cần qua cửa nha môn tri châu, nhưng điều khiến mọi người đều bất ngờ là Lý Mạnh lại chỉ thị đi đường này, tuy mê hoặc không hiểu, nhưng bọn người vẫn nghe lệnh tiến lên. Nhiều nhân mã như vậy đi qua nha môn tri châu, nha dịch của nha môn ai ai cũng sợ đến nổi mặt trắng bệch, sớm đã vào trong đóng cửa, thông qua khe cửa mà nhìn ra ngoài.
Hơn hai trăm tráng sĩ tinh tráng, không phải là thứ mà nha môn tri châu nho nhỏ có thể đối phó được. Có điều xem chừng những người này cũng không phải là tới gây phiền phức mà chỉ đi qua đường thôi.
Lý Mạnh cưỡi ngựa đi ở trước tiên, sau khi đi qua nha môn là đi tới nha môn tri châu và phủ đệ mà gia đình tri châu sinh sống. Tới phía hậu viện, Lý Mạnh đột nhiên ghìm ngựa. dừng ở phía tường sau, tường trát vôi rất sạch sẽ, đây là phủ đệ của tri châu nên cũng không có ai dám quấy rối ở nơi này, rất là thanh tịnh.
Mọi người mặc dù rất kỳ quái, nhưng vẫn thấy Lý Mạnh dừng ở phía tường sau rồi nhìn chằm chằm vào tường. Các diêm đinh đều nhìn bức tường đó với ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ không phải là một bức tường thôi ư, có gì đáng xem đâu.
Một lúc sau, Lý Mạnh giống như là từ trạng thái ngây ngốc mà tỉnh lại, lắc lắc đầu, thở dài một hơi lại ra lệnh rời đi. Mấy người thân cận, Trần Lục và Vương Hải đều cảm giác được tình tự của Lý Mạnh biến thành rất sa sút, mọi người đều vô cùng hồ hồ, thầm nghĩ rốt cuộc là có chuyện gi đây?
Lý Mạnh vừa giục ngựa thì lại thấy một bà già thở hổn hển chạy tới, thấy nhiều người như vậy đứng sau tường, cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng vẫn chạy tới cạnh tường, quét hồ lên tường, miệng lẩm bẩm: "Thật sự không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, bị nhốt ở trong trạch rồi còn nói là dán gia trạch bình an lên tường là có thể được yên lòng..."
Trong lúc nói liền dán điều phúc (tranh hoặc chữ viết) giấy đỏ lên tường, sau đó thì lại vội vàng chạy đi. Nhìn điều phúc dán trên tường, Lý Mạnh đột nhiên ghìm ngựa, nhìn chằm chằm vào điều phúc một hồi lâu.
Người của đội ngũ này hoàn toàn hồ đồ rồi, Lý Mạnh sau khi nhìn một lát lại giục ngựa phóng ra ngoài thành, đi được một đoạn. Lý Mạnh cất tiếng cười to, tiếng cười cực kỳ sung sướng.
"Nếu nàng bằng lòng, xin an bài hạ nhân dán một bức điều phúc giấy đỏ gia trạch bình an trên tường, nếu như không bằng lòng thì không cần làm gì cả..."
Lý Mạnh lúc này càng khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái hơn, thầm nghĩ khi ra khỏi cửa mặt mày còn sầm sì, sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy. Lý Mạnh tất nhiên là không giải thích những điều này cho thủ hạ, chỉ ngông nghênh ra khỏi thành.
Tại hai phủ Lai châu và Thanh châu, đoàn người của Lý Mạnh đi rất thoải mái, các thổ hào và diêm kiêu phụ trách tiêu thụ muối ở dọc đường đều chỉ mong sao Lý Mạnh sống ở nhà họ. Hiện tại diêm chính tuần kiểm của Lai châu chính là cơm áo, cha mẹ của bọn họ, chỉ cần là hầu hạ khiến Lý Mạnh vui vẻ, nhất định sẽ được rất nhiều lợi ích.
Lộ tuyến chuyến đi lần này của Lý Mạnh là từ Tế Ninh châu tới Thiện huyện rồi vào Hà Nam, đi dọc hai bên bờ Hoàng Hà, lợi ích của việc đi như thế này, một là có thể đi thuvền dựa vào thủy vận, hai là tại Hà Nam tuy hỗn loạn, có điều quan binh dựa vào tính cơ động nhanh chóng của thủy vận vẫn có thể duy trì quyền khống chế hai bên bờ.
Sau khi tới Tế Ninh châu, cửa hàng Hương Diêm vội vàng ngênh đón. Không cần phải nói, cho dù là cửa hàng Văn Thư trước đây có chút quan hệ cũng tới chiêu đãi.
Hai vị chường quĩ cửa hàng muối của Vương gia và Khổng gia ở trấn Phùng Mãnh kỳ thực đều là người mà cửa hàng Văn Như phái ra. Lý Mạnh dựa vào sự nghe ngóng của thủ hạ và diêm kiêu khác, từ rất lâu trước đã biết rằng, hai nhà buôn muối này nhận muối từ Lai châu, sau khi thông qua đường thủy vận tới Tế Ninh, sau đó bán tới bắc bộ Hà nam và nam bộ Sơn Tây.
Tuv nói rằng bên đó là địa bàn của Hoài diêm (muối sông Hoài), nhưng từ sau khi bắt đầu dân loạn Thiểm Tây của Sấm vương, Sấm tướng, trên địa phương đã thối rữa bất kham. Chuyện vốn ở thể làm vào năm Thái Bình đến giờ vẫn chưa làm được, ít nhất những thương lộ đó đều đã đoạn tuyệt rồi. Có điều diêm thương Lưỡng Hoài không làm được, nhưng cửa hàng Văn Như lại có thể
Dưới kiến nghị của Lý Mạnh, án chiếu lượng thuốc súng tốt nhất để phát xạ hiệu quả, trước tiên chia ra, sau đó dùng giấy dầu bọc thành túi nhỏ, đặt trong túi da trâu bên người. Hầu Sơn và Ninh Kiền QUÝ đã trù bị bốn ngàn lạng bạc nguyên, hai ngàn lạng bạc vụn, hai ngàn lạng ngân phiến, ngân phiếu và ngân lượng toàn bộ đều là các hộ vệ mang theo.
Diêm đinh tinh tráng đóng ở các nơi cũng đều được vội vàng gọi về, bên cạnh Lý Mạnh không có hộ vệ chuyên môn, chỉ rút ra từ những đội diêm đinh luân phiên đóng giữ ở bên cạnh. Lần này đều là những nhân vật đứng đầu trầm ổn, dám chiến được chọn ra trong nhiều cuộc khảo hạch kỹ năng, hơn nữa yêu cầu đối với những người này là ưu tiên những người đều từng tham gia các cuộc chiến đấu như huyết chiến với diêm đinh trên quan đạo, giết mã tặc ở Hạ trang hoặc là giết Phiên tử ở trang viên của Lý gia.
Ngô Đồng biết bên đó cũng trắng trợn viết ra một lượng lớn lộ dẫn (Vào những năm Minh triều có một loại quy định: Phàm là người rời xa khỏi nơi ở ngoài trăm dặm đều cần được bộ môn chính phủ đương địa phát cho một loại công văn giống như là thư giới thiệu, giấy thông hành, gọi là "lộ dẫn", nếu không có "lộ dẫn" sẽ theo luật mà trị tội. Lộ dẫn trên thực tế chính là giấy chứng nhận rời khỉi quê hương) trống không, mà quy củ của những lộ dẫn này bản thân cũng suy đồi rồi, cũng chẳng có ai để ý tới. Lý Mạnh còn đặc biệt viết một phong thư cho Lưu thái giám ở kinh sư, nói là mình sắp phải viễn hành, nếu có yêu cầu gì thì cứ bảo Ngô Đồng tới thông tri cho hạ nhân là được.
Doanh đầu phía Giao châu và ruộng muối đồng muối Linh Sơn đều triệu hồi Triệu Năng đóng ở Xương ấp, Mã Cương cũng thay quân tới một giải Cao Mật, hai người chi viện lẫn nhau và cùng có luôn tác dụng giám thị lẫn nhau.
Lúc này Nam Trực Đãi, Hà Nam ở xung quanh Sơn Đồng đều là loạn thành một mớ, nhưng Lý Mạnh lại muốn viễn hành, người bên cạnh đều ra sức khuyên can, có điều Lý Mạnh vẫn kiên trì với hành động của mình, điều tập nhân thủ tháo vát, binh khí tinh lương, tài lực sung túc để đảm bảo an toàn.
Ngoài có Đông Lỗ, trong có Thiểm loạn, có điều dọc tuyến thủy vận kinh sư, Tế Ninh, Nam Trực Đãi, Chiết Giang, những địa phương này đều phồn hoa cực độ, sự hưng thịnh trên diện rộng của công thương nghiệp và các địa chủ quyền quý đều tập trung ở địa phương này, tạo thành phương thức sinh hoạt và tiêu phí gần như là thời hiện đại.
Chỉ là không biết dạng phồn vinh cực độ này có phải là điềm báo trước của cái gọi là thịnh quá ắt suy hay không, hoặc có lẽ là ai ai cùng cảm thấy ngày tàn sắp tới, cho nên ai ai cũng điên cuồng ăn chơi.
Án chiếu theo tin tức mà cửa hàng muối Hương Diêm ở Tế Ninh châu của Lý Mạnh nhận được, có lẽ là vì những thủ đoạn năm ngoái của mình, lượng tiêu phí đối với muối xanh đột nhiên tăng mạnh. Hơn nữa năm ngoái khi Lý Mạnh dùng muối tinh giả thành muối xanh, từng nói rằng muối xanh này so với muối tinh bình thường có rất nhiều chỗ bất đồng, ví dụ như mùi vị và màu sắc.
Lúc đó vốn cho rằng là thủ đoạn lừa người, nhưng sau khi phong trào muối xanh thực sự nổi lên, lại có người thạo nghề chân chính nói rằng muối xanh và muối bình thường quả thật là có rất nhiều chỗ có thể phân biệt. Trên thực tế cũng là như vậy, muối xanh từ những hồ nước mặn ở Thanh Hải và Cam Túc sản xuất ra, trên thành phần khoáng chất tất nhiên có chỗ bất đồng với muối mỏ và muối biển.
Đã có chỗ khác nhau, vậy thì giá cả cũng theo đó mà tăng lên. Trên thục tế kiểu buôn bán này ở Châu Âu vào cùng thời đại cùng có ví dụ tương tự. Ví dụ như ở Hà Lan, giá hoa tu-lip lên cao vùn vụt, tạo thành cơn sốt Hoa tu-líp và muối xanh trên bản chất cũng không có gì khác nhau, cũng chỉ một loại mánh lới quảng cáo mà thôi. Thương gia đều muốn dựa vào cách quảng cáo này để khiến giá muối xanh trong tay được đẩy lên cao hơn.
Có điều quảng cáo và bán muối xanh, nhưng muối xanh chân chính còn tích trữ quả thục là rất ít, số hàng lục tục từ Hà Nam và Tứ Xuyên chuyển tới căn bản là không đủ cung ứng cho thị trường. Truyện "Thuận Minh "
Giá muối xanh tuy cao, nhưng tương ứng, giá của muối tinh có thể được coi là sản phẩm thay thế cho muối xanh mới cao lên được hai thành mà thôi, ai có thể kiếm được muối xanh, người đó có thể kiếm được một món lớn.
Không thể không thừa nhặn, Chu cử nhân tuy lỗ màng nhiều lời, nhưng đối với cái gọi là căn cứ địa thì đối với Lý Mạnh và hệ thống diêm đinh tuần kiểm của hắn mà nói thì thực sụ là như châu như ngọc. Sơn Đông này không phải là địa phương dài lâu, vậy nên Lý Mạnh buông bỏ ý định kinh doanh trường kỳ ờ nơi này, ngược lại muốn ở đây cố gắng hết sức kiếm được càng nhiều tiền, có thể tích trữ một phần lực lượng nào thì hay phần nấy.
Trước tiên đả thông đường xá cho muối xanh, ắt rằng sẽ có thể kiếm được một khoản lớn, hơn nữa Sơn Đông không phải là nơi ở lâu, mượn cơ hội này để ra ngoài thăm dò, tìm được một địa phương mới cũng là một mục đích.
Những năm nay xuất môn so với đi du lịch thời hiện đại là hoàn toàn khác nhau, đặc biệt là nơi nào cũng có binh hoang mã loạn, càng cần phải chuẩn bị nhiều thứ hơn. Ngựa của phía Lý Mạnh nửa lớn đều mang theo, còn có mấy cỗ xe lớn chở đồ, án chiếu theo sự an bài của Ninh Kiền Quý, lần này cần có ba trăm người đi theo.
Lý Mạnh chưa từng nghĩ tới phải phiền phức như vậy, nhiều người như thế này xuyên châu quá phủ thì quá gây chú ý, sau cùng thương nghị nhiều lần, cùng đi cũng vẫn có hai trăm người.
Đợi tới khi tất cả được chuẩn bị xong thì đã tới trung tuần tháng bảy, thời tiết mát mẻ dễ chịu, chưa có dấu hiệu nóng nực. Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "
Trần Lục Tử, Vương Hải và một đám diêm đinh đều đổi trang phục của người hầu đi theo thương đội. Những năm này người đi khắp nơi buôn bán đều mang theo vũ khí đao kiếm, cho nên bọn họ đeo bội đao trên hông và đặt trường mâu trên xe cũng không có ai nói gì. Trần Lục Tử và Vương Hải cùng mấy người hộ vệ bên cạnh Lý Mạnh trên người còn mang áo giáp bằng da gọn nhẹ.
Còn trên người Lý Mạnh thì bên trong mặc tỏa tử giáp, bên ngoài áo giáp bằng da có khảm sắt, cũng tính là phòng hộ kỹ càng. Xe lớn, ngựa đều đã đợi ở cửa trạch viện của nha môn tuần kiểm, nhưng Lý Mạnh vẫn chưa ra khói cửa. Vương Hải nhìn chằm chằm vào nội đường, có chút không hiểu, quay sang nói với Trần Lục ở bên cạnh: "Lục ca, đại nhân sao vậy, hình như là sợ gì đó thì phải?"
Trần Lục Tử đánh một cái vào gáy hắn, thấp giọng mắng: "Nói linh tinh, đại nhân sao lại sợ gì chứ, gần đây thăng quan phát tài, đều là chuyện tốt cả mà."
Khi đang nói chuyện, Lý Mạnh sải bước từ trong nhà ra ngoài, sắc mặt tối sầm, cũng không nói gì, chỉ phất tay với đại đội, tung người lên ngựa, đại đội nhân mã nhao nhao đi theo.
Vốn là trên đường ra khỏi thành, căn bản không cần qua cửa nha môn tri châu, nhưng điều khiến mọi người đều bất ngờ là Lý Mạnh lại chỉ thị đi đường này, tuy mê hoặc không hiểu, nhưng bọn người vẫn nghe lệnh tiến lên. Nhiều nhân mã như vậy đi qua nha môn tri châu, nha dịch của nha môn ai ai cũng sợ đến nổi mặt trắng bệch, sớm đã vào trong đóng cửa, thông qua khe cửa mà nhìn ra ngoài.
Hơn hai trăm tráng sĩ tinh tráng, không phải là thứ mà nha môn tri châu nho nhỏ có thể đối phó được. Có điều xem chừng những người này cũng không phải là tới gây phiền phức mà chỉ đi qua đường thôi.
Lý Mạnh cưỡi ngựa đi ở trước tiên, sau khi đi qua nha môn là đi tới nha môn tri châu và phủ đệ mà gia đình tri châu sinh sống. Tới phía hậu viện, Lý Mạnh đột nhiên ghìm ngựa. dừng ở phía tường sau, tường trát vôi rất sạch sẽ, đây là phủ đệ của tri châu nên cũng không có ai dám quấy rối ở nơi này, rất là thanh tịnh.
Mọi người mặc dù rất kỳ quái, nhưng vẫn thấy Lý Mạnh dừng ở phía tường sau rồi nhìn chằm chằm vào tường. Các diêm đinh đều nhìn bức tường đó với ánh mắt kỳ quái, thầm nghĩ không phải là một bức tường thôi ư, có gì đáng xem đâu.
Một lúc sau, Lý Mạnh giống như là từ trạng thái ngây ngốc mà tỉnh lại, lắc lắc đầu, thở dài một hơi lại ra lệnh rời đi. Mấy người thân cận, Trần Lục và Vương Hải đều cảm giác được tình tự của Lý Mạnh biến thành rất sa sút, mọi người đều vô cùng hồ hồ, thầm nghĩ rốt cuộc là có chuyện gi đây?
Lý Mạnh vừa giục ngựa thì lại thấy một bà già thở hổn hển chạy tới, thấy nhiều người như vậy đứng sau tường, cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng vẫn chạy tới cạnh tường, quét hồ lên tường, miệng lẩm bẩm: "Thật sự không biết rốt cuộc là vì chuyện gì, bị nhốt ở trong trạch rồi còn nói là dán gia trạch bình an lên tường là có thể được yên lòng..."
Trong lúc nói liền dán điều phúc (tranh hoặc chữ viết) giấy đỏ lên tường, sau đó thì lại vội vàng chạy đi. Nhìn điều phúc dán trên tường, Lý Mạnh đột nhiên ghìm ngựa, nhìn chằm chằm vào điều phúc một hồi lâu.
Người của đội ngũ này hoàn toàn hồ đồ rồi, Lý Mạnh sau khi nhìn một lát lại giục ngựa phóng ra ngoài thành, đi được một đoạn. Lý Mạnh cất tiếng cười to, tiếng cười cực kỳ sung sướng.
"Nếu nàng bằng lòng, xin an bài hạ nhân dán một bức điều phúc giấy đỏ gia trạch bình an trên tường, nếu như không bằng lòng thì không cần làm gì cả..."
Lý Mạnh lúc này càng khiến cho mọi người cảm thấy kỳ quái hơn, thầm nghĩ khi ra khỏi cửa mặt mày còn sầm sì, sao đột nhiên lại vui vẻ như vậy. Lý Mạnh tất nhiên là không giải thích những điều này cho thủ hạ, chỉ ngông nghênh ra khỏi thành.
Tại hai phủ Lai châu và Thanh châu, đoàn người của Lý Mạnh đi rất thoải mái, các thổ hào và diêm kiêu phụ trách tiêu thụ muối ở dọc đường đều chỉ mong sao Lý Mạnh sống ở nhà họ. Hiện tại diêm chính tuần kiểm của Lai châu chính là cơm áo, cha mẹ của bọn họ, chỉ cần là hầu hạ khiến Lý Mạnh vui vẻ, nhất định sẽ được rất nhiều lợi ích.
Lộ tuyến chuyến đi lần này của Lý Mạnh là từ Tế Ninh châu tới Thiện huyện rồi vào Hà Nam, đi dọc hai bên bờ Hoàng Hà, lợi ích của việc đi như thế này, một là có thể đi thuvền dựa vào thủy vận, hai là tại Hà Nam tuy hỗn loạn, có điều quan binh dựa vào tính cơ động nhanh chóng của thủy vận vẫn có thể duy trì quyền khống chế hai bên bờ.
Sau khi tới Tế Ninh châu, cửa hàng Hương Diêm vội vàng ngênh đón. Không cần phải nói, cho dù là cửa hàng Văn Thư trước đây có chút quan hệ cũng tới chiêu đãi.
Hai vị chường quĩ cửa hàng muối của Vương gia và Khổng gia ở trấn Phùng Mãnh kỳ thực đều là người mà cửa hàng Văn Như phái ra. Lý Mạnh dựa vào sự nghe ngóng của thủ hạ và diêm kiêu khác, từ rất lâu trước đã biết rằng, hai nhà buôn muối này nhận muối từ Lai châu, sau khi thông qua đường thủy vận tới Tế Ninh, sau đó bán tới bắc bộ Hà nam và nam bộ Sơn Tây.
Tuv nói rằng bên đó là địa bàn của Hoài diêm (muối sông Hoài), nhưng từ sau khi bắt đầu dân loạn Thiểm Tây của Sấm vương, Sấm tướng, trên địa phương đã thối rữa bất kham. Chuyện vốn ở thể làm vào năm Thái Bình đến giờ vẫn chưa làm được, ít nhất những thương lộ đó đều đã đoạn tuyệt rồi. Có điều diêm thương Lưỡng Hoài không làm được, nhưng cửa hàng Văn Như lại có thể
/539
|