Lý Mạnh lấy làm kỳ lạ, lập tức cười trả lời:
"Nghìn đao vạn trượng thì không cần, thủ hạ của ta cầm thương dài chọc các ngươi thì có thể, ta có chút làm lạ, các người có can đảm đó ở đâu vậy, nói thử xem".
Vốn tưởng nghìn đao vạn trượng đã là nặng rồi, lại là thị vệ hàng đầu vương phủ, nói thế nào đối phương cũng phải bị chấn động, không ngờ Lý Mạng chuyện trò vui vẻ còn hỏi lại, không hề coi ra gì, những người này càng ủ rũ, chỉ cảm thấy chút chỗ dựa tâm lý mình cũng không có.
Mấy thị vệ thủ lĩnh quỳ rạp trên đất im lặng hồi lâu, cuối cùng có người chậm rãi hỏi lại:
"Quận chúa đã trong tay ngài, chúng tôi cần xác nhận, tên của quận chúa là gì?"
"Chu Vân Dao".
Nghe câu trả lời của Lý Mạnh, một thị vệ đầu lĩnh lập tức quát lớn:
"Đó hoàn toàn không phải tên quân chúa chúng la, tên không biết sống chết này, mau thả... "
"Câm miệng, chính miệng quận chúa nói tên Chu Do Dao không hay, liền đổi thành Chu Vân
Dao, ngươi thường bảo vệ ngoài sân, không biết "
Mấy thị vệ còn lại tranh nhau phản bác, sợ đồng bọn lỗ mãng này gây ra họa sát thân, nhưng đối phương nói ra quận chúa tự đổi tên, chuyện này là có thực, điểm yếu rơi vào tay đối phương, mình lại bị người ta bắt, chỉ có thế có gì nói nấy.
Phiên vương địa phương không được ra khỏi thành, hưởng thụ áo gấm ngọc thực, trên đường gây họa cho dân chúng cũng bỏ rồi. Ngày ngày ở nhà ôm con, Chu vương phủ này cũng không ngoại lệ, trong nhà một đống thế tử, nhưng con gái lại chỉ có mình Chu vân Dao này, rất được cưng chiều yêu quý.
Tinh cách từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, con gái tính cách như vậy cũng không phải lo, dù sao cũng là kiều nữ, quận chúa gần tới mười lăm tuổi đã phải nói tới hôn nhân rồi, cũng chính là kết hôn với quý tộc có tước vị trong thành. Nhưng tính cách cô gái này vô cùng hoạt bát, thích du ngạo bốn phương, kết hôn sợ sẽ bị trói buộc trong nhà, luôn suy nghĩ nhân truớc lúc kết hôn ra ngoài xem thử, thân thích phiên vương và đệ tử không được ra khỏi thành, đó là lệnh, đối với cô gái này, đó chính là trói buộc đau khổ.
Mấy lần đi đạo ra ngoài vương phủ, nhưng bên cạnh có một đám người hầu thị vệ, luôn cảm thấy bất ổn, không tiện, có hôm sai thị nữ tìm về một bộ đồ của người hầu, mặc vào đi ra ngoài.
Vương phủ nhiều người như vậy, đều không khí trầm lặng, đúng là không có ai để ý tới, kết quả tới buổi chiều, Vương phi muốn gặp con gái, cho người tới tìm, thị nữ bị dọa cho hoảng sợ cái gì cũng nói. Lúc này cả phủ đệ chấn động, thế cục bên ngoai hỗn loạn, cô gái còn trẻ xinh đẹp như vậy chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm.
Vương phủ quận chúa du đãng bên ngoải, có lẽ là ra khỏi thành. Lúc này mới là thiên hạ đại họa, mà hoàng đế Sùng Trinh chính là thiên tử khắc bạc thiếu thốn tình cảm, chuyện này nếu bị cẩm y vệ phủ Khai Phong hoặc mật thám nha môn khác truyền tới kinh thành, e là sẽ có người của phủ Nhân Tỏng tới hỏi tội.
Chu Vương cũng không dám chạm trễ, thị vệ nhà người ta phái ra ngoài tìm kiếm khắp thành, tất nhiên là không thu hoạch được gì. Sự việc càng đi theo hướng đáng sợ, mấy tâm phúc của Chu vương hợp lại, phái người đưa thiếp tới tuần phủ Hà Nam và bố chính sứ.
Mặc dù chuyện này không liên quan gì tới cấp trên, nhưng nếu có chuyện dòng họ hoàng thất ra khỏi thành, tuần phủ, bố chính sứ và phủ Khai Phong đều có trách nhiệm liên quan, kết quả tuần phủ làm ngơ coi như là hành sự quyết đoán, lập túc hạ lệnh niêm phong cổng, lục soát toàn thành, chỉ nói là có một phạm nhân chạy mất khỏi nha môn.
Tất nhiên không tìm được người. Lúc này đã bị trói ném trên thuyền rồi. Vương phủ chỉ nói với bên ngoài rằng quận chúa đột nhiên mắc bệnh nặng, không thể ra ngoài gặp người khác, vừa phái người nghe ngóng tìm kiếm khắp nơi, trên độ khẩu tất nhiên cũng bố trí người tới hỏi, còn ngầm treo giải thưởng.
Một hai tháng vẫn chưa tìm thấy, vốn tưởng người đã mất rồi, thì Độ Khẩu lại có tin đến, cả vương phủ mừng rỡ như điên, cũng chỉ là một cô con gái của Chu vương phủ, nếu là các vương gia khác, con gái chạy thì cũng chạy rồi, ai còn để ý tới, chết ở ngoải là tốt nhất. Truyện "Thuận Minh "
Những người Độ Khẩu kia đều nắm rõ thuyền trên Hoàng Hà, nếu nhìn thấy thuyền, chắc cũng có thể đoán được lai lịch, thuận theo lai lịch này, vương phủ phái thị vệ tới.
Hơn sáu mươi thị vệ vương phủ đi ra, trong mắt họ, có thể dễ dàng bắt được thương hành tầm thường trên sông, sao vương phủ lại cứ lo lắng những thị vệ này sẽ để lô bí mật, đánh tiếng tới trước, tập trung gia quyến vợ con những thị vệ này lại, nói cho dù tin túc lộ ra hay thế nào, chỉ cần xảy ra sai sót, sẽ liên lụy tới người nhà. Những thị vệ này sầu khổ buồn thương nhận nhiệm vụ, ra ngoài nghe ngóng, bạc cũng hết, vẫn chưa nghe ngóng được tin tức, hơn nữa Lý Mạnh giấu thân phận mình, sao có thể ngồi thuyền đi được, không thể giấu được lộ trình, rất dễ tìm được địa phương và người cụ thể.
Sau khi tới liền tròn mắt, vốn tưởng là nhặt được thương nhân ham sắc đẹp của quận chúa, ai ngờ được là là quan tướng Giao châu, Chu vương phủ có trọng lượng ở Khai Phong, chủ ở Sơn Đông lại phải lén lút làm việc. Những thị vệ đáng thương này, bình thường chẳng qua là bảo vệ vương phủ, ức hiếp bần dân, việc đột nhập ban đêm với độ khó cao này đúng là quá khó với họ, bị đối phương bắt được là đúng.
Sống an nhàn sung sướng, ức hiếp người khác quen rồi, một khi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, tinh thần liền bất ổn, vốn dĩ cho rằng minh là sói, không ngờ mình lại là lợn dê trên bàn chờ thịt. Lý Mạnh mới áp dụng vài biện pháp, cái gì cũng khai hết.
Dưới tình hình này, LÝ Mạnh một mực nắm quyền chủ động, tin tức này truyền ra ngoài, cho dù là những quan lớn Hà Nam trong phủ Khai Phong ấy làm sao có thể giúp đỡ được, việc đầu tiên cần làm chính là dẫn binh bao vây phiên vương phủ, sau đó báo lên kinh thành, tới lúc đó Chu Vương tất nhiên lả tội lớn. Người nhà những thị vệ này e là cũng không còn đường sống, nên những thị vệ vô cùng mềm yếu này mới dám nói mạnh bảo LÝ Mạnh giết chết mình.
"Phân nhóm dẫn tới trấn Phùng Mãnh, trói hết lại cho ta, nói vói họ, ai chạy sẽ giết hết số người còn lại, để cho những kẻ đó nhìn nhau mà làm". Lý Mạnh dặn dò Trần Lục Tử xong, các thủ lĩnh thị vệ như con sâu trên mặt đất đều thở phào, không giống với dáng điệu muốn giết người, cảm giác vốn tưởng rằng sắp chết, nhưng lại tránh thoát được, đúng là khiến tâm trạng họ thay đổi rất nhanh.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, chính là một thủ lĩnh thị vệ trong số đó đã yên tâm, nghĩ mình có thể sống sót, ở đó gào khóc. Lý Mạnh và Trân Lục Tử đều cau mày, Trần Lục Tử ra ngoài gọi diêm đinh vào, mang những người ngồi phịch trên đất này ra ngoài, để lại Lý Mạnh ngồi trong chính sảnh đau khổ suy tư.
Chuyện này nói tới mà thế tục kinh hãi, đi trên đường mà có the gặp được quận chúa, sau đó còn kéo theo mấy chục thị vệ tới, nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng có lợi không có hại cho mình. Lý Mạnh đang suy nghĩ rốt cuộc có thể mang tới điều lợi gì cho mình?
Ngày hôm nay có thể nói là hồn bay phách lạc, kết cục cuối cùng lại không tồi, không bao lâu, trong nhà tuần kiểm Giao châu, từng mệnh lệnh được truyền ra ngoài, trạng thái khẩn cấp bắt đầu dần dần được giải trừ, đặt nhiều binh lính trong thành như vậy, cho dù là trong Giao châu, cũng dễ bị người ta nắm được đằng chuôi, vẫn nên điều ra ngoài thành một ít.
Chuyện huyên náo mấy ngày qua đều là bận việc ở doanh Giao châu, cho dù người ngoài cũng không thể biết được bọn họ đang làm gì, nhưng luôn có cảm giác, thành Giao châu này, người làm chủ phòng giữ Giao châu hiện nay là Lý Mạnh, thiên hạ Đại Minh, ngoài những năm khai quốc vượt khó ra, tướng võ quản quan văn tủ khi nào nhỉ?
Nhưng lần này nha môn tri châu Giao châu vô cùng thái bình, Nhan tri châu vẫn ngồi để viết chữ, thư pháp chữ Nhan thừa thể, càng lúc càng đẹp, Ngô đồng tri vẫn lão thần khắp nơi, thái độ của mọi người cũng tốt hơn, ai cũng biết phòng giữ Giao châu và hắn rất thân thiết.
Những quan lớn nhỏ vốn đầy bụng oán khí đó bây giờ cũng an phận hơn nhiều, thấy binh lính cứ điều động qua lại, sát khí ngùn ngụt, ai cũng kinh sợ. Sơn Đông luôn là nơi chưa trải qua binh đao, những viên quan lớn nhỏ nay cũng từng nhìn thấy những binh mã đó, nhưng cho dù là biên binh cũng không có khí chất này.
Buổi tối Lý Mạnh và hơn mười cổ xe ngựa ra khỏi thành Giao châu, lần này đuổi bắt những thị vệ Chu vương phủ đó, Lý Mạnh tính toán ra, vẫn coi như có chút hời. Truyện "Thuận Minh "
Ít nhất những thị vệ này giả bộ thương nhân, hàng hóa cũng là đồ tốt, hơn nữa thị vệ vương phủ có không ít bạc, cũng bố sung thêm chút đỉnh. Trời tối tới trang viên Lý gia ở trấn Phùng Mãnh, may mà hai bên vẫn kéo qua kéo lại, mọi người đều có dự bị, thực ra cũng không có phiền phức gì.
Dàn xép xong liền có gia quyến tượng hộ Liêu Đông tới bẩm báo Chu Vân Dao tới trấn Phùng Mãnh làm gì đó, đáp án khiến Lý Mạnh vò đầu. Hôm nay hắn cưỡi ngựa chạy tới chạy lui, lo lắng hãi hùng, vắt hét óc liên hệ với những thị vệ đó, kết quả bên này Chu vân Dao làm gì rồi?
Nghe người hầu hạ cô gái quyến tượng 3 hộ báo cáo, có vẻ là chưa từng tới nông thôn, chạy như điên trong thôn trấn và xung quanh cho tới khi trời tối, khiến người tùy tùng đều mệt muốn chết. Chu Vân Dao chạy về rồi ăn đơn giản xong, lại lên giường ngủ, dáng vẻ vô ưu vô lo, đâu giống với phản ứng sau khi bị người ta phát hiện ra thân phận.
Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, Lý Mạnh liền cho người gọi Chu vân Dao tới phòng khách, từ trước Lý Mạnh không hề thích có người hầu hạ, nhưng cố ý thu xếp mấy cô gái quân hộ đã có chồng ở đó quét dọn, dù sao cô nam quả nữ ở cùng nhau, nên có người chứng kiến mới thuận
"Nghìn đao vạn trượng thì không cần, thủ hạ của ta cầm thương dài chọc các ngươi thì có thể, ta có chút làm lạ, các người có can đảm đó ở đâu vậy, nói thử xem".
Vốn tưởng nghìn đao vạn trượng đã là nặng rồi, lại là thị vệ hàng đầu vương phủ, nói thế nào đối phương cũng phải bị chấn động, không ngờ Lý Mạng chuyện trò vui vẻ còn hỏi lại, không hề coi ra gì, những người này càng ủ rũ, chỉ cảm thấy chút chỗ dựa tâm lý mình cũng không có.
Mấy thị vệ thủ lĩnh quỳ rạp trên đất im lặng hồi lâu, cuối cùng có người chậm rãi hỏi lại:
"Quận chúa đã trong tay ngài, chúng tôi cần xác nhận, tên của quận chúa là gì?"
"Chu Vân Dao".
Nghe câu trả lời của Lý Mạnh, một thị vệ đầu lĩnh lập tức quát lớn:
"Đó hoàn toàn không phải tên quân chúa chúng la, tên không biết sống chết này, mau thả... "
"Câm miệng, chính miệng quận chúa nói tên Chu Do Dao không hay, liền đổi thành Chu Vân
Dao, ngươi thường bảo vệ ngoài sân, không biết "
Mấy thị vệ còn lại tranh nhau phản bác, sợ đồng bọn lỗ mãng này gây ra họa sát thân, nhưng đối phương nói ra quận chúa tự đổi tên, chuyện này là có thực, điểm yếu rơi vào tay đối phương, mình lại bị người ta bắt, chỉ có thế có gì nói nấy.
Phiên vương địa phương không được ra khỏi thành, hưởng thụ áo gấm ngọc thực, trên đường gây họa cho dân chúng cũng bỏ rồi. Ngày ngày ở nhà ôm con, Chu vương phủ này cũng không ngoại lệ, trong nhà một đống thế tử, nhưng con gái lại chỉ có mình Chu vân Dao này, rất được cưng chiều yêu quý.
Tinh cách từ nhỏ đã không sợ trời không sợ đất, con gái tính cách như vậy cũng không phải lo, dù sao cũng là kiều nữ, quận chúa gần tới mười lăm tuổi đã phải nói tới hôn nhân rồi, cũng chính là kết hôn với quý tộc có tước vị trong thành. Nhưng tính cách cô gái này vô cùng hoạt bát, thích du ngạo bốn phương, kết hôn sợ sẽ bị trói buộc trong nhà, luôn suy nghĩ nhân truớc lúc kết hôn ra ngoài xem thử, thân thích phiên vương và đệ tử không được ra khỏi thành, đó là lệnh, đối với cô gái này, đó chính là trói buộc đau khổ.
Mấy lần đi đạo ra ngoài vương phủ, nhưng bên cạnh có một đám người hầu thị vệ, luôn cảm thấy bất ổn, không tiện, có hôm sai thị nữ tìm về một bộ đồ của người hầu, mặc vào đi ra ngoài.
Vương phủ nhiều người như vậy, đều không khí trầm lặng, đúng là không có ai để ý tới, kết quả tới buổi chiều, Vương phi muốn gặp con gái, cho người tới tìm, thị nữ bị dọa cho hoảng sợ cái gì cũng nói. Lúc này cả phủ đệ chấn động, thế cục bên ngoai hỗn loạn, cô gái còn trẻ xinh đẹp như vậy chắc chắc sẽ gặp nguy hiểm.
Vương phủ quận chúa du đãng bên ngoải, có lẽ là ra khỏi thành. Lúc này mới là thiên hạ đại họa, mà hoàng đế Sùng Trinh chính là thiên tử khắc bạc thiếu thốn tình cảm, chuyện này nếu bị cẩm y vệ phủ Khai Phong hoặc mật thám nha môn khác truyền tới kinh thành, e là sẽ có người của phủ Nhân Tỏng tới hỏi tội.
Chu Vương cũng không dám chạm trễ, thị vệ nhà người ta phái ra ngoài tìm kiếm khắp thành, tất nhiên là không thu hoạch được gì. Sự việc càng đi theo hướng đáng sợ, mấy tâm phúc của Chu vương hợp lại, phái người đưa thiếp tới tuần phủ Hà Nam và bố chính sứ.
Mặc dù chuyện này không liên quan gì tới cấp trên, nhưng nếu có chuyện dòng họ hoàng thất ra khỏi thành, tuần phủ, bố chính sứ và phủ Khai Phong đều có trách nhiệm liên quan, kết quả tuần phủ làm ngơ coi như là hành sự quyết đoán, lập túc hạ lệnh niêm phong cổng, lục soát toàn thành, chỉ nói là có một phạm nhân chạy mất khỏi nha môn.
Tất nhiên không tìm được người. Lúc này đã bị trói ném trên thuyền rồi. Vương phủ chỉ nói với bên ngoài rằng quận chúa đột nhiên mắc bệnh nặng, không thể ra ngoài gặp người khác, vừa phái người nghe ngóng tìm kiếm khắp nơi, trên độ khẩu tất nhiên cũng bố trí người tới hỏi, còn ngầm treo giải thưởng.
Một hai tháng vẫn chưa tìm thấy, vốn tưởng người đã mất rồi, thì Độ Khẩu lại có tin đến, cả vương phủ mừng rỡ như điên, cũng chỉ là một cô con gái của Chu vương phủ, nếu là các vương gia khác, con gái chạy thì cũng chạy rồi, ai còn để ý tới, chết ở ngoải là tốt nhất. Truyện "Thuận Minh "
Những người Độ Khẩu kia đều nắm rõ thuyền trên Hoàng Hà, nếu nhìn thấy thuyền, chắc cũng có thể đoán được lai lịch, thuận theo lai lịch này, vương phủ phái thị vệ tới.
Hơn sáu mươi thị vệ vương phủ đi ra, trong mắt họ, có thể dễ dàng bắt được thương hành tầm thường trên sông, sao vương phủ lại cứ lo lắng những thị vệ này sẽ để lô bí mật, đánh tiếng tới trước, tập trung gia quyến vợ con những thị vệ này lại, nói cho dù tin túc lộ ra hay thế nào, chỉ cần xảy ra sai sót, sẽ liên lụy tới người nhà. Những thị vệ này sầu khổ buồn thương nhận nhiệm vụ, ra ngoài nghe ngóng, bạc cũng hết, vẫn chưa nghe ngóng được tin tức, hơn nữa Lý Mạnh giấu thân phận mình, sao có thể ngồi thuyền đi được, không thể giấu được lộ trình, rất dễ tìm được địa phương và người cụ thể.
Sau khi tới liền tròn mắt, vốn tưởng là nhặt được thương nhân ham sắc đẹp của quận chúa, ai ngờ được là là quan tướng Giao châu, Chu vương phủ có trọng lượng ở Khai Phong, chủ ở Sơn Đông lại phải lén lút làm việc. Những thị vệ đáng thương này, bình thường chẳng qua là bảo vệ vương phủ, ức hiếp bần dân, việc đột nhập ban đêm với độ khó cao này đúng là quá khó với họ, bị đối phương bắt được là đúng.
Sống an nhàn sung sướng, ức hiếp người khác quen rồi, một khi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay, tinh thần liền bất ổn, vốn dĩ cho rằng minh là sói, không ngờ mình lại là lợn dê trên bàn chờ thịt. Lý Mạnh mới áp dụng vài biện pháp, cái gì cũng khai hết.
Dưới tình hình này, LÝ Mạnh một mực nắm quyền chủ động, tin tức này truyền ra ngoài, cho dù là những quan lớn Hà Nam trong phủ Khai Phong ấy làm sao có thể giúp đỡ được, việc đầu tiên cần làm chính là dẫn binh bao vây phiên vương phủ, sau đó báo lên kinh thành, tới lúc đó Chu Vương tất nhiên lả tội lớn. Người nhà những thị vệ này e là cũng không còn đường sống, nên những thị vệ vô cùng mềm yếu này mới dám nói mạnh bảo LÝ Mạnh giết chết mình.
"Phân nhóm dẫn tới trấn Phùng Mãnh, trói hết lại cho ta, nói vói họ, ai chạy sẽ giết hết số người còn lại, để cho những kẻ đó nhìn nhau mà làm". Lý Mạnh dặn dò Trần Lục Tử xong, các thủ lĩnh thị vệ như con sâu trên mặt đất đều thở phào, không giống với dáng điệu muốn giết người, cảm giác vốn tưởng rằng sắp chết, nhưng lại tránh thoát được, đúng là khiến tâm trạng họ thay đổi rất nhanh.
Bỗng nhiên nghe thấy tiếng khóc, chính là một thủ lĩnh thị vệ trong số đó đã yên tâm, nghĩ mình có thể sống sót, ở đó gào khóc. Lý Mạnh và Trân Lục Tử đều cau mày, Trần Lục Tử ra ngoài gọi diêm đinh vào, mang những người ngồi phịch trên đất này ra ngoài, để lại Lý Mạnh ngồi trong chính sảnh đau khổ suy tư.
Chuyện này nói tới mà thế tục kinh hãi, đi trên đường mà có the gặp được quận chúa, sau đó còn kéo theo mấy chục thị vệ tới, nhưng cho dù thế nào, chuyện này cũng có lợi không có hại cho mình. Lý Mạnh đang suy nghĩ rốt cuộc có thể mang tới điều lợi gì cho mình?
Ngày hôm nay có thể nói là hồn bay phách lạc, kết cục cuối cùng lại không tồi, không bao lâu, trong nhà tuần kiểm Giao châu, từng mệnh lệnh được truyền ra ngoài, trạng thái khẩn cấp bắt đầu dần dần được giải trừ, đặt nhiều binh lính trong thành như vậy, cho dù là trong Giao châu, cũng dễ bị người ta nắm được đằng chuôi, vẫn nên điều ra ngoài thành một ít.
Chuyện huyên náo mấy ngày qua đều là bận việc ở doanh Giao châu, cho dù người ngoài cũng không thể biết được bọn họ đang làm gì, nhưng luôn có cảm giác, thành Giao châu này, người làm chủ phòng giữ Giao châu hiện nay là Lý Mạnh, thiên hạ Đại Minh, ngoài những năm khai quốc vượt khó ra, tướng võ quản quan văn tủ khi nào nhỉ?
Nhưng lần này nha môn tri châu Giao châu vô cùng thái bình, Nhan tri châu vẫn ngồi để viết chữ, thư pháp chữ Nhan thừa thể, càng lúc càng đẹp, Ngô đồng tri vẫn lão thần khắp nơi, thái độ của mọi người cũng tốt hơn, ai cũng biết phòng giữ Giao châu và hắn rất thân thiết.
Những quan lớn nhỏ vốn đầy bụng oán khí đó bây giờ cũng an phận hơn nhiều, thấy binh lính cứ điều động qua lại, sát khí ngùn ngụt, ai cũng kinh sợ. Sơn Đông luôn là nơi chưa trải qua binh đao, những viên quan lớn nhỏ nay cũng từng nhìn thấy những binh mã đó, nhưng cho dù là biên binh cũng không có khí chất này.
Buổi tối Lý Mạnh và hơn mười cổ xe ngựa ra khỏi thành Giao châu, lần này đuổi bắt những thị vệ Chu vương phủ đó, Lý Mạnh tính toán ra, vẫn coi như có chút hời. Truyện "Thuận Minh "
Ít nhất những thị vệ này giả bộ thương nhân, hàng hóa cũng là đồ tốt, hơn nữa thị vệ vương phủ có không ít bạc, cũng bố sung thêm chút đỉnh. Trời tối tới trang viên Lý gia ở trấn Phùng Mãnh, may mà hai bên vẫn kéo qua kéo lại, mọi người đều có dự bị, thực ra cũng không có phiền phức gì.
Dàn xép xong liền có gia quyến tượng hộ Liêu Đông tới bẩm báo Chu Vân Dao tới trấn Phùng Mãnh làm gì đó, đáp án khiến Lý Mạnh vò đầu. Hôm nay hắn cưỡi ngựa chạy tới chạy lui, lo lắng hãi hùng, vắt hét óc liên hệ với những thị vệ đó, kết quả bên này Chu vân Dao làm gì rồi?
Nghe người hầu hạ cô gái quyến tượng 3 hộ báo cáo, có vẻ là chưa từng tới nông thôn, chạy như điên trong thôn trấn và xung quanh cho tới khi trời tối, khiến người tùy tùng đều mệt muốn chết. Chu Vân Dao chạy về rồi ăn đơn giản xong, lại lên giường ngủ, dáng vẻ vô ưu vô lo, đâu giống với phản ứng sau khi bị người ta phát hiện ra thân phận.
Sáng sớm hôm sau, ăn điểm tâm xong, Lý Mạnh liền cho người gọi Chu vân Dao tới phòng khách, từ trước Lý Mạnh không hề thích có người hầu hạ, nhưng cố ý thu xếp mấy cô gái quân hộ đã có chồng ở đó quét dọn, dù sao cô nam quả nữ ở cùng nhau, nên có người chứng kiến mới thuận
/539
|