Không có gì để nói thì tốt nhất là không nói, Lý Mạnh im lặng gắp mấy miếng cho vào mồm, Chu Vân Dao đột nhiên kêu lên một tiếng, làm cho Lý Mạnh giật hết cả nẩy, quay đấu qua nhìn, thấy cô bé đang đang ôm mặt, sắc mặt hoảng hốt, nhìn hắn, nói:
"Lý đại ca, mặt bị nứt nẻ có phải là xấu lắm không, ai ya, phải làm thế nào đây?".
"Không sao đâu, chỉ là hơi đỏ hơn bình thường một chút thôi".
Câu này vừa được nói ra, cô bé càng cảm thấy hoang mang, nói một câu "mội về phòng xem thế nào" rồi vội vàng chạy ra ngoài, cũng không biết là chạy đi làm gì nữa.
Lý Mạnh lắc đầu cười, nghĩ thầm, cô bé này quả nhiên là cổ quái, tự nhiên căng thẳng làm cái gì, nghĩ vậy nên cũng không để ý đến nàng ta nữa. Không lâu sau, Chu Vân Dao lại là chạy vụt quay lại, chăm chú nhìn Lý Mạnh, hỏi:
"Lý đại ca, muội như này có phải là trông rất xấu không?".
Thực ra chỉ là mặt đỏ hơn một chút, căn bản là không nhìn ra xấu hay đẹp gì cả, Lý Mạnh đang định trả lời, thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng không yên trong mắt của cô bé, giống như là một phạm nhân đang chờ đợi phán quyết sinh tử vậy, thế là hắn liền vừa cười vừa nói:
"Nhìn không tồi, giống với lúc bình thường".
Lý Mạnh vốn dĩ cho rằng trả lời xong rồi thì sẽ không sao, kết quả là từ bữa cơm này cho đến lúc trước khi đi ngủ, hắn bị Chu Vân Dao hỏi đi hỏi lại mấy chục lần câu hỏi đó, đúng là không thể oải hem.
Kể cả là như vậy, nhưng ngày mùng một này cũng làm cho Lý Mạnh cảm thấy cực kì vui vẻ thoải mái và nhẹ nhõm, đối với hẳn mà nói, thời gian quá đáng quý, đến ngày mùng hai là sẽ phải bận rộn. Lý Mạnh hiện giờ có 2500 người của doanh trại Giao Châu, trong đó lính chạy bộ là 2300 người, kỵ binh là 200 người, lại còn mới chiêu mộ 2200 muối đinh, còn cả 1000 con cháu thân quyến mà bộ phận những cường hào địa chủ của phía nam phủ Lai Châu và Đăng Châu. Nhưng những tướng lĩnh mà hắn có thể dùng thì lại là không quá nhiều, mấy người Mã Cương, Triệu Năng, Trần Lục Tử, Vương Hải đến nay vẫn là những nhân vật cốt cán của hắn, những người khác cũng chỉ là làm việc theo quỵ tắc mà thôi, cũng không có thân phận thân tín tâm phúc gì cả. Truyện "Thuận Minh "
Nói ra thì Thang Nhị trong đội kị binh cũng được xem là người trưởng thành lên từ trong số tất cả những người đến sau, nhưng cũng hoàn toàn không vì cơ mưu hay kiến thức mà nổi bật hắn. Nhưng người tuân thủ kỉ luật quân đội nhất trong mỗi trận chiến chính là hắn, người dũng mãnh nhất cũng là hắn, sau quá trình tích lũy công tích, không ngờ lại trở thành thủ lĩnh của đội kị binh. Nhưng như vậy cũng tốt, Thang Nhị có sự kính phục và trung thành tuyệt đối với Lý Mạnh, có một người như này cai quản đội kỵ binh, Lý Mạnh âu cũng là rất yên tâm.
Lính hỏa mai cũng được xếp vào trong danh sách của doanh trại Giao Châu, không được xem là một binh chủng độc lập để đối đãi, kể cả là lúc tác chiến, các bước tác chiến và sử dụng lính hỏa mai đều có quy định rất nghiêm ngặt.
Lý Mạnh là thủ bị của doanh trại Giao Châu, dựa vào quy định mà nói, số lượng quân mà hắn thống lãnh không được vượt qua 2000 người, nhưng hiện nay trên dưới cộng dồn lại với nhau, thì trong tay hắn có gần 6000 người, hiện nay vẫn là dựa vào cách phân chia trước đây của đội muối đinh, Mã Cương và Triệu Năng là đội trưởng, rồi đội phó, tiểu đội, tiểu đội phó...
Cục diện này hiện nay bất luân là thế nào, cũng đều là có quá nhiều chỗ không hoàn thiện, ít nhất thì tội danh không tuân thủ quy định là chắc chắn không chạy đâu được, không những thế những người bên dưới cũng là theo đó vô cùng nỗ lực, tuy nói quân lương được phát đầy đủ, nhưng việc mọi người nỗ lực không chỉ là mưu cầu quân lương, ai cũng muốn có một chức quan, nếu không thì nhân tâm không vững ya.
Nhưng điều này cũng là làm cho Lý Mạnh cảm thấy lo lắng, những người bên dưới mang quan hàm của đội muối đinh, tuy cái tên gọi có hơi khó nghe, nhưng xét cho cùng thì nó là hệ thống của Lý Mạnh, nếu như đeo lên người quan hàm của triều đình, thì một cách vô hình họ đều biến thành binh mã của đại Minh, đại Minh hiện nay là thời kì binh lính thuộc sỡ hữu của tướng quân. Nhưng danh phận vẫn là cực kì quan trọng, luôn luôn có những nhân vật trung quân ái quốc.
Đối với Lý Mạnh mà nói, hắn chỉ muốn thuộc hạ của hắn chỉ nghe mệnh lệnh của mình hắn mà thôi, không được có những binh lính và tướng lĩnh kiểu đứng núi này trông núi nọ, nếu như chiếu theo chế độ pháp luật của triều đình thì chẳng khác gì chủ động dâng binh mã của mình vào tay triều đình cả, để cho bên trên cai quản họ, Lý Mạnh quả thực là không cam tâm.
Sự lo lắng của Lý Mạnh là một phía, ngày hôm mùng 7 tết, ngựa đưa thư xuất phát từ trấn Phùng Mãnh, mang văn thư cáo thân có điền sẵn tên và đóng dấu đến cho các binh sĩ doanh trại Giao Châu đóng ở các nơi.
Không khác là bao so với dự liệu của mọi người. Mã Cương thống lĩnh 900 người, Triệu Năng thống lãnh 900 người, đều được phong làm thiên tổng. Trần Lục Tử và Vương Hải giống với những đội phó khác trước đây, đều là bả tổng, chỉ có điều, Trần Lục Tử và Vương Hải chỉ cần chịu trách nhiệm đối với Lý Mạnh, họ mỗi người thống lĩnh 300 quân. Thang Nhị làm bả tổng của đội kỵ binh, thống lĩnh 300 kỵ binh. Quân lính của Mã Cương và Triệu Năng đều có một nửa là lão binh, một nửa là tân binh, những lão binh còn lại đều là Lý Mạnh trực tiếp thống lĩnh. Truyện "Thuận Minh "
Trong báo cáo gửi lên trên, Mã Cương và Triệu Năng đều là mỗi người chỉ huy 400 người, Lý Mạnh thì chỉ huy 1700 người, còn số thừa ra đều được tính theo chế độ của muối đinh.
Ti tuần kiểm bất luận là chiêu mộ bao nhiêu muối đinh, dù gì cũng là không có xác định biên chế, làm như vậy có một cái lợi, trong quân thì lão binh sẽ là binh, còn tân binh sẽ làm muối đinh, đẳng cấp tự nhiên được phân ra, cũng coi như là để cho các tân binh có mục tiêu để mà phấn đấu, trong huấn luyện tự nhiên cũng là cố gắng nỗ lực hơn nhiều.
Lần này các quan chức được phong thưởng ra, bên phía Lý Mạnh tuy muốn lặng lẽ một chút, cố gắng hết sức không làm ảnh hưởng của nó quá lớn, nhưng bất luận là quan quân thân tín hay là không thân tín, đều là bộ dạng vui mừng như phát cuồng, dựa theo những hiểu biết của Lý Mạnh, rất nhiều người ngoài việc cảm tạ Lý đại nhân ra, còn hết lời ca tụng đương kim thánh thượng.
Những thiên tổng bả tổng được phong chức đều là bày tiệc ăn mừng, bất luận là ở địa phương hay là bọn cướp đường trong tận rừng xanh, ai nấy đều ào ào mang lễ vặt đến chúc mừng. Lý Mạnh mặc dù ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì hoàn toàn không vui chút nào.
Danh phận mà triều đình đại Minh ban cho lại quan trọng đến vậy sao? Bản thân hắn kéo họ từ chỗ cùng kiệt đến được vị trí như ngày hôm nay, cũng chỉ là phong chức thiên tổng, bả tổng, không những thế còn là được xét phong từ tay hắn, tại sao đám người này lại tỏ lòng biết ơn với triều đình như vậy.
"Các ngươi là quân lính của Lý Mạnh ta không phải là quân lính của triều đình, là Lý Mạnh ta bỏ tiền ra cấp dưỡng huấn luyện các ngươi, chứ không phải là triều đình bỏ tiền nuôi các ngươi".
Lý Mạnh rất muốn nói câu này với tất cả quân lính trong doanh trại Giao Châu của hắn, nhưng hiện nay chưa phải lúc, ngay cả nói với Chu Vân Dao cũng là không được.
Đối với những người khác mà nói, đánh thắng trận, thăng quan phát tài, tháng giêng năm thứ 9 Sùng Trinh này đúng là làm người ta vui mừng hớn hở, nhưng trong lòng Lý Mạnh thì cảm thấy rất không vui, ai ngờ đến ngày 14 tháng giêng, cái sự không vui của hắn càng là tăng lên hơn.
Tết nguyên tiêu là một trong những ngày lễ không cấm đi đêm thời cổ đại, bất luận là thành trì lớn hay là thị trấn nhỏ, đều là cả đêm không ngủ, là một ngày tết rất trọng đại. Chu Vân Dao hiển nhiên là từng được chứng kiến sự phồn hoa và vẻ đẹp của lễ hội hoa đăng ở thành Khai Phong, nàng hưng phấn đòi Lý Mạnh đưa nàng đi xem vào ngày 15 tháng giêng. Truyện "Thuận Minh "
Thành Giao Châu tuy cũng là có vẻ đẹp của riêng mình, nhưng khi so sánh với thành trì phồn hoa như Khai Phong thì rõ ràng là kém xa. Lý Mạnh đang phân minh với Chu Vân Dao thì bên ngoài có một người vừa thở hồng hộc vừa chạy vào.
Những thân binh hộ vệ ở bên ngoài cũng không chặn lại, vậy người đó chắc chắn là người quen, quả nhiên là quản gia của Ngô đồng tri, bình thường hai nhà qua lại cũng nhiều, những thuộc hạ của Lý Mạnh đều là quen mặt. Người quản gia này sau khi chạy vào trong sân, đầu tiên là dừng lại thở dốc mấy cái cho bình tĩnh, sau đó chạy lon ton vào, quỳ xuống giập đầu hành lễ với Lý Mạnh một cái, sau đó nói một cách gấp gáp:
"Lý đại nhản, bên phía kinh thành có thư gấp, nói là một khắc cũng không được chậm trễ, phải giao ngay cho Lý đại nhân, người đưa thư đang ở bên ngoài, tiểu nhân đưa đến đây để thông báo"'.
Vừa đón năm mới xong, rốt cuộc là chuyện gì mà lại gấp đến mức này, phía bên kinh thành, vậy chắc chắn là thư của Lưu thái giám, chẳng nhẽ có chuyện đại sự thật. Lý Mạnh vội vàng cho người gọi người đưa thư vào.
Người đưa thư đó nhìn giống như binh sĩ của doanh trại nào đó, trên mặt bị giá lạnh làm cho tróc từng lớp da, nhìn rất ghê người, rõ ràng là trên đường đi chịu không ít khổ cực, sau khi nhìn thấy Lý Mạnh, tên đưa thư này nhất định đòi xem ấn tín của hắn xong thì mới đưa thư. Lý Mạnh cũng theo đó trở nên căng thẳng, nghĩ thầm, rốt cuộc là chuyện đại sự cỡ nào, sao lại phải trịnh trọng như vậy.
Sau khi Lý Mạnh nhận lấy bức thư, người đưa thư đó được dẫn đi nghỉ ngơi. Lý Mạnh bảo những người bên cạnh hắn lui xuống, còn sắp xếp người canh chừng bên ngoài, sau đó mới mở bức thư ra.
Các binh sĩ còn cho rằng xảy ra chuvện đại sự gì, đều là tập trung tinh thần để canh chừng, không được một lát sau liền nghe thấy tiếng gầm tức tối của Lý Mạnh phát ra từ trong phòng, có thứ gì đó bị hắn ném vỡ nát vụn.
Bức thư đó chính xác là thư mật được thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám là Lưu Phúc Lai gửi đến, nội dung trong thư có khẩu khí theo kiểu quát mắng rất hiếm gặp của Lưu thái giám, cần phải biết, hai bên tuy là xưng hô bác cháu với nhau, nhưng mối quan hệ trên thục tế là có ơn với nhau, mà còn giúp đỡ nhau rất nhiều, cái khác không nói, trước tết Lý Mạnh còn mang đến cho ông ta khoản tiền lớn 5 vạn lượng.
Lưu thái giám tuy chức vị cao, nhưng lúc nào cũng rất khách khí với Lý Mạnh, hai bên đều cố gắng xây dựng một bầu không khí qua lại thân thiết, nhưng bức thư hôm nay có ngữ khí quả thực rất nặng, hoàn toàn không có chút nào sự khách khí và thân thiết thường ngày.
Nhưng nộ hỏa của Lý Mạnh không phải là do ngữ khí của đối phương, bởi vì bức thư của Lưu thái giám hoàn toàn là chỉ nghĩ đến ông ta, nội dung của bức thư quá sức là đáng cười, nhưng làm cho hắn căn bản là không cười được.
Ví dụ như trong thư có câu như này: "Đến nay trong báo cáo dẹp loạn của bộ binh trung ương đốc phủ xưng là đại thắng, cũng chỉ là chém đầu được mấy trăm người, tận đại thắng như vậy đều là có được nhờ mười mấy vạn quân binh, một chức thủ bị bé nhỏ như ngươi, dựa vào bộ binh để đối phó với kị binh, một trận giết được hơn 300 người, gần như là chiến thắng tuyệt đối, liệu có ai tin đây".
Dựa vào trình tự báo tin thắng trận, văn thư báo tin của Lý Mạnh sau khi được quan địa phương phê duyệt, phái người đưa đến bên phía tham tướng và tuần phủ Đăng Châu. Những tổng đốc là Dương Tự Xương, Hồng Thừa Trù... dẫn mười mấy vạn đại quân đến chiến đấu với phiến quân nông dân của Bát Đại Doanh ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, cũng chỉ là báo tin chiến thắng giết được mấy chục, mấy trăm người.
Còn bên phía thủ bị Giao Châu vây đánh giặc cướp ở địa phương, mà còn là dùng bộ binh đánh với kị binh, lại có chiến tích huy hoàng như vậy, tuần phủ và tham tướng có tin được không.
"Lý đại ca, mặt bị nứt nẻ có phải là xấu lắm không, ai ya, phải làm thế nào đây?".
"Không sao đâu, chỉ là hơi đỏ hơn bình thường một chút thôi".
Câu này vừa được nói ra, cô bé càng cảm thấy hoang mang, nói một câu "mội về phòng xem thế nào" rồi vội vàng chạy ra ngoài, cũng không biết là chạy đi làm gì nữa.
Lý Mạnh lắc đầu cười, nghĩ thầm, cô bé này quả nhiên là cổ quái, tự nhiên căng thẳng làm cái gì, nghĩ vậy nên cũng không để ý đến nàng ta nữa. Không lâu sau, Chu Vân Dao lại là chạy vụt quay lại, chăm chú nhìn Lý Mạnh, hỏi:
"Lý đại ca, muội như này có phải là trông rất xấu không?".
Thực ra chỉ là mặt đỏ hơn một chút, căn bản là không nhìn ra xấu hay đẹp gì cả, Lý Mạnh đang định trả lời, thì nhìn thấy ánh mắt lo lắng không yên trong mắt của cô bé, giống như là một phạm nhân đang chờ đợi phán quyết sinh tử vậy, thế là hắn liền vừa cười vừa nói:
"Nhìn không tồi, giống với lúc bình thường".
Lý Mạnh vốn dĩ cho rằng trả lời xong rồi thì sẽ không sao, kết quả là từ bữa cơm này cho đến lúc trước khi đi ngủ, hắn bị Chu Vân Dao hỏi đi hỏi lại mấy chục lần câu hỏi đó, đúng là không thể oải hem.
Kể cả là như vậy, nhưng ngày mùng một này cũng làm cho Lý Mạnh cảm thấy cực kì vui vẻ thoải mái và nhẹ nhõm, đối với hẳn mà nói, thời gian quá đáng quý, đến ngày mùng hai là sẽ phải bận rộn. Lý Mạnh hiện giờ có 2500 người của doanh trại Giao Châu, trong đó lính chạy bộ là 2300 người, kỵ binh là 200 người, lại còn mới chiêu mộ 2200 muối đinh, còn cả 1000 con cháu thân quyến mà bộ phận những cường hào địa chủ của phía nam phủ Lai Châu và Đăng Châu. Nhưng những tướng lĩnh mà hắn có thể dùng thì lại là không quá nhiều, mấy người Mã Cương, Triệu Năng, Trần Lục Tử, Vương Hải đến nay vẫn là những nhân vật cốt cán của hắn, những người khác cũng chỉ là làm việc theo quỵ tắc mà thôi, cũng không có thân phận thân tín tâm phúc gì cả. Truyện "Thuận Minh "
Nói ra thì Thang Nhị trong đội kị binh cũng được xem là người trưởng thành lên từ trong số tất cả những người đến sau, nhưng cũng hoàn toàn không vì cơ mưu hay kiến thức mà nổi bật hắn. Nhưng người tuân thủ kỉ luật quân đội nhất trong mỗi trận chiến chính là hắn, người dũng mãnh nhất cũng là hắn, sau quá trình tích lũy công tích, không ngờ lại trở thành thủ lĩnh của đội kị binh. Nhưng như vậy cũng tốt, Thang Nhị có sự kính phục và trung thành tuyệt đối với Lý Mạnh, có một người như này cai quản đội kỵ binh, Lý Mạnh âu cũng là rất yên tâm.
Lính hỏa mai cũng được xếp vào trong danh sách của doanh trại Giao Châu, không được xem là một binh chủng độc lập để đối đãi, kể cả là lúc tác chiến, các bước tác chiến và sử dụng lính hỏa mai đều có quy định rất nghiêm ngặt.
Lý Mạnh là thủ bị của doanh trại Giao Châu, dựa vào quy định mà nói, số lượng quân mà hắn thống lãnh không được vượt qua 2000 người, nhưng hiện nay trên dưới cộng dồn lại với nhau, thì trong tay hắn có gần 6000 người, hiện nay vẫn là dựa vào cách phân chia trước đây của đội muối đinh, Mã Cương và Triệu Năng là đội trưởng, rồi đội phó, tiểu đội, tiểu đội phó...
Cục diện này hiện nay bất luân là thế nào, cũng đều là có quá nhiều chỗ không hoàn thiện, ít nhất thì tội danh không tuân thủ quy định là chắc chắn không chạy đâu được, không những thế những người bên dưới cũng là theo đó vô cùng nỗ lực, tuy nói quân lương được phát đầy đủ, nhưng việc mọi người nỗ lực không chỉ là mưu cầu quân lương, ai cũng muốn có một chức quan, nếu không thì nhân tâm không vững ya.
Nhưng điều này cũng là làm cho Lý Mạnh cảm thấy lo lắng, những người bên dưới mang quan hàm của đội muối đinh, tuy cái tên gọi có hơi khó nghe, nhưng xét cho cùng thì nó là hệ thống của Lý Mạnh, nếu như đeo lên người quan hàm của triều đình, thì một cách vô hình họ đều biến thành binh mã của đại Minh, đại Minh hiện nay là thời kì binh lính thuộc sỡ hữu của tướng quân. Nhưng danh phận vẫn là cực kì quan trọng, luôn luôn có những nhân vật trung quân ái quốc.
Đối với Lý Mạnh mà nói, hắn chỉ muốn thuộc hạ của hắn chỉ nghe mệnh lệnh của mình hắn mà thôi, không được có những binh lính và tướng lĩnh kiểu đứng núi này trông núi nọ, nếu như chiếu theo chế độ pháp luật của triều đình thì chẳng khác gì chủ động dâng binh mã của mình vào tay triều đình cả, để cho bên trên cai quản họ, Lý Mạnh quả thực là không cam tâm.
Sự lo lắng của Lý Mạnh là một phía, ngày hôm mùng 7 tết, ngựa đưa thư xuất phát từ trấn Phùng Mãnh, mang văn thư cáo thân có điền sẵn tên và đóng dấu đến cho các binh sĩ doanh trại Giao Châu đóng ở các nơi.
Không khác là bao so với dự liệu của mọi người. Mã Cương thống lĩnh 900 người, Triệu Năng thống lãnh 900 người, đều được phong làm thiên tổng. Trần Lục Tử và Vương Hải giống với những đội phó khác trước đây, đều là bả tổng, chỉ có điều, Trần Lục Tử và Vương Hải chỉ cần chịu trách nhiệm đối với Lý Mạnh, họ mỗi người thống lĩnh 300 quân. Thang Nhị làm bả tổng của đội kỵ binh, thống lĩnh 300 kỵ binh. Quân lính của Mã Cương và Triệu Năng đều có một nửa là lão binh, một nửa là tân binh, những lão binh còn lại đều là Lý Mạnh trực tiếp thống lĩnh. Truyện "Thuận Minh "
Trong báo cáo gửi lên trên, Mã Cương và Triệu Năng đều là mỗi người chỉ huy 400 người, Lý Mạnh thì chỉ huy 1700 người, còn số thừa ra đều được tính theo chế độ của muối đinh.
Ti tuần kiểm bất luận là chiêu mộ bao nhiêu muối đinh, dù gì cũng là không có xác định biên chế, làm như vậy có một cái lợi, trong quân thì lão binh sẽ là binh, còn tân binh sẽ làm muối đinh, đẳng cấp tự nhiên được phân ra, cũng coi như là để cho các tân binh có mục tiêu để mà phấn đấu, trong huấn luyện tự nhiên cũng là cố gắng nỗ lực hơn nhiều.
Lần này các quan chức được phong thưởng ra, bên phía Lý Mạnh tuy muốn lặng lẽ một chút, cố gắng hết sức không làm ảnh hưởng của nó quá lớn, nhưng bất luận là quan quân thân tín hay là không thân tín, đều là bộ dạng vui mừng như phát cuồng, dựa theo những hiểu biết của Lý Mạnh, rất nhiều người ngoài việc cảm tạ Lý đại nhân ra, còn hết lời ca tụng đương kim thánh thượng.
Những thiên tổng bả tổng được phong chức đều là bày tiệc ăn mừng, bất luận là ở địa phương hay là bọn cướp đường trong tận rừng xanh, ai nấy đều ào ào mang lễ vặt đến chúc mừng. Lý Mạnh mặc dù ngoài mặt thì rất bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn thì hoàn toàn không vui chút nào.
Danh phận mà triều đình đại Minh ban cho lại quan trọng đến vậy sao? Bản thân hắn kéo họ từ chỗ cùng kiệt đến được vị trí như ngày hôm nay, cũng chỉ là phong chức thiên tổng, bả tổng, không những thế còn là được xét phong từ tay hắn, tại sao đám người này lại tỏ lòng biết ơn với triều đình như vậy.
"Các ngươi là quân lính của Lý Mạnh ta không phải là quân lính của triều đình, là Lý Mạnh ta bỏ tiền ra cấp dưỡng huấn luyện các ngươi, chứ không phải là triều đình bỏ tiền nuôi các ngươi".
Lý Mạnh rất muốn nói câu này với tất cả quân lính trong doanh trại Giao Châu của hắn, nhưng hiện nay chưa phải lúc, ngay cả nói với Chu Vân Dao cũng là không được.
Đối với những người khác mà nói, đánh thắng trận, thăng quan phát tài, tháng giêng năm thứ 9 Sùng Trinh này đúng là làm người ta vui mừng hớn hở, nhưng trong lòng Lý Mạnh thì cảm thấy rất không vui, ai ngờ đến ngày 14 tháng giêng, cái sự không vui của hắn càng là tăng lên hơn.
Tết nguyên tiêu là một trong những ngày lễ không cấm đi đêm thời cổ đại, bất luận là thành trì lớn hay là thị trấn nhỏ, đều là cả đêm không ngủ, là một ngày tết rất trọng đại. Chu Vân Dao hiển nhiên là từng được chứng kiến sự phồn hoa và vẻ đẹp của lễ hội hoa đăng ở thành Khai Phong, nàng hưng phấn đòi Lý Mạnh đưa nàng đi xem vào ngày 15 tháng giêng. Truyện "Thuận Minh "
Thành Giao Châu tuy cũng là có vẻ đẹp của riêng mình, nhưng khi so sánh với thành trì phồn hoa như Khai Phong thì rõ ràng là kém xa. Lý Mạnh đang phân minh với Chu Vân Dao thì bên ngoài có một người vừa thở hồng hộc vừa chạy vào.
Những thân binh hộ vệ ở bên ngoài cũng không chặn lại, vậy người đó chắc chắn là người quen, quả nhiên là quản gia của Ngô đồng tri, bình thường hai nhà qua lại cũng nhiều, những thuộc hạ của Lý Mạnh đều là quen mặt. Người quản gia này sau khi chạy vào trong sân, đầu tiên là dừng lại thở dốc mấy cái cho bình tĩnh, sau đó chạy lon ton vào, quỳ xuống giập đầu hành lễ với Lý Mạnh một cái, sau đó nói một cách gấp gáp:
"Lý đại nhản, bên phía kinh thành có thư gấp, nói là một khắc cũng không được chậm trễ, phải giao ngay cho Lý đại nhân, người đưa thư đang ở bên ngoài, tiểu nhân đưa đến đây để thông báo"'.
Vừa đón năm mới xong, rốt cuộc là chuyện gì mà lại gấp đến mức này, phía bên kinh thành, vậy chắc chắn là thư của Lưu thái giám, chẳng nhẽ có chuyện đại sự thật. Lý Mạnh vội vàng cho người gọi người đưa thư vào.
Người đưa thư đó nhìn giống như binh sĩ của doanh trại nào đó, trên mặt bị giá lạnh làm cho tróc từng lớp da, nhìn rất ghê người, rõ ràng là trên đường đi chịu không ít khổ cực, sau khi nhìn thấy Lý Mạnh, tên đưa thư này nhất định đòi xem ấn tín của hắn xong thì mới đưa thư. Lý Mạnh cũng theo đó trở nên căng thẳng, nghĩ thầm, rốt cuộc là chuyện đại sự cỡ nào, sao lại phải trịnh trọng như vậy.
Sau khi Lý Mạnh nhận lấy bức thư, người đưa thư đó được dẫn đi nghỉ ngơi. Lý Mạnh bảo những người bên cạnh hắn lui xuống, còn sắp xếp người canh chừng bên ngoài, sau đó mới mở bức thư ra.
Các binh sĩ còn cho rằng xảy ra chuvện đại sự gì, đều là tập trung tinh thần để canh chừng, không được một lát sau liền nghe thấy tiếng gầm tức tối của Lý Mạnh phát ra từ trong phòng, có thứ gì đó bị hắn ném vỡ nát vụn.
Bức thư đó chính xác là thư mật được thái giám chấp bút của Tư Lễ Giám là Lưu Phúc Lai gửi đến, nội dung trong thư có khẩu khí theo kiểu quát mắng rất hiếm gặp của Lưu thái giám, cần phải biết, hai bên tuy là xưng hô bác cháu với nhau, nhưng mối quan hệ trên thục tế là có ơn với nhau, mà còn giúp đỡ nhau rất nhiều, cái khác không nói, trước tết Lý Mạnh còn mang đến cho ông ta khoản tiền lớn 5 vạn lượng.
Lưu thái giám tuy chức vị cao, nhưng lúc nào cũng rất khách khí với Lý Mạnh, hai bên đều cố gắng xây dựng một bầu không khí qua lại thân thiết, nhưng bức thư hôm nay có ngữ khí quả thực rất nặng, hoàn toàn không có chút nào sự khách khí và thân thiết thường ngày.
Nhưng nộ hỏa của Lý Mạnh không phải là do ngữ khí của đối phương, bởi vì bức thư của Lưu thái giám hoàn toàn là chỉ nghĩ đến ông ta, nội dung của bức thư quá sức là đáng cười, nhưng làm cho hắn căn bản là không cười được.
Ví dụ như trong thư có câu như này: "Đến nay trong báo cáo dẹp loạn của bộ binh trung ương đốc phủ xưng là đại thắng, cũng chỉ là chém đầu được mấy trăm người, tận đại thắng như vậy đều là có được nhờ mười mấy vạn quân binh, một chức thủ bị bé nhỏ như ngươi, dựa vào bộ binh để đối phó với kị binh, một trận giết được hơn 300 người, gần như là chiến thắng tuyệt đối, liệu có ai tin đây".
Dựa vào trình tự báo tin thắng trận, văn thư báo tin của Lý Mạnh sau khi được quan địa phương phê duyệt, phái người đưa đến bên phía tham tướng và tuần phủ Đăng Châu. Những tổng đốc là Dương Tự Xương, Hồng Thừa Trù... dẫn mười mấy vạn đại quân đến chiến đấu với phiến quân nông dân của Bát Đại Doanh ở Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, cũng chỉ là báo tin chiến thắng giết được mấy chục, mấy trăm người.
Còn bên phía thủ bị Giao Châu vây đánh giặc cướp ở địa phương, mà còn là dùng bộ binh đánh với kị binh, lại có chiến tích huy hoàng như vậy, tuần phủ và tham tướng có tin được không.
/539
|