Lý Manh gật đầu, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đã nói tới mức này, ngươc lại cũng không thích hợp khách sáo, hơn nữa bản thân mình có lý của phe chủ động nếu làm bộ làm tịch, có khi lại khiến người ta xem thường, lúc này mở miệng nói:
"Trong tay ta còn có một trăm sáu mươi người, còn lại đều là chết trận hoặc nhảy xuống biển chết rét, ăn, mặc, ở, đi lại trong khoảng thời gian này còn tốn tiền cỉa diêm điền chúng ta khoảng năm ngàn lượng bạc, không nói hai lời, lấy ra năm ngàn lượng bạc này ta liền thả người.”
Vốn tưởng rằng còn phải cò kè mặc cả, ai ngờ Trịnh chưởng quỹ kia sau khi nghe xong chỉ hơi chút trầm ngâm liền gật đầu đáp ứng, chuyện lạ là còn đứng lên trịnh trọng nói:
“Lý đại nhân từ bi, năm ngàn lượng bạc này, mười ngày sau sẽ đưa cho đại nhân, những tên khốn này, dẫn về nhất đinh sẽ quản giáo nghiêm thêm, không để xảy ra chuyện này lần nưa.”
Nói dứt khoát lưu loát như thế xong, tiếp đó không nói gì nữa, nhưng Lý Manh ngược lại có chút sửng sờ, nhìn bộ dạng của đối phương rõ ràng chính là trực tiếp tặng tiền cho mình, chẳng lẽ mình thật sự có cái gọi là khí bá vương, đi dạo Khai Phong dẫn về Quận chúa, gặp Trịnh gia này lấy lại tù binh, thế mà còn chủ động tặng tiền cho minh.
Thấy bộ dáng Lý Manh có chút kinh ngạc, trên mặt Trịnh chưởng quỹ kia lộ ra vẻ tươi cười, vừa cười vừa nói:
“Nghe những đội thuyền kia của chúng ta nói, đại nhân có diêm điền và diêm trường không nhỏ ở bờ biển?"
Nghe đến đó, Lý Manh rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, ý túy ông không phải ở tù binh, mà là ở muối lậu, lập tức cười nói:
"Không vội, không vội, chúngta cứ từ từ nói chuyện".
Trịnh Chi Long bất kể là trước khi bị chiêu hàng hay sau khi bị chiêu hàng trở thành du
kích phòng biển, đội thuyền Trịnh gia đều là cổ lực lượng lớn nhất trển mặt biển Châu Á. Hể là đội thuyền nào đi qua vùng biển do bọn họ khống chế đều phải giao phí cho Trịnh gia, bị đánh thuế. Đội thuyền thương của Trịnh gia nối liền trong ngoài nam bắc, buôn bán ở khắp nơi, thật đúng là giàu bằng cả nước.
Có đội thuyền lớn như vậy nên các bến cảng ở biển và trong thành thị đều có cửa hàng và đại diện của bon họ, cửa hàng Bát Mân này chính là đại lý của các bến cảng phía Bắc Trường Giang.
Đội thuyền Trịnh gia bôn ba làm ăn, nhưng dù sao cũng là xuất thân hải tặc, trong lúc rảnh rỗi giả bộ không có tiền vốn mua bán cũng có cách trọng yếu với thêm khoản thu nhập, lần này lúc ở Hải Châu, có thương nhân ở sông Hoài chỉ điểm, nói là chỗ Linh Sơn Vệ hai năm nay giàu có vô cùng, có thể chém giết ăn thử một lần.
Mấy thuyền lớn kia vốn là thuyền buôn, mấy đầu mục chủ quan ở vùng biển Sơn Đông và nam Trực Lệ đều quen rất nhiều người, trừ đi hơn hai trăm người của mình, không ngờ cũng có thể kéo vào trong đội ngũ hơn bốn trăm người. Lúc này mới từ từ chạy sang.
Ai cũng không để vệ sở vào trong mắt, ai cũng không ngờ đối phương lúc ăn tết vẫn có phòng bị, nên tất nhiên là bị giết tới bời tan tác, người cũng bị bắt làm tù binh không ít. Vốn mấy đầu mục nghĩ, loại làm riêng này căn bản không cần phải thông báo cho người chủ sự bên Trịnh gia.
Sau khi đại bại mấy con thuyền thất thểu trở lại Hải Châu, mấy người cầm đầu vẫn muốn giấu diếm, dù sao thuyền lớn vẫn còn, thủy thủ đều ở trên đó.
Những người chiêu mộ không theo tiêu chuẩn này còn có thể gạt được, dù sao thanh niên Phúc Kiến và Quảng Đông muốn ra biển kiếm tiền không biết có bao nhiêu, ai ngờ bên Lý Mạnh có ý kiếm lợi tiền chuộc, phái người cởi khoái mã đi thông báo cho người liên quan.
Phía Bắc Nam Trực Lệ và Sơn Đông, thương hộ đại diện Trịnh gia hay là cửa hàng Bát Mân ở châu Tế Ninh, chính là vị Trịnh chưởng quỹ này, sau khi nghe tin, bị dọa đến phát hoảng, lúc này mới phái người cởi khoái mã đi Hải Châu hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới hiểu tình huống tường tận.
Trịnh chưởng quỹ này tất nhiên là rất rõ tình huống bên Phúc Kiến và Quảng Đông. Nghĩ thầm Lý Mạnh ngươi chém sạch những người đó, bên ta cũng không sao cả, thuyền còn là tốt rồi, ngươi không có ta sẽ tìm thêm là được. Trịnh gia là ở trên biển, Lý Manh ngươi dù có hung hăng thế nào đi nữa cũng chẳng qua chỉ là ở trên đất liền mà thôi, dù sao cũng không liên quan gì tới nhau, hơn nữa ngươi bắt giữ những người này, ta càng khỏi phải trả tiền.
Nhưng chưởng quỹ này vẫn tới đây. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì tù binh tới
báo tin và thủy thủ đội thuyền đều nói, bên chỗ Linh Sơn Vệ thấy một vùng diêm điền rất lớn.
Trịnh chưởng quỹ cũng là một trong những nhân vật đại diện thương nghiệp phía Nam ở châu Tế Ninh, quen biết rất nhiều người, sau khi dùng bạc đi nha môn Diêm Vận Sử nghe ngóng liền biết rõ chuyện Lý Manh ở Giao Châu. Lại nghe ngóng tin ở bên ngoài, thân phận tư thương buôn muối lớn nhất Sơn Đông của Lý Manh liền được miêu tả sinh động.
Tuy nói Phúc Kiến cạnh biển, nhưng trời ẩm nhiều mưa, thành phẩm sau khi phơi muối,
nấu muối đều lên giá so với địa phương khác rất nhiều, cạnh biển tuy có càng tốt, nhưng lại không có diêm trường thích hợp cho lắm, cho nên muốn ăn muối cũng phải nhập muối từ vùng Lưỡng Hoài, nhưng giá tiền muối này cũng tăng vọt, ví dụ như bên diêm trường Lý Mạnh bán đi là một lượng năm đồng một gánh muối, coi như là giá bán sĩ của muối lậu cả Sơn Đông nhưng tình huống ở Phúc Kiến vẫn như thế, sẽ là một gánh muối năm lượng bạc, giá này vẫn chỉ là bán sỉ, giá bán vào trong tay bình dân càng đắt hơn.
Thương nhân ở sông Hoài thế lớn, đi thông đường muối ở Phúc Kiến, cho dù là đường bộ hay là đường biển, đều ở trong sự khống chế của bọn họ, giá tiền này thủy chung không hề giảm xuống.
Phải nói Trịnh Chi Long cũng là một phương ngang ngược, sao bất hòa không động thủ đánh với Lý Mạnh như thường đi, bởi vì thực lực thương nhân ở sông Hoài cũng cường hãn mà. Sơn Đông sở dĩ như vậy, bởi vì bản thân thị trường này không lớn, nhưng giá muối Phúc Kiến cao như vậy, lợi nhuận kinh người như thế, sao buông tha được, bên Trịnh Chi Long cũng tài nguyên cuồn cuộn, vói chuyện này cũng không quá để tâm.
Nhưng đại đầu mục không quan tâm, có điều người phía dưới đều theo dõi sự chênh lệch
giá này, diêm thương ở SÔNG HOÀI HếT LầN NÀY TớI LầN KHÁC Bị KHốNG CHế RấT NGHIÊM KHắC, ở bờ biển lại không làm ra được muối dễ dàng. Nguồn cung cấp Lý Mạnh này, thật đúng lúc giống như trời hạn gặp mưa rào vậy.
Mua bán qua lại trong ngày đều có hàng hóa có thể vận chuyển, lui tới đều là món lãi kếch sù, nhưng hàng thực phẩm miền nam vận chuyển ra Bắc, vận chuyển hàng hóa Giang Nam và Phúc Kiến đến nam Trực Lệ và Sơn Đông thông qua đường thủy vận chuyển lên bắc, xuống nam, lúc quay về không có hàng hóa gì có thể vận chuyển, hoặc là hàng hóa đặc sản của phương Bắc không có lợi nhuận gì cả, nên để thuyền chạy không thì thật quá phí.
Vừa vặn là dùng để vận muối, mấu chốt là làm sao nắm bắt một giá thích hợp ở bên Lý
Mạnh, thuyền biển Trịnh gia, mỗi chiếc thuyền vận chuyển ngàn gánh hàng trở lên đều không thành vấn đề, chở muối hàng, nếu Lý Manh có thể cho giá một lượng năm đồng một gánh, vậy chỉ cần lãi do một chiếc thuyền kiếm được, CŨNG Sẽ LấY ĐƯợC tiền lãi năm ngàn lượng bạc này trở về.
Có điều Lý Mạnh cũng vô cùng nắm chắc giá muối các nơi của Đại Minh, tất nhiên không thể vô duyên vô cớ để cho đối phương tiện nghi buôn bán lời như vậy, nếu là làm ăn, vậy phải từ từ mà nói mới được.
Nhưng bên người kiểm nghiệm phát lương sắp tới, hai bên cò kè mặc cả đã nửa canh giờ, vẫn chưa có kết quả gì, Lý Mạnh nghĩ thầm còn phải nhanh chân tới bên kia xem chuẩn bị nghiệm binh rốt cuộc làm đến đâu rồi, lập tức mở miệng nói:
“Trịnh chưởng quỹ, những tù binh kia ngươi bảo hạ nhân dẫn về đi, nếu bên Tế Ninh không có việc gấp, ở chỗ này thêm mấy ngày đi, ngày mồng 3 tháng hai ta phải nghênh đón quan viên phủ Lai Chau tới nghiệm binh, cùng tới xem thử thế nào?"
Trịnh chưởng quỹ kia biết đây là Lý Mậnh ngỏ lời lưu gã lại để nói chuyện, mua bán muối lậu này là cách tốt để bản thân hắn kiếm tiền, tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng lúc này, mĩm cưỡi đồng ý, về phần những tù binh ở biển kia, sắp sếp mấy hạ nhân đi qua là được, về phần chết sống, ai mà thèm để ý.
Hai ngàn binh doanh Giao Châu, ở phủ Lai Châu coi như là một chi quân đội có quy mô lớn nhất, cấp người kiểm nghiệm binh mã và phái lương không được quá thấp, bên Lý Mạnh cũng được thông báo, nói là Án sát phá sứ Sơn Đông, Phân thủ Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân Liễu Thanh Tùng tới kiểm nghiệm, đây chính là quan lớn tam phẩm.
Không riêng gì bên doanh Giao Châu chuẩn bị khẩn trương bận rộn, ngay cả phủ Giao Châu cũng bận tối mày tối mặt, Lý Mạnh bên này chuyên tâm tụ tập binh mã, lo liệu quân vụ. Những người làm việc phía dưới lại tận khả năng nghe ngóng chu toàn các mặt, bên Trữ Kiền Quý phái gia đinh, nô bộc đặc biệt đợi ở bên Ngô đồng tri, cạnh mình cũng phái người hỏi thăm sở thích vị đại nhân Đăng Lai Đạo này thế nào.
Thời đại này tiếp đại quan trên thật đúng là đa dạng không ít, Lý Mạnh xem như là mở rộng tầm mắt, Nhan tri châu cũng được coi là văn nhân rất có phong độ danh sĩ, không ngờ
lần này lại an bài người đi đất phồn hoa ở Tế Nin đưa tới mấy kỹ nữ xinh đẹp, còn mời tới mấy tên ĐầU BếP, NGHE NÓI TRONG NHÀ ĐặNG LAI ĐạO LIễU ĐạI NHÂN NÀY CHÍNH là nhà giàu tỉnh Hà Bắc, thích mỹ tửu mỹ thực, nếu hầu hạ thật tốt, hết thảy đều dễ nói chuyện, công khoản này trong tay Trữ sư gia cũng có thể thuyên chuyển không ít, mà lại thuận chương làm việc.
Nhưng Lý Manh lại có chút trở lại cảm giác năm đó, khi ở trong quân đội thời hiện đại, lãnh đạo cấp trên và chủ quan xuống cơ sở thị sát, hắn làm tiểu đội trưởng cùng lão binh dẫn người phía dưới bận bịu cả ngày, lúc đó tuy rằng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng bây giờ nhớ lại, cũng vui vẻ và phong phú vô cùng. Truyện "Thuận Minh "
Ngày mồng 3 tháng 2 hôm đó, Lý Mạnh dẫn mấy tên quan quân và một đội thân binh, ra khỏi thành ba mươi dặm, nghênh đón thượng sai, Nhan tri châu và Ngô đồng tri có liên quan cũng cùng ra khỏi thành, hai bên chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi, cũng không nói gì nhiều, tương đối mà nói, thái độ Lý Mạnh vẫn khách khí hơn một chút, dù sao hắn cũng đang theo đuổi con gái của đối phương.
Lúc gần tới trưa, có thể thấy trên quan đạo có một nhóm đội ngũ, đoàn người này đều ngồi xe cởi ngựa, hơn mười kỵ sĩ dẫn đầu, từ khi Lý Mạnh đi tới thời đại này tới nay, hiếm khi nhìn thấy binh sĩ mặc chiến bào tân uyên ương, rốt cuộc vẫn là đội ngũ phó tỉnh cấp cán bộ, có chút khí khái.
Hơn mười kỵ sĩ kia thấy bọn Lý Mạnh đứng ở ven đường, đại kỳ sau lưng phấp phới, lại
mặc trang phục quan binh, biết là mục tiêu lần kiểm nghiệm này, có hai kỵ sĩ thúc ngựa chạy về phía bên này, ở xa hô lớn:
“Kia có phải là thủ bị Lý Mạnh doanh Giao Châu không?"
Vừa nghe lời này, nhóm thân binh và quân quân sau lưng Lý Mạnh đều lộ thần sắc tức giận, những kỵ binh này không phẩm không cấp, nhưng không ngờ lại dám gọi thẳng tên Lý Mạnh, Trữ Kiền Quý đi theo một bên vội thấp giọng khuyên giải: Truyện "Thuận Minh "
"Đây chính là thân binh Án sát phó sử, điều này cũng bình thường, mọi người chớ kích động.”
"Lý Mạnh ở đây, cung nghênh Án sát phó sử, Liễu đại nhân ở Đăng Lai tới
"Trong tay ta còn có một trăm sáu mươi người, còn lại đều là chết trận hoặc nhảy xuống biển chết rét, ăn, mặc, ở, đi lại trong khoảng thời gian này còn tốn tiền cỉa diêm điền chúng ta khoảng năm ngàn lượng bạc, không nói hai lời, lấy ra năm ngàn lượng bạc này ta liền thả người.”
Vốn tưởng rằng còn phải cò kè mặc cả, ai ngờ Trịnh chưởng quỹ kia sau khi nghe xong chỉ hơi chút trầm ngâm liền gật đầu đáp ứng, chuyện lạ là còn đứng lên trịnh trọng nói:
“Lý đại nhân từ bi, năm ngàn lượng bạc này, mười ngày sau sẽ đưa cho đại nhân, những tên khốn này, dẫn về nhất đinh sẽ quản giáo nghiêm thêm, không để xảy ra chuyện này lần nưa.”
Nói dứt khoát lưu loát như thế xong, tiếp đó không nói gì nữa, nhưng Lý Manh ngược lại có chút sửng sờ, nhìn bộ dạng của đối phương rõ ràng chính là trực tiếp tặng tiền cho mình, chẳng lẽ mình thật sự có cái gọi là khí bá vương, đi dạo Khai Phong dẫn về Quận chúa, gặp Trịnh gia này lấy lại tù binh, thế mà còn chủ động tặng tiền cho minh.
Thấy bộ dáng Lý Manh có chút kinh ngạc, trên mặt Trịnh chưởng quỹ kia lộ ra vẻ tươi cười, vừa cười vừa nói:
“Nghe những đội thuyền kia của chúng ta nói, đại nhân có diêm điền và diêm trường không nhỏ ở bờ biển?"
Nghe đến đó, Lý Manh rốt cuộc cũng bừng tỉnh đại ngộ, ý túy ông không phải ở tù binh, mà là ở muối lậu, lập tức cười nói:
"Không vội, không vội, chúngta cứ từ từ nói chuyện".
Trịnh Chi Long bất kể là trước khi bị chiêu hàng hay sau khi bị chiêu hàng trở thành du
kích phòng biển, đội thuyền Trịnh gia đều là cổ lực lượng lớn nhất trển mặt biển Châu Á. Hể là đội thuyền nào đi qua vùng biển do bọn họ khống chế đều phải giao phí cho Trịnh gia, bị đánh thuế. Đội thuyền thương của Trịnh gia nối liền trong ngoài nam bắc, buôn bán ở khắp nơi, thật đúng là giàu bằng cả nước.
Có đội thuyền lớn như vậy nên các bến cảng ở biển và trong thành thị đều có cửa hàng và đại diện của bon họ, cửa hàng Bát Mân này chính là đại lý của các bến cảng phía Bắc Trường Giang.
Đội thuyền Trịnh gia bôn ba làm ăn, nhưng dù sao cũng là xuất thân hải tặc, trong lúc rảnh rỗi giả bộ không có tiền vốn mua bán cũng có cách trọng yếu với thêm khoản thu nhập, lần này lúc ở Hải Châu, có thương nhân ở sông Hoài chỉ điểm, nói là chỗ Linh Sơn Vệ hai năm nay giàu có vô cùng, có thể chém giết ăn thử một lần.
Mấy thuyền lớn kia vốn là thuyền buôn, mấy đầu mục chủ quan ở vùng biển Sơn Đông và nam Trực Lệ đều quen rất nhiều người, trừ đi hơn hai trăm người của mình, không ngờ cũng có thể kéo vào trong đội ngũ hơn bốn trăm người. Lúc này mới từ từ chạy sang.
Ai cũng không để vệ sở vào trong mắt, ai cũng không ngờ đối phương lúc ăn tết vẫn có phòng bị, nên tất nhiên là bị giết tới bời tan tác, người cũng bị bắt làm tù binh không ít. Vốn mấy đầu mục nghĩ, loại làm riêng này căn bản không cần phải thông báo cho người chủ sự bên Trịnh gia.
Sau khi đại bại mấy con thuyền thất thểu trở lại Hải Châu, mấy người cầm đầu vẫn muốn giấu diếm, dù sao thuyền lớn vẫn còn, thủy thủ đều ở trên đó.
Những người chiêu mộ không theo tiêu chuẩn này còn có thể gạt được, dù sao thanh niên Phúc Kiến và Quảng Đông muốn ra biển kiếm tiền không biết có bao nhiêu, ai ngờ bên Lý Mạnh có ý kiếm lợi tiền chuộc, phái người cởi khoái mã đi thông báo cho người liên quan.
Phía Bắc Nam Trực Lệ và Sơn Đông, thương hộ đại diện Trịnh gia hay là cửa hàng Bát Mân ở châu Tế Ninh, chính là vị Trịnh chưởng quỹ này, sau khi nghe tin, bị dọa đến phát hoảng, lúc này mới phái người cởi khoái mã đi Hải Châu hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc này mới hiểu tình huống tường tận.
Trịnh chưởng quỹ này tất nhiên là rất rõ tình huống bên Phúc Kiến và Quảng Đông. Nghĩ thầm Lý Mạnh ngươi chém sạch những người đó, bên ta cũng không sao cả, thuyền còn là tốt rồi, ngươi không có ta sẽ tìm thêm là được. Trịnh gia là ở trên biển, Lý Manh ngươi dù có hung hăng thế nào đi nữa cũng chẳng qua chỉ là ở trên đất liền mà thôi, dù sao cũng không liên quan gì tới nhau, hơn nữa ngươi bắt giữ những người này, ta càng khỏi phải trả tiền.
Nhưng chưởng quỹ này vẫn tới đây. Nguyên nhân cũng rất đơn giản, bởi vì tù binh tới
báo tin và thủy thủ đội thuyền đều nói, bên chỗ Linh Sơn Vệ thấy một vùng diêm điền rất lớn.
Trịnh chưởng quỹ cũng là một trong những nhân vật đại diện thương nghiệp phía Nam ở châu Tế Ninh, quen biết rất nhiều người, sau khi dùng bạc đi nha môn Diêm Vận Sử nghe ngóng liền biết rõ chuyện Lý Manh ở Giao Châu. Lại nghe ngóng tin ở bên ngoài, thân phận tư thương buôn muối lớn nhất Sơn Đông của Lý Manh liền được miêu tả sinh động.
Tuy nói Phúc Kiến cạnh biển, nhưng trời ẩm nhiều mưa, thành phẩm sau khi phơi muối,
nấu muối đều lên giá so với địa phương khác rất nhiều, cạnh biển tuy có càng tốt, nhưng lại không có diêm trường thích hợp cho lắm, cho nên muốn ăn muối cũng phải nhập muối từ vùng Lưỡng Hoài, nhưng giá tiền muối này cũng tăng vọt, ví dụ như bên diêm trường Lý Mạnh bán đi là một lượng năm đồng một gánh muối, coi như là giá bán sĩ của muối lậu cả Sơn Đông nhưng tình huống ở Phúc Kiến vẫn như thế, sẽ là một gánh muối năm lượng bạc, giá này vẫn chỉ là bán sỉ, giá bán vào trong tay bình dân càng đắt hơn.
Thương nhân ở sông Hoài thế lớn, đi thông đường muối ở Phúc Kiến, cho dù là đường bộ hay là đường biển, đều ở trong sự khống chế của bọn họ, giá tiền này thủy chung không hề giảm xuống.
Phải nói Trịnh Chi Long cũng là một phương ngang ngược, sao bất hòa không động thủ đánh với Lý Mạnh như thường đi, bởi vì thực lực thương nhân ở sông Hoài cũng cường hãn mà. Sơn Đông sở dĩ như vậy, bởi vì bản thân thị trường này không lớn, nhưng giá muối Phúc Kiến cao như vậy, lợi nhuận kinh người như thế, sao buông tha được, bên Trịnh Chi Long cũng tài nguyên cuồn cuộn, vói chuyện này cũng không quá để tâm.
Nhưng đại đầu mục không quan tâm, có điều người phía dưới đều theo dõi sự chênh lệch
giá này, diêm thương ở SÔNG HOÀI HếT LầN NÀY TớI LầN KHÁC Bị KHốNG CHế RấT NGHIÊM KHắC, ở bờ biển lại không làm ra được muối dễ dàng. Nguồn cung cấp Lý Mạnh này, thật đúng lúc giống như trời hạn gặp mưa rào vậy.
Mua bán qua lại trong ngày đều có hàng hóa có thể vận chuyển, lui tới đều là món lãi kếch sù, nhưng hàng thực phẩm miền nam vận chuyển ra Bắc, vận chuyển hàng hóa Giang Nam và Phúc Kiến đến nam Trực Lệ và Sơn Đông thông qua đường thủy vận chuyển lên bắc, xuống nam, lúc quay về không có hàng hóa gì có thể vận chuyển, hoặc là hàng hóa đặc sản của phương Bắc không có lợi nhuận gì cả, nên để thuyền chạy không thì thật quá phí.
Vừa vặn là dùng để vận muối, mấu chốt là làm sao nắm bắt một giá thích hợp ở bên Lý
Mạnh, thuyền biển Trịnh gia, mỗi chiếc thuyền vận chuyển ngàn gánh hàng trở lên đều không thành vấn đề, chở muối hàng, nếu Lý Manh có thể cho giá một lượng năm đồng một gánh, vậy chỉ cần lãi do một chiếc thuyền kiếm được, CŨNG Sẽ LấY ĐƯợC tiền lãi năm ngàn lượng bạc này trở về.
Có điều Lý Mạnh cũng vô cùng nắm chắc giá muối các nơi của Đại Minh, tất nhiên không thể vô duyên vô cớ để cho đối phương tiện nghi buôn bán lời như vậy, nếu là làm ăn, vậy phải từ từ mà nói mới được.
Nhưng bên người kiểm nghiệm phát lương sắp tới, hai bên cò kè mặc cả đã nửa canh giờ, vẫn chưa có kết quả gì, Lý Mạnh nghĩ thầm còn phải nhanh chân tới bên kia xem chuẩn bị nghiệm binh rốt cuộc làm đến đâu rồi, lập tức mở miệng nói:
“Trịnh chưởng quỹ, những tù binh kia ngươi bảo hạ nhân dẫn về đi, nếu bên Tế Ninh không có việc gấp, ở chỗ này thêm mấy ngày đi, ngày mồng 3 tháng hai ta phải nghênh đón quan viên phủ Lai Chau tới nghiệm binh, cùng tới xem thử thế nào?"
Trịnh chưởng quỹ kia biết đây là Lý Mậnh ngỏ lời lưu gã lại để nói chuyện, mua bán muối lậu này là cách tốt để bản thân hắn kiếm tiền, tất nhiên không thể bỏ qua dễ dàng lúc này, mĩm cưỡi đồng ý, về phần những tù binh ở biển kia, sắp sếp mấy hạ nhân đi qua là được, về phần chết sống, ai mà thèm để ý.
Hai ngàn binh doanh Giao Châu, ở phủ Lai Châu coi như là một chi quân đội có quy mô lớn nhất, cấp người kiểm nghiệm binh mã và phái lương không được quá thấp, bên Lý Mạnh cũng được thông báo, nói là Án sát phá sứ Sơn Đông, Phân thủ Đăng Lai Đạo Liễu đại nhân Liễu Thanh Tùng tới kiểm nghiệm, đây chính là quan lớn tam phẩm.
Không riêng gì bên doanh Giao Châu chuẩn bị khẩn trương bận rộn, ngay cả phủ Giao Châu cũng bận tối mày tối mặt, Lý Mạnh bên này chuyên tâm tụ tập binh mã, lo liệu quân vụ. Những người làm việc phía dưới lại tận khả năng nghe ngóng chu toàn các mặt, bên Trữ Kiền Quý phái gia đinh, nô bộc đặc biệt đợi ở bên Ngô đồng tri, cạnh mình cũng phái người hỏi thăm sở thích vị đại nhân Đăng Lai Đạo này thế nào.
Thời đại này tiếp đại quan trên thật đúng là đa dạng không ít, Lý Mạnh xem như là mở rộng tầm mắt, Nhan tri châu cũng được coi là văn nhân rất có phong độ danh sĩ, không ngờ
lần này lại an bài người đi đất phồn hoa ở Tế Nin đưa tới mấy kỹ nữ xinh đẹp, còn mời tới mấy tên ĐầU BếP, NGHE NÓI TRONG NHÀ ĐặNG LAI ĐạO LIễU ĐạI NHÂN NÀY CHÍNH là nhà giàu tỉnh Hà Bắc, thích mỹ tửu mỹ thực, nếu hầu hạ thật tốt, hết thảy đều dễ nói chuyện, công khoản này trong tay Trữ sư gia cũng có thể thuyên chuyển không ít, mà lại thuận chương làm việc.
Nhưng Lý Manh lại có chút trở lại cảm giác năm đó, khi ở trong quân đội thời hiện đại, lãnh đạo cấp trên và chủ quan xuống cơ sở thị sát, hắn làm tiểu đội trưởng cùng lão binh dẫn người phía dưới bận bịu cả ngày, lúc đó tuy rằng cảm thấy mệt chết đi được, nhưng bây giờ nhớ lại, cũng vui vẻ và phong phú vô cùng. Truyện "Thuận Minh "
Ngày mồng 3 tháng 2 hôm đó, Lý Mạnh dẫn mấy tên quan quân và một đội thân binh, ra khỏi thành ba mươi dặm, nghênh đón thượng sai, Nhan tri châu và Ngô đồng tri có liên quan cũng cùng ra khỏi thành, hai bên chỉ mỉm cười gật đầu chào hỏi, cũng không nói gì nhiều, tương đối mà nói, thái độ Lý Mạnh vẫn khách khí hơn một chút, dù sao hắn cũng đang theo đuổi con gái của đối phương.
Lúc gần tới trưa, có thể thấy trên quan đạo có một nhóm đội ngũ, đoàn người này đều ngồi xe cởi ngựa, hơn mười kỵ sĩ dẫn đầu, từ khi Lý Mạnh đi tới thời đại này tới nay, hiếm khi nhìn thấy binh sĩ mặc chiến bào tân uyên ương, rốt cuộc vẫn là đội ngũ phó tỉnh cấp cán bộ, có chút khí khái.
Hơn mười kỵ sĩ kia thấy bọn Lý Mạnh đứng ở ven đường, đại kỳ sau lưng phấp phới, lại
mặc trang phục quan binh, biết là mục tiêu lần kiểm nghiệm này, có hai kỵ sĩ thúc ngựa chạy về phía bên này, ở xa hô lớn:
“Kia có phải là thủ bị Lý Mạnh doanh Giao Châu không?"
Vừa nghe lời này, nhóm thân binh và quân quân sau lưng Lý Mạnh đều lộ thần sắc tức giận, những kỵ binh này không phẩm không cấp, nhưng không ngờ lại dám gọi thẳng tên Lý Mạnh, Trữ Kiền Quý đi theo một bên vội thấp giọng khuyên giải: Truyện "Thuận Minh "
"Đây chính là thân binh Án sát phó sử, điều này cũng bình thường, mọi người chớ kích động.”
"Lý Mạnh ở đây, cung nghênh Án sát phó sử, Liễu đại nhân ở Đăng Lai tới
/539
|