Bất luận là mấy vạn kim ngân, hay là quan quân, Lý Mạnh âu cũng là không có chút kinh ngạc gì, nhưng vừa rồi rõ ràng là giống với kiểu bắt cóc dân nữ con nhà lành, đúng là làm hắn trợn mắt há mồm.
“Hai cô gái này tuy là xuất thân chốn trăng hoa, nhưng hiện nay vẫn là tấm thân thanh bạch, không làm được chính thê, nhưng để lại bên cạnh hầu hạ cũng là không tồi, lão gia mua hai cô gái này về giao cho thiếu gia”.
Lưu Thiên cũng là nói không trôi chảy lắm, xét cho cùng thì cũng không thể nói những lời như “xin hãy vui lòng nhận lấy”. Lý Mạnh quay đầu lại nhìn chiếc thuyền quan đó, vốn dĩ cho rằng chiếc thuyền đó là của nhà khác dùng, ai ngờ hóa ra là để cho mình dùng, mà còn là dùng để chở tuyệt sắc giai nhân, thế là hắn chỉ còn biết cười khổ mấy tiếng.
Nhìn thấy hắn như vậy. Lưu Thiên còn cho rẳng hắn cảm thấy khó xử. Thế là lão quán gia liền nói đùa:
“Thiếu gia ngài là giàu nhất một phương, hai cô gái này tuy chi phí có hơi đắt, nhưng chắc cũng là dễ nuôi chứ”.
Lý Mạnh lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười, trong lòng hắn đang suy nghĩ, đây dù gì cũng không phải là chuvện xấu gì, mình tại sao lại phái từ chối, kể cả là mỗi ngày chỉ ngắm nhìn, cũng là rất bổ mắt nha.
Tiền bạc, bộ hạ, mỹ nữ, binh khí, lần này đến Nam Kinh thu hoạch được quả không ít. Lý Mạnh cảm thấy như vậy đã là quá nhiều, quá nhiều, đang định nói những lời cảm tạ, thì liền nghe thấy Lưu Thiên nói:
“Còn có một việc lão gia bảo tiểu nhân truyền đạt đến thiếu gia, lão gia hôm qua đã phái nguời đến Nam Kinh để tìm hiểu, chức tham tướng cuối năm nay chắc chắn là không chạy đi đâu được rồi”.
Được, bên này còn có một chức quan tham tướng, không những thế dựa vào sức mạnh của lão thái giám, chắc chắn không phải là nói cho có, mà là chân chân thực thực, Lý Mạnh cảm khái trong lòng, bản thân hắn vô ý hành thiện cứu người, không ngờ đến nay lại được sự đền đáp như thế này. Sau khi Lưu Thiên nói xong câu này, thấy cũng không còn việc gì quan trọng nữa, liền khom người hành lễ, nói:
“Tiểu nhân chúc thiếu gia thượng lộ bình an, cáo từ".
Lý Mạnh đang muốn nói lời cám ơn và cáo từ với ông ta. Nhưng lúc này hắn lại không biết nên nói gì, chỉ biết cúi người chắp quyền hành lễ với vị quản gia, sau đó quay người bước lên thuyền.
Đây là đội thuyền của Trịnh gia, người đầu lĩnh chính là người hôm đó cùng uống rượu ở Mi lâu, người đó đứng ở đầu thuyền hét lớn một tiếng, giơ cao chiếc cờ nhỏ trong tay lên vung qua vung lại, đội thuyền giương buồm, chậm rãi rời khỏi Độ Khẩu. Lý Mạnh đứng ở mũi thuyền, vẫy tay chào những người đưa tiễn ở trên bờ.
Tính toán thời gian một chút, ngày mùng 8 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ 9 chắc là phải vẫn ở trên thuyền, những tin báo trong mấy ngày này. Lưu Thiên đều là xắp xếp người thu thập cho Lý Mạnh, âu cũng là không có tin tức gì khác, thiên hạ lại dần dần trở nên thái bình, bên phía Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung gần như là trốn chạy khắp nơi, hoàn toàn không có gì mới mẻ.
Có điều, khi Lý Mạnh ở thành Nam Kinh, quốc gia thuộc địa mấy trăm năm của triều Minh là Triều Tiên đang bị người Nữ Chán tấn công, sắp đến lúc bị diệt vong, Hoàng Thái Cực dẫn quân thân chinh, quân đội vô dụng của Triều Tiên từng bước tan rã, ngoài việc không ngừng cho sứ giả đến cầu cứu triều đình ra cũng là không có cách gì khác.
Triều đình Đại Minh lúc này không biết gì về những sự việc xảy ra ở Triều Tiên.
Ngày 13 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ 9, con thuyền chở Lý Mạnh dừng lại ở một bến cảng gần khu vực đồng muối Linh Sơn, lần này hắn trở về cũng xem như là đem lại một niềm vui bất ngờ cho tất cả mọi người của doanh trại Giao Châu, trạng thái tinh thần bức bối của mọi người cuối cùng cùng là được giảm xuống không ít.
Thuyền đi trên biển dùng mất thời gian mười mấy ngày, nhưng khoái mã truyền tin tốc độ của Nam Kinh và kinh thành thì nhanh hơn rất nhiều, bên phía tuần phủ đã phái sứ giả đến để hỏi thăm, bảo bên phía Lý Mạnh chuẩn bị nghênh tiếp khâm sai truyền chỉ. Lý Mạnh đã là từ một chức quan đô ti, thăng lên thành tham tướng phân thủ của phủ Lai Châu, tăng thành chức quan tam phẩm.
Kiểu thái giám truyền chỉ như thế này rất dễ đuổi khéo, đưa cho ít bạc là được rồi. Điều mà những người của doanh trại Giao Châu này lo lắng là thái giám truyền chỉ thì đến rồi mà vẫn không thấy Lý Mạnh đâu, điều này cũng là không dễ giải thích.
Lý Mạnh quay về Giao Châu, người vui vẻ nhất chính là Chu Vân Dao, thân phận quận chúa Chu gia của nàng khá mẫn cảm, tuy bên phía phủ Chu Vương đã tuyên bố quận chúa do bị bệnh mà qua đời, nhưng vẫn không thể không đề phòng, sau khi Lý Mạnh rời đi. Chu Vân Dao liền bị hạn chế chỉ được ở trong khu vực mà cô đang ở, không được phép ra ngoài.
Bí bách trong thời gian dài như vậy, đúng là một sự tra tấn giày vò đối với cô bé nghịch ngợm này, sau khi Lý Mạnh trở về thì lệnh cấm đối với cô cũng là bị mất công hiệu, nhưng lúc đang vui mừng chạy đi nghênh tiếp Lý Mạnh thì cô nhìn thấy hai cô gái được xem là “lễ vật trước lúc biệt li” mà Lưu thái giám tặng cho Lý Mạnh, thấy dung mạo hai người đó không hề thua kém, sự phong tình thậm chí là còn hơn cả mình, trạng thái của Chu Vân Dao lập tức từ trời nắng chuyển thành trời âm u. Nhìn cách ăn mặc trang điểm của hai cô gái đó, rồi đồ trang sức, a hoàn, đều là những thứ đồ thượng hạng.
Còn bản thân nàng ở Giao Cháu này mỗi ngày phải đọc các tin báo, phân tích tin tức, cung cấp các thông tin tư vấn. Vất vả như vậy, nhưng hầu hạ nàng chỉ là những bà mụ vợ của những người quân hộ đó, chân tay thô kệch, tuy nói là sống với nhau cũng không tồi. Nhưng so sánh với hai cô gái đó, bất giác nàng cảm thấy trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng.
Tính cách của cô bé cũng là được khống chế rất tốt, nhưng bản chất thì vẫn là không thay đổi, trực tiếp chạy đến tìm Lý Mạnh để trút bực tức, lý do rất đơn giản, nói hắn đến một hơi phồn hoa như thành Nam Kinh mà không mang chút quà về.
Nhưng sự tức giận oán trách của nàng rất nhanh được tan biến đi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lý Mạnh tuy có chút bối rối khó xử, nhưng vẫn là giải thích qua loa về lai lịch của hai người phụ nữ này. Sự giải thích của hắn đương nhiên là không làm Chu Vân Dao hài lòng, nguyên nhân làm nàng hết tức giận chính là do phản ứng của Lý Mạnh, hắn chỉ biết một cô gái tên là Cố Hoành Ba. Còn cô gái còn lại tên là gì, lai lịch thế nào thì đến tận thành Giao Châu này rồi mà hắn vẫn chưa biết.
Nghe những lời Lưu Thiên nói là “nơi trăng hoa"’, hắn nghĩ chắc cũng là có xuất thân gần giống với Cố Hoành Ba. Nghẫm ra thì cũng là đáng thương, lúc Lưu Thiên chắp tay đưa tiễn cũng là không nhắc đến tên của cô ta. Còn Lý Mạnh thì cũng không quan tâm cô ta họ gì tên gì.
Thấy bộ dạng không hề quan tâm của Lý Mạnh, tất cả sự tức giận của Chu Vân Dao đều là tan biến cả, lại trở nên vui vẻ, cảm giác bị uy hiếp ban đầu cũng là biến mất luôn.
Phía bên thành Giao Châu căn bản là không quan tâm lắm đến chuyện này. Nhưng họ không biết bên phía thành Nam Kinh thì đã là được đồn ầm trời lên. Phải nói là cả văn đàn của Giang Nam đều như nổ tung.
“Vô si yêm thụ, hành dâm tiết chi cử, chí phương thảo điêu linh..”(Nghĩa: đại loại chửi Lý Mạnh là kẻ vô liêm sĩ, hành vi cưỡng ép bắt cóc con gái nhà lành, chà đạp lên người con gái đẹp).
Đó là những lời nhận xét của những văn nhân Giang Nam giành cho Lý Mạnh, bên sông Tần Hoài vùng đất tiêu tiền trăng hoa. Không chỉ là nơi đến để chơi gái, cũng là nơi tụ tập rất nhiêu các sĩ tử văn nhân, không những thế, trong số những người Đông Lâm trong hệ thống quan văn, phần lớn đều là có xuất thân là văn nhân của Giang Nam, Nam Trực Lệ.
Trong mắt những người này thì Cố Hoành Ba là một nhân vật giống như thần tiên, mãi nghệ không mãi thân (bán tiếng hát điệu múa không bán người), rồi thì nam khúc đệ nhất, các danh hiệu khác nhau, làm cho họ cảm thấy Cố Hoành Ba chỉ có gả cho danh sĩ tài tử trong đảng Đông Lâm thì mới được xem là không tệ bạc với mỹ danh cùa Cố gia.
Sự công kích bằng ngôn từ của những văn nhân Đông Lâm này là cực kì cao thâm, nếu như viết ra những lời ghen ghét đố kỵ thì khó tránh có chút làm trò cười cho thiên hạ, cho nên đâu đâu cũng chỉ nói đến mối hại của việc hoạn quan đương chính, nhưng mũi nhọn thực chất là nhắm vào cháu của thái giám trấn thủ - Lý Mạnh. Truyện "Thuận Minh "
Lúc Lý Mạnh vẫn ở trên thuyền, cái tên gọi “bọn hoạn quan” này đã được nói ra, cũng may những thông tin kiểu này không phải là đại sự. Chỉ là được lưu truyền trong những người đọc sách, tạm thời vẫn chưa được truyền đến Sơn Đông.
Không những thế cách gọi “bọn hoạn quan" này không so sánh được với việc Ngụy Trung Hiền đương chính, lúc đó nếu như là bọn thái giám, thì có thể nói là hoành hành ngang dọc trong triều đình, còn bọn thái giám của lúc này thì là làm cái gì cũng xui xẻo. Hoàng đế Sùng Trinh lúc này vẫn là rất coi trọng mấy chữ “thiên hạ nhân sĩ”.
Kể cả là những đại thái giám nắm đại quvển trong tay như Vương Thừa Ân, Tào Hóa Thuần..cũng là phải né tránh, cố gắng không kết bè kết cánh, đều là có thái độ thân thiện tiếp cận với những sĩ nhân của Đông Lâm đảng.
Nếu như thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai viết thư cho đại thái giám Vương Thừa Ân của Tư Lễ Giám, nhờ đối phương nể việc ông ta chủ động nhường lại vị trí trong Tư Lễ Giám, để lấy cho Lý Mạnh một chức vụ tham tướng nào đó ở Sơn Đông, thì chỉ sợ cái danh tiếng bọn thái giám, bọn tiểu nhân gian tà này sẽ càng là không thể chạy đi đâu được.
Tên thái giám truyền chỉ được cho 2000 lượng bạc, vui mừng hớn hở mà rời khỏi Giao Châu, đây đúng là sự thăng chức theo kiểu nhảy ba bước, từ vị trí đô ti nhảy một phát lên chức tham tướng trấn thủ của phủ Lai Châu.
Nhưng lần này, bất luận là bên phía tuần phủ hay bên phía Đăng Lai đạo. Không có ai đến kiểm tra đếm số lượng binh mã, chỉ là chiếu theo quy định phát cho quân lương trong 1 năm của 7 nghìn người đương nhiên là đã được cắt xén ăn bớt không ít.
Hiện nay trong tay Lý Mạnh, bất luận là binh đinh hay muối đinh, đều được xem là binh lính của tham tướng phân thủ Lai Châu, doanh trại Giao Châu tự nhiên cũng trở thành doanh trại Lai Châu.
Hiện tại thì ý định di dời đến Hồ Quảng của Lý Mạnh vẫn chưa nói với những người bên dưới, nhưng thông tin lấy đất đai thay cho quân lương được truyền ra cứ gọi là sục sôi. Mọi người đều là cảm thấy lòng nhiệt thành hăng hái trong lòng tăng lên ầm ầm. Truyện "Thuận Minh "
Không những thể sau khi Lý Mạnh ra ngoài hai tháng, lúc trở về thì đã là tham tướng đích thực rồi, sự nhảy vọt về chức vụ này quả thực làm người khác phải kinh ngạc trầm trồ, sự phát triển của Lý Mạnh, các quan tướng trước đó chắc chắn cũng theo đó nước lên thì thuyền lên. Những chức vụ bả tổng, thiên tổng trước đó lần này kiểu gì cũng phải lên được vị trí thủ bị, đô ti. Truyện "Thuận Minh "
Sự thăng chức của những người này chắc chắn sẽ để lại một loạt những vị trí trống, đúng là có vô số những cơ hội thăng quan phát tài cho cả nhà, sự hăng hái của những người bên dưới càng là tăng cao, đều muốn biểu hiện thật tốt trước mặt tham tướng tân nhiệm Lý Mạnh, đặt cơ sở tiền đề cho sự thăng quan tiến chức của mình.
Những cường hào địa chủ ở những nơi giáp ranh giữa phủ Thanh Châu và phủ Duyện Châu, cả những thôn trang, sơn trại ở lân cận huyện Hạ Tân của phủ Đông Xương, tất cả đều là căng thẳng chăm chú theo dõi động hướng của Lưu Trạch Thanh ở Tào Châu và Lý Mạnh ở Giao Châu, hai bên nếu như đấu đá nhau, thì những kẻ gặp vận xui sẽ chỉ là những địa chủ cường hào không có sức phản kháng ở những khu vực xung quanh này.
Ngày 23 tháng chạp, năm Sùng Trinh thứ 9. Tham tướng trấn thủ Lai Châu Lý Mạnh gửi công văn lên nha môn tuần phủ, nói là quan tổng binh, tả đô đốc Lưu Trạch Thanh cướp bóc ở địa phương-hoành hành ngang ngược, cấu kết với thổ phỉ giặc cướp.
Cả vùng Sơn Đóng chấn động
“Hai cô gái này tuy là xuất thân chốn trăng hoa, nhưng hiện nay vẫn là tấm thân thanh bạch, không làm được chính thê, nhưng để lại bên cạnh hầu hạ cũng là không tồi, lão gia mua hai cô gái này về giao cho thiếu gia”.
Lưu Thiên cũng là nói không trôi chảy lắm, xét cho cùng thì cũng không thể nói những lời như “xin hãy vui lòng nhận lấy”. Lý Mạnh quay đầu lại nhìn chiếc thuyền quan đó, vốn dĩ cho rằng chiếc thuyền đó là của nhà khác dùng, ai ngờ hóa ra là để cho mình dùng, mà còn là dùng để chở tuyệt sắc giai nhân, thế là hắn chỉ còn biết cười khổ mấy tiếng.
Nhìn thấy hắn như vậy. Lưu Thiên còn cho rẳng hắn cảm thấy khó xử. Thế là lão quán gia liền nói đùa:
“Thiếu gia ngài là giàu nhất một phương, hai cô gái này tuy chi phí có hơi đắt, nhưng chắc cũng là dễ nuôi chứ”.
Lý Mạnh lắc lắc đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười, trong lòng hắn đang suy nghĩ, đây dù gì cũng không phải là chuvện xấu gì, mình tại sao lại phái từ chối, kể cả là mỗi ngày chỉ ngắm nhìn, cũng là rất bổ mắt nha.
Tiền bạc, bộ hạ, mỹ nữ, binh khí, lần này đến Nam Kinh thu hoạch được quả không ít. Lý Mạnh cảm thấy như vậy đã là quá nhiều, quá nhiều, đang định nói những lời cảm tạ, thì liền nghe thấy Lưu Thiên nói:
“Còn có một việc lão gia bảo tiểu nhân truyền đạt đến thiếu gia, lão gia hôm qua đã phái nguời đến Nam Kinh để tìm hiểu, chức tham tướng cuối năm nay chắc chắn là không chạy đi đâu được rồi”.
Được, bên này còn có một chức quan tham tướng, không những thế dựa vào sức mạnh của lão thái giám, chắc chắn không phải là nói cho có, mà là chân chân thực thực, Lý Mạnh cảm khái trong lòng, bản thân hắn vô ý hành thiện cứu người, không ngờ đến nay lại được sự đền đáp như thế này. Sau khi Lưu Thiên nói xong câu này, thấy cũng không còn việc gì quan trọng nữa, liền khom người hành lễ, nói:
“Tiểu nhân chúc thiếu gia thượng lộ bình an, cáo từ".
Lý Mạnh đang muốn nói lời cám ơn và cáo từ với ông ta. Nhưng lúc này hắn lại không biết nên nói gì, chỉ biết cúi người chắp quyền hành lễ với vị quản gia, sau đó quay người bước lên thuyền.
Đây là đội thuyền của Trịnh gia, người đầu lĩnh chính là người hôm đó cùng uống rượu ở Mi lâu, người đó đứng ở đầu thuyền hét lớn một tiếng, giơ cao chiếc cờ nhỏ trong tay lên vung qua vung lại, đội thuyền giương buồm, chậm rãi rời khỏi Độ Khẩu. Lý Mạnh đứng ở mũi thuyền, vẫy tay chào những người đưa tiễn ở trên bờ.
Tính toán thời gian một chút, ngày mùng 8 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ 9 chắc là phải vẫn ở trên thuyền, những tin báo trong mấy ngày này. Lưu Thiên đều là xắp xếp người thu thập cho Lý Mạnh, âu cũng là không có tin tức gì khác, thiên hạ lại dần dần trở nên thái bình, bên phía Lý Tự Thành và Trương Hiến Trung gần như là trốn chạy khắp nơi, hoàn toàn không có gì mới mẻ.
Có điều, khi Lý Mạnh ở thành Nam Kinh, quốc gia thuộc địa mấy trăm năm của triều Minh là Triều Tiên đang bị người Nữ Chán tấn công, sắp đến lúc bị diệt vong, Hoàng Thái Cực dẫn quân thân chinh, quân đội vô dụng của Triều Tiên từng bước tan rã, ngoài việc không ngừng cho sứ giả đến cầu cứu triều đình ra cũng là không có cách gì khác.
Triều đình Đại Minh lúc này không biết gì về những sự việc xảy ra ở Triều Tiên.
Ngày 13 tháng chạp năm Sùng Trinh thứ 9, con thuyền chở Lý Mạnh dừng lại ở một bến cảng gần khu vực đồng muối Linh Sơn, lần này hắn trở về cũng xem như là đem lại một niềm vui bất ngờ cho tất cả mọi người của doanh trại Giao Châu, trạng thái tinh thần bức bối của mọi người cuối cùng cùng là được giảm xuống không ít.
Thuyền đi trên biển dùng mất thời gian mười mấy ngày, nhưng khoái mã truyền tin tốc độ của Nam Kinh và kinh thành thì nhanh hơn rất nhiều, bên phía tuần phủ đã phái sứ giả đến để hỏi thăm, bảo bên phía Lý Mạnh chuẩn bị nghênh tiếp khâm sai truyền chỉ. Lý Mạnh đã là từ một chức quan đô ti, thăng lên thành tham tướng phân thủ của phủ Lai Châu, tăng thành chức quan tam phẩm.
Kiểu thái giám truyền chỉ như thế này rất dễ đuổi khéo, đưa cho ít bạc là được rồi. Điều mà những người của doanh trại Giao Châu này lo lắng là thái giám truyền chỉ thì đến rồi mà vẫn không thấy Lý Mạnh đâu, điều này cũng là không dễ giải thích.
Lý Mạnh quay về Giao Châu, người vui vẻ nhất chính là Chu Vân Dao, thân phận quận chúa Chu gia của nàng khá mẫn cảm, tuy bên phía phủ Chu Vương đã tuyên bố quận chúa do bị bệnh mà qua đời, nhưng vẫn không thể không đề phòng, sau khi Lý Mạnh rời đi. Chu Vân Dao liền bị hạn chế chỉ được ở trong khu vực mà cô đang ở, không được phép ra ngoài.
Bí bách trong thời gian dài như vậy, đúng là một sự tra tấn giày vò đối với cô bé nghịch ngợm này, sau khi Lý Mạnh trở về thì lệnh cấm đối với cô cũng là bị mất công hiệu, nhưng lúc đang vui mừng chạy đi nghênh tiếp Lý Mạnh thì cô nhìn thấy hai cô gái được xem là “lễ vật trước lúc biệt li” mà Lưu thái giám tặng cho Lý Mạnh, thấy dung mạo hai người đó không hề thua kém, sự phong tình thậm chí là còn hơn cả mình, trạng thái của Chu Vân Dao lập tức từ trời nắng chuyển thành trời âm u. Nhìn cách ăn mặc trang điểm của hai cô gái đó, rồi đồ trang sức, a hoàn, đều là những thứ đồ thượng hạng.
Còn bản thân nàng ở Giao Cháu này mỗi ngày phải đọc các tin báo, phân tích tin tức, cung cấp các thông tin tư vấn. Vất vả như vậy, nhưng hầu hạ nàng chỉ là những bà mụ vợ của những người quân hộ đó, chân tay thô kệch, tuy nói là sống với nhau cũng không tồi. Nhưng so sánh với hai cô gái đó, bất giác nàng cảm thấy trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng.
Tính cách của cô bé cũng là được khống chế rất tốt, nhưng bản chất thì vẫn là không thay đổi, trực tiếp chạy đến tìm Lý Mạnh để trút bực tức, lý do rất đơn giản, nói hắn đến một hơi phồn hoa như thành Nam Kinh mà không mang chút quà về.
Nhưng sự tức giận oán trách của nàng rất nhanh được tan biến đi, nguyên nhân cũng rất đơn giản, Lý Mạnh tuy có chút bối rối khó xử, nhưng vẫn là giải thích qua loa về lai lịch của hai người phụ nữ này. Sự giải thích của hắn đương nhiên là không làm Chu Vân Dao hài lòng, nguyên nhân làm nàng hết tức giận chính là do phản ứng của Lý Mạnh, hắn chỉ biết một cô gái tên là Cố Hoành Ba. Còn cô gái còn lại tên là gì, lai lịch thế nào thì đến tận thành Giao Châu này rồi mà hắn vẫn chưa biết.
Nghe những lời Lưu Thiên nói là “nơi trăng hoa"’, hắn nghĩ chắc cũng là có xuất thân gần giống với Cố Hoành Ba. Nghẫm ra thì cũng là đáng thương, lúc Lưu Thiên chắp tay đưa tiễn cũng là không nhắc đến tên của cô ta. Còn Lý Mạnh thì cũng không quan tâm cô ta họ gì tên gì.
Thấy bộ dạng không hề quan tâm của Lý Mạnh, tất cả sự tức giận của Chu Vân Dao đều là tan biến cả, lại trở nên vui vẻ, cảm giác bị uy hiếp ban đầu cũng là biến mất luôn.
Phía bên thành Giao Châu căn bản là không quan tâm lắm đến chuyện này. Nhưng họ không biết bên phía thành Nam Kinh thì đã là được đồn ầm trời lên. Phải nói là cả văn đàn của Giang Nam đều như nổ tung.
“Vô si yêm thụ, hành dâm tiết chi cử, chí phương thảo điêu linh..”(Nghĩa: đại loại chửi Lý Mạnh là kẻ vô liêm sĩ, hành vi cưỡng ép bắt cóc con gái nhà lành, chà đạp lên người con gái đẹp).
Đó là những lời nhận xét của những văn nhân Giang Nam giành cho Lý Mạnh, bên sông Tần Hoài vùng đất tiêu tiền trăng hoa. Không chỉ là nơi đến để chơi gái, cũng là nơi tụ tập rất nhiêu các sĩ tử văn nhân, không những thế, trong số những người Đông Lâm trong hệ thống quan văn, phần lớn đều là có xuất thân là văn nhân của Giang Nam, Nam Trực Lệ.
Trong mắt những người này thì Cố Hoành Ba là một nhân vật giống như thần tiên, mãi nghệ không mãi thân (bán tiếng hát điệu múa không bán người), rồi thì nam khúc đệ nhất, các danh hiệu khác nhau, làm cho họ cảm thấy Cố Hoành Ba chỉ có gả cho danh sĩ tài tử trong đảng Đông Lâm thì mới được xem là không tệ bạc với mỹ danh cùa Cố gia.
Sự công kích bằng ngôn từ của những văn nhân Đông Lâm này là cực kì cao thâm, nếu như viết ra những lời ghen ghét đố kỵ thì khó tránh có chút làm trò cười cho thiên hạ, cho nên đâu đâu cũng chỉ nói đến mối hại của việc hoạn quan đương chính, nhưng mũi nhọn thực chất là nhắm vào cháu của thái giám trấn thủ - Lý Mạnh. Truyện "Thuận Minh "
Lúc Lý Mạnh vẫn ở trên thuyền, cái tên gọi “bọn hoạn quan” này đã được nói ra, cũng may những thông tin kiểu này không phải là đại sự. Chỉ là được lưu truyền trong những người đọc sách, tạm thời vẫn chưa được truyền đến Sơn Đông.
Không những thế cách gọi “bọn hoạn quan" này không so sánh được với việc Ngụy Trung Hiền đương chính, lúc đó nếu như là bọn thái giám, thì có thể nói là hoành hành ngang dọc trong triều đình, còn bọn thái giám của lúc này thì là làm cái gì cũng xui xẻo. Hoàng đế Sùng Trinh lúc này vẫn là rất coi trọng mấy chữ “thiên hạ nhân sĩ”.
Kể cả là những đại thái giám nắm đại quvển trong tay như Vương Thừa Ân, Tào Hóa Thuần..cũng là phải né tránh, cố gắng không kết bè kết cánh, đều là có thái độ thân thiện tiếp cận với những sĩ nhân của Đông Lâm đảng.
Nếu như thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai viết thư cho đại thái giám Vương Thừa Ân của Tư Lễ Giám, nhờ đối phương nể việc ông ta chủ động nhường lại vị trí trong Tư Lễ Giám, để lấy cho Lý Mạnh một chức vụ tham tướng nào đó ở Sơn Đông, thì chỉ sợ cái danh tiếng bọn thái giám, bọn tiểu nhân gian tà này sẽ càng là không thể chạy đi đâu được.
Tên thái giám truyền chỉ được cho 2000 lượng bạc, vui mừng hớn hở mà rời khỏi Giao Châu, đây đúng là sự thăng chức theo kiểu nhảy ba bước, từ vị trí đô ti nhảy một phát lên chức tham tướng trấn thủ của phủ Lai Châu.
Nhưng lần này, bất luận là bên phía tuần phủ hay bên phía Đăng Lai đạo. Không có ai đến kiểm tra đếm số lượng binh mã, chỉ là chiếu theo quy định phát cho quân lương trong 1 năm của 7 nghìn người đương nhiên là đã được cắt xén ăn bớt không ít.
Hiện nay trong tay Lý Mạnh, bất luận là binh đinh hay muối đinh, đều được xem là binh lính của tham tướng phân thủ Lai Châu, doanh trại Giao Châu tự nhiên cũng trở thành doanh trại Lai Châu.
Hiện tại thì ý định di dời đến Hồ Quảng của Lý Mạnh vẫn chưa nói với những người bên dưới, nhưng thông tin lấy đất đai thay cho quân lương được truyền ra cứ gọi là sục sôi. Mọi người đều là cảm thấy lòng nhiệt thành hăng hái trong lòng tăng lên ầm ầm. Truyện "Thuận Minh "
Không những thể sau khi Lý Mạnh ra ngoài hai tháng, lúc trở về thì đã là tham tướng đích thực rồi, sự nhảy vọt về chức vụ này quả thực làm người khác phải kinh ngạc trầm trồ, sự phát triển của Lý Mạnh, các quan tướng trước đó chắc chắn cũng theo đó nước lên thì thuyền lên. Những chức vụ bả tổng, thiên tổng trước đó lần này kiểu gì cũng phải lên được vị trí thủ bị, đô ti. Truyện "Thuận Minh "
Sự thăng chức của những người này chắc chắn sẽ để lại một loạt những vị trí trống, đúng là có vô số những cơ hội thăng quan phát tài cho cả nhà, sự hăng hái của những người bên dưới càng là tăng cao, đều muốn biểu hiện thật tốt trước mặt tham tướng tân nhiệm Lý Mạnh, đặt cơ sở tiền đề cho sự thăng quan tiến chức của mình.
Những cường hào địa chủ ở những nơi giáp ranh giữa phủ Thanh Châu và phủ Duyện Châu, cả những thôn trang, sơn trại ở lân cận huyện Hạ Tân của phủ Đông Xương, tất cả đều là căng thẳng chăm chú theo dõi động hướng của Lưu Trạch Thanh ở Tào Châu và Lý Mạnh ở Giao Châu, hai bên nếu như đấu đá nhau, thì những kẻ gặp vận xui sẽ chỉ là những địa chủ cường hào không có sức phản kháng ở những khu vực xung quanh này.
Ngày 23 tháng chạp, năm Sùng Trinh thứ 9. Tham tướng trấn thủ Lai Châu Lý Mạnh gửi công văn lên nha môn tuần phủ, nói là quan tổng binh, tả đô đốc Lưu Trạch Thanh cướp bóc ở địa phương-hoành hành ngang ngược, cấu kết với thổ phỉ giặc cướp.
Cả vùng Sơn Đóng chấn động
/539
|