Bên Quách Đống nói xong, liền lui sang một bên, gọi khẽ ra ngoài, một bà nương tay thô chân to đi tới, chính là vợ của Quách Đống. Nữ nhân này Lý Mạnh cũng biết, vừa tiến vào đầu tiên là hành lễ vấn an rất cung kính.
Khác với Quách Đống thường xuyên báo cáo với Lý Mạnh, vợ Quách Đống vẫn là lần đầu tiên bẩm việc chính thức cho Lý Mạnh, có vẻ có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ mà quỳ trên đất đập đầu không dám đứng dậy. Vẫn là Lý Mạnh cười bảo nàng đứng lên, lúc này mới thiên ân vạn tạ mà đứng dậy.
Nữ nhân này sau khi đứng dậy, thấp giọng nói:
"Có chuyện phải nói cho lão gia biết, bên tiểu thư đã mấy lần muốn vào bên trong xem nhưng đều bị nô tỳ ngăn cản, mấy ngày nay tính tò mò của tiểu thư lại nổi lên. Vú già cũng khó xử, đặc biệt hướng lão gia bẩm báo. Xin lão gia đưa ra chủ ý ! "
Quách Đống vốn đứng ở một bên. Nghe được câu này, vội trừng mắt nhìn vợ mình một cái, hành lễ cáo lỗi rồi đi vội ra ngoài. Đây là chuyện riêng của chủ nhà, hạ nhân có thể kiêng kỵ điều gì thì nên kiêng kỵ, biết càng ít càng tốt. Huống chi là chuyện liên quan tới tiểu thư, ở trong hệ thống doanh Giao Châu, địa vị Mộc Vân Dao có chút đặc biệt. Ninh sư gia và một đám văn nhân có nhiệm vụ đưa văn thư, tờ thông báo cho Mộc Vân Dao.
Dần dà, cũng hiểu đại khái một chút việc Mộc Vân Dao làm, đọc tờ thông báo, phân tích thế cục. Bình thường hạ nhân đã kính người đọc sách phi thường. Mộc Vân Dao này phân tích công báo cho Lý Mạnh thì trình độ còn cao hơn Ninh sư gia không ít. Hơn nữa thân phận bên ngoài của Mộc Vân Dao là em gái của Lý Mạnh. Một họ Mộc, một họ Lý, hiển nhiên không phải là em gái ruột, lại tướng mạo như hoa như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại phong phạm quý gia. Lại xuất hiện thần bí như thế hễ là người biết chút nội tình đều ngậm miệng không nói nhưng vẫn có chút tin rò rỉ ra, chi tiết thì không rõ. Nhưng tóm lại là dòng dõi cao quý. Truyện "Thuận Minh "
Đủ loại tin kết hợp lại. Bên trong hệ thống doanh Giao Châu, Mộc Vân Dao mơ hồ trở thành nhân vật có thân phận tôn quý thứ hai. Có câu là nam làm chủ ngoại, nữ làm chủ nội. Người làm chủ nội mặc dù chưa xác định, hơn nữa Lý Mạnh nhiều lần đi nha môn tri châu cầu hôn nhưng trước mắt mọi người lại nghĩ thân phận này là của Mộc Vân Dao.
Nhưng lần này Lý Mạnh từ Nam Kinh trở về, có hai cô gái tuyệt sẳc đi theo bên cạnh, tuy nói vừa về đã để hai nàng ở trong trạch viện chưa từng hỏi qua. Nhưng cũng phải cẩn thận đối đãi với hai cô gái này, bên Ninh sư gia và vợ Quách Đống sau khi thương nghị, quyết định cho hai cô gái này và bọn hạ nhân tiền tiêu hàng tháng rất cao.
Có điều, thê thiếp, nha hoàin địa vị đều không giống nhau, trước khi Lý Mạnh chưa nói gì thì mọi người cũng không biết đối đãi thế nào cho đúng. Càng không thể để Mộc Vân Dao gặp họ hoặc xảy ra xung đột gì. Tránh cho đến lúc đó khó làm.
Lý Mạnh trở về, Mộc Vân Dao cũng được khôi phục tự do. Thời gian nàng ở trạch viện này đã lâu. Có tỳ nữ thân tín của mình, những bà vợ của quân hộ kia đều quen biết nàng, rất nhanh liền nghe ngóng kỹ về hai cô gái kia. Lắm mồm thích truyền bậy truyền bạ chính là thói quen đàn bà từ xưa đến nay đều có. Những bà vợ quân hộ này cũng không ngoại lệ.
Các loại lời linh tinh như "Hai cô gái kia ta đã thấy, trông cũng xinh đẹp. Nhưng không thể bằng cô nương được", còn cả "Vừa nhìn là biết cô nương từ nơi phồn hoa tới. Y phục của vú già kia ta chưa từng thấy qua cũng không biết làm như thế nào mà đẹp như vậy", còn có "Hai người đều không cần hạ nhân trong nha môn chúng ta. Đều mang theo nha hoàn, vú già của mình. Chậc chậc, đúng là kiêu căng". Mỗi ngày đều có người nói vài lời.
Nghiên cứu thay đổi phục sức trong giai đoạn cuối triều Minh, đều có một kết luận như thế này: Sông Tần Hoài kéo theo phong trào phục sức cả Đại Minh. Đầu tiên là lưu hành từ nữ tử thanh lâu rồi cung nữ, phu nhân Giang Nam học theo, sau đó truyền tới các nơi của Đại Minh, Cố Hoành Ba chính là nhân vật nhất đẳng trên sông Tần Hoài về cách ân mặc tự nhiên không giống bình thường rồi.
Về phần quận chúa này thì sinh trường ở trong vương phủ. Lại giả giống như một tiểu tử, trong nhà huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, chuyện ăn mặc cũng ứng phó cho qua. Vậy thì sao mà chú ý đến chuyện ăn mặc gì.
Người phía dưới đều nịnh nọt mình, còn nói mình “Trông không tệ, hơn nữa cách ăn mặc rõ ràng cao hơn một bậc. Hoàn toàn có dáng vẻ là tiểu thư lá ngọc cành vàng”.
Nhưng Mộc Vân Dao thật sự cảm giác mình bị uy hiếp, cũng may Lý Mạnh từ tháng mười hai năm trước trở lại Giao Châu đến nay, không phải ở bên ngoài chinh chiến thì ở trong nhà chinh quân luyện võ. Đừng nói là hai cô gái này, ngay cả mình cũng ít thấy mặt hắn. Điều này khiến cô nàng có chút yên lòng.
Nhưng yên tâm thì yên tâm còn vẫn phải biết người biết ta, Mộc Vân Dao mấy lần muốn đi tới trạch viện Cố Hoành Ba kia xem. Nhưng đều bị những bà dì này ngăn lại.
Ai cũng biết nếu gặp nhau sẽ không có chuyện gì tốt. Tốt nhất vẫn nên đợi sau khi xin chỉ thị của Lý Mạnh rồi mới làm, để tránh phải gánh trách nhiệm, có điều Mộc Vân Dao cũng không hiền dịu gì. Năm lần bảy lượt đến xem, nhưng đều bị ngăn lại. Khiến sự nôn nóng trong lòng cô nàng này bộc phát, nếu không phải tất cả mọi người là người quen, chỉ sợ đã cãi lộn rồi.
Mắt thấy cô nàng càng lúc càng nóng, vợ Quách Đống thương lượng với mấy vú già quản sự rồi vội cùng chồng mình đi tới chỗ Lý Mạnh báo.
"Hai nữ nhân nào?"
Lý Mạnh có chút mờ mịt mà hỏi ngược lại một câu. Vợ Quách Đống quỳ trên đất nghe thủ lĩnh hỏi ngược lại liền vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm Lý đại nhân ngài không biết thật à. Lý Mạnh ở trong mắt những người trong doanh Giao Châu, luôn luôn là anh minh cơ trí, có thể làm chuyện những người khác không thể làm, biết chuyện mà những người khác không biết.
Nhưng lúc này lại bộ dạng hồ đồ như thế. Có điều sự hồ đồ của Lý Mạnh cũng chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, khẽ gật đầu nói:
"À, Mộc Vân Dao muốn xem để nàng xem là được, trong phủ này nàng có chỗ nào không thể đi chứ".
Không ngờ hai nữ tử thiên kiều bá mị đặt ở trong trạch viện như vậy mà Lý Mạnh lại quên mất quả thật có chút khó tin.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý. Kể từ khi tới thời đại này Lý Mạnh luôn dồn toàn tâm toàn vào việc tăng thực lực của mình, mỗi ngày đều dốc lòng vào việc tiền tài, lương thực, binh sĩ, vũ khí. Nếu nói tới chuyện một mực theo đuổi tiểu thư Nhan gia kia. Thứ nhất là do vừa thấy đã yêu, thứ hai là cảm thấy từ thời hiện đại đến thời này mình vẫn một thân một mình, nếu có thể giải quyết việc lớn của đời người, thì xem như là đã sống đi, chỉ như vậy không hơn.
Công việc nặng nề cùng áp lực tinh thần khổng lồ cho tới bây giờ đều là thuốc làm lạnh tốt nhất, cái này quả thật không giả.
Ở trong lòng Lý Mạnh, Cố Hoành Ba thiên kiều bá mị, là vưu vật tuyệt sắc nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một cô nàng tuổi không lớn lắm, được nuông chiều đến hư mà thôi, người còn lại là lúc lên thuyền mới thấy, là một cô gái xinh đẹp không hơn.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh tặng hai cô gái này cho hắn, ở trong lòng Lý Mạnh, cũng không khác những vàng bạc áo giáp kia là bao. Suy nghĩ kỹ, còn không bằng những vàng bạc áo giáp kia nữa.
Mộc Vân Dao ít nhất còn có thể đọc công báo, lý giải thay đổi quan viên và thế cục trong triều, ít nhất cũng có thể giải thích rất nhiều tri thức và bổi cảnh mà Lý Mạnh không hiểu, còn hai cô gái này thì có thể làm gì. Nhưng đã là "Bá phụ" đại nhân tặng lễ vật cũng đành nhận lấy, bản thân mình nhà lớn nghiệp lớn, tiền nuôi âu cũng không tốn bao nhiêu.
Mà so về chuyện cùng nhau trải qua hoạn nạn. Mộc Vân Dao tựa như em gái mình, mà hai cô gái kia đã bỏ qua một bên đến độ sắp quên lãng, bên nào nặng bên nào nhẹ quả thật rất rõ ràng.
May mà Lý Mạnh vô tình lại nói câu này. Vợ Quách Đống kia thấy thái độ của Lý Mạnh xong, vốn đã định cắt giảm cung cấp và bán phân phối cho trạch viên của Cố Hoành Ba, sau những lời này, mới bỏ ý nghĩ đó.
Việc diễn luyện luận võ của đội ngũ các cấp phía dưới, khiến Lý Mạnh có chút ngoài ý muốn chính là, đội ngũ Triệu Năng mang theo thắng bại không ngờ lại gần bằng đội ngũ Mã Cương mang theo, chỉ hơi thấp hơn một chút. Đội ngũ của Trần Lục tử tuy trước đó cũng mang nhân mã qua, nhưng đã có đoạn thời gian không dẫn đội nên thành tích hơi kém cũng là chuyện bình thường.
Mã Cương là vì có cơ sở trước đó nên đẫn binh có bố cục. Hơn nữa nắm huấn luyện được ngay, thường xuyên có xung đột với thế lực của địa phương khác, chiến lực bộ đội mạnh cũng đúng thôi. Triệu Năng thì lại không có nhiều điều kiện như vậy, gã sở dĩ có thành tích như vậy cũng chính là như lời Lý Mạnh nói. Đều là được thực hiện một cách thành thành thật thật, không hề giảm lượng luyện tập mà thôi. Truyện "Thuận Minh "
Bộ chương trình huấn luyện kia của Lý Mạnh, chính là quy trình huấn luyện thường ngày của quân đội hiện đại. Đều tập hợp tinh túy cổ kim nội ngoại mà thành, chiếu theo cách làm không giảm lượng luyện tập đó tự nhiên là hiệu quả phi thường, có thể thấy được bốn chữ "cần cù bù thông minh", đúng là chí lý.
Sau công văn có ngôn từ kịch liệt lần đó. Tào Châu Lưu Trạch Thanh bên kia thoáng cái im lặng, hình như là biết không thể đắc tội với Lý Mạnh được, nên liền co mình lại. Hai Quân đẩu cấp dưới cũng trở nên im lặng. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong hội quán của cửa hàng Bát Mân ở thành Nam Kinh. Trịnh Sa và mấy tên thủ lĩnh trong tộc ngồi quanh một cái bàn. Nghe một gã trẻ tuổi đọc thư. Lúc đọc luôn dùng tiếng địa phương vùng Mân Giang, nếu không phải con cháu hoặc thân tín Trịnh gia gã muốn nghe hiểu thật đúng là không dễ dàng.
Sau khi đọc xong, gã kia hành lễ rời khỏi phòng, đợi tới khi cửa đóng lại, Trịnh Sa trầm giọng mở miệng nói:
"Thuyền lần này trở lại, Lý Mạnh ở Giao Châu sai người mang thư, nói là nhờ chúng ta mua pháo, tiền không thành vấn đề. Hôm nay gọi các ngươi tới chính là hỏi về chuyện này".
Tất cả mọi người có chút buồn bực, đều cảm thấy khó hiểu, qua một lúc mới có người chần chờ lát rồi nói:
"Lão chưởng quỹ, Lý Mạnh muốn mua thì chúng ta mua cho hắn là được, ở bên Macao mua pháo giống mua cá vậy, việc này tốn khoảng vài trăm lượng bạc".
Thấy sắc mặt Trịnh Sa bất động, người này còn tưởng đã nói sai, vội giải thích:
"Vì nể mặt Lý Mạnh kia, hiện giờ đường thủy bên Nam Trực Lệ đã nới rộng với Trịnh gia chúng ta rất nhiều, đi qua thì được sự chào hỏi của phù trên thủ, nha môn cũng thu bạc chúng ta ít hơn, buôn bán càng ngày càng tốt..."
Trịnh Sa không nhịn được mà quát lên một tiếng:
"Ngu ngốc!"
Khác với Quách Đống thường xuyên báo cáo với Lý Mạnh, vợ Quách Đống vẫn là lần đầu tiên bẩm việc chính thức cho Lý Mạnh, có vẻ có chút khẩn trương, nơm nớp lo sợ mà quỳ trên đất đập đầu không dám đứng dậy. Vẫn là Lý Mạnh cười bảo nàng đứng lên, lúc này mới thiên ân vạn tạ mà đứng dậy.
Nữ nhân này sau khi đứng dậy, thấp giọng nói:
"Có chuyện phải nói cho lão gia biết, bên tiểu thư đã mấy lần muốn vào bên trong xem nhưng đều bị nô tỳ ngăn cản, mấy ngày nay tính tò mò của tiểu thư lại nổi lên. Vú già cũng khó xử, đặc biệt hướng lão gia bẩm báo. Xin lão gia đưa ra chủ ý ! "
Quách Đống vốn đứng ở một bên. Nghe được câu này, vội trừng mắt nhìn vợ mình một cái, hành lễ cáo lỗi rồi đi vội ra ngoài. Đây là chuyện riêng của chủ nhà, hạ nhân có thể kiêng kỵ điều gì thì nên kiêng kỵ, biết càng ít càng tốt. Huống chi là chuyện liên quan tới tiểu thư, ở trong hệ thống doanh Giao Châu, địa vị Mộc Vân Dao có chút đặc biệt. Ninh sư gia và một đám văn nhân có nhiệm vụ đưa văn thư, tờ thông báo cho Mộc Vân Dao.
Dần dà, cũng hiểu đại khái một chút việc Mộc Vân Dao làm, đọc tờ thông báo, phân tích thế cục. Bình thường hạ nhân đã kính người đọc sách phi thường. Mộc Vân Dao này phân tích công báo cho Lý Mạnh thì trình độ còn cao hơn Ninh sư gia không ít. Hơn nữa thân phận bên ngoài của Mộc Vân Dao là em gái của Lý Mạnh. Một họ Mộc, một họ Lý, hiển nhiên không phải là em gái ruột, lại tướng mạo như hoa như vậy, trong lúc giơ tay nhấc chân đều có một loại phong phạm quý gia. Lại xuất hiện thần bí như thế hễ là người biết chút nội tình đều ngậm miệng không nói nhưng vẫn có chút tin rò rỉ ra, chi tiết thì không rõ. Nhưng tóm lại là dòng dõi cao quý. Truyện "Thuận Minh "
Đủ loại tin kết hợp lại. Bên trong hệ thống doanh Giao Châu, Mộc Vân Dao mơ hồ trở thành nhân vật có thân phận tôn quý thứ hai. Có câu là nam làm chủ ngoại, nữ làm chủ nội. Người làm chủ nội mặc dù chưa xác định, hơn nữa Lý Mạnh nhiều lần đi nha môn tri châu cầu hôn nhưng trước mắt mọi người lại nghĩ thân phận này là của Mộc Vân Dao.
Nhưng lần này Lý Mạnh từ Nam Kinh trở về, có hai cô gái tuyệt sẳc đi theo bên cạnh, tuy nói vừa về đã để hai nàng ở trong trạch viện chưa từng hỏi qua. Nhưng cũng phải cẩn thận đối đãi với hai cô gái này, bên Ninh sư gia và vợ Quách Đống sau khi thương nghị, quyết định cho hai cô gái này và bọn hạ nhân tiền tiêu hàng tháng rất cao.
Có điều, thê thiếp, nha hoàin địa vị đều không giống nhau, trước khi Lý Mạnh chưa nói gì thì mọi người cũng không biết đối đãi thế nào cho đúng. Càng không thể để Mộc Vân Dao gặp họ hoặc xảy ra xung đột gì. Tránh cho đến lúc đó khó làm.
Lý Mạnh trở về, Mộc Vân Dao cũng được khôi phục tự do. Thời gian nàng ở trạch viện này đã lâu. Có tỳ nữ thân tín của mình, những bà vợ của quân hộ kia đều quen biết nàng, rất nhanh liền nghe ngóng kỹ về hai cô gái kia. Lắm mồm thích truyền bậy truyền bạ chính là thói quen đàn bà từ xưa đến nay đều có. Những bà vợ quân hộ này cũng không ngoại lệ.
Các loại lời linh tinh như "Hai cô gái kia ta đã thấy, trông cũng xinh đẹp. Nhưng không thể bằng cô nương được", còn cả "Vừa nhìn là biết cô nương từ nơi phồn hoa tới. Y phục của vú già kia ta chưa từng thấy qua cũng không biết làm như thế nào mà đẹp như vậy", còn có "Hai người đều không cần hạ nhân trong nha môn chúng ta. Đều mang theo nha hoàn, vú già của mình. Chậc chậc, đúng là kiêu căng". Mỗi ngày đều có người nói vài lời.
Nghiên cứu thay đổi phục sức trong giai đoạn cuối triều Minh, đều có một kết luận như thế này: Sông Tần Hoài kéo theo phong trào phục sức cả Đại Minh. Đầu tiên là lưu hành từ nữ tử thanh lâu rồi cung nữ, phu nhân Giang Nam học theo, sau đó truyền tới các nơi của Đại Minh, Cố Hoành Ba chính là nhân vật nhất đẳng trên sông Tần Hoài về cách ân mặc tự nhiên không giống bình thường rồi.
Về phần quận chúa này thì sinh trường ở trong vương phủ. Lại giả giống như một tiểu tử, trong nhà huynh đệ tỷ muội cũng nhiều, chuyện ăn mặc cũng ứng phó cho qua. Vậy thì sao mà chú ý đến chuyện ăn mặc gì.
Người phía dưới đều nịnh nọt mình, còn nói mình “Trông không tệ, hơn nữa cách ăn mặc rõ ràng cao hơn một bậc. Hoàn toàn có dáng vẻ là tiểu thư lá ngọc cành vàng”.
Nhưng Mộc Vân Dao thật sự cảm giác mình bị uy hiếp, cũng may Lý Mạnh từ tháng mười hai năm trước trở lại Giao Châu đến nay, không phải ở bên ngoài chinh chiến thì ở trong nhà chinh quân luyện võ. Đừng nói là hai cô gái này, ngay cả mình cũng ít thấy mặt hắn. Điều này khiến cô nàng có chút yên lòng.
Nhưng yên tâm thì yên tâm còn vẫn phải biết người biết ta, Mộc Vân Dao mấy lần muốn đi tới trạch viện Cố Hoành Ba kia xem. Nhưng đều bị những bà dì này ngăn lại.
Ai cũng biết nếu gặp nhau sẽ không có chuyện gì tốt. Tốt nhất vẫn nên đợi sau khi xin chỉ thị của Lý Mạnh rồi mới làm, để tránh phải gánh trách nhiệm, có điều Mộc Vân Dao cũng không hiền dịu gì. Năm lần bảy lượt đến xem, nhưng đều bị ngăn lại. Khiến sự nôn nóng trong lòng cô nàng này bộc phát, nếu không phải tất cả mọi người là người quen, chỉ sợ đã cãi lộn rồi.
Mắt thấy cô nàng càng lúc càng nóng, vợ Quách Đống thương lượng với mấy vú già quản sự rồi vội cùng chồng mình đi tới chỗ Lý Mạnh báo.
"Hai nữ nhân nào?"
Lý Mạnh có chút mờ mịt mà hỏi ngược lại một câu. Vợ Quách Đống quỳ trên đất nghe thủ lĩnh hỏi ngược lại liền vô cùng kinh ngạc, nghĩ thầm Lý đại nhân ngài không biết thật à. Lý Mạnh ở trong mắt những người trong doanh Giao Châu, luôn luôn là anh minh cơ trí, có thể làm chuyện những người khác không thể làm, biết chuyện mà những người khác không biết.
Nhưng lúc này lại bộ dạng hồ đồ như thế. Có điều sự hồ đồ của Lý Mạnh cũng chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó lập tức phản ứng lại, khẽ gật đầu nói:
"À, Mộc Vân Dao muốn xem để nàng xem là được, trong phủ này nàng có chỗ nào không thể đi chứ".
Không ngờ hai nữ tử thiên kiều bá mị đặt ở trong trạch viện như vậy mà Lý Mạnh lại quên mất quả thật có chút khó tin.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp tình hợp lý. Kể từ khi tới thời đại này Lý Mạnh luôn dồn toàn tâm toàn vào việc tăng thực lực của mình, mỗi ngày đều dốc lòng vào việc tiền tài, lương thực, binh sĩ, vũ khí. Nếu nói tới chuyện một mực theo đuổi tiểu thư Nhan gia kia. Thứ nhất là do vừa thấy đã yêu, thứ hai là cảm thấy từ thời hiện đại đến thời này mình vẫn một thân một mình, nếu có thể giải quyết việc lớn của đời người, thì xem như là đã sống đi, chỉ như vậy không hơn.
Công việc nặng nề cùng áp lực tinh thần khổng lồ cho tới bây giờ đều là thuốc làm lạnh tốt nhất, cái này quả thật không giả.
Ở trong lòng Lý Mạnh, Cố Hoành Ba thiên kiều bá mị, là vưu vật tuyệt sắc nhưng thời gian tiếp xúc quá ngắn, trong mắt hắn chẳng qua chỉ là một cô nàng tuổi không lớn lắm, được nuông chiều đến hư mà thôi, người còn lại là lúc lên thuyền mới thấy, là một cô gái xinh đẹp không hơn.
Thái giám trấn thủ Nam Kinh tặng hai cô gái này cho hắn, ở trong lòng Lý Mạnh, cũng không khác những vàng bạc áo giáp kia là bao. Suy nghĩ kỹ, còn không bằng những vàng bạc áo giáp kia nữa.
Mộc Vân Dao ít nhất còn có thể đọc công báo, lý giải thay đổi quan viên và thế cục trong triều, ít nhất cũng có thể giải thích rất nhiều tri thức và bổi cảnh mà Lý Mạnh không hiểu, còn hai cô gái này thì có thể làm gì. Nhưng đã là "Bá phụ" đại nhân tặng lễ vật cũng đành nhận lấy, bản thân mình nhà lớn nghiệp lớn, tiền nuôi âu cũng không tốn bao nhiêu.
Mà so về chuyện cùng nhau trải qua hoạn nạn. Mộc Vân Dao tựa như em gái mình, mà hai cô gái kia đã bỏ qua một bên đến độ sắp quên lãng, bên nào nặng bên nào nhẹ quả thật rất rõ ràng.
May mà Lý Mạnh vô tình lại nói câu này. Vợ Quách Đống kia thấy thái độ của Lý Mạnh xong, vốn đã định cắt giảm cung cấp và bán phân phối cho trạch viên của Cố Hoành Ba, sau những lời này, mới bỏ ý nghĩ đó.
Việc diễn luyện luận võ của đội ngũ các cấp phía dưới, khiến Lý Mạnh có chút ngoài ý muốn chính là, đội ngũ Triệu Năng mang theo thắng bại không ngờ lại gần bằng đội ngũ Mã Cương mang theo, chỉ hơi thấp hơn một chút. Đội ngũ của Trần Lục tử tuy trước đó cũng mang nhân mã qua, nhưng đã có đoạn thời gian không dẫn đội nên thành tích hơi kém cũng là chuyện bình thường.
Mã Cương là vì có cơ sở trước đó nên đẫn binh có bố cục. Hơn nữa nắm huấn luyện được ngay, thường xuyên có xung đột với thế lực của địa phương khác, chiến lực bộ đội mạnh cũng đúng thôi. Triệu Năng thì lại không có nhiều điều kiện như vậy, gã sở dĩ có thành tích như vậy cũng chính là như lời Lý Mạnh nói. Đều là được thực hiện một cách thành thành thật thật, không hề giảm lượng luyện tập mà thôi. Truyện "Thuận Minh "
Bộ chương trình huấn luyện kia của Lý Mạnh, chính là quy trình huấn luyện thường ngày của quân đội hiện đại. Đều tập hợp tinh túy cổ kim nội ngoại mà thành, chiếu theo cách làm không giảm lượng luyện tập đó tự nhiên là hiệu quả phi thường, có thể thấy được bốn chữ "cần cù bù thông minh", đúng là chí lý.
Sau công văn có ngôn từ kịch liệt lần đó. Tào Châu Lưu Trạch Thanh bên kia thoáng cái im lặng, hình như là biết không thể đắc tội với Lý Mạnh được, nên liền co mình lại. Hai Quân đẩu cấp dưới cũng trở nên im lặng. Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ liền thở phào nhẹ nhõm.
Trong hội quán của cửa hàng Bát Mân ở thành Nam Kinh. Trịnh Sa và mấy tên thủ lĩnh trong tộc ngồi quanh một cái bàn. Nghe một gã trẻ tuổi đọc thư. Lúc đọc luôn dùng tiếng địa phương vùng Mân Giang, nếu không phải con cháu hoặc thân tín Trịnh gia gã muốn nghe hiểu thật đúng là không dễ dàng.
Sau khi đọc xong, gã kia hành lễ rời khỏi phòng, đợi tới khi cửa đóng lại, Trịnh Sa trầm giọng mở miệng nói:
"Thuyền lần này trở lại, Lý Mạnh ở Giao Châu sai người mang thư, nói là nhờ chúng ta mua pháo, tiền không thành vấn đề. Hôm nay gọi các ngươi tới chính là hỏi về chuyện này".
Tất cả mọi người có chút buồn bực, đều cảm thấy khó hiểu, qua một lúc mới có người chần chờ lát rồi nói:
"Lão chưởng quỹ, Lý Mạnh muốn mua thì chúng ta mua cho hắn là được, ở bên Macao mua pháo giống mua cá vậy, việc này tốn khoảng vài trăm lượng bạc".
Thấy sắc mặt Trịnh Sa bất động, người này còn tưởng đã nói sai, vội giải thích:
"Vì nể mặt Lý Mạnh kia, hiện giờ đường thủy bên Nam Trực Lệ đã nới rộng với Trịnh gia chúng ta rất nhiều, đi qua thì được sự chào hỏi của phù trên thủ, nha môn cũng thu bạc chúng ta ít hơn, buôn bán càng ngày càng tốt..."
Trịnh Sa không nhịn được mà quát lên một tiếng:
"Ngu ngốc!"
/539
|