Tô An Kỳ dè dặt nói xong. Chu Dương cũng không nói gì chỉ vỗ đầu đứa bé rồi vui vẻ rời đi. Tô An Kỳ thì tiếp tục chạy tới.
Nếu nói trong hệ thống Giao châu Doanh Lý Mạnh, ai được mọi người yêu quý. thì chỉ có đứa bé dễ thương này thôi, những đứa bé khác bằng tuổi này cả ngày khi còn quấy phá không biết sợ trời sợ đất. nhưng Tô An Kỳ từ nhỏ cha mẹ mất sớm. lại có cha cố Phí Đức Lặc dạy dỗ. nên hiểu chuyện hơn đứa trẻ bằng tuổi nhiều.
Đứa bé dễ thương, biết chừng biết mực, dù được mọi người yêu quý. nhưng không bị chiều hư, mỗi ngày có thời gian là theo cha cố Phí Đức Lặc cầu nguyện rồi lại theo Chu cử nhân và Ninh sư gia học tập.
Phải biết rằng Châu Âu ở cũng thời đại đó. giai cấp có văn hóa chính là giáo sĩ và quý tộc, cha cố Phí Đức Lặc vượt biển tới Trung Quốc truyền giáo, có thể thấy là một nhân vật xuất sắc. Chu cử nhân và Ninh sư gia lại là người có văn hóa nhất trong hệ thống Giao châu doanh.
Tô An Kỳ được hai bên truyền thụ, Tuy nói tuổi còn nhỏ. nhưng học thức có chỗ hơn người, ở trong thư phòng Lý Mạnh làm thị tùng tùy thân là thân tín của đại soái rồi. tương lai còn không biết phát triển thành như thế nào đây? Cho nên tuổi nó nhỏ. nhưng không ai dám xem thường.
Trong căn cứ. cái hành lang này là nơi ngăn cách nội thư phòng và hậu đường, bên ngoài có thư tín cấp báo, đều đặt ở hầu đường rồi do Tô Kỷ An mang tới nội thư phòng, thân binh hộ vệ canh gác ở hậu đường thì thì phụ trách hô miệng truyền báo.
Tô An Kỳ chạy tới cửa, thở mấy hơi để bình ổn hô hấp rồi mới nói:
- Lão gia. Triệu đô ti ở Bình Độ có thư gấp!
Lý Mạnh đang chuẩn bị trở về hậu trạch ăn cơm, nghe thấy cái giọng trẻ con của Tô An Kỳ. liền mỉm cười gọi nó vào. hắn rất thích đứa bé sớm hiểu chuyện này. có lúc suy nghĩ hắn thấy có lẽ đây là tâm thái của người sắp thành gia thất, thích có con của mình.
Tô An Kỳ đi vào hai tay đưa thư cho Lý Mạnh, sau khi Lý Mạnh mở thư ra, Tô An Kỳ lại đặt phong thư ngay ngắn lên bàn. Lý Mạnh thuận miệng hỏi:
- Phí sư phụ ra sao rồi. không thấy ông ấy ra ngoài thường xuyên lắm.
Phí sư phụ tất nhiên chính là cha cố Phí Đức Lặc rồi. nếu như ở những nơi giàu có như kinh thành. Nam Kinh, Tô Hàng, tất nhiên biết cha cố xưng hô ra sao. bất quá vùng Đăng Lai này xưa nay luôn là nơi nghèo khổ. đối với nhân viên thiên chúa giáo này không biết phải xưng hô như thế nào.
vốn phải gọi là hòa thượng tây hoặc là đạo sĩ tây. nhưng Lý Mạnh nghe vừa buồn cười lại thiếu tự nhiên, vừa không muốn người ta biết thủ hạ của mình có người Tây Dương, cho nên dặn luôn thủ hạ của mình hết thảy đều gọi là “Phí sư phụ”, sư phụ cũng là từ các đạo sĩ hòa thượng thường dùng, gọi như vậy vừa hay.
Nghe thấy Lý Mạnh hỏi. Tô An Kỳ vội vàng đáp:
- Sư phụ mỗi ngày đều ở trong nhà cầu nguyện nói là cám tạ đức cha ban ơn cho người, đoán chừng ba ngày sau sẽ ra ngoài.
- Thay ta cám ơn quyển sách mà Phí sư phụ vẽ, nghe nói mấy ngày trước Phí sư phụ có cãi nhau một trận với người bên Đặng Dương Nhân?
Tô An Kỳ mặt có chút xấu hồ. lí nhí nói:
- Lẩn đó sư phụ nói Đặng đại thúc không biết quý trọng thời vận. ngày ngày tiêu phí thời gian vào việc uống rượu ăn chơi hơn thời gian tập luyện võ nghệ. Đặng đại thúc liền mượn hơi rượu cãi lại mấy câu.
Nói xong câu này. Tô An Kỳ lén lén ngẩng đầu lén nhìn Lý Mạnh, chần chừ nói:
- Lão gia. Đặng đại thúc cũng là người tốt...
Cái chữ “cũng” này làm Lý Mạnh bật cười, khom người xuống béo má Tô An Kỳ. cười nói:
- Ta biết Đặng Dương Nhân là người tốt, chỉ là quá lười biếng mà thôi, ngày mai đuổi hắn tới chỗ Triệu Năng, có người rèn giũa cẩn thận, sẽ trở nên chăm chỉ thôi.
Tô An Kỳ hưng phấn gật đầu. Lý Mạnh không để ý tới nó nữa. mở phong thư ra đọc. Tô An Kỳ lén nhìn sắc mặt của Lý Mạnh phát hiện ra ra vừa rồi nụ cười còn sót lại trên mặt hắn mỗi ngày một rõ hơn rồi không kìm được bất cười ha hả, tiếng cười cực kỳ khoan khoái.
Lý Mạnh cười xong, lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài:
- Nói với Trần Lục, Vương Hải. Thang Nhị. Hoàng Bình. Ninh Càn Qúy buổi chiều ra ngoại sảnh bàn chuyện. gặp nhau sau bữa trưa, mau đi thông báo đi.
Thân binh ở bên ngoài đáp lời lại. vội vàng chạy đi. Lý Mạnh bảo Tô An Kỳ đi ăn cơm. rồi nói với nó buổi chiều không cần tới nữa, Lý Mạnh ngoại trừ để đứa bé này đi theo học tập. cũng muốn cho nó được sống hạnh phúc.
Bữa trưa này ở trong nội trạch cũng khá đáng chú ý. do Mộc Vân Dao đích thân xuống bếp làm thức ăn mời ba cô gái Cố Hoành Ba, Mộc Vân Dao. Liễu Như Thị cũng dùng cơm. đây là do Nhan Nhược Nhiên nghe theo lời căn dặn của mẹ. sớm kết giao tốt với nữ nhân bên cạnh Lý Mạnh, mọi người quan hệ tốt với nhau, chứng minh bản thân không ghen n. nữ nhân ghen n có thể tính là một điều không giữ đạo làm vợ.
Lý Mạnh hoàn toàn không nghĩ tới hàm nghĩa sâu xa này, nhìn lão bà của mình và mấy cô gái cười đùa vui vẻ trên bàn ăn. hắn cũng cảm thấy nhẹ nhỏm, thời đại này hắn cũng hiểu, nữ nhân nếu như gả đi rồi, rất khó phát sinh quan hệ gì với thế giới bên ngoài nữa.
Tuy nói có thói quen nội quyến quan viên qua lại với nhau, nhưng Lý Mạnh phải làm việc, và với địa vị của hắn ở Sơn Đông, thì chuyện nội quyến qua lại gần như là không có khả năng. Lý Mạnh cũng khuông muốn những cô gái của mình mỗi ngày ngồi không trong nhà không có việc gì làm. có mấy người bạn là tốt nhất, và ba cô gái này là lựa chọn hàng đầu.
Nhan Nhược Nhiên trong nội trạch đối xử ba cô gái cũng rất cởi mở. song nụ cười trên mặt Mộc Vân Dao thì do cố gắng nặn ra, trong thời gian tân hôn tất nhiên không thể thất lễ quấy rầy. bất quá yêu cầu chủ động này, phái tới tận nơi xem xét.
Mộc Vân Dao thủy chung không hiểu được, Nhan Nhược Nhiên không đẹp bằng mình, ăn nói cũng bình thường, đối với cục thế triều chính chẳng hiểu chút nào. chỉ là một nữ nhân quy củ ở trong nhà, vì sao Lý Mạnh lại thích như vậy?
Còn Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị lại tỏ ra rất bình thường, hai cô gái này quan sát được thứ khác biệt với Mộc Vân Giao, hai cô nhìn ra được tính cách của Mộc Vân Dao không phải là người nghiêm khắc, lại rất dễ thỏa mãn, khá ôn hòa, điều này làm hai cô gái đều yên tâm. trong nội trạch của Lý Mạnh, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Bất quá ba cô gái này đều có một một nhận xét chung, đó là Lý Mạnh đúng là rất cao hứng, từ đâu tới cuối bữa cơm đều giữ nụ cười, hơn nữa còn nói mấy câu nói đùa xưa này hiếm thấy.
Xem ra Lý Mạnh sau khi kết hôn sống thực sự hạnh phúc vô cùng, nếu không sao có thể cao hứng như thế, nhưng nguyên nhân vì sao thì ngay cả Nhan Nhược Nhiên cũng không hiểu rõ lắm. nàng còn cho rằng là vì mình với ba cô gái kia tới cho nên Lý Mạnh mới vui như vậy, không khỏi cảm thấy mình tỏ ra không ghen tuông quả nhiên là hành động sáng suốt nhưng chung quy vẫn không thấy thoải mái lắm.
Nhan Nhược Nhiên có cái thói quen, đó là Lý Mạnh làm việc ở bên ngoài làm việc, hắn về nhà không nói gì. thì nàng cũng không hề hỏi. trong ngoài rõ ràng mới có thể làm nam nhân thích về nhà hơn. đó là do mẫu thân nàng truyền thụ.
Ăn cơm xong, tán gẫu qua mấy câu. Lý Mạnh cũng không ở lâu liền trực tiếp đi tới tiền sảnh, điều này làm Nhan Nhược Nhiên lại có chút hồ đồ.
Sau khi Lý Mạnh thành hỏn Giao châu doanh tạm thời trở nên nhàn nhã, những văn võ bá quan kia đều trở về nhà nghỉ ngơi , lần này đột nhiên bị Lý Mạnh sai người gọi tới. còn cho rằng đã phát sinh ra đại sự gì. ở tiền sảnh ai nấy thần sắc thận trọng. Vương Hải và Trần Lục còn lén lén nghe ngóng xem rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì.
Vừa thấy Lý Mạnh bước vào. mọi người lập tức đứng lên thi lễ. sau khi nnhin thấy nụ cười trên mặt Lý Mạnh đều khẽ thở phào, chủ tướng thoải mái như thế, hẳn là không phải chuyện gì lớn.
- Chư vị. Đại hỉ.
Lý Mạnh vừa mới đi qua cửa đã hưng phấn nói to. mọi người trước tiên là ngẩn ra, tiếp đó lại càng thêm tò mò. lòng thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đáng mừng như vậy.
Lý Mạnh giơ bức thư trong tay lên lớn tiếng giải thích:
- Bình Độ châu Triệu đô ti sáng ngày hôm nay phái người đưa tin tới. trên thư nói quân lương chuyển cho chúng ta bị người ta cướp mất rồi.
Ninh Càn Qúy và Hoàng Bình, Trần Lục tuổi hơi lới một chút, coi như còn trấn tĩnh được, bên kia Vương Hải đã vỗ bàn đánh sầm. tức giận đứng lên chửi:
- Tên khốn nào dám tới đụng vào thứ của Giao châu doanh, thấy mình sống quá lâu rồi sao?
Thang Nhị cũng lớn tiếng nói:
- Cái thứ không biết sống chết, đại nhân cho tiểu nhân biết là thứ khốn kiếp nơi nào. tiểu nhân sẽ dẫn quân đi diệt bọn chúng, chẳng lẽ nó mù rồi, bao nhiêu trại thổ phỉ bị diệt như vậy mà chưa nhìn thấy máu sao?
Lý Mạnh thấy mình đưa ra cao trào thu được hiệu quả tốt. liền mỉm cười đưa thư cho Ninh Càn Qúy ở bên cạnh, bảo:
- Ninh tiên sinh, đọc chuyện trong thư cho mọi người.
Mới ban đầu. Vương Hai và Thang Nhị còn hậm hực đứng tại chỗ. sau khi nghe nội dung bức thư có chút chấn kinh, mắt cứ nhìn Lý Mạnh không hiểu vì sao đây lại tính được là “Đại hỉ”.
Lý Mạnh dựa vào buôn lậu muối để kiếm tiền, bộ đội của bản thân có thể trợ cấp lương thưởng, nhưng quân lương mà triều đình gửi tới qua tầng tầng cắt xén kia cũng không thể không cần. biên chế một vạn người, cho dù là binh bộ. tuần phủ nha môn binh bị đạo đều xẻo mất một ít. thì tới tay mình tuyệt đối không phải ít. có thể làm không ít việc.
*** Binh bị đạo: quan đặc trách chỉnh quân ở những vùng trọng yếu thời Minh.
Số quân lương này từ kinh sư Thông Châu vận chuyển tới. qua phủ Tế Nam. phủ Thanh Châu, sau đó tới phủ Sơn Đông.
Khâu Lỗi trú quân ở bên kia Sơn Đông, binh mã Khâu Lỗi phân bố rất có ý đồ ở phủ Tế Nam và phủ Đăng Châu, vừa vặn tách Lý Mạnh và phủ Lai Châu và phủ Thành Châu ra.
Quân lương của Giao châu doanh đã bị nợ hơn nửa năm rồi. năm ngoái tuy nói khắp nơi thiên tai. nhưng Nhan Kế Tổ tới Sơn Đông nhậm chức tuần phủ. thế nào cũng phải cho quân đội phía dưới chút lợi ích. thêm vào Lưu Trạch Thanh đột nhiên bị sấm tặc giết chết, số quân lương nợ này cũng nhỏ hơn không ít. thế nào cũng phải tới được tay.
Số quân lương cấp cho tổng binh Khâu Lỗi đương nhiên được tiếp nhận thuận lợi. nhưng Triệu Năng suất lĩnh thủ hạ tới biên cảnh phủ Tế Nam và phủ Thanh Châu chuẩn bị nhận quân lương thuộc về Giao châu doanh, thì viên quan văn vận chuyển quân lương lại một mình ủ dột xuất hiện trước mặt Triệu Năng, nói quân lương bị binh mã của Khâu Lỗi cướp mất rồi.
Đây sao tính là chuyện vui gì chứ.
Nếu nói trong hệ thống Giao châu Doanh Lý Mạnh, ai được mọi người yêu quý. thì chỉ có đứa bé dễ thương này thôi, những đứa bé khác bằng tuổi này cả ngày khi còn quấy phá không biết sợ trời sợ đất. nhưng Tô An Kỳ từ nhỏ cha mẹ mất sớm. lại có cha cố Phí Đức Lặc dạy dỗ. nên hiểu chuyện hơn đứa trẻ bằng tuổi nhiều.
Đứa bé dễ thương, biết chừng biết mực, dù được mọi người yêu quý. nhưng không bị chiều hư, mỗi ngày có thời gian là theo cha cố Phí Đức Lặc cầu nguyện rồi lại theo Chu cử nhân và Ninh sư gia học tập.
Phải biết rằng Châu Âu ở cũng thời đại đó. giai cấp có văn hóa chính là giáo sĩ và quý tộc, cha cố Phí Đức Lặc vượt biển tới Trung Quốc truyền giáo, có thể thấy là một nhân vật xuất sắc. Chu cử nhân và Ninh sư gia lại là người có văn hóa nhất trong hệ thống Giao châu doanh.
Tô An Kỳ được hai bên truyền thụ, Tuy nói tuổi còn nhỏ. nhưng học thức có chỗ hơn người, ở trong thư phòng Lý Mạnh làm thị tùng tùy thân là thân tín của đại soái rồi. tương lai còn không biết phát triển thành như thế nào đây? Cho nên tuổi nó nhỏ. nhưng không ai dám xem thường.
Trong căn cứ. cái hành lang này là nơi ngăn cách nội thư phòng và hậu đường, bên ngoài có thư tín cấp báo, đều đặt ở hầu đường rồi do Tô Kỷ An mang tới nội thư phòng, thân binh hộ vệ canh gác ở hậu đường thì thì phụ trách hô miệng truyền báo.
Tô An Kỳ chạy tới cửa, thở mấy hơi để bình ổn hô hấp rồi mới nói:
- Lão gia. Triệu đô ti ở Bình Độ có thư gấp!
Lý Mạnh đang chuẩn bị trở về hậu trạch ăn cơm, nghe thấy cái giọng trẻ con của Tô An Kỳ. liền mỉm cười gọi nó vào. hắn rất thích đứa bé sớm hiểu chuyện này. có lúc suy nghĩ hắn thấy có lẽ đây là tâm thái của người sắp thành gia thất, thích có con của mình.
Tô An Kỳ đi vào hai tay đưa thư cho Lý Mạnh, sau khi Lý Mạnh mở thư ra, Tô An Kỳ lại đặt phong thư ngay ngắn lên bàn. Lý Mạnh thuận miệng hỏi:
- Phí sư phụ ra sao rồi. không thấy ông ấy ra ngoài thường xuyên lắm.
Phí sư phụ tất nhiên chính là cha cố Phí Đức Lặc rồi. nếu như ở những nơi giàu có như kinh thành. Nam Kinh, Tô Hàng, tất nhiên biết cha cố xưng hô ra sao. bất quá vùng Đăng Lai này xưa nay luôn là nơi nghèo khổ. đối với nhân viên thiên chúa giáo này không biết phải xưng hô như thế nào.
vốn phải gọi là hòa thượng tây hoặc là đạo sĩ tây. nhưng Lý Mạnh nghe vừa buồn cười lại thiếu tự nhiên, vừa không muốn người ta biết thủ hạ của mình có người Tây Dương, cho nên dặn luôn thủ hạ của mình hết thảy đều gọi là “Phí sư phụ”, sư phụ cũng là từ các đạo sĩ hòa thượng thường dùng, gọi như vậy vừa hay.
Nghe thấy Lý Mạnh hỏi. Tô An Kỳ vội vàng đáp:
- Sư phụ mỗi ngày đều ở trong nhà cầu nguyện nói là cám tạ đức cha ban ơn cho người, đoán chừng ba ngày sau sẽ ra ngoài.
- Thay ta cám ơn quyển sách mà Phí sư phụ vẽ, nghe nói mấy ngày trước Phí sư phụ có cãi nhau một trận với người bên Đặng Dương Nhân?
Tô An Kỳ mặt có chút xấu hồ. lí nhí nói:
- Lẩn đó sư phụ nói Đặng đại thúc không biết quý trọng thời vận. ngày ngày tiêu phí thời gian vào việc uống rượu ăn chơi hơn thời gian tập luyện võ nghệ. Đặng đại thúc liền mượn hơi rượu cãi lại mấy câu.
Nói xong câu này. Tô An Kỳ lén lén ngẩng đầu lén nhìn Lý Mạnh, chần chừ nói:
- Lão gia. Đặng đại thúc cũng là người tốt...
Cái chữ “cũng” này làm Lý Mạnh bật cười, khom người xuống béo má Tô An Kỳ. cười nói:
- Ta biết Đặng Dương Nhân là người tốt, chỉ là quá lười biếng mà thôi, ngày mai đuổi hắn tới chỗ Triệu Năng, có người rèn giũa cẩn thận, sẽ trở nên chăm chỉ thôi.
Tô An Kỳ hưng phấn gật đầu. Lý Mạnh không để ý tới nó nữa. mở phong thư ra đọc. Tô An Kỳ lén nhìn sắc mặt của Lý Mạnh phát hiện ra ra vừa rồi nụ cười còn sót lại trên mặt hắn mỗi ngày một rõ hơn rồi không kìm được bất cười ha hả, tiếng cười cực kỳ khoan khoái.
Lý Mạnh cười xong, lớn tiếng nói vọng ra bên ngoài:
- Nói với Trần Lục, Vương Hải. Thang Nhị. Hoàng Bình. Ninh Càn Qúy buổi chiều ra ngoại sảnh bàn chuyện. gặp nhau sau bữa trưa, mau đi thông báo đi.
Thân binh ở bên ngoài đáp lời lại. vội vàng chạy đi. Lý Mạnh bảo Tô An Kỳ đi ăn cơm. rồi nói với nó buổi chiều không cần tới nữa, Lý Mạnh ngoại trừ để đứa bé này đi theo học tập. cũng muốn cho nó được sống hạnh phúc.
Bữa trưa này ở trong nội trạch cũng khá đáng chú ý. do Mộc Vân Dao đích thân xuống bếp làm thức ăn mời ba cô gái Cố Hoành Ba, Mộc Vân Dao. Liễu Như Thị cũng dùng cơm. đây là do Nhan Nhược Nhiên nghe theo lời căn dặn của mẹ. sớm kết giao tốt với nữ nhân bên cạnh Lý Mạnh, mọi người quan hệ tốt với nhau, chứng minh bản thân không ghen n. nữ nhân ghen n có thể tính là một điều không giữ đạo làm vợ.
Lý Mạnh hoàn toàn không nghĩ tới hàm nghĩa sâu xa này, nhìn lão bà của mình và mấy cô gái cười đùa vui vẻ trên bàn ăn. hắn cũng cảm thấy nhẹ nhỏm, thời đại này hắn cũng hiểu, nữ nhân nếu như gả đi rồi, rất khó phát sinh quan hệ gì với thế giới bên ngoài nữa.
Tuy nói có thói quen nội quyến quan viên qua lại với nhau, nhưng Lý Mạnh phải làm việc, và với địa vị của hắn ở Sơn Đông, thì chuyện nội quyến qua lại gần như là không có khả năng. Lý Mạnh cũng khuông muốn những cô gái của mình mỗi ngày ngồi không trong nhà không có việc gì làm. có mấy người bạn là tốt nhất, và ba cô gái này là lựa chọn hàng đầu.
Nhan Nhược Nhiên trong nội trạch đối xử ba cô gái cũng rất cởi mở. song nụ cười trên mặt Mộc Vân Dao thì do cố gắng nặn ra, trong thời gian tân hôn tất nhiên không thể thất lễ quấy rầy. bất quá yêu cầu chủ động này, phái tới tận nơi xem xét.
Mộc Vân Dao thủy chung không hiểu được, Nhan Nhược Nhiên không đẹp bằng mình, ăn nói cũng bình thường, đối với cục thế triều chính chẳng hiểu chút nào. chỉ là một nữ nhân quy củ ở trong nhà, vì sao Lý Mạnh lại thích như vậy?
Còn Cố Hoành Ba và Liễu Như Thị lại tỏ ra rất bình thường, hai cô gái này quan sát được thứ khác biệt với Mộc Vân Giao, hai cô nhìn ra được tính cách của Mộc Vân Dao không phải là người nghiêm khắc, lại rất dễ thỏa mãn, khá ôn hòa, điều này làm hai cô gái đều yên tâm. trong nội trạch của Lý Mạnh, bọn họ vẫn còn có cơ hội.
Bất quá ba cô gái này đều có một một nhận xét chung, đó là Lý Mạnh đúng là rất cao hứng, từ đâu tới cuối bữa cơm đều giữ nụ cười, hơn nữa còn nói mấy câu nói đùa xưa này hiếm thấy.
Xem ra Lý Mạnh sau khi kết hôn sống thực sự hạnh phúc vô cùng, nếu không sao có thể cao hứng như thế, nhưng nguyên nhân vì sao thì ngay cả Nhan Nhược Nhiên cũng không hiểu rõ lắm. nàng còn cho rằng là vì mình với ba cô gái kia tới cho nên Lý Mạnh mới vui như vậy, không khỏi cảm thấy mình tỏ ra không ghen tuông quả nhiên là hành động sáng suốt nhưng chung quy vẫn không thấy thoải mái lắm.
Nhan Nhược Nhiên có cái thói quen, đó là Lý Mạnh làm việc ở bên ngoài làm việc, hắn về nhà không nói gì. thì nàng cũng không hề hỏi. trong ngoài rõ ràng mới có thể làm nam nhân thích về nhà hơn. đó là do mẫu thân nàng truyền thụ.
Ăn cơm xong, tán gẫu qua mấy câu. Lý Mạnh cũng không ở lâu liền trực tiếp đi tới tiền sảnh, điều này làm Nhan Nhược Nhiên lại có chút hồ đồ.
Sau khi Lý Mạnh thành hỏn Giao châu doanh tạm thời trở nên nhàn nhã, những văn võ bá quan kia đều trở về nhà nghỉ ngơi , lần này đột nhiên bị Lý Mạnh sai người gọi tới. còn cho rằng đã phát sinh ra đại sự gì. ở tiền sảnh ai nấy thần sắc thận trọng. Vương Hải và Trần Lục còn lén lén nghe ngóng xem rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì.
Vừa thấy Lý Mạnh bước vào. mọi người lập tức đứng lên thi lễ. sau khi nnhin thấy nụ cười trên mặt Lý Mạnh đều khẽ thở phào, chủ tướng thoải mái như thế, hẳn là không phải chuyện gì lớn.
- Chư vị. Đại hỉ.
Lý Mạnh vừa mới đi qua cửa đã hưng phấn nói to. mọi người trước tiên là ngẩn ra, tiếp đó lại càng thêm tò mò. lòng thầm nghĩ rốt cuộc là chuyện gì đáng mừng như vậy.
Lý Mạnh giơ bức thư trong tay lên lớn tiếng giải thích:
- Bình Độ châu Triệu đô ti sáng ngày hôm nay phái người đưa tin tới. trên thư nói quân lương chuyển cho chúng ta bị người ta cướp mất rồi.
Ninh Càn Qúy và Hoàng Bình, Trần Lục tuổi hơi lới một chút, coi như còn trấn tĩnh được, bên kia Vương Hải đã vỗ bàn đánh sầm. tức giận đứng lên chửi:
- Tên khốn nào dám tới đụng vào thứ của Giao châu doanh, thấy mình sống quá lâu rồi sao?
Thang Nhị cũng lớn tiếng nói:
- Cái thứ không biết sống chết, đại nhân cho tiểu nhân biết là thứ khốn kiếp nơi nào. tiểu nhân sẽ dẫn quân đi diệt bọn chúng, chẳng lẽ nó mù rồi, bao nhiêu trại thổ phỉ bị diệt như vậy mà chưa nhìn thấy máu sao?
Lý Mạnh thấy mình đưa ra cao trào thu được hiệu quả tốt. liền mỉm cười đưa thư cho Ninh Càn Qúy ở bên cạnh, bảo:
- Ninh tiên sinh, đọc chuyện trong thư cho mọi người.
Mới ban đầu. Vương Hai và Thang Nhị còn hậm hực đứng tại chỗ. sau khi nghe nội dung bức thư có chút chấn kinh, mắt cứ nhìn Lý Mạnh không hiểu vì sao đây lại tính được là “Đại hỉ”.
Lý Mạnh dựa vào buôn lậu muối để kiếm tiền, bộ đội của bản thân có thể trợ cấp lương thưởng, nhưng quân lương mà triều đình gửi tới qua tầng tầng cắt xén kia cũng không thể không cần. biên chế một vạn người, cho dù là binh bộ. tuần phủ nha môn binh bị đạo đều xẻo mất một ít. thì tới tay mình tuyệt đối không phải ít. có thể làm không ít việc.
*** Binh bị đạo: quan đặc trách chỉnh quân ở những vùng trọng yếu thời Minh.
Số quân lương này từ kinh sư Thông Châu vận chuyển tới. qua phủ Tế Nam. phủ Thanh Châu, sau đó tới phủ Sơn Đông.
Khâu Lỗi trú quân ở bên kia Sơn Đông, binh mã Khâu Lỗi phân bố rất có ý đồ ở phủ Tế Nam và phủ Đăng Châu, vừa vặn tách Lý Mạnh và phủ Lai Châu và phủ Thành Châu ra.
Quân lương của Giao châu doanh đã bị nợ hơn nửa năm rồi. năm ngoái tuy nói khắp nơi thiên tai. nhưng Nhan Kế Tổ tới Sơn Đông nhậm chức tuần phủ. thế nào cũng phải cho quân đội phía dưới chút lợi ích. thêm vào Lưu Trạch Thanh đột nhiên bị sấm tặc giết chết, số quân lương nợ này cũng nhỏ hơn không ít. thế nào cũng phải tới được tay.
Số quân lương cấp cho tổng binh Khâu Lỗi đương nhiên được tiếp nhận thuận lợi. nhưng Triệu Năng suất lĩnh thủ hạ tới biên cảnh phủ Tế Nam và phủ Thanh Châu chuẩn bị nhận quân lương thuộc về Giao châu doanh, thì viên quan văn vận chuyển quân lương lại một mình ủ dột xuất hiện trước mặt Triệu Năng, nói quân lương bị binh mã của Khâu Lỗi cướp mất rồi.
Đây sao tính là chuyện vui gì chứ.
/539
|