"Nếu không phải bộ binh thương thu Dương Tự Xương nói binh mã Thát Lỗ tất nhiên sẽ từ Đức châu tiến vào Sơn Đông, triệu tập binh mã Sơn Đông ta phòng thủ ở Sơn Đông, sao có thể để Thát Lỗ vào được Lâm Thanh”.
"Nếu. không phải thái giám Giám quân vô dụng, mấy vạn binh một đêm tán loạn, Lý tướng quân chỉ huy binh mã Bắc thượng hội hợp với cần vương các nơi của triều đình, diệt sạch Thát Lỗ cũng không phải là điều không thể”.
“Nếu không phải bộ binh thượng thư triệu tập binh mã cần Vương xung quanh, đệ tử Tề Lỗ há có thể đề Thát Lỗ phá thành Tế Nam, bắt đi thân thích và hơn chục vạn dân chúng’.
“Cho dù như vậy, tướng sĩ doanh Giao châu vẫn hành quân suốt đêm tối, liều chết tác chiến, đánh tan đại bộ phận binh mã Thát Lỗ, chém đầu hơn bảy trăm hai mươi người. Đại bộ phận Thát Lỗ kinh sợ rút lui vài trăm dặm, chạy ra khỏi địa phận Sơn Đông ta. Mặc dù thành Tế Nam phá nát nghiêm trọng, nhưng năm phủ còn lại của Sơn Đông ta đều bình an vô sự.
Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân ngươi một lời ta một câu, đã phác thảo bản đồ binh mã các nơi Sơn Đông dưới sự dẫn dắt của Đại nhân tuần phủ và đại nhân giám quân, vượt qua khó khăn hỗn loạn, cường lực chu toàn, đuổi Thát Lỗ ra khỏi địa phận Sơn Đông.
Tuần phủ và giám quân rốt cuộc là nhân vật đầu mối, kiểu cách văn chương này có vẻ làm rất có thứ tự, hơn nữa trên cơ bản trách nhiệm đều được trốn tránh,cuối cùng, lại trở nên quá nhỏ nhặt, nhưng lại có cục diện công lớn, nhưng hai người nói tới cao hứng, trong đầu lại tỉnh táo, biết rằng cho dù mình mưu đồ thế nào, chuyện này vẫn cần Lý Mạnh phối hợp, công lao là Lý Mạnh, có muốn chia sẻ công lao này hay không đều do Lý Mạnh quyết định.
Nói vài câu xong hai người lại quay đầu nhìn Lý Mạnh, hi vọng hắn đồng ý. Lý Mạnh lúc này chậm rãi uống trà, lại đang nghĩ không liên quan tới chuyện này, cúi đầu thất thần, trong chốc lát, bừng tỉnh bởi sự yên tĩnh trong phòng, ngẩng đầu nhìn, vũa vặn nhìn thấy ánh mắt của hai người đó.
Cũng may Lý Mạnh cũng nghe được đôi chút “bình thư” dõng dạc của tuần phủ và giám quân, nhanh chóng phản ứng lại, hơi do dự liền cười nói:
'Bản tướng có đại thắng như vậy. không phải nhờ có tuần phủ Nhan đại nhân và giám quân Lưu công công anh minh chỉ huy sao, bản tướng nhất định sẽ viết tấu chương nói rõ việc này lên triều đình, bản tướng thật vô cùng cảm kích”.
Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, hai người mặc dù không vui mừng như lúc nghe thấy chém bao nhiêu thủ cấp, nhưng vẫn thở dài một hơi, vừa nãy hai người nói tới mưa xuân tung bay, nói tới cao hứng, nhưng nếu không có võ tướng chứng thực và thủ cấp để chứng minh, mọi thứ đều vô dụng.
Xưa nay thây Lý Mạnh là một quân tướng vô cùng ương ngạnh, không ngờ lại cảm kích biết điều trong chuyện này như vậy, tuần phủ Nhan Kế Tổ thoải mái hơn nhiều, quay người tới chỗ ngồi của mình cười nói:
“Lý tham tướng, lần này lập đại công như vậy, tổng binh hàm đầu này, chắc là không chạy khỏi được”.
Lưu Nguyên Bân bên cạnh cười tiếp lời:
“Theo quy củ trong triều, ngoài Tổng binh này ra, thế nào cũng có hàm đầu Tả đô đốc, phong tước cũng chưa chắc là không thể”
Lý Mạnh nghe những lời này, lại chắp tay cảm ơn nói:
"Mạt tướng tiền đồ phú quý còn phải dựa vào hai vị đại nhân”.
Không khí hòa nhã như vậy. ba người nhìn nhau cười. Quan Tổng binh này, hàm đầu Tả đô đốc, trong tướng lĩnh Sơn Đông không phải hiếm, cho dù là Lý Mạnh, cũng nhờ có một người có chức quan này... chính là Tổng binh Tào Châu - Lưu Trạch Thanh. Lưu Trạch Thanh này trong thời loạn Khổng Hữu Đức dẫn đầu tấn công thành Đăng châu, kết quả được triều đình ban cho hàm đầu này.
Nói cách khác, nếu không có tuần phủ và giám quân địa phương đề cử, Lý Mạnh đã là tham tướng cũng có thể ngoi tới vị trí này. làm tốt còn có thể cao hơn.
Nhưng Lý Mạnh cũng không vạch trần, người khác không thể cướp công, tuần phủ và giám quân này chẳng qua chỉ là muốn chia lời chút công lao dẫn quân và giám sát, giảm bớt gánh nặng trên người mình. Sau khi làm xong chuyện này, chính là đằng chuôi nằm trong tay Lý Mạnh. Sau này tuần phủ và thái giám giám quân này nếu bảo toàn, e là cả đời đều phải cúi đầu với Lý Mạnh. Làm như vậy có lợi, tốt hơn một người không biết rõ chi tiết làm tuần phủ ở Sơn Đông.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ hôm nay đúng là có chút kích động, hơn nữa Lý Mạnh đồng ý chuyện của họ, cho dù giả bộ, cũng phải giả bộ không coi Lý Mạnh là người ngoài, nói:
“Hôm nay tin tức từ kinh thành cũng tới, sớ của các ngôn quan nhu tuyết rơi đi về phía trung tâm, đều là buộc Dương Tự Xương lầm quốc, Cao Khởi Tiềm lâm trận bỏ chạy. Dương Các bộ thật giỏi, lại vùng chắc như núi. không rung chuyển nổi, Cao Khởi Tiềm lại bị hạ ngục”.
Thái giám Lưu Nguyên Bân lại vỗ đùi. hình như nghĩ ra điều gì đó nói:
Chúng ta phái người tới hoạt động ở kinh thành, có người truyền tin về, nói Dương Tự Xương vì để binh lính nói Lô Tượng Thăng chưa chết, đánh chết hai người, hơn nữa Hoàng thượng cũng không trách tội hắn. Lão già Dương Tự Xương này lại nói Lô Tượng Thăng liều lĩnh khinh địch, tham công mà chết”.
Sắc mặt Nhan Kế Tổ có chút khó coi, muốn nói lại thôi:
“Giờ vị đó....nếu tin ai, phải tin tới cùng, lần này cho dù chúng ta đưa sổ lên, nếu Dương Tự Xương nói gì đó, chắc chắn sẽ không tin chúng ta, chúng ta lại nói như vậy, làm không tốt....”
Thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân sắc mặt cũng sầm xuống, với thay đổi cảm xúc của hai người này, Lý Mạnh có chút có thể hiểu, có chút lại nửa vời, nhưng cũng hiểu được họ đang nói hoàng đế Sùng Trinh hiện giờ, nhưng thế cũng coi như không coi mình là người ngoài rồi. Nhưng hiện giờ mình vẫn không cần lo lắng về chon quan trường này, hơn nữa nghe hai người này giải quyết thế nào, không chừng lại là kinh nghiệm khó được cho mình.
“Sổ của chúng ta không đi tới trạm kiểm soát Lục bộ, ti lễ giám Vương công công cũng coi như ân sư của chúng ta, đưa sổ tới, mấy vị ngự mã giám quen biết nói giúp vài câu, Nhan Đại nhân sớ làm bằng chứng sẽ tốt hơn".
Yên lặng một lúc, giám quân Lưu Nguyên Bân trầm ngâm nói ra những lời này. Nhưng trong măt Lý Mạnh, tuần phủ Nhan Kế Tổ hình như đã sớm chờ những lời này rồi. Nhan Kế Tổ ở trung tâm nhiều năm, Trong Lại bộ đều là vị trí quan trọng. Những quan khiếu này sao hắn không biết, chỉ có điều Kiến quân thái giám Lưu Nguyên Bân không phải tên ngốc, sao có thể ngoan ngoãn như vậy để người ta sai khiến chứ, mặc dù hai người hiện nay đă là vinh nhục cùng nhau.
Quả nhiên, thái giám Lưu Nguyên Bân tiếp lời nói:
"Nói gần nói xa, những năm gần đây không có bạc hoàn toàn không làm được gì, chuyện này thế nào cũng cần hai vạn, nhà ta thời gian trước phái người tới kinh thành, đã chi không ít, lần này chi có thể bỏ ra năm nghìn lượng, số còn lại nhờ vào tuần phủ đại nhân rồi”.
Lý Mạnh quả nhiên là tròn mắt rồi, tuyệt đối không ngờ nói tới câu cuối lại là tiền bạc, vốn tưởng đấu tranh chính trị sẽ có nhiều bí quyết, ai ngờ hôm nay cũng chỉ nói hai chuyện, một là quan hệ, hai là bạc, tầng chắn này thật là mỏng!
Nghe thấy con số một vạn năm nghìn lượng, Nhan Kế Tổ hơi do dự, sau đó gật đầu nói:
"Việc này không nên chậm trễ, lúc nào cũng có thể mang bạc tới, ta và ngài viết công văn sớ trước, tránh bị người ta xuống tay trước”.
Thái giám Lưu Nguyên Bân cười nhạt nói:
“E là sớm xuống tay, xem chúng ta có thể hòa nhau không".
Lại nhìn cũng không có ý gì nữa, Lý Mạnh đứng dậy, chắp tay nói:
“Nếu không có chuyện gì nữa, mạt tướng cáo lui trước, hai vị đại nhân nếu có yêu cầu, cứ tới bên mạt tướng thông báo một tiếng, mạt tướng sẽ làm theo, xin cáo từ
Hai người vốn đang trầm ngâm nghiêm mặt nghe thấy Lý Mạnh nói vậy. đều cười đáp:
“Lý tham tướng, xin tự nhiên, có việc tất nhiên sẽ tìm tới bên ngài, xin Lý mạt tướng cung ứng nhiều hơn.”. Lý Mạnh gật đầu không nói thêm gì nữa, đi thẳng ra ngoài. Nhìn Lý Mạnh đi xuống, tuần phủ Nhan Kế Tổ luôn nhìn theo. Sau khi Lý Mạnh rời khỏi nha môn, Nhan Kế Tổ mới lưỡng lự, cắt lời:
'Bản quan cũng coi như có chút hiểu biết, cũng từng gặp qua nhiều tướng quân lớn nhỏ,người như Lý Mạnh đúng là lần đầu tiên, sao cảm giác lại không giống quân nhân Đại Minh ta, kỳ lạ, kỳ lạ....”
Lưu Nguyên Bân có chút mất kiên nhẫn nói:
“Giờ là lúc nào rồi, mau viết sớ, gom góp bạc mới là chuyện chính, quan tâm việc đó làm gì. Lý Mạnh muốn giúp đỡ chủng ta, đó là may mắn lớn rồi, còn lo gì nữa”.
Lý Mạnh vừa ra khỏi nha môn tri châu, thân binh đã dắt ngựa tới, Lý Mạnh lên ngựa rồi trầm giọng hỏi:
!'Khâu Lỗi và binh mã của hắn đóng ở đâu, đã tìm hiểu rõ chưa?”
Thân binh dưới ngựa thắp giọng hồi bẩm:
“Đã tìm hiểu rõ rồi, chính trên đường Tam Điểu bắc thành, vốn dĩ vào thành là hơn hai nghìn người. Mấy ngày nay cổng thành ngày nào cũng mở ra mấy canh giờ, luôn có người chạy trốn, hiện giờ còn không tới một nghìn năm trăm người”.
Lý Mạnh gật đầu rồi sai bảo:
“Bảo Trần Lục dẫn hai nghìn người vào thành, cổng thành các nơi phải do doanh Giao châu đóng giữ, ta dùng ấn điều binh, đợi Trần Lục vào thành, bảo hắn tới tìm ta, nhanh đi làm đi".
Thân binh bên dưới nhận được lệnh, vội vàng lên ngựa chạy đi khỏi, ra ngoài thành triệu tập binh tướng. Dưới sự bảo vệ của những thân binh còn lại, Lý Mạnh quay về nhà mình nghỉ ngơi chờ đợi. Sau khi binh Thát tử tới, trong thành co đầu rụt cổ không ra, binh mã tổng binh Khâu Lỗi trên tường chạy tán loạn bị dân chúng trong thành Đức châu vô cùng khinh bỉ.
Cảm xúc thế này, ngay tiếp đó trên dưới doanh Giao châu cũng bị đối xử lạnh nhạt. May mà năm đó khi đóng ở Đức châu, chuyện chém giết tên cầm thú Từ Am đó khiển người người sàng khoái, lúc này mới coi như có chút đối xử tử tế, binh mã triều đình vô dụng như vậy, ngay cả dân chúng cũng chẳng sợ.
Nói tới, chính là tháng giêng năm mười hai Sùng Trinh, chính là lúc nên vui sướng, nhưng trong thành lại không hề nhìn thấy cái « không khí vui mừng » này, buổi chiều hôm đó, Lục Tử dẫn hai nghìn bộ binh doanh Giao châu vào trong thành, càng tăng thêm phần xơ xác tiêu điều.
"Nếu. không phải thái giám Giám quân vô dụng, mấy vạn binh một đêm tán loạn, Lý tướng quân chỉ huy binh mã Bắc thượng hội hợp với cần vương các nơi của triều đình, diệt sạch Thát Lỗ cũng không phải là điều không thể”.
“Nếu không phải bộ binh thượng thư triệu tập binh mã cần Vương xung quanh, đệ tử Tề Lỗ há có thể đề Thát Lỗ phá thành Tế Nam, bắt đi thân thích và hơn chục vạn dân chúng’.
“Cho dù như vậy, tướng sĩ doanh Giao châu vẫn hành quân suốt đêm tối, liều chết tác chiến, đánh tan đại bộ phận binh mã Thát Lỗ, chém đầu hơn bảy trăm hai mươi người. Đại bộ phận Thát Lỗ kinh sợ rút lui vài trăm dặm, chạy ra khỏi địa phận Sơn Đông ta. Mặc dù thành Tế Nam phá nát nghiêm trọng, nhưng năm phủ còn lại của Sơn Đông ta đều bình an vô sự.
Tuần phủ Sơn Đông Nhan Kế Tổ và thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân ngươi một lời ta một câu, đã phác thảo bản đồ binh mã các nơi Sơn Đông dưới sự dẫn dắt của Đại nhân tuần phủ và đại nhân giám quân, vượt qua khó khăn hỗn loạn, cường lực chu toàn, đuổi Thát Lỗ ra khỏi địa phận Sơn Đông.
Tuần phủ và giám quân rốt cuộc là nhân vật đầu mối, kiểu cách văn chương này có vẻ làm rất có thứ tự, hơn nữa trên cơ bản trách nhiệm đều được trốn tránh,cuối cùng, lại trở nên quá nhỏ nhặt, nhưng lại có cục diện công lớn, nhưng hai người nói tới cao hứng, trong đầu lại tỉnh táo, biết rằng cho dù mình mưu đồ thế nào, chuyện này vẫn cần Lý Mạnh phối hợp, công lao là Lý Mạnh, có muốn chia sẻ công lao này hay không đều do Lý Mạnh quyết định.
Nói vài câu xong hai người lại quay đầu nhìn Lý Mạnh, hi vọng hắn đồng ý. Lý Mạnh lúc này chậm rãi uống trà, lại đang nghĩ không liên quan tới chuyện này, cúi đầu thất thần, trong chốc lát, bừng tỉnh bởi sự yên tĩnh trong phòng, ngẩng đầu nhìn, vũa vặn nhìn thấy ánh mắt của hai người đó.
Cũng may Lý Mạnh cũng nghe được đôi chút “bình thư” dõng dạc của tuần phủ và giám quân, nhanh chóng phản ứng lại, hơi do dự liền cười nói:
'Bản tướng có đại thắng như vậy. không phải nhờ có tuần phủ Nhan đại nhân và giám quân Lưu công công anh minh chỉ huy sao, bản tướng nhất định sẽ viết tấu chương nói rõ việc này lên triều đình, bản tướng thật vô cùng cảm kích”.
Nghe thấy Lý Mạnh nói như vậy, hai người mặc dù không vui mừng như lúc nghe thấy chém bao nhiêu thủ cấp, nhưng vẫn thở dài một hơi, vừa nãy hai người nói tới mưa xuân tung bay, nói tới cao hứng, nhưng nếu không có võ tướng chứng thực và thủ cấp để chứng minh, mọi thứ đều vô dụng.
Xưa nay thây Lý Mạnh là một quân tướng vô cùng ương ngạnh, không ngờ lại cảm kích biết điều trong chuyện này như vậy, tuần phủ Nhan Kế Tổ thoải mái hơn nhiều, quay người tới chỗ ngồi của mình cười nói:
“Lý tham tướng, lần này lập đại công như vậy, tổng binh hàm đầu này, chắc là không chạy khỏi được”.
Lưu Nguyên Bân bên cạnh cười tiếp lời:
“Theo quy củ trong triều, ngoài Tổng binh này ra, thế nào cũng có hàm đầu Tả đô đốc, phong tước cũng chưa chắc là không thể”
Lý Mạnh nghe những lời này, lại chắp tay cảm ơn nói:
"Mạt tướng tiền đồ phú quý còn phải dựa vào hai vị đại nhân”.
Không khí hòa nhã như vậy. ba người nhìn nhau cười. Quan Tổng binh này, hàm đầu Tả đô đốc, trong tướng lĩnh Sơn Đông không phải hiếm, cho dù là Lý Mạnh, cũng nhờ có một người có chức quan này... chính là Tổng binh Tào Châu - Lưu Trạch Thanh. Lưu Trạch Thanh này trong thời loạn Khổng Hữu Đức dẫn đầu tấn công thành Đăng châu, kết quả được triều đình ban cho hàm đầu này.
Nói cách khác, nếu không có tuần phủ và giám quân địa phương đề cử, Lý Mạnh đã là tham tướng cũng có thể ngoi tới vị trí này. làm tốt còn có thể cao hơn.
Nhưng Lý Mạnh cũng không vạch trần, người khác không thể cướp công, tuần phủ và giám quân này chẳng qua chỉ là muốn chia lời chút công lao dẫn quân và giám sát, giảm bớt gánh nặng trên người mình. Sau khi làm xong chuyện này, chính là đằng chuôi nằm trong tay Lý Mạnh. Sau này tuần phủ và thái giám giám quân này nếu bảo toàn, e là cả đời đều phải cúi đầu với Lý Mạnh. Làm như vậy có lợi, tốt hơn một người không biết rõ chi tiết làm tuần phủ ở Sơn Đông.
Tuần phủ Nhan Kế Tổ hôm nay đúng là có chút kích động, hơn nữa Lý Mạnh đồng ý chuyện của họ, cho dù giả bộ, cũng phải giả bộ không coi Lý Mạnh là người ngoài, nói:
“Hôm nay tin tức từ kinh thành cũng tới, sớ của các ngôn quan nhu tuyết rơi đi về phía trung tâm, đều là buộc Dương Tự Xương lầm quốc, Cao Khởi Tiềm lâm trận bỏ chạy. Dương Các bộ thật giỏi, lại vùng chắc như núi. không rung chuyển nổi, Cao Khởi Tiềm lại bị hạ ngục”.
Thái giám Lưu Nguyên Bân lại vỗ đùi. hình như nghĩ ra điều gì đó nói:
Chúng ta phái người tới hoạt động ở kinh thành, có người truyền tin về, nói Dương Tự Xương vì để binh lính nói Lô Tượng Thăng chưa chết, đánh chết hai người, hơn nữa Hoàng thượng cũng không trách tội hắn. Lão già Dương Tự Xương này lại nói Lô Tượng Thăng liều lĩnh khinh địch, tham công mà chết”.
Sắc mặt Nhan Kế Tổ có chút khó coi, muốn nói lại thôi:
“Giờ vị đó....nếu tin ai, phải tin tới cùng, lần này cho dù chúng ta đưa sổ lên, nếu Dương Tự Xương nói gì đó, chắc chắn sẽ không tin chúng ta, chúng ta lại nói như vậy, làm không tốt....”
Thái giám giám quân Lưu Nguyên Bân sắc mặt cũng sầm xuống, với thay đổi cảm xúc của hai người này, Lý Mạnh có chút có thể hiểu, có chút lại nửa vời, nhưng cũng hiểu được họ đang nói hoàng đế Sùng Trinh hiện giờ, nhưng thế cũng coi như không coi mình là người ngoài rồi. Nhưng hiện giờ mình vẫn không cần lo lắng về chon quan trường này, hơn nữa nghe hai người này giải quyết thế nào, không chừng lại là kinh nghiệm khó được cho mình.
“Sổ của chúng ta không đi tới trạm kiểm soát Lục bộ, ti lễ giám Vương công công cũng coi như ân sư của chúng ta, đưa sổ tới, mấy vị ngự mã giám quen biết nói giúp vài câu, Nhan Đại nhân sớ làm bằng chứng sẽ tốt hơn".
Yên lặng một lúc, giám quân Lưu Nguyên Bân trầm ngâm nói ra những lời này. Nhưng trong măt Lý Mạnh, tuần phủ Nhan Kế Tổ hình như đã sớm chờ những lời này rồi. Nhan Kế Tổ ở trung tâm nhiều năm, Trong Lại bộ đều là vị trí quan trọng. Những quan khiếu này sao hắn không biết, chỉ có điều Kiến quân thái giám Lưu Nguyên Bân không phải tên ngốc, sao có thể ngoan ngoãn như vậy để người ta sai khiến chứ, mặc dù hai người hiện nay đă là vinh nhục cùng nhau.
Quả nhiên, thái giám Lưu Nguyên Bân tiếp lời nói:
"Nói gần nói xa, những năm gần đây không có bạc hoàn toàn không làm được gì, chuyện này thế nào cũng cần hai vạn, nhà ta thời gian trước phái người tới kinh thành, đã chi không ít, lần này chi có thể bỏ ra năm nghìn lượng, số còn lại nhờ vào tuần phủ đại nhân rồi”.
Lý Mạnh quả nhiên là tròn mắt rồi, tuyệt đối không ngờ nói tới câu cuối lại là tiền bạc, vốn tưởng đấu tranh chính trị sẽ có nhiều bí quyết, ai ngờ hôm nay cũng chỉ nói hai chuyện, một là quan hệ, hai là bạc, tầng chắn này thật là mỏng!
Nghe thấy con số một vạn năm nghìn lượng, Nhan Kế Tổ hơi do dự, sau đó gật đầu nói:
"Việc này không nên chậm trễ, lúc nào cũng có thể mang bạc tới, ta và ngài viết công văn sớ trước, tránh bị người ta xuống tay trước”.
Thái giám Lưu Nguyên Bân cười nhạt nói:
“E là sớm xuống tay, xem chúng ta có thể hòa nhau không".
Lại nhìn cũng không có ý gì nữa, Lý Mạnh đứng dậy, chắp tay nói:
“Nếu không có chuyện gì nữa, mạt tướng cáo lui trước, hai vị đại nhân nếu có yêu cầu, cứ tới bên mạt tướng thông báo một tiếng, mạt tướng sẽ làm theo, xin cáo từ
Hai người vốn đang trầm ngâm nghiêm mặt nghe thấy Lý Mạnh nói vậy. đều cười đáp:
“Lý tham tướng, xin tự nhiên, có việc tất nhiên sẽ tìm tới bên ngài, xin Lý mạt tướng cung ứng nhiều hơn.”. Lý Mạnh gật đầu không nói thêm gì nữa, đi thẳng ra ngoài. Nhìn Lý Mạnh đi xuống, tuần phủ Nhan Kế Tổ luôn nhìn theo. Sau khi Lý Mạnh rời khỏi nha môn, Nhan Kế Tổ mới lưỡng lự, cắt lời:
'Bản quan cũng coi như có chút hiểu biết, cũng từng gặp qua nhiều tướng quân lớn nhỏ,người như Lý Mạnh đúng là lần đầu tiên, sao cảm giác lại không giống quân nhân Đại Minh ta, kỳ lạ, kỳ lạ....”
Lưu Nguyên Bân có chút mất kiên nhẫn nói:
“Giờ là lúc nào rồi, mau viết sớ, gom góp bạc mới là chuyện chính, quan tâm việc đó làm gì. Lý Mạnh muốn giúp đỡ chủng ta, đó là may mắn lớn rồi, còn lo gì nữa”.
Lý Mạnh vừa ra khỏi nha môn tri châu, thân binh đã dắt ngựa tới, Lý Mạnh lên ngựa rồi trầm giọng hỏi:
!'Khâu Lỗi và binh mã của hắn đóng ở đâu, đã tìm hiểu rõ chưa?”
Thân binh dưới ngựa thắp giọng hồi bẩm:
“Đã tìm hiểu rõ rồi, chính trên đường Tam Điểu bắc thành, vốn dĩ vào thành là hơn hai nghìn người. Mấy ngày nay cổng thành ngày nào cũng mở ra mấy canh giờ, luôn có người chạy trốn, hiện giờ còn không tới một nghìn năm trăm người”.
Lý Mạnh gật đầu rồi sai bảo:
“Bảo Trần Lục dẫn hai nghìn người vào thành, cổng thành các nơi phải do doanh Giao châu đóng giữ, ta dùng ấn điều binh, đợi Trần Lục vào thành, bảo hắn tới tìm ta, nhanh đi làm đi".
Thân binh bên dưới nhận được lệnh, vội vàng lên ngựa chạy đi khỏi, ra ngoài thành triệu tập binh tướng. Dưới sự bảo vệ của những thân binh còn lại, Lý Mạnh quay về nhà mình nghỉ ngơi chờ đợi. Sau khi binh Thát tử tới, trong thành co đầu rụt cổ không ra, binh mã tổng binh Khâu Lỗi trên tường chạy tán loạn bị dân chúng trong thành Đức châu vô cùng khinh bỉ.
Cảm xúc thế này, ngay tiếp đó trên dưới doanh Giao châu cũng bị đối xử lạnh nhạt. May mà năm đó khi đóng ở Đức châu, chuyện chém giết tên cầm thú Từ Am đó khiển người người sàng khoái, lúc này mới coi như có chút đối xử tử tế, binh mã triều đình vô dụng như vậy, ngay cả dân chúng cũng chẳng sợ.
Nói tới, chính là tháng giêng năm mười hai Sùng Trinh, chính là lúc nên vui sướng, nhưng trong thành lại không hề nhìn thấy cái « không khí vui mừng » này, buổi chiều hôm đó, Lục Tử dẫn hai nghìn bộ binh doanh Giao châu vào trong thành, càng tăng thêm phần xơ xác tiêu điều.
/539
|