Không nói đến trên thành lo lắng để phòng thế nào. tất cả sĩ quan cao cấp đi theo Lý Mạnh xuất chinh lần này đều ở trong trướng phía trước cửa thành cả.
Chiến đấu rất là thoải mái. phe mình tổn thương cực ít. nhưng lại lộ uy phong của doanh Giao Châu ra, tâm tình Lý Mạnh cực kỳ vui sướng, nhân viên trong quân trướng không ít, không riêng gì quân tướng quân Duyệt Châu, quân tướng doanh thân binh, còn cả quân tướng trong mã quân, lại thêm văn chức theo quân xuất chinh và nhân viên quản lý dân.
Quét sạch tàn quân, và việc tuần tra xung quanh cũng không phải là công việc quá phức tạp. các sĩ quan ở trong doanh trướng đều có chút thảnh thơi.
Mọi người đều kể về sự tích dũng mãnh hôm qua của Trần Lục, sau khi thấy thái độ Lý Mạnh. Trần Lục biết biểu hiện của mình đã giành được niềm vui của thống soái, hơn nữa chiến công qua sông huyết chiến kia. sau khi truyền về Sơn Đông, người so ba nói bốn cũng liền ít đi rất nhiều. Trong lòng Trần Lục giống như bỏ được tảng đá lớn. vị trí của mình ở doanh Giao Châu rốt cuộc không cần lo bị người ta quẳng xuống.
Trên thực tế. Lý Mạnh cực kỳ hài lòng với biểu hiện quân Duyệt Châu của Trần Lục. lần chiến đấu này vốn là để các tân binh thấy chút máu tanh trên chiến trường, cũng không có yêu cầu gì quá nặng nề. Nhưng trước đó vẫn đánh giá thấp chi cường đạo dưới thành này, những tặc binh chen chúc ở bờ sông kia đúng là rất phiền toái.
Lý Mạnh từng nghĩ, nếu mình tới đối mặt với sự ngăn cản như vậy. thường sẽ chọn đổi một điểm đổ bộ khác, bày trận thế từ từ chèo tới.
Có điều, nếu doanh Giao Châu từ từ chèo tới, vậy liền hợp ý của Tống Đại Cương, bọn tặc binh cũng không nghĩ tới việc thắng trận, Tống Đại Cương kia chỉ muốn cho những lưu dân và loạn binh bên cạnh bờ này ngăn cản quan binh một lúc. tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn.
Mà bộ đội các doanh của Giao Châu hiện giờ tập luyện càng khắc khổ hơn. quy trình huấn luyện càng đầy đủ hơn còn có các hạng mục diễn tập và khảo hạch để đốc thúc luyện binh, có điều Lý Mạnh vẫn luôn cảm thấy có chút không được hoàn mỹ. Những binh sĩ này ở dưới sự tập luyện đầy đủ xếp trận thế. vũ khí đầy đủ mà khai chiến với đối phương, đặc biệt là những kẻ địch có khả năng xuất hiện quanh Sơn Đông, rất khó có khả năng thất bại.
Binh sĩ cứ luyện tiếp như vậy. cũng không phải không tốt. Nhưng không khỏi có chút khí tàn. bản thân Lý Mạnh vẫn luôn lo lắng như vậy, nhưng biểu hiện của Trần Lục khiến lo lắng của hắn biến mất hoàn toàn. Loại máu lạnh và dũng khí có gan liều mạng này. chính là một trong những phẩm chất riêng cần có nhất ở doanh Giao Châu.
Hôm qua thì cười mắng Trần Lục là kẻ điên, nhưng hôm nay khi chu tướng tập hợp ở trong này. Lý Mạnh lại trịnh trọng khích lệ một phen, trong phòng còn có mấy tên phụ tá xuất thân văn nhân, đều được yêu cầu viết sửa lại trên bản ghi chép chiến báo và những văn tự khác. Lý Mạnh cười mở miệng nói:
"Biểu hiện của Lục tử ngươi hôm qua thể hiện rất tốt chữ "Dũng”, chém giết cỡ này. mới là bản sắc của nam nhi. không tệ. không tệ!"
Lý Mạnh vừa khen một cái. Vương Hải vựa trở vệ trong quân trướng, Thang Nhị của kỵ binh đều liên miệng phụ họa. Trần Lục có thể có biểu hiện như vậy, bọn họ đều cao hứng theo, về phần những Thiên tổng quân Duyệt Châu kia, tất nhiên không có dị nghị gì khác. Lý Mạnh nói đơn giản mấy câu. cảm giác ngôn ngữ khen ngợi của mình có chút bần cùng, hiệu quả không đủ.
Lục này. Lý Mạnh nhớ tới trước kia cũng có ví dụ tương tự. cũng là dũng tướng, vừa vặn có thể lấy ra so sánh, lập tức lại cười tán dương:
"Bản tướng nhớ kỹ trước kia cũng có một viên dũng tướng, kẻ địch ở bờ sông bên kia. gã vượt qua sông, múa trường mâu, trực tiếp nhảy vào trận địa địch, giết quân địch đến đại bại, dạng dũng mãnh này, Lục tử ngươi không thua kém chút nào".
Những lời này vừa nói xong, bọn võ tướng đều cười to. Lý Mạnh chỉ nhớ kỹ có ví dụ như vậy. cũng không nhớ cụ thể là ai. những võ tướng dưới tay hắn tất nhiên cũng không biết, chỉ cảm thấy du kích Trần Lục không hề kém hơn mãnh tướng thời xưa, đây chính là vinh quang rất lớn. lớn tiếng khen ngợi cũng đúng thôi.
Mấy tên văn nhân bên cạnh đang dự thính, vẻ mặt lại có chút cổ quái, sau khi liếc mắt nhìn nhau mấy lần, gã có địa vị cao nhất đứng lên. chạy chậm tới bên cạnh Lý Mạnh, thì thẩm bên tai mấy câu.
Vốn bên này đang nói rất cao hứng, đột nhiên có người làm động tác rỉ tai. Lý Mạnh có chút mất hứng, có điều nghe văn nhân kia nói xong, vẻ mật Lý Mạnh cũng trở nên cổ quái, ho khan vài tiếng, cất giọng nói:
"Quân Duyệt Châu lần này đánh không tệ. sau này trở về phải ca ngợi thêm. Thành Khai Phong này cũng kỳ lạ. binh mã Sơn Đông chúng ta tới giải vây thành công, thế mà bản tọa thấy lúc này để phòng trên thành còn nghiêm ngặt hơn mấy phần, chẳng lẽ là còn dụng tâm để phòng chúng ta hơn cả cường đạo kia?"
Nói mấy câu. liền chuyển chủ để không chút dấu vết. hắn vừa nói câu này xong, các quan quân cũng không thèm để ý. Bởi vì Lý Mạnh vốn không tính vào thành, chuyện này cũng khiến người ta không cao hứng lắm mà thôi, có gan giúp người ta lại không được cảm tạ, mặc dù là có phần chức trách bên trong, nhưng dù sao vẫn có chút tức giận.
Tên thư sinh vừa rỉ tai lúc nãy nghe Lý Mạnh nói vậy. vội ôm quyền thi lễ. mở miệng giải thích:
"Tiểu nhân theo đội thuyền tiến tới đây một mạch, nói chuyện phiếm với nhà đò. nói là Hà Nam này, nếu thành trì bị tặc binh tấn công, vậy dùng sức thủ thành chỉ tám phần, nếu quan binh tới giải vây, thì lại dùng sức thủ thành mười phân. Cho dù là giải vây, cũng tuyệt không mở cửa thành ra, vật phẩm trả công quán đội đều ném xuống dưới thành, để quan binh tự nhặt".
Lời này hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người. Vương Hải mở to hai mắt hỏi:
"Sao hoang đường thế, dân chúng Hà Nam này cũng không biết tốt xấu gì sao?"
Mấy tên thư sinh khác vẫn luôn ngồi phía sau cũng có một người đứng lên. cười mở miệng nói:
"Các vị đại nhân không biết, dân Hà Nam có câu ngạn ngữ riêng là tặc nhân như lược thưa, binh như lược dày, quan như cạo râu. Không phải là binh mã trú đóng ở bản địa hàng năm thì không dám cho vào. nếu không sẽ gặp hoa vô cùng thảm, dưới gầm trời này, cũng chỉ có chỗ Sơn Đông chúng ta là có quy tắc. toàn bộ đều dựa vào sự anh minh của đại soái ạ!"
Có người đi đầu. phía dưới nào có ai không hiểu đạo lý. tướng lãnh và bọn văn nhân trong quân trướng đều ôm quyền đứng lên. cùng kêu lên:
"Sơn Đông thái bình, tất cả đều do Tổng binh đại nhân anh minh thần võ".
Lý Mạnh khoát tay. vừa cười vừa nói:
"Đột nhiên sao lại nói đến ta. ngồi xuống, ngồi xuống đi!"
Lời khen ai cũng thích nghe, mọi người lần này nịnh nọt. trong lòng Lý Mạnh tất nhiên cũng vui sướng. Lý Mạnh nhìn văn sĩ vừa rồi đứng dậy rỉ tai kia, mỉm cười gật đầu, đầy ý khen ngợi.
Đề tài bị tên văn sĩ này đánh trống lảng sang nơi khác không chút dấu vết. tên văn sĩ rỉ tai kia đúng là một nhân vật cơ trí thông hiểu, có thể trọng dụng.
Hơn nữa văn sĩ này Lý Mạnh cũng biết, xem như là phụ tá cao nhất bên cạnh Chu Dương, nghe nói trước kia là tài tử rất nổi tiếng trong tỉnh Sơn Đông, họ Viên, tên là Viên Văn Hoành.
về phần để tài vừa nãy sao phải chuyển hướng, tên dũng tướng qua sông mà đánh, nháy vào trận địa địch, hơn nữa lây được đại thắng kia. ở trong lịch sử đúng là có ví dụ này. tên dũng tướng này cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Mấu chốt vấn đề là, đại tướng này không thích hợp lấy ra làm ví dụ, bởi vì gã là người có công lớn khai quốc Đại Minh - Thường Ngộ Xuân, nhà Nguyên Minh đổi phiên, lúc đuổi Thát Lỗ đi. Thường Ngộ Xuân dẫn quân tấn công Thái Thạch Cơ. Binh sĩ quân Nguyên bên bờ tất cả đều khẩn trương để phòng. Thường Ngộ Xuân qua sông mà công. Lúc tới bờ. không biết không biết quân Nguyên nghĩ thế nào. còn ném mâu xuống, túm Thường Ngộ Xuân lên bờ. kết quả hổ vào bầy dê. đại chém đại giết, giành được đại thắng.
Thường Ngộ Xuân là một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất trong anh liệt khai quốc Đại Minh, đã từng khoác lác rằng: Cho ta mười vạn binh, tất có thể hoành hành thiên hạ.
Dùng Thường Ngộ Xuân để so với Trần Lục. đây đối với Trần Lục mà nói là thừa nhận quá lớn. Nhưng nếu Trần Lục là Thường Ngộ Xuân, vậy Lý Mạnh thân là cấp trên Trần Lục. nên dùng người nào để so sánh đây.
Thân là Tổng binh Đại Minh, lại dám so với thái tổ Chu Nguyên Chương, đây thật là đi quá giới hạn. ít nhất cái tội tâm có ý riêng là trốn không thoát.
Tuy nói trong doanh trướng đều tướng lĩnh thân tín của doanh Giao Châu, hơn nữa Lý Mạnh bây giờ làm chuyện gì. cũng không cần để vương pháp vào trong mắt quá, nhưng chuyện này nếu bị người vô tâm nói ra. tóm lại là vẫn không ổn. còn có thể trêu chọc rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhắc nhờ rõ thì ngược lại sẽ khiến người khác chú ý. chi bằng chuyển chủ để vô thanh vô tức, là ý kiến hết sức ổn thỏa.
Viên Văn Hoành kia đứng ở một bên. thấy vẻ khen ngợi của Lý Mạnh, trong lòng gã cũng mừng rỡ. thời gian lập hệ thống doanh Giao Châu chựa lâu, nhưng đầy đủ phi thường, cái gọi là sáng lập thời kỳ đầu, cơ hội ra mặt đặc biệt nhiều, cách nói này không quá thích hợp với hệ thống văn nhân của doanh Giao Châu, người bình thường khó có được cơ hội biểu hiện trước mặt Lý Mạnh, nếu bản thân nắm chặt, sau này chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Võ tướng Đại Minh không biết điển cố Thường Ngộ Xuân, vậy đúng là chuyện kỳ lạ. bọn văn sĩ trong trướng đều có chút kỳ quái, có điều cũng chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, không biết vì sao. những môn sinh này cũng không cho hành vi đi quá giới hạn này là đại sự gì. còn hơi có cảm giác đương nhiên.
Nhóm văn sĩ đi theo quân đội. bọn họ đều cần từ góc độ người dân để quan sát hết thảy dọc đường, tổ chức tình báo của Hoàng Bình và cửa hàng Linh Sơn mặc dù cũng có thể cung cấp phần lớn tin tức. nhưng vẫn không bằng tự mình quan sát thực tế. thứ sưu tập quan sát được càng trực quan, càng có sức thuyết phục hơn.
Doanh Giao Châu của Lý Mạnh vẫn luôn phát triển dựa vào Sơn Đông, cũng không tìm hiểu sâu đối với bên ngoài, nhưng tỉnh Hà Nam sát phủ Duyệt Châu của tỉnh Sơn Đông, thành thị dọc tuyến Hoàng Hà lại có quan hệ thế này thế kia với doanh Giao Châu, vì khả năng trong tương lai, tất nhiên cẩn tìm hiểu sâu.
Lần này có hơn ba mươi gã chức văn đi theo, địa vị cao nhất chính là trợ thủ của Chu Dương, cũng chính là văn sĩ có chỗ thể hiện trong quân trướng, tài tử nồi danh phủ Duyệt Châu năm đó - Viên Văn Hoành, vốn gã cũng có sản nghiệp ở châu Tế Ninh có thể ấm no sung sướng, cuộc sống nhàn rỗi nghiên cứu học vấn, viết chút văn chương rất mãn ý. cũng không ngờ mình sẽ có một ngày dốc sức ở dưới trướng một tướng quân nào đó.
Trong nhà Viên Văn Hoành có sản nghiệp tổ tiền, đất đai phì nhiêu, nhưng không may đất đai nhà gã lại vừa vặn nằm bên cạnh điền trang, đại địa chủ ở Sơn Đông đều bắt chước Lý Mạnh mà tiến hành khuếch trương liều mạng, nhưng tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh sát nhập thổ địa tốt xấu gì cũng còn có nguyên tắc. chuyên thu mua đất đai phá sản. thu lưu lưu dân.
Nhưng Khổng phủ cho tới bây giờ thì không chú ý nhiều như vậy. đất đai tốt ở gần đất đai Khổng phủ. chỉ cần quyền thế không bằng Diễn Thánh Công thì liền nuốt vào. vốn đất đai của Viên Văn Hoành này vẫn có thể nỗ lực duy trì ở năm thiên tai. nhưng bất đắc dĩ chính là, khối đất tốt này lại bị mấy đứa đích tôn của Khổng phủ lăm le.
Mặc dù Viên Văn Hoành là tài tử, mặc dù có thân phận cử nhân, nhưng dạng quái vật khổng lồ như Diễn Thánh Công, cũng không phải là kẻ mà một tài tử có thể chống lại.
Diễn Thánh Công nhờ quan địa phương tùy tiện bịa ra một tội danh, định kết tội. tịch thu tài sản. mắt thấy Viên Văn Hoành sắp cửa nát nhà tan. nhưng cũng là gã may mắn. đương gia Khổng Tam Đức của cửa hàng Văn Như vô cùng thưởng thức Viên Văn Hoành này. Đừng thấy Khổng Tam Đức thích hưởng thụ xa hoa lãng phí, những cũng là hậu duệ thánh nhân, lúc nhàn hạ cũng đọc sách sáng tác văn chương.
Khổng Tam Đức ở Khổng gia chẳng qua chỉ là một đệ tử giỏi kiếm tiền, mà thôn tính thổ địa thì đều người chi trưởng ra tay thu mua. Gã giúp Viên Văn Hoành cũng chỉ là giúp cả nhà gã bình an chuyện khác cũng không tiện mở miệng. Khổng Tam Đức định là giúp Viên Văn Hoành một chút bạc. bảo gã rời Sơn Đông thật xa.
Đáng thương Viên Văn Hoành này ngày thường còn thường xuyên nói không màng danh lợi. ai ngờ đến chuyện này, bản thân gã ở trong mắt con cháu Khổng phủ chỉ như con kiến hỏi. Sinh tử vinh nhục đều bị người khác nắm trong tay.
Chuyện này đối với gã là sự sỉ nhục rất lớn. tâm tư ham công danh phú quý cũng không còn hờ hững như trước nữa. Nhưng đầu năm nay. nếu ngươi không phải là nhân sĩ Giang Nam. không có quan hệ gì với cái gọi là kẻ sĩ Đông Lâm. một kẻ đọc sách ở Sơn Đông, muốn có chỗ phát triển trên con đường làm quan đúng thật là nghìn khó vạn khó.
Cũng may Viên Văn Hoành này dù sao cũng là một tài tử. đầu óc vô cùng nhanh nhạy. hiểu chuyện thế cục hơn người khác rất nhiều, cũng không biết gã hạ quyết tâm gì. dù sao cũng gánh miệng ăn của cả nhà, liền trực tiếp đến nhờ cậy doanh Giao Châu của Lý Mạnh.
Đối với dạng văn nhân nguyện ý cống hiến cho mình như vậy. Lý Mạnh tất nhiên là cao hứng. Viên Văn Hoành vốn là tài học rất cao. làm những chính vụ kinh tế thực dụng cũng hoàn toàn không tệ. Hơn nữa lúc Viên Văn Hoành đến nhờ cậy doanh Giao Châu, trong tập đoàn quân sự này còn chưa có nhiều văn nhân, Viên Văn Hoành cũng là vật hiếm nên quý.
Có điều khi đó. văn nhân sĩ tử Duyệt Châu thậm chí là Sơn Đông, người nghi ngờ. châm chọc, cười nhạo quyết định của Viên Văn Hoành có không ít. Mà ngay cả Khổng Tam Đức kia cũng thương xót mà để xuất: "Đi làm dưới trướng một quân tướng, còn không bằng làm khách văn nhân ở chỗ ta cũng cuộc sống không lo".
Khi đó Lý Mạnh vẫn còn là Tham tướng giữ phủ Lai Châu, trông đúng thật chẳng đáng để người ta xem trọng.
Chờ lúc Lý Mạnh trở thành Tổng binh Sơn Đông, mới lộ ra ánh mắt cao minh của Viên Văn Hoành. Thân phận cũng tự nhiên là theo nước lên thì thuyền lên. trước mắt cũng là hàm quan lục phẩm. Viên Văn Hoành chẳng qua chỉ có công danh cử nhân, nếu cứ đi đường làm quan bình thường, nào được làm quan đến phẩm cấp này.
Trong hệ thống văn võ của doanh Giao Châu, mặc dù rất nhiều chuyện không nói rõ. có điều từ trên xuống dưới vẫn có chung một nhận thức, ngày thường bất kể là quân nhân hay là văn nhân, đều cố gắng hướng về việc chung nhận thức này.
Ví dụ như những kẻ đọc sách dưới trướng của Chu Dương và Ninh Càn Quý. chưa chắc sẽ đi tất cả những chỗ ở Sơn Đông đảm nhiệm chức quan địa phương, nhưng bọn họ nhất định sẽ phải đi qua những chỗ này. có sự hiểu biết nhất định với tình huống các nơi.
Thương đội của cửa hàng Linh Sơn đi buôn bán ở khắp ngoài tỉnh trong tỉnh Sơn Đông, đều có mấy tên đọc sách trong hệ thống lấy danh nghĩa nhân viên thu chi đi theo, quan sát phong thổ các nơi. quân Hoài Bắc đóng quân ở Hải Châu, cũng có tồn tại người tương tự.
Lý Mạnh triệu tập quân Duyệt Châu khẩn cấp ở châu Tế Ninh, lúc từ đường thủy cứu viện Khai Phong. Viên Văn Hoành vừa mới cùng hai mươi mấy người từ bên Thành Tư Dương của phủ Duyệt Châu trở về, Bởi vì Lý Mạnh đi gấp. trong quân cũng thiếu người ghi chép và viết văn thư đi theo, nên trực tiếp mang những người này theo, tính cả văn thư của quân Duyệt Châu, cùng hành quân.
Đội thuyền đi không nhanh, bọn văn nhân nhóm Viên Văn Hoành này vẫn luôn quan sát các tình huống dọc đường một cách cẩn thận, cũng ghi chép những thứ quan sát được ra.
Lẽ ra. những phụ tác. nhân viên thu chi. bọn sư gia của nha môn tuần kiểm Giao Châu quản lý muối hoặc là đồng tri phủ Tế Nam này cũng không có quan hệ gì với nhân tình phong thổ tỉnh Hà Nam. có điều làm những việc này. có lẽ một ngày nào đó trong tương lai nhất định có thể dùng tới. chỉ là ngày đó là ngày nào cũng chưa rõ.
Mặc dù không mở cửa thành, có điều trên thành Khai Phong vẫn thả xuống dưới không ít rượu và heo. dê. cũng coi như là khao quân. Một đám quan viên của nha môn Bố chánh sứ và Tri phủ Khai Phong trên thành đều kinh hồn táng đâm chờ ở đầu thành, suy nghĩ không biết bao nhiêu lý do từ chối không để đối phương vào thành mà kể.
Nhưng mấy quân binh dưới thành kia sau khi hạ trại, ngoại trừ trông coi tù binh, cắt thủ cấp treo bên ngoài thành, cũng không nói chuyện vào thành gì. điều này thật đúng là kỳ lạ.
Vị quản lý giữ thành Khai Phong kia vẫn luôn quan sát binh mã dưới thành, càng nhìn càng thấy hồ đồ. thậm chí có mấy lần còn nghĩ binh mã dưới thành có phải tặc binh giả bộ không, hoặc là binh sĩ ngoại tộc ở dưới lừa, đương nhiên hai ý nghĩ này cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi. mấu chốt là những binh mã Sơn Đông này cũng không giống quan binh Đại Minh lắm.
Phạm vi hoạt động doanh Giao Châu của Lý Mạnh vẫn luôn là ở Sơn Đông, ở những tỉnh khác của Đại Minh căn bản không có trong hiểu biết của họ. binh mã nghiêm túc bực này. đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người khác, thật đúng là rung động.
Sau khi thủ cấp Tống Đại Cương bị đưa lên đầu tường, số lượng dân binh tráng đinh bảo vệ trên tường thành Khai Phong ngược lại tăng thêm không ít. dồn hết sức để phòng binh mã Sơn Đông dưới thành. Có điều sau hai ngày, bọn người trên thành Khai Phong phát hiện binh mã Sơn Đông dưới thành dường như căn bản không có ý vào thành.
vốn đại địch đã qua. thấy những binh mã Sơn Đông này không có ý vào thành, người trên thành rất nhanh liền thả lỏng, bọn dân tráng chỉ bị huy động đứng lên thủ thành, còn phải bôn ba vì sinh kế trong nhà, nếu không có việc gì. thì cũng từ từ tản đi.
Hơn vạn tên tù binh ở sự bỏ mặc của quân Duyệt Châu doanh Giao Châu, bắt đầu tản đi phần lớn. quân Duyệt Châu mặc dù không hành hạ tù binh đến chết, nhưng lại mặc kệ cơm ăn những lưu dân và loạn binh trở thành tù binh này cũng không thể ở bên Hoàng Hà đến khi đói chết, nếu những quan binh này không có ý trông coi bọn họ. bọn tù binh cũng đánh bạo mà tự đi.
Những lưu dân và loạn binh này vốn không có hướng nào đi. nên đặc biệt mù quâng đi theo một nhóm người dẫn đường, người trên thành Khai Phong mặc dù nhìn bọn tù binh từ từ tản đi. nhưng lại có rất ít người để ý tới. lưu dân và loạn binh đã trở thành từng tốp. gần như đi một hướng nào đó.
Bọn lưu dân và loạn binh bị bắt làm tù binh đêm đó. gặp rất nhiều "đồng hương” nhiệt tình và "đồng bạn nhiệt tình có quyết đoán", ở dưới sự cổ động của những người này. bọn tù binh một lần nữa lấy được tự do liền đi một hướng khác. Đúng vậy. những lưu dân này đều hướng nơi khác mà đi.
Đến ngày thứ tư sau khi giải vây thành Khai Phong, bọn tù binh gần như đều tản đi, trên tường thành Khai Phong đối mặt với chỗ binh mã Sơn Đông - chính là những quan binh đóng ở xung quanh, nhìn xuống dưới chỗ thấy chỗ không. Giữa trưa, người trên tường thành đột nhiên lại nhiều hơn một gã trung nhiên nhân mặc áo bảo màu vàng ở sự vây quanh của một nhóm quan viên, đi tới trước lỗ châu mai.
Một gã quan viên mặc quan phục Tuần phủ. khách khí nói với trung niên nhân đó:
"Vương gia, hạ quan có chút nhiều lời. phiên vương không được kết giao ngoại thần võ tướng, đây là luật sắt của triều đình, huống chi chỉ là một Tổng binh Sơn Đông, hạ quan tìm sứ giả thả xuống. khao công một chút là được rồi. Vương gia cẩn gì đích thân tới chứ!"
Lời nói mặc dù khách khí, nhưng bên trong lại có chút ý kẹp thương đeo gậy. người trung niên được gọi là "Vương gia" cau mày. trầm giọng nói:
"Lý tuần phủ. bản vương đứng ở bên cạnh ngươi, chẳng qua chỉ là nhìn binh mã giải vây dưới thành một chút, ngươi lo lắng cái gì. chẳng lẽ lo bản vương mưu phản!"
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong nghe được lời này của Chu Vương, mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười, cung kính khom người, vừa cười vừa nói:
"Chỉ là nhắc nhở Vương gia. hạ quan nhất thời lỡ lời. mong Vương gia chớ trách!"
Quan viên đốc phủ ở đây. ngoại trừ quản lý người dân còn phải giám thị phiên vương ở chỗ này. phòng ngừa bọn họ mưu đồ làm loạn, tuy nói vàng bạc chiêu mộ dân tráng thủ thành Khai Phong đều Chu Vương móc ra, nhưng sau khi thành trì được giải vây, Tuần phủ Lý Tiên Phong lập tức cẩn thận.
Chu Vương trầm mặt xuống, gật đầu với một gã thị vệ bên cạnh, sớm đã có hạ nhân của vương phủ vận chuyển một ít thiết bị trên lẩu quan sát ra ngoài, có dây thừng thô. còn có cả giờ lớn làm bằng trúc, để hai cây gỗ thô chặn ngang giữa lỗ châu mai. dây thừng cột chắt giỏ trúc, tên thị vệ kia đứng ở trong giờ dưới sự phát lực của người trên đầu thành, từ từ thả giỏ trúc chậm xuống.
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong cũng thường giao thiệp với quân binh, ở trên đầu thành nhìn binh mã Sơn Đông dưới thành, cử chỉ của doanh. cái gì cũng đều bất phàm, tâm tư Lý Tiên Phong nhịn không được có chút đao động, nghĩ thầm:
"Hà Nam sinh loạn khắp nơi. nếu có thể mượn lực lượng binh mã Sơn Đông để bình định, cũng là một biện pháp!"
Lý Mạnh vốn định theo điệu thấp, có điều cục diện trước mắt này. lại có chút tính sai...
Chiến đấu rất là thoải mái. phe mình tổn thương cực ít. nhưng lại lộ uy phong của doanh Giao Châu ra, tâm tình Lý Mạnh cực kỳ vui sướng, nhân viên trong quân trướng không ít, không riêng gì quân tướng quân Duyệt Châu, quân tướng doanh thân binh, còn cả quân tướng trong mã quân, lại thêm văn chức theo quân xuất chinh và nhân viên quản lý dân.
Quét sạch tàn quân, và việc tuần tra xung quanh cũng không phải là công việc quá phức tạp. các sĩ quan ở trong doanh trướng đều có chút thảnh thơi.
Mọi người đều kể về sự tích dũng mãnh hôm qua của Trần Lục, sau khi thấy thái độ Lý Mạnh. Trần Lục biết biểu hiện của mình đã giành được niềm vui của thống soái, hơn nữa chiến công qua sông huyết chiến kia. sau khi truyền về Sơn Đông, người so ba nói bốn cũng liền ít đi rất nhiều. Trong lòng Trần Lục giống như bỏ được tảng đá lớn. vị trí của mình ở doanh Giao Châu rốt cuộc không cần lo bị người ta quẳng xuống.
Trên thực tế. Lý Mạnh cực kỳ hài lòng với biểu hiện quân Duyệt Châu của Trần Lục. lần chiến đấu này vốn là để các tân binh thấy chút máu tanh trên chiến trường, cũng không có yêu cầu gì quá nặng nề. Nhưng trước đó vẫn đánh giá thấp chi cường đạo dưới thành này, những tặc binh chen chúc ở bờ sông kia đúng là rất phiền toái.
Lý Mạnh từng nghĩ, nếu mình tới đối mặt với sự ngăn cản như vậy. thường sẽ chọn đổi một điểm đổ bộ khác, bày trận thế từ từ chèo tới.
Có điều, nếu doanh Giao Châu từ từ chèo tới, vậy liền hợp ý của Tống Đại Cương, bọn tặc binh cũng không nghĩ tới việc thắng trận, Tống Đại Cương kia chỉ muốn cho những lưu dân và loạn binh bên cạnh bờ này ngăn cản quan binh một lúc. tranh thủ thời gian cho mình chạy trốn.
Mà bộ đội các doanh của Giao Châu hiện giờ tập luyện càng khắc khổ hơn. quy trình huấn luyện càng đầy đủ hơn còn có các hạng mục diễn tập và khảo hạch để đốc thúc luyện binh, có điều Lý Mạnh vẫn luôn cảm thấy có chút không được hoàn mỹ. Những binh sĩ này ở dưới sự tập luyện đầy đủ xếp trận thế. vũ khí đầy đủ mà khai chiến với đối phương, đặc biệt là những kẻ địch có khả năng xuất hiện quanh Sơn Đông, rất khó có khả năng thất bại.
Binh sĩ cứ luyện tiếp như vậy. cũng không phải không tốt. Nhưng không khỏi có chút khí tàn. bản thân Lý Mạnh vẫn luôn lo lắng như vậy, nhưng biểu hiện của Trần Lục khiến lo lắng của hắn biến mất hoàn toàn. Loại máu lạnh và dũng khí có gan liều mạng này. chính là một trong những phẩm chất riêng cần có nhất ở doanh Giao Châu.
Hôm qua thì cười mắng Trần Lục là kẻ điên, nhưng hôm nay khi chu tướng tập hợp ở trong này. Lý Mạnh lại trịnh trọng khích lệ một phen, trong phòng còn có mấy tên phụ tá xuất thân văn nhân, đều được yêu cầu viết sửa lại trên bản ghi chép chiến báo và những văn tự khác. Lý Mạnh cười mở miệng nói:
"Biểu hiện của Lục tử ngươi hôm qua thể hiện rất tốt chữ "Dũng”, chém giết cỡ này. mới là bản sắc của nam nhi. không tệ. không tệ!"
Lý Mạnh vừa khen một cái. Vương Hải vựa trở vệ trong quân trướng, Thang Nhị của kỵ binh đều liên miệng phụ họa. Trần Lục có thể có biểu hiện như vậy, bọn họ đều cao hứng theo, về phần những Thiên tổng quân Duyệt Châu kia, tất nhiên không có dị nghị gì khác. Lý Mạnh nói đơn giản mấy câu. cảm giác ngôn ngữ khen ngợi của mình có chút bần cùng, hiệu quả không đủ.
Lục này. Lý Mạnh nhớ tới trước kia cũng có ví dụ tương tự. cũng là dũng tướng, vừa vặn có thể lấy ra so sánh, lập tức lại cười tán dương:
"Bản tướng nhớ kỹ trước kia cũng có một viên dũng tướng, kẻ địch ở bờ sông bên kia. gã vượt qua sông, múa trường mâu, trực tiếp nhảy vào trận địa địch, giết quân địch đến đại bại, dạng dũng mãnh này, Lục tử ngươi không thua kém chút nào".
Những lời này vừa nói xong, bọn võ tướng đều cười to. Lý Mạnh chỉ nhớ kỹ có ví dụ như vậy. cũng không nhớ cụ thể là ai. những võ tướng dưới tay hắn tất nhiên cũng không biết, chỉ cảm thấy du kích Trần Lục không hề kém hơn mãnh tướng thời xưa, đây chính là vinh quang rất lớn. lớn tiếng khen ngợi cũng đúng thôi.
Mấy tên văn nhân bên cạnh đang dự thính, vẻ mặt lại có chút cổ quái, sau khi liếc mắt nhìn nhau mấy lần, gã có địa vị cao nhất đứng lên. chạy chậm tới bên cạnh Lý Mạnh, thì thẩm bên tai mấy câu.
Vốn bên này đang nói rất cao hứng, đột nhiên có người làm động tác rỉ tai. Lý Mạnh có chút mất hứng, có điều nghe văn nhân kia nói xong, vẻ mật Lý Mạnh cũng trở nên cổ quái, ho khan vài tiếng, cất giọng nói:
"Quân Duyệt Châu lần này đánh không tệ. sau này trở về phải ca ngợi thêm. Thành Khai Phong này cũng kỳ lạ. binh mã Sơn Đông chúng ta tới giải vây thành công, thế mà bản tọa thấy lúc này để phòng trên thành còn nghiêm ngặt hơn mấy phần, chẳng lẽ là còn dụng tâm để phòng chúng ta hơn cả cường đạo kia?"
Nói mấy câu. liền chuyển chủ để không chút dấu vết. hắn vừa nói câu này xong, các quan quân cũng không thèm để ý. Bởi vì Lý Mạnh vốn không tính vào thành, chuyện này cũng khiến người ta không cao hứng lắm mà thôi, có gan giúp người ta lại không được cảm tạ, mặc dù là có phần chức trách bên trong, nhưng dù sao vẫn có chút tức giận.
Tên thư sinh vừa rỉ tai lúc nãy nghe Lý Mạnh nói vậy. vội ôm quyền thi lễ. mở miệng giải thích:
"Tiểu nhân theo đội thuyền tiến tới đây một mạch, nói chuyện phiếm với nhà đò. nói là Hà Nam này, nếu thành trì bị tặc binh tấn công, vậy dùng sức thủ thành chỉ tám phần, nếu quan binh tới giải vây, thì lại dùng sức thủ thành mười phân. Cho dù là giải vây, cũng tuyệt không mở cửa thành ra, vật phẩm trả công quán đội đều ném xuống dưới thành, để quan binh tự nhặt".
Lời này hấp dẫn tất cả sự chú ý của mọi người. Vương Hải mở to hai mắt hỏi:
"Sao hoang đường thế, dân chúng Hà Nam này cũng không biết tốt xấu gì sao?"
Mấy tên thư sinh khác vẫn luôn ngồi phía sau cũng có một người đứng lên. cười mở miệng nói:
"Các vị đại nhân không biết, dân Hà Nam có câu ngạn ngữ riêng là tặc nhân như lược thưa, binh như lược dày, quan như cạo râu. Không phải là binh mã trú đóng ở bản địa hàng năm thì không dám cho vào. nếu không sẽ gặp hoa vô cùng thảm, dưới gầm trời này, cũng chỉ có chỗ Sơn Đông chúng ta là có quy tắc. toàn bộ đều dựa vào sự anh minh của đại soái ạ!"
Có người đi đầu. phía dưới nào có ai không hiểu đạo lý. tướng lãnh và bọn văn nhân trong quân trướng đều ôm quyền đứng lên. cùng kêu lên:
"Sơn Đông thái bình, tất cả đều do Tổng binh đại nhân anh minh thần võ".
Lý Mạnh khoát tay. vừa cười vừa nói:
"Đột nhiên sao lại nói đến ta. ngồi xuống, ngồi xuống đi!"
Lời khen ai cũng thích nghe, mọi người lần này nịnh nọt. trong lòng Lý Mạnh tất nhiên cũng vui sướng. Lý Mạnh nhìn văn sĩ vừa rồi đứng dậy rỉ tai kia, mỉm cười gật đầu, đầy ý khen ngợi.
Đề tài bị tên văn sĩ này đánh trống lảng sang nơi khác không chút dấu vết. tên văn sĩ rỉ tai kia đúng là một nhân vật cơ trí thông hiểu, có thể trọng dụng.
Hơn nữa văn sĩ này Lý Mạnh cũng biết, xem như là phụ tá cao nhất bên cạnh Chu Dương, nghe nói trước kia là tài tử rất nổi tiếng trong tỉnh Sơn Đông, họ Viên, tên là Viên Văn Hoành.
về phần để tài vừa nãy sao phải chuyển hướng, tên dũng tướng qua sông mà đánh, nháy vào trận địa địch, hơn nữa lây được đại thắng kia. ở trong lịch sử đúng là có ví dụ này. tên dũng tướng này cũng tiếng tăm lừng lẫy.
Mấu chốt vấn đề là, đại tướng này không thích hợp lấy ra làm ví dụ, bởi vì gã là người có công lớn khai quốc Đại Minh - Thường Ngộ Xuân, nhà Nguyên Minh đổi phiên, lúc đuổi Thát Lỗ đi. Thường Ngộ Xuân dẫn quân tấn công Thái Thạch Cơ. Binh sĩ quân Nguyên bên bờ tất cả đều khẩn trương để phòng. Thường Ngộ Xuân qua sông mà công. Lúc tới bờ. không biết không biết quân Nguyên nghĩ thế nào. còn ném mâu xuống, túm Thường Ngộ Xuân lên bờ. kết quả hổ vào bầy dê. đại chém đại giết, giành được đại thắng.
Thường Ngộ Xuân là một trong những tướng lĩnh xuất sắc nhất trong anh liệt khai quốc Đại Minh, đã từng khoác lác rằng: Cho ta mười vạn binh, tất có thể hoành hành thiên hạ.
Dùng Thường Ngộ Xuân để so với Trần Lục. đây đối với Trần Lục mà nói là thừa nhận quá lớn. Nhưng nếu Trần Lục là Thường Ngộ Xuân, vậy Lý Mạnh thân là cấp trên Trần Lục. nên dùng người nào để so sánh đây.
Thân là Tổng binh Đại Minh, lại dám so với thái tổ Chu Nguyên Chương, đây thật là đi quá giới hạn. ít nhất cái tội tâm có ý riêng là trốn không thoát.
Tuy nói trong doanh trướng đều tướng lĩnh thân tín của doanh Giao Châu, hơn nữa Lý Mạnh bây giờ làm chuyện gì. cũng không cần để vương pháp vào trong mắt quá, nhưng chuyện này nếu bị người vô tâm nói ra. tóm lại là vẫn không ổn. còn có thể trêu chọc rất nhiều phiền toái không cần thiết.
Nhắc nhờ rõ thì ngược lại sẽ khiến người khác chú ý. chi bằng chuyển chủ để vô thanh vô tức, là ý kiến hết sức ổn thỏa.
Viên Văn Hoành kia đứng ở một bên. thấy vẻ khen ngợi của Lý Mạnh, trong lòng gã cũng mừng rỡ. thời gian lập hệ thống doanh Giao Châu chựa lâu, nhưng đầy đủ phi thường, cái gọi là sáng lập thời kỳ đầu, cơ hội ra mặt đặc biệt nhiều, cách nói này không quá thích hợp với hệ thống văn nhân của doanh Giao Châu, người bình thường khó có được cơ hội biểu hiện trước mặt Lý Mạnh, nếu bản thân nắm chặt, sau này chắc chắn có rất nhiều chỗ tốt.
Võ tướng Đại Minh không biết điển cố Thường Ngộ Xuân, vậy đúng là chuyện kỳ lạ. bọn văn sĩ trong trướng đều có chút kỳ quái, có điều cũng chỉ cảm thấy kỳ quái thôi, không biết vì sao. những môn sinh này cũng không cho hành vi đi quá giới hạn này là đại sự gì. còn hơi có cảm giác đương nhiên.
Nhóm văn sĩ đi theo quân đội. bọn họ đều cần từ góc độ người dân để quan sát hết thảy dọc đường, tổ chức tình báo của Hoàng Bình và cửa hàng Linh Sơn mặc dù cũng có thể cung cấp phần lớn tin tức. nhưng vẫn không bằng tự mình quan sát thực tế. thứ sưu tập quan sát được càng trực quan, càng có sức thuyết phục hơn.
Doanh Giao Châu của Lý Mạnh vẫn luôn phát triển dựa vào Sơn Đông, cũng không tìm hiểu sâu đối với bên ngoài, nhưng tỉnh Hà Nam sát phủ Duyệt Châu của tỉnh Sơn Đông, thành thị dọc tuyến Hoàng Hà lại có quan hệ thế này thế kia với doanh Giao Châu, vì khả năng trong tương lai, tất nhiên cẩn tìm hiểu sâu.
Lần này có hơn ba mươi gã chức văn đi theo, địa vị cao nhất chính là trợ thủ của Chu Dương, cũng chính là văn sĩ có chỗ thể hiện trong quân trướng, tài tử nồi danh phủ Duyệt Châu năm đó - Viên Văn Hoành, vốn gã cũng có sản nghiệp ở châu Tế Ninh có thể ấm no sung sướng, cuộc sống nhàn rỗi nghiên cứu học vấn, viết chút văn chương rất mãn ý. cũng không ngờ mình sẽ có một ngày dốc sức ở dưới trướng một tướng quân nào đó.
Trong nhà Viên Văn Hoành có sản nghiệp tổ tiền, đất đai phì nhiêu, nhưng không may đất đai nhà gã lại vừa vặn nằm bên cạnh điền trang, đại địa chủ ở Sơn Đông đều bắt chước Lý Mạnh mà tiến hành khuếch trương liều mạng, nhưng tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh sát nhập thổ địa tốt xấu gì cũng còn có nguyên tắc. chuyên thu mua đất đai phá sản. thu lưu lưu dân.
Nhưng Khổng phủ cho tới bây giờ thì không chú ý nhiều như vậy. đất đai tốt ở gần đất đai Khổng phủ. chỉ cần quyền thế không bằng Diễn Thánh Công thì liền nuốt vào. vốn đất đai của Viên Văn Hoành này vẫn có thể nỗ lực duy trì ở năm thiên tai. nhưng bất đắc dĩ chính là, khối đất tốt này lại bị mấy đứa đích tôn của Khổng phủ lăm le.
Mặc dù Viên Văn Hoành là tài tử, mặc dù có thân phận cử nhân, nhưng dạng quái vật khổng lồ như Diễn Thánh Công, cũng không phải là kẻ mà một tài tử có thể chống lại.
Diễn Thánh Công nhờ quan địa phương tùy tiện bịa ra một tội danh, định kết tội. tịch thu tài sản. mắt thấy Viên Văn Hoành sắp cửa nát nhà tan. nhưng cũng là gã may mắn. đương gia Khổng Tam Đức của cửa hàng Văn Như vô cùng thưởng thức Viên Văn Hoành này. Đừng thấy Khổng Tam Đức thích hưởng thụ xa hoa lãng phí, những cũng là hậu duệ thánh nhân, lúc nhàn hạ cũng đọc sách sáng tác văn chương.
Khổng Tam Đức ở Khổng gia chẳng qua chỉ là một đệ tử giỏi kiếm tiền, mà thôn tính thổ địa thì đều người chi trưởng ra tay thu mua. Gã giúp Viên Văn Hoành cũng chỉ là giúp cả nhà gã bình an chuyện khác cũng không tiện mở miệng. Khổng Tam Đức định là giúp Viên Văn Hoành một chút bạc. bảo gã rời Sơn Đông thật xa.
Đáng thương Viên Văn Hoành này ngày thường còn thường xuyên nói không màng danh lợi. ai ngờ đến chuyện này, bản thân gã ở trong mắt con cháu Khổng phủ chỉ như con kiến hỏi. Sinh tử vinh nhục đều bị người khác nắm trong tay.
Chuyện này đối với gã là sự sỉ nhục rất lớn. tâm tư ham công danh phú quý cũng không còn hờ hững như trước nữa. Nhưng đầu năm nay. nếu ngươi không phải là nhân sĩ Giang Nam. không có quan hệ gì với cái gọi là kẻ sĩ Đông Lâm. một kẻ đọc sách ở Sơn Đông, muốn có chỗ phát triển trên con đường làm quan đúng thật là nghìn khó vạn khó.
Cũng may Viên Văn Hoành này dù sao cũng là một tài tử. đầu óc vô cùng nhanh nhạy. hiểu chuyện thế cục hơn người khác rất nhiều, cũng không biết gã hạ quyết tâm gì. dù sao cũng gánh miệng ăn của cả nhà, liền trực tiếp đến nhờ cậy doanh Giao Châu của Lý Mạnh.
Đối với dạng văn nhân nguyện ý cống hiến cho mình như vậy. Lý Mạnh tất nhiên là cao hứng. Viên Văn Hoành vốn là tài học rất cao. làm những chính vụ kinh tế thực dụng cũng hoàn toàn không tệ. Hơn nữa lúc Viên Văn Hoành đến nhờ cậy doanh Giao Châu, trong tập đoàn quân sự này còn chưa có nhiều văn nhân, Viên Văn Hoành cũng là vật hiếm nên quý.
Có điều khi đó. văn nhân sĩ tử Duyệt Châu thậm chí là Sơn Đông, người nghi ngờ. châm chọc, cười nhạo quyết định của Viên Văn Hoành có không ít. Mà ngay cả Khổng Tam Đức kia cũng thương xót mà để xuất: "Đi làm dưới trướng một quân tướng, còn không bằng làm khách văn nhân ở chỗ ta cũng cuộc sống không lo".
Khi đó Lý Mạnh vẫn còn là Tham tướng giữ phủ Lai Châu, trông đúng thật chẳng đáng để người ta xem trọng.
Chờ lúc Lý Mạnh trở thành Tổng binh Sơn Đông, mới lộ ra ánh mắt cao minh của Viên Văn Hoành. Thân phận cũng tự nhiên là theo nước lên thì thuyền lên. trước mắt cũng là hàm quan lục phẩm. Viên Văn Hoành chẳng qua chỉ có công danh cử nhân, nếu cứ đi đường làm quan bình thường, nào được làm quan đến phẩm cấp này.
Trong hệ thống văn võ của doanh Giao Châu, mặc dù rất nhiều chuyện không nói rõ. có điều từ trên xuống dưới vẫn có chung một nhận thức, ngày thường bất kể là quân nhân hay là văn nhân, đều cố gắng hướng về việc chung nhận thức này.
Ví dụ như những kẻ đọc sách dưới trướng của Chu Dương và Ninh Càn Quý. chưa chắc sẽ đi tất cả những chỗ ở Sơn Đông đảm nhiệm chức quan địa phương, nhưng bọn họ nhất định sẽ phải đi qua những chỗ này. có sự hiểu biết nhất định với tình huống các nơi.
Thương đội của cửa hàng Linh Sơn đi buôn bán ở khắp ngoài tỉnh trong tỉnh Sơn Đông, đều có mấy tên đọc sách trong hệ thống lấy danh nghĩa nhân viên thu chi đi theo, quan sát phong thổ các nơi. quân Hoài Bắc đóng quân ở Hải Châu, cũng có tồn tại người tương tự.
Lý Mạnh triệu tập quân Duyệt Châu khẩn cấp ở châu Tế Ninh, lúc từ đường thủy cứu viện Khai Phong. Viên Văn Hoành vừa mới cùng hai mươi mấy người từ bên Thành Tư Dương của phủ Duyệt Châu trở về, Bởi vì Lý Mạnh đi gấp. trong quân cũng thiếu người ghi chép và viết văn thư đi theo, nên trực tiếp mang những người này theo, tính cả văn thư của quân Duyệt Châu, cùng hành quân.
Đội thuyền đi không nhanh, bọn văn nhân nhóm Viên Văn Hoành này vẫn luôn quan sát các tình huống dọc đường một cách cẩn thận, cũng ghi chép những thứ quan sát được ra.
Lẽ ra. những phụ tác. nhân viên thu chi. bọn sư gia của nha môn tuần kiểm Giao Châu quản lý muối hoặc là đồng tri phủ Tế Nam này cũng không có quan hệ gì với nhân tình phong thổ tỉnh Hà Nam. có điều làm những việc này. có lẽ một ngày nào đó trong tương lai nhất định có thể dùng tới. chỉ là ngày đó là ngày nào cũng chưa rõ.
Mặc dù không mở cửa thành, có điều trên thành Khai Phong vẫn thả xuống dưới không ít rượu và heo. dê. cũng coi như là khao quân. Một đám quan viên của nha môn Bố chánh sứ và Tri phủ Khai Phong trên thành đều kinh hồn táng đâm chờ ở đầu thành, suy nghĩ không biết bao nhiêu lý do từ chối không để đối phương vào thành mà kể.
Nhưng mấy quân binh dưới thành kia sau khi hạ trại, ngoại trừ trông coi tù binh, cắt thủ cấp treo bên ngoài thành, cũng không nói chuyện vào thành gì. điều này thật đúng là kỳ lạ.
Vị quản lý giữ thành Khai Phong kia vẫn luôn quan sát binh mã dưới thành, càng nhìn càng thấy hồ đồ. thậm chí có mấy lần còn nghĩ binh mã dưới thành có phải tặc binh giả bộ không, hoặc là binh sĩ ngoại tộc ở dưới lừa, đương nhiên hai ý nghĩ này cũng quá mức không thể tưởng tượng nổi. mấu chốt là những binh mã Sơn Đông này cũng không giống quan binh Đại Minh lắm.
Phạm vi hoạt động doanh Giao Châu của Lý Mạnh vẫn luôn là ở Sơn Đông, ở những tỉnh khác của Đại Minh căn bản không có trong hiểu biết của họ. binh mã nghiêm túc bực này. đột nhiên xuất hiện ở trước mặt người khác, thật đúng là rung động.
Sau khi thủ cấp Tống Đại Cương bị đưa lên đầu tường, số lượng dân binh tráng đinh bảo vệ trên tường thành Khai Phong ngược lại tăng thêm không ít. dồn hết sức để phòng binh mã Sơn Đông dưới thành. Có điều sau hai ngày, bọn người trên thành Khai Phong phát hiện binh mã Sơn Đông dưới thành dường như căn bản không có ý vào thành.
vốn đại địch đã qua. thấy những binh mã Sơn Đông này không có ý vào thành, người trên thành rất nhanh liền thả lỏng, bọn dân tráng chỉ bị huy động đứng lên thủ thành, còn phải bôn ba vì sinh kế trong nhà, nếu không có việc gì. thì cũng từ từ tản đi.
Hơn vạn tên tù binh ở sự bỏ mặc của quân Duyệt Châu doanh Giao Châu, bắt đầu tản đi phần lớn. quân Duyệt Châu mặc dù không hành hạ tù binh đến chết, nhưng lại mặc kệ cơm ăn những lưu dân và loạn binh trở thành tù binh này cũng không thể ở bên Hoàng Hà đến khi đói chết, nếu những quan binh này không có ý trông coi bọn họ. bọn tù binh cũng đánh bạo mà tự đi.
Những lưu dân và loạn binh này vốn không có hướng nào đi. nên đặc biệt mù quâng đi theo một nhóm người dẫn đường, người trên thành Khai Phong mặc dù nhìn bọn tù binh từ từ tản đi. nhưng lại có rất ít người để ý tới. lưu dân và loạn binh đã trở thành từng tốp. gần như đi một hướng nào đó.
Bọn lưu dân và loạn binh bị bắt làm tù binh đêm đó. gặp rất nhiều "đồng hương” nhiệt tình và "đồng bạn nhiệt tình có quyết đoán", ở dưới sự cổ động của những người này. bọn tù binh một lần nữa lấy được tự do liền đi một hướng khác. Đúng vậy. những lưu dân này đều hướng nơi khác mà đi.
Đến ngày thứ tư sau khi giải vây thành Khai Phong, bọn tù binh gần như đều tản đi, trên tường thành Khai Phong đối mặt với chỗ binh mã Sơn Đông - chính là những quan binh đóng ở xung quanh, nhìn xuống dưới chỗ thấy chỗ không. Giữa trưa, người trên tường thành đột nhiên lại nhiều hơn một gã trung nhiên nhân mặc áo bảo màu vàng ở sự vây quanh của một nhóm quan viên, đi tới trước lỗ châu mai.
Một gã quan viên mặc quan phục Tuần phủ. khách khí nói với trung niên nhân đó:
"Vương gia, hạ quan có chút nhiều lời. phiên vương không được kết giao ngoại thần võ tướng, đây là luật sắt của triều đình, huống chi chỉ là một Tổng binh Sơn Đông, hạ quan tìm sứ giả thả xuống. khao công một chút là được rồi. Vương gia cẩn gì đích thân tới chứ!"
Lời nói mặc dù khách khí, nhưng bên trong lại có chút ý kẹp thương đeo gậy. người trung niên được gọi là "Vương gia" cau mày. trầm giọng nói:
"Lý tuần phủ. bản vương đứng ở bên cạnh ngươi, chẳng qua chỉ là nhìn binh mã giải vây dưới thành một chút, ngươi lo lắng cái gì. chẳng lẽ lo bản vương mưu phản!"
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong nghe được lời này của Chu Vương, mặt ngoài thì cười nhưng trong lòng thì không cười, cung kính khom người, vừa cười vừa nói:
"Chỉ là nhắc nhở Vương gia. hạ quan nhất thời lỡ lời. mong Vương gia chớ trách!"
Quan viên đốc phủ ở đây. ngoại trừ quản lý người dân còn phải giám thị phiên vương ở chỗ này. phòng ngừa bọn họ mưu đồ làm loạn, tuy nói vàng bạc chiêu mộ dân tráng thủ thành Khai Phong đều Chu Vương móc ra, nhưng sau khi thành trì được giải vây, Tuần phủ Lý Tiên Phong lập tức cẩn thận.
Chu Vương trầm mặt xuống, gật đầu với một gã thị vệ bên cạnh, sớm đã có hạ nhân của vương phủ vận chuyển một ít thiết bị trên lẩu quan sát ra ngoài, có dây thừng thô. còn có cả giờ lớn làm bằng trúc, để hai cây gỗ thô chặn ngang giữa lỗ châu mai. dây thừng cột chắt giỏ trúc, tên thị vệ kia đứng ở trong giờ dưới sự phát lực của người trên đầu thành, từ từ thả giỏ trúc chậm xuống.
Tuần phủ Hà Nam Lý Tiên Phong cũng thường giao thiệp với quân binh, ở trên đầu thành nhìn binh mã Sơn Đông dưới thành, cử chỉ của doanh. cái gì cũng đều bất phàm, tâm tư Lý Tiên Phong nhịn không được có chút đao động, nghĩ thầm:
"Hà Nam sinh loạn khắp nơi. nếu có thể mượn lực lượng binh mã Sơn Đông để bình định, cũng là một biện pháp!"
Lý Mạnh vốn định theo điệu thấp, có điều cục diện trước mắt này. lại có chút tính sai...
/539
|