Vừa rồi lúc giao chiến, lính hậu cần của Giao Châu doanh đã kẻo mấy hàng xích sắt ở bờ nam và bờ bắc Qua Thủy. bên trên xích sắt là ván gỗ. phía dưới là từng chiếc thuyền gỗ. lúc này đất đai lấp sông đã bị nước dâng lên nhấn chìm.
Lính hậu cần còn đào một con lạch nông, đặt cầu nổi đơn giản ở bên trên, mấy chiếc thuyền nhỏ bên trên dùng ván gỗ gắn với nhau, sau dó dùng xích sắp nối liền lại.
Đất lấp sông mau chóng bị xô tan, nhưng cầu nếu đã được lắp lên. Lý Mạnh hạ lệnh xong, dẫn thân binh tránh sang một bên.
Kỵ binh trên đỉnh dốc chờ đợi đã lâu. Trần Lục, Trương Giang, Thang Nhị đều cưỡi ngựa tới trước đội của mình.
Đội kỵ binh của Thang Nhị có bốn nghìn người, còn Trần Lục và Trương Giang mỗi người có hơn một nghìn.
Thang Nhị vung tay lên quát:
- Phát hiệu lệnh tiến quân tiến lên!
Lính hiệu ở bên cạnh liền giơ kèn đồng lấy sức thổi, tiếng quân hiệu ngắn chói tai tức thì vang lên. Thang Nhị rút đao đặt trên vai. hai chân kẹp bụng ngựa dẫn theo lính cầm kèn và cầm cờ, xông lên đầu, cùng với tiếng quân hiệu, đại đội phía sau bắt đầu di động, bụi bốc mù mịt.
Triền dốc này không lớn, mỗi một kỵ binh đi qua đều có thể nhìn thấy thống soái của mình đứng ở một bên như duyệt binh, mỗi kỵ sĩ càng ý chí dâng trào.
Lý Mạnh bỏ mũ trụ xuống, giơ lên cao lắc khẽ, đội ngũ kỵ binh không ngừng phát ra từng tiếng hoan hô.
Cùng với ngày càng có nhiều bộ đội vượt qua. trong đội kỵ binh tiếng hô càng mãnh liệt, đột nhiên có người hô lên một tiếng “Chiến thắng!!” mang theo một làn sóng gầm không thể ngăn cản giống như thủy triều trào dâng, làm cả chiến trường đều bị âm thanh này làm cho chấn động.
Đợt tiến quân thứ hai của lưu tặc vừa mới bị đánh lui, kỵ binh truyền lệnh trên đỉnh dốc đã chạy sang bờ đối diện, binh mã địch vẫn đang rút lui. đám kỵ binh liên quân vừa rồi quay mình cũng gần như đã chạy được ngoài bốn trăm bước rồi.
Hai bên cánh đội trường mâu bắt đầu chuyển hướng, hai mươi bốn đội ngũ tách ra hai bên, nhìn thấy quan binh phía sau đột nhiên tách ra. binh sĩ liên quân đều ngạc nhiên vô cùng.
Loại chiến thuật đột nhiên nhường ra trung quân này rốt cuộc là có ý gì. lập tức có tên nảy ra ý muốn quay lại đánh, bất quá trong chớp mắt xoay người đó. có tiếng quân hiệu gấp gáp truyền tới, theo sau là tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất. tiếp đó nữa là tiếng hoan hô chấn động trời đất, khói bốc mù mịt, tiếng hò như sấm rền, làm cho chút hi vọng nho nhỏ kia vừa nảy lên đã biến mất tăm tích.
Khi đội ngũ tách ra. vô số kỵ binh tràn tới. Giao Châu doanh chú trọng đội ngũ, cho dù là kỵ binh cũng như vậy, ba trăm kỵ binh thành một đội. xếp thành năm hàng, mỗi hàng sáu mươi người.
Đội ngũ trực thuộc Thang Nhị, xếp ở cánh trái, vừa mới xếp đội xong. Thang Nhị đứng dậy trên yên ngựa, hắn giơ mũ trụ của mình lên. chiếc mũ này cực kỳ hoa lệ. bên trên cắm vô số lông vũ. thậm chí còn có lông khổng tước mua từ phía nam về.
Thang Nhị không biết lông khổng tước là đồ trang trí của quan viên Mãn Thanh sau này. hắn đứng trên không, vẫy mũ của mình ba lần tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên. Như vừa rồi hò hét không hề tiêu hao chút sức lực nào của bọn họ.
Cuộc chiến nay đã thắng bại rõ rồi. cần phải dương oai. Thang Nhị không nói hai lời. phất tay. hiệu lệnh xung phong vang lên. trong chớp mắt toàn bộ kỵ binh cùng lúc phát ra nốt nhạc mạnh nhất của bọn họ.
Đại quân hành động rồi.
Mang theo đội ngũ của mình, Thang Nhị dẫn đầu xông lên. mấy nghìn kỵ binh xếp thành hàng ngang chỉnh tề đi theo, trông như một ngọn núi lớn di động.
ở phía sau bọn họ bộ binh không ngừng hô lớn, trận này kỵ binh xung kích, hẳn là sách lược quyết thắng cuối cùng rồi. Vương Tam ở trong đội ngũ cũng hò hét tới khản giọng, nhưng nước mắt không ngừng trào ra.
Thang Nhị cùng đội ngũ của mình ở phía trên cùng, hướng đi của bọn họ là mệnh lệnh cho kỵ binh phía sau, cho dù là Trần Lục và Trương Giang cũng phải tuân theo.
Kỵ binh Giao Châu doanh gác đao lên vai, một tay khống chế ngựa, đội kỵ binh cầm thương ở cuối cùng đội ngũ. chạy ở giữa hàng đầu là thiết kỵ binh, bọn họ đều cưỡi trên những con ngựa cao lớn chất lượng tốt. người tốt. ngựa càng tốt. những dũng sĩ cưỡi con ngựa lớn này đều những hán tử cao lớn lựa chọn tỉ mỉ trong quân đội Sơn Đông, thân hình sừng sững của bọn họ trông như thiên binh thiên thiên tướng, có một loại khí thế coi thường tất cả. người như rồng, ngựa như hổ.
Thang Nhị tuổi tuy không lớn. nhưng đã là thống lĩnh kỵ binh của Giao Châu doanh, trực thuộc đại soái chỉ huy. Thang Nhị không ngừng cảnh cáo mình, nhất định không được sai lầm, nhất định phái nghe theo đại soái chỉ huy.
Phía trước là phản tặc đã hơi có hoảng sợ và hỗn loạn, đằng sau là gần bảy nhìn kỵ binh, mình lại là chỉ huy của những kỵ binh này. nghĩ thôi đã thấy oai phong, cho dù là Hoắc Phiêu Diêu nắm xưa cũng cùng lắm chỉ như thế mà thôi.
Đại trượng phu chính phải như thế! Thực làm người ta muốn phóng ngựa thật nhanh hét lên cho thống khoái một hồi.
Nhưng Thang Nhị khống chế chắc chắn tốc độ của ngựa, đại quân địch phía trước tuy đã rút lui. nhưng đội hình chưa tán loạn, tùy tiện xông vào. chắc gì đã có hiệu quả.
Loại khí thế kinh thiệt động địa, hùng dũng áp tới này làm kẻ địch đối diện thường thường không dám kháng cự. sẽ quay đầu chạy sẽ lách mình tránh.
Chỉ cần kẻ địch không thể duy trì đội ngũ được nữa, thì bọn họ có thể dùng lực xung kích kinh người của ngựa, vung đao lên phía sau lưng của địch, chuyện không đơn giản hơn được nữa.
Chỉ có bộ binh trận thế nghiêm ngặt, kỷ luật vững vàng mới có thể kháng cự lại kỵ binh xung kích, trong lòng Thang Nhị. bộ binh có thể kháng cự được kỵ binh Giao Châu doanh chỉ có bộ binh Giao Châu doanh.
Cho dù khống chế tốc độ kỵ binh, thì tốc độ bốn chấn vẫn nhanh hơn hai chân nhiều, trong Sấm doanh đám tiền đội biến thành hậu đội kia nhìn thấy sau lưng mình có kỵ binh không nhanh không chậm áp tới. cổ họng liền khô rát. tim thắt lại. bước chân bất giác nhanh hơn.
Còn đám kỵ binh của liên quân, thì sớm đã chạy tới phía trước, những tên khi khai chiến bị xếp thành đội sau. giờ thành đội trước. một bên co giò chạy một bên thầm kêu số mình may mắn.
Bộ đội địch cũng biết mình không thể rối loạn, đám nòng cốt trong đội ngũ cũng là lính biên thùy từng trải chiến trận rồi. nhưng thấy cả đầu mục đều đã chạy hết ở phía dưới, trong lòng cũng không có chút tự tin nào nữa.
Với huấn luyện của bọn chúng, chạy đều là chuyện rất khó. đằng sau lại có kỵ binh không ngừng ép tới. làm sao có thể nghiêm chỉnh rút lui theo trật tự được.
Kẻ dưới muốn chạy lên trên, kẻ trên muốn chạy nhanh hơn, khi có người phát hiện, bất kể là Lý Tự Thành hay La Nhữ Tài, tinh nhuệ tâm phúc chân chính của hai kẻ đó đều đã chạy xa rồi, cả đội ngũ tức thì không duy trì nổi nữa. sụp xuống như tuyết lờ vậy.
Lúc đầu chỉ là một góc nhỏ. sau đó là cả chỉnh thể tan vỡ. khi kỵ binh Giao Châu doanh đuổi còn cách hơn tràm mét. thì liên quân phía trước chẳng còn phân đội ngũ trước sau gì, tất cả chỉ còn biết điên cuồng bỏ chạy.
Dùng thế uy hiếp đối phương tan vỡ đã thành, Thang Nhị giơ cao mã đao trong tay, kỵ binh phía sau đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay.
Thang Nhị vung mã đao trong tay về phía trước, kỵ binh phía sau đồng loạt chĩa binh khí về phía trước, bao nhiêu người như vậy mà động tác hết sức chỉnh tề.
Kỵ binh bắt đầu tăng tốc. mỗi người đều có gắng ép thật sát người trên lưng ngựa, như vậy ngựa sẽ chạy càng nhanh hơn...
ở hai bên cánh là khinh kỵ của Giao Châu doanh, là kỵ binh riêng của các địa phương, bọn họ cũng là kỵ binh được rèn luyện nghiêm ngặt, trên người mặc áo đen. khoác áo choàng, nắm chắc mã đao. dùi khẽ dùng sức. hiện giờ là chiến trường tốt nhất cho bọn họ. kẻ địch ở ngay trước mặt. chỉ đợi bọn họ dùng kỹ xào và dũng khí của mình tới giết.
Kỵ binh quan quân đột nhiên tăng tốc. lính liên quân càng thêm kinh hoàng, nhưng ở cục diện này, bốn phương tám hướng đều người, dù tán ra hai bên cũng chẳng có chỗ nào bỏ chạy, đây là chiến trường Giao Châu doanh chọn, là nơi tàn sát tốt nhất.
Nếu như xung quanh hoàn toàn là binh địa không có gì cản trở. binh mã có thể chạy tán loạn khắp nơi. nhưng xung quanh có đồi núi. bụi gai. binh sĩ bên mép muốn chạy cũng bị ảnh hưởng, tốc độ bọn chúng liền chậm lại. nhưng ở giữa vẫn là vùng bằng phẳng binh sĩ nơi đó chạy rất nhanh, thế là lập tức chen lấn hỗn loạn.
Lưu dân sở dĩ gọi là lưu dân là bởi vì bọn họ vô tổ chức vô kỷ luật, có lẽ vừa rồi khi xung phong còn có một bầu nhiệt huyết. nhưng khi bỏ chạy bọn họ chỉ là con ruồi không đầu.
Còn về phần những binh sĩ có tổ chức của liên quân Lý - Lã thì đã chạy ở phía trước mất rồi.
Trên một ý nghĩ nào đó. giống như năm xưa Tào Tháo truy kích Lưu bị. những người dân “tự nguyện” đi theo ông ta đều chạy ở phía cuối cùng, Tào Tháo chính vì bị những bách tính bình dân này cản trở, mới không đuổi kịp được Lưu Bị.
Liên quân Lý - Lã bỏ lại phía sau cũng chính là những loại người như vậy, khi xung phong bọn họ là tốt thí, khi rút lui bọn họ là chướng ngại vật.
Nhưng lần này liên quân Lã Lý trả giá thực sự hơi lớn một chút, vì đại chiến với quan binh, bọn chúng đã cố gắng điều động tất cả lưu dân có kinh nghiệm chiến đấu. số lưu dân đó là nguồn lính cốt cán về sau. tổn thất rồi sẽ ảnh hưởng rất lớn cho sự phát triển trong tương lai.
Lưu dân chạy một lúc thì mệt mỏi kinh hoàng, còn kỵ binh Giao Châu doanh vẫn khống chế tốc độ đột nhiên tăng tốc, phóng thẳng tới.
-o0o-
Dũng khí, ở thời đại binh khí lạnh thậm chí là tới thời đại ban đầu của binh khí nóng, là một nhân tố quyết định thắng lợi trên chiến trường, nhưng những lưu dân này đã mất sạch dũng khí, bọn họ từ hổ báo điên cuồng tấn công khi nãy, trở thành dê non đợi làm thịt.
Khi kỵ binh xông vào đoàn người hỗn loạn kia, rất nhiều lưu dân tay cầm vũ khí đều không quay người lại. rất nhiều kỵ binh Giao Châu doanh thậm chí chém nhát đao đầu tiên đã thấy máu.
Ngựa xô quá mạnh, bầy người hỗn loạn không kịp né tránh, nhiều người bị ngựa hất văng, làm đội ngũ vốn rối loạn càng không ra hàng ngũ gì. không một ai muốn quay đầu lại kháng cự. đều liều mạng chạy về phía trước.
Nếu như có người ngăn cản mình, đẩy không được, thì bất chấp tình nghĩa hoạn nạn gì hết, vung đao chém luôn. vì sống sót. rất nhiều người bất chấp tất cả.
Hai bên không có chỗ để chạy. hoàn toàn bị tắc nghẽn, mà chính giữa cũng chật chội vô cùng, phía trước là đồng bạn phía sau là kỵ binh quan quân.
vốn còn nghe nói những quan binh chỉ đuổi mà không giết, chỉ cần chạy nhanh là sẽ không sao. nhưng những quan binh hôm nay hoàn toàn khác một trời một vực đám nghe nói trước đó. đao kiếm trong tay bọn họ thấy người là chém, không chút thương xót.
Thang Nhị vung đao về phía trước, có kẻ địch ở trong phạm vi đao hắn chạm tới. hắn liền điều chỉnh mũi đao. cứa một phát lên cổ đối phương.
Hắn không cần tổn quá nhiều sức lực. Bởi vì tốc độ của ngựa đã đủ cấp cho kẻ địch vết thương trí mạng, hắn chỉ cần khống chế ngựa là được.
Nhưng động tác lý tưởng này của kỵ binh không thể duy trì quá lâu. kỵ binh Giao Châu doanh một bộ phận đã xuất hiện hỗn loạn, vì sĩ tốt lưu dân phía trước quá đông, kỵ binh phía sau xông tới lập tức dồn ứ lại. không gian lưu dân bị đao chém chết căn bản không bì được tốc độ tiến tới của kỵ binh.
Khoảng trống xuất hiện lập tức bị kỵ binh phía sau lấp đẩy. kỵ binh phía trước chỉ còn giơ đao chém loạn xuống, kỵ binh chỉ còn có thể tiến tới từng bước một.
Lưu dân bị kỵ binh chém giết, muốn phản kích trước khi chết, nhưng Bởi vì chen lấn hỗn loạn, căn bản không thể quay lại chiến đấu, giống như vậy kỵ binh Giao Châu doanh bị số lưu dân này cản trở. căn bản không thể tiến lên truy kích.
Đám chạy được đã chạy hết rồi. đám đội ngũ nòng cốt của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài sớm đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Với cục diện hỗn loạn của Hà Nam, đám lưu dân có bị chạy tán loạn cũng không sao. chỉ cần Lý Tự Thành còn. dựng cờ lên là một lần nữa có thể thu gom lại.
Những kỵ binh ở phía trên cùng mau chóng ghìm ngựa lại, Bởi vì đao của bọn họ đã cong rồi, tay bọn họ chém đã mỏi nhừ rồi chỉ đành để chiến hữu phía sau tiến tới.
Mỗi một kỵ binh cả người lẫn ngựa đều nhuổn đầy máu tươi, đồng phục màu đen nếu lúc này nhìn kỹ đã biến thành màu tím thẫm chứ không phải là màu đen thuần nữa. nhưng cho dù là như thế đám lưu dân vẫn chen chúc ở đó. không phải không muốn chạy, mà chạy không nổi.
Lúc này những kẻ đầu óc hơi linh hoạt một chút đều nghĩ ra được vì sao Giao Châu doanh chọn chiến trường ở nơi này. nơi này đúng là bằng phẳng vô cùng, đại quân cả vạn, quân đội cũng có thể triển khai.
Nhưng khu vực bằng phẳng hai bờ Qua Thủy cũng chỉ có thể cho hơn vạn quân triển khai mà thôi, hai bên bày đội chiến đấu thì không có vấn đề gì. nhưng hai bên là đồi núi lồi lõm. bụi cây rậm rạp. địa hình tương đối phức tạp. nếu muốn chạy sang hai sang hai bên trong lúc hỗn loạn sẽ phải chen chúc với nhau.
Đại quân chiến đấu, vì lựa chọn chiến trường, hai bên chỉ có thể tiếp xúc ở trận tuyến tầm mắt nhìn tới. nên tất nhiên Giao Châu doanh chiếm cứ thượng phong.
- Đại soái bờ nam có hai mươi bốn doanh, tổng cộng chiến tử bốn trăm hai mươi mổt người, bị thương hơn ba trăm, tính toán sơ bộ của các doanh ít nhất chặt đầu được chừng bảy nghìn tên địch.
Một thân binh kinh cẩn bẩm báo. Vương Hải ở đằng sau kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lý Mạnh quanh đầu lại, Vương Hải xấu hổ nói:
- Đại soái không ngờ huynh đệ chúng ta tử thương lớn như vậy.
Điều này khác với suy nghĩ của Lý Mạnh hắn còn cho rằng Vương Hải kinh ngạc vì giết được nhiều địch, không ngờ là vì bên mình chết nhiều, Lý Mạnh dở khóc dở cười, không biết từ khi nào quân tướng nhà mình lại có suy nghĩ tự đại như vậy, Lý Mạnh mỉm cười hỏi:
- Tiểu Hải nếu như chỉ dùng hỏa thương, ngươi cho rằng chúng ta giết được bao nhiêu tên địch.
Vương Hải vừa muốn trả lời. nhưng nghĩ một chút liền hiểu ra, ngượng ngập đáp:
- Cũng chỉ là một đòn công kích, nhưng lần này kẻ địch dùng quân sĩ thực sự. không phải là đám tốt thí chỉ cắm đầu về phía trước, sợ rằng chỉ bắn xong một loạt súng, đám người kia rụt với lại. làm hòa với chúng ta rồi.
Lý Mạnh lại cười hỏi:
- Vậy có thể giết được bao nhiêu người.
Vương Hải đối với điều này sớm có suy đoán cân nhắc rồi nói:
- Gần một nghìn tên địch bị giết chết, những kẻ khác sợ là không lên nữa.
- Chết bốn trăm hai mươi người, bị thương ba trăm, giết được hơn bảy nghìn tinh nhuệ của địch, trận này đáng rồi. Tiểu Hải kẻ làm tướng tất nhiên là phải biết nghĩ cho thuộc hạ, nhưng khi chiến đấu, tất cả đều phải lấy đại cục làm hàng đầu. thắng lợi của Giao Châu doanh, mới là chuyện ngươi cần phải suy nghĩ nhất.
Câu này nói nghiêm túc mang theo chút giáo huấn. Vương Hải nghiêm nghị lắng nghe. Lý Mạnh gật đầu nói:
- Về sau đại chiến còn rất nhiều, chỉ dựa vào súng đạn, kẻ địch sẽ không xông lên. chỉ có chém giết giáp lá cà, kẻ địch mới cảm giác mình có cơ hội chiến thắng.
Nhưng kiểu chiến đấu như vậy, với huấn luyện và trang bị của Giao Châu doanh, binh sĩ Giao Châu doanh khả năng thắng lợi lớn hơn.
Đương nhiên chiến đấu như vậy tất nhiên thương vong sẽ càng lớn hơn chiến đấu tầm xa. nhưng giá phải trả lớn. thu hoạch cũng sẽ càng lớn.
Súng đạn trong dã chiến chỉ làm tổn thương da tóc đối phương, nhưng không thể làm tổn thương nguyên khí. ít nhất ở thời đại này là như thế.
Thậm chí cho tới tận thế kỷ thứ mười tám và mười chín, dùng lưỡi lê đánh giáp lá cà vẫn là cách quyết thắng quan trọng, khi đó súng đạn đã hoàn thiện lắm rồi. Khỏi nói là bây giờ.
Giao Châu doanh có một truyền thống rất tốt. tướng lĩnh vô cùng bảo hộ binh sĩ. nhưng loại bảo hộ này lại phát triển theo phương hướng sợ không dám đánh giáp lá cà. không dám tử chiến.
Cưng chiều con mình là bằng với hại nó. loại tâm thái quá dựa vào hỏa thương không dám đánh giáp lá cà. há chẳng phải chính là cái tật xấu quân Đại Minh kẻ địch xông tới gần là tan tác sao. ít nhất giờ Giao Châu doanh cũng có dấu hiệu như thế.
Binh sĩ cũng là người, nhưng đối với tướng lĩnh mà nói. bọn họ là công cụ và đao kiếm, cần phải dám, cần phải chịu trả giá bằng thương vong, làm như vậy mới là một tướng quân hợp cách.
Đạo lý này đúng là máu lạnh tàn nhẫn, bất quá ở trên chiến trường không có tình cảm gì hết, vì đó là chiến tranh, chiến tranh chỉ có ta sống ngươi chết.
Lý Mạnh nói xong những lời này. Vương Hải và người xung quanh đều trầm tư. bọn họ là những quan quân tương lai. vấn đề Lý Mạnh nói. bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối diện.
Đương nhiên lời này cũng chỉ điểm tới là dừng thôi, không thể nói quá sâu. Lý Mạnh quay sang hỏi một thân binh vẫn một mực cúi đầu không nói.
- Ngươi đếm được bao nhiêu rồi?
Thân binh đó ngẩn ra, sau đó đáp:
- Bốn nghìn sáu trăm mười.
Lý Mạnh nâng kính viễn vọng lên nhìn chiến tuyến, kỵ binh đã có đủ không gian hoạt động rồi. đám lưu dân phía sau cũng thành công thực hiện nghăn cản quan quân truy kích, chủ lực chân chính thì đã chạy ra khỏi vùng đất dài hẹp này rồi.
Nếu như kỵ binh tiếp tục truy kích cũng sẽ có chiến quả, nhưng không lớn.
Đúng là đủ rồi. Lý Mạnh nheo mắt lại nhìn khói bụi phía trước, chiến trường gần như đã yên tĩnh trở lại. chỉ có tiếng ngựa hí vang.
Hít sâu một hơi, mùi khói và mùi máu tanh pha trộn, Lý Mạnh phát hiện ra mình rất thích cái mùi vị này.
Có lẽ mình thích chiến tranh cũng không chừng, hạ kính thiên lý xuống. Lỵ Mạnh phát lệnh:
- Truyền tướng lệnh của ta. kỵ binh thu quân, dân tráng vận chuyển thi thể. quét dọn chiến trường, bộ binh cắm trại bên bờ năm nghỉ ngơi, đề phòng nghiêm ngặt.
Lập tức có mấy thân binh nghe Lý Mạnh phân phó truyền lệnh đi khắp nơi.
Lý Mạnh lẩm bẩm nói:
- Cũng giết gần hai tiếng rồi. bài học này chắc là đã đủ.
Trên sườn dốc này không phải là nơi cho ngựa dừng lại. mấy chục hương thân thổ hào phủ Quy Đức cũng không để ý gì tới thân phận thể diện đứng ở trên mòm đá nào đó ngó sang cuộc đại chiến ở bờ nam.
Từ lúc bắt đầu tới khi Lý Mạnh hạ lệnh thu quân, gần như tất cả cứ ngây ra, có người hai chân phát nhũn ngã ra đất, cứ nhìn rồi ngã ra từ lúc nào.
Đây là cuộc chiến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn chúng, binh mã của Lý sấm và Tào Tháo đúng là hung hãn. trình độ công kích đó. Đừng nói là sơn trại của mình, tới ngay cả huyện thành chắc gì đã kháng cự được.
Nhưng sức chiến đấu của binh mã Sơn Đông càng làm người ta không sao tin được, đội ngũ vững như thành trì, kỵ binh như rồng hồ. tung hoành chiến trường nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Những hương thân ở phía đông Hà Nam có người có tâm tư ngả về phía phủ Khai Phong, có người định lén lút qua lại với liên quân Lã Lý. mọi người đều nghĩ binh mã Sơn Đông bất quá chỉ là hộ bên ngoài, sớm muộn gì cũng quay về Sơn Đông, vẫn nên giao hảo với thế lực bản địa là hơn.
Nhưng phàm là ai tới chiến trường này. nhìn thấy cuộc chiến này. đều thầm kêu may mắn mình tới đúng, đại soái như vậy. quân đội như vậy, không đi theo thì đầu óc đúng là vứt đi rồi. đi theo tương lai đúng là tiền đồ không thể đo đếm.
-o0o-
Cuộc chiến kinh tâm động phách bên bờ nam dần lắng xuống, đám thổ hào địa chủ vẫn chưa khôi phục lại từ trong kinh hoàng, đã nghe thấy thân binh bảo bọn họ quét dọn chiến trường.
Quét dọn chiến trường, trên đó có thi thể và ngựa, bao nhiêu món béo bở để kiếm chác, binh mã Sơn Đông đúng là rất biết chơi.
Có một số người tính sốt ruột, lật đật từ trên triền dốc chạy xuống, chuẩn bị triều tập nhân mã của mình, ai ngờ mới chạy được vài bước, đã thấy đồng bạn của mình chạy cuống cuồng tới trước mặt Lý Mạnh quỳ phục xuống, dập đầu cảm kích rơi lệ nói:
- Chúc mừng đại soái thu được đại thắng, chuyện phong tước phong hầu chỉ còn chờ ngày nữa thôi, tiểu nhân không làm gì. lại được đại soái từ bi ban thưởng, tiểu nhân thực sự cảm kích khôn cùng, nếu sau này có chỗ nào cần tới tiểu nhân, tiểu nhân cùng cả nhà nguyện làm trâu làm ngựa, tan xương nát thịt vì đại soái cũng không hối tiếc.
Mấỵ tên chạy được mấy bước kia quay lại nhìn đồng bạn của mình, không khỏi chửi mình hồ đồ, thầm nghĩ mấy thứ tài vật trên người chết kia có là cái gì, có thể quan hệ tốt với vị đại soái này. tương lai cả đời, thậm chí mấy đời hưởng vinh hoa phú quý.
Những người đi khấu đầu lấy lòng trước, ấn tượng tất nhiên tốt hơn những người vội vã quay về hơn kia rồi, không bao lâu trước mặt Lý Mạnh đã quỳ toàn bộ số thổ hào địa chủ, những người này còn có không ít đã đọc sách, nên ngôn từ tâng bốc rất văn vẻ.
Lý Mạnh ngồi trên ngựa mặt tươi cười, nhưng trong lòng có chút bực bội. nhưng dân tráng và gia đinh ở bên bờ bắc nơm nớp lo sợ nhìn qua bên này, thầm nghĩ lão gia nhà mình làm gì đắc tội với đại soái mà cứ dập đầu liên tục như thế.
- Các vị hương lão. hôm nay đại chiến với phản quân một trận, chặt đầu hơn hai nghìn, thực sự là đại thắng, nếu không có các vị giúp đỡ, sao có tin mừng này, bản tướng nhất định sẽ đem khổ cực của các vị báo cáo cho thánh thượng, cùng khen thường.
“Chém đầu trên hai nghìn?” Chưa tính số kỵ binh giết được, chỉ số đội trường mâu giết đã hơn xa rồi. có người quỷ phía dưới không kìm được nói:
- Đại soái, đâu phải thế. hôm nay giết địch tiểu nhân thấy thế nào cũng phải mấy vạn...
- Sao?
Lý Mạnh mỉm cười nhìn tới, nụ cười rất hòa ái, nhưng người lỡ mồm nói ra câu kia cảm thấỵ có luồng hơi lạnh xộc lên trong lòng, chân nhũn ra, cả người thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. vội vàng sửa chữa:
- Tiểu nhân hoa mắt, tiểu nhân hoa mắt, vừa rồi mới nhìn kỹ. đúng là hơn hai nghìn đúng là hơn hai nghìn.
Những địa chủ quỳ ở dưới đất đều chẳng hiểu gì nữa, thầm nghĩ bọn Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long dù không giết được tên địch nào cũng chém đầu bình dân báo công, sao vị đại soái này lại không muốn báo nhiều công lao?
Có người tâm cơ thâm trầm tặc lưỡi than, vị võ tướng Sơn Đông này đúng là hiểu che dấu thực lực. năm xưa đốc sư Lô Tượng Thăng báo tin thắng trận, cũng chỉ có hơn một nghìn, còn là mấy tổng binh các tỉnh hợp lực, hôm nay tổng đốc Sơn Đông đã giết cho đất trời u ám. há chẳng phải quá khủng khiếp.
- Hai nghìn thủ cấp. chư vị cũng có công lao. bất quá bản tướng là võ quan Sơn Đông, cho dù ở Hà Nam muốn tiến cử người có công, cũng chỉ có hai hạn ngạch.
Lời này nói ra những địa chủ ẩn cần đập đầu tức thì nhụt chí, mang theo nhân mã, chuẩn bị lương thảo tới nơi này làm gì, chẳng phải là muốn liều mạng kiếm lấy phú quý sao. nhưng cơ hội liều mạng không có. cái chức quan phú quý này thế nào cũng ít đi. nghe nói Cổ Đại Sơn và hai đệ đệ đều theo vận chuyển lương thảo, phía bên mình sao bì được, hai hạn ngạch này không cần nói đã rồi trên người Cổ gia rồi.
Địa chủ phía dưới tuy cúi đầu. nhưng cũng có mấy người lỗ mãng không hiểu che dấu. không kìm được đưa mắt lên nhìn, Lý Mạnh tất nhiên nhìn thấy, hắn cười thẩm rồi tiếp tục nói:
- Quan chức ở Hà Nam tuy có hai cái, nhưng vị trí thiên tổng, bả tổng dưới quyền bản tướng vẫn còn, Cổ thủ bị mặc dù là thủ bị Thác Thành, bất quá lại là thuộc hạ của tổng binh Sơn Đông ta, hiện giờ hắn ở phủ Quy Đức, thế lực có chút mỏng manh, chư vị hương lão có bằng lòng tới hỗ trợ chứ?
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó không biết là ai dẫn đầu quỳ lạy. miệng luôn mồm hô:
- Đa tạ ân điển của đại soái, đa tạ ân điển của đại soái.
Sơn Đông đó chính là vùng đất thái bình, phủ Quy Đức hiện giờ cũng tốt hơn so với đại bộ phận phủ huyện ở Hà Nam nhiều, mặc dù nói có thể làm quan ở địa phương tốt như vậy ai chẳng muốn, nhựng mọi người cũng hiểu rõ. nếu như Lý đại soái có thể tiến vào phủ Quy Đức. ai mà biết về sau có thể tiến vào nhà mình không!
Hơn nữa nhìn ra được Lý đại soái không phải là loại ngang ngược ức hiếp người khác. Những địa chủ này mấy hôm nay đi theo đã thấy được tác phong làm việc của Giao Châu doanh, cấp dưỡng đầy đủ. quân kỷ nghiêm ngặt, chưa từng tới phụ cận cướp bóc. hơn nữa còn hạn chế thủ hạ làm chuyện xấu. Bởi vì một chút sai lầm đã chém đầu mười mấy dân tráng.
Tác phong này mặc dù làm người ta sợ hãi, nhưng cũng làm người ta yên tâm. ít nhất sẽ không thôn tính bọn họ. mọi người theo quy củ mà làm việc.
Nói xong Lý Mạnh dẫn thân binh cùng tới bờ nam, đám địa chủ đứng dậy. ai nấy mặt mày hớn hờ. tới nay này quá chính xác. trong loạn thế cuối cùng tìm được thế lực đồng ý thu nhận nhân vật nhỏ như mình, hơn nữa thế lực này còn làm người ta yên tâm.
Còn chưa đợi bọn họ nghĩ ngợi, đã có thân binh tới giục bọn họ mau chóng đi thu dọn thi thể, mặc dù đã là trung thu, nhưng ban ngày mặt trời vẫn có chút oi nóng, những thi thể kia nếu không mau chóng chôn cất đốt cháy, sợ rằng sẽ sinh ra bệnh dịch tức thì.
Những người này hứng khởi đi điều động thủ hạ của mình, trên chiến trường thế nào cũng kiếm được một món tiền tài chậm chân sẽ bị người khác lấy mất.
ở bờ nam. bộ binh đã bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng đội ngũ không tham chiến hoặc là cảnh giới hoặc là đang thu dọn.
Thi thể các chiến sĩ Giao Châu doanh cho chính bọn họ tự thu thập, chút tổn thất này so với những lưu dân phía trước kia thực sự không là gì cả.
Loại đối lập này làm các chiến sĩ không bi thương lắm nữa, hơn nữa trong huấn luyện ở Giao Châu doanh, lúc nào cũng được quân triệt tư tưởng, là chiến sĩ, lúc nào cũng có thể chết trên chiến trường, nhưng các ngươi chết vì Lý đại soái, chết vì bảo vệ người nhà của mình, đó là cái chết vinh quang.
Những binh sĩ khá mệt mỏi nhìn thấy Lý Mạnh cười ngựa đi tới đều lấy tinh thần đứng dậy. Lý Mạnh vội đưa tay áp xuống, nói:
- Mọi người chiến đấu vất vả rồi. không cần giữ lễ. ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Các binh sĩ đều cảm động không thôi, mặc dù Lý Mạnh không cho. nhưng bọn họ vẫn đứng dậy. tay trái đặt ngang ngực, hành quân lễ.
Lý Mạnh cưỡi ngựa đi một đoạn, phát hiện ra phía trước có người khóc lớn liền dừng ngựa lại, viên thiên tổng nhìn thấy Lý Mạnh dừng lại, còn cho rằng tiếng khóc kia làm đại soái không vui, vội tiến tới tự trách.
- Đại soái, hạ quan quân giáo thuộc hạ không nghiêm, để hạ quan đi nói với hắn.
Lý Mạnh ngăn lại, hỏi binh sĩ kia vì sao. hẳn là có chiến hữu chết trận nhưng quân đội đều rất khắc chế, vì sao người này lại bị thương như vậy.
Viên thiên tổng kia biết tình hình, nhỏ giọng nói:
- Là hai huynh đệ họ Vương, xuất thân từ điền trang....
Lý Mạnh thở dài, xuống ngựa chậm rãi đi tới nơi đặt thi thể, một người lính trường mâu quy trên mặt đất nhìn cỗ thi thể khóc lớn, Lý Mạnh đã biết tình cảnh của Vương Tam. tính quân công, người đệ đệ này đã đủ để giải ngũ về nhà, đồng thời vinh dự thành bình dân có đất đai.
Viên thiên tổng kia vừa muốn lên tiếng. Lý Mạnh lắc đầu. tới bên cạnh Vương Tam. cúi người xuống vỗ vai hắn Vương Tam quay đầu lại muốn quỳ xuống dập đầu thì Lý Mạnh đã đỡ lấy thở dài nói:
- Đợi đại quân trở về Sơn Đông ngươi có thể xuất ngũ rồi. có yêu cầu gì không? Bản soái có thể giúp ngươi... thương hội Linh Sơn, diêm đinh?... ngươi muốn tới chỗ nào?
Mấy nơi đó đều chỗ các binh sĩ xuất ngũ muốn tới nhất, thu nhập nhiều, lại còn có cơ hội đảm nhận tiểu lại của điền trang địa phương.
Vương Tam ngây ra nhìn thi thể của huynh trưởng, lau nước mắt kiên định ngẩng đầu lên, nói với Lý Mạnh:
- Đại soái, tiểu nhân không muốn về nữa. tiểu nhân muốn đi theo đại soái đánh trận giết sạch quân giặc...
Hôm Điền Kiến Tú. Hách Diêu Kỳ sai lưu dân lấp sông, cháu Lý Tự Thành là Lý Quá và con nuôi Lý Song Hỉ dẫn ba nghìn khinh kỵ từ đại bản doanh xuất phát ngay trong đêm. nói với La Nhữ Tài là có chuyện gấp về đại đại Nam Dương, nhưng thực tế là vòng qua thương du Qua Thủy tiến vào Sư Dương Vệ.
ở giao giới giữa Sư Dương Vệ và sông Huệ Tế . chính là trang viên của Cổ gia ở Thác Thành, cũng là kho lương của Giao Châu doanh.
Trang viên Cổ gia phòng bị trang nghiêm, gần như đã dùng tới tất cả lực lượng có thể dùng, còn có tráng đinh và hai quân chính quy của Giao Châu doanh.
Trận địa như vậy không phải là ba nghìn khinh kỵ bọn chúng có thể hạ được, bọn chúng không dám trì hoãn trực tiếp quan đạo và đường thủy từ Thác Thành tới phủ Quy Đức.
Đây là con đường mà trang viên Cổ gia vận chuyển lương thực phải qua, nhưng mà thuyền bè trên sông thì bọn chúng không thể làm gì.
Trên đường bộ có xe ngựa vận chuyển, nhưng bọn chung mới tới. những cỗ xe kia quây lại thành vòng, binh sĩ Giao Châu doanh áp tải lương thảo dùng trường mâu và súng gác lên xe. lấy xe làm thành mà đánh.
Đây là trung tâm phủ Quy Đức, chỉ cần không bị công phá ngay, thì viện binh sẽ lập tức tới nơi.
Lý Song Hỉ và Lý Quá căn bản không thể làm gì. ngược lại còn có nguy hiểm bị tiêu diệt, kết quả ngày thứ hai Lý Quá dương cờ trắng, nói có tin khẩn muốn đưa cho Lý đại soái.
Nhận được tin quan quân không dám chậm trễ. vội vàng phái khoái mã đưa ngay tới chiến trường.
Nội dung bức thư rất đơn giản. Lý Tự Thành nói lần này phản bội minh ước là do La Nhữ Tài xúi giục, sấm doanh sẽ rút lui ngay, mong Lý tướng quân hạ thủ lưu tình, nhưng lần này Lý Mạnh không tin.
Sau khi chém giết một hồi mới thả cho bọn chúng đi không truy kích, đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi.
Tháng 9 năm Sùng Trinh thứ 14. tổng đốc Sơn Đông là Lý Mạnh ở tây bắc Thác Thành đại phá liên quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài. chém chết năm vạn. địch lui năm mươi dặm.
Nhưng trong ghi chép của triều đình, Lý Mạnh giết được hơn hai nghìn tên địch, địch chỉ hơi lui bước, nhưng Lý Mạnh báo tin đại thắng, làm chư thân trong triều và nhân sĩ thiên hạ cùng cười nhạo.
Lính hậu cần còn đào một con lạch nông, đặt cầu nổi đơn giản ở bên trên, mấy chiếc thuyền nhỏ bên trên dùng ván gỗ gắn với nhau, sau dó dùng xích sắp nối liền lại.
Đất lấp sông mau chóng bị xô tan, nhưng cầu nếu đã được lắp lên. Lý Mạnh hạ lệnh xong, dẫn thân binh tránh sang một bên.
Kỵ binh trên đỉnh dốc chờ đợi đã lâu. Trần Lục, Trương Giang, Thang Nhị đều cưỡi ngựa tới trước đội của mình.
Đội kỵ binh của Thang Nhị có bốn nghìn người, còn Trần Lục và Trương Giang mỗi người có hơn một nghìn.
Thang Nhị vung tay lên quát:
- Phát hiệu lệnh tiến quân tiến lên!
Lính hiệu ở bên cạnh liền giơ kèn đồng lấy sức thổi, tiếng quân hiệu ngắn chói tai tức thì vang lên. Thang Nhị rút đao đặt trên vai. hai chân kẹp bụng ngựa dẫn theo lính cầm kèn và cầm cờ, xông lên đầu, cùng với tiếng quân hiệu, đại đội phía sau bắt đầu di động, bụi bốc mù mịt.
Triền dốc này không lớn, mỗi một kỵ binh đi qua đều có thể nhìn thấy thống soái của mình đứng ở một bên như duyệt binh, mỗi kỵ sĩ càng ý chí dâng trào.
Lý Mạnh bỏ mũ trụ xuống, giơ lên cao lắc khẽ, đội ngũ kỵ binh không ngừng phát ra từng tiếng hoan hô.
Cùng với ngày càng có nhiều bộ đội vượt qua. trong đội kỵ binh tiếng hô càng mãnh liệt, đột nhiên có người hô lên một tiếng “Chiến thắng!!” mang theo một làn sóng gầm không thể ngăn cản giống như thủy triều trào dâng, làm cả chiến trường đều bị âm thanh này làm cho chấn động.
Đợt tiến quân thứ hai của lưu tặc vừa mới bị đánh lui, kỵ binh truyền lệnh trên đỉnh dốc đã chạy sang bờ đối diện, binh mã địch vẫn đang rút lui. đám kỵ binh liên quân vừa rồi quay mình cũng gần như đã chạy được ngoài bốn trăm bước rồi.
Hai bên cánh đội trường mâu bắt đầu chuyển hướng, hai mươi bốn đội ngũ tách ra hai bên, nhìn thấy quan binh phía sau đột nhiên tách ra. binh sĩ liên quân đều ngạc nhiên vô cùng.
Loại chiến thuật đột nhiên nhường ra trung quân này rốt cuộc là có ý gì. lập tức có tên nảy ra ý muốn quay lại đánh, bất quá trong chớp mắt xoay người đó. có tiếng quân hiệu gấp gáp truyền tới, theo sau là tiếng vó ngựa đạp lên mặt đất. tiếp đó nữa là tiếng hoan hô chấn động trời đất, khói bốc mù mịt, tiếng hò như sấm rền, làm cho chút hi vọng nho nhỏ kia vừa nảy lên đã biến mất tăm tích.
Khi đội ngũ tách ra. vô số kỵ binh tràn tới. Giao Châu doanh chú trọng đội ngũ, cho dù là kỵ binh cũng như vậy, ba trăm kỵ binh thành một đội. xếp thành năm hàng, mỗi hàng sáu mươi người.
Đội ngũ trực thuộc Thang Nhị, xếp ở cánh trái, vừa mới xếp đội xong. Thang Nhị đứng dậy trên yên ngựa, hắn giơ mũ trụ của mình lên. chiếc mũ này cực kỳ hoa lệ. bên trên cắm vô số lông vũ. thậm chí còn có lông khổng tước mua từ phía nam về.
Thang Nhị không biết lông khổng tước là đồ trang trí của quan viên Mãn Thanh sau này. hắn đứng trên không, vẫy mũ của mình ba lần tiếng reo hò đinh tai nhức óc vang lên. Như vừa rồi hò hét không hề tiêu hao chút sức lực nào của bọn họ.
Cuộc chiến nay đã thắng bại rõ rồi. cần phải dương oai. Thang Nhị không nói hai lời. phất tay. hiệu lệnh xung phong vang lên. trong chớp mắt toàn bộ kỵ binh cùng lúc phát ra nốt nhạc mạnh nhất của bọn họ.
Đại quân hành động rồi.
Mang theo đội ngũ của mình, Thang Nhị dẫn đầu xông lên. mấy nghìn kỵ binh xếp thành hàng ngang chỉnh tề đi theo, trông như một ngọn núi lớn di động.
ở phía sau bọn họ bộ binh không ngừng hô lớn, trận này kỵ binh xung kích, hẳn là sách lược quyết thắng cuối cùng rồi. Vương Tam ở trong đội ngũ cũng hò hét tới khản giọng, nhưng nước mắt không ngừng trào ra.
Thang Nhị cùng đội ngũ của mình ở phía trên cùng, hướng đi của bọn họ là mệnh lệnh cho kỵ binh phía sau, cho dù là Trần Lục và Trương Giang cũng phải tuân theo.
Kỵ binh Giao Châu doanh gác đao lên vai, một tay khống chế ngựa, đội kỵ binh cầm thương ở cuối cùng đội ngũ. chạy ở giữa hàng đầu là thiết kỵ binh, bọn họ đều cưỡi trên những con ngựa cao lớn chất lượng tốt. người tốt. ngựa càng tốt. những dũng sĩ cưỡi con ngựa lớn này đều những hán tử cao lớn lựa chọn tỉ mỉ trong quân đội Sơn Đông, thân hình sừng sững của bọn họ trông như thiên binh thiên thiên tướng, có một loại khí thế coi thường tất cả. người như rồng, ngựa như hổ.
Thang Nhị tuổi tuy không lớn. nhưng đã là thống lĩnh kỵ binh của Giao Châu doanh, trực thuộc đại soái chỉ huy. Thang Nhị không ngừng cảnh cáo mình, nhất định không được sai lầm, nhất định phái nghe theo đại soái chỉ huy.
Phía trước là phản tặc đã hơi có hoảng sợ và hỗn loạn, đằng sau là gần bảy nhìn kỵ binh, mình lại là chỉ huy của những kỵ binh này. nghĩ thôi đã thấy oai phong, cho dù là Hoắc Phiêu Diêu nắm xưa cũng cùng lắm chỉ như thế mà thôi.
Đại trượng phu chính phải như thế! Thực làm người ta muốn phóng ngựa thật nhanh hét lên cho thống khoái một hồi.
Nhưng Thang Nhị khống chế chắc chắn tốc độ của ngựa, đại quân địch phía trước tuy đã rút lui. nhưng đội hình chưa tán loạn, tùy tiện xông vào. chắc gì đã có hiệu quả.
Loại khí thế kinh thiệt động địa, hùng dũng áp tới này làm kẻ địch đối diện thường thường không dám kháng cự. sẽ quay đầu chạy sẽ lách mình tránh.
Chỉ cần kẻ địch không thể duy trì đội ngũ được nữa, thì bọn họ có thể dùng lực xung kích kinh người của ngựa, vung đao lên phía sau lưng của địch, chuyện không đơn giản hơn được nữa.
Chỉ có bộ binh trận thế nghiêm ngặt, kỷ luật vững vàng mới có thể kháng cự lại kỵ binh xung kích, trong lòng Thang Nhị. bộ binh có thể kháng cự được kỵ binh Giao Châu doanh chỉ có bộ binh Giao Châu doanh.
Cho dù khống chế tốc độ kỵ binh, thì tốc độ bốn chấn vẫn nhanh hơn hai chân nhiều, trong Sấm doanh đám tiền đội biến thành hậu đội kia nhìn thấy sau lưng mình có kỵ binh không nhanh không chậm áp tới. cổ họng liền khô rát. tim thắt lại. bước chân bất giác nhanh hơn.
Còn đám kỵ binh của liên quân, thì sớm đã chạy tới phía trước, những tên khi khai chiến bị xếp thành đội sau. giờ thành đội trước. một bên co giò chạy một bên thầm kêu số mình may mắn.
Bộ đội địch cũng biết mình không thể rối loạn, đám nòng cốt trong đội ngũ cũng là lính biên thùy từng trải chiến trận rồi. nhưng thấy cả đầu mục đều đã chạy hết ở phía dưới, trong lòng cũng không có chút tự tin nào nữa.
Với huấn luyện của bọn chúng, chạy đều là chuyện rất khó. đằng sau lại có kỵ binh không ngừng ép tới. làm sao có thể nghiêm chỉnh rút lui theo trật tự được.
Kẻ dưới muốn chạy lên trên, kẻ trên muốn chạy nhanh hơn, khi có người phát hiện, bất kể là Lý Tự Thành hay La Nhữ Tài, tinh nhuệ tâm phúc chân chính của hai kẻ đó đều đã chạy xa rồi, cả đội ngũ tức thì không duy trì nổi nữa. sụp xuống như tuyết lờ vậy.
Lúc đầu chỉ là một góc nhỏ. sau đó là cả chỉnh thể tan vỡ. khi kỵ binh Giao Châu doanh đuổi còn cách hơn tràm mét. thì liên quân phía trước chẳng còn phân đội ngũ trước sau gì, tất cả chỉ còn biết điên cuồng bỏ chạy.
Dùng thế uy hiếp đối phương tan vỡ đã thành, Thang Nhị giơ cao mã đao trong tay, kỵ binh phía sau đồng loạt giơ cao vũ khí trong tay.
Thang Nhị vung mã đao trong tay về phía trước, kỵ binh phía sau đồng loạt chĩa binh khí về phía trước, bao nhiêu người như vậy mà động tác hết sức chỉnh tề.
Kỵ binh bắt đầu tăng tốc. mỗi người đều có gắng ép thật sát người trên lưng ngựa, như vậy ngựa sẽ chạy càng nhanh hơn...
ở hai bên cánh là khinh kỵ của Giao Châu doanh, là kỵ binh riêng của các địa phương, bọn họ cũng là kỵ binh được rèn luyện nghiêm ngặt, trên người mặc áo đen. khoác áo choàng, nắm chắc mã đao. dùi khẽ dùng sức. hiện giờ là chiến trường tốt nhất cho bọn họ. kẻ địch ở ngay trước mặt. chỉ đợi bọn họ dùng kỹ xào và dũng khí của mình tới giết.
Kỵ binh quan quân đột nhiên tăng tốc. lính liên quân càng thêm kinh hoàng, nhưng ở cục diện này, bốn phương tám hướng đều người, dù tán ra hai bên cũng chẳng có chỗ nào bỏ chạy, đây là chiến trường Giao Châu doanh chọn, là nơi tàn sát tốt nhất.
Nếu như xung quanh hoàn toàn là binh địa không có gì cản trở. binh mã có thể chạy tán loạn khắp nơi. nhưng xung quanh có đồi núi. bụi gai. binh sĩ bên mép muốn chạy cũng bị ảnh hưởng, tốc độ bọn chúng liền chậm lại. nhưng ở giữa vẫn là vùng bằng phẳng binh sĩ nơi đó chạy rất nhanh, thế là lập tức chen lấn hỗn loạn.
Lưu dân sở dĩ gọi là lưu dân là bởi vì bọn họ vô tổ chức vô kỷ luật, có lẽ vừa rồi khi xung phong còn có một bầu nhiệt huyết. nhưng khi bỏ chạy bọn họ chỉ là con ruồi không đầu.
Còn về phần những binh sĩ có tổ chức của liên quân Lý - Lã thì đã chạy ở phía trước mất rồi.
Trên một ý nghĩ nào đó. giống như năm xưa Tào Tháo truy kích Lưu bị. những người dân “tự nguyện” đi theo ông ta đều chạy ở phía cuối cùng, Tào Tháo chính vì bị những bách tính bình dân này cản trở, mới không đuổi kịp được Lưu Bị.
Liên quân Lý - Lã bỏ lại phía sau cũng chính là những loại người như vậy, khi xung phong bọn họ là tốt thí, khi rút lui bọn họ là chướng ngại vật.
Nhưng lần này liên quân Lã Lý trả giá thực sự hơi lớn một chút, vì đại chiến với quan binh, bọn chúng đã cố gắng điều động tất cả lưu dân có kinh nghiệm chiến đấu. số lưu dân đó là nguồn lính cốt cán về sau. tổn thất rồi sẽ ảnh hưởng rất lớn cho sự phát triển trong tương lai.
Lưu dân chạy một lúc thì mệt mỏi kinh hoàng, còn kỵ binh Giao Châu doanh vẫn khống chế tốc độ đột nhiên tăng tốc, phóng thẳng tới.
-o0o-
Dũng khí, ở thời đại binh khí lạnh thậm chí là tới thời đại ban đầu của binh khí nóng, là một nhân tố quyết định thắng lợi trên chiến trường, nhưng những lưu dân này đã mất sạch dũng khí, bọn họ từ hổ báo điên cuồng tấn công khi nãy, trở thành dê non đợi làm thịt.
Khi kỵ binh xông vào đoàn người hỗn loạn kia, rất nhiều lưu dân tay cầm vũ khí đều không quay người lại. rất nhiều kỵ binh Giao Châu doanh thậm chí chém nhát đao đầu tiên đã thấy máu.
Ngựa xô quá mạnh, bầy người hỗn loạn không kịp né tránh, nhiều người bị ngựa hất văng, làm đội ngũ vốn rối loạn càng không ra hàng ngũ gì. không một ai muốn quay đầu lại kháng cự. đều liều mạng chạy về phía trước.
Nếu như có người ngăn cản mình, đẩy không được, thì bất chấp tình nghĩa hoạn nạn gì hết, vung đao chém luôn. vì sống sót. rất nhiều người bất chấp tất cả.
Hai bên không có chỗ để chạy. hoàn toàn bị tắc nghẽn, mà chính giữa cũng chật chội vô cùng, phía trước là đồng bạn phía sau là kỵ binh quan quân.
vốn còn nghe nói những quan binh chỉ đuổi mà không giết, chỉ cần chạy nhanh là sẽ không sao. nhưng những quan binh hôm nay hoàn toàn khác một trời một vực đám nghe nói trước đó. đao kiếm trong tay bọn họ thấy người là chém, không chút thương xót.
Thang Nhị vung đao về phía trước, có kẻ địch ở trong phạm vi đao hắn chạm tới. hắn liền điều chỉnh mũi đao. cứa một phát lên cổ đối phương.
Hắn không cần tổn quá nhiều sức lực. Bởi vì tốc độ của ngựa đã đủ cấp cho kẻ địch vết thương trí mạng, hắn chỉ cần khống chế ngựa là được.
Nhưng động tác lý tưởng này của kỵ binh không thể duy trì quá lâu. kỵ binh Giao Châu doanh một bộ phận đã xuất hiện hỗn loạn, vì sĩ tốt lưu dân phía trước quá đông, kỵ binh phía sau xông tới lập tức dồn ứ lại. không gian lưu dân bị đao chém chết căn bản không bì được tốc độ tiến tới của kỵ binh.
Khoảng trống xuất hiện lập tức bị kỵ binh phía sau lấp đẩy. kỵ binh phía trước chỉ còn giơ đao chém loạn xuống, kỵ binh chỉ còn có thể tiến tới từng bước một.
Lưu dân bị kỵ binh chém giết, muốn phản kích trước khi chết, nhưng Bởi vì chen lấn hỗn loạn, căn bản không thể quay lại chiến đấu, giống như vậy kỵ binh Giao Châu doanh bị số lưu dân này cản trở. căn bản không thể tiến lên truy kích.
Đám chạy được đã chạy hết rồi. đám đội ngũ nòng cốt của Lý Tự Thành và La Nhữ Tài sớm đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.
Với cục diện hỗn loạn của Hà Nam, đám lưu dân có bị chạy tán loạn cũng không sao. chỉ cần Lý Tự Thành còn. dựng cờ lên là một lần nữa có thể thu gom lại.
Những kỵ binh ở phía trên cùng mau chóng ghìm ngựa lại, Bởi vì đao của bọn họ đã cong rồi, tay bọn họ chém đã mỏi nhừ rồi chỉ đành để chiến hữu phía sau tiến tới.
Mỗi một kỵ binh cả người lẫn ngựa đều nhuổn đầy máu tươi, đồng phục màu đen nếu lúc này nhìn kỹ đã biến thành màu tím thẫm chứ không phải là màu đen thuần nữa. nhưng cho dù là như thế đám lưu dân vẫn chen chúc ở đó. không phải không muốn chạy, mà chạy không nổi.
Lúc này những kẻ đầu óc hơi linh hoạt một chút đều nghĩ ra được vì sao Giao Châu doanh chọn chiến trường ở nơi này. nơi này đúng là bằng phẳng vô cùng, đại quân cả vạn, quân đội cũng có thể triển khai.
Nhưng khu vực bằng phẳng hai bờ Qua Thủy cũng chỉ có thể cho hơn vạn quân triển khai mà thôi, hai bên bày đội chiến đấu thì không có vấn đề gì. nhưng hai bên là đồi núi lồi lõm. bụi cây rậm rạp. địa hình tương đối phức tạp. nếu muốn chạy sang hai sang hai bên trong lúc hỗn loạn sẽ phải chen chúc với nhau.
Đại quân chiến đấu, vì lựa chọn chiến trường, hai bên chỉ có thể tiếp xúc ở trận tuyến tầm mắt nhìn tới. nên tất nhiên Giao Châu doanh chiếm cứ thượng phong.
- Đại soái bờ nam có hai mươi bốn doanh, tổng cộng chiến tử bốn trăm hai mươi mổt người, bị thương hơn ba trăm, tính toán sơ bộ của các doanh ít nhất chặt đầu được chừng bảy nghìn tên địch.
Một thân binh kinh cẩn bẩm báo. Vương Hải ở đằng sau kinh ngạc kêu lên một tiếng. Lý Mạnh quanh đầu lại, Vương Hải xấu hổ nói:
- Đại soái không ngờ huynh đệ chúng ta tử thương lớn như vậy.
Điều này khác với suy nghĩ của Lý Mạnh hắn còn cho rằng Vương Hải kinh ngạc vì giết được nhiều địch, không ngờ là vì bên mình chết nhiều, Lý Mạnh dở khóc dở cười, không biết từ khi nào quân tướng nhà mình lại có suy nghĩ tự đại như vậy, Lý Mạnh mỉm cười hỏi:
- Tiểu Hải nếu như chỉ dùng hỏa thương, ngươi cho rằng chúng ta giết được bao nhiêu tên địch.
Vương Hải vừa muốn trả lời. nhưng nghĩ một chút liền hiểu ra, ngượng ngập đáp:
- Cũng chỉ là một đòn công kích, nhưng lần này kẻ địch dùng quân sĩ thực sự. không phải là đám tốt thí chỉ cắm đầu về phía trước, sợ rằng chỉ bắn xong một loạt súng, đám người kia rụt với lại. làm hòa với chúng ta rồi.
Lý Mạnh lại cười hỏi:
- Vậy có thể giết được bao nhiêu người.
Vương Hải đối với điều này sớm có suy đoán cân nhắc rồi nói:
- Gần một nghìn tên địch bị giết chết, những kẻ khác sợ là không lên nữa.
- Chết bốn trăm hai mươi người, bị thương ba trăm, giết được hơn bảy nghìn tinh nhuệ của địch, trận này đáng rồi. Tiểu Hải kẻ làm tướng tất nhiên là phải biết nghĩ cho thuộc hạ, nhưng khi chiến đấu, tất cả đều phải lấy đại cục làm hàng đầu. thắng lợi của Giao Châu doanh, mới là chuyện ngươi cần phải suy nghĩ nhất.
Câu này nói nghiêm túc mang theo chút giáo huấn. Vương Hải nghiêm nghị lắng nghe. Lý Mạnh gật đầu nói:
- Về sau đại chiến còn rất nhiều, chỉ dựa vào súng đạn, kẻ địch sẽ không xông lên. chỉ có chém giết giáp lá cà, kẻ địch mới cảm giác mình có cơ hội chiến thắng.
Nhưng kiểu chiến đấu như vậy, với huấn luyện và trang bị của Giao Châu doanh, binh sĩ Giao Châu doanh khả năng thắng lợi lớn hơn.
Đương nhiên chiến đấu như vậy tất nhiên thương vong sẽ càng lớn hơn chiến đấu tầm xa. nhưng giá phải trả lớn. thu hoạch cũng sẽ càng lớn.
Súng đạn trong dã chiến chỉ làm tổn thương da tóc đối phương, nhưng không thể làm tổn thương nguyên khí. ít nhất ở thời đại này là như thế.
Thậm chí cho tới tận thế kỷ thứ mười tám và mười chín, dùng lưỡi lê đánh giáp lá cà vẫn là cách quyết thắng quan trọng, khi đó súng đạn đã hoàn thiện lắm rồi. Khỏi nói là bây giờ.
Giao Châu doanh có một truyền thống rất tốt. tướng lĩnh vô cùng bảo hộ binh sĩ. nhưng loại bảo hộ này lại phát triển theo phương hướng sợ không dám đánh giáp lá cà. không dám tử chiến.
Cưng chiều con mình là bằng với hại nó. loại tâm thái quá dựa vào hỏa thương không dám đánh giáp lá cà. há chẳng phải chính là cái tật xấu quân Đại Minh kẻ địch xông tới gần là tan tác sao. ít nhất giờ Giao Châu doanh cũng có dấu hiệu như thế.
Binh sĩ cũng là người, nhưng đối với tướng lĩnh mà nói. bọn họ là công cụ và đao kiếm, cần phải dám, cần phải chịu trả giá bằng thương vong, làm như vậy mới là một tướng quân hợp cách.
Đạo lý này đúng là máu lạnh tàn nhẫn, bất quá ở trên chiến trường không có tình cảm gì hết, vì đó là chiến tranh, chiến tranh chỉ có ta sống ngươi chết.
Lý Mạnh nói xong những lời này. Vương Hải và người xung quanh đều trầm tư. bọn họ là những quan quân tương lai. vấn đề Lý Mạnh nói. bọn họ sớm muộn gì cũng phải đối diện.
Đương nhiên lời này cũng chỉ điểm tới là dừng thôi, không thể nói quá sâu. Lý Mạnh quay sang hỏi một thân binh vẫn một mực cúi đầu không nói.
- Ngươi đếm được bao nhiêu rồi?
Thân binh đó ngẩn ra, sau đó đáp:
- Bốn nghìn sáu trăm mười.
Lý Mạnh nâng kính viễn vọng lên nhìn chiến tuyến, kỵ binh đã có đủ không gian hoạt động rồi. đám lưu dân phía sau cũng thành công thực hiện nghăn cản quan quân truy kích, chủ lực chân chính thì đã chạy ra khỏi vùng đất dài hẹp này rồi.
Nếu như kỵ binh tiếp tục truy kích cũng sẽ có chiến quả, nhưng không lớn.
Đúng là đủ rồi. Lý Mạnh nheo mắt lại nhìn khói bụi phía trước, chiến trường gần như đã yên tĩnh trở lại. chỉ có tiếng ngựa hí vang.
Hít sâu một hơi, mùi khói và mùi máu tanh pha trộn, Lý Mạnh phát hiện ra mình rất thích cái mùi vị này.
Có lẽ mình thích chiến tranh cũng không chừng, hạ kính thiên lý xuống. Lỵ Mạnh phát lệnh:
- Truyền tướng lệnh của ta. kỵ binh thu quân, dân tráng vận chuyển thi thể. quét dọn chiến trường, bộ binh cắm trại bên bờ năm nghỉ ngơi, đề phòng nghiêm ngặt.
Lập tức có mấy thân binh nghe Lý Mạnh phân phó truyền lệnh đi khắp nơi.
Lý Mạnh lẩm bẩm nói:
- Cũng giết gần hai tiếng rồi. bài học này chắc là đã đủ.
Trên sườn dốc này không phải là nơi cho ngựa dừng lại. mấy chục hương thân thổ hào phủ Quy Đức cũng không để ý gì tới thân phận thể diện đứng ở trên mòm đá nào đó ngó sang cuộc đại chiến ở bờ nam.
Từ lúc bắt đầu tới khi Lý Mạnh hạ lệnh thu quân, gần như tất cả cứ ngây ra, có người hai chân phát nhũn ngã ra đất, cứ nhìn rồi ngã ra từ lúc nào.
Đây là cuộc chiến hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bọn chúng, binh mã của Lý sấm và Tào Tháo đúng là hung hãn. trình độ công kích đó. Đừng nói là sơn trại của mình, tới ngay cả huyện thành chắc gì đã kháng cự được.
Nhưng sức chiến đấu của binh mã Sơn Đông càng làm người ta không sao tin được, đội ngũ vững như thành trì, kỵ binh như rồng hồ. tung hoành chiến trường nằm ngoài sự tưởng tượng của bọn họ.
Những hương thân ở phía đông Hà Nam có người có tâm tư ngả về phía phủ Khai Phong, có người định lén lút qua lại với liên quân Lã Lý. mọi người đều nghĩ binh mã Sơn Đông bất quá chỉ là hộ bên ngoài, sớm muộn gì cũng quay về Sơn Đông, vẫn nên giao hảo với thế lực bản địa là hơn.
Nhưng phàm là ai tới chiến trường này. nhìn thấy cuộc chiến này. đều thầm kêu may mắn mình tới đúng, đại soái như vậy. quân đội như vậy, không đi theo thì đầu óc đúng là vứt đi rồi. đi theo tương lai đúng là tiền đồ không thể đo đếm.
-o0o-
Cuộc chiến kinh tâm động phách bên bờ nam dần lắng xuống, đám thổ hào địa chủ vẫn chưa khôi phục lại từ trong kinh hoàng, đã nghe thấy thân binh bảo bọn họ quét dọn chiến trường.
Quét dọn chiến trường, trên đó có thi thể và ngựa, bao nhiêu món béo bở để kiếm chác, binh mã Sơn Đông đúng là rất biết chơi.
Có một số người tính sốt ruột, lật đật từ trên triền dốc chạy xuống, chuẩn bị triều tập nhân mã của mình, ai ngờ mới chạy được vài bước, đã thấy đồng bạn của mình chạy cuống cuồng tới trước mặt Lý Mạnh quỳ phục xuống, dập đầu cảm kích rơi lệ nói:
- Chúc mừng đại soái thu được đại thắng, chuyện phong tước phong hầu chỉ còn chờ ngày nữa thôi, tiểu nhân không làm gì. lại được đại soái từ bi ban thưởng, tiểu nhân thực sự cảm kích khôn cùng, nếu sau này có chỗ nào cần tới tiểu nhân, tiểu nhân cùng cả nhà nguyện làm trâu làm ngựa, tan xương nát thịt vì đại soái cũng không hối tiếc.
Mấỵ tên chạy được mấy bước kia quay lại nhìn đồng bạn của mình, không khỏi chửi mình hồ đồ, thầm nghĩ mấy thứ tài vật trên người chết kia có là cái gì, có thể quan hệ tốt với vị đại soái này. tương lai cả đời, thậm chí mấy đời hưởng vinh hoa phú quý.
Những người đi khấu đầu lấy lòng trước, ấn tượng tất nhiên tốt hơn những người vội vã quay về hơn kia rồi, không bao lâu trước mặt Lý Mạnh đã quỳ toàn bộ số thổ hào địa chủ, những người này còn có không ít đã đọc sách, nên ngôn từ tâng bốc rất văn vẻ.
Lý Mạnh ngồi trên ngựa mặt tươi cười, nhưng trong lòng có chút bực bội. nhưng dân tráng và gia đinh ở bên bờ bắc nơm nớp lo sợ nhìn qua bên này, thầm nghĩ lão gia nhà mình làm gì đắc tội với đại soái mà cứ dập đầu liên tục như thế.
- Các vị hương lão. hôm nay đại chiến với phản quân một trận, chặt đầu hơn hai nghìn, thực sự là đại thắng, nếu không có các vị giúp đỡ, sao có tin mừng này, bản tướng nhất định sẽ đem khổ cực của các vị báo cáo cho thánh thượng, cùng khen thường.
“Chém đầu trên hai nghìn?” Chưa tính số kỵ binh giết được, chỉ số đội trường mâu giết đã hơn xa rồi. có người quỷ phía dưới không kìm được nói:
- Đại soái, đâu phải thế. hôm nay giết địch tiểu nhân thấy thế nào cũng phải mấy vạn...
- Sao?
Lý Mạnh mỉm cười nhìn tới, nụ cười rất hòa ái, nhưng người lỡ mồm nói ra câu kia cảm thấỵ có luồng hơi lạnh xộc lên trong lòng, chân nhũn ra, cả người thiếu chút nữa ngã lăn xuống đất. vội vàng sửa chữa:
- Tiểu nhân hoa mắt, tiểu nhân hoa mắt, vừa rồi mới nhìn kỹ. đúng là hơn hai nghìn đúng là hơn hai nghìn.
Những địa chủ quỳ ở dưới đất đều chẳng hiểu gì nữa, thầm nghĩ bọn Tả Lương Ngọc. Hạ Nhân Long dù không giết được tên địch nào cũng chém đầu bình dân báo công, sao vị đại soái này lại không muốn báo nhiều công lao?
Có người tâm cơ thâm trầm tặc lưỡi than, vị võ tướng Sơn Đông này đúng là hiểu che dấu thực lực. năm xưa đốc sư Lô Tượng Thăng báo tin thắng trận, cũng chỉ có hơn một nghìn, còn là mấy tổng binh các tỉnh hợp lực, hôm nay tổng đốc Sơn Đông đã giết cho đất trời u ám. há chẳng phải quá khủng khiếp.
- Hai nghìn thủ cấp. chư vị cũng có công lao. bất quá bản tướng là võ quan Sơn Đông, cho dù ở Hà Nam muốn tiến cử người có công, cũng chỉ có hai hạn ngạch.
Lời này nói ra những địa chủ ẩn cần đập đầu tức thì nhụt chí, mang theo nhân mã, chuẩn bị lương thảo tới nơi này làm gì, chẳng phải là muốn liều mạng kiếm lấy phú quý sao. nhưng cơ hội liều mạng không có. cái chức quan phú quý này thế nào cũng ít đi. nghe nói Cổ Đại Sơn và hai đệ đệ đều theo vận chuyển lương thảo, phía bên mình sao bì được, hai hạn ngạch này không cần nói đã rồi trên người Cổ gia rồi.
Địa chủ phía dưới tuy cúi đầu. nhưng cũng có mấy người lỗ mãng không hiểu che dấu. không kìm được đưa mắt lên nhìn, Lý Mạnh tất nhiên nhìn thấy, hắn cười thẩm rồi tiếp tục nói:
- Quan chức ở Hà Nam tuy có hai cái, nhưng vị trí thiên tổng, bả tổng dưới quyền bản tướng vẫn còn, Cổ thủ bị mặc dù là thủ bị Thác Thành, bất quá lại là thuộc hạ của tổng binh Sơn Đông ta, hiện giờ hắn ở phủ Quy Đức, thế lực có chút mỏng manh, chư vị hương lão có bằng lòng tới hỗ trợ chứ?
Mọi người đầu tiên là ngẩn ra, tiếp đó không biết là ai dẫn đầu quỳ lạy. miệng luôn mồm hô:
- Đa tạ ân điển của đại soái, đa tạ ân điển của đại soái.
Sơn Đông đó chính là vùng đất thái bình, phủ Quy Đức hiện giờ cũng tốt hơn so với đại bộ phận phủ huyện ở Hà Nam nhiều, mặc dù nói có thể làm quan ở địa phương tốt như vậy ai chẳng muốn, nhựng mọi người cũng hiểu rõ. nếu như Lý đại soái có thể tiến vào phủ Quy Đức. ai mà biết về sau có thể tiến vào nhà mình không!
Hơn nữa nhìn ra được Lý đại soái không phải là loại ngang ngược ức hiếp người khác. Những địa chủ này mấy hôm nay đi theo đã thấy được tác phong làm việc của Giao Châu doanh, cấp dưỡng đầy đủ. quân kỷ nghiêm ngặt, chưa từng tới phụ cận cướp bóc. hơn nữa còn hạn chế thủ hạ làm chuyện xấu. Bởi vì một chút sai lầm đã chém đầu mười mấy dân tráng.
Tác phong này mặc dù làm người ta sợ hãi, nhưng cũng làm người ta yên tâm. ít nhất sẽ không thôn tính bọn họ. mọi người theo quy củ mà làm việc.
Nói xong Lý Mạnh dẫn thân binh cùng tới bờ nam, đám địa chủ đứng dậy. ai nấy mặt mày hớn hờ. tới nay này quá chính xác. trong loạn thế cuối cùng tìm được thế lực đồng ý thu nhận nhân vật nhỏ như mình, hơn nữa thế lực này còn làm người ta yên tâm.
Còn chưa đợi bọn họ nghĩ ngợi, đã có thân binh tới giục bọn họ mau chóng đi thu dọn thi thể, mặc dù đã là trung thu, nhưng ban ngày mặt trời vẫn có chút oi nóng, những thi thể kia nếu không mau chóng chôn cất đốt cháy, sợ rằng sẽ sinh ra bệnh dịch tức thì.
Những người này hứng khởi đi điều động thủ hạ của mình, trên chiến trường thế nào cũng kiếm được một món tiền tài chậm chân sẽ bị người khác lấy mất.
ở bờ nam. bộ binh đã bắt đầu nghỉ ngơi, nhưng đội ngũ không tham chiến hoặc là cảnh giới hoặc là đang thu dọn.
Thi thể các chiến sĩ Giao Châu doanh cho chính bọn họ tự thu thập, chút tổn thất này so với những lưu dân phía trước kia thực sự không là gì cả.
Loại đối lập này làm các chiến sĩ không bi thương lắm nữa, hơn nữa trong huấn luyện ở Giao Châu doanh, lúc nào cũng được quân triệt tư tưởng, là chiến sĩ, lúc nào cũng có thể chết trên chiến trường, nhưng các ngươi chết vì Lý đại soái, chết vì bảo vệ người nhà của mình, đó là cái chết vinh quang.
Những binh sĩ khá mệt mỏi nhìn thấy Lý Mạnh cười ngựa đi tới đều lấy tinh thần đứng dậy. Lý Mạnh vội đưa tay áp xuống, nói:
- Mọi người chiến đấu vất vả rồi. không cần giữ lễ. ngồi xuống nghỉ ngơi đi.
Các binh sĩ đều cảm động không thôi, mặc dù Lý Mạnh không cho. nhưng bọn họ vẫn đứng dậy. tay trái đặt ngang ngực, hành quân lễ.
Lý Mạnh cưỡi ngựa đi một đoạn, phát hiện ra phía trước có người khóc lớn liền dừng ngựa lại, viên thiên tổng nhìn thấy Lý Mạnh dừng lại, còn cho rằng tiếng khóc kia làm đại soái không vui, vội tiến tới tự trách.
- Đại soái, hạ quan quân giáo thuộc hạ không nghiêm, để hạ quan đi nói với hắn.
Lý Mạnh ngăn lại, hỏi binh sĩ kia vì sao. hẳn là có chiến hữu chết trận nhưng quân đội đều rất khắc chế, vì sao người này lại bị thương như vậy.
Viên thiên tổng kia biết tình hình, nhỏ giọng nói:
- Là hai huynh đệ họ Vương, xuất thân từ điền trang....
Lý Mạnh thở dài, xuống ngựa chậm rãi đi tới nơi đặt thi thể, một người lính trường mâu quy trên mặt đất nhìn cỗ thi thể khóc lớn, Lý Mạnh đã biết tình cảnh của Vương Tam. tính quân công, người đệ đệ này đã đủ để giải ngũ về nhà, đồng thời vinh dự thành bình dân có đất đai.
Viên thiên tổng kia vừa muốn lên tiếng. Lý Mạnh lắc đầu. tới bên cạnh Vương Tam. cúi người xuống vỗ vai hắn Vương Tam quay đầu lại muốn quỳ xuống dập đầu thì Lý Mạnh đã đỡ lấy thở dài nói:
- Đợi đại quân trở về Sơn Đông ngươi có thể xuất ngũ rồi. có yêu cầu gì không? Bản soái có thể giúp ngươi... thương hội Linh Sơn, diêm đinh?... ngươi muốn tới chỗ nào?
Mấy nơi đó đều chỗ các binh sĩ xuất ngũ muốn tới nhất, thu nhập nhiều, lại còn có cơ hội đảm nhận tiểu lại của điền trang địa phương.
Vương Tam ngây ra nhìn thi thể của huynh trưởng, lau nước mắt kiên định ngẩng đầu lên, nói với Lý Mạnh:
- Đại soái, tiểu nhân không muốn về nữa. tiểu nhân muốn đi theo đại soái đánh trận giết sạch quân giặc...
Hôm Điền Kiến Tú. Hách Diêu Kỳ sai lưu dân lấp sông, cháu Lý Tự Thành là Lý Quá và con nuôi Lý Song Hỉ dẫn ba nghìn khinh kỵ từ đại bản doanh xuất phát ngay trong đêm. nói với La Nhữ Tài là có chuyện gấp về đại đại Nam Dương, nhưng thực tế là vòng qua thương du Qua Thủy tiến vào Sư Dương Vệ.
ở giao giới giữa Sư Dương Vệ và sông Huệ Tế . chính là trang viên của Cổ gia ở Thác Thành, cũng là kho lương của Giao Châu doanh.
Trang viên Cổ gia phòng bị trang nghiêm, gần như đã dùng tới tất cả lực lượng có thể dùng, còn có tráng đinh và hai quân chính quy của Giao Châu doanh.
Trận địa như vậy không phải là ba nghìn khinh kỵ bọn chúng có thể hạ được, bọn chúng không dám trì hoãn trực tiếp quan đạo và đường thủy từ Thác Thành tới phủ Quy Đức.
Đây là con đường mà trang viên Cổ gia vận chuyển lương thực phải qua, nhưng mà thuyền bè trên sông thì bọn chúng không thể làm gì.
Trên đường bộ có xe ngựa vận chuyển, nhưng bọn chung mới tới. những cỗ xe kia quây lại thành vòng, binh sĩ Giao Châu doanh áp tải lương thảo dùng trường mâu và súng gác lên xe. lấy xe làm thành mà đánh.
Đây là trung tâm phủ Quy Đức, chỉ cần không bị công phá ngay, thì viện binh sẽ lập tức tới nơi.
Lý Song Hỉ và Lý Quá căn bản không thể làm gì. ngược lại còn có nguy hiểm bị tiêu diệt, kết quả ngày thứ hai Lý Quá dương cờ trắng, nói có tin khẩn muốn đưa cho Lý đại soái.
Nhận được tin quan quân không dám chậm trễ. vội vàng phái khoái mã đưa ngay tới chiến trường.
Nội dung bức thư rất đơn giản. Lý Tự Thành nói lần này phản bội minh ước là do La Nhữ Tài xúi giục, sấm doanh sẽ rút lui ngay, mong Lý tướng quân hạ thủ lưu tình, nhưng lần này Lý Mạnh không tin.
Sau khi chém giết một hồi mới thả cho bọn chúng đi không truy kích, đã coi như là hạ thủ lưu tình rồi.
Tháng 9 năm Sùng Trinh thứ 14. tổng đốc Sơn Đông là Lý Mạnh ở tây bắc Thác Thành đại phá liên quân Lý Tự Thành và La Nhữ Tài. chém chết năm vạn. địch lui năm mươi dặm.
Nhưng trong ghi chép của triều đình, Lý Mạnh giết được hơn hai nghìn tên địch, địch chỉ hơi lui bước, nhưng Lý Mạnh báo tin đại thắng, làm chư thân trong triều và nhân sĩ thiên hạ cùng cười nhạo.
/539
|