Thủ đoạn của một chi quân đội uy hiếp kẻ địch, có rất nhiều t́nh huống là dựa vào khí thế hoặc có thể nói là thanh thế nếu như thanh thế kinh thiên địch nhân bị dọa sợ hăi, sĩ khí xuống thấp, sức chiến đấu cũng sẽ giảm xuống rất nhiều, mà bên ta th́ sĩ khí sẽ trở nên đại chấn, tới lúc giao chiến chân đao chân thương, tất nhiên cũng sẽ chiếm tiện nghi rất lớn.
Để thoả măn hiệu quả đột nhiên xuất hiện một con rồng sáng ở trước mặt Thát Lỗ, quân nhu của đại doanh Lư Mạnh thật đúng là vắt hết óc suy nghĩ, hiệu quả vô cùng tốt.
Quang long do đại quân mấy vạn tạo thành hiên ngang ở ánh nh́n soi mói của quan binh quân tướng Thát tử, hạ trại đại doanh cách đại doanh binh mă Thát Tử ba dặm, binh mă Thát Tử câm như hến, nơm nớp lo sợ không dám ra doanh tiếp chiến.
Bất kể là mâu thuẫn như thế nào, bất kể vừa rồi giữa các kỳ trong doanh có xung đột lợi ích ǵ, mọi người có tranh luận ǵ với hướng đi sau này và chiến đấu ngày mai, ở trước mặt đại quân như vậy đều yên lặng như tờ, ai cũng không nói lời nào, sắc mặt xám xịt cực kỳ.
Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm ở dưới sự bao bọc của thân vệ tinh thần gần như suy sụp, cũng may mấy quan quân Mông Cổ lâu năm một mực không để cho gă ầm ĩ, gă chỉ đành ở đó th́ thào lẩm bẩm:
“Sao có thế như thế, sao có thể như thế không phải nói tới nước Minh này để kiếm chiến công sao, tỷ tỷ của ta sẽ không gạt ta...”
Hai người - đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái và Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái cũng không kịp căi vă ǵ. A Ba Thái đứng nh́n mà thở ph́ pḥ từng ngụm, thật vất vả mới b́nh tĩnh trở lại, giọng run rẩy nói: “Các doanh đề pḥng, các doanh đề pḥng, cẩn thận quân Minh nhân cơ hội tấn công đại doanh, Đàm Thái ngươi nhanh đi bố trí, giám sát chặt chẽ các nơi tuần tra cho ta”.
Sắc mặt Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái cho dù ở ngoài sự chiếu rọi của ánh lửa cũng trắng bệch một mảnh, không biết nên nói ǵ cho phải, bây giờ nghĩ lại sự căi vă vừa rồi thật buồn cười, bây giờ cho dù muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy, nhẫn nhịn nửa ngày mới thốt ra được mấy câu, giọng ấp úng nói:
“Quân Minh có thể xuất hiện ở cánh hông quân ta đột ngột như vậy. Trước đó không có chút tin tức, có lẽ cũng là hành quân gấp, hiện giờ tối om, bọn họ cũng phải ngủ, nghỉ ngơi, để hạ quan tới đêm khuya dẫn người qua bí mật đánh úp doanh trại địch, đánh tan những con khỉ quân Minh hát tuồng trước mặt này!”
“Hoang đường. Hoang đường, ngươi muốn bí mật đánh úp doanh trại địch, th́ dẫn người Lưỡng Hoàng Kỳ tự đi đi, binh mă chúng ta không phải là không cả ngày mệt nhọc, ngươi cho rằng lúc này nhân mà c̣n có lực sao, c̣n không mau đi các nơi tuần tra, những kẻ trên thảo nguyên cùng đi theo kia, nếu không ước thúc, chỉ sợ sẽ lập tức rối loạn!”
Giọng nói và nét mặt Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái đều nghiêm. Nhưng Đô thống Chính Hoàng Kỳ lần này không có dũng khí ǵ để tranh luận, hành lễ dẫn thủ hạ cũng đang ủ rũ cùng đi làm việc đàn áp.
Trước mắt đại doanh binh mă Thát Tử hoàn toàn rối loạn. Cái gọi là cấm đi lại ban đêm cũng bị người ta vứt sang một bên. Ai cũng muốn biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ. Rất nhiều binh sĩ ở trong doanh trướng căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ ở bên ngoài. Nhưng thanh thế kinh thiên, càng là như thế, càng sợ hăi cực kỳ.
Mấy Đô thống, Tá Lĩnh đều dẫn thân binh của ḿnh bắt đầu đàn áp ở các nơi. Bối lặc Đồ Lý Sâm mặc dù gần như suy sụp. Nhưng quân tướng phía dưới dẫu ǵ vẫn hiểu chút chuyện, cũng đều phải người đi ra ngoài hiệp trợ Măn Bát Kỳ động thủ dẹp yên cục diện. Nhưng hành động như vậy có thể được ǵ chứ. Nhiều nhất cũng chỉ là duy tŕ để không vỡ doanh mà thôi.
Đợi tới khi Đàm Thái bỏ đi. A Ba Thái đứng ở trên đài gỗ đột nhiên cảm thấy choáng váng một trận, lung lay ở đó mấy cái. Nếu không phải Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh đưa tay ra đỡ, chỉ sợ người sẽ ngă chổng vó trên đài gỗ. Trên mặt Nhạc Nhạc đă sớm không c̣n thần thái trầm ổn ǵ, bộ dạng đều là lo lắng và thấp thỏm không yên.
“Tối nay sẽ tuyển ba mươi kỳ đinh trung dũng có thể tin cậy của Tương Lam Kỳ chúng ta. Mỗi người mấy thớt ngựa, bảo bọn họ thừa dịp đêm tối mà chạy. Trở về Thịnh Kinh báo tin. Con.., con cũng đi theo cùng. Tối nay đi!”
Nhạc Nhạc nghe thấy lời này. Mặt đỏ bừng bừng, vội mở miệng nói:
“ A mă. Chỉ là chút quân Minh thôi mà. Ngày mai chúng ta đánh tan bọn chúng, cùng về quan ngoại!”
Tiếng động lớn bên ngoài cũng lắng đi một chút, đại quân mấy vạn đều đạt tới vị trí dự tính hạ trại, vội hạ trại và doanh vào đêm trong sự khua chiêng gơ trống. Nhưng ánh sáng kia lại khiến cho áp lực trong ḷng người khác không nhỏ đi chút nào. A Ba Thái khôi phục chút tinh thần, miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt của gă vẫn luôn nh́n chằm chằm quân Minh bên kia, mở miệng lộ vẻ sầu thảm nói:
“Ngày mai đi, sợ là không về được!”
Chủ tướng một quân rất ít khi nói những lời ủ rũ trước mặt người khác, nhưng lúc này A Ba Thái đă không c̣n sự trấn định và lăo luyện như ban ngày, gă đă trận cước đại loạn. Có điều lời bảo Nhạc Nhạc rời đi, gă không nói tiếp, mới vừa rồi là xót con, nếu lúc này Nhạc Nhạc đi, ngày mai bọn quư nhân Măn Mông trong doanh sợ là đều xôn xao. Nghĩ một chút, A Ba Thái mới mở miệng nói:
“Tối nay nếu có đi tập kích lén doanh trại địch ban đêm, không cần ngăn cản, để bọn họ đi thử chút là được!”
Nhạc Nhạc thường là trấn thủ vào buổi tối, nếu có người muốn hành động, không có sự cho phép của Nhạc Nhạc, vậy trên cơ bản không có kết quả ǵ, nhưng ư những lời này của A Ba Thái là ḿnh không đồng ý với ý mạo hiểm của Đàm Thái nhưng nếu Đàm Thái muốn đi đánh lén doanh địch ban đêm, gă cũng sẽ không cản trở, xem như là ngầm đồng ý.
Cục diện như vậy, cũng không thể nói tới ổn thoả ǵ, có một số chuyện muốn thử th́ cứ thử đi.
Trận chiến với quân Đăng Châu này, khiến toàn bộ ḷng tin tích góp từng tí trong thắng lợi mấy chục năm với quân Minh trong binh mă Thát Tử sụp đổ, vốn quân Minh hành quân ban đêm như vậy, hơn nữa khi bọn họ đóng quân, nếu ở lúc trước đó, chỉ sợ đă sớm có quân tướng Thát Tử chờ lệnh lănh binh ra khỏi thành, trực tiếp đánh tan quân Minh đối diện, sau đó trở về ngủ ngon giấc.
Nhưng chinh chiến ban ngày hôm nay, khiến bọn họ tâm gan đều lạnh, với sức chiến đấu đột nhiên tăng một bậc của quân Minh , huống chi trước mắt lại là đại quân thanh thế lừng lẫy, trước đó không lộ ra chút bộ dạng ǵ, ở ban đêm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ngang nhiên mà chặn đường lui nhà ḿnh, nhất định là có chỗ để dựa đẫm, quân đội quân Minh kia dám xuất chiến, trong ḷng tự nhiên cho rằng chi quân Minh ngoài doanh này so với chi quân Đăng Châu kia mà nói, chiến lực chắc ngang hàng thậm chí là mạnh hơn.
Có suy nghĩ như vậy, từng hành động liền càng cẩn thận dị thường...
“Nghe nói vào thời Tát Nhĩ Hử năm đó từng có một trận chiến như vậy, binh mă Đại Minh một tay cầm đuốc, một tay cầm binh khí, c̣n Thát Tử th́ ở trong bóng tối, hai bên huyết chiến ban đêm, kết quả quân tốt Thát Tử đều ở chỗ tối, thừa dịp loạn đánh lén, kết quả trận chiến ấy quân Minh đại bại đúng không?”
Doanh tướng của tướng quân trấn đông, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đă đóng xong. Lý Mạnh ở bên trong cười hỏi mấy tên phụ tá và quân tướng bên cạnh, điển cố này cũng là sau khi hắn làm tham tướng, t́m ghi chép trận điển h́nh các nơi, hôm nay đang lúc giơ đuốc thị uy ngoài đại doanh Thát tử, liền nghĩ tới đối phương có thể chọn dùng cố sự Tát Nhĩ Hử này không, thừa dịp đêm đánh, dùng tối đánh sáng. Đương nhiên bên lăo doanh do Lư Mạnh suất lĩnh cũng đă chuẩn bị kỹ càng, chờ đánh phủ đầu.
Ở bên cạnh người có thể trả lời câu hỏi như vậy cũng chỉ có chủ bộ Viên Văn Hoành, trên mặt của gă cũng có vẻ mệt mỏi, dù sao thân cũng là văn nhân nhưng lại cưỡi ngựa hành quân theo đại quân, thật sự là mệt mỏi muốn chết, nhưng gă chẳng khác ǵ thư kư riêng của Lư Mạnh, đại soái không nghỉ ngơi, bên gă đương nhiên không thể đi ngủ được.
“Đây chẳng qua là chuyện cười của người ghi chép đương thời mà thôi, ngày đó lúc đại quân Đại Minh xuất quan, vốn là từng bước ưu thế, nhưng lại muốn làm thêm việc ǵ mà mấy lộ cùng tiến, kết quả thủ lĩnh phản loạn suất lĩnh binh mă các lộ đánh tan. Lúc này mới có việc Tát Nhĩ Hử thảm bại!”
Lư Mạnh chỉ là muốn bầu không khí trong quân trướng thoải mái một chút, mới nói điển cố này, nghe được Viên Văn Hoành giải thích, hắn cười gật đầu, hết thảy đều dàn xếp xong, sự mệt mỏi của hành quân cũng bắt đầu dâng lên, nhịn không được ngáp một cái, mấy tên phụ tá và thuộc cấp phía dưới đều khom người muốn lui ra Lý Mạnh khoát tay, mở miệng nói:
“Nghỉ ngơi không vội, bản soái đi các nơi tuần tra đă, các vị cũng phải như thế, thanh thế này mặc dù to lớn, nhưng khoảng cách với tặc binh Thát Lỗ gần như vậy, cũng phải cẩn thận một trăm hai mươi phần”.
Nói xong Lư Mạnh từ chỗ ngồi đứng lên, mấy người xung quanh đều đồng loạt khom người, không kiêu không nóng nảy, thanh thế làm sao uy hiếp là một chuyện, nhưng tŕnh tự, quá tŕnh nên làm th́ không thể thiếu, đều phải hoàn thành, đây mới là thứ bảo đảm doanh Giao Châu từng bước thắng lợi, chỉ có làm xong từng bước tŕnh tự nên làm, mới có thể hạ khả năng nguy hiểm xuống thấp nhất, như vậy tính toán và tỷ lệ thắng lợi mới có thể lớn, chứ không phải phạm sai lầm tạm thời, hỏng hết toàn bộ.
-o0o-
Lư Mạnh mặc giáp toàn thân đi ra khỏi soái trướng, thân binh bên cạnh dắt ngựa qua. Những thân binh này đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong doanh Giao Châu. Nhưng lúc này đều mặt đầy mệt mỏi, Lý Mạnh ở trên ngựa cười hỏi:
“Có phải muốn ngủ không?”
Thân binh kia c̣n tướng những lời này của đại soái là trách móc, lập tức mặt đỏ lên, đứng yên ở đó, lớn tiếng trả lời:
“Hồi bẩm đại soái, ty chức không mệt!”
“Ha ha, không cần khẩn trương như vậy, bản soái cũng mệt, ngày mai c̣n phải dậy sớm, ngày mai c̣n phải giết sạch Thát Tử bên kia, đến lúc đó chỉ sợ c̣n phải mệt hơn nữa ấy chứ!”
Thân binh kia dùng thế đứng nghiêm tiêu chuẩn mặt đầy vẻ hưng phấn, mở miệng nói lớn:
“Xin đại soái yên tâm, giết Thát tử, cho dù là giết trong ba ngày ba đêm, ty chức cũng sẽ không biết mệt, đây là chuyện cực vui, sức mạnh các huynh đệ rất sung túc ạ!”
Lư Mạnh cười kẹp ngựa, bắt đầu tuần tra ở trong doanh, binh lính doanh Giao Châu có một điểm bất đồng với quân đội khác, có thể ở sau khi hành quân và tác chiến vất vả, không hề có câu oán hận nào, tiến hành xây dựng doanh trại cẩn thận, hiệu suất cũng không chậm, có điều những binh lính b́nh thường này đều giống những thân binh kia, trên mặt đều có vẻ rất mệt mỏi , nhưng thấy đại soái bọn họ cũng không ngủ, cổ vũ tuần tra qua lại, sự mệt mỏi này cũng đều bị vứt sang một bên, nhiệt t́nh mười phần.
Ở chỗ cḥi gác đài gỗ phía bắc đại doanh Thát tử, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng chẳng thèm quản mấy chuyện như nghỉ ngơi ǵ đó, vẫn luôn nh́n đại doanh đối diện ngơ ngác.
Chỗ đại doanh doanh Giao Châu, ngoại trừ nguồn sáng tất yếu, đuốc đều lần lượt bị dập tắt, theo sự bố trí đại doanh dần dần hoàn thành, tiếng vang như sấm vừa rồi cũng dần dần lắng xuống, ngược lại ở trong đại doanh A Ba Thái ở, vẫn xôn xao không ngừng.
Uy thế bên kia giảm bớt không ít, chỗ đại doanh Thát Tử cũng yên tĩnh trở lại theo, bọn lính mệt mỏi thành như vậy cho dù có kích động thế nào đi chăng nữa, cũng muốn ngủ, nếu hoảng loạn như thế, th́ không có chút trợ giúp ǵ với mọi chuyện, hơn nữa bên ngoài c̣n có tinh nhuệ Măn Bát Kỳ như hung thần ác sát tuần tra, vẫn không nên gây chuyện là hơn.
Đại doanh đối diện cách ḿnh nhiều lắm là khoảng cách ba dặm, tiếng động thanh thế từ lúc bắt đầu tới lúc đại doanh hạ trại, nhanh chóng an tĩnh lại, sự nhanh chóng giống như không cần ǵ để chuyển từ động sang tĩnh, lại khiến cho trong ḷng A Ba Thái phát rét, vốn đêm đông chỉ rét lạnh, nhưng A Ba Thái mặc áo lông từ trong tới ngoài đều như rót vào hầm băng.
Xem ra phỏng đoán của ḿnh quả nhiên không sai, chi quân Minh đột nhiên xuất hiện ban đêm này đúng là cường quân, sợ là không kém chi quân Minh ban ngày, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cảm giác trạng thái ḿnh lúc này giống như lúc uống rượu quá nhiều, có chút không phân rơ được cái ǵ là thật cái ǵ là giả.
Mấy lần nhập quan của quân Thanh, cùng với mấy lần khổ chiến trước khi chưa nhập quan với quân Minh , A Ba Thái đều tham gia. Kinh nghiệm mấy lần này mang lại cho gă chính là, quân đội quân Minh nhóm sau không bằng nhóm trước, càng ngày càng yếu, càng ngày càng không có sĩ khí, bản thân tới đây lần nữa, liền chính là hái quả đào chín mọng. Sợ là hoàng thân quốc thích các cấp của nước Thanh và Hoàng Thái Cực đều nghĩ như thế, bằng không bên Thịnh Kinh cũng không để hoàng thân quốc thích thoải mái nhiều năm như vậy tiến vào kiếm công trận.
Hoàng đế Hoàng Thái Cực nh́n xa hiểu rộng, phán đoán đó là cực kỳ cặn kẽ chính xác, gă cũng có thể làm ra phán đoán như vậy, ngẫm lại phán đoán của ḿnh cũng sai, nước Minh đúng là yếu, không phải là trước khi tới, Binh bộ Thượng thư nước Minh c̣n phái người tới cầu ḥa sao, không phải trước khi tới, gần mấy chục vạn quan binh nước Minh bị đại quân lưu dân quét sạch sao, đế quốc lâu đời như vậy, từ trước tới nay đều từ rễ đến ngọn nát đến cực điểm. Chỉ cần đẩy nhẹ, quái vật lớn này sẽ ngă.
Từ sau khi nhận lệnh nhập quan cũng giống như gă dự tính, quan binh nước Minh dọc đường th́ không thấy đâu, trên cơ bản không hề chống cự, có mấy quan viên thành tŕ có tâm chống cự, cũng tổ chức ra chống cự hữu hiệu, nhưng sự chống cự như vậy ở sự công kích của đại quân đều không chịu nổi một kích, những điều này đều là b́nh thường, hoàn toàn ở trong dự liệu.
Nhưng tới gần Sơn Đông, điều này liền không đúng nữa, hoàn toàn không ở trong lẽ thường, đế quốc suy nhược như Đại Minh, sao đột nhiên bỗng xuất hiện quân đội như vậy.
Nếu có quân đội như vậy, những đại quân lưu dân kia chẳng phải đă sớm bị b́nh định sao, v́ sao đến bây giờ vẫn c̣n mạnh mẽ như vậy, A Ba Thái càng nghĩ càng hồ đồ, thân thể cũng lung lay. Mấy tên thân binh bên cạnh đều khẩn trương muốn chết, đưa tay định giúp.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ho khan mấy tiếng, xoay người lại, khoát tay với mấy tên thân binh, mở miệng chán nản nói:
“Nh́n tiếp cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, không nh́n cũng được.., đáng tiếc không nên để Hồ Lý Hải đi chịu chết sớm như thế, bằng không hỏi kỹ càng gă một chút, cũng không cần tŕ hoăn thời gian ở trong này như vậy”.
Ồn ào lâu như vậy, hai bên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chiến đấu ban đêm với Thát Tử mà nói không phải là lựa chọn tốt, với bên Lư Mạnh cũng thế.
Chỗ đại doanh doanh Giao Châu, ngoại trừ nhân viên canh gác tuần tra ban đêm, những người c̣n lại đều nghỉ ngơi. Lý Mạnh nằm ở trên giường, đèn trong soái trướng cũng đă thổi tắt. Lư Mạnh nh́n lên đỉnh trướng bồng đen nhánh, nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, đại thế thiên hạ ḿnh mưu tính rất tốt.
Nhưng lần nào t́nh thế cũng đều biến hóa nhanh hơn, cục diện thiên hạ hoàn toàn tự nó vận hành, không thay đổi theo mong muốn của ḿnh, kể từ sau khi ở cảnh nội phủ Hoài An biết tin kia, đại quân lập tức quay về, bắt đầu đi vội.
Dựa vào ngă thông đường binh trạm ở cảnh nội Sơn Đông và bắc bộ nam Trực Lệ, nội bộ cung ứng tiếp tế, động viên đại quân tiếp ứng, lúc này mới dùng tốc độ tương đối nhanh trở lại, lần này quay ngược lại cũng không lo, nhưng rất nhiều mưu kế suy tính trước kia ở nam Trực Lệ chỉ sợ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
“Ngày mai c̣n phải khai chiến, đi ngủ sớm thôi, không biết Hoành nhi ở Tế Nam có nghe lời mẹ nó không, không biết thân thể Vân Dao thế nào...”
Lư Mạnh suy nghĩ miên man mà thiếp đi, trong lúc mơ hồ nghe được bên ngoài có chút động tĩnh, có điều cũng không để ý, Lý Mạnh chỉ trở ḿnh trên giường, ngủ rất say.
Vào giờ Tư, bất kể là đại doanh Thát Tử hay là đại doanh doanh Giao Châu, đều trở nên yên tĩnh, bọn lính bất kể là sĩ khí dâng cao hay là tinh thần xuống thấp, đều ngủ để bổ sung sự mệt mỏi cả ngày. Trong quân doanh Thát Tử chộp một vài tù binh trước kia tra hỏi, muốn hỏi thăm Lý Mạnh này rốt cuộc là người nào.
Có điều tin tức đạt được từ miệng những người này, cũng không nhiều hơn mấy chữ nh́n thấy trên cờ xí là bao, điều này càng khiến cho trong ḷng quân tướng Thát Tử càng thấp thỏm.
Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái vẫn mang kỵ binh thủ hạ ra khỏi doanh, đừng thấy Đàm Thái hung hăn nhất vào buổi tối, có điều không ai biết, gă gần như là người sợ nhất trong quân đội Măn Mông, trong đại chiến ban ngày, xông trận của cánh trái chính là do gă suất lĩnh. Đàm Thái để tay lên ngực tự hỏi, sự chỉ huy của ḿnh và sĩ khí chiến ư của đội kỵ binh phía dưới, c̣n cả đủ loại hành động lúc khai chiến, đều không có chút vấn đề ǵ.
Nhưng bộ tối đối phương không chỉ chặn tiến công bên ḿnh, hơn nữa c̣n phản kích đánh trả, chuyện này cũng chưa tính là ǵ. Đợi tới khi đội ngũ súng hỏa mai đối phương đi tới trước mặt trận pháo, suất lĩnh kỵ binh lao ra, việc nổ súng của súng hỏa mai đối phương, lúc này thực sự là cơn ác mộng.
Lúc ấy thật sự giống như là nổi lên một trận gió thép và lửa rực, c̣n thấy bọn kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ mặc áo giáp, xưa nay dũng mănh gan dạ, giống như lá rụng trong gió lập tức ngă xuống, hơn nữa cực kỳ nhanh chóng, gió lốc đáng sợ này đă thổi bay toàn bộ đại quân Măn Mông.
Đây rốt cuộc là quân đội như thế nào, đội ngũ do Đàm Thái suất lĩnh đều là tiên phong của Chính Hoàng Kỳ, chứng kiến được sự đáng sợ của đối phương ở khoảng cách gần nhất, khiến gă tim mật đều lạnh.
Buổi tối sở dĩ yêu cầu bí mật đánh úp doanh trại địch, thứ nhất là v́ sĩ khí cả đại doanh bị sự hành quân lừng lẫy buổi tối này thị uy khiến hạ xuống thấp cực kỳ. Nhất định phải có hành động đối chọi lại, thứ hai là Đàm Thái muốn dẫn nhân mà thân binh của ḿnh quay về quan ngoại trước. Gă thật sự sợ, Thiên hạ Đại Minh này, sao có thể khắp nơi đều tà môn như thế được, quá tŕnh trở về chắc chắn sẽ không khó khăn như vậy, cũng có thể có một phiếu bắt người cướp của
Hơn nữa trong ḷng Đàm Thái tính toán vô cùng rơ ràng, ḿnh dẫn Lưỡng Hoàng Kỳ trở lại quan ngoại dù sao cũng là bảo tồn thực lực thân binh cho hoàng đế, cho dù bị xử phạt, nhất định là không đáng tội chết. Cùng lắm th́ trước tiên chịu thấp mấy năm, rồi chắc chắn c̣n có thể leo lên được vị trí hôm nay.
Gă không biết tính toán của ḿnh A Ba Thái có biết hay không, chỉ là biết vừa rồi lúc dẫn hơn một ngh́n ba trăm tên kỵ binh ra khỏi doanh. Nhạc Nhạc mở cửa rộng để tiện cho gă, hết thảy đều cố hết sức làm không tiếng động, mà ngay cả khi cửa doanh bên này mở ra, dời chướng ngại vật trên đường, cũng làm rất im lặng.
Ngựa của hơn một ngh́n tên kỵ binh này đều bị trùm đầu, trên vó ngựa đều bọc vải dày và da lông. Như vậy có thể bám đảm im lặng hết sức, về phần hướng đi tới, th́ lấy kỵ binh hàng đầu làm điểm chuẩn, ai cũng đều nh́n chằm chằm gáy của người trước.
-o0o-
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa giữa hai đại doanh, thật cũng không lo chạy tán loạn, Đàm Thái dẫn người ra khỏi doanh, nh́n đối diện cũng bộ dạng một mảnh im lặng, hẳn là không phát hiện động tĩnh bên này.
Nhưng vừa thấy bố trí bên đối diện, trong ḷng Đàm Thái thầm mắng. Đại doanh quân Minh đối diện ở khoảng cách cách hàng rào doanh hai trăm bước. Mỗi khoảng cách nhất định, để lại một chậu than. Nh́n xa xa lốm đa lốm đốm, bố trí như thế, nếu tới gần trong hai trăm bước, áng sáng sáng bừng, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Mà bên ḿnh, không có hỏa khí có thể bắn xa như vậy, đại pháo đều vứt ở trên trận địa, đối phương c̣n có hàng rào doanh, không biết chừng cũng đă đào một chiến hào, cho dù đánh lén tới trước mặt, cũng sẽ khiến đối phương phản ứng kịp thời, điều binh pḥng thủ, đánh trong đêm, sợ nhất là giằng co, lại nh́n cục diện này, rất khó mà không giằng co.
Quét nh́n toàn bộ quân doanh Đại Minh , ở phía đông doanh địa, có một chỗ tựa hồ là chưa bố trí xong hết, Đàm Thái cẩn thận đánh giá bên kia, quả nhiên bố trí ở đó có chỗ hổng, đây dù sao cũng là hạ trại buổi tối, loại tạo dựng công tŕnh bằng gỗ này, rất nhiều đều là hoàn thành qua loa, căn bản không muốn tốn quá nhiều khí lực, muốn nhân thời gian nghỉ ngơi.
Bên đó có lẽ là một cửa đột phá. Đàm Thái một ḿnh đánh ngựa lặng lẽ tới gần, địa h́nh đất phẳng ở khu vực này cũng không nhiều, hoặc là ruộng dốc hoặc là hầm hố, muốn tới trước mặt hàng rào doanh, tựa hồ là không có đường, cho nên cũng không đặt thứ như chậu than để chiếu sáng.
Đây có lẽ là một cơ hội, Đàm Thái ở trong bóng tối nh́n cẩn thận hồi lâu, lại phát hiện đường này nh́n mặc dù không bằng phẳng, nhưng kỵ binh cũng không phải là không thể đi.
Đàm Thái thấy được điểm này nhịn không được mừng rỡ trong ḷng, kể từ khi giao chiến với quân Minh , quân Minh luôn sẽ v́ một số vấn đề khó hiểu mà thua trận, như làm việc ngu ngốc để mấy lộ cùng tiến, hoặc là một gă quan văn nhỏ can thiệp quyết sách của chủ tướng, vân vân, hôm nay hàng rào doanh này có lẽ chính là một chỗ hổng, một sơ hở, là hiệu quả lớn nhất của đánh lén ban đêm, chỉ cần bắt lấy lỗ hổng này, không biết chừng có thể lập tức đánh tan đối phương.
Đàm Thái vừa phái người trở về doanh bẩm báo A Ba Thái triệu tập binh mă, vừa suất lĩnh kỵ binh bắt đầu lặng lẽ vận động về phía bên kia, bởi v́ dự pḥng, cho nên tiếng vang do vận động phát ra rất thấp, quân Minh hăn là không chú ư tới.
Tướng lănh bại trận, có đôi khi đầu óc không tỉnh táo, sai lầm xuất hiện liên tiếp, sẽ khiến thất bại càng lớn...
Ở bên ngoài hàng rào doanh của quân Minh , thỉnh thoảng có thể thấy binh sĩ tuần tra đi qua, nếu là trước kia có lẽ Đàm Thái sẽ trực tiếp phái người giết chết lính gác, nhưng lúc này lại đặc biệt lo kinh động quân Minh trong doanh, cẩn thận cực kỳ.
Có điều quân Minh này quả thật cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vị trí này có lẽ là tưởng địa h́nh dường như khó để hành động, nên người tuần tra cũng rất ít tới đây, so với sự sáng ngời của doanh địa quân Minh , vị trí quân doanh Măn Thanh liền có vẻ có chút tối tăm, ở trong đêm tối rất khó phát hiện vị trí người trước doanh.
Đây cũng là do A Ba Thái và Nhạc Nhạc cố ư tạo điều kiện đánh lén cho quân Măn Châu Lưỡng Hoàng kỵ do Đàm Thái suất lĩnh. Tới lúc này, Đàm Thái cảm thấy cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, nên ngược lại không dám khinh thường, nín thở ngưng thần ở đó chờ đội binh sĩ tuần tra quân Minh này đi qua.
Đợi tới khi binh lính tuần tra của quân Minh đi qua, bọn kỳ đinh của Lưỡng Hoàng Kỳ bắt đầu ở dưới sự suất lĩnh của Đàm Thái chậm răi tới gần phía trước, lúc tới khoảng cách bốn trăm bước, tất cả mọi người đều lặng lẽ xuống ngựa, mấy tên thân binh Đàm Thái lấy dây thừng ở trong hầu bao ngựa ra, bắt đầu ḅ lổm ngổm về phía trước.
Người phía sau không dám làm ra tiếng động ǵ, đều đợi ở tại chỗ, vị trí này thật đúng là không có người nào. Đàm Thái ở nguyên chỗ chờ quả thật có chút hưng phấn.
Ở đại doanh Măn Thanh bên kia, phụ tử A Ba Thái và Nhạc Nhạc cũng đă ở cḥi gác bên cạnh hàng rào doanh quan sát đối diện cẩn thận, giữa hai đại doanh quả thật có khu vực tối, tin tức bên Đàm Thái đă truyền về. Mặc dù Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái không tin đối phương sẽ mở ra cơ hội để đánh lén doanh trại ban đêm dễ dàng như vậy.
Nhưng dù sao cũng là một hy vọng, cục diện bất lợi như bây giờ, đường lui phe ḿnh đều bị người ta chặn kín. Nhân số của đối phương lại nhiều hơn ḿnh, sĩ khí càng cách biệt một trời một vực, có chút hỵ vọng thắng lợi cũng phải nắm chặt lấy, bên Đàm Thái nếu có cách, bên này cũng không thể không triệu tập tinh nhuệ Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ chờ lệnh, tuỳ thời chuẩn bị chờ cơ hội đánh ra.
Lúc này vùng đất giữa hai doanh càng im lặng cực kỳ, xem ra đối phương căn bản không hề phát hiện, nếu đánh lén ban đêm dạng này bị phát hiện, chắc hẳn đă sớm nhân mă xôn xao, náo loạn.
Thời gian im lặng càng dài, hy vọng này lại càng lớn, Nhạc Nhạc đă phái người mở cửa doanh phe ḿnh ra tránh cho tới lúc đó làm chậm thời gian đánh ra.
Mấy tên thân binh Đàm Thái đi qua bên kia, bên này quả nhiên không có người nào, ở lúc có đội tuần tra quân Minh đi qua bên này, mọi người đều tự động nằm sấp xuống đất, sợ bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc cũng ṃ tới bên cạnh hàng rào doanh, bên này đích xác là làm rất qua loa. Rơ ràng v́ nguyên nhân địa h́nh mà ngay cả chiến hào cũng không đào, ngay cả biện pháp báo động trước cũng không có, hoàn toàn trống không.
Mấy tên thân binh của Đàm Thái ngăn hưng phấn trong ḷng, cầm dây thừng trong tay buộc ở trên hàng rào doanh, thắt một nút thắt, mấy người lại cầm dây thừng trong tay buộc nối với nhau, chạy rón rèn trở về trong đội ngũ, đă sớm có người ở sau lên theo, tiếp lấy dây thừng. Khoảng cách này th́ dây thừng của một tên lính mang theo c̣n lâu mới đủ.
Chiều dài này đều được mấy sợi đây thừng bọn lính Thát Tử nối đủ. Đàm Thái thấp giọng hạ mấy mệnh lệnh, những dây thừng nối buộc ở trên hàng rào doanh đều được buộc ở trên ngựa. Bọn binh sĩ Thát Tử th́ rút vũ khí của ḿnh ra, rối rít lên ngựa chuẩn bị, đợi tới khi hàng rào doanh bị kéo ra, sẽ trùng sát vào.
Dây thừng bị buộc ở trên ngựa, kỵ binh rối rít lên ngựa, mười mấy thớt ngựa kéo dây thừng về phía đại doanh Măn Mông, c̣n kỵ binh c̣n lại th́ đều hướng về phía đại doanh quân Minh .
“Động thủ!”
Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái quát khẽ một tiếng, mười mấy thớt ngựa của kỵ binh kéo đây kia phát lực đồng tḥi dây thừng lập tức bị kéo căng, hàng rào doanh này đều có một phần ba cọc gỗ chôn ở dưới đất, mười mấy thớt ngựa đồng thời phát lực, đây chính là lực lượng rất lớn, nghe két két mấy tiếng.Cọc gỗ cửa hàng rào doanh chôn ở đó đều bị bứt ra, đoạn hàng rào doanh ở hướng này đă bị mười mấy thớt ngựa kéo mạnh ra. Đàm Thái ngồi trên lưng ngựa thấy việc này, trong ḷng cực kỳ hưng phấn lúc này cũng chẳng để ý im lặng ǵ, ở trên ngựa hô lớn:
“Chúng tiểu nhân, xông vào, cho bọn Hán cẩu này biết tay!”
Ban đêm tập kích doanh, cục diện như vậy, hơn ngh́n tên kỵ binh nhảy vào doanh địch, đại chém đại giết, quấy nhiễu chấn động, tất cả mọi người đang ngủ say bên trong đều hồ đồ, không biết bao nhiêu người tới tập kích doanh, nhất định sẽ bối rối dị thường. Đừng thấy quân Minh đây là đại quân mấy vạn, nhưng chỉ hơn ngh́n kỵ binh Thát Tử này cũng đă đủ khiến nó sụp đổ.
Những kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ này đều hét lớn, lúc này cũng không phải là lúc im lặng, phải tận lực khiến động tĩnh này càng lúc càng lớn mới tốt.
Một bên dọa quân Minh kinh hăi, một bên thông báo cho đại doanh phe ḿnh, để người tiếp sau đuổi kịp, ở trong tuyệt cảnh như vậy, lại được trời thương, ban cho cơ hội bí mật đánh úp doanh trại địch vào ban đêm như vậy.
A Ba Thái bên kia cũng chú ư tới động tĩnh bên này, thanh âm hưng phấn cũng đă biến điệu, luôn miệng thúc giục các đội kỵ binh đă chuẩn bị xong mau ra doanh đuổi qua.
Đô thống Đàm Thái giục ngựa đi đầu, đoạn đường này quả thật có chút khó đi, bên cạnh có ba bốn tên kỵ binh đều người ngă ngựa đô, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần xông vào được, vậy th́ mọi sự đều đại cát.
Lúc này cũng không chú ư tới trận h́nh ǵ, ba bốn mươi tên kỵ sĩ túm tụm ở phía đầu, phía sau cũng đuổi sát theo, trong doanh quân Minh đă có động tĩnh, trong ḷng Đàm Thái và kỵ binh thuộc hạ đều đang cười lạnh nghĩ “Muộn rồi”.
Đoạn khoảng cách này, ngựa phi nhanh là có thể tới, Đàm Thái lớn tiếng ḥ hét, giơ vũ khí trong tay, mắt thấy sẽ tiến vào lỗ hổng này.
Đột nhiên, thanh âm như bị tắc lại, ở sau lỗ hàng đó bồng dưng ánh sáng bừng lền, rất nhiều đèn lồng cơ hồ xuất hiện ở đó, ở chỗ cách lỗ hổng hàng rào doanh bị bứt ra năm bước, tấm bạt che trên hỏa pháo đều bị kéo lên, hơn mười khẩu pháo nhỏ bày ở đó, chia làm ba hàng, Đàm Thái thấy rơ ràng pháo binh quân Minh mang vẻ hưng phấn trên mặt, đốt kíp nổ trên lỗ châu mai.
Tiếng “Ầm!” “Ầm!” vang lên một loạt, thanh âm có chút trầm muộn, có điều đối với binh sĩ xung phong dày đặc mà nói đây cũng là cơn ác mộng, bởi v́ chỉ có lúc hỏa pháo bắn đạn trái phá, mới có tiếng vang như vậy.
Đàm Thái xông lên đầu và kỵ binh bên cạnh gă giống nhau, đều bị hạt sắt nóng rực bay tốc độ cao đánh cả người lẫn ngựa thành cái sàng, những tiểu pháo này bắn xong, đối với kỵ binh Thát Tử mà nói, cơn ác mộng vẫn c̣n chưa kết thúc, bọn hỏa thương binh xếp thành hàng sau hỏa pháo, bưng súng hỏa mai lên...
Để thoả măn hiệu quả đột nhiên xuất hiện một con rồng sáng ở trước mặt Thát Lỗ, quân nhu của đại doanh Lư Mạnh thật đúng là vắt hết óc suy nghĩ, hiệu quả vô cùng tốt.
Quang long do đại quân mấy vạn tạo thành hiên ngang ở ánh nh́n soi mói của quan binh quân tướng Thát tử, hạ trại đại doanh cách đại doanh binh mă Thát Tử ba dặm, binh mă Thát Tử câm như hến, nơm nớp lo sợ không dám ra doanh tiếp chiến.
Bất kể là mâu thuẫn như thế nào, bất kể vừa rồi giữa các kỳ trong doanh có xung đột lợi ích ǵ, mọi người có tranh luận ǵ với hướng đi sau này và chiến đấu ngày mai, ở trước mặt đại quân như vậy đều yên lặng như tờ, ai cũng không nói lời nào, sắc mặt xám xịt cực kỳ.
Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm ở dưới sự bao bọc của thân vệ tinh thần gần như suy sụp, cũng may mấy quan quân Mông Cổ lâu năm một mực không để cho gă ầm ĩ, gă chỉ đành ở đó th́ thào lẩm bẩm:
“Sao có thế như thế, sao có thể như thế không phải nói tới nước Minh này để kiếm chiến công sao, tỷ tỷ của ta sẽ không gạt ta...”
Hai người - đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái và Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái cũng không kịp căi vă ǵ. A Ba Thái đứng nh́n mà thở ph́ pḥ từng ngụm, thật vất vả mới b́nh tĩnh trở lại, giọng run rẩy nói: “Các doanh đề pḥng, các doanh đề pḥng, cẩn thận quân Minh nhân cơ hội tấn công đại doanh, Đàm Thái ngươi nhanh đi bố trí, giám sát chặt chẽ các nơi tuần tra cho ta”.
Sắc mặt Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái cho dù ở ngoài sự chiếu rọi của ánh lửa cũng trắng bệch một mảnh, không biết nên nói ǵ cho phải, bây giờ nghĩ lại sự căi vă vừa rồi thật buồn cười, bây giờ cho dù muốn chạy cũng không có chỗ mà chạy, nhẫn nhịn nửa ngày mới thốt ra được mấy câu, giọng ấp úng nói:
“Quân Minh có thể xuất hiện ở cánh hông quân ta đột ngột như vậy. Trước đó không có chút tin tức, có lẽ cũng là hành quân gấp, hiện giờ tối om, bọn họ cũng phải ngủ, nghỉ ngơi, để hạ quan tới đêm khuya dẫn người qua bí mật đánh úp doanh trại địch, đánh tan những con khỉ quân Minh hát tuồng trước mặt này!”
“Hoang đường. Hoang đường, ngươi muốn bí mật đánh úp doanh trại địch, th́ dẫn người Lưỡng Hoàng Kỳ tự đi đi, binh mă chúng ta không phải là không cả ngày mệt nhọc, ngươi cho rằng lúc này nhân mà c̣n có lực sao, c̣n không mau đi các nơi tuần tra, những kẻ trên thảo nguyên cùng đi theo kia, nếu không ước thúc, chỉ sợ sẽ lập tức rối loạn!”
Giọng nói và nét mặt Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái đều nghiêm. Nhưng Đô thống Chính Hoàng Kỳ lần này không có dũng khí ǵ để tranh luận, hành lễ dẫn thủ hạ cũng đang ủ rũ cùng đi làm việc đàn áp.
Trước mắt đại doanh binh mă Thát Tử hoàn toàn rối loạn. Cái gọi là cấm đi lại ban đêm cũng bị người ta vứt sang một bên. Ai cũng muốn biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ. Rất nhiều binh sĩ ở trong doanh trướng căn bản không biết rốt cuộc xảy ra chuyện ǵ ở bên ngoài. Nhưng thanh thế kinh thiên, càng là như thế, càng sợ hăi cực kỳ.
Mấy Đô thống, Tá Lĩnh đều dẫn thân binh của ḿnh bắt đầu đàn áp ở các nơi. Bối lặc Đồ Lý Sâm mặc dù gần như suy sụp. Nhưng quân tướng phía dưới dẫu ǵ vẫn hiểu chút chuyện, cũng đều phải người đi ra ngoài hiệp trợ Măn Bát Kỳ động thủ dẹp yên cục diện. Nhưng hành động như vậy có thể được ǵ chứ. Nhiều nhất cũng chỉ là duy tŕ để không vỡ doanh mà thôi.
Đợi tới khi Đàm Thái bỏ đi. A Ba Thái đứng ở trên đài gỗ đột nhiên cảm thấy choáng váng một trận, lung lay ở đó mấy cái. Nếu không phải Nhạc Nhạc đứng ở bên cạnh đưa tay ra đỡ, chỉ sợ người sẽ ngă chổng vó trên đài gỗ. Trên mặt Nhạc Nhạc đă sớm không c̣n thần thái trầm ổn ǵ, bộ dạng đều là lo lắng và thấp thỏm không yên.
“Tối nay sẽ tuyển ba mươi kỳ đinh trung dũng có thể tin cậy của Tương Lam Kỳ chúng ta. Mỗi người mấy thớt ngựa, bảo bọn họ thừa dịp đêm tối mà chạy. Trở về Thịnh Kinh báo tin. Con.., con cũng đi theo cùng. Tối nay đi!”
Nhạc Nhạc nghe thấy lời này. Mặt đỏ bừng bừng, vội mở miệng nói:
“ A mă. Chỉ là chút quân Minh thôi mà. Ngày mai chúng ta đánh tan bọn chúng, cùng về quan ngoại!”
Tiếng động lớn bên ngoài cũng lắng đi một chút, đại quân mấy vạn đều đạt tới vị trí dự tính hạ trại, vội hạ trại và doanh vào đêm trong sự khua chiêng gơ trống. Nhưng ánh sáng kia lại khiến cho áp lực trong ḷng người khác không nhỏ đi chút nào. A Ba Thái khôi phục chút tinh thần, miễn cưỡng đứng lên, ánh mắt của gă vẫn luôn nh́n chằm chằm quân Minh bên kia, mở miệng lộ vẻ sầu thảm nói:
“Ngày mai đi, sợ là không về được!”
Chủ tướng một quân rất ít khi nói những lời ủ rũ trước mặt người khác, nhưng lúc này A Ba Thái đă không c̣n sự trấn định và lăo luyện như ban ngày, gă đă trận cước đại loạn. Có điều lời bảo Nhạc Nhạc rời đi, gă không nói tiếp, mới vừa rồi là xót con, nếu lúc này Nhạc Nhạc đi, ngày mai bọn quư nhân Măn Mông trong doanh sợ là đều xôn xao. Nghĩ một chút, A Ba Thái mới mở miệng nói:
“Tối nay nếu có đi tập kích lén doanh trại địch ban đêm, không cần ngăn cản, để bọn họ đi thử chút là được!”
Nhạc Nhạc thường là trấn thủ vào buổi tối, nếu có người muốn hành động, không có sự cho phép của Nhạc Nhạc, vậy trên cơ bản không có kết quả ǵ, nhưng ư những lời này của A Ba Thái là ḿnh không đồng ý với ý mạo hiểm của Đàm Thái nhưng nếu Đàm Thái muốn đi đánh lén doanh địch ban đêm, gă cũng sẽ không cản trở, xem như là ngầm đồng ý.
Cục diện như vậy, cũng không thể nói tới ổn thoả ǵ, có một số chuyện muốn thử th́ cứ thử đi.
Trận chiến với quân Đăng Châu này, khiến toàn bộ ḷng tin tích góp từng tí trong thắng lợi mấy chục năm với quân Minh trong binh mă Thát Tử sụp đổ, vốn quân Minh hành quân ban đêm như vậy, hơn nữa khi bọn họ đóng quân, nếu ở lúc trước đó, chỉ sợ đă sớm có quân tướng Thát Tử chờ lệnh lănh binh ra khỏi thành, trực tiếp đánh tan quân Minh đối diện, sau đó trở về ngủ ngon giấc.
Nhưng chinh chiến ban ngày hôm nay, khiến bọn họ tâm gan đều lạnh, với sức chiến đấu đột nhiên tăng một bậc của quân Minh , huống chi trước mắt lại là đại quân thanh thế lừng lẫy, trước đó không lộ ra chút bộ dạng ǵ, ở ban đêm đột nhiên xuất hiện, hơn nữa ngang nhiên mà chặn đường lui nhà ḿnh, nhất định là có chỗ để dựa đẫm, quân đội quân Minh kia dám xuất chiến, trong ḷng tự nhiên cho rằng chi quân Minh ngoài doanh này so với chi quân Đăng Châu kia mà nói, chiến lực chắc ngang hàng thậm chí là mạnh hơn.
Có suy nghĩ như vậy, từng hành động liền càng cẩn thận dị thường...
“Nghe nói vào thời Tát Nhĩ Hử năm đó từng có một trận chiến như vậy, binh mă Đại Minh một tay cầm đuốc, một tay cầm binh khí, c̣n Thát Tử th́ ở trong bóng tối, hai bên huyết chiến ban đêm, kết quả quân tốt Thát Tử đều ở chỗ tối, thừa dịp loạn đánh lén, kết quả trận chiến ấy quân Minh đại bại đúng không?”
Doanh tướng của tướng quân trấn đông, Tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đă đóng xong. Lý Mạnh ở bên trong cười hỏi mấy tên phụ tá và quân tướng bên cạnh, điển cố này cũng là sau khi hắn làm tham tướng, t́m ghi chép trận điển h́nh các nơi, hôm nay đang lúc giơ đuốc thị uy ngoài đại doanh Thát tử, liền nghĩ tới đối phương có thể chọn dùng cố sự Tát Nhĩ Hử này không, thừa dịp đêm đánh, dùng tối đánh sáng. Đương nhiên bên lăo doanh do Lư Mạnh suất lĩnh cũng đă chuẩn bị kỹ càng, chờ đánh phủ đầu.
Ở bên cạnh người có thể trả lời câu hỏi như vậy cũng chỉ có chủ bộ Viên Văn Hoành, trên mặt của gă cũng có vẻ mệt mỏi, dù sao thân cũng là văn nhân nhưng lại cưỡi ngựa hành quân theo đại quân, thật sự là mệt mỏi muốn chết, nhưng gă chẳng khác ǵ thư kư riêng của Lư Mạnh, đại soái không nghỉ ngơi, bên gă đương nhiên không thể đi ngủ được.
“Đây chẳng qua là chuyện cười của người ghi chép đương thời mà thôi, ngày đó lúc đại quân Đại Minh xuất quan, vốn là từng bước ưu thế, nhưng lại muốn làm thêm việc ǵ mà mấy lộ cùng tiến, kết quả thủ lĩnh phản loạn suất lĩnh binh mă các lộ đánh tan. Lúc này mới có việc Tát Nhĩ Hử thảm bại!”
Lư Mạnh chỉ là muốn bầu không khí trong quân trướng thoải mái một chút, mới nói điển cố này, nghe được Viên Văn Hoành giải thích, hắn cười gật đầu, hết thảy đều dàn xếp xong, sự mệt mỏi của hành quân cũng bắt đầu dâng lên, nhịn không được ngáp một cái, mấy tên phụ tá và thuộc cấp phía dưới đều khom người muốn lui ra Lý Mạnh khoát tay, mở miệng nói:
“Nghỉ ngơi không vội, bản soái đi các nơi tuần tra đă, các vị cũng phải như thế, thanh thế này mặc dù to lớn, nhưng khoảng cách với tặc binh Thát Lỗ gần như vậy, cũng phải cẩn thận một trăm hai mươi phần”.
Nói xong Lư Mạnh từ chỗ ngồi đứng lên, mấy người xung quanh đều đồng loạt khom người, không kiêu không nóng nảy, thanh thế làm sao uy hiếp là một chuyện, nhưng tŕnh tự, quá tŕnh nên làm th́ không thể thiếu, đều phải hoàn thành, đây mới là thứ bảo đảm doanh Giao Châu từng bước thắng lợi, chỉ có làm xong từng bước tŕnh tự nên làm, mới có thể hạ khả năng nguy hiểm xuống thấp nhất, như vậy tính toán và tỷ lệ thắng lợi mới có thể lớn, chứ không phải phạm sai lầm tạm thời, hỏng hết toàn bộ.
-o0o-
Lư Mạnh mặc giáp toàn thân đi ra khỏi soái trướng, thân binh bên cạnh dắt ngựa qua. Những thân binh này đều là chiến sĩ tinh nhuệ nhất trong doanh Giao Châu. Nhưng lúc này đều mặt đầy mệt mỏi, Lý Mạnh ở trên ngựa cười hỏi:
“Có phải muốn ngủ không?”
Thân binh kia c̣n tướng những lời này của đại soái là trách móc, lập tức mặt đỏ lên, đứng yên ở đó, lớn tiếng trả lời:
“Hồi bẩm đại soái, ty chức không mệt!”
“Ha ha, không cần khẩn trương như vậy, bản soái cũng mệt, ngày mai c̣n phải dậy sớm, ngày mai c̣n phải giết sạch Thát Tử bên kia, đến lúc đó chỉ sợ c̣n phải mệt hơn nữa ấy chứ!”
Thân binh kia dùng thế đứng nghiêm tiêu chuẩn mặt đầy vẻ hưng phấn, mở miệng nói lớn:
“Xin đại soái yên tâm, giết Thát tử, cho dù là giết trong ba ngày ba đêm, ty chức cũng sẽ không biết mệt, đây là chuyện cực vui, sức mạnh các huynh đệ rất sung túc ạ!”
Lư Mạnh cười kẹp ngựa, bắt đầu tuần tra ở trong doanh, binh lính doanh Giao Châu có một điểm bất đồng với quân đội khác, có thể ở sau khi hành quân và tác chiến vất vả, không hề có câu oán hận nào, tiến hành xây dựng doanh trại cẩn thận, hiệu suất cũng không chậm, có điều những binh lính b́nh thường này đều giống những thân binh kia, trên mặt đều có vẻ rất mệt mỏi , nhưng thấy đại soái bọn họ cũng không ngủ, cổ vũ tuần tra qua lại, sự mệt mỏi này cũng đều bị vứt sang một bên, nhiệt t́nh mười phần.
Ở chỗ cḥi gác đài gỗ phía bắc đại doanh Thát tử, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng chẳng thèm quản mấy chuyện như nghỉ ngơi ǵ đó, vẫn luôn nh́n đại doanh đối diện ngơ ngác.
Chỗ đại doanh doanh Giao Châu, ngoại trừ nguồn sáng tất yếu, đuốc đều lần lượt bị dập tắt, theo sự bố trí đại doanh dần dần hoàn thành, tiếng vang như sấm vừa rồi cũng dần dần lắng xuống, ngược lại ở trong đại doanh A Ba Thái ở, vẫn xôn xao không ngừng.
Uy thế bên kia giảm bớt không ít, chỗ đại doanh Thát Tử cũng yên tĩnh trở lại theo, bọn lính mệt mỏi thành như vậy cho dù có kích động thế nào đi chăng nữa, cũng muốn ngủ, nếu hoảng loạn như thế, th́ không có chút trợ giúp ǵ với mọi chuyện, hơn nữa bên ngoài c̣n có tinh nhuệ Măn Bát Kỳ như hung thần ác sát tuần tra, vẫn không nên gây chuyện là hơn.
Đại doanh đối diện cách ḿnh nhiều lắm là khoảng cách ba dặm, tiếng động thanh thế từ lúc bắt đầu tới lúc đại doanh hạ trại, nhanh chóng an tĩnh lại, sự nhanh chóng giống như không cần ǵ để chuyển từ động sang tĩnh, lại khiến cho trong ḷng A Ba Thái phát rét, vốn đêm đông chỉ rét lạnh, nhưng A Ba Thái mặc áo lông từ trong tới ngoài đều như rót vào hầm băng.
Xem ra phỏng đoán của ḿnh quả nhiên không sai, chi quân Minh đột nhiên xuất hiện ban đêm này đúng là cường quân, sợ là không kém chi quân Minh ban ngày, Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cảm giác trạng thái ḿnh lúc này giống như lúc uống rượu quá nhiều, có chút không phân rơ được cái ǵ là thật cái ǵ là giả.
Mấy lần nhập quan của quân Thanh, cùng với mấy lần khổ chiến trước khi chưa nhập quan với quân Minh , A Ba Thái đều tham gia. Kinh nghiệm mấy lần này mang lại cho gă chính là, quân đội quân Minh nhóm sau không bằng nhóm trước, càng ngày càng yếu, càng ngày càng không có sĩ khí, bản thân tới đây lần nữa, liền chính là hái quả đào chín mọng. Sợ là hoàng thân quốc thích các cấp của nước Thanh và Hoàng Thái Cực đều nghĩ như thế, bằng không bên Thịnh Kinh cũng không để hoàng thân quốc thích thoải mái nhiều năm như vậy tiến vào kiếm công trận.
Hoàng đế Hoàng Thái Cực nh́n xa hiểu rộng, phán đoán đó là cực kỳ cặn kẽ chính xác, gă cũng có thể làm ra phán đoán như vậy, ngẫm lại phán đoán của ḿnh cũng sai, nước Minh đúng là yếu, không phải là trước khi tới, Binh bộ Thượng thư nước Minh c̣n phái người tới cầu ḥa sao, không phải trước khi tới, gần mấy chục vạn quan binh nước Minh bị đại quân lưu dân quét sạch sao, đế quốc lâu đời như vậy, từ trước tới nay đều từ rễ đến ngọn nát đến cực điểm. Chỉ cần đẩy nhẹ, quái vật lớn này sẽ ngă.
Từ sau khi nhận lệnh nhập quan cũng giống như gă dự tính, quan binh nước Minh dọc đường th́ không thấy đâu, trên cơ bản không hề chống cự, có mấy quan viên thành tŕ có tâm chống cự, cũng tổ chức ra chống cự hữu hiệu, nhưng sự chống cự như vậy ở sự công kích của đại quân đều không chịu nổi một kích, những điều này đều là b́nh thường, hoàn toàn ở trong dự liệu.
Nhưng tới gần Sơn Đông, điều này liền không đúng nữa, hoàn toàn không ở trong lẽ thường, đế quốc suy nhược như Đại Minh, sao đột nhiên bỗng xuất hiện quân đội như vậy.
Nếu có quân đội như vậy, những đại quân lưu dân kia chẳng phải đă sớm bị b́nh định sao, v́ sao đến bây giờ vẫn c̣n mạnh mẽ như vậy, A Ba Thái càng nghĩ càng hồ đồ, thân thể cũng lung lay. Mấy tên thân binh bên cạnh đều khẩn trương muốn chết, đưa tay định giúp.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái ho khan mấy tiếng, xoay người lại, khoát tay với mấy tên thân binh, mở miệng chán nản nói:
“Nh́n tiếp cũng chỉ có mấy chuyện như vậy, không nh́n cũng được.., đáng tiếc không nên để Hồ Lý Hải đi chịu chết sớm như thế, bằng không hỏi kỹ càng gă một chút, cũng không cần tŕ hoăn thời gian ở trong này như vậy”.
Ồn ào lâu như vậy, hai bên cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, chiến đấu ban đêm với Thát Tử mà nói không phải là lựa chọn tốt, với bên Lư Mạnh cũng thế.
Chỗ đại doanh doanh Giao Châu, ngoại trừ nhân viên canh gác tuần tra ban đêm, những người c̣n lại đều nghỉ ngơi. Lý Mạnh nằm ở trên giường, đèn trong soái trướng cũng đă thổi tắt. Lư Mạnh nh́n lên đỉnh trướng bồng đen nhánh, nhịn không được lộ ra một nụ cười khổ, đại thế thiên hạ ḿnh mưu tính rất tốt.
Nhưng lần nào t́nh thế cũng đều biến hóa nhanh hơn, cục diện thiên hạ hoàn toàn tự nó vận hành, không thay đổi theo mong muốn của ḿnh, kể từ sau khi ở cảnh nội phủ Hoài An biết tin kia, đại quân lập tức quay về, bắt đầu đi vội.
Dựa vào ngă thông đường binh trạm ở cảnh nội Sơn Đông và bắc bộ nam Trực Lệ, nội bộ cung ứng tiếp tế, động viên đại quân tiếp ứng, lúc này mới dùng tốc độ tương đối nhanh trở lại, lần này quay ngược lại cũng không lo, nhưng rất nhiều mưu kế suy tính trước kia ở nam Trực Lệ chỉ sợ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
“Ngày mai c̣n phải khai chiến, đi ngủ sớm thôi, không biết Hoành nhi ở Tế Nam có nghe lời mẹ nó không, không biết thân thể Vân Dao thế nào...”
Lư Mạnh suy nghĩ miên man mà thiếp đi, trong lúc mơ hồ nghe được bên ngoài có chút động tĩnh, có điều cũng không để ý, Lý Mạnh chỉ trở ḿnh trên giường, ngủ rất say.
Vào giờ Tư, bất kể là đại doanh Thát Tử hay là đại doanh doanh Giao Châu, đều trở nên yên tĩnh, bọn lính bất kể là sĩ khí dâng cao hay là tinh thần xuống thấp, đều ngủ để bổ sung sự mệt mỏi cả ngày. Trong quân doanh Thát Tử chộp một vài tù binh trước kia tra hỏi, muốn hỏi thăm Lý Mạnh này rốt cuộc là người nào.
Có điều tin tức đạt được từ miệng những người này, cũng không nhiều hơn mấy chữ nh́n thấy trên cờ xí là bao, điều này càng khiến cho trong ḷng quân tướng Thát Tử càng thấp thỏm.
Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái vẫn mang kỵ binh thủ hạ ra khỏi doanh, đừng thấy Đàm Thái hung hăn nhất vào buổi tối, có điều không ai biết, gă gần như là người sợ nhất trong quân đội Măn Mông, trong đại chiến ban ngày, xông trận của cánh trái chính là do gă suất lĩnh. Đàm Thái để tay lên ngực tự hỏi, sự chỉ huy của ḿnh và sĩ khí chiến ư của đội kỵ binh phía dưới, c̣n cả đủ loại hành động lúc khai chiến, đều không có chút vấn đề ǵ.
Nhưng bộ tối đối phương không chỉ chặn tiến công bên ḿnh, hơn nữa c̣n phản kích đánh trả, chuyện này cũng chưa tính là ǵ. Đợi tới khi đội ngũ súng hỏa mai đối phương đi tới trước mặt trận pháo, suất lĩnh kỵ binh lao ra, việc nổ súng của súng hỏa mai đối phương, lúc này thực sự là cơn ác mộng.
Lúc ấy thật sự giống như là nổi lên một trận gió thép và lửa rực, c̣n thấy bọn kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ mặc áo giáp, xưa nay dũng mănh gan dạ, giống như lá rụng trong gió lập tức ngă xuống, hơn nữa cực kỳ nhanh chóng, gió lốc đáng sợ này đă thổi bay toàn bộ đại quân Măn Mông.
Đây rốt cuộc là quân đội như thế nào, đội ngũ do Đàm Thái suất lĩnh đều là tiên phong của Chính Hoàng Kỳ, chứng kiến được sự đáng sợ của đối phương ở khoảng cách gần nhất, khiến gă tim mật đều lạnh.
Buổi tối sở dĩ yêu cầu bí mật đánh úp doanh trại địch, thứ nhất là v́ sĩ khí cả đại doanh bị sự hành quân lừng lẫy buổi tối này thị uy khiến hạ xuống thấp cực kỳ. Nhất định phải có hành động đối chọi lại, thứ hai là Đàm Thái muốn dẫn nhân mà thân binh của ḿnh quay về quan ngoại trước. Gă thật sự sợ, Thiên hạ Đại Minh này, sao có thể khắp nơi đều tà môn như thế được, quá tŕnh trở về chắc chắn sẽ không khó khăn như vậy, cũng có thể có một phiếu bắt người cướp của
Hơn nữa trong ḷng Đàm Thái tính toán vô cùng rơ ràng, ḿnh dẫn Lưỡng Hoàng Kỳ trở lại quan ngoại dù sao cũng là bảo tồn thực lực thân binh cho hoàng đế, cho dù bị xử phạt, nhất định là không đáng tội chết. Cùng lắm th́ trước tiên chịu thấp mấy năm, rồi chắc chắn c̣n có thể leo lên được vị trí hôm nay.
Gă không biết tính toán của ḿnh A Ba Thái có biết hay không, chỉ là biết vừa rồi lúc dẫn hơn một ngh́n ba trăm tên kỵ binh ra khỏi doanh. Nhạc Nhạc mở cửa rộng để tiện cho gă, hết thảy đều cố hết sức làm không tiếng động, mà ngay cả khi cửa doanh bên này mở ra, dời chướng ngại vật trên đường, cũng làm rất im lặng.
Ngựa của hơn một ngh́n tên kỵ binh này đều bị trùm đầu, trên vó ngựa đều bọc vải dày và da lông. Như vậy có thể bám đảm im lặng hết sức, về phần hướng đi tới, th́ lấy kỵ binh hàng đầu làm điểm chuẩn, ai cũng đều nh́n chằm chằm gáy của người trước.
-o0o-
Dưới sự chiếu rọi của ánh lửa giữa hai đại doanh, thật cũng không lo chạy tán loạn, Đàm Thái dẫn người ra khỏi doanh, nh́n đối diện cũng bộ dạng một mảnh im lặng, hẳn là không phát hiện động tĩnh bên này.
Nhưng vừa thấy bố trí bên đối diện, trong ḷng Đàm Thái thầm mắng. Đại doanh quân Minh đối diện ở khoảng cách cách hàng rào doanh hai trăm bước. Mỗi khoảng cách nhất định, để lại một chậu than. Nh́n xa xa lốm đa lốm đốm, bố trí như thế, nếu tới gần trong hai trăm bước, áng sáng sáng bừng, chắc chắn sẽ bị phát hiện.
Mà bên ḿnh, không có hỏa khí có thể bắn xa như vậy, đại pháo đều vứt ở trên trận địa, đối phương c̣n có hàng rào doanh, không biết chừng cũng đă đào một chiến hào, cho dù đánh lén tới trước mặt, cũng sẽ khiến đối phương phản ứng kịp thời, điều binh pḥng thủ, đánh trong đêm, sợ nhất là giằng co, lại nh́n cục diện này, rất khó mà không giằng co.
Quét nh́n toàn bộ quân doanh Đại Minh , ở phía đông doanh địa, có một chỗ tựa hồ là chưa bố trí xong hết, Đàm Thái cẩn thận đánh giá bên kia, quả nhiên bố trí ở đó có chỗ hổng, đây dù sao cũng là hạ trại buổi tối, loại tạo dựng công tŕnh bằng gỗ này, rất nhiều đều là hoàn thành qua loa, căn bản không muốn tốn quá nhiều khí lực, muốn nhân thời gian nghỉ ngơi.
Bên đó có lẽ là một cửa đột phá. Đàm Thái một ḿnh đánh ngựa lặng lẽ tới gần, địa h́nh đất phẳng ở khu vực này cũng không nhiều, hoặc là ruộng dốc hoặc là hầm hố, muốn tới trước mặt hàng rào doanh, tựa hồ là không có đường, cho nên cũng không đặt thứ như chậu than để chiếu sáng.
Đây có lẽ là một cơ hội, Đàm Thái ở trong bóng tối nh́n cẩn thận hồi lâu, lại phát hiện đường này nh́n mặc dù không bằng phẳng, nhưng kỵ binh cũng không phải là không thể đi.
Đàm Thái thấy được điểm này nhịn không được mừng rỡ trong ḷng, kể từ khi giao chiến với quân Minh , quân Minh luôn sẽ v́ một số vấn đề khó hiểu mà thua trận, như làm việc ngu ngốc để mấy lộ cùng tiến, hoặc là một gă quan văn nhỏ can thiệp quyết sách của chủ tướng, vân vân, hôm nay hàng rào doanh này có lẽ chính là một chỗ hổng, một sơ hở, là hiệu quả lớn nhất của đánh lén ban đêm, chỉ cần bắt lấy lỗ hổng này, không biết chừng có thể lập tức đánh tan đối phương.
Đàm Thái vừa phái người trở về doanh bẩm báo A Ba Thái triệu tập binh mă, vừa suất lĩnh kỵ binh bắt đầu lặng lẽ vận động về phía bên kia, bởi v́ dự pḥng, cho nên tiếng vang do vận động phát ra rất thấp, quân Minh hăn là không chú ư tới.
Tướng lănh bại trận, có đôi khi đầu óc không tỉnh táo, sai lầm xuất hiện liên tiếp, sẽ khiến thất bại càng lớn...
Ở bên ngoài hàng rào doanh của quân Minh , thỉnh thoảng có thể thấy binh sĩ tuần tra đi qua, nếu là trước kia có lẽ Đàm Thái sẽ trực tiếp phái người giết chết lính gác, nhưng lúc này lại đặc biệt lo kinh động quân Minh trong doanh, cẩn thận cực kỳ.
Có điều quân Minh này quả thật cẩn thận mấy cũng có sơ sót, vị trí này có lẽ là tưởng địa h́nh dường như khó để hành động, nên người tuần tra cũng rất ít tới đây, so với sự sáng ngời của doanh địa quân Minh , vị trí quân doanh Măn Thanh liền có vẻ có chút tối tăm, ở trong đêm tối rất khó phát hiện vị trí người trước doanh.
Đây cũng là do A Ba Thái và Nhạc Nhạc cố ư tạo điều kiện đánh lén cho quân Măn Châu Lưỡng Hoàng kỵ do Đàm Thái suất lĩnh. Tới lúc này, Đàm Thái cảm thấy cơ hội tốt đang ở ngay trước mắt, nên ngược lại không dám khinh thường, nín thở ngưng thần ở đó chờ đội binh sĩ tuần tra quân Minh này đi qua.
Đợi tới khi binh lính tuần tra của quân Minh đi qua, bọn kỳ đinh của Lưỡng Hoàng Kỳ bắt đầu ở dưới sự suất lĩnh của Đàm Thái chậm răi tới gần phía trước, lúc tới khoảng cách bốn trăm bước, tất cả mọi người đều lặng lẽ xuống ngựa, mấy tên thân binh Đàm Thái lấy dây thừng ở trong hầu bao ngựa ra, bắt đầu ḅ lổm ngổm về phía trước.
Người phía sau không dám làm ra tiếng động ǵ, đều đợi ở tại chỗ, vị trí này thật đúng là không có người nào. Đàm Thái ở nguyên chỗ chờ quả thật có chút hưng phấn.
Ở đại doanh Măn Thanh bên kia, phụ tử A Ba Thái và Nhạc Nhạc cũng đă ở cḥi gác bên cạnh hàng rào doanh quan sát đối diện cẩn thận, giữa hai đại doanh quả thật có khu vực tối, tin tức bên Đàm Thái đă truyền về. Mặc dù Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái không tin đối phương sẽ mở ra cơ hội để đánh lén doanh trại ban đêm dễ dàng như vậy.
Nhưng dù sao cũng là một hy vọng, cục diện bất lợi như bây giờ, đường lui phe ḿnh đều bị người ta chặn kín. Nhân số của đối phương lại nhiều hơn ḿnh, sĩ khí càng cách biệt một trời một vực, có chút hỵ vọng thắng lợi cũng phải nắm chặt lấy, bên Đàm Thái nếu có cách, bên này cũng không thể không triệu tập tinh nhuệ Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ chờ lệnh, tuỳ thời chuẩn bị chờ cơ hội đánh ra.
Lúc này vùng đất giữa hai doanh càng im lặng cực kỳ, xem ra đối phương căn bản không hề phát hiện, nếu đánh lén ban đêm dạng này bị phát hiện, chắc hẳn đă sớm nhân mă xôn xao, náo loạn.
Thời gian im lặng càng dài, hy vọng này lại càng lớn, Nhạc Nhạc đă phái người mở cửa doanh phe ḿnh ra tránh cho tới lúc đó làm chậm thời gian đánh ra.
Mấy tên thân binh Đàm Thái đi qua bên kia, bên này quả nhiên không có người nào, ở lúc có đội tuần tra quân Minh đi qua bên này, mọi người đều tự động nằm sấp xuống đất, sợ bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc cũng ṃ tới bên cạnh hàng rào doanh, bên này đích xác là làm rất qua loa. Rơ ràng v́ nguyên nhân địa h́nh mà ngay cả chiến hào cũng không đào, ngay cả biện pháp báo động trước cũng không có, hoàn toàn trống không.
Mấy tên thân binh của Đàm Thái ngăn hưng phấn trong ḷng, cầm dây thừng trong tay buộc ở trên hàng rào doanh, thắt một nút thắt, mấy người lại cầm dây thừng trong tay buộc nối với nhau, chạy rón rèn trở về trong đội ngũ, đă sớm có người ở sau lên theo, tiếp lấy dây thừng. Khoảng cách này th́ dây thừng của một tên lính mang theo c̣n lâu mới đủ.
Chiều dài này đều được mấy sợi đây thừng bọn lính Thát Tử nối đủ. Đàm Thái thấp giọng hạ mấy mệnh lệnh, những dây thừng nối buộc ở trên hàng rào doanh đều được buộc ở trên ngựa. Bọn binh sĩ Thát Tử th́ rút vũ khí của ḿnh ra, rối rít lên ngựa chuẩn bị, đợi tới khi hàng rào doanh bị kéo ra, sẽ trùng sát vào.
Dây thừng bị buộc ở trên ngựa, kỵ binh rối rít lên ngựa, mười mấy thớt ngựa kéo dây thừng về phía đại doanh Măn Mông, c̣n kỵ binh c̣n lại th́ đều hướng về phía đại doanh quân Minh .
“Động thủ!”
Đô thống Chính Hoàng Kỳ Đàm Thái quát khẽ một tiếng, mười mấy thớt ngựa của kỵ binh kéo đây kia phát lực đồng tḥi dây thừng lập tức bị kéo căng, hàng rào doanh này đều có một phần ba cọc gỗ chôn ở dưới đất, mười mấy thớt ngựa đồng thời phát lực, đây chính là lực lượng rất lớn, nghe két két mấy tiếng.Cọc gỗ cửa hàng rào doanh chôn ở đó đều bị bứt ra, đoạn hàng rào doanh ở hướng này đă bị mười mấy thớt ngựa kéo mạnh ra. Đàm Thái ngồi trên lưng ngựa thấy việc này, trong ḷng cực kỳ hưng phấn lúc này cũng chẳng để ý im lặng ǵ, ở trên ngựa hô lớn:
“Chúng tiểu nhân, xông vào, cho bọn Hán cẩu này biết tay!”
Ban đêm tập kích doanh, cục diện như vậy, hơn ngh́n tên kỵ binh nhảy vào doanh địch, đại chém đại giết, quấy nhiễu chấn động, tất cả mọi người đang ngủ say bên trong đều hồ đồ, không biết bao nhiêu người tới tập kích doanh, nhất định sẽ bối rối dị thường. Đừng thấy quân Minh đây là đại quân mấy vạn, nhưng chỉ hơn ngh́n kỵ binh Thát Tử này cũng đă đủ khiến nó sụp đổ.
Những kỵ binh Lưỡng Hoàng Kỳ này đều hét lớn, lúc này cũng không phải là lúc im lặng, phải tận lực khiến động tĩnh này càng lúc càng lớn mới tốt.
Một bên dọa quân Minh kinh hăi, một bên thông báo cho đại doanh phe ḿnh, để người tiếp sau đuổi kịp, ở trong tuyệt cảnh như vậy, lại được trời thương, ban cho cơ hội bí mật đánh úp doanh trại địch vào ban đêm như vậy.
A Ba Thái bên kia cũng chú ư tới động tĩnh bên này, thanh âm hưng phấn cũng đă biến điệu, luôn miệng thúc giục các đội kỵ binh đă chuẩn bị xong mau ra doanh đuổi qua.
Đô thống Đàm Thái giục ngựa đi đầu, đoạn đường này quả thật có chút khó đi, bên cạnh có ba bốn tên kỵ binh đều người ngă ngựa đô, nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ cần xông vào được, vậy th́ mọi sự đều đại cát.
Lúc này cũng không chú ư tới trận h́nh ǵ, ba bốn mươi tên kỵ sĩ túm tụm ở phía đầu, phía sau cũng đuổi sát theo, trong doanh quân Minh đă có động tĩnh, trong ḷng Đàm Thái và kỵ binh thuộc hạ đều đang cười lạnh nghĩ “Muộn rồi”.
Đoạn khoảng cách này, ngựa phi nhanh là có thể tới, Đàm Thái lớn tiếng ḥ hét, giơ vũ khí trong tay, mắt thấy sẽ tiến vào lỗ hổng này.
Đột nhiên, thanh âm như bị tắc lại, ở sau lỗ hàng đó bồng dưng ánh sáng bừng lền, rất nhiều đèn lồng cơ hồ xuất hiện ở đó, ở chỗ cách lỗ hổng hàng rào doanh bị bứt ra năm bước, tấm bạt che trên hỏa pháo đều bị kéo lên, hơn mười khẩu pháo nhỏ bày ở đó, chia làm ba hàng, Đàm Thái thấy rơ ràng pháo binh quân Minh mang vẻ hưng phấn trên mặt, đốt kíp nổ trên lỗ châu mai.
Tiếng “Ầm!” “Ầm!” vang lên một loạt, thanh âm có chút trầm muộn, có điều đối với binh sĩ xung phong dày đặc mà nói đây cũng là cơn ác mộng, bởi v́ chỉ có lúc hỏa pháo bắn đạn trái phá, mới có tiếng vang như vậy.
Đàm Thái xông lên đầu và kỵ binh bên cạnh gă giống nhau, đều bị hạt sắt nóng rực bay tốc độ cao đánh cả người lẫn ngựa thành cái sàng, những tiểu pháo này bắn xong, đối với kỵ binh Thát Tử mà nói, cơn ác mộng vẫn c̣n chưa kết thúc, bọn hỏa thương binh xếp thành hàng sau hỏa pháo, bưng súng hỏa mai lên...
/539
|