Chỉ có kỵ binh có thể cùng kỵ binh đối kháng ở trên chiến trường, mặc dù bây giờ có lẽ c̣n có cả hỏa khí nhưng hỏa pháo trọng h́nh của đại quân Thát Lỗ cũng đă bị phá hư.
Trong thiên hạ đều nghe đồn cưỡi ngựa bắn cung của Bát Kỳ vô song, lúc này chính là lúc bọn họ xuất trận xông tới, nhưng doanh tiên phong và doanh dũng mănh đều mặt lộ vẻ sợ hăi nơm nớp lo sợ không dám ra trước.
Lần này công kích của doanh Giao Châu cũng không phải kỵ binh dụ địch từ từ trước đó, mà là trận công kích kỵ binh hạng nặng xếp phương đội ở giữa, kỵ binh nhẹ ở hai cánh đánh lén, Măn Bát Kỳ đối với kỵ binh mang giáp của ḿnh luôn tự hào vô cùng, từ Tống tới nay, được xem là trọng kỵ đệ nhất thiên hạ.
Đương nhiên, dạng mặc giáp xung phong như Măn Thanh, cùng với kỵ binh mang giáp của nước Kim năm đó, kỵ binh Mông Cổ đều không cách nào so sánh, nhưng ở phương Đông thời đại này, quả thật được xem là đệ nhất trọng kỵ, sử dụng ở trong chiến trận, quả nhiên là như đẽo gỗ mục, uy lực vô cùng, trận quân của quân Minh trên căn bản là dễ dàng sụp đổ.
Nhưng sau khi thiết kỵ binh của doanh Giao Châu thành quân, khôi thủ (đứng đầu) kỵ binh này không c̣n là bọn họ, mà đă chuyển sang thiết kỵ binh của doanh Giao Châu!
Với khoảng cách hai bên để kỵ binh doanh Giao Châu phát động, không thể nào chạy quá nhanh, bất kể là kỵ binh hạng nặng ở giữa hay là kỵ binh nhẹ ở hai cánh, đều chạy chậm răi về phía trước, đây là một quá tŕnh gia tốc cực kỳ thong thả, v́ mục đích chính là để ngựa làm nóng từ từ, chuẩn bị cho đột kích cuối cùng.
Tiếng chân ầm ầm, binh khí và áo giáp ở dưới sự phản xạ của ánh sáng mặt trời loé ra hàn quang, nhích tới gần chậm như vậy cũng tạo thành áp lực cực lớn với trận quân của đại quân Thát Lỗ.
Thấy binh mă mạnh mẽ như vậy tới gần từng bước một, bọn lính Măn Mông đă bày phương đội ở trận tuyến xong hoàn toàn không có dũng khí chiến đấu ǵ, rất nhiều người thậm chí đă quên lời vừa nói là “hai mặt thụ địch”, trong mắt và trong ḷng chỉ có thiết kỵ binh ở đối diện trông khủng bố vô cùng này.
A Ba Thái ở giữa quân quay đầu lại nh́n qua sát mặt bọn thủ hạ, gă cũng biết đại khái chuyện ǵ xảy ra, dựa theo thuyết pháp trước kia, nếu quân Minh dám xếp hàng công kích như vậy, sớm đă có quân tướng Măn Bát Kỳ tự động đ̣i lệnh, lĩnh quân lao ra, lấy kỵ binh chọi kỵ binh, lấy công kích đối công kích, đánh bại hoàn toàn những quân Minh đối diện này.
Nhưng lúc này, ai cũng đều nơm nớp lo sợ, không ai dám chủ động nói lời này, chủ động xin chiến càng không muốn nói ra. Dũng khí, thứ trọng yếu nhất trên chiến trường này, h́nh như đă bị bọn họ quét sạch.
Quá tŕnh này cũng không hề dài chỉ một ngày một đêm, sự kiêu ngạo và sĩ khí của đội quân Thanh, Măn Mông Bát Kỳ, c̣n cả sự tự tin do nhiều trận thắng bồi dưỡng được của bọn họ, tất cả đều bị đội quân khó hiểu của doanh Giao Châu, đột nhiên xuất hiện, đánh nát hoàn toàn.
“Điều tàn binh Mông Cổ. hỏa thương binh của quân Hán, bày trận ở trước trận, dùng súng hỏa mai và cung tên bắn ra. Trước tiên đánh phủ đầu đối phương đă!”
Thời gian vẫn kịp chuẩn bị, làm chủ soái một quân, A Ba Thái biết ḿnh không thể thất kinh, chỉ ở đó ra một loạt mệnh lệnh.
Ở trong đội ngũ quân Thanh, ngoại trừ hỏa thương binh Triều Tiên, cũng có không ít hỏa thương binh ở trong hệ thống của Tam Thuận Vương. Nhưng dù sao hỏa thương binh quân Hán ở quan ngoại của Hán Bát Kỳ cũng xuất thân từ quân Minh , cho nên với súng hỏa mai này vẫn coi trọng hơn nhiều.
Nhưng hỏa thương binh Triều Tiên lại có sự tích anh hùng lâm trận bắn chết ngũ đại thần Phí Dương Cổ, ở trong ḷng huân quư Măn Châu, đương nhiên là hỏa thương binh Triều Tiên càng lợi hại hơn một chút. Nhưng vào hôm qua, người bị bỏ lại đầu tiên lại chính là hỏa thương binh Triều Tiên. Trước mắt chính là không có cá th́ tôm cũng tốt. Nên hỏa thương binh của hệ thống Tam Thuận Vương trực tiếp đi đầu.
Hôm qua quân Hán tổn thất rất lớn, trước mắt số lượng hỏa thương binh quân Hán có thể gom được cũng không nhiều lắm. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng biết lúc này ḷng quân dao động lớn nhất. Chỉ sợ những tàn binh Mông Cổ kia là không có chiến ư nhất. Những dân du mục này vốn đi theo đại quân tới nước Minh đánh cướp kiếm chỗ tốt. Hiện giờ chỗ tốt không có, c̣n có tử chiến như vậy, pháo hôi cũng không phải đều ngu ngốc. Bọn họ cũng biết lợi hại. Nếu lại có tử chiến cường độ như hôm qua. Chỉ sợ những dân du mục này sẽ không v́ thân ở cảnh nội nước địch mà liều chết tác chiến.
Chỉ e là trực tiếp tản mất, hoặc là đầu hàng đối phương, cũng hoàn toàn có khả năng. Chi bằng triệu tập bọn họ tới trước trận, xuống ngựa bắn. Thứ nhất là dùng hỏa lực tầm xa dày đặc để cản sự trùng kích của kỵ binh đối phương. Thứ hai là Măn Mông Bát Kỳ đều là kỵ binh, những dân du mục Mông Cổ này xuống ngựa, cho dù muốn chạy trốn, cũng không cần lo.
Mệnh lệnh của A Ba Thái hạ xuống, binh sĩ Măn Mông Bát Kỳ lập tức hành động, đuổi xạ thủ Mông Cổ và hỏa thương binh về phía giữa quân, lúc này cũng không chú ư Măn Mông một nhà ǵ, hơi phản kháng, liền trực tiếp cầm đao chém ngay, chỉ bằng cận chiến, những dân du mục này cũng không phải là đối thủ của những cường đạo vũ trang này.
Không bao lâu, người đă được xua tới vị trí dự định, lúc này kỵ binh hạng nặng đối diện đă ở dưới mệnh lệnh của Thang Nhị bắt đầu vọt tới trước.
Biểu hiện trấn định của Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái, vẫn là liều thuốc an thần với bọn quân tướng Măn Mông xung quanh, tóm lại cũng không c̣n bối rối như trước đó. A Ba Thái quay đầu lại nh́n thử, bởi v́ bộ tốt chắn ở trước người, kỵ binh doanh tiên phong và doanh dũng mănh cũng hơi trấn định lại một chút. Gă nhịn không được thở dài trong ḷng, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định vô cùng, mở miệng lớn tiếng hạ lệnh:
“Tất cả mă doanh Bát Kỳ lui về phía sau trăm bước, nếu bộ xa ngăn trở kỵ binh quân địch đi tới, liền xông tới ra sức đánh trước!!”
Như vậy là để nắm chắc tiết tấu trên chiến trường. Kỵ binh đối phương dù mănh liệt thế nào, bị cung tên và súng hỏa mai của một đại đội như vậy bắn phủ đầu, chắc chắn thế sẽ có giảm, đến lúc đó, thế của đối phương vừa mất, bên ḿnh phát động công kích lấy tĩnh chế động, nói không chừng sẽ có hiệu quả thần kỳ.
Về phần dân du mục Mông Cổ và binh sĩ quân Hán chén ở phía trước, pháo hôi th́ vẫn là pháo hôi, chẳng ai thèm lo sự sống chết của bọn họ...
Trong miệng thống lĩnh kỵ binh doanh Giao Châu - Thang Nhị vẫn luôn đếm nhẩm, đếm tới một con số nhất định, trường mâu nắm trong tay gă liền hơi nghiêng về phía trước một đoạn.
Theo biên độ nghiêng của trường mâu dần dần tăng lớn, tốc độ của kỵ binh hạng nặng và kỵ binh nhẹ cũng từ từ tăng nhanh, trên thực tế khi nào nên gia tốc, khi nào nên đột kích, điều này đă thành một loại bản năng vô thức của quan quân kỵ binh, Thang Nhị sở dĩ ở đó nhẩm đếm, đơn giản chỉ là một loại thói quen mà thôi.
Mặt giáp có một khe hở rộng nửa ngón tay, là lỗ thông để hai mắt nh́n ra ngoài, tầm nh́n cũng không lớn, chỉ có thể thấy trận địa địch trước mặt, đối với kỵ binh hạng nặng mà nói như vậy là đủ rồi, dựa theo lời Lý Mạnh giảng giải với thiết kỵ binh là:
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là quét sạch kẻ địch phía trước, bên cánh hông của các ngươi có chiến hữu của các ngươi bảo vệ, xông lên, đánh tan kẻ địch trước mặt các ngươi, đây chính là nhiệm vụ và thiên chức của các ngươi. Nh́n về phía trước, tập trung hết sức, không cần lo chỗ khác”.
Thang Nhị nhớ kỹ những lời này trong ḷng, kẻ địch trước mắt của thiết kỵ binh chính là trung quân (quân trung tâm) của đại quân Thát tử, thiết kỵ binh chính là phải tới phá tan trận h́nh của kẻ địch.
Làm kỵ binh, so với bộ binh vẫn nhiều hơn một tia lăng mạn và mơ mộng. Thang Nhị luôn nghĩ nhóm kỵ binh do ḿnh suất lĩnh tiến hành đối kháng với nhóm kỵ binh đồng dạng, đó mới là uy phong lẫm liệt, cuộc đời này sống không uổng.
Đương nhiên, chiến trường và chiến sự th́ không có nhiều lư tưởng hóa như vậy, vốn Thang Nhị c̣n muốn, kỵ binh Thát Tử nổi tiếng thiên hạ có thể lấy cứng chọi cứng với thiết kỵ binh của ḿnh, hai bên công bằng mà giơ đao kiếm chém giết, giống như sự khiêu chiến của những tướng lĩnh thời cổ kia.
Có điều chiến trường thực tế lại buồn tẻ hơn lý tưởng của gă rất nhiều, thiết kỵ binh có tư thế thăng tiến không lùi mạnh mẽ như thế, đối phương dĩ nhiên không dám trực diện nghênh đón rồi.
Thấy hỏa thương binh và xạ thủ Mông Cổ đối diện bị xua ra bày trận, Thang Nhị tất nhiên biết rơ đối phương rốt cuộc muốn làm ǵ, nhịn không được cười lạnh một tiếng ở trong ḷng. Trường mâu cầm trong tay lại hơi nghiêng về phía trước, động tác của gă bị thiết kỵ binh ở sau lưng nh́n thấy, đều tăng tốc nhanh hơn.
Thiết kỵ hiện tại đă bắt đầu chạy chậm, tiếng ầm ầm trên chiến trường trở nên dày đặc, những dân du mục Mông Cổ kia sao từng gặp tư thế như vậy, có người đứng ở ṿng ngoài trực tiếp vứt cung tên trong tay xuống đất, liều mạng mà chạy trốn, kỵ binh Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ lúc này kinh hồn táng đảm là một chuyện, nhưng đội đốc chiến vẫn làm theo quy củ, hễ có người vứt cung tên chạy, liền lập tức phóng ngựa đuổi theo, ở phía sau chém xuống một đao.
Giết xuống như vậy, cho dù là ai cũng không dám nhúc nhích, ngoan ngoăn ở đó bày trận, ở bên cạnh bộ tốt bày trận chuẩn bị dùng cung tên và súng hỏa mai bắn, cũng có quân tướng phụ trách chỉ huy, những quân tướng này tính khoảng cách giữa quân kỵ binh đối địch với bản trận tương đối chính xác. Thuỷ chung vẫn lớn tiếng đếm số ở đó.
Đây cũng là để cung thủ và súng hỏa mai bắn ở trong tầm bắn của ḿnh, mới có thể có lực sát thương lớn nhất, hữu hiệu nhất, quân tướng của đại quân Thát tử, ở xung quanh phương trận bộ tốt đều nh́n chằm chằm phía trước, dắt cuống họng đếm lớn.
“Ba trăm bước!!!”
“Hai trăm năm mươi bước!!”
“Hai trăm bước”
Lúc hô hai trăm bước th́ có quan quân ngạc nhiên mà chuyển hướng về phía bản trận phe ḿnh, dẳt cuống họng mắng lớn:
“Kẻ địch c̣n chưa tới trước mặt, không nên nổ súng gấp, c̣n không mau chuẩn bị lại!!”
Vừa rồi không biết ai khẩn trương vạn phần, nổ súng đầu tiên, ở khoảng cách hai trăm bước này, súng hỏa mai có thể có tác dụng quái ǵ. Bên này mới lớn tiếng quát ngừng lại, lại nghe tiếng sưu sưu liên tục, mưa tên dày đặc không ngờ cũng bắn ra ngoài, ở chỗ bắn cách trận tuyến bốn mươi năm mươi bước trông giống như cỏ khô mọc dài.
Tất cả quan quân Thát Tử đốc chiến đều lớn tiếng quát, đốc xúc bọn họ mau giương cung hoặc nhét đạn dược vào, càng là lúc khẩn trương như vậy, càng loạn hơn.
“Một trăm năm mươi bước!!”
Những lời này vừa hô xong, lại có súng hỏa mai vang lên, cung tên bắn ra, mấy tên Tá Lĩnh và tham lĩnh Chính Hồng Kỳ đều giận dữ, cầm đao kiếm trực tiếp đi vào trong trận cung tên và súng hỏa mai, chém đầu mấy người xui xẻo, giơ đao kiếm ở đó lớn tiếng hét:
“Kiềm chế, kiềm chế, nếu ai bắn loạn nữa, chém đầu của hắn!!”
-o0o-
Lúc trước kẻ địch ở ngoài tầm bắn, th́ bắn loạn, khiến cho ṇng súng nóng lên hoặc cánh tay mỏi nhức, kết quả sau khi kẻ địch tiến vào tầm bắn ngược lại không c̣n đạn dược, hoặc là không có khí lực công kích tiếp về phía trước, t́nh huống như thế là quân Thanh biết về quân Minh .
Đó là một trong điển cổ binh mă Thát Tử giễu cợt quân Minh từ trước tới nay, hơn nữa bọn họ cảm giác ḿnh căn bản sẽ không phạm sai lầm như vậy, nếu đại quân Măn Mông giao chiến với kẻ địch, cung tiễn thủ và hỏa thương binh nhất định sẽ ứng chiến b́nh tĩnh, kiếm chế mà bắn bọn họ giao chiến mấy lần với quân Minh , đúng là cũng làm được điểm này.
Có điều biểu hiện hôm nay lại chứng minh, bọn họ chẳng qua chưa từng được chứng kiến quân lính tinh cường chân chính, bị thiết kỵ binh của doanh Giao Châu áp bách như vậy, bất kể là bộ cung thủ Mông Cổ hay là binh lính súng hỏa mai quân Hán đều phạm tật xấu này.
Chỉ là dùng việc chém đầu để uy hiếp, đă không xài được nữa, bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh ở trong khoảng cách từ một trăm năm mươi bước đến một trăm bước, bắn ra chừng hai đợt súng hỏa mai, ba đợt tên.
Đây thật đúng là hiệu suất cao hiếm có, chỉ là hiệu suất cao như vậy đối với kẻ địch không có chút tác dụng nào, bọn bộ binh đứng ở đó nh́n kỵ binh hạng nặng ở đối diện kia giống như ma thần không thể chống đỡ, đây cung trong ḷng đă kéo căng, chỉ có bắn binh khí trong tay ra ngoài như vậy mới cảm thấy hơi b́nh tĩnh lại.
Chắc hẳn quân Minh ngày đó lúc đối mặt với trùng kích của kỵ binh Thát Tử là cảm giác như vậy, chỉ là phong thuỷ luân chuyên, rốt cuộc lại quay sang bên này.
Có điều so với Măn Mông Bát Kỳ xếp hàng ở trận tuyến không có dũng khí mà nói. Những binh sĩ bị cưỡng bức tới trước trận, tựa hồ c̣n hơi mạnh hơn một chút.
Vào lúc cách trận địa địch một trăm năm mươi bước, Thang Nhị gh́m ngựa, trường mâu trong tay để ngang hoàn toàn, phương đội thiết kỵ binh phía sau bắt đầu gia tăng tốc độ, từ bên người Thang Nhị gào thét mà qua.
Lúc xông tới một trăm bước, tọa kỵ của thiết kỵ binh đă có thể nói là phi, nhưng cũng không phải là phi quá nhanh, trong khoảng cách này, súng hỏa mai đă có thể bắn tới.
Mà bọn hỏa thương binh quân Hán vừa rồi vẫn nhét đạn được tốc độ cao, liều mạng mà bắn ra ngoài, bây giờ một phát cũng bắn không ra được, ở trong khoảng cách trăm bước, những hỏa thương binh này thậm chí có thể cảm giác được mặt đất đều run rẩy. H́nh tượng của thiết kỵ binh bọn họ đều có thể thấy rỗ, loại sát khí trên mặt thiết kỵ binh ch́ lộ ra hai mắt khiến người ta chấn kinh.
Không chỉ hỏa thương binh quân Hán, mà ngay cả bộ cung thủ Mông Cổ cũng thế. Bọn họ đều cả người run lẩy bẩy. Nhét vào súng hỏa mai hơi khó khăn, đó c̣n là chuyện dễ hiểu có thể tha thứ, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ giương cung bắn tên, nhưng lại sợ hăi nên chẳng làm được động tác hoàn chỉnh, khiến quân tướng Măn Mông Bát Kỳ ở hai bên bọn họ lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng ở trong thanh thế to lớn do thiết kỵ binh xông lại, cái ǵ cũng không nghe rơ, chỉ nghe tiếng lạch cạch của từng bộ phận giáp trụ của thiết kỵ binh va vào nhau, c̣n cả tiếng ầm ầm của vó ngựa giẫm lên trên đất.
Một mũi tên bắn vút ra, ghim trên mắt tọa kỵ của gă thiết kỵ binh chuẩn xác vô cùng, tọa kỵ kia bị đau, hết lần này tới lần khác muốn hất người phía trên xuống, nhưng căn bản không nhảy lên được, thân hơi nghiêng rồi trực tiếp ngă lật, hất kỵ binh trên ngựa xuống đất, cũng may là kỵ binh nhẹ xung quanh có thể né tránh.
Mũi tên này không biết là ai bắn ra, có điều đây là thương tổn duy nhất mà bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh tạo thành với kỵ binh hạng nặng đang vọt tới trong ba mươi bước.
Cũng không phải là chỉ một mũi tên này bắn ra ngoài, mà bắn ra rất nhiều mũi tên lưa thua lộn xộn, nhưng có thể tạo thành sát thương cũng chỉ một mũi tên này, khả năng lớn hơn nữa không phải là chuẩn xác vô cùng, mà là mèo mù vớ phải chuột chết, súng hỏa mai thậm chí không có khẩu nào có thể nổ súng ở thời điểm này.
Cung tên bắn lên giáp sắt của thiết kỵ binh, trên mao chiên của ngựa, căn bản không tạo thành chút thương tôn nào.
Chạy trốn đầu tiên không phải là bộ cung thủ Mông Cổ, cũng không phải hỏa thương binh quân Hán. Mà là đội kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ đốc chiến xung quanh, bọn họ trực tiếp chạy tản ra xung quanh. Bọn họ vừa chạy, những bộ tốt đă sợ tới vỡ mật sao c̣n có năng lực ở lại chống đỡ nữa chứ.
Tất cả mọi người đều xoay người chạy trốn, nhưng để bảo đảm mật độ bắn, cường độ của hỏa lực, những người này đều xếp hàng vô cùng sít, sao có thể tản được.
Một tiếng kêu “A” thê thảm vang lên, đây chỉ mới bắt đầu, trường mâu để xéo, bọn thiết kỵ binh chạy nước rút hết tốc lực xông vào trong đội ngũ này.
Hoặc là mở ra một đường máu, hoặc là khoái đao cắt đậu phụ, c̣n cả dao nóng cắt mỡ ḅ của phương Tây, tất cả những miêu tả này đều đúng, bổ chém không chút trở ngại, thế như vậy, thậm chí so với cái gọi là thế như chẻ tre c̣n thuận lợi thoải mái hơn.
Đây chính là t́nh cảnh khi thiết kỵ binh xông vào hàng ngũ bộ tốt. Kỵ binh, ngựa, sự che chắn trên thân ngựa, áo giáp kỵ binh, c̣n cả mă cụ và binh khí vân vân, phối hợp thêm tốc độ vọt tới của ngựa, tạo thành động lượng cực kỳ lớn, đối mặt với công kích như vậy, th́ cả doanh Giao Châu cũng chỉ có cái gọi là phương trận lăo binh mới có thể ngăn cản, lại càng không cần phải nói tới những bộ tốt cầm cung tên và súng hỏa mai trong tay này.
Một cây trường mâu thường có thể xuyên thấu bốn năm binh sĩ quân địch, trạng thái như vậy, trường mâu sẽ không cách nào rút ra, đám người này trực tiếp vứt trường mâu trong tay xuống.
Phía dưới chính là bọn sĩ tốt quân hán và Thát Tử Mông Cổ đă bị dọa bể mật, ai c̣n để ý thấy bọn kỵ binh đă vứt trường mâu xuống, có lẽ có thể thừa cơ hội này chiếm chút tiện nghi, hoặc là phát động phản công chứ, ai cũng đều muốn thừa dịp này chạy trốn chạy càng xa càng tốt.
Bọn thiết kỵ binh vứt bỏ trường mâu hơi nghiêng người, rút kiếm lớn giắt ở yên ngựa, giơ một tay, bổ mạnh về hai bên, phía dưới là bại binh loạn thành một đoàn, mỗi một lần bổ kiếm xuống, đều có thể lấy đi một hai mạng, không có ai có gan đối địch chính diện.
Ai cũng đều đưa lưng cho kẻ địch, thiết kỵ binh doanh Giao Châu cứ ở chỗ này qươ đại kiếm chém giết, tốc độ sát thương liền rất nhanh.
Mấy bộ cung thủ và hỏa thương binh ở phía trước bị người ta chém giết như vậy, à, đổi một câu chính xác hơn là đang tru diệt. Đội ngũ vừa rồi vẫn c̣n chút dày đặc, ở trong thời gian ngắn ngủi này, đă bị chém giết thành thưa thớt, đương nhiên lúc này binh sĩ chạy tán loạn ở ngoài càng bỏ mạng nhiều hơn.
Hai phương đội thiết kỵ binh ở phía trước, nhưng thiết kỵ binh xông vào đội ngũ bộ tốt cũng chỉ có chừng ba hàng, thật không ngờ đối phương lại không chịu nổi một kích như vậy.
Nếu như trận h́nh và đội ngũ bộ tốt kiên cường. Sự trùng kích của thiết kỵ binh tuyến đầu vẫn không cách nào phá huỷ được, lúc này, kỵ binh đợt thứ hai và đợt thứ ba sẽ xông lên.
Trong quá tŕnh tăng tốc vừa rồi, mỗi một thiết kỵ binh xếp hàng, đều kéo dăn khoảng cách giữa nhau ra, hơn nữa ngoại trừ hàng đầu toàn lực công kích, hàng c̣n lại đều nhanh chóng khống chế ngựa của ḿnh, định ở đợt thứ hai đợt thứ ba bắt đầu tăng tốc độ xông trận.
Có điều phương trận bộ tốt này thật sự là không chịu nổi một kích, cũng không phải tuỳ tiện một chi quân lính là có thể có sự dũng mănh gan dạ và kỷ luật nghiêm chỉnh như doanh Giao Châu.
Thấy binh sĩ hàng đầu đă dỡ bỏ trận quân của đối phương, thiết kỵ binh hàng thứ hai hàng thứ ba đều nhanh chóng gh́m ngựa, vứt kỵ mâu xuống, rút đại kiếm và thiết cốt mang theo đi theo vào đại chém đại giết.
Nhưng bất kể thế nào, tốc độ kỵ binh hạng nặng quân Minh trùng kích đúng là đă bị những bộ tốt này chặn lại, đây chính là lúc thoái trào khi kỵ binh đối phương xông trận, là lúc lực lượng yếu kém nhất, đả kích mạnh lên không chừng có thể chuyển bại thành thắng.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái và bọn Nhạc Nhạc chờ đợi chính là cơ hội này, quân tướng các đội lần lượt hạ lệnh, bắt đầu phát động kỵ binh Măn Bát Kỳ đă sớm lui về sau ngoài trăm bước.
Lúc này bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh bị kẹp ở giữa vẫn chưa chạy tứ tán hoàn toàn, khiến bọn họ kêu khổ chính là, những sát thần phía trước vẫn c̣n đang chém giết. Mà người nhà ḿnh phía sau không ngờ lại giết lên.
Kỵ binh Măn Bát Kỳ từ lúc phát động đến khi xung phong tốn thời gian không lâu, dù sao cũng là trong trăm bước, thời gian gấp rút như vậy, những bộ tốt để ở phía trước bày trận cũng không thể nào tản đi hoàn toàn.
Có điều kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ không chút để ý tới chiến hữu của ḿnh, cũng liều mạng mà xông tới, kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ và thiết kỵ binh doanh Giao Châu giống như hai cái chùy lớn, đang liều mạng mà nện phương trận bộ tốt bị kẹp ở giữa, ai có thể đánh xuyên qua những bộ tốt này trước, người đó có thể tăng thời gian khoét thủng đội ngũ đối phương trước.
Bọn thiết kỵ binh cầm đại kiếm di chuyển chém giết cũng nh́n thấy hướng đi của đối phương, áo giáp và binh khí nặng nề khiến bọn họ không có tốc độ di động quá nhanh, kỵ binh hạng nặng mất đi lực cơ động chính là đồ ăn trong mâm của kỵ binh vận động được, hiện giờ phương pháp có thể nghĩ tới chính là cố hết sức mà tăng tốc qua đối kháng.
Nhưng thiết kỵ binh của doanh Giao Châu đă sắp xông tới lại làm ra động tác khiến Thát Tử khó hiểu, thiết kỵ binh xông tới chuyên thân ngựa tản về hai bên, căn bản mặc kệ bên cạnh ḿnh có bộ tốt để giết không, trực tiếp rời đi.
Bộ tốt bị kẹp ở giữa mặc kệ phía trước hay là phía sau, cũng đă tản ra, kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ, nếu tốc độ nhanh, c̣n có thể truy kích những thiết kỵ binh doanh Giao Châu chậm chạp hướng về hai bên.
Tốc độ kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ đánh trả đồng dạng đều bị bọn bộ tốt gây chút trở ngại, nhưng đuổi th́ vẫn có thể đuổi theo được, có điều thiết kỵ binh vừa rồi xông tới chém giết chẳng qua là nửa đội của hai phương đội phía trước mà thôi.
Đợi tới khi kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ phản kích ra ngoài lại thấy thiết kỵ binh gần như đă dừng lại bắt đầu chạy chậm về phía trước, lần này không cần quá tŕnh dài như vậy, ngựa đă chạy nóng người rất dễ tăng tốc, thấy kỵ binh hạng nặng để ngang trường mâu vọt về phía ḿnh.
Kỵ binh phản kích của Thát Lỗ thật sự là tim mật đều lạnh, căn bản không biết nên ứng phó thế nào, đón đầu đánh giáp lá cà, cho dù thế nào cũng không phải là đối thủ của những thiết kỵ binh này, nhưng lúc này nếu bị tách ra, tuy nói là trở ngại tốc độ đi tới của thiết kỵ binh đối phương, nhưng nếu miễn cưỡng tách ra, vậy đội ngũ phía sau ḿnh sao đánh phản kích được nữa.
Chỉ là quân tướng chần chờ mà thôi, sĩ tốt Thát Tử phía dưới đều cưỡi ngựa tinh thục, lúc này cũng không quản trung quân bản trận ǵ, lập tức tản ra hai bên, trận thế ngăn trở và phản kích mà A Ba Thái tỉ mỉ bố trí cho trung quân của đại quân Thát Lỗ, trong nháy mắt liền biến thành vô ích.
C̣n kỵ binh nhẹ đi theo hai bên thiết kỵ binh th́ cũng không cùng xông lại, mà trực tiếp ṿng qua hai cánh của đại quân.
Trong thiên hạ đều nghe đồn cưỡi ngựa bắn cung của Bát Kỳ vô song, lúc này chính là lúc bọn họ xuất trận xông tới, nhưng doanh tiên phong và doanh dũng mănh đều mặt lộ vẻ sợ hăi nơm nớp lo sợ không dám ra trước.
Lần này công kích của doanh Giao Châu cũng không phải kỵ binh dụ địch từ từ trước đó, mà là trận công kích kỵ binh hạng nặng xếp phương đội ở giữa, kỵ binh nhẹ ở hai cánh đánh lén, Măn Bát Kỳ đối với kỵ binh mang giáp của ḿnh luôn tự hào vô cùng, từ Tống tới nay, được xem là trọng kỵ đệ nhất thiên hạ.
Đương nhiên, dạng mặc giáp xung phong như Măn Thanh, cùng với kỵ binh mang giáp của nước Kim năm đó, kỵ binh Mông Cổ đều không cách nào so sánh, nhưng ở phương Đông thời đại này, quả thật được xem là đệ nhất trọng kỵ, sử dụng ở trong chiến trận, quả nhiên là như đẽo gỗ mục, uy lực vô cùng, trận quân của quân Minh trên căn bản là dễ dàng sụp đổ.
Nhưng sau khi thiết kỵ binh của doanh Giao Châu thành quân, khôi thủ (đứng đầu) kỵ binh này không c̣n là bọn họ, mà đă chuyển sang thiết kỵ binh của doanh Giao Châu!
Với khoảng cách hai bên để kỵ binh doanh Giao Châu phát động, không thể nào chạy quá nhanh, bất kể là kỵ binh hạng nặng ở giữa hay là kỵ binh nhẹ ở hai cánh, đều chạy chậm răi về phía trước, đây là một quá tŕnh gia tốc cực kỳ thong thả, v́ mục đích chính là để ngựa làm nóng từ từ, chuẩn bị cho đột kích cuối cùng.
Tiếng chân ầm ầm, binh khí và áo giáp ở dưới sự phản xạ của ánh sáng mặt trời loé ra hàn quang, nhích tới gần chậm như vậy cũng tạo thành áp lực cực lớn với trận quân của đại quân Thát Lỗ.
Thấy binh mă mạnh mẽ như vậy tới gần từng bước một, bọn lính Măn Mông đă bày phương đội ở trận tuyến xong hoàn toàn không có dũng khí chiến đấu ǵ, rất nhiều người thậm chí đă quên lời vừa nói là “hai mặt thụ địch”, trong mắt và trong ḷng chỉ có thiết kỵ binh ở đối diện trông khủng bố vô cùng này.
A Ba Thái ở giữa quân quay đầu lại nh́n qua sát mặt bọn thủ hạ, gă cũng biết đại khái chuyện ǵ xảy ra, dựa theo thuyết pháp trước kia, nếu quân Minh dám xếp hàng công kích như vậy, sớm đă có quân tướng Măn Bát Kỳ tự động đ̣i lệnh, lĩnh quân lao ra, lấy kỵ binh chọi kỵ binh, lấy công kích đối công kích, đánh bại hoàn toàn những quân Minh đối diện này.
Nhưng lúc này, ai cũng đều nơm nớp lo sợ, không ai dám chủ động nói lời này, chủ động xin chiến càng không muốn nói ra. Dũng khí, thứ trọng yếu nhất trên chiến trường này, h́nh như đă bị bọn họ quét sạch.
Quá tŕnh này cũng không hề dài chỉ một ngày một đêm, sự kiêu ngạo và sĩ khí của đội quân Thanh, Măn Mông Bát Kỳ, c̣n cả sự tự tin do nhiều trận thắng bồi dưỡng được của bọn họ, tất cả đều bị đội quân khó hiểu của doanh Giao Châu, đột nhiên xuất hiện, đánh nát hoàn toàn.
“Điều tàn binh Mông Cổ. hỏa thương binh của quân Hán, bày trận ở trước trận, dùng súng hỏa mai và cung tên bắn ra. Trước tiên đánh phủ đầu đối phương đă!”
Thời gian vẫn kịp chuẩn bị, làm chủ soái một quân, A Ba Thái biết ḿnh không thể thất kinh, chỉ ở đó ra một loạt mệnh lệnh.
Ở trong đội ngũ quân Thanh, ngoại trừ hỏa thương binh Triều Tiên, cũng có không ít hỏa thương binh ở trong hệ thống của Tam Thuận Vương. Nhưng dù sao hỏa thương binh quân Hán ở quan ngoại của Hán Bát Kỳ cũng xuất thân từ quân Minh , cho nên với súng hỏa mai này vẫn coi trọng hơn nhiều.
Nhưng hỏa thương binh Triều Tiên lại có sự tích anh hùng lâm trận bắn chết ngũ đại thần Phí Dương Cổ, ở trong ḷng huân quư Măn Châu, đương nhiên là hỏa thương binh Triều Tiên càng lợi hại hơn một chút. Nhưng vào hôm qua, người bị bỏ lại đầu tiên lại chính là hỏa thương binh Triều Tiên. Trước mắt chính là không có cá th́ tôm cũng tốt. Nên hỏa thương binh của hệ thống Tam Thuận Vương trực tiếp đi đầu.
Hôm qua quân Hán tổn thất rất lớn, trước mắt số lượng hỏa thương binh quân Hán có thể gom được cũng không nhiều lắm. Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái cũng biết lúc này ḷng quân dao động lớn nhất. Chỉ sợ những tàn binh Mông Cổ kia là không có chiến ư nhất. Những dân du mục này vốn đi theo đại quân tới nước Minh đánh cướp kiếm chỗ tốt. Hiện giờ chỗ tốt không có, c̣n có tử chiến như vậy, pháo hôi cũng không phải đều ngu ngốc. Bọn họ cũng biết lợi hại. Nếu lại có tử chiến cường độ như hôm qua. Chỉ sợ những dân du mục này sẽ không v́ thân ở cảnh nội nước địch mà liều chết tác chiến.
Chỉ e là trực tiếp tản mất, hoặc là đầu hàng đối phương, cũng hoàn toàn có khả năng. Chi bằng triệu tập bọn họ tới trước trận, xuống ngựa bắn. Thứ nhất là dùng hỏa lực tầm xa dày đặc để cản sự trùng kích của kỵ binh đối phương. Thứ hai là Măn Mông Bát Kỳ đều là kỵ binh, những dân du mục Mông Cổ này xuống ngựa, cho dù muốn chạy trốn, cũng không cần lo.
Mệnh lệnh của A Ba Thái hạ xuống, binh sĩ Măn Mông Bát Kỳ lập tức hành động, đuổi xạ thủ Mông Cổ và hỏa thương binh về phía giữa quân, lúc này cũng không chú ư Măn Mông một nhà ǵ, hơi phản kháng, liền trực tiếp cầm đao chém ngay, chỉ bằng cận chiến, những dân du mục này cũng không phải là đối thủ của những cường đạo vũ trang này.
Không bao lâu, người đă được xua tới vị trí dự định, lúc này kỵ binh hạng nặng đối diện đă ở dưới mệnh lệnh của Thang Nhị bắt đầu vọt tới trước.
Biểu hiện trấn định của Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái, vẫn là liều thuốc an thần với bọn quân tướng Măn Mông xung quanh, tóm lại cũng không c̣n bối rối như trước đó. A Ba Thái quay đầu lại nh́n thử, bởi v́ bộ tốt chắn ở trước người, kỵ binh doanh tiên phong và doanh dũng mănh cũng hơi trấn định lại một chút. Gă nhịn không được thở dài trong ḷng, nhưng ngoài mặt vẫn trấn định vô cùng, mở miệng lớn tiếng hạ lệnh:
“Tất cả mă doanh Bát Kỳ lui về phía sau trăm bước, nếu bộ xa ngăn trở kỵ binh quân địch đi tới, liền xông tới ra sức đánh trước!!”
Như vậy là để nắm chắc tiết tấu trên chiến trường. Kỵ binh đối phương dù mănh liệt thế nào, bị cung tên và súng hỏa mai của một đại đội như vậy bắn phủ đầu, chắc chắn thế sẽ có giảm, đến lúc đó, thế của đối phương vừa mất, bên ḿnh phát động công kích lấy tĩnh chế động, nói không chừng sẽ có hiệu quả thần kỳ.
Về phần dân du mục Mông Cổ và binh sĩ quân Hán chén ở phía trước, pháo hôi th́ vẫn là pháo hôi, chẳng ai thèm lo sự sống chết của bọn họ...
Trong miệng thống lĩnh kỵ binh doanh Giao Châu - Thang Nhị vẫn luôn đếm nhẩm, đếm tới một con số nhất định, trường mâu nắm trong tay gă liền hơi nghiêng về phía trước một đoạn.
Theo biên độ nghiêng của trường mâu dần dần tăng lớn, tốc độ của kỵ binh hạng nặng và kỵ binh nhẹ cũng từ từ tăng nhanh, trên thực tế khi nào nên gia tốc, khi nào nên đột kích, điều này đă thành một loại bản năng vô thức của quan quân kỵ binh, Thang Nhị sở dĩ ở đó nhẩm đếm, đơn giản chỉ là một loại thói quen mà thôi.
Mặt giáp có một khe hở rộng nửa ngón tay, là lỗ thông để hai mắt nh́n ra ngoài, tầm nh́n cũng không lớn, chỉ có thể thấy trận địa địch trước mặt, đối với kỵ binh hạng nặng mà nói như vậy là đủ rồi, dựa theo lời Lý Mạnh giảng giải với thiết kỵ binh là:
“Nhiệm vụ của các ngươi chính là quét sạch kẻ địch phía trước, bên cánh hông của các ngươi có chiến hữu của các ngươi bảo vệ, xông lên, đánh tan kẻ địch trước mặt các ngươi, đây chính là nhiệm vụ và thiên chức của các ngươi. Nh́n về phía trước, tập trung hết sức, không cần lo chỗ khác”.
Thang Nhị nhớ kỹ những lời này trong ḷng, kẻ địch trước mắt của thiết kỵ binh chính là trung quân (quân trung tâm) của đại quân Thát tử, thiết kỵ binh chính là phải tới phá tan trận h́nh của kẻ địch.
Làm kỵ binh, so với bộ binh vẫn nhiều hơn một tia lăng mạn và mơ mộng. Thang Nhị luôn nghĩ nhóm kỵ binh do ḿnh suất lĩnh tiến hành đối kháng với nhóm kỵ binh đồng dạng, đó mới là uy phong lẫm liệt, cuộc đời này sống không uổng.
Đương nhiên, chiến trường và chiến sự th́ không có nhiều lư tưởng hóa như vậy, vốn Thang Nhị c̣n muốn, kỵ binh Thát Tử nổi tiếng thiên hạ có thể lấy cứng chọi cứng với thiết kỵ binh của ḿnh, hai bên công bằng mà giơ đao kiếm chém giết, giống như sự khiêu chiến của những tướng lĩnh thời cổ kia.
Có điều chiến trường thực tế lại buồn tẻ hơn lý tưởng của gă rất nhiều, thiết kỵ binh có tư thế thăng tiến không lùi mạnh mẽ như thế, đối phương dĩ nhiên không dám trực diện nghênh đón rồi.
Thấy hỏa thương binh và xạ thủ Mông Cổ đối diện bị xua ra bày trận, Thang Nhị tất nhiên biết rơ đối phương rốt cuộc muốn làm ǵ, nhịn không được cười lạnh một tiếng ở trong ḷng. Trường mâu cầm trong tay lại hơi nghiêng về phía trước, động tác của gă bị thiết kỵ binh ở sau lưng nh́n thấy, đều tăng tốc nhanh hơn.
Thiết kỵ hiện tại đă bắt đầu chạy chậm, tiếng ầm ầm trên chiến trường trở nên dày đặc, những dân du mục Mông Cổ kia sao từng gặp tư thế như vậy, có người đứng ở ṿng ngoài trực tiếp vứt cung tên trong tay xuống đất, liều mạng mà chạy trốn, kỵ binh Măn Bát Kỳ và Mông Bát Kỳ lúc này kinh hồn táng đảm là một chuyện, nhưng đội đốc chiến vẫn làm theo quy củ, hễ có người vứt cung tên chạy, liền lập tức phóng ngựa đuổi theo, ở phía sau chém xuống một đao.
Giết xuống như vậy, cho dù là ai cũng không dám nhúc nhích, ngoan ngoăn ở đó bày trận, ở bên cạnh bộ tốt bày trận chuẩn bị dùng cung tên và súng hỏa mai bắn, cũng có quân tướng phụ trách chỉ huy, những quân tướng này tính khoảng cách giữa quân kỵ binh đối địch với bản trận tương đối chính xác. Thuỷ chung vẫn lớn tiếng đếm số ở đó.
Đây cũng là để cung thủ và súng hỏa mai bắn ở trong tầm bắn của ḿnh, mới có thể có lực sát thương lớn nhất, hữu hiệu nhất, quân tướng của đại quân Thát tử, ở xung quanh phương trận bộ tốt đều nh́n chằm chằm phía trước, dắt cuống họng đếm lớn.
“Ba trăm bước!!!”
“Hai trăm năm mươi bước!!”
“Hai trăm bước”
Lúc hô hai trăm bước th́ có quan quân ngạc nhiên mà chuyển hướng về phía bản trận phe ḿnh, dẳt cuống họng mắng lớn:
“Kẻ địch c̣n chưa tới trước mặt, không nên nổ súng gấp, c̣n không mau chuẩn bị lại!!”
Vừa rồi không biết ai khẩn trương vạn phần, nổ súng đầu tiên, ở khoảng cách hai trăm bước này, súng hỏa mai có thể có tác dụng quái ǵ. Bên này mới lớn tiếng quát ngừng lại, lại nghe tiếng sưu sưu liên tục, mưa tên dày đặc không ngờ cũng bắn ra ngoài, ở chỗ bắn cách trận tuyến bốn mươi năm mươi bước trông giống như cỏ khô mọc dài.
Tất cả quan quân Thát Tử đốc chiến đều lớn tiếng quát, đốc xúc bọn họ mau giương cung hoặc nhét đạn dược vào, càng là lúc khẩn trương như vậy, càng loạn hơn.
“Một trăm năm mươi bước!!”
Những lời này vừa hô xong, lại có súng hỏa mai vang lên, cung tên bắn ra, mấy tên Tá Lĩnh và tham lĩnh Chính Hồng Kỳ đều giận dữ, cầm đao kiếm trực tiếp đi vào trong trận cung tên và súng hỏa mai, chém đầu mấy người xui xẻo, giơ đao kiếm ở đó lớn tiếng hét:
“Kiềm chế, kiềm chế, nếu ai bắn loạn nữa, chém đầu của hắn!!”
-o0o-
Lúc trước kẻ địch ở ngoài tầm bắn, th́ bắn loạn, khiến cho ṇng súng nóng lên hoặc cánh tay mỏi nhức, kết quả sau khi kẻ địch tiến vào tầm bắn ngược lại không c̣n đạn dược, hoặc là không có khí lực công kích tiếp về phía trước, t́nh huống như thế là quân Thanh biết về quân Minh .
Đó là một trong điển cổ binh mă Thát Tử giễu cợt quân Minh từ trước tới nay, hơn nữa bọn họ cảm giác ḿnh căn bản sẽ không phạm sai lầm như vậy, nếu đại quân Măn Mông giao chiến với kẻ địch, cung tiễn thủ và hỏa thương binh nhất định sẽ ứng chiến b́nh tĩnh, kiếm chế mà bắn bọn họ giao chiến mấy lần với quân Minh , đúng là cũng làm được điểm này.
Có điều biểu hiện hôm nay lại chứng minh, bọn họ chẳng qua chưa từng được chứng kiến quân lính tinh cường chân chính, bị thiết kỵ binh của doanh Giao Châu áp bách như vậy, bất kể là bộ cung thủ Mông Cổ hay là binh lính súng hỏa mai quân Hán đều phạm tật xấu này.
Chỉ là dùng việc chém đầu để uy hiếp, đă không xài được nữa, bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh ở trong khoảng cách từ một trăm năm mươi bước đến một trăm bước, bắn ra chừng hai đợt súng hỏa mai, ba đợt tên.
Đây thật đúng là hiệu suất cao hiếm có, chỉ là hiệu suất cao như vậy đối với kẻ địch không có chút tác dụng nào, bọn bộ binh đứng ở đó nh́n kỵ binh hạng nặng ở đối diện kia giống như ma thần không thể chống đỡ, đây cung trong ḷng đă kéo căng, chỉ có bắn binh khí trong tay ra ngoài như vậy mới cảm thấy hơi b́nh tĩnh lại.
Chắc hẳn quân Minh ngày đó lúc đối mặt với trùng kích của kỵ binh Thát Tử là cảm giác như vậy, chỉ là phong thuỷ luân chuyên, rốt cuộc lại quay sang bên này.
Có điều so với Măn Mông Bát Kỳ xếp hàng ở trận tuyến không có dũng khí mà nói. Những binh sĩ bị cưỡng bức tới trước trận, tựa hồ c̣n hơi mạnh hơn một chút.
Vào lúc cách trận địa địch một trăm năm mươi bước, Thang Nhị gh́m ngựa, trường mâu trong tay để ngang hoàn toàn, phương đội thiết kỵ binh phía sau bắt đầu gia tăng tốc độ, từ bên người Thang Nhị gào thét mà qua.
Lúc xông tới một trăm bước, tọa kỵ của thiết kỵ binh đă có thể nói là phi, nhưng cũng không phải là phi quá nhanh, trong khoảng cách này, súng hỏa mai đă có thể bắn tới.
Mà bọn hỏa thương binh quân Hán vừa rồi vẫn nhét đạn được tốc độ cao, liều mạng mà bắn ra ngoài, bây giờ một phát cũng bắn không ra được, ở trong khoảng cách trăm bước, những hỏa thương binh này thậm chí có thể cảm giác được mặt đất đều run rẩy. H́nh tượng của thiết kỵ binh bọn họ đều có thể thấy rỗ, loại sát khí trên mặt thiết kỵ binh ch́ lộ ra hai mắt khiến người ta chấn kinh.
Không chỉ hỏa thương binh quân Hán, mà ngay cả bộ cung thủ Mông Cổ cũng thế. Bọn họ đều cả người run lẩy bẩy. Nhét vào súng hỏa mai hơi khó khăn, đó c̣n là chuyện dễ hiểu có thể tha thứ, nhưng bọn họ chẳng qua chỉ giương cung bắn tên, nhưng lại sợ hăi nên chẳng làm được động tác hoàn chỉnh, khiến quân tướng Măn Mông Bát Kỳ ở hai bên bọn họ lớn tiếng mắng chửi.
Nhưng ở trong thanh thế to lớn do thiết kỵ binh xông lại, cái ǵ cũng không nghe rơ, chỉ nghe tiếng lạch cạch của từng bộ phận giáp trụ của thiết kỵ binh va vào nhau, c̣n cả tiếng ầm ầm của vó ngựa giẫm lên trên đất.
Một mũi tên bắn vút ra, ghim trên mắt tọa kỵ của gă thiết kỵ binh chuẩn xác vô cùng, tọa kỵ kia bị đau, hết lần này tới lần khác muốn hất người phía trên xuống, nhưng căn bản không nhảy lên được, thân hơi nghiêng rồi trực tiếp ngă lật, hất kỵ binh trên ngựa xuống đất, cũng may là kỵ binh nhẹ xung quanh có thể né tránh.
Mũi tên này không biết là ai bắn ra, có điều đây là thương tổn duy nhất mà bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh tạo thành với kỵ binh hạng nặng đang vọt tới trong ba mươi bước.
Cũng không phải là chỉ một mũi tên này bắn ra ngoài, mà bắn ra rất nhiều mũi tên lưa thua lộn xộn, nhưng có thể tạo thành sát thương cũng chỉ một mũi tên này, khả năng lớn hơn nữa không phải là chuẩn xác vô cùng, mà là mèo mù vớ phải chuột chết, súng hỏa mai thậm chí không có khẩu nào có thể nổ súng ở thời điểm này.
Cung tên bắn lên giáp sắt của thiết kỵ binh, trên mao chiên của ngựa, căn bản không tạo thành chút thương tôn nào.
Chạy trốn đầu tiên không phải là bộ cung thủ Mông Cổ, cũng không phải hỏa thương binh quân Hán. Mà là đội kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ đốc chiến xung quanh, bọn họ trực tiếp chạy tản ra xung quanh. Bọn họ vừa chạy, những bộ tốt đă sợ tới vỡ mật sao c̣n có năng lực ở lại chống đỡ nữa chứ.
Tất cả mọi người đều xoay người chạy trốn, nhưng để bảo đảm mật độ bắn, cường độ của hỏa lực, những người này đều xếp hàng vô cùng sít, sao có thể tản được.
Một tiếng kêu “A” thê thảm vang lên, đây chỉ mới bắt đầu, trường mâu để xéo, bọn thiết kỵ binh chạy nước rút hết tốc lực xông vào trong đội ngũ này.
Hoặc là mở ra một đường máu, hoặc là khoái đao cắt đậu phụ, c̣n cả dao nóng cắt mỡ ḅ của phương Tây, tất cả những miêu tả này đều đúng, bổ chém không chút trở ngại, thế như vậy, thậm chí so với cái gọi là thế như chẻ tre c̣n thuận lợi thoải mái hơn.
Đây chính là t́nh cảnh khi thiết kỵ binh xông vào hàng ngũ bộ tốt. Kỵ binh, ngựa, sự che chắn trên thân ngựa, áo giáp kỵ binh, c̣n cả mă cụ và binh khí vân vân, phối hợp thêm tốc độ vọt tới của ngựa, tạo thành động lượng cực kỳ lớn, đối mặt với công kích như vậy, th́ cả doanh Giao Châu cũng chỉ có cái gọi là phương trận lăo binh mới có thể ngăn cản, lại càng không cần phải nói tới những bộ tốt cầm cung tên và súng hỏa mai trong tay này.
Một cây trường mâu thường có thể xuyên thấu bốn năm binh sĩ quân địch, trạng thái như vậy, trường mâu sẽ không cách nào rút ra, đám người này trực tiếp vứt trường mâu trong tay xuống.
Phía dưới chính là bọn sĩ tốt quân hán và Thát Tử Mông Cổ đă bị dọa bể mật, ai c̣n để ý thấy bọn kỵ binh đă vứt trường mâu xuống, có lẽ có thể thừa cơ hội này chiếm chút tiện nghi, hoặc là phát động phản công chứ, ai cũng đều muốn thừa dịp này chạy trốn chạy càng xa càng tốt.
Bọn thiết kỵ binh vứt bỏ trường mâu hơi nghiêng người, rút kiếm lớn giắt ở yên ngựa, giơ một tay, bổ mạnh về hai bên, phía dưới là bại binh loạn thành một đoàn, mỗi một lần bổ kiếm xuống, đều có thể lấy đi một hai mạng, không có ai có gan đối địch chính diện.
Ai cũng đều đưa lưng cho kẻ địch, thiết kỵ binh doanh Giao Châu cứ ở chỗ này qươ đại kiếm chém giết, tốc độ sát thương liền rất nhanh.
Mấy bộ cung thủ và hỏa thương binh ở phía trước bị người ta chém giết như vậy, à, đổi một câu chính xác hơn là đang tru diệt. Đội ngũ vừa rồi vẫn c̣n chút dày đặc, ở trong thời gian ngắn ngủi này, đă bị chém giết thành thưa thớt, đương nhiên lúc này binh sĩ chạy tán loạn ở ngoài càng bỏ mạng nhiều hơn.
Hai phương đội thiết kỵ binh ở phía trước, nhưng thiết kỵ binh xông vào đội ngũ bộ tốt cũng chỉ có chừng ba hàng, thật không ngờ đối phương lại không chịu nổi một kích như vậy.
Nếu như trận h́nh và đội ngũ bộ tốt kiên cường. Sự trùng kích của thiết kỵ binh tuyến đầu vẫn không cách nào phá huỷ được, lúc này, kỵ binh đợt thứ hai và đợt thứ ba sẽ xông lên.
Trong quá tŕnh tăng tốc vừa rồi, mỗi một thiết kỵ binh xếp hàng, đều kéo dăn khoảng cách giữa nhau ra, hơn nữa ngoại trừ hàng đầu toàn lực công kích, hàng c̣n lại đều nhanh chóng khống chế ngựa của ḿnh, định ở đợt thứ hai đợt thứ ba bắt đầu tăng tốc độ xông trận.
Có điều phương trận bộ tốt này thật sự là không chịu nổi một kích, cũng không phải tuỳ tiện một chi quân lính là có thể có sự dũng mănh gan dạ và kỷ luật nghiêm chỉnh như doanh Giao Châu.
Thấy binh sĩ hàng đầu đă dỡ bỏ trận quân của đối phương, thiết kỵ binh hàng thứ hai hàng thứ ba đều nhanh chóng gh́m ngựa, vứt kỵ mâu xuống, rút đại kiếm và thiết cốt mang theo đi theo vào đại chém đại giết.
Nhưng bất kể thế nào, tốc độ kỵ binh hạng nặng quân Minh trùng kích đúng là đă bị những bộ tốt này chặn lại, đây chính là lúc thoái trào khi kỵ binh đối phương xông trận, là lúc lực lượng yếu kém nhất, đả kích mạnh lên không chừng có thể chuyển bại thành thắng.
Đại tướng quân phụng mệnh A Ba Thái và bọn Nhạc Nhạc chờ đợi chính là cơ hội này, quân tướng các đội lần lượt hạ lệnh, bắt đầu phát động kỵ binh Măn Bát Kỳ đă sớm lui về sau ngoài trăm bước.
Lúc này bộ cung thủ Mông Cổ và hỏa thương binh bị kẹp ở giữa vẫn chưa chạy tứ tán hoàn toàn, khiến bọn họ kêu khổ chính là, những sát thần phía trước vẫn c̣n đang chém giết. Mà người nhà ḿnh phía sau không ngờ lại giết lên.
Kỵ binh Măn Bát Kỳ từ lúc phát động đến khi xung phong tốn thời gian không lâu, dù sao cũng là trong trăm bước, thời gian gấp rút như vậy, những bộ tốt để ở phía trước bày trận cũng không thể nào tản đi hoàn toàn.
Có điều kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ không chút để ý tới chiến hữu của ḿnh, cũng liều mạng mà xông tới, kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ và thiết kỵ binh doanh Giao Châu giống như hai cái chùy lớn, đang liều mạng mà nện phương trận bộ tốt bị kẹp ở giữa, ai có thể đánh xuyên qua những bộ tốt này trước, người đó có thể tăng thời gian khoét thủng đội ngũ đối phương trước.
Bọn thiết kỵ binh cầm đại kiếm di chuyển chém giết cũng nh́n thấy hướng đi của đối phương, áo giáp và binh khí nặng nề khiến bọn họ không có tốc độ di động quá nhanh, kỵ binh hạng nặng mất đi lực cơ động chính là đồ ăn trong mâm của kỵ binh vận động được, hiện giờ phương pháp có thể nghĩ tới chính là cố hết sức mà tăng tốc qua đối kháng.
Nhưng thiết kỵ binh của doanh Giao Châu đă sắp xông tới lại làm ra động tác khiến Thát Tử khó hiểu, thiết kỵ binh xông tới chuyên thân ngựa tản về hai bên, căn bản mặc kệ bên cạnh ḿnh có bộ tốt để giết không, trực tiếp rời đi.
Bộ tốt bị kẹp ở giữa mặc kệ phía trước hay là phía sau, cũng đă tản ra, kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ, nếu tốc độ nhanh, c̣n có thể truy kích những thiết kỵ binh doanh Giao Châu chậm chạp hướng về hai bên.
Tốc độ kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ đánh trả đồng dạng đều bị bọn bộ tốt gây chút trở ngại, nhưng đuổi th́ vẫn có thể đuổi theo được, có điều thiết kỵ binh vừa rồi xông tới chém giết chẳng qua là nửa đội của hai phương đội phía trước mà thôi.
Đợi tới khi kỵ binh Măn Mông Bát Kỳ phản kích ra ngoài lại thấy thiết kỵ binh gần như đă dừng lại bắt đầu chạy chậm về phía trước, lần này không cần quá tŕnh dài như vậy, ngựa đă chạy nóng người rất dễ tăng tốc, thấy kỵ binh hạng nặng để ngang trường mâu vọt về phía ḿnh.
Kỵ binh phản kích của Thát Lỗ thật sự là tim mật đều lạnh, căn bản không biết nên ứng phó thế nào, đón đầu đánh giáp lá cà, cho dù thế nào cũng không phải là đối thủ của những thiết kỵ binh này, nhưng lúc này nếu bị tách ra, tuy nói là trở ngại tốc độ đi tới của thiết kỵ binh đối phương, nhưng nếu miễn cưỡng tách ra, vậy đội ngũ phía sau ḿnh sao đánh phản kích được nữa.
Chỉ là quân tướng chần chờ mà thôi, sĩ tốt Thát Tử phía dưới đều cưỡi ngựa tinh thục, lúc này cũng không quản trung quân bản trận ǵ, lập tức tản ra hai bên, trận thế ngăn trở và phản kích mà A Ba Thái tỉ mỉ bố trí cho trung quân của đại quân Thát Lỗ, trong nháy mắt liền biến thành vô ích.
C̣n kỵ binh nhẹ đi theo hai bên thiết kỵ binh th́ cũng không cùng xông lại, mà trực tiếp ṿng qua hai cánh của đại quân.
/539
|