Gió thổi nhè nhẹ trên băi chiến trường. Bên dưới soái kỳ, đám tướng lĩnh tṛ chuyện cười đùa vui vẻ, không chú ư tới trong gió là mùi máu tanh đậm đặc, thế nhưng chủ bộ Giao Châu doanh Viên Văn Hoành đứng sau lưng Lý Mạnh lại không chịu được mùi vị này.
Sắc mặt vị danh sĩ Sơn Đồng này tái nhợt, miệng ngậm chặt, dáng vẻ vô cùng khó chịu. Dù ǵ Viên Văn Hoành cũng chỉ là một quan văn, thế nhưng ông ta lại biết cưỡi ngựa. Hơn nữa vị trí của ông ta khiến ông ta phải thường xuyên đi với Lý Mạnh. Hôm nay trên chiến trường này ông ta cũng xuất hiện bên cạnh Lư Mạnh nhưng cảnh chiến trường giống như một trận Tu La, sặc mùi máu tanh khiến ông ta không chịu nổi.
Viên Văn Hoành đă từng đọc khá nhiều binh thư điển tích trong sử sách nên hiển nhiên cho là ḿnh có kiến thức rộng răi, ông ta nghĩ rằng trên chiến trường chỉ là ḷng hào hùng, ư chí kiên cường, ông ta cứ nghĩ chính ḿnh đơn giản chỉ cần đi theo sau lưng Đại soái phóng ngựa chạy băng băng, chia xẻ chút quân công chiến thắng, binh lính hoan hô, yêu mến.
Huống chi vào thời Hán Đường thường xuyên có văn nhân xông pha nơi biên thuỳ. Viên Văn Hoành thường xuyên so sánh ḿnh với Sầm Tham, Cao Thích Tự, đương nhiên ông ta cũng thường tự so sánh ḿnh với Phạm Trọng Yêm. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong đầu, không dám nói ra ngoài.
Tóm lại văn nhân danh sĩ khác với những hủ nho. Những người khác thường sợ hăi khi ở ngoài chiến trường nhưng Viên Văn Hoành lại có cảm giác chờ mong, mong muốn đi chiến trường hoàn toàn khác với kiến thức của ḿnh.
Hơn nữa Sơn Đông là trung tâm của mọi việc. Ai cũng biết quan Giao Châu doanh bách chiến bách thắng, hiểu rơ đám binh lính, tướng sĩ kia giành được thắng lợi huy hoàng bằng cách nào cũng là điều tốt. Không có ǵ đáng sợ mà ngược lại c̣n rất đáng để mong đợi. Cùng Đại soái vào sinh ra tử, sau này nhất định sẽ được tin dùng.
Chủ bộ Viên Văn Hoành vốn nghĩ mọi chuyện đều tốt nhưng khi đi tới chiến trường, ngay lúc đó ông ta đă biết hoàn toàn khác với trí tưởng tượng của ḿnh. Chiến mă ông ta cưỡi là ngựa tốt, hoàn toàn nghe lời chủ nhân, không cần phải lo lắng ǵ nhưng tiếng động đinh tai nhức óc, bầu không khí nồng nặc máu tanh lại khiến cho ruột gan Viên Văn Hoành nhộn nhạo.
Thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông. Hai câu này vốn chỉ xuất hiện sách vở nhưng hôm nay Viên Văn Hoành đă thực sự cảm nhận được điều đó.
Vừa rồi trước trận đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh quân Thát như lang như hổ, chúng điên cuồng tấn công tới bên này khiến cho khi đó Chủ bộ Viên Văn Hoành theo bản năng chỉ muốn quất ngựa, quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng khi nh́n thấy những người bên cạnh vẫn không có động tĩnh ǵ cả, dáng vẻ như b́nh an vô sự khiến Viên Văn Hoành phải tự trấn tĩnh để không mất mặt với người khác.
Thế nhưng tiếng động trên chiến trường đă thay đổi, có lẽ là tiếng rú thảm thiết chém giết truyền tới. Không biết điều ǵ khiến cho chiến mă của Viên Văn Hoành kích động, con ngựa đó không có cử động ǵ lớn, chỉ là chân nó có vẻ bất an, liên tục giẫm đạp, thân ngựa lắc lư khiến cho Viên Văn Hoành ngồi trên lưng ngựa cảm thấy ngực và bụng ḿnh như nổi sóng như rời non lấp biền, từng đợt, từng đợt dâng lên miệng khiến cho Viên Văn Hoành không chịu được nữa, há miệng nôn ra ngoài.
Vấn đề là nhóm người Lư Mạnh vẫn đang nói chuyện với nhau bị một việc nhỏ nhoi đó xen vào khiến giật ḿnh. Khi nh́n thấy dáng vẻ của Chủ bộ Viên Văn Hoành ở phía sau, ai nấy ngơ ngác nh́n nhau rồi mỉm cười nhưng không ai nói ǵ.
Vương Hải, thống lĩnh Thân binh doanh vội vàng ra lệnh: “Hăy mau mang nước tới cho Viên tiên sinh”.
Một tên thân binh cởi túi nước bên hông ngựa rồi giục ngựa đi tới đưa cho Viên Văn Hoành, mấy tên thân binh đào đất lấp uế vật Viên Văn Hoành nôn ra, sắc mặt Lư Mạnh bất động nhưng trong ḷng hắn vẫn nghĩ tới điều này. Vào mỗi thời điểm quan trọng, vẫn chỉ là vơ tướng không màng sống chết, văn nhân c̣n kém xa quá. Bây giờ là lúc giành thiên hạ nhưng có vẻ hai ban văn vơ của Sơn Đông đang cân bằng nhau. Điều này có ǵ đó không ổn. Lúc này hắn nên ưu tiên quân sự. Đợi tới khi thái b́nh sẽ nâng cao địa vị của văn nhân.
Sau khi Viên Văn Hoàng uống mấy ngụm nước cũng lấy lại sự b́nh tĩnh, ông ta xấu hổ nói: “Tú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa mới biết chuyện thiên hạ hôm nay không phải như ḿnh nghĩ. Nhưng ngược lại khi thấy chuyện thiên hạ th́ lại không dám ra khỏi cửa nữa. Đă khiến các vị đại nhân chê cười”.
Chủ bộ Viên Văn Hoành tự giễu cợt ḿnh nhưng thật ra dáng vẻ có vẻ phóng khoáng, tự nhiên, ông ta không biết rằng chỉ v́ ông ta nôn ngay trên chiến trường đă khiến rất nhiều suy nghĩ khác này sinh trong ḷng Lư Mạnh.
Bây giờ sự chú ư của Chủ soái quân Giao Châu doanh Lư Mạnh không tập trung trên băi chiến trường nữa. Thắng lợi đă định, việc cần phải lo nghĩ là chuyện sau khi chiến thắng. Sơn Đông có rất nhiều việc, thiên hạ lại càng có nhiều chuyện. Trong khi đó tâm lực của hắn lại chỉ tập trung vào mấy vạn quân Thát.
Nhưng thiên hạ Đại Minh này, Sấm Vương Lư Tự Thành. Tào Tháo La Nhữ Tài, Bát Đại Vương Trương Hiến Trung vẫn đang hoành hành ở trung tâm Đại Minh. Mấy ngày này thế lực càng lúc càng lớn mạnh, ở vùng Nam Trực Lệ, thế cờ tàn hắn bày ra vẫn chưa kết thúc, Trịnh gia ở Phúc Kiến gần đây cũng không thấy có động tĩnh ǵ. Hơn nữa vùng Bắc Trực Lệ này, phụ cận kinh thành, bên cạnh Hoàng đế Sùng Trinh có chừng hai mươi vạn quân trú đóng. Đây cũng là một vấn đề không nhỏ chút nào.
Ngày hôm qua khi nói chuyện với chưởng quỹ phân đà và chi nhánh của thương đội Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông, hắn cũng biết qua t́nh h́nh trên thảo nguyên, ở vùng Tây Vực. Bắc Địa có những bộ lạc Mông Cổ lớn, trong khi đó thế lực của những bộ lạc này rất mạnh. Bọn họ chính là binh mă pḥng ngự biên giới. Sau khi người Nữ Chân Đông Lỗ quan ngoại khởi binh, ở quan ngoại và vùng thảo nguyên Sơn Tây bên ngoài Trường Thành đă h́nh thành một vùng đất trống rỗng rất rộng lớn.
Những bộ lạc Mông Cổ phụ thuộc vào người Nữ Chân đều dần dần di chuyển về đông. Trong khi đó những bộ lạc Mông Cổ có mâu thuẫn th́ tuyệt đối tránh xa phạm vi thế lực của người Nữ Chân, cố gắng tiến lên hướng tây bắc, nghỉ ngơi lấy sức.
Sau khi suy nghĩ Lư Mạnh thầm cảm thấy nếu như hắn đánh suy yếu thực lực của người Nữ Chân, có lẽ trong những bộ lạc Man tộc thảo nguyên tuân thủ kiểu cá lớn nuốt cá bé có lẽ sẽ xuất hiện những bộ lạc mạnh hơn hay một thế lực mới. Điều có khả năng hơn nữa là bọn họ sẽ thuần phục dưới uy danh của hắn. Nghĩ tới đây Lý Mạnh không khỏi tự giễu cợt ḿnh.
Dựa theo tin tức thu được ở các nơi. Lần nhập quan này chỉ có tám ngh́n kỵ binh Măn Bát Kỳ, bảy ngh́n quân kỵ binh Mông Bát Kỳ. Tất cả đă bị tiêu diệt trong trận chiến này, thiệt hại lần này của đối phương chẳng nhiều cũng chẳng ít. Thế nhưng một điều rơ ràng là Măn Thanh ở quan ngoại đang trong quá tŕnh hoàn thiện. Bất kể thế nào. Măn Thanh vẫn là kẻ thù lớn nhất của hắn.
Suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng mà thôi. Trước tiên phải chuyên tâm đối phó với vấn đề Măn Thanh, chuyện này chỉ có thể tiến hành từng bước một. Từ nắm ngoái hắn đă cân nhắc bố trí, hắn muốn một lần ra tay là thành công. Thế nhưng sự đời không luôn làm toại nguyện ư muốn con người. Mỗi khi một ván cờ lớn tàn cuộc, luôn có một biến cố bất ngờ không dự đoán được xuất hiện, khiến cho mọi việc đảo lộn tất cả, khiến cho hắn luống cuống, lúng ta lúng túng cứu hoả.
Nói ǵ th́ nói, coi như bây giờ không c̣n vấn đề ǵ. Tất cả những nhiễu loạn và biến cố đều được giải quyết dựa vào thực lực hùng mạnh của quân Giao Châu doanh cùng với việc hoạt động của hệ thống có hiệu quả cao. Thế nhưng chuyện này cũng là một cảnh cáo đối với Lý Mạnh. Thế lớn thiên hạ không chỉ dựa vào suy nghĩ của ḿnh mà có thể thay đổi.
Khi thấy Đại soái lâm vào trầm tư, đám tướng lĩnh bên cạnh x́ xào bàn tán. B́nh thường tất cả mọi người phải nghiêm túc tuân theo quy củ, khi ở bên cạnh Lư Mạnh th́ càng phải tuân theo. Thế nhưng lúc này thắng lợi sắp tới, hưng phấn trong ḷng mỗi người khó có thể kiềm chế được v́ vậy nên mọi người mới x́ xào bàn tán. Con người trung thực Triệu Năng th́ đang suy nghĩ xem ḿnh có cần phải lén khẩn cầu Đại soái ban cho Vương Thao một ngoại lệ không. Một bề tôi lập công lớn như vậy không được trọng thưởng không phải sẽ khiến cho quân Giao Châu doanh chê cười sao?
“Lần này giết ba vạn quân Thát cũng đủ để coi là chuyện lớn”.
Không một ai nghe rơ câu độc thoại của Lý Mạnh. Người xuyên việt giống như một cánh bướm, mỗi lần nó vẫy cánh lại khiến cho ḍng lịch sử nổi sóng dữ dội. Thế nhưng Lư Mạnh cảm thấy lực lượng của ḿnh quá nhỏ bé, gây ảnh hưởng quá nhỏ tới tiến tŕnh lịch sử. Mỗi lần hành động, lịch sử cũng không thay đổi một cách mạnh mẽ. Thật ra đôi khi Lý Mạnh có cảm giác rằng cho dù hắn cố gắng làm thế nào đi nữa th́ lịch sử đều hướng tới một cái kết cục hắc ám không tránh được.
Lần này, sau trận chiến, lo lắng của Lư Mạnh đă tan thành mây khói. Hắn đă hiểu được thực lực của chính ḿnh. Lúc này sự tự tin của Lư Mạnh lên cao chưa từng có. Có lẽ sau trận chiến lần này, lịch sử nên thay đổi...
Lư Mạnh đang trong lúc xúc động, Triệu Năng đang thấp thỏm không yên. Vương Thao đang rất hưng phấn. Viên Văn Hoành đang trong lúc khó chịu th́ thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị đang đốc chiến trên chiến trường cưỡi ngựa chạy tới.
Khi tới trước mặt Lư Mạnh, Thang Nhị gh́m ngựa lại, ngồi trên ngựa chào rồi lên tiếng báo cáo: “Đại soái, tên thủ lĩnh tặc tử A Ba Thái đă phá vây chạy ra ngoài...”.
Khi Thang Nhị nói ra câu này, bầu không khí dưới soái kỳ trở nên tĩnh lặng. Thang Nhị không ngờ câu nói của hắn lại gây ra hiệu quả tới mức đó. Lý Mạnh liếc mắt nh́n phía trước rồi hắn b́nh tĩnh nói: “Thang Nhị, ngươi hăy tới gần đây”.
Thang Nhị ngơ ngác giục ngựa tới gần Lư Mạnh, sắc mặt Lư Mạnh vẫn thản nhiên như không, hắn lại ra lệnh: “Hăy tới gần đây một chút”.
Thang Nhị ngẩn ngơ, sự hoảng loạn đă hiện lên trên gương mặt hắn. Hắn cứ nghĩ rằng Đại soái có chuyện cơ mật nào muốn nói với ḿnh nên hắn vội vàng tiến tới gần.
Lư Mạnh vung tay lên, hung hăng đánh vào mũ trụ Thanh Nhị đang đội trên đầu. Lần này không phải là thực thi quân pháp trên chiến trường, cũng không phải theo quy tắc nào cả, thế nhưng ra tay không nhẹ. Mặc dù vẫn c̣n cách một lớp mũ trụ nhưng Thang Nhị vẫn thấy đầu ḿnh ong ong, choáng váng, hoa mắt. Lư Mạnh tức giận mắng: “Ngươi bản thân là thống lĩnh kỵ binh. Chính ngươi phải đánh trận cho tốt. Đừng có tập trung vào những mánh khoé nịnh nọt. Lần này ta không tính, lần sau c̣n vô dụng như thế này, bản soái sẽ cách chức của ngươi, giao ngươi cho quân pháp”.
-o0o-
Chủ soái Lư Mạnh vừa nói xong, tất cả những người lúc trước c̣n đang cảm thấy mơ hồ tức th́ bừng tỉnh, đưa mắt nh́n nhau, cố nén để không bật ra tiếng cười. Thang Nhị càng xấu hổ, hắn đă rất khổ tâm nghĩ cách lấy ḷng, không ngờ lại bị Đại soái răn dạy một bài.
Đám tướng lĩnh trẻ tuổi làm việc có phần không thận trọng cùng là điều b́nh thường. Hơn nữa đại thắng sắp tới nên không khỏi khiến nhiều người có suy nghĩ buông lỏng bản thân.
- Rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ? Mau nói ra. Đúng là tṛ trẻ con. Đang trong lúc đại chiến lại làm ra những điều vô dụng như vậy.
Bị Lư Mạnh quát mắng một trận khiến Thang Nhị xấu hổ, hắn lên tiếng nói: “Chủ tướng quân Thát. A Ba Thái chỉ huy mấy chục lính kỵ binh, đột phá qua khe hở ra ngoài. Bây giờ t́nh h́nh quân giặc như vậy, xin Đại soái chủ động ra tay th́ thích hợp hơn v́ vậy ty chức tới mời Đại soái”.
Đây chính là cố ư thả A Ba Thái sau đó chạy tới mời Lư Mạnh chủ động ra tay giết người. Đó chính là điểm thắng lợi rất khó lường, giống như đi săn bắn cùng Hoàng đế, lính thị vệ ầm ầm xua đuổi con mồi từ đám cỏ, từ trong rừng ra, con mồi tới trước mặt Hoàng đế sau đó Hoàng đế không cần hao tốn sức lực ǵ giết chết con mồi mà lại c̣n được tận hưởng thú vui săn bắn.
Có thể nói Thang Nhị đă có một suy nghĩ vô cùng đặc sắc, một chủ ý lấy ḷng người khác cực kỳ tinh xảo. Thế nhưng đây là một trận đại chiến nên hành động của hắn có vẻ không nghiêm túc. Đây không phải là suy nghĩ một tướng chỉ huy đại quân nên có v́ vậy Lư Mạnh mới tức giận với hắn.
Lư Mạnh quay đầu nh́n Vương Thao bên cạnh rồi lại nh́n vẻ mặt hưng phấn của đám tướng lĩnh. Lý Mạnh phá lên cười ha hả. Một ư định xuất hiện trong đầu Lý Mạnh, hắn trầm ngâm một lát rồi nói to: “Được, một khi ván cờ đă được sắp đặt như vậy th́ cũng không nên lăng phí. Chư vị, chúng ta cùng đi xem một chút”.
Lúc này trên băi chiến trường, tiếng kêu la cũng dần dần giảm đi dưới sự chém giết có tổ chức, có trật tự. Một vấn đề nữa là quân Giao Châu doanh năng lực mạnh mẽ, huấn luyện nghiêm chỉnh, binh lính và vũ khí vượt trội, trong t́nh thế vượt trội về số lượng nên việc chém giết có hiệu quả rất cao.
Khi đă chém giết tới mức này th́ cũng nên suy nghĩ ǵn giữ sức ngựa, không nên quá lăng phí. Lúc này t́nh h́nh trên chiến trường đă dần trở nên yên tĩnh, có thể nói cục diện đă như ván đă đóng thuyền. Mọi người đă có thế yên tâm tán gẫu với nhau. Lư Mạnh cũng có thể yên tâm, bạo gan tổ chức đi săn.
Ở những giây phút cuối cùng này Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái vẫn không suy sụp. Mặc dù tiếng kêu gào càng ngày càng gần ông ta nhưng ông ta vẫn chỉ huy binh lính thủ hạ của ḿnh chờ đợi cơ hội xem có thể đánh phá vât thoát ra khỏi cái ṿng vây chết chóc này không?
Bây giờ A Ba Thái không c̣n muốn bảo tồn thực lực kỵ binh Măn Bát Kỳ nữa. Điều duy nhất A Ba Thái muốn bây giờ chính là phải giữ được tính mạng của ḿnh. Ngoại trừ chiến mă A Ba Thái đang cưỡi, bên cạnh ông ta c̣n hai chiến mă dự pḥng. Đó là chiến mă mà chủ nhân của nó đă chết. Đó là sự chuẩn bị của A Ba Thái khi chạy trốn, chiến mă không sung sức nên cần phải có chiến mă thay thế.
Nhưng nh́n bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có thể nh́n thấy là trường mâu tầng tầng lớp lớp. Những trường mâu dựng thăng ở bên ngoài liên tục chuyển sang thế nằm ngang. Đó là binh lính trượng mâu đang thay phiên đâm giết. Có vẻ như ṿng vây này là nơi tử địa, căn bản là không thể phá vây chạy ra ngoài. Thái độ của Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái càng căng thẳng, ông ta đă nh́n thấy đang trên bờ vực thẳm.
- Đại tướng quân, mau tới cứu ta. Mau tới cứu ta.
Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm và đám thân vệ đă bị một đội trường mâu quân Giao Châu doanh tách ra khỏi đại đội nhân mă quân Thát, bị bao vây xung quanh. Lúc trước chính mắt Đồ Lý Sâm đă nh́n thấy rất nhiều đội quân Thát trên chiến trường bị quân bộ binh quân Minh chia cắt ra khỏi đại quân rồi chúng thong thả ăn tươi nuốt sống toán quân đó.
Bây giờ điều này xảy ra với hắn. Trước mặt hắn chỉ c̣n một con đường chết. Hắn vẫn chưa hưởng đủ vinh hoa phú quý. Bây giờ hắn vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại để bị hai tỷ tỷ của ḿnh thuyết phục, bị ma quỷ ám ảnh xui khiến tới nước Minh, không ở lại Thịnh kinh. Khi rơi vào cục diện hoàn toàn tuyệt vọng này. Bối lạc Đồ Lý Sâm đă hoàn toàn mất tinh thần.
Điều duy nhất có thể cứu hắn chính là Đại tướng quân A Ba Thái ở cách đó không xa. Con người đó luôn có cách. Bây giờ chỉ con người đó là có thể cứu hắn. Lúc này Đồ Lư Sâm không quan tâm tới điều ǵ nữa, hắn hoảng sợ gào lên cầu cứu.
Đám thân vệ Măn Mông bên cạnh Đồ Lư Sâm không ngừng gào lên thảm thiết ngă xuống ngựa. Khoảng cách của bộ binh quân Minh tới hắn càng lúc càng gần. Lúc này Đồ Lư Sâm sợ tới mức đờ đẫn cả người, gào lên trong tuyệt vọng. Thế nhưng ngược lại A Ba Thái chỉ lạnh lùng liếc nh́n hắn rồi không để ý nữa. A Ba Thái dẫn theo đội ngũ của ḿnh chạy về phía khe hở.
- Đại tướng quân, ngươi không cứu ta. Hai tỷ tỷ của ta..
Trong cơn tuyệt vọng tới cùng cực, Bối lặc Đồ Lý Sâm nhớn nhác gào lên uy hiếp A Ba Thái nhưng câu nói đó của hắn gần như chỉ thốt ra được một nửa. Một chiếc búa dài đă hung ác vung lên rồi bổ trúng lưng Đồ Lý Sâm. Trên người Đồ Lý Sâm, Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm đang mặc một bộ miên giáp tốt nhất của bộ lạc Diệp Hách.
Thế nhưng trước cú bổ của lưỡi búa đó, nó không có một tác dụng pḥng ngự nào hết. Lưỡi bổ xé rách vải bông, lá thép, đây xích rồi điên cuồng bổ trứng xương sống của Đồ Lý Sâm.
Chỉ trong nháy mắt, cơn đau đớn lan toả toàn thân Bối lặc quân Thát này, hắn há hốc mồm nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể gào thành tiếng. Thật sự đau đớn chính là cảm giác cuối cùng mà hắn c̣n cảm nhận được.
Tên lính giết chết Đồ Lý Sâm chính là một gă tiểu đội trưởng quân Giao Châu doanh. Gă tiểu đội trưởng cũng chẳng cảm thấy vinh dự đặc biệt ǵ, người chết dưới lưỡi búa của hắn cũng chỉ là một tên Thát mà thôi. Sau đại thắng lần này, nhất định ai cũng được thưởng quân công hậu hĩnh, quân Giao Châu không tiến hành thường công theo cấp bậc.
Lưỡi búa cắm sâu vào lưng Đồ Lý Sâm, tên tiểu đội trưởng bực bội dùng hai tay kéo ra, hắn kéo tới sái cả tay mới có thể rút lưỡi búa ra khỏi người Đồ Lý Sâm. Sau khi rút búa ra tên tiểu đội trưởng dặn ḍ binh lính:
- Hăy mau mang con ngựa này đi. Ngựa tốt đó, bộ đồ của con ngựa này cũng rất tốt. Tuyệt đối không được làm hỏng.
Cuộc chiến cứ như vậy diễn ra không ngừng. Đạt Lỗ Hoa, Lộc Hốt Đài cùng các tướng lĩnh Bát Kỳ Măn Mông lần lượt biến mất trước mặt A Ba Thái hoặc là những người đó chết trước mặt ông ta, hai là chết ở một chỗ mà ông ta không nh́n thấy. Trái tim Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái càng lúc càng lạnh. Cho dù ông ta đang nh́n chằm chằm vào chiến trường, suy nghĩ xem lúc nào có thể tiến hành phá vây, ông ta vẫn đang tự hỏi tại sao cục diện lại trở thành thế này. Thật sự là không hợp với lẽ thường.
- A Mă, bên kia có một khoảng trống.
H́nh như là ông trời đă phù hộ, ngay phía trước đội quân của A Ba Thái, khi quân Minh điều động đội ngũ đă làm xuất hiện một khe hở. Điều t́nh cờ một cách may mắn là Nhạc Nhạc đă tới chỗ A Ba Thái cả hai cũng đang t́m kiếm cơ hội để bỏ trốn.
Thế trận vốn vô cùng chặt chẽ của quân Minh từ đầu tới giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện một khe hở như vậy? Vấn đề này không có ai kịp đưa ra câu hỏi. Có khoảng trống để chạy trốn chính là cơ hội trời ban. A Ba Thái, Nhạc Nhạc và cả binh lính phía sau cũng đều thể hiện dáng vẻ như một bầy sói đói tới cùng kiệt th́ đột nhiên hiện ra thịt tươi. Đương nhiên trong t́nh huống này không một con sói nào sẽ có hành động khác.
Đám người của A Ba Thái không quan tâm tới việc ǵ nữa, lập tức quất ngựa tăng tốc hướng về khe hở đó để xông ra ngoài. Quân Minh pḥng ngự ở đó thật lỏng lẻo.
Khi A Ba Thái dẫn người xông ra ngoài th́ chuyện xảy ra tiếp theo thật sự không thể tưởng tượng nổi. Phía sau A Ba Thái có mấy tiểu đội quân Thát, chúng cũng nh́n thấy một khe hở không ngờ đó, tâm trạng của chúng cũng vui mừng một cách điên cuồng không kém ǵ đám người của A Ba Thái.
Nhưng khi đám quân đó muốn xông lên, quân Minh lại hành động cực kỳ nhanh chóng, lấp đầy khe hở đó, giống như khe hở đó chưa từng tồn tại vậy.
Sau khi đám người của A Ba Thái lao ra khỏi khe hở, thoát khỏi ṿng vây khiến tâm trạng trở nên cực kỳ thoải mái. Khi ở trong ṿng vây dày đặc, trước mắt ḿnh toàn là xác chết của đồng bạn ḿnh và quân bộ binh quân Minh. Cảm giác khi ấy giống như chính ḿnh đang ở dưới ngục Tu La vậy, trong tâm trí vô cùng sợ hăi và tuyệt vọng.
Lúc này đây chúng chỉ nghĩ tới lao ra ngoài. Phía sau chính là quân Minh nhưng phía trước chính là b́nh nguyên mênh mông, cánh đồng bát ngát khiến cho tâm t́nh chúng trở nên thư thái có cảm giác như được ông trời sinh ra lần nữa vậy.
Thế nhưng cảm giác đó không tồn tại được quá lâu, cùng với tiếng gào thét là quân kỵ binh quân Giao Châu từ hướng đông đuổi tới. Khi c̣n ở trong ṿng vây, sức ngựa của đám người A Ba Thái và Nhạc Nhạc đă gần như bị tiêu hao hết. Sau khi đột phá ra ngoài không thể liên tục chạy tới tốc độ cao được nữa.
Thế nhưng quân kỵ binh Giao Châu doanh đă được nghỉ ngơi lấy lại sức đầy đủ. Lúc trước đám kỵ binh ṿng ngoài đều cho ngựa nghỉ ngơi, ăn bánh và bánh quẩy nên sức lực hồi phục khá nhanh.
Huống chi bây giờ v́ để chốt chặt không để đám cầm thú chạy trốn, Thang Nhị đă tổ chức đội dự bị do hắn trực tiếp chỉ huy, đề pḥng chuyện bất trắc xảy ra. Mọi chuyện được sắp đặt rất ổn thoả.
-o0o-
Những quân kỵ binh Giao Châu doanh tinh nhuệ này không có dă tính và sự hưng phấn của kỵ binh săn mồi. Bọn họ lặng lẽ bao vây mở đám quân kỵ binh Thát nhỏ bé này. Hơn nữa bọn họ c̣n bắt đầu ra tay một cách rất chính xác, giết chết nhưng tên hộ vệ quân Thát không có thân phận cao quư.
Kỵ binh chạy trốn cũng rơi vào t́nh trạng như bộ binh bỏ trốn. Bọn họ hoàn toàn phó mặc sau lưng của ḿnh cho quân thù, cho dù những binh lính này được coi là giáp binh tinh nhuệ. Sở dĩ quân kỵ binh tinh nhuệ Giao Châu doanh được gọi là tinh nhuệ v́ kỹ năng dùng trường mâu đâm trong khi cưỡi ngựa. Mặc dù khi ngựa đang vận động với tốc độ cao, vẫn có binh lính Giao Châu c̣n có thể ngồi trên lưng ngựa hoàn thành việc nạp đạn châm mồi lửa rất nhanh chóng.
Trường mâu đâm chém, hỏa thương bắn giết khiến cho đám kỵ binh quân Thát không cách nào né tránh. Cho dù có múa một cây đại đao giống như một cái quạt gió th́ cũng không có cách nào ngăn cản được. Dù có muốn dùng mâu phản công lại th́ kỵ mâu của quân Thát, như đă nói trước đây, lại ngắn hơn so với trường mâu của quân Giao Châu.
T́nh cảnh tới lúc này không c̣n có thể gọi là chiến đấu mà đơn giản chỉ là đi săn. Đám kỵ binh quân Thát mệt mỏi không c̣n ư chí chiến đâu bị giết hàng loạt ngă ngựa.
A Ba Thái liều mạng quất ngựa chạy trốn nhưng ngựa của ông ta đă mệt mỏi, không thể tiếp tục duy tŕ tốc độ. Cho dù A Ba Thái có đánh thế nào cũng không thể khiến chiến mà chạy nhanh hơn. A Ba Thái nhớ rơ chính bản thân ḿnh hôm qua thậm chí là sáng nay vẫn c̣n là Đại tướng quân chỉ huy mấy vạn binh mà. Thế nhưng bây giờ ông ta chỉ c̣n chỉ huy có mấy chục binh lính ở phía sau, lại c̣n đang bị quân Minh không ngừng giết chết ở sau.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến A Ba Thái như thắt ruột gan, tâm trí ông ta sắp suy sụp mất rồi. Rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ vậy? Tất cả những việc ông ta làm từ khi khởi sự tới nay, tất cả những ǵ thu được đă bị phá huỷ chỉ trong hai ngày nay, toàn bộ sụp đổ khiến thần trí ông ta dần trở nên hỗn độn.
Tiếng kêu thảm thiết cũng dần trở nên thưa thớt. Nhạc Nhạc quay đầu lại nh́n, hắn thấy không c̣n mấy người vẫn tiếp tục bám theo. Nhạc Nhạc cắn răng một cái rồi hắn gào lên: “A Mă, người...”.
Nhạc Nhạc mới nói được một nửa, một tiếng “phập” vang lên. Nhạc Nhạc không thốt ra được tiếng nào nữa, hai tay hắn ôm chặt lấy mảnh miên giáp trên ngực, người hắn giật giật mấy cái rồi ngay lập tức ngă xuống ngựa.
Khi Nhạc Nhạc ngă xuống đất, bị ngựa kéo theo, thi thể hắn lật úp xuống đất, trên lưng hắn có một lỗ máu, máu tươi đang từ đó chảy ra ngoài.
Ngựa kéo thi thể Nhạc Nhạc cũng không chạy được xa rồi cũng đứng yên tại chỗ, không chạy được nữa. Không hiểu do chân vấp phải cái ǵ, con ngựa cũng ngă xuống nằm nghiêng trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, phát ra tiếng hí khàn khàn, chân ngựa giật giật từng hồi, có vẻ như không sống được nữa.
Lúc năy chiến mă tả xung hữu đột trong trận, không được nghỉ ngơi, lại không có thức ăn bổ sung thể lực nên cuối cùng khi chạy trốn hoàn toàn kiệt sức.
Nhạc Nhạc luôn được cho rằng là một trong những chiến tướng tài đức, xuất sắc nhất của Măn Thanh, được Hoàng Thái Cực và Bát Kỳ coi trọng. Nghe nói Hoàng Thái Cực đă từng lén nói với Đại Thiện: “Khi năy Trẫm tin tưởng ngươi, nhưng khi con Trẫm ngồi ở vị trí này, hắn sẽ nhờ vào Nhạc Nhạc”.
V́ vậy A Ba Thái ở nước Măn Thanh không phải là là người được coi trọng ǵ lắm. Thế nhưng đám trọng thần, quý tộc ở Thịnh Kinh khi nh́n thấy Nhạc Nhạc lại vô cùng khách khí, Hơn nữa bọn họ c̣n chủ động cho con cháu ḿnh tiếp xúc với Nhạc Nhạc.
Trong chính Lam kỳ, dù Hào Cách là kỳ chủ nhưng thuộc hạ bên dưới vẫn coi Nhạc Nhạc chính là trụ cột, coi như Nhạc Nhạc chính là người trong tương lai sẽ nắm quyền chính Lam kỳ.
Trong số các huynh đệ của Hoàng Thái Cực, A Ba Thái thuộc diện không được coi trọng. Mấy lần ông ta buông lời oán hận đều bị khiển trách. Chính ông ta có thể đạt tới mức độ nào th́ đó hoàn toàn là nhờ vận khí, Thế nên A Ba Thái cực kỳ coi trọng người con này, ngoài những yếu tố như quan hệ máu mủ, cha con. A Ba Thái c̣n có cảm giác đây chính là hy vọng sau này của ḿnh.
Khi năy Nhạc Nhạc ở sau bị hỏa thương bắn trúng ngă ngựa lập tức khiến cho Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái cảm thấy như đầu ḿnh bị vật ǵ đánh mạnh, ông ta không c̣n nghĩ được ǵ nữa, cảnh vật phía trước cũng trở nên mờ mịt, tối tăm. Thậm chí lúc này A Ba Thái cũng không nhận ra là bên cạnh ông ta không c̣n một tên kỵ binh nào.
Không biết bản thân A Ba Thái đă chạy trong bao lâu. Lúc này trong đầu A Ba Thái chỉ có một suy nghĩ: Ta phải quay về quan ngoại ta sẽ mang theo đại quân quay lại nước Minh, ta sẽ giết sạch toàn bộ Hán cẩu chó chết các ngươi. Khi đó ta sẽ được đội mũ Thân vương, con cháu ta sẽ đời đời tiếp nối.
Chỉ trong thoáng chốc A Ba Thái có cảm giác phía trước tối sầm. Người A Ba Thái lập tức mất thăng bằng, áo giáp trên người trở nên nặng nề, cú ngă lại càng nặng nề.
Sau khi ngă một cú đau điếng xuống đất, mắt A Ba Thái tối sầm. Trước khi ngă xuống A Ba Thái nhớ là đă nh́n thấy mấy kỵ binh chắn ngang lối. Chẳng lẽ do ngựa chuyển hướng nên mất thăng bằng.
Ngựa của A Ba Thái chính là ngựa thuần được chọn kỹ lưỡng, thật ra không phải ngựa kiệt sức. Vấn đề là trước ngực của ngựa đă bị trúng đạn, bị người ta bắn chết mà thôi.
Lúc này chủ soái quân Giao Châu doanh Lư Mạnh đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, được mấy người Triệu Năng, Vương Hải, Thang Nhị, Vương Thao hộ tống. Lý Mạnh lạnh lùng nh́n A Ba Thái ở trước mắt hắn mấy chục bước. T́nh cảnh này giống hệt cuộc đi săn của quý tộc. Binh lính dưới quyền đă dồn chủ soái quân Thát tới trước mặt cho ḿnh, cho ḿnh thoải mái chém giết, giống như một tặng phẩm đáng giá vậy. Đối với Lý Mạnh mà nói giết chủ tướng bại trận không có ư nghĩa ǵ hết. Đối với hắn mà nói nhiệt huyết thực sự sôi trào, cảm giác thành công khi chỉ huy quân đội tiêu diệt hoàn toàn đại quân Thát, cảm giác hít thở mùi máu tanh vừa rồi mới là cảm giác tuyệt vời.
A Ba Thái ngă sơng soài xuống đất lảo đảo đứng lên, mũ trụ chóp nhọn trên đỉnh đầu của ông ta xiêu vẹo. Ánh mắt A Ba Thái thất thần, thân h́nh run rẩy, ông ta lảo đảo bước tới mấy bước, không để ý tới bốn phía xung quanh ḿnh đều là quân Minh , không coi ai ra ǵ, A Ba Thái đi tới trước xác ngựa của ḿnh, cố sức rút cây đại đao ra.
A Ba Thái giơ cao đại đao, ngỡ ngàng nh́n bốn phía xung quanh rồi ông ta phá lên cười sằng sặc rồi nói mà như là tru lên: “Ta là Phụng mệnh Đại Tướng quân khâm mệnh Hoàng đế Đại Thanh thảo phạt quân Minh . Bản... Bệ hạ... Bệ hạ.., lần này thần phạt Minh, suốt dọc đường đi đều quét sạch quân Minh . Đại thắng quay về. Đại thắng quay về”.
“Ta cũng là con của lăo Khả Hăn. Ta cũng là huyết mạch của Ái Tân Giác La. Các ngươi dựa vào cái mà làm Hoàng đế, làm Thân vương, c̣n ta chỉ là.., bối lặc?”
“Không nên, không nên. Mấy lần đại quân Măn Châu chúng ta nhập quan đều tự do tung hoành. Quân Minh đă hoàn toàn bị nghiền nát. Tại sao c̣n xuất hiện một đội quân như thế này? Chẳng lẽ rơi từ trên trời xuống. Nhất định không phải là quân đội bằng người sống mà chính là ác ma!”.
Cái ǵ là phong thái của Đại tướng? Cái ǵ là sự b́nh tĩnh khi chỉ huy. Lúc này A Ba Thái không c̣n sót lại chút ǵ của điều đó, ông ta điên khùng vung đại đao, vừa khóc vừa cười.
Bên cạnh Lư Mạnh có một nam nhân trung niên ăn mặc theo kiểu thương nhân, nghe A Ba Thái nói vậy, ông ta liên tục địch cho Lý Mạnh nghe. Tất cả những câu kêu khóc của A Ba Thái đương nhiên đều là tiếng Măn. Những tướng lĩnh, mưu sĩ sau lưng Lư Mạnh đưa mắt nh́n nhau. Trong nhiều năm bọn họ bị những truyền thuyết về uy danh của quân Măn khiến cho vô cùng khiếp sợ. Cái ǵ là “Nữ Chân sức mạnh vô địch” “cưỡi ngựa bắn cung vô song”. Trong những truyền thuyết đó binh lính Măn Châu đều là thân cao chín thước, cường tráng, hung hăn, là quái vật đao thương chém không vào.
“Không ngờ, chủ soái quân Thát lại hèn mọn, bỉ ổi như thế này. Đáng tiếc cho Lô đốc công. Đáng tiếc cho những quan binh trung dũng kia”.
Viên Văn Hoành b́nh luận nho nhỏ, ông ta đă nh́n thấy tất cả. Tất cả những kiến thức ông ta thu thập trong sách vở đă hoàn toàn tan nát.
Vương Hải. Triệu Năng và Thang Nhị tiến lên trước, mấy người nh́n A Ba Thái vẻ khinh thường. Dù Triệu Năng là người thành thật nhưng trên mặt hắn không khỏi có sự đắc ý. Hắn nhớ tới việc gần một vạn binh lính quý giá quân Đăng Châu, Giao Châu doanh bị thương vong trong tay con người này. Hôm nay đại thù đă được báo. Thực là cực kỳ sảng khoái.
Bước chân lảo đảo của A Ba Thái đă hoàn toàn mất thăng bằng, ông ta không c̣n chú ư tới t́nh huống bên cạnh ḿnh nữa. Biểu hiện của ông ta càng điên cuồng khi nh́n thấy những kỵ binh này xuất hiện trước mặt. Những kỵ binh quân Giao Châu này nh́n ông ta vẻ coi thường, khi thấy A Ba Thái bước lại, một tên tuổi c̣n trẻ cầm kỵ mâu định đâm ông ta.
Chủ soái quân Thát này phải để lại cho Đại soái, tên chỉ huy bên cạnh vội vàng quát bảo tên lính dừng lại. Tên lính kỵ binh đó không kịp thu mâu lại, biến đâm thành quất. Trường mâu nặng nề đánh mạnh vào mũ trụ của A Ba Thái đánh ông ta ngă xuống đất, sắc mặt Thang Nhị tái mét, hắn thầm nghĩ: Lăo tử vất vả mới kiếm được cho Đại soái lại bị ngươi phá hỏng...
A Ba Thái bị đánh ngă lại vùng vẫy đứng dậy nhưng lúc này A Ba Thái không c̣n biểu hiện điên cuồng như vừa rồi. Có lẽ cú đánh đă khiến A Ba Thái tỉnh lại. A Ba Thái cầm đại đao. Sắc mặt mê loạn biến thành mệt mỏi và căng thăng. A Ba Thái lảo đảo đi tới chính giữa ṿng vây, sửa lại mũ trụ của ḿnh ngay ngắn, nh́n chằm chằm vào chủ soái Lư Mạnh, nói bằng tiếng Hán cứng đơ:
“Ngươi chính là chủ soái của quân Minh ?”
Không ai để ý tới A Ba Thái, ông ta tiếp tục vung đao lên
“Ngươi và ta đều là chủ soái đại quân. Ngươi có bằng ḷng đơn đấu với ta phân thắng bại không? Trận này lăo phu thua không cam ḷng!”.
Nghe A Ba Thái dùng khẩu âm quái dị, oán hận khiêu chiến, Lư Mạnh ngồi trên lưng ngựa nh́n ông ta với vẻ mặt khinh thường, nói: “Ngươi xứng sao?”
Sắc mặt vị danh sĩ Sơn Đồng này tái nhợt, miệng ngậm chặt, dáng vẻ vô cùng khó chịu. Dù ǵ Viên Văn Hoành cũng chỉ là một quan văn, thế nhưng ông ta lại biết cưỡi ngựa. Hơn nữa vị trí của ông ta khiến ông ta phải thường xuyên đi với Lý Mạnh. Hôm nay trên chiến trường này ông ta cũng xuất hiện bên cạnh Lư Mạnh nhưng cảnh chiến trường giống như một trận Tu La, sặc mùi máu tanh khiến ông ta không chịu nổi.
Viên Văn Hoành đă từng đọc khá nhiều binh thư điển tích trong sử sách nên hiển nhiên cho là ḿnh có kiến thức rộng răi, ông ta nghĩ rằng trên chiến trường chỉ là ḷng hào hùng, ư chí kiên cường, ông ta cứ nghĩ chính ḿnh đơn giản chỉ cần đi theo sau lưng Đại soái phóng ngựa chạy băng băng, chia xẻ chút quân công chiến thắng, binh lính hoan hô, yêu mến.
Huống chi vào thời Hán Đường thường xuyên có văn nhân xông pha nơi biên thuỳ. Viên Văn Hoành thường xuyên so sánh ḿnh với Sầm Tham, Cao Thích Tự, đương nhiên ông ta cũng thường tự so sánh ḿnh với Phạm Trọng Yêm. Nhưng đây chỉ là suy nghĩ trong đầu, không dám nói ra ngoài.
Tóm lại văn nhân danh sĩ khác với những hủ nho. Những người khác thường sợ hăi khi ở ngoài chiến trường nhưng Viên Văn Hoành lại có cảm giác chờ mong, mong muốn đi chiến trường hoàn toàn khác với kiến thức của ḿnh.
Hơn nữa Sơn Đông là trung tâm của mọi việc. Ai cũng biết quan Giao Châu doanh bách chiến bách thắng, hiểu rơ đám binh lính, tướng sĩ kia giành được thắng lợi huy hoàng bằng cách nào cũng là điều tốt. Không có ǵ đáng sợ mà ngược lại c̣n rất đáng để mong đợi. Cùng Đại soái vào sinh ra tử, sau này nhất định sẽ được tin dùng.
Chủ bộ Viên Văn Hoành vốn nghĩ mọi chuyện đều tốt nhưng khi đi tới chiến trường, ngay lúc đó ông ta đă biết hoàn toàn khác với trí tưởng tượng của ḿnh. Chiến mă ông ta cưỡi là ngựa tốt, hoàn toàn nghe lời chủ nhân, không cần phải lo lắng ǵ nhưng tiếng động đinh tai nhức óc, bầu không khí nồng nặc máu tanh lại khiến cho ruột gan Viên Văn Hoành nhộn nhạo.
Thây chất đầy đồng, máu chảy thành sông. Hai câu này vốn chỉ xuất hiện sách vở nhưng hôm nay Viên Văn Hoành đă thực sự cảm nhận được điều đó.
Vừa rồi trước trận đột nhiên xuất hiện một đội kỵ binh quân Thát như lang như hổ, chúng điên cuồng tấn công tới bên này khiến cho khi đó Chủ bộ Viên Văn Hoành theo bản năng chỉ muốn quất ngựa, quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng khi nh́n thấy những người bên cạnh vẫn không có động tĩnh ǵ cả, dáng vẻ như b́nh an vô sự khiến Viên Văn Hoành phải tự trấn tĩnh để không mất mặt với người khác.
Thế nhưng tiếng động trên chiến trường đă thay đổi, có lẽ là tiếng rú thảm thiết chém giết truyền tới. Không biết điều ǵ khiến cho chiến mă của Viên Văn Hoành kích động, con ngựa đó không có cử động ǵ lớn, chỉ là chân nó có vẻ bất an, liên tục giẫm đạp, thân ngựa lắc lư khiến cho Viên Văn Hoành ngồi trên lưng ngựa cảm thấy ngực và bụng ḿnh như nổi sóng như rời non lấp biền, từng đợt, từng đợt dâng lên miệng khiến cho Viên Văn Hoành không chịu được nữa, há miệng nôn ra ngoài.
Vấn đề là nhóm người Lư Mạnh vẫn đang nói chuyện với nhau bị một việc nhỏ nhoi đó xen vào khiến giật ḿnh. Khi nh́n thấy dáng vẻ của Chủ bộ Viên Văn Hoành ở phía sau, ai nấy ngơ ngác nh́n nhau rồi mỉm cười nhưng không ai nói ǵ.
Vương Hải, thống lĩnh Thân binh doanh vội vàng ra lệnh: “Hăy mau mang nước tới cho Viên tiên sinh”.
Một tên thân binh cởi túi nước bên hông ngựa rồi giục ngựa đi tới đưa cho Viên Văn Hoành, mấy tên thân binh đào đất lấp uế vật Viên Văn Hoành nôn ra, sắc mặt Lư Mạnh bất động nhưng trong ḷng hắn vẫn nghĩ tới điều này. Vào mỗi thời điểm quan trọng, vẫn chỉ là vơ tướng không màng sống chết, văn nhân c̣n kém xa quá. Bây giờ là lúc giành thiên hạ nhưng có vẻ hai ban văn vơ của Sơn Đông đang cân bằng nhau. Điều này có ǵ đó không ổn. Lúc này hắn nên ưu tiên quân sự. Đợi tới khi thái b́nh sẽ nâng cao địa vị của văn nhân.
Sau khi Viên Văn Hoàng uống mấy ngụm nước cũng lấy lại sự b́nh tĩnh, ông ta xấu hổ nói: “Tú tài không ra khỏi cửa cũng biết chuyện thiên hạ. Nhưng khi vừa ra khỏi cửa mới biết chuyện thiên hạ hôm nay không phải như ḿnh nghĩ. Nhưng ngược lại khi thấy chuyện thiên hạ th́ lại không dám ra khỏi cửa nữa. Đă khiến các vị đại nhân chê cười”.
Chủ bộ Viên Văn Hoành tự giễu cợt ḿnh nhưng thật ra dáng vẻ có vẻ phóng khoáng, tự nhiên, ông ta không biết rằng chỉ v́ ông ta nôn ngay trên chiến trường đă khiến rất nhiều suy nghĩ khác này sinh trong ḷng Lư Mạnh.
Bây giờ sự chú ư của Chủ soái quân Giao Châu doanh Lư Mạnh không tập trung trên băi chiến trường nữa. Thắng lợi đă định, việc cần phải lo nghĩ là chuyện sau khi chiến thắng. Sơn Đông có rất nhiều việc, thiên hạ lại càng có nhiều chuyện. Trong khi đó tâm lực của hắn lại chỉ tập trung vào mấy vạn quân Thát.
Nhưng thiên hạ Đại Minh này, Sấm Vương Lư Tự Thành. Tào Tháo La Nhữ Tài, Bát Đại Vương Trương Hiến Trung vẫn đang hoành hành ở trung tâm Đại Minh. Mấy ngày này thế lực càng lúc càng lớn mạnh, ở vùng Nam Trực Lệ, thế cờ tàn hắn bày ra vẫn chưa kết thúc, Trịnh gia ở Phúc Kiến gần đây cũng không thấy có động tĩnh ǵ. Hơn nữa vùng Bắc Trực Lệ này, phụ cận kinh thành, bên cạnh Hoàng đế Sùng Trinh có chừng hai mươi vạn quân trú đóng. Đây cũng là một vấn đề không nhỏ chút nào.
Ngày hôm qua khi nói chuyện với chưởng quỹ phân đà và chi nhánh của thương đội Linh Sơn và diêm bang Sơn Đông, hắn cũng biết qua t́nh h́nh trên thảo nguyên, ở vùng Tây Vực. Bắc Địa có những bộ lạc Mông Cổ lớn, trong khi đó thế lực của những bộ lạc này rất mạnh. Bọn họ chính là binh mă pḥng ngự biên giới. Sau khi người Nữ Chân Đông Lỗ quan ngoại khởi binh, ở quan ngoại và vùng thảo nguyên Sơn Tây bên ngoài Trường Thành đă h́nh thành một vùng đất trống rỗng rất rộng lớn.
Những bộ lạc Mông Cổ phụ thuộc vào người Nữ Chân đều dần dần di chuyển về đông. Trong khi đó những bộ lạc Mông Cổ có mâu thuẫn th́ tuyệt đối tránh xa phạm vi thế lực của người Nữ Chân, cố gắng tiến lên hướng tây bắc, nghỉ ngơi lấy sức.
Sau khi suy nghĩ Lư Mạnh thầm cảm thấy nếu như hắn đánh suy yếu thực lực của người Nữ Chân, có lẽ trong những bộ lạc Man tộc thảo nguyên tuân thủ kiểu cá lớn nuốt cá bé có lẽ sẽ xuất hiện những bộ lạc mạnh hơn hay một thế lực mới. Điều có khả năng hơn nữa là bọn họ sẽ thuần phục dưới uy danh của hắn. Nghĩ tới đây Lý Mạnh không khỏi tự giễu cợt ḿnh.
Dựa theo tin tức thu được ở các nơi. Lần nhập quan này chỉ có tám ngh́n kỵ binh Măn Bát Kỳ, bảy ngh́n quân kỵ binh Mông Bát Kỳ. Tất cả đă bị tiêu diệt trong trận chiến này, thiệt hại lần này của đối phương chẳng nhiều cũng chẳng ít. Thế nhưng một điều rơ ràng là Măn Thanh ở quan ngoại đang trong quá tŕnh hoàn thiện. Bất kể thế nào. Măn Thanh vẫn là kẻ thù lớn nhất của hắn.
Suy nghĩ nhiều cũng chỉ vô dụng mà thôi. Trước tiên phải chuyên tâm đối phó với vấn đề Măn Thanh, chuyện này chỉ có thể tiến hành từng bước một. Từ nắm ngoái hắn đă cân nhắc bố trí, hắn muốn một lần ra tay là thành công. Thế nhưng sự đời không luôn làm toại nguyện ư muốn con người. Mỗi khi một ván cờ lớn tàn cuộc, luôn có một biến cố bất ngờ không dự đoán được xuất hiện, khiến cho mọi việc đảo lộn tất cả, khiến cho hắn luống cuống, lúng ta lúng túng cứu hoả.
Nói ǵ th́ nói, coi như bây giờ không c̣n vấn đề ǵ. Tất cả những nhiễu loạn và biến cố đều được giải quyết dựa vào thực lực hùng mạnh của quân Giao Châu doanh cùng với việc hoạt động của hệ thống có hiệu quả cao. Thế nhưng chuyện này cũng là một cảnh cáo đối với Lý Mạnh. Thế lớn thiên hạ không chỉ dựa vào suy nghĩ của ḿnh mà có thể thay đổi.
Khi thấy Đại soái lâm vào trầm tư, đám tướng lĩnh bên cạnh x́ xào bàn tán. B́nh thường tất cả mọi người phải nghiêm túc tuân theo quy củ, khi ở bên cạnh Lư Mạnh th́ càng phải tuân theo. Thế nhưng lúc này thắng lợi sắp tới, hưng phấn trong ḷng mỗi người khó có thể kiềm chế được v́ vậy nên mọi người mới x́ xào bàn tán. Con người trung thực Triệu Năng th́ đang suy nghĩ xem ḿnh có cần phải lén khẩn cầu Đại soái ban cho Vương Thao một ngoại lệ không. Một bề tôi lập công lớn như vậy không được trọng thưởng không phải sẽ khiến cho quân Giao Châu doanh chê cười sao?
“Lần này giết ba vạn quân Thát cũng đủ để coi là chuyện lớn”.
Không một ai nghe rơ câu độc thoại của Lý Mạnh. Người xuyên việt giống như một cánh bướm, mỗi lần nó vẫy cánh lại khiến cho ḍng lịch sử nổi sóng dữ dội. Thế nhưng Lư Mạnh cảm thấy lực lượng của ḿnh quá nhỏ bé, gây ảnh hưởng quá nhỏ tới tiến tŕnh lịch sử. Mỗi lần hành động, lịch sử cũng không thay đổi một cách mạnh mẽ. Thật ra đôi khi Lý Mạnh có cảm giác rằng cho dù hắn cố gắng làm thế nào đi nữa th́ lịch sử đều hướng tới một cái kết cục hắc ám không tránh được.
Lần này, sau trận chiến, lo lắng của Lư Mạnh đă tan thành mây khói. Hắn đă hiểu được thực lực của chính ḿnh. Lúc này sự tự tin của Lư Mạnh lên cao chưa từng có. Có lẽ sau trận chiến lần này, lịch sử nên thay đổi...
Lư Mạnh đang trong lúc xúc động, Triệu Năng đang thấp thỏm không yên. Vương Thao đang rất hưng phấn. Viên Văn Hoành đang trong lúc khó chịu th́ thống lĩnh kỵ binh Thang Nhị đang đốc chiến trên chiến trường cưỡi ngựa chạy tới.
Khi tới trước mặt Lư Mạnh, Thang Nhị gh́m ngựa lại, ngồi trên ngựa chào rồi lên tiếng báo cáo: “Đại soái, tên thủ lĩnh tặc tử A Ba Thái đă phá vây chạy ra ngoài...”.
Khi Thang Nhị nói ra câu này, bầu không khí dưới soái kỳ trở nên tĩnh lặng. Thang Nhị không ngờ câu nói của hắn lại gây ra hiệu quả tới mức đó. Lý Mạnh liếc mắt nh́n phía trước rồi hắn b́nh tĩnh nói: “Thang Nhị, ngươi hăy tới gần đây”.
Thang Nhị ngơ ngác giục ngựa tới gần Lư Mạnh, sắc mặt Lư Mạnh vẫn thản nhiên như không, hắn lại ra lệnh: “Hăy tới gần đây một chút”.
Thang Nhị ngẩn ngơ, sự hoảng loạn đă hiện lên trên gương mặt hắn. Hắn cứ nghĩ rằng Đại soái có chuyện cơ mật nào muốn nói với ḿnh nên hắn vội vàng tiến tới gần.
Lư Mạnh vung tay lên, hung hăng đánh vào mũ trụ Thanh Nhị đang đội trên đầu. Lần này không phải là thực thi quân pháp trên chiến trường, cũng không phải theo quy tắc nào cả, thế nhưng ra tay không nhẹ. Mặc dù vẫn c̣n cách một lớp mũ trụ nhưng Thang Nhị vẫn thấy đầu ḿnh ong ong, choáng váng, hoa mắt. Lư Mạnh tức giận mắng: “Ngươi bản thân là thống lĩnh kỵ binh. Chính ngươi phải đánh trận cho tốt. Đừng có tập trung vào những mánh khoé nịnh nọt. Lần này ta không tính, lần sau c̣n vô dụng như thế này, bản soái sẽ cách chức của ngươi, giao ngươi cho quân pháp”.
-o0o-
Chủ soái Lư Mạnh vừa nói xong, tất cả những người lúc trước c̣n đang cảm thấy mơ hồ tức th́ bừng tỉnh, đưa mắt nh́n nhau, cố nén để không bật ra tiếng cười. Thang Nhị càng xấu hổ, hắn đă rất khổ tâm nghĩ cách lấy ḷng, không ngờ lại bị Đại soái răn dạy một bài.
Đám tướng lĩnh trẻ tuổi làm việc có phần không thận trọng cùng là điều b́nh thường. Hơn nữa đại thắng sắp tới nên không khỏi khiến nhiều người có suy nghĩ buông lỏng bản thân.
- Rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ? Mau nói ra. Đúng là tṛ trẻ con. Đang trong lúc đại chiến lại làm ra những điều vô dụng như vậy.
Bị Lư Mạnh quát mắng một trận khiến Thang Nhị xấu hổ, hắn lên tiếng nói: “Chủ tướng quân Thát. A Ba Thái chỉ huy mấy chục lính kỵ binh, đột phá qua khe hở ra ngoài. Bây giờ t́nh h́nh quân giặc như vậy, xin Đại soái chủ động ra tay th́ thích hợp hơn v́ vậy ty chức tới mời Đại soái”.
Đây chính là cố ư thả A Ba Thái sau đó chạy tới mời Lư Mạnh chủ động ra tay giết người. Đó chính là điểm thắng lợi rất khó lường, giống như đi săn bắn cùng Hoàng đế, lính thị vệ ầm ầm xua đuổi con mồi từ đám cỏ, từ trong rừng ra, con mồi tới trước mặt Hoàng đế sau đó Hoàng đế không cần hao tốn sức lực ǵ giết chết con mồi mà lại c̣n được tận hưởng thú vui săn bắn.
Có thể nói Thang Nhị đă có một suy nghĩ vô cùng đặc sắc, một chủ ý lấy ḷng người khác cực kỳ tinh xảo. Thế nhưng đây là một trận đại chiến nên hành động của hắn có vẻ không nghiêm túc. Đây không phải là suy nghĩ một tướng chỉ huy đại quân nên có v́ vậy Lư Mạnh mới tức giận với hắn.
Lư Mạnh quay đầu nh́n Vương Thao bên cạnh rồi lại nh́n vẻ mặt hưng phấn của đám tướng lĩnh. Lý Mạnh phá lên cười ha hả. Một ư định xuất hiện trong đầu Lý Mạnh, hắn trầm ngâm một lát rồi nói to: “Được, một khi ván cờ đă được sắp đặt như vậy th́ cũng không nên lăng phí. Chư vị, chúng ta cùng đi xem một chút”.
Lúc này trên băi chiến trường, tiếng kêu la cũng dần dần giảm đi dưới sự chém giết có tổ chức, có trật tự. Một vấn đề nữa là quân Giao Châu doanh năng lực mạnh mẽ, huấn luyện nghiêm chỉnh, binh lính và vũ khí vượt trội, trong t́nh thế vượt trội về số lượng nên việc chém giết có hiệu quả rất cao.
Khi đă chém giết tới mức này th́ cũng nên suy nghĩ ǵn giữ sức ngựa, không nên quá lăng phí. Lúc này t́nh h́nh trên chiến trường đă dần trở nên yên tĩnh, có thể nói cục diện đă như ván đă đóng thuyền. Mọi người đă có thế yên tâm tán gẫu với nhau. Lư Mạnh cũng có thể yên tâm, bạo gan tổ chức đi săn.
Ở những giây phút cuối cùng này Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái vẫn không suy sụp. Mặc dù tiếng kêu gào càng ngày càng gần ông ta nhưng ông ta vẫn chỉ huy binh lính thủ hạ của ḿnh chờ đợi cơ hội xem có thể đánh phá vât thoát ra khỏi cái ṿng vây chết chóc này không?
Bây giờ A Ba Thái không c̣n muốn bảo tồn thực lực kỵ binh Măn Bát Kỳ nữa. Điều duy nhất A Ba Thái muốn bây giờ chính là phải giữ được tính mạng của ḿnh. Ngoại trừ chiến mă A Ba Thái đang cưỡi, bên cạnh ông ta c̣n hai chiến mă dự pḥng. Đó là chiến mă mà chủ nhân của nó đă chết. Đó là sự chuẩn bị của A Ba Thái khi chạy trốn, chiến mă không sung sức nên cần phải có chiến mă thay thế.
Nhưng nh́n bốn phía xung quanh đâu đâu cũng có thể nh́n thấy là trường mâu tầng tầng lớp lớp. Những trường mâu dựng thăng ở bên ngoài liên tục chuyển sang thế nằm ngang. Đó là binh lính trượng mâu đang thay phiên đâm giết. Có vẻ như ṿng vây này là nơi tử địa, căn bản là không thể phá vây chạy ra ngoài. Thái độ của Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái càng căng thẳng, ông ta đă nh́n thấy đang trên bờ vực thẳm.
- Đại tướng quân, mau tới cứu ta. Mau tới cứu ta.
Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm Đồ Lý Sâm và đám thân vệ đă bị một đội trường mâu quân Giao Châu doanh tách ra khỏi đại đội nhân mă quân Thát, bị bao vây xung quanh. Lúc trước chính mắt Đồ Lý Sâm đă nh́n thấy rất nhiều đội quân Thát trên chiến trường bị quân bộ binh quân Minh chia cắt ra khỏi đại quân rồi chúng thong thả ăn tươi nuốt sống toán quân đó.
Bây giờ điều này xảy ra với hắn. Trước mặt hắn chỉ c̣n một con đường chết. Hắn vẫn chưa hưởng đủ vinh hoa phú quý. Bây giờ hắn vô cùng hối hận. Tại sao hắn lại để bị hai tỷ tỷ của ḿnh thuyết phục, bị ma quỷ ám ảnh xui khiến tới nước Minh, không ở lại Thịnh kinh. Khi rơi vào cục diện hoàn toàn tuyệt vọng này. Bối lạc Đồ Lý Sâm đă hoàn toàn mất tinh thần.
Điều duy nhất có thể cứu hắn chính là Đại tướng quân A Ba Thái ở cách đó không xa. Con người đó luôn có cách. Bây giờ chỉ con người đó là có thể cứu hắn. Lúc này Đồ Lư Sâm không quan tâm tới điều ǵ nữa, hắn hoảng sợ gào lên cầu cứu.
Đám thân vệ Măn Mông bên cạnh Đồ Lư Sâm không ngừng gào lên thảm thiết ngă xuống ngựa. Khoảng cách của bộ binh quân Minh tới hắn càng lúc càng gần. Lúc này Đồ Lư Sâm sợ tới mức đờ đẫn cả người, gào lên trong tuyệt vọng. Thế nhưng ngược lại A Ba Thái chỉ lạnh lùng liếc nh́n hắn rồi không để ý nữa. A Ba Thái dẫn theo đội ngũ của ḿnh chạy về phía khe hở.
- Đại tướng quân, ngươi không cứu ta. Hai tỷ tỷ của ta..
Trong cơn tuyệt vọng tới cùng cực, Bối lặc Đồ Lý Sâm nhớn nhác gào lên uy hiếp A Ba Thái nhưng câu nói đó của hắn gần như chỉ thốt ra được một nửa. Một chiếc búa dài đă hung ác vung lên rồi bổ trúng lưng Đồ Lý Sâm. Trên người Đồ Lý Sâm, Bối lặc Khoa Nhĩ Thẩm đang mặc một bộ miên giáp tốt nhất của bộ lạc Diệp Hách.
Thế nhưng trước cú bổ của lưỡi búa đó, nó không có một tác dụng pḥng ngự nào hết. Lưỡi bổ xé rách vải bông, lá thép, đây xích rồi điên cuồng bổ trứng xương sống của Đồ Lý Sâm.
Chỉ trong nháy mắt, cơn đau đớn lan toả toàn thân Bối lặc quân Thát này, hắn há hốc mồm nhưng dù cố gắng thế nào hắn cũng không thể gào thành tiếng. Thật sự đau đớn chính là cảm giác cuối cùng mà hắn c̣n cảm nhận được.
Tên lính giết chết Đồ Lý Sâm chính là một gă tiểu đội trưởng quân Giao Châu doanh. Gă tiểu đội trưởng cũng chẳng cảm thấy vinh dự đặc biệt ǵ, người chết dưới lưỡi búa của hắn cũng chỉ là một tên Thát mà thôi. Sau đại thắng lần này, nhất định ai cũng được thưởng quân công hậu hĩnh, quân Giao Châu không tiến hành thường công theo cấp bậc.
Lưỡi búa cắm sâu vào lưng Đồ Lý Sâm, tên tiểu đội trưởng bực bội dùng hai tay kéo ra, hắn kéo tới sái cả tay mới có thể rút lưỡi búa ra khỏi người Đồ Lý Sâm. Sau khi rút búa ra tên tiểu đội trưởng dặn ḍ binh lính:
- Hăy mau mang con ngựa này đi. Ngựa tốt đó, bộ đồ của con ngựa này cũng rất tốt. Tuyệt đối không được làm hỏng.
Cuộc chiến cứ như vậy diễn ra không ngừng. Đạt Lỗ Hoa, Lộc Hốt Đài cùng các tướng lĩnh Bát Kỳ Măn Mông lần lượt biến mất trước mặt A Ba Thái hoặc là những người đó chết trước mặt ông ta, hai là chết ở một chỗ mà ông ta không nh́n thấy. Trái tim Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái càng lúc càng lạnh. Cho dù ông ta đang nh́n chằm chằm vào chiến trường, suy nghĩ xem lúc nào có thể tiến hành phá vây, ông ta vẫn đang tự hỏi tại sao cục diện lại trở thành thế này. Thật sự là không hợp với lẽ thường.
- A Mă, bên kia có một khoảng trống.
H́nh như là ông trời đă phù hộ, ngay phía trước đội quân của A Ba Thái, khi quân Minh điều động đội ngũ đă làm xuất hiện một khe hở. Điều t́nh cờ một cách may mắn là Nhạc Nhạc đă tới chỗ A Ba Thái cả hai cũng đang t́m kiếm cơ hội để bỏ trốn.
Thế trận vốn vô cùng chặt chẽ của quân Minh từ đầu tới giờ tại sao lại đột nhiên xuất hiện một khe hở như vậy? Vấn đề này không có ai kịp đưa ra câu hỏi. Có khoảng trống để chạy trốn chính là cơ hội trời ban. A Ba Thái, Nhạc Nhạc và cả binh lính phía sau cũng đều thể hiện dáng vẻ như một bầy sói đói tới cùng kiệt th́ đột nhiên hiện ra thịt tươi. Đương nhiên trong t́nh huống này không một con sói nào sẽ có hành động khác.
Đám người của A Ba Thái không quan tâm tới việc ǵ nữa, lập tức quất ngựa tăng tốc hướng về khe hở đó để xông ra ngoài. Quân Minh pḥng ngự ở đó thật lỏng lẻo.
Khi A Ba Thái dẫn người xông ra ngoài th́ chuyện xảy ra tiếp theo thật sự không thể tưởng tượng nổi. Phía sau A Ba Thái có mấy tiểu đội quân Thát, chúng cũng nh́n thấy một khe hở không ngờ đó, tâm trạng của chúng cũng vui mừng một cách điên cuồng không kém ǵ đám người của A Ba Thái.
Nhưng khi đám quân đó muốn xông lên, quân Minh lại hành động cực kỳ nhanh chóng, lấp đầy khe hở đó, giống như khe hở đó chưa từng tồn tại vậy.
Sau khi đám người của A Ba Thái lao ra khỏi khe hở, thoát khỏi ṿng vây khiến tâm trạng trở nên cực kỳ thoải mái. Khi ở trong ṿng vây dày đặc, trước mắt ḿnh toàn là xác chết của đồng bạn ḿnh và quân bộ binh quân Minh. Cảm giác khi ấy giống như chính ḿnh đang ở dưới ngục Tu La vậy, trong tâm trí vô cùng sợ hăi và tuyệt vọng.
Lúc này đây chúng chỉ nghĩ tới lao ra ngoài. Phía sau chính là quân Minh nhưng phía trước chính là b́nh nguyên mênh mông, cánh đồng bát ngát khiến cho tâm t́nh chúng trở nên thư thái có cảm giác như được ông trời sinh ra lần nữa vậy.
Thế nhưng cảm giác đó không tồn tại được quá lâu, cùng với tiếng gào thét là quân kỵ binh quân Giao Châu từ hướng đông đuổi tới. Khi c̣n ở trong ṿng vây, sức ngựa của đám người A Ba Thái và Nhạc Nhạc đă gần như bị tiêu hao hết. Sau khi đột phá ra ngoài không thể liên tục chạy tới tốc độ cao được nữa.
Thế nhưng quân kỵ binh Giao Châu doanh đă được nghỉ ngơi lấy lại sức đầy đủ. Lúc trước đám kỵ binh ṿng ngoài đều cho ngựa nghỉ ngơi, ăn bánh và bánh quẩy nên sức lực hồi phục khá nhanh.
Huống chi bây giờ v́ để chốt chặt không để đám cầm thú chạy trốn, Thang Nhị đă tổ chức đội dự bị do hắn trực tiếp chỉ huy, đề pḥng chuyện bất trắc xảy ra. Mọi chuyện được sắp đặt rất ổn thoả.
-o0o-
Những quân kỵ binh Giao Châu doanh tinh nhuệ này không có dă tính và sự hưng phấn của kỵ binh săn mồi. Bọn họ lặng lẽ bao vây mở đám quân kỵ binh Thát nhỏ bé này. Hơn nữa bọn họ c̣n bắt đầu ra tay một cách rất chính xác, giết chết nhưng tên hộ vệ quân Thát không có thân phận cao quư.
Kỵ binh chạy trốn cũng rơi vào t́nh trạng như bộ binh bỏ trốn. Bọn họ hoàn toàn phó mặc sau lưng của ḿnh cho quân thù, cho dù những binh lính này được coi là giáp binh tinh nhuệ. Sở dĩ quân kỵ binh tinh nhuệ Giao Châu doanh được gọi là tinh nhuệ v́ kỹ năng dùng trường mâu đâm trong khi cưỡi ngựa. Mặc dù khi ngựa đang vận động với tốc độ cao, vẫn có binh lính Giao Châu c̣n có thể ngồi trên lưng ngựa hoàn thành việc nạp đạn châm mồi lửa rất nhanh chóng.
Trường mâu đâm chém, hỏa thương bắn giết khiến cho đám kỵ binh quân Thát không cách nào né tránh. Cho dù có múa một cây đại đao giống như một cái quạt gió th́ cũng không có cách nào ngăn cản được. Dù có muốn dùng mâu phản công lại th́ kỵ mâu của quân Thát, như đă nói trước đây, lại ngắn hơn so với trường mâu của quân Giao Châu.
T́nh cảnh tới lúc này không c̣n có thể gọi là chiến đấu mà đơn giản chỉ là đi săn. Đám kỵ binh quân Thát mệt mỏi không c̣n ư chí chiến đâu bị giết hàng loạt ngă ngựa.
A Ba Thái liều mạng quất ngựa chạy trốn nhưng ngựa của ông ta đă mệt mỏi, không thể tiếp tục duy tŕ tốc độ. Cho dù A Ba Thái có đánh thế nào cũng không thể khiến chiến mà chạy nhanh hơn. A Ba Thái nhớ rơ chính bản thân ḿnh hôm qua thậm chí là sáng nay vẫn c̣n là Đại tướng quân chỉ huy mấy vạn binh mà. Thế nhưng bây giờ ông ta chỉ c̣n chỉ huy có mấy chục binh lính ở phía sau, lại c̣n đang bị quân Minh không ngừng giết chết ở sau.
Từng tiếng kêu thảm thiết vang lên khiến A Ba Thái như thắt ruột gan, tâm trí ông ta sắp suy sụp mất rồi. Rốt cuộc đă xảy ra chuyện ǵ vậy? Tất cả những việc ông ta làm từ khi khởi sự tới nay, tất cả những ǵ thu được đă bị phá huỷ chỉ trong hai ngày nay, toàn bộ sụp đổ khiến thần trí ông ta dần trở nên hỗn độn.
Tiếng kêu thảm thiết cũng dần trở nên thưa thớt. Nhạc Nhạc quay đầu lại nh́n, hắn thấy không c̣n mấy người vẫn tiếp tục bám theo. Nhạc Nhạc cắn răng một cái rồi hắn gào lên: “A Mă, người...”.
Nhạc Nhạc mới nói được một nửa, một tiếng “phập” vang lên. Nhạc Nhạc không thốt ra được tiếng nào nữa, hai tay hắn ôm chặt lấy mảnh miên giáp trên ngực, người hắn giật giật mấy cái rồi ngay lập tức ngă xuống ngựa.
Khi Nhạc Nhạc ngă xuống đất, bị ngựa kéo theo, thi thể hắn lật úp xuống đất, trên lưng hắn có một lỗ máu, máu tươi đang từ đó chảy ra ngoài.
Ngựa kéo thi thể Nhạc Nhạc cũng không chạy được xa rồi cũng đứng yên tại chỗ, không chạy được nữa. Không hiểu do chân vấp phải cái ǵ, con ngựa cũng ngă xuống nằm nghiêng trên mặt đất, miệng sùi bọt mép, phát ra tiếng hí khàn khàn, chân ngựa giật giật từng hồi, có vẻ như không sống được nữa.
Lúc năy chiến mă tả xung hữu đột trong trận, không được nghỉ ngơi, lại không có thức ăn bổ sung thể lực nên cuối cùng khi chạy trốn hoàn toàn kiệt sức.
Nhạc Nhạc luôn được cho rằng là một trong những chiến tướng tài đức, xuất sắc nhất của Măn Thanh, được Hoàng Thái Cực và Bát Kỳ coi trọng. Nghe nói Hoàng Thái Cực đă từng lén nói với Đại Thiện: “Khi năy Trẫm tin tưởng ngươi, nhưng khi con Trẫm ngồi ở vị trí này, hắn sẽ nhờ vào Nhạc Nhạc”.
V́ vậy A Ba Thái ở nước Măn Thanh không phải là là người được coi trọng ǵ lắm. Thế nhưng đám trọng thần, quý tộc ở Thịnh Kinh khi nh́n thấy Nhạc Nhạc lại vô cùng khách khí, Hơn nữa bọn họ c̣n chủ động cho con cháu ḿnh tiếp xúc với Nhạc Nhạc.
Trong chính Lam kỳ, dù Hào Cách là kỳ chủ nhưng thuộc hạ bên dưới vẫn coi Nhạc Nhạc chính là trụ cột, coi như Nhạc Nhạc chính là người trong tương lai sẽ nắm quyền chính Lam kỳ.
Trong số các huynh đệ của Hoàng Thái Cực, A Ba Thái thuộc diện không được coi trọng. Mấy lần ông ta buông lời oán hận đều bị khiển trách. Chính ông ta có thể đạt tới mức độ nào th́ đó hoàn toàn là nhờ vận khí, Thế nên A Ba Thái cực kỳ coi trọng người con này, ngoài những yếu tố như quan hệ máu mủ, cha con. A Ba Thái c̣n có cảm giác đây chính là hy vọng sau này của ḿnh.
Khi năy Nhạc Nhạc ở sau bị hỏa thương bắn trúng ngă ngựa lập tức khiến cho Phụng mệnh Đại tướng quân A Ba Thái cảm thấy như đầu ḿnh bị vật ǵ đánh mạnh, ông ta không c̣n nghĩ được ǵ nữa, cảnh vật phía trước cũng trở nên mờ mịt, tối tăm. Thậm chí lúc này A Ba Thái cũng không nhận ra là bên cạnh ông ta không c̣n một tên kỵ binh nào.
Không biết bản thân A Ba Thái đă chạy trong bao lâu. Lúc này trong đầu A Ba Thái chỉ có một suy nghĩ: Ta phải quay về quan ngoại ta sẽ mang theo đại quân quay lại nước Minh, ta sẽ giết sạch toàn bộ Hán cẩu chó chết các ngươi. Khi đó ta sẽ được đội mũ Thân vương, con cháu ta sẽ đời đời tiếp nối.
Chỉ trong thoáng chốc A Ba Thái có cảm giác phía trước tối sầm. Người A Ba Thái lập tức mất thăng bằng, áo giáp trên người trở nên nặng nề, cú ngă lại càng nặng nề.
Sau khi ngă một cú đau điếng xuống đất, mắt A Ba Thái tối sầm. Trước khi ngă xuống A Ba Thái nhớ là đă nh́n thấy mấy kỵ binh chắn ngang lối. Chẳng lẽ do ngựa chuyển hướng nên mất thăng bằng.
Ngựa của A Ba Thái chính là ngựa thuần được chọn kỹ lưỡng, thật ra không phải ngựa kiệt sức. Vấn đề là trước ngực của ngựa đă bị trúng đạn, bị người ta bắn chết mà thôi.
Lúc này chủ soái quân Giao Châu doanh Lư Mạnh đang ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, được mấy người Triệu Năng, Vương Hải, Thang Nhị, Vương Thao hộ tống. Lý Mạnh lạnh lùng nh́n A Ba Thái ở trước mắt hắn mấy chục bước. T́nh cảnh này giống hệt cuộc đi săn của quý tộc. Binh lính dưới quyền đă dồn chủ soái quân Thát tới trước mặt cho ḿnh, cho ḿnh thoải mái chém giết, giống như một tặng phẩm đáng giá vậy. Đối với Lý Mạnh mà nói giết chủ tướng bại trận không có ư nghĩa ǵ hết. Đối với hắn mà nói nhiệt huyết thực sự sôi trào, cảm giác thành công khi chỉ huy quân đội tiêu diệt hoàn toàn đại quân Thát, cảm giác hít thở mùi máu tanh vừa rồi mới là cảm giác tuyệt vời.
A Ba Thái ngă sơng soài xuống đất lảo đảo đứng lên, mũ trụ chóp nhọn trên đỉnh đầu của ông ta xiêu vẹo. Ánh mắt A Ba Thái thất thần, thân h́nh run rẩy, ông ta lảo đảo bước tới mấy bước, không để ý tới bốn phía xung quanh ḿnh đều là quân Minh , không coi ai ra ǵ, A Ba Thái đi tới trước xác ngựa của ḿnh, cố sức rút cây đại đao ra.
A Ba Thái giơ cao đại đao, ngỡ ngàng nh́n bốn phía xung quanh rồi ông ta phá lên cười sằng sặc rồi nói mà như là tru lên: “Ta là Phụng mệnh Đại Tướng quân khâm mệnh Hoàng đế Đại Thanh thảo phạt quân Minh . Bản... Bệ hạ... Bệ hạ.., lần này thần phạt Minh, suốt dọc đường đi đều quét sạch quân Minh . Đại thắng quay về. Đại thắng quay về”.
“Ta cũng là con của lăo Khả Hăn. Ta cũng là huyết mạch của Ái Tân Giác La. Các ngươi dựa vào cái mà làm Hoàng đế, làm Thân vương, c̣n ta chỉ là.., bối lặc?”
“Không nên, không nên. Mấy lần đại quân Măn Châu chúng ta nhập quan đều tự do tung hoành. Quân Minh đă hoàn toàn bị nghiền nát. Tại sao c̣n xuất hiện một đội quân như thế này? Chẳng lẽ rơi từ trên trời xuống. Nhất định không phải là quân đội bằng người sống mà chính là ác ma!”.
Cái ǵ là phong thái của Đại tướng? Cái ǵ là sự b́nh tĩnh khi chỉ huy. Lúc này A Ba Thái không c̣n sót lại chút ǵ của điều đó, ông ta điên khùng vung đại đao, vừa khóc vừa cười.
Bên cạnh Lư Mạnh có một nam nhân trung niên ăn mặc theo kiểu thương nhân, nghe A Ba Thái nói vậy, ông ta liên tục địch cho Lý Mạnh nghe. Tất cả những câu kêu khóc của A Ba Thái đương nhiên đều là tiếng Măn. Những tướng lĩnh, mưu sĩ sau lưng Lư Mạnh đưa mắt nh́n nhau. Trong nhiều năm bọn họ bị những truyền thuyết về uy danh của quân Măn khiến cho vô cùng khiếp sợ. Cái ǵ là “Nữ Chân sức mạnh vô địch” “cưỡi ngựa bắn cung vô song”. Trong những truyền thuyết đó binh lính Măn Châu đều là thân cao chín thước, cường tráng, hung hăn, là quái vật đao thương chém không vào.
“Không ngờ, chủ soái quân Thát lại hèn mọn, bỉ ổi như thế này. Đáng tiếc cho Lô đốc công. Đáng tiếc cho những quan binh trung dũng kia”.
Viên Văn Hoành b́nh luận nho nhỏ, ông ta đă nh́n thấy tất cả. Tất cả những kiến thức ông ta thu thập trong sách vở đă hoàn toàn tan nát.
Vương Hải. Triệu Năng và Thang Nhị tiến lên trước, mấy người nh́n A Ba Thái vẻ khinh thường. Dù Triệu Năng là người thành thật nhưng trên mặt hắn không khỏi có sự đắc ý. Hắn nhớ tới việc gần một vạn binh lính quý giá quân Đăng Châu, Giao Châu doanh bị thương vong trong tay con người này. Hôm nay đại thù đă được báo. Thực là cực kỳ sảng khoái.
Bước chân lảo đảo của A Ba Thái đă hoàn toàn mất thăng bằng, ông ta không c̣n chú ư tới t́nh huống bên cạnh ḿnh nữa. Biểu hiện của ông ta càng điên cuồng khi nh́n thấy những kỵ binh này xuất hiện trước mặt. Những kỵ binh quân Giao Châu này nh́n ông ta vẻ coi thường, khi thấy A Ba Thái bước lại, một tên tuổi c̣n trẻ cầm kỵ mâu định đâm ông ta.
Chủ soái quân Thát này phải để lại cho Đại soái, tên chỉ huy bên cạnh vội vàng quát bảo tên lính dừng lại. Tên lính kỵ binh đó không kịp thu mâu lại, biến đâm thành quất. Trường mâu nặng nề đánh mạnh vào mũ trụ của A Ba Thái đánh ông ta ngă xuống đất, sắc mặt Thang Nhị tái mét, hắn thầm nghĩ: Lăo tử vất vả mới kiếm được cho Đại soái lại bị ngươi phá hỏng...
A Ba Thái bị đánh ngă lại vùng vẫy đứng dậy nhưng lúc này A Ba Thái không c̣n biểu hiện điên cuồng như vừa rồi. Có lẽ cú đánh đă khiến A Ba Thái tỉnh lại. A Ba Thái cầm đại đao. Sắc mặt mê loạn biến thành mệt mỏi và căng thăng. A Ba Thái lảo đảo đi tới chính giữa ṿng vây, sửa lại mũ trụ của ḿnh ngay ngắn, nh́n chằm chằm vào chủ soái Lư Mạnh, nói bằng tiếng Hán cứng đơ:
“Ngươi chính là chủ soái của quân Minh ?”
Không ai để ý tới A Ba Thái, ông ta tiếp tục vung đao lên
“Ngươi và ta đều là chủ soái đại quân. Ngươi có bằng ḷng đơn đấu với ta phân thắng bại không? Trận này lăo phu thua không cam ḷng!”.
Nghe A Ba Thái dùng khẩu âm quái dị, oán hận khiêu chiến, Lư Mạnh ngồi trên lưng ngựa nh́n ông ta với vẻ mặt khinh thường, nói: “Ngươi xứng sao?”
/539
|