Vào ngày mùng hai tháng hai năm Sùng Trinh thứ mười sáu, trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, phó tướng quân Đăng Châu. Vương Thao nhận lệnh chỉ huy chín nghìn binh mã trấn thủ phủ Hà Gian.
Tới lúc này, triều đình vẫn không ra bất kỳ chiếu chỉ có chấp nhận hay không. Chức trách của Lý Mạnh vẫn là trấn thủ Sơn Đông cùng Lưỡng Hoài như trước. Thế nhưng quân Giao Châu doanh vẫn phải tự mình sắp đặt các kế hoạch. Khi đại quân Thát tử xâm nhập, nội phủ và cố vấn Tôn Truyền Đình đã tụ tập đội hộ trang truân điền và diêm đinh vũ trang các nơi tiến về phủ Tế Nam làm thành đội dự bị để sử dụng.
Dù cuối cùng đội quân gần hai vạn người này không sử dụng tới nhưng việc này chẳng khác gì một cuộc diễn tập gián tiếp. Hơn nữa thời gian tập trung gần hai tháng huấn luyện theo quy định của quân chính quy.
Ở một mức độ nào đó, đội hộ trang và diêm đinh vũ trang được uy động này đã đạt tiêu chuẩn tân binh của quân Giao Châu doanh. Khi chuẩn bị quân đội đóng ở phủ Hà Gian, những người này chính là đối tượng chọn lựa thích hợp.
Mặc dù đại quân đã quay về Sơn Đông nhưng ở Bạch Đầu trấn huyện Nam Bì cạnh dòng Vận Hà vẫn có hai ngàn binh lính Lão doanh. Quân phòng thủ phủ Hà Gian lấy nòng cốt là hai ngàn binh lính lão doanh này, được bổ sung thêm bảy nghìn tân binh. Điều này thực sự không hợp với quy định. Nói nhẹ đi một chút chính là không tuân theo vương pháp. Nói to chuyện một chút chính là có mưu đồ tạo phản.
Lương thảo của toàn bộ binh mã Sơn Đông đều do lão doanh thống nhất phân phối. Đây cũng là để tránh cho quân đội trú đóng ở các địa phương nảy sinh lòng khác. Khắp các vùng ở Sơn Đông đều có đồn điền. Lão doanh mượn kho chứa của các đồn điền và hệ thống vận chuyển. Tuy kế hoạch tập trung thống nhất nhưng vẫn tận dụng sự thuận tiện của hệ thống vận chuyển địa phương.
Điều này hoàn toàn khác với quân đội Đại Minh. Ngoài một số ít bộ phận quân đội bên ngoài được vận chuyển tiền lương còn đại bộ phận quân đội đều tự cung tự cấp tại chỗ. Nói thẳng ra là vơ vét tài sản hay đánh cướp. Những địa phương đó khốn khổ không gì có thể tả được, quân dân mâu thuẫn nghiêm trọng. Trong khi đó quân Giao Châu doanh đã tránh được tệ nạn này.
Thế nhưng quan lại, thân sĩ ở phủ Hà Gian đối với việc chính địa phương mình không phải cung cấp quân lương, tiền lương, dù có cảm giác cao hứng chưa từng có, nhưng thái độ lại rất mâu thuẫn. Trước và sau khi Lý Mạnh quay về Sơn Đông, liên tiếp có người tới muốn ngỏ ý muốn dốc sức một chút với đại quân của Lý đại nhân.
Đối với hai doanh đóng tại trấn Bạch Đầu, những quân lương, tiền bạc uý lạo mà bọn họ nhận được đã đủ để bọn họ sử dụng trong vòng nửa năm. Thế nhưng lương thảo, tiền bạc vẫn không ngừng được mang tới khiến cho quan binh hai doanh đó nói đùa với nhau mình chính là thủ kho hàng.
Ngoại trừ quan lại và thân sĩ phủ Hà Gian bày tỏ hảo ý của mình, xung quanh nơi đóng quân ở phủ Hà Gian vẫn tập trung rất nhiều người dân bình thường. Sau trận đại thắng và thu dọn chiến trường, những người dân bình thường này thu được rất nhiều lợi ích. Những người dân mà ngày thường né tránh quan binh giống như né tránh giặc cướp mới biết thì ra trên đời này vẫn có quân đội tốt không quấy nhiễu dân chúng.
Hơn nữa đội quân tới từ Sơn Đông này chiêu mộ dân chúng, tráng đinh làm việc đều trả tiền trong tình cảnh mùa đông rất khó tìm được một công việc để chi trả cuộc sống gia đình. Huống chi quân Giao Châu doanh mới đánh bại đại quân Thát Lỗ. Mấy năm nay dân chúng vùng Bắc Trực Lệ này đã trải qua tai hoạ bị quân Thát tràn qua. Quan binh Đại Minh bỏ chạy khắp nơi, quan lại bỏ trốn tán loạn, dân chúng cũng bỏ chạy tứ tán khắp nơi.
Binh mã quân Thát Lỗ vẫn coi là thiên hạ vô địch lại bị binh mã Sơn Đông đánh bại vậy không phải binh mã Sơn Đông càng là thiên hạ vô địch sao? Hơn nữa tất cả mọi người đều được chứng kiến tinh thần, phong cách của binh lính quân Giao Châu doanh.
Trai tráng phủ Hà Gian nhìn thấy phong thái, tính cách đó, hơn nữa lại còn nghe nói binh lính Giao Châu doanh được trả tiền lương hậu hĩnh, lại còn được trở thành gia đình quân nhân, miễn giảm các loại thuế má, được hưởng đủ các loại ưu đãi thân phận được nâng cao nên không khỏi sinh lòng ham muốn. Cho dù nam nhân tốt không làm binh lính, một khi đây là đội quân tốt thì cũng có dân lành tới đầu quân.
Lúc này cục diện khá thú vị. Cho dù Sơn Đông không cần con người và vật tư nhưng nhân dân phủ Hà Gian vẫn nhiệt tình đưa tới như trước. Không cần phải nói có lẽ trong lòng bọn họ vẫn còn cực kỳ sợ hãi.
Thế nhưng trong khi đó vẫn có sự việc không hay xảy ra. Công giám nha môn quản lý thợ thủ công chế tạo hoả khí Thiên Tân đi tới Tế Nam, phủ Trấn Đông tướng quân đòi người.
Quân Minh coi trọng hoả khí. Không nói chuyện chất lượng và uy lực của hoả khí đều rất tồi tệ, sản lượng hoả khí hàng năm của quân Minh khá nhiều. Có ba trung tâm chế tạo hoả khí Một là Quảng Đông. Ma Cao và Nam Dương có rất nhiều súng đạn Tây Dương và thợ thủ công, việc chế tạo ở nơi này tương đối ít. Một vùng nữa là Nam Trực Lệ, nơi này coi như là trung tâm của vùng nam Trung Hoa. Hiển nhiên còn một trung tâm dự bị lớn. Chính là nha môn hoả khí công tượng Thiên Tân.
Ở phương bắc, ngoại trừ việc tác chiến với lưu dân tác chiến với quân Thát Lỗ, còn cả việc tác chiến phòng ngự với quân Mông Cổ vùng trọng địa cửu biên. Đây chính là bộ phận hoạt động quân sự quan trọng nhất của Đại Minh . Hoả khí cung cấp cho hoạt động này không ngoài việc lấy từ các phường hoả khí bên ngoài. Nơi đó chính là joả khí doanh ở Thiên Tan.
Phục vụ trong doanh này đều là thợ thủ công. Nói thẳng ra bọn họ bị đối xử và coi rẻ không khác gì kỹ nữ. Thân phận truyền từ đời này sang đời khác, không thể thoát thân hoàn lương. Những thợ thủ công này ngoại trừ thợ thủ công chế tạo vật dụng tinh xảo ở kinh thành mới được coi trọng, còn thợ thủ công ở các địa phương khác bị đối xử không khác gì nô lệ. Quan lại và Công giám lại tham ô hàng loạt nên hiệu suất công việc và trách nhiệm đương nhiên không đáng nhắc tới.
Chất lượng súng đạn cực kỳ tệ hại, sản lượng cũng rất kém. Đây chính là thực trạng của việc chế tạo súng đạn ở Thiên Tân. Khi đại quân Mãn Thanh xuôi nam, sau khi công phá tam vệ Thiên Tân, quân Mãn Thanh đã bắt toàn bộ thợ thủ công chế tạo súng đạn ở Thiên Tân, đưa bọn họ đi theo quân đội xuôi nam. Cho dù là vướng víu nhưng vẫn mang theo người, việc cần tới bọn họ lúc đó chỉ là sửa chữa hỏa thương của quân lính Triều Tiên mà thôi. Thế nhưng một khi những thợ thủ công này được mang ra ngoài quan ngoại, bọn họ sẽ rất có ích.
Sau khi toàn bộ đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian, toàn bộ số thợ thủ công này không được phép quay về nhà. Đối với quân Giao Châu doanh đang thiếu thợ thủ công lành nghề, những thợ thủ công này rất quý giá.
Năm đó đại quân Mãn Thanh tung hoành thiên hạ, tàn sát bừa bãi. Cho dù là thành trì nào thì sau khi đánh chiếm thành cũng tàn sát bừa bãi dân chúng. Những người may mắn sống sót chính là những nữ tử xinh đẹp và những thợ thủ công đó. Đó chính là nguồn tài nguyên vô giá.
Đây cũng chính là khoản lợi nhuận vô giá mà quân Giao Châu doanh thu được sau trận chiến với quân Mãn Thanh. Hơn nữa điều quan trọng là xấu tốt tất cả bày ra đó. Các thợ thủ công đó thấy được quan quân tới cứu cứ nghĩ sẽ bị trả về Thiên Tân tiếp tục làm việc, các thợ thủ công cũng chẳng lấy gì vui mừng vì việc này. Khi ở trong quân doanh đại quân Thát Lỗ còn được ăn no. Điêu này khác hắn so với thân phận nửa nô lệ khi làm việc ở Thiên Tân nên khi toàn bộ đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt, rất nhiều thợ thủ công rất chán nản.
Thế nhưng ngay lập tức tâm trạng của mọi người phấn chấn hơn rất nhiều. Các sĩ quan cao cấp trong Giao Châu doanh cực kỳ coi trọng các thợ thủ công. Mọi người cũng biết cục chế tạo khí giới ở Tế Nam thiếu nhân công trầm trọng tới mức nào. Khi quân bốn doanh lên phía bắc truy tìm tàn quân địch phát hiện ra những thợ thủ công của Đại Minh thì coi như là được báu vật, lập tức phái khoái mã thông báo về trung quân.
Lập tức Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh có quyết định. Không được thả những thợ thủ công này về Thiên Tân, dẫn tất cả thợ thủ công về Sơn Đông, hắn lập tức phái quan quân nhu đi tiếp nhận.
Đương nhiên sau đó không chỉ là lời nói hư không. Trước tiên là mổ lợn, giết để cừu, bánh bột ngô an ủi. Sau đó mỗi người lĩnh trước năm lạng bạc trắng coi như phí di chuyển. Sau đó tiến hành ghi chép lại người nhà của thợ thủ công đang còn mắc kẹt ở lại Thiên Tân. Hơn nữa quân Giao Châu còn hứa hẹn bên Sơn Đông sẽ chịu trách nhiệm thu xếp cho bọn họ về Sơn Đông.
Những đãi ngộ này xem ra còn tốt hơn nhiều so với cơm no của đại quân Thát Lỗ. Đương nhiên là các thợ thủ công đồng ý. Hơn nữa quân Giao Châu doanh còn hứa hẹn mặc dù thợ thủ công làm việc cho cục chế tạo binh khí Sơn Đông nhưng tiền lương hướng theo sản phẩm, bọn họ tuyệt đối không bị bóc lột, coi thường.
Hiệu quả làm việc và chất lượng sản phẩm của phường thợ hoả khí Thiên Tân rất thấp có một nguyên nhân chính là các thợ thủ công này không nhiệt tình trong công việc, bị đánh, bị mắng. Khi sản xuất ra sản phẩm lại không có thù lao nên đương nhiên bọn họ không có tinh thần làm việc.
Những lời hứa hẹn của Sơn Đông đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Tới lúc này có thể dùng từ sau để hình dung biểu hiện của các thợ thủ công Thiên Tân, chen lấn lao lên trước. Bọn họ chỉ sợ quân Giao Châu doanh không cho bọn họ không đi Sơn Đông nữa.
Sau khi quay về Tế Nam, Tôn Hoà Đấu. Quách Đống và Đinh Húc dự định tổ chức lễ mừng năm mới long trọng ở thành Tế Nam, bọn họ bận rộn chuẩn bị. Bọn họ muốn mượn cơ hội tết âm lịch cũng là mừng đại thắng, thả lỏng ăn uống vui chơi một hồi.
Thế nhưng khi nghe nói tất cả thợ thủ công hoả khí doanh Thiên Tân đều được đưa về Sơn Đông, ba người vô cùng vui mừng, bỏ qua lễ ăn mừng năm mới, cả ba đi tiếp nhận và sắp xếp những thợ thủ công này.
Những thợ thuyền kỹ thuật đời đời nối nghiệp này có lao động nhiệt tình hay không là chuyện khác, bọn họ thích hợp với nghành nghề kỹ thuật hơn so với binh lính và nông dân. Cục chế tạo binh khí Giao Châu doanh thiếu hụt nghiêm trọng những lao động kỹ thuật có kinh nghiệm, hơn nữa còn có kinh nghiệm sản xuất quy mô lớn.
Mặc dù không thể so sánh với công nhân thời đại công nghiệp hoá sau này. Thế nhưng những công nhân, thợ thủ công của cục chế tạo binh khí Giao Châu doanh đã là những người hoàn toàn khác với nông dân thời đó. Trong việc sản xuất các loại binh khí và dụng cụ, bọn họ không làm việc phân tán như nông dân và được đào tạo thành những công nhân có ý thức kỷ luật và hợp tác.
Những người xuất thân từ cục chế tạo binh khí thường hiểu rất nhanh những hướng dẫn sử dụng binh khí, kỹ thuật chiến đấu và mệnh lệnh chiến đấu. Hơn nữa bọn họ còn hiểu rất rõ ràng, càng chú trọng hơn việc hợp tác trong nhóm, đội. Đây chính là nguồn mộ lính ưu tú nhất.
Chính vì vậy các sĩ quan cao cấp của quân Giao Châu doanh đều thích tân binh là những người trẻ tuổi xuất thân từ cục chế tạo binh khí Những tân binh đó có thể nhanh chóng trở thành binh lính nòng cốt.
Thế nhưng bởi vì cục chế tạo binh khí không thể giành giật nhân công với quân đội và cả nông nghiệp nên số lượng công nhân, thợ thủ công vẫn rất ít. Không chỉ bởi vì chế độ đãi ngộ đã được đẩy lên rất cao mà cục chế tạo binh khí cũng không dễ dàng cho những người trẻ tuổi đi ra ngoài tòng quân mặc dù lòng nhiệt tình tòng quân của những người trẻ tuổi ở cục chế tạo binh khí rất cao.
Hai nơi khác cũng có nguồn mộ lính tương tự chính là mỏ sắt ở Lai Vu và mỏ than ở phủ Duyện Châu. Thợ mỏ ở hai nơi này cũng đặc biệt được bên quân đội chào mừng. Thế nhưng hai nơi này chính là nơi sản xuất ra nguyên liệu trực tiếp cho cục chế tạo binh khí. do cục chế tạo binh khí và thương đoàn Linh Sơn đồng quản lý, cả hai đều muốn đảm bảo sản xuất cũng như đảm bảo số lượng nhân công nên cũng không muốn nhả người.
Các phương diện khác tranh đoạt nhân lực với cục chế tạo binh khí rất quyết liệt. Cho dù cục chế tạo binh khí đã nghiêm khắc khống chế. Có thể nói là nguồn nhân lực có hạn vẫn không thể thoả mãn nhu cầu cực kỳ lớn của Gia Châu doanh, giống như trứng chọi đá. Ngay cả một số hạng mục cải tiến kỹ thuật cũng không có cơ hội thực hiện.
Lần này có một lúc hơn bốn nghìn thợ thủ công có tay nghề đúng như là đưa than trong tuyết, khiến cho năng lực chế tạo của Giao Châu doanh tăng lên một mức độ mới khiến cho ba chủ sự của cục chế tạo binh khí mừng rỡ như điên.
Đúng là nhà này vui, nhà kia sầu. Trong khi ba người đứng đầu cục chế tạo binh khí quân Giao Châu bận rộn tiếp nhận nhân lực thì Công giám phụ trách chế tạo hoả khí Thiên Tân lại vô cùng sầu thảm.
Trước khi đại quân Thát Lỗ đánh tới, những gia đình bình dân, nghèo khổ và những thợ thủ công làm việc như nửa nô lệ không thể bỏ chạy, nhưng những gia đình quan lại quyền quý đã bỏ chạy trước tiên. Tên công giám cũng là người như thế. Hắn đã sớm bỏ chạy tới thành Thông Châu. Sau khi đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt, tên Công giám này quay lại Thiên Tân thì hắn phát hiện ra mình không sao có thể bắt đầu tiến hành công việc.
Trước tiên không nói tới hơn bốn ngìn thợ thủ công bị bắt đi, ở Thiên Tân thật ra vẫn còn một số thợ học việc trẻ tuổi. Những người này không có tên trong sổ sách, quân Thát Lỗ không biết nên bọn họ đã thoát khỏi kiếp nạn đó.
Dùng những người trẻ tuổi học việc đó chỉ có thể duy trì sản xuất một thời gian ngắn. Vấn đề quan trọng là những người trẻ tuổi đó và gia đình của bọn họ và gia đình của những thợ thủ công bị bắt đi, từ khi tên Công giám quay lại Thiên Tân đã liên tục rời khỏi Thiên Tân.
Đương nhiên cũng phải biết rằng gia đình thợ thủ công hoàn toàn không có tự do, không thể tự tiện rời khỏi phường thợ thủ công. Thế nhưng lúc này Thiên Tân không có quân coi giữ, tường thành phòng ngự cũng bị tàn phá tan hoang.
Đốc công và gia đinh các loại dưới trướng tên Công giám sao có dũng khí dám đối đầu với binh mã Sơn Đông mới giành đại thắng. Quân Sơn Đông phái sứ giả và binh mã tới không ngoài mục đích tiếp ứng gia đình của những thợ thủ công ra ngoài thành, bọn họ còn chiêu mộ một số lượng lớn thợ vẽ địa đồ có năng lực. Đối mặt với binh mã Sơn Đông như lang như hổ này, quan binh vùng Bắc Trực Lệ đều lần tránh xa, càng không cần nhắc tới những đốc công, gia đinh đó.
Với tình trạng di rời đó, cả vùng Thiên Tân tam vệ vô cùng hiu quạnh. Thế nhưng trong lúc đó vì để vũ trang lại quân đội nên đã liên tục thúc giục sản xuất.
Tên công giám này hoàn toàn không có cách nào cả. Bây giờ ông ta cũng không thể dùng tiền để đổi đi nơi khác. Cái chức vụ động vào là bỏng tay của ông ta này không một ai muốn tiếp nhận. Hơn nữa bây giờ không còn thợ thủ công, sớm muộn gì cũng xảy ra đại hoạ. Lúc này mọi người còn muốn trút tất cả trách nhiệm đó lên đầu tên công giám này.
Tên công giám rơi vào tình trạng bất đắc dĩ này chỉ còn một cách duy nhất là tới Sơn Đông làm chuyện không hợp với vương pháp. Lúc này không bằng ông ta tới thẳng nhà người ta nói chuyện về vương pháp. Nếu đối phương muốn lấy tiền thì sẽ dùng đại lễ mang tới. Những chuyện mờ ám đôi khi lại có cơ hội xoay chuyển.
Lúc đó để có thể ra ngoài tìm kiếm, tên Công giám đã đút lót cho Vương Thừa Ân và Tào Hoá Thuần tới tám phần tài sản tích cóp được nên hắn lại càng suốt ruột. Mặc dù Công giám bên chế tạo hoả khí không béo bở bằng giám thuế hay khoáng giám. Thế nhưng với ngân lượng thu mua nguyên liệu, ngân lượng bắt chẹt các nơi lấy binh khí, ngân lượng vơ vét ăn bớt của thợ thủ công nên nơi này cũng có nhiều lợi ích. Thế nhưng lúc này không phải là ông ta bảo vệ mũ quan mà là bảo vệ tính mạng.
“Xin mời nhị vị nhân huynh giúp đỡ. Chúng ta chờ ở đây đã hai ngày rồi. Khi nào Lý tướng quân mới có thời gian cho chúng ta vào bái kiến. Chúng ta có việc công quan trọng”.
Công giám hoả khí Tư Khảo Nhân cười giả lả, hắn lén đưa cho đầu lĩnh vệ binh phủ Trấn Đông Tướng quân một nén bạc to mà thầm chửi rủa trong lòng. Tới bái kiến Đề đốc Đông Xưởng, nội các học sĩ, thượng thư các bộ cũng chỉ cho người gác cổng một ít ngân lượng. Tại sao ra khỏi kinh thành tới gặp một võ tướng địa phương mà gặp phiền toái như vậy?
Trong khi tên công giám còn đang thầm mắng chửi thì tên đầu lĩnh vệ binh đã trả lại nén bạc, hắn làm mặt lạnh nói: “Tư công giám, không nên làm khó cho tại hạ. Đại soái chúng ta có thời gian gặp Công giám ngài hay không cấp dưới chúng ta không quyết định được. Phải dựa theo quy củ để lại danh thiếp cầu kiến”.
Khi quay đầu nhìn trước cổng phủ tướng quân một hàng dài tân khách chờ cầu kiến, sắc mặt tên Tư công giám này trở nên sầu thảm, ông ta bước tới một bước, nói nhỏ vẻ cầu khẩn: “Vị huynh đài này, chúng ta từ Thiên Tân chạy tới đây. Dường xá xa xôi. Bên kia thúc giục rất gấp. Nếu Đại soái không gặp để cho một câu trả lời thuyết phục, đầu của chúng ta sẽ lập tức rơi xuống đất. Xin ngài hãy rủ lòng thương xót, mở cửa sau thông báo. Chúng ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Canh phòng bảo vệ phủ Trấn Đông tướng quân là trách nhiệm của thân binh doanh. Những quan binh này đều là người có tiền đồ. Đương nhiên không một ai vì tham tiền mà làm hỏng tiền đồ của mình.
Tên đầu lĩnh thân binh bảo vệ nhìn chằm chằm vào mặt Tư Khảo Nhân mấy lần. Tên Công giám cứ tưởng chuyện có cơ hội xoay chuyển, ông ta vội vàng thọc tay vào trong áo, định móc ra một thỏi vàng. Thế nhưng tên đầu lĩnh lùi lại rồi bỏ đi khiến cho tên Công giám vô cùng buồn bực, ông ta không ngờ rằng tên đầu lĩnh thân binh đã nhận được lời căn dặn của quản gia La Tây ở nội phủ là phải giám sát tên công giám tới từ Thiên Tân, không được để cho hắn rời đi.
Tên đầu lĩnh này cũng rất buồn bực. Đã không muốn gặp thì vì sao lại không muốn thả đi? vì vậy hắn mới nhìn tên công giám mấy lần.
Từ sau khi tin đại thắng được xác nhận, các thân hào, quý tộc vùng Sơn Đông, Lưỡng Hoài bắt đầu tìm đủ mọi lý do tới chúc mừng. Từ Giang Nam, Phúc Kiến cũng có người tới.
Đối với những đại thương nhân và những người của phe phải có thực lực từ những nơi này. Lý Mạnh đều tiếp kiến, gương mặt hắn luôn tươi cười, khách khi khi tiếp kiến. Cho dù trước mắt chưa thể có liên hệ gì nhưng dù sao cũng chỉ là giao tiếp qua lại. Ngày sau gặp lại cũng tốt.
Bên ngoài cổng Tư Khảo Nhân và tên đầu lĩnh thân binh đang giằng co với nhau thì Lý Mạnh đang ở trong hậu viện xem Lý Hoành rèn luyện thân thể. Từ sau lần tỷ thí đó, do Vương Hải đã sắp đặt mấy tên thân binh ở Thân Binh doanh tới là gia sư, đồng thời phu nhân của quản gia La Tây và Quách Đống tăng thêm khoảng cách giữa hậu viện và nội viện để không va chạm nhau.
Bây giờ hậu viện hoàn toàn là võ trường do hai cha con Lý Mạnh, Lý Hoành tập võ. Lúc này Lý Mạnh đang nắm lấy xà đơn làm mấy động tác. Loại dụng cụ này sau khi Lý Mạnh trở thành Tham tướng mới đặt mua để trong nhà. Năm đó khi tham gia quân ngũ, kỹ năng xà đơn của hắn là thuộc loại ưu tú nhất.
Trong khi đó Lý Hoành dưới sự đôn đốc của một huấn luyện viên đang chạy vòng quanh sân. Lượng vận động của tiểu hài tử này không nhiều thế mà vừa mới chạy khuôn mặt đã đỏ bừng.
Sau khi Lý Mạnh quay về Sơn Đông, ngoại trừ nói chuyện say sưa với văn võ thân tín về thắng lợi bên ngoài còn thì còn có chuyện Lý Hoành, người thừa kế của võ tướng nữa. Lý Hoành vốn là đứa trẻ rất tinh nghịch nhưng sau khi được huấn luyện quân sự lập tức trở nên có quy củ, rất hiểu chuyện.
Điều quan trọng nhất là Lý Mạnh đã có người nối nghiệp. Đây là điều không thể nghi ngờ.
Bên ngoài tường hậu viện vang lên tiếng vó ngựa, có người xuống ngựa thông báo. Có tiếng thân binh cho qua. Ngay lập tức một tên sứ giả đi nhanh vào hậu viện, hắn đứng nghiêm báo cáo:
“Đại soái người đưa tin của mã đội Lai Vu tới phủ phục mệnh”.
Lý Mạnh rời khỏi xà đơn, một tên thân binh đưa khăn tay cho hắn. Lý Mạnh lau mồ hôi rồi cầm lấy lá thư. Căn cứ theo quy định, người đưa thư phải chờ cho người nhận thư kiểm nghiệm vết xi gắn niêm phong trên thư xem có còn nghiêm hay không rồi mới lui ra ngoài. Lý Mạnh xé bì thư, lấy lá thư ra đọc
Nét chữ trong lá thư rất ngay ngắn, mang chút phong cách thư pháp. Đó là thư của khoáng giám Đinh Húc. Những người xuất thân từ hoạn quan trong cung được huấn luyện ghi chép và công văn giấy tờ cao hơn những người khác. Đinh Húc đương nhiên cũng là người như thế.
Lý Mạnh đi tới mái hiên, hắn cắm cúi đọc hết lá thư, trầm ngâm một lát rồi nói to:
“Hãy lấy năm thân binh đang trực tới đây”.
Xung quanh Lý Mạnh có ít nhất hai trăm tên thân binh lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh. Lệnh của Lý Mạnh còn chưa được chuyển ra, năm tên thân binh đã chạy tới. Lý Mạnh liền ra lệnh: “Ngay lúc này bên ngoài cổng có một tên hoạn quan từ Thiên Tân tới. Hãy lịch sự bắt giữ hắn sau đó mang tới quân doanh ngoài cửa nam”.
Năm tên thân binh có chút buồn bực. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Đại soái nên đương nhiên phải thi hành. Lập tức năm tên thân binh chạy ra ngoài. Thực tế mệnh lệnh này rất có ý tứ, lịch sự bắt giữ. Năm tên thân binh suy nghĩ một chút rồi bỏ vũ khí trên người xuống để tránh không xảy ra chuyện gì không khách khi.
“Viên tiên sinh, hãy ghi đi. Tôn Hoà Đấu. Quách Đống. Đinh Húc cục chế tạo binh khí, ngay bây giờ phải chuyển một số đầu mục thợ thủ công đi trước, đối đãi như năm xưa ta đối đãi với Đinh Húc. Có như vậy mới khiến họ bộc lộ hết khả năng cho ta sử dụng”.
Viên Văn Hoành ở bên cạnh ghi lại những câu đó của Lý Mạnh. Lý Mạnh lại nói tiếp: “Lá thư này cùng xe ngựa chuyển Tư Khảo Nhân nhất định phải đưa cùng tới Lai Vu phái thêm nhiều người đi hộ tống. Mới rồi ta nhận được câu trả lời bên Lai Vu. Đinh Húc và Tư Khảo Nhân trước kia từng có quan hệ với nhau. Người này mặc dù tham tiền thế nhưng ta nghe nói người này thích hợp với kỹ thuật sản xuất và thợ thủ công. Ta rất tâm đắc, những nhân tài như vậy ở Sơn Đông ta nhất định không để chạy thoát”.
Thì ra chuyện vốn là như vậy, bây giờ Chủ bộ Viên Văn Hoành mới hiểu lý do hôm qua Lý Mạnh phái khoái mã đi Lai Vu hỏi tin tức. Cái gọi là thu hút toàn bộ nhân tài tuy không sai thế nhưng cách thức thực hiện khá thú vị. Viên Văn Hoành cố nén cười rồi ông ta khom người lui ra ngoài đi bố trí.
Tính tới nay, trong khoảng thời gian từ tháng mười hai tới tháng hai thợ thủ công chế tạo binh khí Thiên Tân và gia đình đã được đi chuyên gần như hoàn chỉnh. Phần lớn đã được chuyển vào nội địa Sơn Đông. Lúc này đầu mục thợ thủ công và công giám Tư Khảo Nhân cũng bị đưa tới cục chế tạo binh khí Lai Vu. Một khi là người có tài năng, hơn nữa còn tự mình dẫn tới cửa, quân Giao Châu doanh sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Bây giờ nói theo ngôn ngữ Sơn Đông là Giao Châu doanh đã bắt gọn mẻ cá toàn bộ lực lượng chế tạo binh khí Bắc Trực Lệ, ngay cả cả bột cũng không bỏ sót.
Triều đình muốn trang bị thật nhiều cho quân đội, muốn cho lực lượng quân đội hiện nay duy trì sức chiến đấu thì nhất định phải trang bị đủ binh khí cho quân đội. Thế nhưng hiện nay nơi sản xuất vũ khí quan trọng nhất là Thiên Tân đã mất. Hiện tại triều đình muốn bổ sung chỉ còn biết dựa vào Quảng Đông. Nam Trực Lệ và Sơn Tây mà thôi.
Trong mấy nơi này cũng có thể chọn làm địa điểm cung cấp. Từ Sơn Tây vận chuyển về Bắc Trực Lệ theo đường bộ thì rất phiền phức, hơn nữa sản lượng ở Sơn Tây cũng có hạn. Thật ra Nam Trực Lệ và Quảng Đông có sản lượng và vũ khí tồn kho rất sung túc. Thế nhưng đường vận chuyển phải theo đường sông Vận Hà. Trong khi đó đường Vận Hà hoàn toàn nằm trong tay quân Giao Châu doanh. Muốn vận chuyển trót lọt còn cần phải xem thái độ quân Giao Châu doanh.
Trong lúc lơ đãng. Lý Mạnh tăng thêm chút sức lực hai tay bóp trên cổ Đại Minh , một mảnh đất dài, hẹp đã bị quân Sơn Đông khống chế. Tiếng vang của quân Sơn Đông trong thiên hạ mạnh hơn trước rất nhiều. Khi không đủ thực lực thì che giấu. Khi thực lực đã đủ thì tại sao không làm mưa làm gió? Chỉ cần có suy nghĩ tỉnh táo là đã đủ hiểu rồi...
Thế nhưng đối với Lý Mạnh lúc này mà nói mối bận tâm đầu tiên không phải là Công giám Tư Khảo Nhân không mời mà tới này. Người hắn quan tâm chính là một thượng quan từ kinh thành phái tới.
Giữa trưa ngày hai mươi tháng hai năm nay ở vùng Tế Nam đã nhìn thấy chút sắc xuân già trẻ lớn bé trong nhà Lý Mạnh đang ngồi trong nội đường ăn cơm trưa. Món ăn có hải sản quý. Vào thời hiện đại thì cho dù ở Cam Túc muốn ăn hải sản cũng không có vấn đề gì, thế nhưng vào thời đại này thì dù ở Tế Nam muốn ăn hải sản cũng không hề dễ dàng gì.
Khoảng cách từ các phủ tới Tế Nam hơi xa. Trên đường vận chuyển, tôm, cua rất dễ hư thối. Hơn nữa chi phí vận chuyển tiêu hao rất lớn. Lý Mạnh là người có tác phong làm việc đơn giản nên không muốn lãng phí vào những điều xa xỉ như thế này.
Sở dĩ có lộc này là bởi vì thời tiết giá lạnh. Phủ Đăng Châu là phủ Lai Châu vì đề phòng bị phong toả một thời gian dài nên đã mở cảng cho một số tàu bè ra biển đánh bắt một số tôm, cua hảo hạng rồi dùng muối của diêm bang, chọn lựa một số loại hảo hạng đựng trong băng, dùng khoái mã vận chuyển về Tế Nam.
Đối với Lý Mạnh mà nói, hải sản này chỉ là chuyện nhỏ. Cả nhà ăn ngon mới là chuyện quan trọng nhất. Lão thái giám Lưu Phúc Lai gần đây ăn ít cũng đã gắp được mấy đũa.
Vì Mộc Vân Dao đang mang thai nên nàng không dám đụng vào mấy món ăn lạ đó thế nhưng người trong nhà vẫn vô cùng vui vẻ. Nếu người bên ngoài không biết rõ chuyện nhìn thấy thì sẽ giật mình kinh hãi. Tất cả mọi người vẫn cho rằng Sơn Đông Lý Mạnh có muối lậu, có vàng, có lợi nhuận buôn bán đường biển, giàu có nhất nhì nước, ăn uống nhất định vô cùng xa hoa, còn phải hơn mấy lần so với Hoàng cung và hào phú Giang Nam. Nếu như ngay bây giờ nhìn thấy thì hiểu cuộc sống của Lý gia cũng chỉ thuộc gia đình giàu có mà thôi. Mọi người có thể ăn ngon, mặc đẹp nhưng còn nói từ xa xỉ thì cuộc sống ở Lý gia còn lâu mới đạt tới.
Bởi vì Mộc Vân Dao đang mang thai nên Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên quan tâm nàng hơn thường lệ. Cố Hoành Ba và Liễu Như cũng rất hiểu địa vị của bản thân mình trong phủ nên không ai có cảm giác ghen ghét.
Khi hai người bọn họ được tham dự vào những chuyện quan trong, người trong và ngoài phủ đều vô cùng cung kính với bọn họ. Điều này tốt hơn nhiều so với cuộc sống bán rẻ tiếng cười trước kia. Hơn nữa Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên đối xử với hai nàng rất tốt. Lẽ ra thân phận tỳ thiếp cũng tương tự như nô bộc, khi ăn cơm phải đứng bên hầu hạ, nhưng Cố, Liễu nhị nữ lại có thể ngồi ngang hàng ăn cơm. Cách đối đãi này đủ khiến hai nàng cảm thấy thoả mãn.
Trên bàn cơm, chỉ có thể dùng từ gượng gạo để hình dung nụ cười của Mộc Vân Dao. Khi nữ nhân mang thai tính tình rất mẫn cảm, yếu đuối, rất dễ chú ý vào những chuyện nhỏ nhặt.
- Vân Dao, chuyện thành Khai Phong ta đã bố trí xong rồi. Người nhà nàng không có chuyện gì. Nàng hãy thoải mái đi. Bây giờ nàng đang mang thai. Nếu tâm tình nàng không tốt sẽ ảnh hưởng tới thân thể và ảnh hưởng cả tới hài tử nữa.
Trong lúc ngồi ăn cơm. Lý Mạnh lên tiếng động viên Mộc Vân Dao. Đương nhiên hắn biết lý do lo lắng của Mộc Vân Dao. Khi đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian, một Sơn Đông vốn không muốn ai biết thực lực thực sự của mình đột nhiên xuất hiện trước bàn dân thiên hạ. Thậm chí ngay cả người Sơn Đông cũng không biết chính mình có thực lực mạnh mẽ tới đó.
Quân Giao Châu doanh vẫn một mực che giấu sức mạnh của mình đột nhiên trở thành mục tiêu chú ý của cả thiên hạ. Rất nhiều chuyện sẽ không thể từng bước tiến hành được nữa mà phải đẩy nhanh lên.
Nhưng vấn đề là thành Khai Phong vẫn là một toà cô thành ở bờ nam sông Hoàng Hà, không liên quan gì tới quân Minh hay binh mã của Lý Mạnh, vấn đề quan trọng là Mộc Vân Dao biết nếu quân Giao Châu doanh có hành động với thành Khai Phong thì có thể hạ được trong sớm tối. Nàng chỉ e Chu Vương phủ mất hết hy vọng, có ý nghĩ đồng sinh đồng tử với Đại Minh như vậy thì ngọc nát, đá tan.
Cho dù Chu Vương phủ và phủ Trấn Đông tướng quân liên tục trao đổi thư từ nhưng Mộc Vân Dao vẫn lo lắng như trước. Nếu Nhan Nhược Nhiên không cản trở, nàng đã phái diêm bang vào trong thành bắt người rồi.
Mộc Vân Dao gật đầu khi nàng nghe Lý Mạnh khuyên nhủ mình, sắc mặt của nàng hoà hoãn đôi chút. Lý Mạnh lắc đầu, hắn nói tiếp: “Lần này cho dù là mặc cả thế nào, nhất định thành Khai Phong phải nằm trong quyền quản lý của Sơn Đông. Khi đó Vân Dao nàng cứ yên tâm, tất cả đãi ngộ của Chu Vương phủ sẽ như bây giờ”.
Đừng nhìn Chu Vương phủ là phiên vương một phương, tiền bạc, của cải thu được vô cùng lớn nhưng dù sao chủ yếu cũng chỉ là tiền thu thuế. Điều này hoàn toàn không đủ tư cách để so sánh với mỏ vàng, muối lậu và vận tải đường biển của Lý Mạnh. Duy trì đãi ngộ đó cũng cự kỳ dễ dàng. Huống chí tới một ngày nào đó rất nhiều quan viên trong Vương phủ sẽ bị loại bỏ. Mất đi những quan viên tham ô này sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Nói thẳng ra là để chu cấp cho thông gia. Lý Mạnh không tiếc điều gì.
Lý Mạnh tìm đủ mọi cách trấn an cũng khiến cho tâm tình Mộc Vân Dao tốt hơn. Bởi vì vừa ăn vừa khuyên giải nên bữa cơm kéo dài hơn thường lệ. Khi mọi người chưa ăn cơm xong thì có nha hoàn vào bẩm báo có Viên tiên sinh, Chủ bộ phủ tướng quân cầu kiến.
Viên Văn Hoành là người đọc sách truyền thống. Khi chủ nhân đang dùng cơm, tuỳ tiện cầu kiến là quá thất lễ. Nhất định hắn sẽ không bao giờ làm. Thế nhưng bây giờ hắn làm vậy chứng tỏ có chuyện rất quan trọng.
Lý Mạnh vô cùng nghi ngờ, hắn không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Hắn bảo mọi người cứ ăn cơm rồi đứng dậy đi về thư phòng của mình. Viên Văn Hoành đang chờ ở đó.
“Đại soái. Ngô Tương. Đô đốc phủ trung quân Kinh Sư phái người nhà tới cầu kiến”.
Phủ trung quân, hoàn toàn là chức danh không có thực quyền như Kim Ngũ quân đô đốc phủ. Đô đốc phủ trung quân Kinh Sư không phải là người quyền quý, không có nhiều giá trị sử dụng. Hiện nay có nhiều người tới bái kiến, có rất nhiều quan viên, nhưng không hiểu vì sao người này lại sốt ruột như vậy?
Thấy dáng vẻ chần chừ của Lý Mạnh. Viên Văn Hoành vội nhỏ nhẹ nhắc nhở. Lý Mạnh xua tay gạt đi rồi hắn lên tiếng nói:
- Ngày thường luôn nhắc tới người này này. Tới khi người ta tới thì ngược lại không nghĩ ra..
Chủ bộ Viên Văn Hoành cũng cười nói: “Học trò cũng thấy kỳ quái. Lẽ ra hiện nay hai bên không liên quan gì tới nhau. Nay đột nhiên cử người tới, thật sự không rõ có ý đồ gì?”
Lý Mạnh ngồi trên ghế thản nhiên nói: “Toàn bộ ba vạn bảy nghìn binh mã quân Thát Lỗ bị tiêu diệt. Người bên ngoài không hiểu rõ. Ngô gia đời đời đóng quân ở Liêu trấn, đương nhiên bọn họ biết sự lợi hại này nên muốn tới đây tỏ vẻ, tỏ vẻ...
Viên Văn Hoành ở bên cạnh trầm ngâm một lát hình như là hắn đang suy nghĩ việc gì đó, một lát sau Viên Văn Hoành mới nói:
“Căn cứ theo cách tính toán có lẽ Đoàn luyện Ninh Viễn Ngô Tám Quế có chừng ba nghìn thân binh trong nhà. Nếu tính cả bại binh của các trấn thu nạp được sau cuộc chiến Tùng Sơn thì hiện nay có tới bảy vạn binh mã. Cao Đệ, tổng binh Sơn Hải Quan có hơn một vạn binh mã, hơn nữa luôn phụ thuộc vào Ngô Tam Quế. Khi xảy ra chiến trận có thể vơ vét ở Ninh Viễn và các trấn lân cận, có thể đạt tới mười vạn binh mã. So với binh mã yếu ớt Bắc Trực Lệ, chúng thực sự là quân tinh nhuệ”.
Liêu trấn hoang vắng ít người ở. Từ khi trở thành trấn, quan quân các cấp chính là địa chủ lớn nhỏ, còn binh lính chính là nông nô, tá điền của chúng. Tiền lương ở Liêu trấn rất nhiều, hơn nữa lại được triều đình vơ vét tiền tài vùng quan nội bổ sung nên số lượng thân binh nuôi trong nhà cao hơn tướng lĩnh ở quan nội rất nhiều.
Đương nhiên câu nói “tinh nhuệ” kia của Viên Văn Hoành chỉ là so sánh sự tinh nhuệ với binh lính như cây cỏ vùng Bắc Trực Lệ mà thôi nên giọng nói của hắn cũng khá thoải mái.
Đương nhiên Lý Mạnh cũng biết sự lợi hại thế nào. Liêu trấn bên quan ngoại đã mấy lần thay mặt Đại Minh đánh nhau với quân Thát Lỗ nhưng cơ bản không giành được thắng lợi nào, liên tục thất bại. Đương nhiên Lý Mạnh cũng biết rõ sự lợi hại của quân Thát Lỗ.
Ngô Tương. Đô đốc phủ trung quân từ hai năm nay là thân chân trắng bởi vì ông ta lâm trận bỏ chạy. Khi dẫn quân thất bại, triều đình không hỏi tội đã là may rồi. Sau đó thông gia của Ngô Tương là Tổ Đại Thọ đầu hàng quân Thát Lỗ, địa vị của Ngô Tương trong triều càng suy giảm. Thế nhưng vì Ngô Tam Quế thu nạp bại binh Tùng Sơn, trấn thủ một dải đất từ Ninh Viễn tới Sơn Hải Quan, trong tay hắn có gần tám vạn binh mã khiến triều đình không thể bỏ qua. Đây chính là nguyên nhân Ngô Tương được cử lên chức Đô đốc phủ trung quân hư danh. Bề ngoài thì hưởng vinh hoa ở kinh thành nhưng trên thực tế chính là con tin của võ tướng khống chế đất đai bên ngoài.
Mấy năm nay Ngô Tam Quế được Đại Minh xưng là dũng quan tam quân, không ai địch nổi. Xuất xứ của hai ngoại hiệu khủng bố này rất đơn giản. Năm đó Ngô Tương đánh nhau với quân Thát Lỗ ngoài quan ngoại bởi vì ông ta khinh địch liều lĩnh nên bị đại quân Thát Lỗ bao vây trong trận. Quân Liêu cũng chuẩn bị từ bỏ Ngô Tương, thu quân quay về quân doanh.
Khi đó Ngô Tam Quế dẫn mấy chục gia đinh đánh vào trong trận quân Thát Lỗ, cứu Ngô Tương từ trong vòng vây ra ngoài. Lòng dũng cảm cùng với thắng lợi không có ý nghĩa gì trở nên chói loá trong khi quân Minh đang thất bại khắp nơi. Lập tức thanh danh Ngô Tam Quế nổi như cồn, được người đời xưng tụng. Hơn nữa hắn còn chiếm được lòng tin của Giản Đế, từng bước leo cao tới vị trí hôm nay.
Hiện tại việc xông vào trong trận quân Thát Lỗ chém được mấy đầu người cũng không được sử sách ghi chép cẩn thận. Hiện tại so với việc chiến tích tiêu diệt gần bốn vạn quân Thát Lỗ của quân Giao Châu doanh đúng là khác nhau một trời một vực. Cao thấp đã định.
Lúc này ai cao ai thấp đã hoàn toàn định rõ. Khi Ngô Tương và Ngô Tam Quế nhận được tin tức chiến thắng của Sơn Đông chấn động thế nào. Lý Mạnh hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Ngô gia cầu kiến, ngay cả người trầm tĩnh như Viên Văn Hoành cũng không kìm nén được sự vui mừng. Hắn cười nói: “Học trò chúc mừng Đại soái. Bây giờ phóng tầm mắt nhìn bốn phía xung quanh, các vùng Cửu biên, năm tỉnh phía bắc, chỉ còn duy nhất liêu binh của Ngô gia là có thực lực. Hôm nay Ngô gia lại chủ động tìm tới kết giao với Đại soái, thật sự khiến người ta toại nguyện”.
Trên gương mặt Lý Mạnh cũng có vài phần đắc ý. Thế nhưng hắn không lạc quan như Viên Văn Hoành, hắn chỉ cười nói:
- Nếu thực sự là như thế thì đương nhiên là điều tốt. Thế nhưng những người này muốn rất nhiều, coi bản thân mình cũng rất cao. Nói không chừng lại tới đây đặt điều kiện với bản soái. Bản soái thực sự muốn biết Ngô gia lấy cái gì ra đàm phán? Mấy nghìn gia đinh hay là mấy vạn nông nô?.
- Vậy khi nào Đại soái gặp mặt sứ giả Ngô gia?.
- Cứ để hắn chờ mấy ngày. Sau đó ngươi cho thủ hạ mang văn thư tới. Tướng bại trận, muốn gặp cũng phải có cái giá của nó. Người sốt ruột không phải chúng ta.
Trong ấn tượng của Lý Mạnh. Ngô Tam Quế là Hán gian phản bội. Là người Lý Mạnh vô cùng căm ghét. Thế nhưng bây giờ Ngô Tam Quế và thế lực Ngô gia lại tỏ lòng muốn nương tựa vào hắn chứ không phải đại quân Thát Lỗ. Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng rất buồn cười.Cuối cùng Lý Mạnh cũng xác định được một điều. Một cánh bướm xuyên qua không gian nếu đủ lớn, chỉ cần vẫy cánh, lịch sử sẽ thay đổi theo...
Tới lúc này, triều đình vẫn không ra bất kỳ chiếu chỉ có chấp nhận hay không. Chức trách của Lý Mạnh vẫn là trấn thủ Sơn Đông cùng Lưỡng Hoài như trước. Thế nhưng quân Giao Châu doanh vẫn phải tự mình sắp đặt các kế hoạch. Khi đại quân Thát tử xâm nhập, nội phủ và cố vấn Tôn Truyền Đình đã tụ tập đội hộ trang truân điền và diêm đinh vũ trang các nơi tiến về phủ Tế Nam làm thành đội dự bị để sử dụng.
Dù cuối cùng đội quân gần hai vạn người này không sử dụng tới nhưng việc này chẳng khác gì một cuộc diễn tập gián tiếp. Hơn nữa thời gian tập trung gần hai tháng huấn luyện theo quy định của quân chính quy.
Ở một mức độ nào đó, đội hộ trang và diêm đinh vũ trang được uy động này đã đạt tiêu chuẩn tân binh của quân Giao Châu doanh. Khi chuẩn bị quân đội đóng ở phủ Hà Gian, những người này chính là đối tượng chọn lựa thích hợp.
Mặc dù đại quân đã quay về Sơn Đông nhưng ở Bạch Đầu trấn huyện Nam Bì cạnh dòng Vận Hà vẫn có hai ngàn binh lính Lão doanh. Quân phòng thủ phủ Hà Gian lấy nòng cốt là hai ngàn binh lính lão doanh này, được bổ sung thêm bảy nghìn tân binh. Điều này thực sự không hợp với quy định. Nói nhẹ đi một chút chính là không tuân theo vương pháp. Nói to chuyện một chút chính là có mưu đồ tạo phản.
Lương thảo của toàn bộ binh mã Sơn Đông đều do lão doanh thống nhất phân phối. Đây cũng là để tránh cho quân đội trú đóng ở các địa phương nảy sinh lòng khác. Khắp các vùng ở Sơn Đông đều có đồn điền. Lão doanh mượn kho chứa của các đồn điền và hệ thống vận chuyển. Tuy kế hoạch tập trung thống nhất nhưng vẫn tận dụng sự thuận tiện của hệ thống vận chuyển địa phương.
Điều này hoàn toàn khác với quân đội Đại Minh. Ngoài một số ít bộ phận quân đội bên ngoài được vận chuyển tiền lương còn đại bộ phận quân đội đều tự cung tự cấp tại chỗ. Nói thẳng ra là vơ vét tài sản hay đánh cướp. Những địa phương đó khốn khổ không gì có thể tả được, quân dân mâu thuẫn nghiêm trọng. Trong khi đó quân Giao Châu doanh đã tránh được tệ nạn này.
Thế nhưng quan lại, thân sĩ ở phủ Hà Gian đối với việc chính địa phương mình không phải cung cấp quân lương, tiền lương, dù có cảm giác cao hứng chưa từng có, nhưng thái độ lại rất mâu thuẫn. Trước và sau khi Lý Mạnh quay về Sơn Đông, liên tiếp có người tới muốn ngỏ ý muốn dốc sức một chút với đại quân của Lý đại nhân.
Đối với hai doanh đóng tại trấn Bạch Đầu, những quân lương, tiền bạc uý lạo mà bọn họ nhận được đã đủ để bọn họ sử dụng trong vòng nửa năm. Thế nhưng lương thảo, tiền bạc vẫn không ngừng được mang tới khiến cho quan binh hai doanh đó nói đùa với nhau mình chính là thủ kho hàng.
Ngoại trừ quan lại và thân sĩ phủ Hà Gian bày tỏ hảo ý của mình, xung quanh nơi đóng quân ở phủ Hà Gian vẫn tập trung rất nhiều người dân bình thường. Sau trận đại thắng và thu dọn chiến trường, những người dân bình thường này thu được rất nhiều lợi ích. Những người dân mà ngày thường né tránh quan binh giống như né tránh giặc cướp mới biết thì ra trên đời này vẫn có quân đội tốt không quấy nhiễu dân chúng.
Hơn nữa đội quân tới từ Sơn Đông này chiêu mộ dân chúng, tráng đinh làm việc đều trả tiền trong tình cảnh mùa đông rất khó tìm được một công việc để chi trả cuộc sống gia đình. Huống chi quân Giao Châu doanh mới đánh bại đại quân Thát Lỗ. Mấy năm nay dân chúng vùng Bắc Trực Lệ này đã trải qua tai hoạ bị quân Thát tràn qua. Quan binh Đại Minh bỏ chạy khắp nơi, quan lại bỏ trốn tán loạn, dân chúng cũng bỏ chạy tứ tán khắp nơi.
Binh mã quân Thát Lỗ vẫn coi là thiên hạ vô địch lại bị binh mã Sơn Đông đánh bại vậy không phải binh mã Sơn Đông càng là thiên hạ vô địch sao? Hơn nữa tất cả mọi người đều được chứng kiến tinh thần, phong cách của binh lính quân Giao Châu doanh.
Trai tráng phủ Hà Gian nhìn thấy phong thái, tính cách đó, hơn nữa lại còn nghe nói binh lính Giao Châu doanh được trả tiền lương hậu hĩnh, lại còn được trở thành gia đình quân nhân, miễn giảm các loại thuế má, được hưởng đủ các loại ưu đãi thân phận được nâng cao nên không khỏi sinh lòng ham muốn. Cho dù nam nhân tốt không làm binh lính, một khi đây là đội quân tốt thì cũng có dân lành tới đầu quân.
Lúc này cục diện khá thú vị. Cho dù Sơn Đông không cần con người và vật tư nhưng nhân dân phủ Hà Gian vẫn nhiệt tình đưa tới như trước. Không cần phải nói có lẽ trong lòng bọn họ vẫn còn cực kỳ sợ hãi.
Thế nhưng trong khi đó vẫn có sự việc không hay xảy ra. Công giám nha môn quản lý thợ thủ công chế tạo hoả khí Thiên Tân đi tới Tế Nam, phủ Trấn Đông tướng quân đòi người.
Quân Minh coi trọng hoả khí. Không nói chuyện chất lượng và uy lực của hoả khí đều rất tồi tệ, sản lượng hoả khí hàng năm của quân Minh khá nhiều. Có ba trung tâm chế tạo hoả khí Một là Quảng Đông. Ma Cao và Nam Dương có rất nhiều súng đạn Tây Dương và thợ thủ công, việc chế tạo ở nơi này tương đối ít. Một vùng nữa là Nam Trực Lệ, nơi này coi như là trung tâm của vùng nam Trung Hoa. Hiển nhiên còn một trung tâm dự bị lớn. Chính là nha môn hoả khí công tượng Thiên Tân.
Ở phương bắc, ngoại trừ việc tác chiến với lưu dân tác chiến với quân Thát Lỗ, còn cả việc tác chiến phòng ngự với quân Mông Cổ vùng trọng địa cửu biên. Đây chính là bộ phận hoạt động quân sự quan trọng nhất của Đại Minh . Hoả khí cung cấp cho hoạt động này không ngoài việc lấy từ các phường hoả khí bên ngoài. Nơi đó chính là joả khí doanh ở Thiên Tan.
Phục vụ trong doanh này đều là thợ thủ công. Nói thẳng ra bọn họ bị đối xử và coi rẻ không khác gì kỹ nữ. Thân phận truyền từ đời này sang đời khác, không thể thoát thân hoàn lương. Những thợ thủ công này ngoại trừ thợ thủ công chế tạo vật dụng tinh xảo ở kinh thành mới được coi trọng, còn thợ thủ công ở các địa phương khác bị đối xử không khác gì nô lệ. Quan lại và Công giám lại tham ô hàng loạt nên hiệu suất công việc và trách nhiệm đương nhiên không đáng nhắc tới.
Chất lượng súng đạn cực kỳ tệ hại, sản lượng cũng rất kém. Đây chính là thực trạng của việc chế tạo súng đạn ở Thiên Tân. Khi đại quân Mãn Thanh xuôi nam, sau khi công phá tam vệ Thiên Tân, quân Mãn Thanh đã bắt toàn bộ thợ thủ công chế tạo súng đạn ở Thiên Tân, đưa bọn họ đi theo quân đội xuôi nam. Cho dù là vướng víu nhưng vẫn mang theo người, việc cần tới bọn họ lúc đó chỉ là sửa chữa hỏa thương của quân lính Triều Tiên mà thôi. Thế nhưng một khi những thợ thủ công này được mang ra ngoài quan ngoại, bọn họ sẽ rất có ích.
Sau khi toàn bộ đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian, toàn bộ số thợ thủ công này không được phép quay về nhà. Đối với quân Giao Châu doanh đang thiếu thợ thủ công lành nghề, những thợ thủ công này rất quý giá.
Năm đó đại quân Mãn Thanh tung hoành thiên hạ, tàn sát bừa bãi. Cho dù là thành trì nào thì sau khi đánh chiếm thành cũng tàn sát bừa bãi dân chúng. Những người may mắn sống sót chính là những nữ tử xinh đẹp và những thợ thủ công đó. Đó chính là nguồn tài nguyên vô giá.
Đây cũng chính là khoản lợi nhuận vô giá mà quân Giao Châu doanh thu được sau trận chiến với quân Mãn Thanh. Hơn nữa điều quan trọng là xấu tốt tất cả bày ra đó. Các thợ thủ công đó thấy được quan quân tới cứu cứ nghĩ sẽ bị trả về Thiên Tân tiếp tục làm việc, các thợ thủ công cũng chẳng lấy gì vui mừng vì việc này. Khi ở trong quân doanh đại quân Thát Lỗ còn được ăn no. Điêu này khác hắn so với thân phận nửa nô lệ khi làm việc ở Thiên Tân nên khi toàn bộ đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt, rất nhiều thợ thủ công rất chán nản.
Thế nhưng ngay lập tức tâm trạng của mọi người phấn chấn hơn rất nhiều. Các sĩ quan cao cấp trong Giao Châu doanh cực kỳ coi trọng các thợ thủ công. Mọi người cũng biết cục chế tạo khí giới ở Tế Nam thiếu nhân công trầm trọng tới mức nào. Khi quân bốn doanh lên phía bắc truy tìm tàn quân địch phát hiện ra những thợ thủ công của Đại Minh thì coi như là được báu vật, lập tức phái khoái mã thông báo về trung quân.
Lập tức Trấn Đông tướng quân Lý Mạnh có quyết định. Không được thả những thợ thủ công này về Thiên Tân, dẫn tất cả thợ thủ công về Sơn Đông, hắn lập tức phái quan quân nhu đi tiếp nhận.
Đương nhiên sau đó không chỉ là lời nói hư không. Trước tiên là mổ lợn, giết để cừu, bánh bột ngô an ủi. Sau đó mỗi người lĩnh trước năm lạng bạc trắng coi như phí di chuyển. Sau đó tiến hành ghi chép lại người nhà của thợ thủ công đang còn mắc kẹt ở lại Thiên Tân. Hơn nữa quân Giao Châu còn hứa hẹn bên Sơn Đông sẽ chịu trách nhiệm thu xếp cho bọn họ về Sơn Đông.
Những đãi ngộ này xem ra còn tốt hơn nhiều so với cơm no của đại quân Thát Lỗ. Đương nhiên là các thợ thủ công đồng ý. Hơn nữa quân Giao Châu doanh còn hứa hẹn mặc dù thợ thủ công làm việc cho cục chế tạo binh khí Sơn Đông nhưng tiền lương hướng theo sản phẩm, bọn họ tuyệt đối không bị bóc lột, coi thường.
Hiệu quả làm việc và chất lượng sản phẩm của phường thợ hoả khí Thiên Tân rất thấp có một nguyên nhân chính là các thợ thủ công này không nhiệt tình trong công việc, bị đánh, bị mắng. Khi sản xuất ra sản phẩm lại không có thù lao nên đương nhiên bọn họ không có tinh thần làm việc.
Những lời hứa hẹn của Sơn Đông đúng là gãi đúng chỗ ngứa. Tới lúc này có thể dùng từ sau để hình dung biểu hiện của các thợ thủ công Thiên Tân, chen lấn lao lên trước. Bọn họ chỉ sợ quân Giao Châu doanh không cho bọn họ không đi Sơn Đông nữa.
Sau khi quay về Tế Nam, Tôn Hoà Đấu. Quách Đống và Đinh Húc dự định tổ chức lễ mừng năm mới long trọng ở thành Tế Nam, bọn họ bận rộn chuẩn bị. Bọn họ muốn mượn cơ hội tết âm lịch cũng là mừng đại thắng, thả lỏng ăn uống vui chơi một hồi.
Thế nhưng khi nghe nói tất cả thợ thủ công hoả khí doanh Thiên Tân đều được đưa về Sơn Đông, ba người vô cùng vui mừng, bỏ qua lễ ăn mừng năm mới, cả ba đi tiếp nhận và sắp xếp những thợ thủ công này.
Những thợ thuyền kỹ thuật đời đời nối nghiệp này có lao động nhiệt tình hay không là chuyện khác, bọn họ thích hợp với nghành nghề kỹ thuật hơn so với binh lính và nông dân. Cục chế tạo binh khí Giao Châu doanh thiếu hụt nghiêm trọng những lao động kỹ thuật có kinh nghiệm, hơn nữa còn có kinh nghiệm sản xuất quy mô lớn.
Mặc dù không thể so sánh với công nhân thời đại công nghiệp hoá sau này. Thế nhưng những công nhân, thợ thủ công của cục chế tạo binh khí Giao Châu doanh đã là những người hoàn toàn khác với nông dân thời đó. Trong việc sản xuất các loại binh khí và dụng cụ, bọn họ không làm việc phân tán như nông dân và được đào tạo thành những công nhân có ý thức kỷ luật và hợp tác.
Những người xuất thân từ cục chế tạo binh khí thường hiểu rất nhanh những hướng dẫn sử dụng binh khí, kỹ thuật chiến đấu và mệnh lệnh chiến đấu. Hơn nữa bọn họ còn hiểu rất rõ ràng, càng chú trọng hơn việc hợp tác trong nhóm, đội. Đây chính là nguồn mộ lính ưu tú nhất.
Chính vì vậy các sĩ quan cao cấp của quân Giao Châu doanh đều thích tân binh là những người trẻ tuổi xuất thân từ cục chế tạo binh khí Những tân binh đó có thể nhanh chóng trở thành binh lính nòng cốt.
Thế nhưng bởi vì cục chế tạo binh khí không thể giành giật nhân công với quân đội và cả nông nghiệp nên số lượng công nhân, thợ thủ công vẫn rất ít. Không chỉ bởi vì chế độ đãi ngộ đã được đẩy lên rất cao mà cục chế tạo binh khí cũng không dễ dàng cho những người trẻ tuổi đi ra ngoài tòng quân mặc dù lòng nhiệt tình tòng quân của những người trẻ tuổi ở cục chế tạo binh khí rất cao.
Hai nơi khác cũng có nguồn mộ lính tương tự chính là mỏ sắt ở Lai Vu và mỏ than ở phủ Duyện Châu. Thợ mỏ ở hai nơi này cũng đặc biệt được bên quân đội chào mừng. Thế nhưng hai nơi này chính là nơi sản xuất ra nguyên liệu trực tiếp cho cục chế tạo binh khí. do cục chế tạo binh khí và thương đoàn Linh Sơn đồng quản lý, cả hai đều muốn đảm bảo sản xuất cũng như đảm bảo số lượng nhân công nên cũng không muốn nhả người.
Các phương diện khác tranh đoạt nhân lực với cục chế tạo binh khí rất quyết liệt. Cho dù cục chế tạo binh khí đã nghiêm khắc khống chế. Có thể nói là nguồn nhân lực có hạn vẫn không thể thoả mãn nhu cầu cực kỳ lớn của Gia Châu doanh, giống như trứng chọi đá. Ngay cả một số hạng mục cải tiến kỹ thuật cũng không có cơ hội thực hiện.
Lần này có một lúc hơn bốn nghìn thợ thủ công có tay nghề đúng như là đưa than trong tuyết, khiến cho năng lực chế tạo của Giao Châu doanh tăng lên một mức độ mới khiến cho ba chủ sự của cục chế tạo binh khí mừng rỡ như điên.
Đúng là nhà này vui, nhà kia sầu. Trong khi ba người đứng đầu cục chế tạo binh khí quân Giao Châu bận rộn tiếp nhận nhân lực thì Công giám phụ trách chế tạo hoả khí Thiên Tân lại vô cùng sầu thảm.
Trước khi đại quân Thát Lỗ đánh tới, những gia đình bình dân, nghèo khổ và những thợ thủ công làm việc như nửa nô lệ không thể bỏ chạy, nhưng những gia đình quan lại quyền quý đã bỏ chạy trước tiên. Tên công giám cũng là người như thế. Hắn đã sớm bỏ chạy tới thành Thông Châu. Sau khi đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt, tên Công giám này quay lại Thiên Tân thì hắn phát hiện ra mình không sao có thể bắt đầu tiến hành công việc.
Trước tiên không nói tới hơn bốn ngìn thợ thủ công bị bắt đi, ở Thiên Tân thật ra vẫn còn một số thợ học việc trẻ tuổi. Những người này không có tên trong sổ sách, quân Thát Lỗ không biết nên bọn họ đã thoát khỏi kiếp nạn đó.
Dùng những người trẻ tuổi học việc đó chỉ có thể duy trì sản xuất một thời gian ngắn. Vấn đề quan trọng là những người trẻ tuổi đó và gia đình của bọn họ và gia đình của những thợ thủ công bị bắt đi, từ khi tên Công giám quay lại Thiên Tân đã liên tục rời khỏi Thiên Tân.
Đương nhiên cũng phải biết rằng gia đình thợ thủ công hoàn toàn không có tự do, không thể tự tiện rời khỏi phường thợ thủ công. Thế nhưng lúc này Thiên Tân không có quân coi giữ, tường thành phòng ngự cũng bị tàn phá tan hoang.
Đốc công và gia đinh các loại dưới trướng tên Công giám sao có dũng khí dám đối đầu với binh mã Sơn Đông mới giành đại thắng. Quân Sơn Đông phái sứ giả và binh mã tới không ngoài mục đích tiếp ứng gia đình của những thợ thủ công ra ngoài thành, bọn họ còn chiêu mộ một số lượng lớn thợ vẽ địa đồ có năng lực. Đối mặt với binh mã Sơn Đông như lang như hổ này, quan binh vùng Bắc Trực Lệ đều lần tránh xa, càng không cần nhắc tới những đốc công, gia đinh đó.
Với tình trạng di rời đó, cả vùng Thiên Tân tam vệ vô cùng hiu quạnh. Thế nhưng trong lúc đó vì để vũ trang lại quân đội nên đã liên tục thúc giục sản xuất.
Tên công giám này hoàn toàn không có cách nào cả. Bây giờ ông ta cũng không thể dùng tiền để đổi đi nơi khác. Cái chức vụ động vào là bỏng tay của ông ta này không một ai muốn tiếp nhận. Hơn nữa bây giờ không còn thợ thủ công, sớm muộn gì cũng xảy ra đại hoạ. Lúc này mọi người còn muốn trút tất cả trách nhiệm đó lên đầu tên công giám này.
Tên công giám rơi vào tình trạng bất đắc dĩ này chỉ còn một cách duy nhất là tới Sơn Đông làm chuyện không hợp với vương pháp. Lúc này không bằng ông ta tới thẳng nhà người ta nói chuyện về vương pháp. Nếu đối phương muốn lấy tiền thì sẽ dùng đại lễ mang tới. Những chuyện mờ ám đôi khi lại có cơ hội xoay chuyển.
Lúc đó để có thể ra ngoài tìm kiếm, tên Công giám đã đút lót cho Vương Thừa Ân và Tào Hoá Thuần tới tám phần tài sản tích cóp được nên hắn lại càng suốt ruột. Mặc dù Công giám bên chế tạo hoả khí không béo bở bằng giám thuế hay khoáng giám. Thế nhưng với ngân lượng thu mua nguyên liệu, ngân lượng bắt chẹt các nơi lấy binh khí, ngân lượng vơ vét ăn bớt của thợ thủ công nên nơi này cũng có nhiều lợi ích. Thế nhưng lúc này không phải là ông ta bảo vệ mũ quan mà là bảo vệ tính mạng.
“Xin mời nhị vị nhân huynh giúp đỡ. Chúng ta chờ ở đây đã hai ngày rồi. Khi nào Lý tướng quân mới có thời gian cho chúng ta vào bái kiến. Chúng ta có việc công quan trọng”.
Công giám hoả khí Tư Khảo Nhân cười giả lả, hắn lén đưa cho đầu lĩnh vệ binh phủ Trấn Đông Tướng quân một nén bạc to mà thầm chửi rủa trong lòng. Tới bái kiến Đề đốc Đông Xưởng, nội các học sĩ, thượng thư các bộ cũng chỉ cho người gác cổng một ít ngân lượng. Tại sao ra khỏi kinh thành tới gặp một võ tướng địa phương mà gặp phiền toái như vậy?
Trong khi tên công giám còn đang thầm mắng chửi thì tên đầu lĩnh vệ binh đã trả lại nén bạc, hắn làm mặt lạnh nói: “Tư công giám, không nên làm khó cho tại hạ. Đại soái chúng ta có thời gian gặp Công giám ngài hay không cấp dưới chúng ta không quyết định được. Phải dựa theo quy củ để lại danh thiếp cầu kiến”.
Khi quay đầu nhìn trước cổng phủ tướng quân một hàng dài tân khách chờ cầu kiến, sắc mặt tên Tư công giám này trở nên sầu thảm, ông ta bước tới một bước, nói nhỏ vẻ cầu khẩn: “Vị huynh đài này, chúng ta từ Thiên Tân chạy tới đây. Dường xá xa xôi. Bên kia thúc giục rất gấp. Nếu Đại soái không gặp để cho một câu trả lời thuyết phục, đầu của chúng ta sẽ lập tức rơi xuống đất. Xin ngài hãy rủ lòng thương xót, mở cửa sau thông báo. Chúng ta nhất định sẽ hậu tạ”.
Canh phòng bảo vệ phủ Trấn Đông tướng quân là trách nhiệm của thân binh doanh. Những quan binh này đều là người có tiền đồ. Đương nhiên không một ai vì tham tiền mà làm hỏng tiền đồ của mình.
Tên đầu lĩnh thân binh bảo vệ nhìn chằm chằm vào mặt Tư Khảo Nhân mấy lần. Tên Công giám cứ tưởng chuyện có cơ hội xoay chuyển, ông ta vội vàng thọc tay vào trong áo, định móc ra một thỏi vàng. Thế nhưng tên đầu lĩnh lùi lại rồi bỏ đi khiến cho tên Công giám vô cùng buồn bực, ông ta không ngờ rằng tên đầu lĩnh thân binh đã nhận được lời căn dặn của quản gia La Tây ở nội phủ là phải giám sát tên công giám tới từ Thiên Tân, không được để cho hắn rời đi.
Tên đầu lĩnh này cũng rất buồn bực. Đã không muốn gặp thì vì sao lại không muốn thả đi? vì vậy hắn mới nhìn tên công giám mấy lần.
Từ sau khi tin đại thắng được xác nhận, các thân hào, quý tộc vùng Sơn Đông, Lưỡng Hoài bắt đầu tìm đủ mọi lý do tới chúc mừng. Từ Giang Nam, Phúc Kiến cũng có người tới.
Đối với những đại thương nhân và những người của phe phải có thực lực từ những nơi này. Lý Mạnh đều tiếp kiến, gương mặt hắn luôn tươi cười, khách khi khi tiếp kiến. Cho dù trước mắt chưa thể có liên hệ gì nhưng dù sao cũng chỉ là giao tiếp qua lại. Ngày sau gặp lại cũng tốt.
Bên ngoài cổng Tư Khảo Nhân và tên đầu lĩnh thân binh đang giằng co với nhau thì Lý Mạnh đang ở trong hậu viện xem Lý Hoành rèn luyện thân thể. Từ sau lần tỷ thí đó, do Vương Hải đã sắp đặt mấy tên thân binh ở Thân Binh doanh tới là gia sư, đồng thời phu nhân của quản gia La Tây và Quách Đống tăng thêm khoảng cách giữa hậu viện và nội viện để không va chạm nhau.
Bây giờ hậu viện hoàn toàn là võ trường do hai cha con Lý Mạnh, Lý Hoành tập võ. Lúc này Lý Mạnh đang nắm lấy xà đơn làm mấy động tác. Loại dụng cụ này sau khi Lý Mạnh trở thành Tham tướng mới đặt mua để trong nhà. Năm đó khi tham gia quân ngũ, kỹ năng xà đơn của hắn là thuộc loại ưu tú nhất.
Trong khi đó Lý Hoành dưới sự đôn đốc của một huấn luyện viên đang chạy vòng quanh sân. Lượng vận động của tiểu hài tử này không nhiều thế mà vừa mới chạy khuôn mặt đã đỏ bừng.
Sau khi Lý Mạnh quay về Sơn Đông, ngoại trừ nói chuyện say sưa với văn võ thân tín về thắng lợi bên ngoài còn thì còn có chuyện Lý Hoành, người thừa kế của võ tướng nữa. Lý Hoành vốn là đứa trẻ rất tinh nghịch nhưng sau khi được huấn luyện quân sự lập tức trở nên có quy củ, rất hiểu chuyện.
Điều quan trọng nhất là Lý Mạnh đã có người nối nghiệp. Đây là điều không thể nghi ngờ.
Bên ngoài tường hậu viện vang lên tiếng vó ngựa, có người xuống ngựa thông báo. Có tiếng thân binh cho qua. Ngay lập tức một tên sứ giả đi nhanh vào hậu viện, hắn đứng nghiêm báo cáo:
“Đại soái người đưa tin của mã đội Lai Vu tới phủ phục mệnh”.
Lý Mạnh rời khỏi xà đơn, một tên thân binh đưa khăn tay cho hắn. Lý Mạnh lau mồ hôi rồi cầm lấy lá thư. Căn cứ theo quy định, người đưa thư phải chờ cho người nhận thư kiểm nghiệm vết xi gắn niêm phong trên thư xem có còn nghiêm hay không rồi mới lui ra ngoài. Lý Mạnh xé bì thư, lấy lá thư ra đọc
Nét chữ trong lá thư rất ngay ngắn, mang chút phong cách thư pháp. Đó là thư của khoáng giám Đinh Húc. Những người xuất thân từ hoạn quan trong cung được huấn luyện ghi chép và công văn giấy tờ cao hơn những người khác. Đinh Húc đương nhiên cũng là người như thế.
Lý Mạnh đi tới mái hiên, hắn cắm cúi đọc hết lá thư, trầm ngâm một lát rồi nói to:
“Hãy lấy năm thân binh đang trực tới đây”.
Xung quanh Lý Mạnh có ít nhất hai trăm tên thân binh lúc nào cũng sẵn sàng nhận lệnh. Lệnh của Lý Mạnh còn chưa được chuyển ra, năm tên thân binh đã chạy tới. Lý Mạnh liền ra lệnh: “Ngay lúc này bên ngoài cổng có một tên hoạn quan từ Thiên Tân tới. Hãy lịch sự bắt giữ hắn sau đó mang tới quân doanh ngoài cửa nam”.
Năm tên thân binh có chút buồn bực. Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Đại soái nên đương nhiên phải thi hành. Lập tức năm tên thân binh chạy ra ngoài. Thực tế mệnh lệnh này rất có ý tứ, lịch sự bắt giữ. Năm tên thân binh suy nghĩ một chút rồi bỏ vũ khí trên người xuống để tránh không xảy ra chuyện gì không khách khi.
“Viên tiên sinh, hãy ghi đi. Tôn Hoà Đấu. Quách Đống. Đinh Húc cục chế tạo binh khí, ngay bây giờ phải chuyển một số đầu mục thợ thủ công đi trước, đối đãi như năm xưa ta đối đãi với Đinh Húc. Có như vậy mới khiến họ bộc lộ hết khả năng cho ta sử dụng”.
Viên Văn Hoành ở bên cạnh ghi lại những câu đó của Lý Mạnh. Lý Mạnh lại nói tiếp: “Lá thư này cùng xe ngựa chuyển Tư Khảo Nhân nhất định phải đưa cùng tới Lai Vu phái thêm nhiều người đi hộ tống. Mới rồi ta nhận được câu trả lời bên Lai Vu. Đinh Húc và Tư Khảo Nhân trước kia từng có quan hệ với nhau. Người này mặc dù tham tiền thế nhưng ta nghe nói người này thích hợp với kỹ thuật sản xuất và thợ thủ công. Ta rất tâm đắc, những nhân tài như vậy ở Sơn Đông ta nhất định không để chạy thoát”.
Thì ra chuyện vốn là như vậy, bây giờ Chủ bộ Viên Văn Hoành mới hiểu lý do hôm qua Lý Mạnh phái khoái mã đi Lai Vu hỏi tin tức. Cái gọi là thu hút toàn bộ nhân tài tuy không sai thế nhưng cách thức thực hiện khá thú vị. Viên Văn Hoành cố nén cười rồi ông ta khom người lui ra ngoài đi bố trí.
Tính tới nay, trong khoảng thời gian từ tháng mười hai tới tháng hai thợ thủ công chế tạo binh khí Thiên Tân và gia đình đã được đi chuyên gần như hoàn chỉnh. Phần lớn đã được chuyển vào nội địa Sơn Đông. Lúc này đầu mục thợ thủ công và công giám Tư Khảo Nhân cũng bị đưa tới cục chế tạo binh khí Lai Vu. Một khi là người có tài năng, hơn nữa còn tự mình dẫn tới cửa, quân Giao Châu doanh sẽ tuyệt đối không bỏ qua.
Bây giờ nói theo ngôn ngữ Sơn Đông là Giao Châu doanh đã bắt gọn mẻ cá toàn bộ lực lượng chế tạo binh khí Bắc Trực Lệ, ngay cả cả bột cũng không bỏ sót.
Triều đình muốn trang bị thật nhiều cho quân đội, muốn cho lực lượng quân đội hiện nay duy trì sức chiến đấu thì nhất định phải trang bị đủ binh khí cho quân đội. Thế nhưng hiện nay nơi sản xuất vũ khí quan trọng nhất là Thiên Tân đã mất. Hiện tại triều đình muốn bổ sung chỉ còn biết dựa vào Quảng Đông. Nam Trực Lệ và Sơn Tây mà thôi.
Trong mấy nơi này cũng có thể chọn làm địa điểm cung cấp. Từ Sơn Tây vận chuyển về Bắc Trực Lệ theo đường bộ thì rất phiền phức, hơn nữa sản lượng ở Sơn Tây cũng có hạn. Thật ra Nam Trực Lệ và Quảng Đông có sản lượng và vũ khí tồn kho rất sung túc. Thế nhưng đường vận chuyển phải theo đường sông Vận Hà. Trong khi đó đường Vận Hà hoàn toàn nằm trong tay quân Giao Châu doanh. Muốn vận chuyển trót lọt còn cần phải xem thái độ quân Giao Châu doanh.
Trong lúc lơ đãng. Lý Mạnh tăng thêm chút sức lực hai tay bóp trên cổ Đại Minh , một mảnh đất dài, hẹp đã bị quân Sơn Đông khống chế. Tiếng vang của quân Sơn Đông trong thiên hạ mạnh hơn trước rất nhiều. Khi không đủ thực lực thì che giấu. Khi thực lực đã đủ thì tại sao không làm mưa làm gió? Chỉ cần có suy nghĩ tỉnh táo là đã đủ hiểu rồi...
Thế nhưng đối với Lý Mạnh lúc này mà nói mối bận tâm đầu tiên không phải là Công giám Tư Khảo Nhân không mời mà tới này. Người hắn quan tâm chính là một thượng quan từ kinh thành phái tới.
Giữa trưa ngày hai mươi tháng hai năm nay ở vùng Tế Nam đã nhìn thấy chút sắc xuân già trẻ lớn bé trong nhà Lý Mạnh đang ngồi trong nội đường ăn cơm trưa. Món ăn có hải sản quý. Vào thời hiện đại thì cho dù ở Cam Túc muốn ăn hải sản cũng không có vấn đề gì, thế nhưng vào thời đại này thì dù ở Tế Nam muốn ăn hải sản cũng không hề dễ dàng gì.
Khoảng cách từ các phủ tới Tế Nam hơi xa. Trên đường vận chuyển, tôm, cua rất dễ hư thối. Hơn nữa chi phí vận chuyển tiêu hao rất lớn. Lý Mạnh là người có tác phong làm việc đơn giản nên không muốn lãng phí vào những điều xa xỉ như thế này.
Sở dĩ có lộc này là bởi vì thời tiết giá lạnh. Phủ Đăng Châu là phủ Lai Châu vì đề phòng bị phong toả một thời gian dài nên đã mở cảng cho một số tàu bè ra biển đánh bắt một số tôm, cua hảo hạng rồi dùng muối của diêm bang, chọn lựa một số loại hảo hạng đựng trong băng, dùng khoái mã vận chuyển về Tế Nam.
Đối với Lý Mạnh mà nói, hải sản này chỉ là chuyện nhỏ. Cả nhà ăn ngon mới là chuyện quan trọng nhất. Lão thái giám Lưu Phúc Lai gần đây ăn ít cũng đã gắp được mấy đũa.
Vì Mộc Vân Dao đang mang thai nên nàng không dám đụng vào mấy món ăn lạ đó thế nhưng người trong nhà vẫn vô cùng vui vẻ. Nếu người bên ngoài không biết rõ chuyện nhìn thấy thì sẽ giật mình kinh hãi. Tất cả mọi người vẫn cho rằng Sơn Đông Lý Mạnh có muối lậu, có vàng, có lợi nhuận buôn bán đường biển, giàu có nhất nhì nước, ăn uống nhất định vô cùng xa hoa, còn phải hơn mấy lần so với Hoàng cung và hào phú Giang Nam. Nếu như ngay bây giờ nhìn thấy thì hiểu cuộc sống của Lý gia cũng chỉ thuộc gia đình giàu có mà thôi. Mọi người có thể ăn ngon, mặc đẹp nhưng còn nói từ xa xỉ thì cuộc sống ở Lý gia còn lâu mới đạt tới.
Bởi vì Mộc Vân Dao đang mang thai nên Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên quan tâm nàng hơn thường lệ. Cố Hoành Ba và Liễu Như cũng rất hiểu địa vị của bản thân mình trong phủ nên không ai có cảm giác ghen ghét.
Khi hai người bọn họ được tham dự vào những chuyện quan trong, người trong và ngoài phủ đều vô cùng cung kính với bọn họ. Điều này tốt hơn nhiều so với cuộc sống bán rẻ tiếng cười trước kia. Hơn nữa Lý Mạnh và Nhan Nhược Nhiên đối xử với hai nàng rất tốt. Lẽ ra thân phận tỳ thiếp cũng tương tự như nô bộc, khi ăn cơm phải đứng bên hầu hạ, nhưng Cố, Liễu nhị nữ lại có thể ngồi ngang hàng ăn cơm. Cách đối đãi này đủ khiến hai nàng cảm thấy thoả mãn.
Trên bàn cơm, chỉ có thể dùng từ gượng gạo để hình dung nụ cười của Mộc Vân Dao. Khi nữ nhân mang thai tính tình rất mẫn cảm, yếu đuối, rất dễ chú ý vào những chuyện nhỏ nhặt.
- Vân Dao, chuyện thành Khai Phong ta đã bố trí xong rồi. Người nhà nàng không có chuyện gì. Nàng hãy thoải mái đi. Bây giờ nàng đang mang thai. Nếu tâm tình nàng không tốt sẽ ảnh hưởng tới thân thể và ảnh hưởng cả tới hài tử nữa.
Trong lúc ngồi ăn cơm. Lý Mạnh lên tiếng động viên Mộc Vân Dao. Đương nhiên hắn biết lý do lo lắng của Mộc Vân Dao. Khi đại quân Thát Lỗ bị tiêu diệt ở phủ Hà Gian, một Sơn Đông vốn không muốn ai biết thực lực thực sự của mình đột nhiên xuất hiện trước bàn dân thiên hạ. Thậm chí ngay cả người Sơn Đông cũng không biết chính mình có thực lực mạnh mẽ tới đó.
Quân Giao Châu doanh vẫn một mực che giấu sức mạnh của mình đột nhiên trở thành mục tiêu chú ý của cả thiên hạ. Rất nhiều chuyện sẽ không thể từng bước tiến hành được nữa mà phải đẩy nhanh lên.
Nhưng vấn đề là thành Khai Phong vẫn là một toà cô thành ở bờ nam sông Hoàng Hà, không liên quan gì tới quân Minh hay binh mã của Lý Mạnh, vấn đề quan trọng là Mộc Vân Dao biết nếu quân Giao Châu doanh có hành động với thành Khai Phong thì có thể hạ được trong sớm tối. Nàng chỉ e Chu Vương phủ mất hết hy vọng, có ý nghĩ đồng sinh đồng tử với Đại Minh như vậy thì ngọc nát, đá tan.
Cho dù Chu Vương phủ và phủ Trấn Đông tướng quân liên tục trao đổi thư từ nhưng Mộc Vân Dao vẫn lo lắng như trước. Nếu Nhan Nhược Nhiên không cản trở, nàng đã phái diêm bang vào trong thành bắt người rồi.
Mộc Vân Dao gật đầu khi nàng nghe Lý Mạnh khuyên nhủ mình, sắc mặt của nàng hoà hoãn đôi chút. Lý Mạnh lắc đầu, hắn nói tiếp: “Lần này cho dù là mặc cả thế nào, nhất định thành Khai Phong phải nằm trong quyền quản lý của Sơn Đông. Khi đó Vân Dao nàng cứ yên tâm, tất cả đãi ngộ của Chu Vương phủ sẽ như bây giờ”.
Đừng nhìn Chu Vương phủ là phiên vương một phương, tiền bạc, của cải thu được vô cùng lớn nhưng dù sao chủ yếu cũng chỉ là tiền thu thuế. Điều này hoàn toàn không đủ tư cách để so sánh với mỏ vàng, muối lậu và vận tải đường biển của Lý Mạnh. Duy trì đãi ngộ đó cũng cự kỳ dễ dàng. Huống chí tới một ngày nào đó rất nhiều quan viên trong Vương phủ sẽ bị loại bỏ. Mất đi những quan viên tham ô này sẽ tiết kiệm được rất nhiều chi phí. Nói thẳng ra là để chu cấp cho thông gia. Lý Mạnh không tiếc điều gì.
Lý Mạnh tìm đủ mọi cách trấn an cũng khiến cho tâm tình Mộc Vân Dao tốt hơn. Bởi vì vừa ăn vừa khuyên giải nên bữa cơm kéo dài hơn thường lệ. Khi mọi người chưa ăn cơm xong thì có nha hoàn vào bẩm báo có Viên tiên sinh, Chủ bộ phủ tướng quân cầu kiến.
Viên Văn Hoành là người đọc sách truyền thống. Khi chủ nhân đang dùng cơm, tuỳ tiện cầu kiến là quá thất lễ. Nhất định hắn sẽ không bao giờ làm. Thế nhưng bây giờ hắn làm vậy chứng tỏ có chuyện rất quan trọng.
Lý Mạnh vô cùng nghi ngờ, hắn không còn tâm trạng ăn cơm nữa. Hắn bảo mọi người cứ ăn cơm rồi đứng dậy đi về thư phòng của mình. Viên Văn Hoành đang chờ ở đó.
“Đại soái. Ngô Tương. Đô đốc phủ trung quân Kinh Sư phái người nhà tới cầu kiến”.
Phủ trung quân, hoàn toàn là chức danh không có thực quyền như Kim Ngũ quân đô đốc phủ. Đô đốc phủ trung quân Kinh Sư không phải là người quyền quý, không có nhiều giá trị sử dụng. Hiện nay có nhiều người tới bái kiến, có rất nhiều quan viên, nhưng không hiểu vì sao người này lại sốt ruột như vậy?
Thấy dáng vẻ chần chừ của Lý Mạnh. Viên Văn Hoành vội nhỏ nhẹ nhắc nhở. Lý Mạnh xua tay gạt đi rồi hắn lên tiếng nói:
- Ngày thường luôn nhắc tới người này này. Tới khi người ta tới thì ngược lại không nghĩ ra..
Chủ bộ Viên Văn Hoành cũng cười nói: “Học trò cũng thấy kỳ quái. Lẽ ra hiện nay hai bên không liên quan gì tới nhau. Nay đột nhiên cử người tới, thật sự không rõ có ý đồ gì?”
Lý Mạnh ngồi trên ghế thản nhiên nói: “Toàn bộ ba vạn bảy nghìn binh mã quân Thát Lỗ bị tiêu diệt. Người bên ngoài không hiểu rõ. Ngô gia đời đời đóng quân ở Liêu trấn, đương nhiên bọn họ biết sự lợi hại này nên muốn tới đây tỏ vẻ, tỏ vẻ...
Viên Văn Hoành ở bên cạnh trầm ngâm một lát hình như là hắn đang suy nghĩ việc gì đó, một lát sau Viên Văn Hoành mới nói:
“Căn cứ theo cách tính toán có lẽ Đoàn luyện Ninh Viễn Ngô Tám Quế có chừng ba nghìn thân binh trong nhà. Nếu tính cả bại binh của các trấn thu nạp được sau cuộc chiến Tùng Sơn thì hiện nay có tới bảy vạn binh mã. Cao Đệ, tổng binh Sơn Hải Quan có hơn một vạn binh mã, hơn nữa luôn phụ thuộc vào Ngô Tam Quế. Khi xảy ra chiến trận có thể vơ vét ở Ninh Viễn và các trấn lân cận, có thể đạt tới mười vạn binh mã. So với binh mã yếu ớt Bắc Trực Lệ, chúng thực sự là quân tinh nhuệ”.
Liêu trấn hoang vắng ít người ở. Từ khi trở thành trấn, quan quân các cấp chính là địa chủ lớn nhỏ, còn binh lính chính là nông nô, tá điền của chúng. Tiền lương ở Liêu trấn rất nhiều, hơn nữa lại được triều đình vơ vét tiền tài vùng quan nội bổ sung nên số lượng thân binh nuôi trong nhà cao hơn tướng lĩnh ở quan nội rất nhiều.
Đương nhiên câu nói “tinh nhuệ” kia của Viên Văn Hoành chỉ là so sánh sự tinh nhuệ với binh lính như cây cỏ vùng Bắc Trực Lệ mà thôi nên giọng nói của hắn cũng khá thoải mái.
Đương nhiên Lý Mạnh cũng biết sự lợi hại thế nào. Liêu trấn bên quan ngoại đã mấy lần thay mặt Đại Minh đánh nhau với quân Thát Lỗ nhưng cơ bản không giành được thắng lợi nào, liên tục thất bại. Đương nhiên Lý Mạnh cũng biết rõ sự lợi hại của quân Thát Lỗ.
Ngô Tương. Đô đốc phủ trung quân từ hai năm nay là thân chân trắng bởi vì ông ta lâm trận bỏ chạy. Khi dẫn quân thất bại, triều đình không hỏi tội đã là may rồi. Sau đó thông gia của Ngô Tương là Tổ Đại Thọ đầu hàng quân Thát Lỗ, địa vị của Ngô Tương trong triều càng suy giảm. Thế nhưng vì Ngô Tam Quế thu nạp bại binh Tùng Sơn, trấn thủ một dải đất từ Ninh Viễn tới Sơn Hải Quan, trong tay hắn có gần tám vạn binh mã khiến triều đình không thể bỏ qua. Đây chính là nguyên nhân Ngô Tương được cử lên chức Đô đốc phủ trung quân hư danh. Bề ngoài thì hưởng vinh hoa ở kinh thành nhưng trên thực tế chính là con tin của võ tướng khống chế đất đai bên ngoài.
Mấy năm nay Ngô Tam Quế được Đại Minh xưng là dũng quan tam quân, không ai địch nổi. Xuất xứ của hai ngoại hiệu khủng bố này rất đơn giản. Năm đó Ngô Tương đánh nhau với quân Thát Lỗ ngoài quan ngoại bởi vì ông ta khinh địch liều lĩnh nên bị đại quân Thát Lỗ bao vây trong trận. Quân Liêu cũng chuẩn bị từ bỏ Ngô Tương, thu quân quay về quân doanh.
Khi đó Ngô Tam Quế dẫn mấy chục gia đinh đánh vào trong trận quân Thát Lỗ, cứu Ngô Tương từ trong vòng vây ra ngoài. Lòng dũng cảm cùng với thắng lợi không có ý nghĩa gì trở nên chói loá trong khi quân Minh đang thất bại khắp nơi. Lập tức thanh danh Ngô Tam Quế nổi như cồn, được người đời xưng tụng. Hơn nữa hắn còn chiếm được lòng tin của Giản Đế, từng bước leo cao tới vị trí hôm nay.
Hiện tại việc xông vào trong trận quân Thát Lỗ chém được mấy đầu người cũng không được sử sách ghi chép cẩn thận. Hiện tại so với việc chiến tích tiêu diệt gần bốn vạn quân Thát Lỗ của quân Giao Châu doanh đúng là khác nhau một trời một vực. Cao thấp đã định.
Lúc này ai cao ai thấp đã hoàn toàn định rõ. Khi Ngô Tương và Ngô Tam Quế nhận được tin tức chiến thắng của Sơn Đông chấn động thế nào. Lý Mạnh hoàn toàn có thể tưởng tượng được.
Ngô gia cầu kiến, ngay cả người trầm tĩnh như Viên Văn Hoành cũng không kìm nén được sự vui mừng. Hắn cười nói: “Học trò chúc mừng Đại soái. Bây giờ phóng tầm mắt nhìn bốn phía xung quanh, các vùng Cửu biên, năm tỉnh phía bắc, chỉ còn duy nhất liêu binh của Ngô gia là có thực lực. Hôm nay Ngô gia lại chủ động tìm tới kết giao với Đại soái, thật sự khiến người ta toại nguyện”.
Trên gương mặt Lý Mạnh cũng có vài phần đắc ý. Thế nhưng hắn không lạc quan như Viên Văn Hoành, hắn chỉ cười nói:
- Nếu thực sự là như thế thì đương nhiên là điều tốt. Thế nhưng những người này muốn rất nhiều, coi bản thân mình cũng rất cao. Nói không chừng lại tới đây đặt điều kiện với bản soái. Bản soái thực sự muốn biết Ngô gia lấy cái gì ra đàm phán? Mấy nghìn gia đinh hay là mấy vạn nông nô?.
- Vậy khi nào Đại soái gặp mặt sứ giả Ngô gia?.
- Cứ để hắn chờ mấy ngày. Sau đó ngươi cho thủ hạ mang văn thư tới. Tướng bại trận, muốn gặp cũng phải có cái giá của nó. Người sốt ruột không phải chúng ta.
Trong ấn tượng của Lý Mạnh. Ngô Tam Quế là Hán gian phản bội. Là người Lý Mạnh vô cùng căm ghét. Thế nhưng bây giờ Ngô Tam Quế và thế lực Ngô gia lại tỏ lòng muốn nương tựa vào hắn chứ không phải đại quân Thát Lỗ. Nghĩ đi nghĩ lại thì chuyện này cũng rất buồn cười.Cuối cùng Lý Mạnh cũng xác định được một điều. Một cánh bướm xuyên qua không gian nếu đủ lớn, chỉ cần vẫy cánh, lịch sử sẽ thay đổi theo...
/539
|