Cái mỏ của Bảo Châu cuối cùng cũng được tự do, rút kinh nghiệm, lần này Bảo Châu không lên tiếng, dè dặt nhìn người con trai đối diện ý bảo “có gì thì mau nói đi”.
Hữu Nam không thèm để ý ánh nhìn của Bảo Châu lên tiếng:
-Có phải vừa nãy cậu bảo không quen tôi?
Hữu Nam vừa hỏi vừa nhìn Bảo Châu với ánh mắt đầy nguy hiểm.
Thấy ánh mắt nguy hiểm của Hữu Nam nhìn mình, câu nói “đúng” đang chuẩn bị bật ra liền nuốt vội vào, tôi mà nói như vậy thể nào cậu ta cũng bóp tôi chết mất. T_T
Lại dùng chiến thuật giả ngu, tôi vội nở nụ cười dè dặt, nói:
-Tớ có nói vậy sao? Sao không nhớ gì hết vậy ta. Cậu nhất định là nghe lầm rồi. Nếu không quen thì bây giờ quen cũng chưa muộn đúng không? Hề…Hề.
Hữu Nam nhìn cô gái đang “giả ngu” trước mặt mình, miệng lại nhếch nhếch lên như cười như không, ánh mắt lạnh lùng được thay thế bằng cái nhìn hứng thú.
Bảo Châu ghét nhất là cái điệu nhếch mép đầy nguy hiểm kia, nếu có thể Bảo Châu chỉ muốn đưa tay “vò vò” khuôn mặt đấy như vò giấy.
Lúc này Hữu Nam lên tiếng:
-Tôi nghe lầm sao? Thính lực của tôi giảm sút mà sao tôi lại không biết nhỉ? Cô thử nói xem. Hử!!!
Sau tiếng “hử” của Hữu Nam thì cậu tiến gần sát vào Bảo Châu hơn, tay thì chống về bức tường phía sau, dồn Bảo Châu vào một góc tường.
Nguy hiểm đến gần, chạy mau.
Nói là làm, Bảo Châu tụt người thấp xuống, định chui qua khẽ hở ở dưới, nhưng lại bị chân của Hữu Nam chặn lại, Bảo Châu mất đường trốn thoát.
Không thể chịu thua như thế này được. Anh ghét ồn ào, với không nghe lời hả? Tôi gậy ông đập lưng ông cho cậu xem.
Bảo Châu bừng bừng khí thế đứng thẳng dậy đầy mạnh mẽ.
Bộp!!!
-A…a…a – Tiếng hét thất thanh vang lên
Nhưng lần này không phải của Bảo Châu mà tiếng hét đấy được phát ra từ Hữu Nam.
Hữu Nam thấy Bảo Châu bị mình lấy chân chặn lại mãi không đứng dậy, định cúi xuống xem Bảo Châu như thế nào, thì đúng lúc Bảo Châu bật dậy, đỉnh đầu va mạnh vào mũi Hữu Nam.
Đau, thực sự rất đau.
Hữu Nam một ôm mũi, một tay chỉ tay về hướng thủ phạm vừa gây ra chuyện. Miệng lắp bắp:
-Cô…cô cố ý chơi tôi. – Nhìn về hướng Bảo Châu đầy căn phẫn, như có thể xông lên giết người ngay lập tức.
Bảo Châu đứng chết lặng tại chỗ nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, đầu nổ ầm một tiếng lớn, mặt tái nhợt đi, miệng không nói lên lời. Tay cứng ngắc đưa lên chỉ về hướng mũi Hữu Nam đầy sợ hãi:
-Máu…máu… A…a…a
Sau tiếng hét Bảo Châu quay người chạy khỏi hiện trường, vừa chạy vừa la hét ỉnh ỏi, đầu không ngoái lại:
-Xin lỗi…thật sự xin lỗi…tớ không cố ý mà. T_T
Hữu Nam thấy Bảo Châu bỏ đi thì không khỏi tức giận, đứng la hét đe dọa nhưng cô gái vẫn không thèm quay lại, chạy một mạch bỏ lại cậu một mình với cái mũi đang chảy đầy máu.
Trong lòng Hữu Nam thèm nói: “ Cuộc chiến bắt đầu. Đợi đấy. Cô chọc vào nhầm người rồi”.
Mai Hiền và Dũng nấp ở gần đấy, chứng kiến hết một màn nói chuyện một mắt. Hai người há hốc mồm nhìn nhau, tay liên tục giơ ngón trỏ, biểu thị ngưỡng mộ đối với Bảo Châu.
Thấy Bảo Châu chạy ra, Mai Hiền kéo Dũng đứng dậy đuổi theo sau Bảo châu, gọi:
-Này, đợi…đợi…với.
Bảo Châu vẫn chạy, đầu không ngoái lại nhìn, miệng thì lầm bầm nói “tôi không cố ý mà” đến lúc chạy ra đến cửa nhà xe thì thôi.
Mai Hiền và Dũng cuối cùng cũng đuổi theo được Châu, co người thở gấp đằng sau Bảo Châu, một tay Mai Hiền đặt lên vai Bảo Châu, định gọi bạn thì:
-A…a…a. Đừng đánh tớ, tớ không cố ý. Xin cậu đấy.T_T – Bảo Châu ôm đầu mình.
Mai Hiền và Dũng quay lại nhìn nhau:
-Này…này…tỉnh, tỉnh chưa. – Một lần nói là một lần Mai Hiền đưa tay vỗ vỗ mặt Bảo Châu.
Thấy người phía trước là Mai Hiền và Dũng, đang nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông, lúc này cơn tức giận của Bảo Châu tăng cao, vừa hét vừa đánh vào hai người:
-Ya, hai đứa này, được lắm,tại sao chúng mày cãi nhau mà có thể bỏ rơi tao hả? Cấm…cấm..lần sau cãi nhau thì tránh mặt tao ra, không tao nhổ trụi tóc chúng mày. Này thì thịt gà, này thì thịt lợn, nhịn…nhịn hết cả lũ cho tao. A…a…a!!!!
Mai Hiền và Dũng khóc thầm trong lòng T_T
Hữu Nam không thèm để ý ánh nhìn của Bảo Châu lên tiếng:
-Có phải vừa nãy cậu bảo không quen tôi?
Hữu Nam vừa hỏi vừa nhìn Bảo Châu với ánh mắt đầy nguy hiểm.
Thấy ánh mắt nguy hiểm của Hữu Nam nhìn mình, câu nói “đúng” đang chuẩn bị bật ra liền nuốt vội vào, tôi mà nói như vậy thể nào cậu ta cũng bóp tôi chết mất. T_T
Lại dùng chiến thuật giả ngu, tôi vội nở nụ cười dè dặt, nói:
-Tớ có nói vậy sao? Sao không nhớ gì hết vậy ta. Cậu nhất định là nghe lầm rồi. Nếu không quen thì bây giờ quen cũng chưa muộn đúng không? Hề…Hề.
Hữu Nam nhìn cô gái đang “giả ngu” trước mặt mình, miệng lại nhếch nhếch lên như cười như không, ánh mắt lạnh lùng được thay thế bằng cái nhìn hứng thú.
Bảo Châu ghét nhất là cái điệu nhếch mép đầy nguy hiểm kia, nếu có thể Bảo Châu chỉ muốn đưa tay “vò vò” khuôn mặt đấy như vò giấy.
Lúc này Hữu Nam lên tiếng:
-Tôi nghe lầm sao? Thính lực của tôi giảm sút mà sao tôi lại không biết nhỉ? Cô thử nói xem. Hử!!!
Sau tiếng “hử” của Hữu Nam thì cậu tiến gần sát vào Bảo Châu hơn, tay thì chống về bức tường phía sau, dồn Bảo Châu vào một góc tường.
Nguy hiểm đến gần, chạy mau.
Nói là làm, Bảo Châu tụt người thấp xuống, định chui qua khẽ hở ở dưới, nhưng lại bị chân của Hữu Nam chặn lại, Bảo Châu mất đường trốn thoát.
Không thể chịu thua như thế này được. Anh ghét ồn ào, với không nghe lời hả? Tôi gậy ông đập lưng ông cho cậu xem.
Bảo Châu bừng bừng khí thế đứng thẳng dậy đầy mạnh mẽ.
Bộp!!!
-A…a…a – Tiếng hét thất thanh vang lên
Nhưng lần này không phải của Bảo Châu mà tiếng hét đấy được phát ra từ Hữu Nam.
Hữu Nam thấy Bảo Châu bị mình lấy chân chặn lại mãi không đứng dậy, định cúi xuống xem Bảo Châu như thế nào, thì đúng lúc Bảo Châu bật dậy, đỉnh đầu va mạnh vào mũi Hữu Nam.
Đau, thực sự rất đau.
Hữu Nam một ôm mũi, một tay chỉ tay về hướng thủ phạm vừa gây ra chuyện. Miệng lắp bắp:
-Cô…cô cố ý chơi tôi. – Nhìn về hướng Bảo Châu đầy căn phẫn, như có thể xông lên giết người ngay lập tức.
Bảo Châu đứng chết lặng tại chỗ nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, đầu nổ ầm một tiếng lớn, mặt tái nhợt đi, miệng không nói lên lời. Tay cứng ngắc đưa lên chỉ về hướng mũi Hữu Nam đầy sợ hãi:
-Máu…máu… A…a…a
Sau tiếng hét Bảo Châu quay người chạy khỏi hiện trường, vừa chạy vừa la hét ỉnh ỏi, đầu không ngoái lại:
-Xin lỗi…thật sự xin lỗi…tớ không cố ý mà. T_T
Hữu Nam thấy Bảo Châu bỏ đi thì không khỏi tức giận, đứng la hét đe dọa nhưng cô gái vẫn không thèm quay lại, chạy một mạch bỏ lại cậu một mình với cái mũi đang chảy đầy máu.
Trong lòng Hữu Nam thèm nói: “ Cuộc chiến bắt đầu. Đợi đấy. Cô chọc vào nhầm người rồi”.
Mai Hiền và Dũng nấp ở gần đấy, chứng kiến hết một màn nói chuyện một mắt. Hai người há hốc mồm nhìn nhau, tay liên tục giơ ngón trỏ, biểu thị ngưỡng mộ đối với Bảo Châu.
Thấy Bảo Châu chạy ra, Mai Hiền kéo Dũng đứng dậy đuổi theo sau Bảo châu, gọi:
-Này, đợi…đợi…với.
Bảo Châu vẫn chạy, đầu không ngoái lại nhìn, miệng thì lầm bầm nói “tôi không cố ý mà” đến lúc chạy ra đến cửa nhà xe thì thôi.
Mai Hiền và Dũng cuối cùng cũng đuổi theo được Châu, co người thở gấp đằng sau Bảo Châu, một tay Mai Hiền đặt lên vai Bảo Châu, định gọi bạn thì:
-A…a…a. Đừng đánh tớ, tớ không cố ý. Xin cậu đấy.T_T – Bảo Châu ôm đầu mình.
Mai Hiền và Dũng quay lại nhìn nhau:
-Này…này…tỉnh, tỉnh chưa. – Một lần nói là một lần Mai Hiền đưa tay vỗ vỗ mặt Bảo Châu.
Thấy người phía trước là Mai Hiền và Dũng, đang nhìn mình bằng ánh mắt cảm thông, lúc này cơn tức giận của Bảo Châu tăng cao, vừa hét vừa đánh vào hai người:
-Ya, hai đứa này, được lắm,tại sao chúng mày cãi nhau mà có thể bỏ rơi tao hả? Cấm…cấm..lần sau cãi nhau thì tránh mặt tao ra, không tao nhổ trụi tóc chúng mày. Này thì thịt gà, này thì thịt lợn, nhịn…nhịn hết cả lũ cho tao. A…a…a!!!!
Mai Hiền và Dũng khóc thầm trong lòng T_T
/23
|