Bảo Châu cùng Mai Hiền và Dũng vui vẻ trò chuyện ra nhà xe cùng ra về, nghĩ lại cuộc trò chuyện với anh Hải Long trong lòng không ngừng vui mừng, cảm thấy hôm nay thật may mắn, Bảo Châu hào phóng nói với Mai Hiền và Dũng:
- Đi ăn thôi nào. Hôm nay tao sẽ bao. Muốn ăn gì nào?
Nghe được rủ đi ăn, Mai Hiền liền trêu chọc Bảo Châu:
- Nhờ phúc của ai đó chúng ta được may mắn lây. Ăn gì bây giờ nhỉ? Châu muội nhà chúng ta đã mở lời đã thế thì chúng ta… - Mai Hiền nháy Dũng.
- Không no không về.
Ba người vui vẻ nhìn nhau cười, đồng thành hét lớn:
- Đi thôi!
Vào một quán quen, ba người đang ngồi trò chuyện vui vẻ chọn đồ ăn, chợt Dũng nhìn sang túi đồ bên cạnh Bảo Châu, hỏi:
- Túi đồ kia của ai thế? Bọn con trai lớp mình bỏ quên à?
Bảo Châu nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt ngơ ngác dần dần chuyển sang kinh ngạc:
- Chết rồi! Tao quên mất trả cậu ta rồi
Mai Hiền lên tiếng:
- Của Hữu Nam P7 hả? Cậu ta về từ lúc kết thúc trận đầu tiên rồi? Phải không? – Mai Hiền hất mặt sang hỏi Dũng.
- Ừ, nói là có việc nên về trước.
- Kệ đi, mai mang đến lớp trả sau. – Bảo Châu lên tiếng
Ba người lại tiếp tục vui vẻ trò chuyện, ăn uống.
8 giờ tối.
Bảo Châu ngồi vào bàn học, đang chuyên chú giải đề toán, chợt có tiếng lạ phát ra trong phòng, dừng tay một lúc, cô im lặng lắng nghe, là tiếng rung của điện thoại, cô đứng dậy tiến về chỗ giường, cầm điện thoại lên kiểm tra, không thấy có ai gọi đến, bỏ điện thoại lại chỗ cũ, khó hiểu trở về bàn học, vô tình đá phải chiếc túi ở dưới chân bàn, âm thanh lạ lại phát lên, lần này cô biết nó phát ra từ đâu rồi.
Bảo Châu cầm chiếc túi lên, có cảm giác rung nhẹ, cô do dự xem có nên mở túi ra xem hay không , đến cuối cùng quyết định để túi ra xa bàn học, tránh ảnh hưởng đến sự tập trung, rồi ngồi lại vào bàn học.
Hữu Nam tay cầm điện thoại kiên nhẫn gọi, tay còn lại gõ từng nhịp lên bức tường bên cạnh, nhìn màn thoại vụt sáng, người bên kia không nghe máy, định bấm gọi lại lần nữa nhưng có người đằng sau thúc dục, nói:
- Này đại thiếu gia, cậu định bắt bọn tôi chờ bao lâu đây?
- Cậu biết mình còn bỏ lại 2 em xinh đẹp ở bên kia khi nghe tin cậu đến không.
- Nhanh lại đây nào, mọi người đợi mỗi cậu thôi đấy.
Hữu Nam quay lại nhìn đám người phía sau, cau mày bỏ điện thoại vào túi, tiến lại chỗ đám người kia, nói:
- Được các cậu hoan nghênh, mình nên vui hay buồn đây.
Một chàng trai ưa nhìn, khuôn mặt tinh ranh, đưa chai bia về phía Hữu Nam, nói:
- Đừng vòng vo nữa, mau mau chịu phạt đi nào.
Mọi người xung quanh cũng hùa theo lời chàng trai đó, Hữu Nam bất đắc dĩ cầm chai bia, tu một hơi không còn một giọt, cầm chai không dốc xuống, hướng ánh mắt nhìn về phía người kia:
- Nhanh mồm nhanh miệng cũng không tốt đâu.
Kiên đáp trả lại ánh nhìn của Hữu Nam, mỉm cười lộ ra răng khểnh, rồi tiếp tục trò chuyện cùng các chiến hữu.
10 giờ tối.
Bảo Châu bỏ bút xuống, cất hết sạch vở, đứng dậy ra khỏi bàn học, ngồi lâu cảm thấy lưng có chút mỏi đứng tại chỗ làm vài động tác giãn cơ, cô đang vặn vẹo đủ mọi tư thế, lại có tiếng điện thoại rung lên trong phòng, hết một cuộc gọi lại có một cuộc khác nối tiếp theo. Bảo Châu cảm thấy khó chịu và có chút tò mò, tay kéo khóa chiếc túi ra, chiếc điện thoại ngừng kêu, màn hình hiện lên 20 cuộc gọi nhỡ.
Bảo Châu nghĩ không biết ai gọi cho cậu ta mà nhiều thế nhỉ? Không biết người gọi có chuyện gì gấp không? Nhỡ đâu người nhà cậu ta có chuyện gì cần tìm cậu ta thì sao? Suy nghĩ từ trường hợp xấu đến trường hợp xấu nhất, cuối cùng bị tiếng rung điện thoại làm giật mình.
Bảo Châu nhìn điện thoại, như có điều gì đó thôi thúc, cô ngập ngừng cầm điện thoại, cẩn thận nghe máy, nhưng im lặng không nói gì.
Hữu Nam nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng cậu ta cũng nghe máy, nhưng nhất thời không biết nói gì.
Bảo Châu nghĩ có nên hỏi xem đầu bên kia là ai, hay thôi đi chắc người bên kia chỉ gọi nhầm số, cô định cúp máy thì đầu kia lên tiếng:
- Alo
Bảo Châu nghe giọng nói, ngập ngừng trả lời:
- Hữu Nam?
Hữu Nam nghe thấy giọng Bảo Châu, có chút kích động, có chút lớn tiếng nói:
- Ừ, sao bây giờ mới nghe máy. Giờ tôi đang cần lấy lại cái túi. Tôi gửi địa chỉ, nhanh mang đến đây cho tôi.
Đầu bên kia cúp máy, Bảo Châu ở bên này sững sờ, một lúc lâu sau cảm thấy con người kia thật vô lý không nhìn xem bây giờ là mấy giờ mà còn bắt người khác mang đồ đi trả, rõ ràng là cậu ta để quên đồ, mình có lòng tốt giữ hộ.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, Bảo Châu nhìn tin nhắn, trợn mắt hét lên:
- Cậu nghĩ tôi sẽ đến à? Đồ điên!!!!!
Dứt lời ném điện thoại về lại trong túi, rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy cái túi vẫn còn ở trên giường, Bảo Châu lấy chân đạp xuống khỏi giường, hả hê trong lòng, trùm chăn chìm vào giấc ngủ.
- Đi ăn thôi nào. Hôm nay tao sẽ bao. Muốn ăn gì nào?
Nghe được rủ đi ăn, Mai Hiền liền trêu chọc Bảo Châu:
- Nhờ phúc của ai đó chúng ta được may mắn lây. Ăn gì bây giờ nhỉ? Châu muội nhà chúng ta đã mở lời đã thế thì chúng ta… - Mai Hiền nháy Dũng.
- Không no không về.
Ba người vui vẻ nhìn nhau cười, đồng thành hét lớn:
- Đi thôi!
Vào một quán quen, ba người đang ngồi trò chuyện vui vẻ chọn đồ ăn, chợt Dũng nhìn sang túi đồ bên cạnh Bảo Châu, hỏi:
- Túi đồ kia của ai thế? Bọn con trai lớp mình bỏ quên à?
Bảo Châu nghi hoặc nhìn sang bên cạnh, khuôn mặt ngơ ngác dần dần chuyển sang kinh ngạc:
- Chết rồi! Tao quên mất trả cậu ta rồi
Mai Hiền lên tiếng:
- Của Hữu Nam P7 hả? Cậu ta về từ lúc kết thúc trận đầu tiên rồi? Phải không? – Mai Hiền hất mặt sang hỏi Dũng.
- Ừ, nói là có việc nên về trước.
- Kệ đi, mai mang đến lớp trả sau. – Bảo Châu lên tiếng
Ba người lại tiếp tục vui vẻ trò chuyện, ăn uống.
8 giờ tối.
Bảo Châu ngồi vào bàn học, đang chuyên chú giải đề toán, chợt có tiếng lạ phát ra trong phòng, dừng tay một lúc, cô im lặng lắng nghe, là tiếng rung của điện thoại, cô đứng dậy tiến về chỗ giường, cầm điện thoại lên kiểm tra, không thấy có ai gọi đến, bỏ điện thoại lại chỗ cũ, khó hiểu trở về bàn học, vô tình đá phải chiếc túi ở dưới chân bàn, âm thanh lạ lại phát lên, lần này cô biết nó phát ra từ đâu rồi.
Bảo Châu cầm chiếc túi lên, có cảm giác rung nhẹ, cô do dự xem có nên mở túi ra xem hay không , đến cuối cùng quyết định để túi ra xa bàn học, tránh ảnh hưởng đến sự tập trung, rồi ngồi lại vào bàn học.
Hữu Nam tay cầm điện thoại kiên nhẫn gọi, tay còn lại gõ từng nhịp lên bức tường bên cạnh, nhìn màn thoại vụt sáng, người bên kia không nghe máy, định bấm gọi lại lần nữa nhưng có người đằng sau thúc dục, nói:
- Này đại thiếu gia, cậu định bắt bọn tôi chờ bao lâu đây?
- Cậu biết mình còn bỏ lại 2 em xinh đẹp ở bên kia khi nghe tin cậu đến không.
- Nhanh lại đây nào, mọi người đợi mỗi cậu thôi đấy.
Hữu Nam quay lại nhìn đám người phía sau, cau mày bỏ điện thoại vào túi, tiến lại chỗ đám người kia, nói:
- Được các cậu hoan nghênh, mình nên vui hay buồn đây.
Một chàng trai ưa nhìn, khuôn mặt tinh ranh, đưa chai bia về phía Hữu Nam, nói:
- Đừng vòng vo nữa, mau mau chịu phạt đi nào.
Mọi người xung quanh cũng hùa theo lời chàng trai đó, Hữu Nam bất đắc dĩ cầm chai bia, tu một hơi không còn một giọt, cầm chai không dốc xuống, hướng ánh mắt nhìn về phía người kia:
- Nhanh mồm nhanh miệng cũng không tốt đâu.
Kiên đáp trả lại ánh nhìn của Hữu Nam, mỉm cười lộ ra răng khểnh, rồi tiếp tục trò chuyện cùng các chiến hữu.
10 giờ tối.
Bảo Châu bỏ bút xuống, cất hết sạch vở, đứng dậy ra khỏi bàn học, ngồi lâu cảm thấy lưng có chút mỏi đứng tại chỗ làm vài động tác giãn cơ, cô đang vặn vẹo đủ mọi tư thế, lại có tiếng điện thoại rung lên trong phòng, hết một cuộc gọi lại có một cuộc khác nối tiếp theo. Bảo Châu cảm thấy khó chịu và có chút tò mò, tay kéo khóa chiếc túi ra, chiếc điện thoại ngừng kêu, màn hình hiện lên 20 cuộc gọi nhỡ.
Bảo Châu nghĩ không biết ai gọi cho cậu ta mà nhiều thế nhỉ? Không biết người gọi có chuyện gì gấp không? Nhỡ đâu người nhà cậu ta có chuyện gì cần tìm cậu ta thì sao? Suy nghĩ từ trường hợp xấu đến trường hợp xấu nhất, cuối cùng bị tiếng rung điện thoại làm giật mình.
Bảo Châu nhìn điện thoại, như có điều gì đó thôi thúc, cô ngập ngừng cầm điện thoại, cẩn thận nghe máy, nhưng im lặng không nói gì.
Hữu Nam nhìn màn hình điện thoại, cuối cùng cậu ta cũng nghe máy, nhưng nhất thời không biết nói gì.
Bảo Châu nghĩ có nên hỏi xem đầu bên kia là ai, hay thôi đi chắc người bên kia chỉ gọi nhầm số, cô định cúp máy thì đầu kia lên tiếng:
- Alo
Bảo Châu nghe giọng nói, ngập ngừng trả lời:
- Hữu Nam?
Hữu Nam nghe thấy giọng Bảo Châu, có chút kích động, có chút lớn tiếng nói:
- Ừ, sao bây giờ mới nghe máy. Giờ tôi đang cần lấy lại cái túi. Tôi gửi địa chỉ, nhanh mang đến đây cho tôi.
Đầu bên kia cúp máy, Bảo Châu ở bên này sững sờ, một lúc lâu sau cảm thấy con người kia thật vô lý không nhìn xem bây giờ là mấy giờ mà còn bắt người khác mang đồ đi trả, rõ ràng là cậu ta để quên đồ, mình có lòng tốt giữ hộ.
Điện thoại báo có tin nhắn đến, Bảo Châu nhìn tin nhắn, trợn mắt hét lên:
- Cậu nghĩ tôi sẽ đến à? Đồ điên!!!!!
Dứt lời ném điện thoại về lại trong túi, rồi lên giường chuẩn bị đi ngủ, nhìn thấy cái túi vẫn còn ở trên giường, Bảo Châu lấy chân đạp xuống khỏi giường, hả hê trong lòng, trùm chăn chìm vào giấc ngủ.
/23
|