Buổi tối tại nhà Bảo Châu.___________________________________________________________________________
Vừa ăn cơm xong Bảo Châu liền vào phòng bật máy tính lướt facebook, vừa đăng nhập thấy ngay status của Mai Hiền hiện lên đầu trang chủ. Bảo Châu không suy nghĩ nhiều liền inbox ngay hỏi Mai Hiền.
Bảo Châu: Này, tao bảo
Mai Hiền: Nói.
Bảo Châu: Mày với Dũng quen với hắn hả?
Sao đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy hắn nhỉ?
Học sinh mới chuyển vào à?
Mà mày nói nó tên gì cơ?
Mai Hiền: … Ai quen đâu, tuần trước tao đi xem lớp mình đá bóng nên nhìn thấy thôi. Nó vào học từ lâu rồi má. Nhưng ít thấy trên trường. Mà nó tên là Hữu học lớp 11P7. Ngay cạnh lớp mình đấy
Bảo Châu: Oh My God !!!!! Mà sao bọn mày đi xem đá bóng mà tao lại không đi nhỉ
Mai Hiền: Con điên!!! Mày ở nhà trông quán cho mẹ mày thây.
Bảo Châu: *icon cười lè lưỡi* Tao quên
Mai Hiền: Mà tao phải công nhận bạn ý dẹp trai thật đấy. Đúng là khuôn mặt chỉ cần nhìn một lần đã để lại ấn tượng *icon trái tim bay tóe lòe*
Bảo Châu: -_- Ấn tượng cái rắm đấy !!!!!!
Cứ như thế chúng tôi nói chuyện với nhau đủ thứ trên trời dưới đất đến khi Bảo Châu lấy điện thaoij xem giờ thì đã là 11h rồi. Tạm biệt Mai Hiền rồi tắt máy tính đi, ra khỏi phòng ngó quanh nhà nghĩ thầm: “ Sao giờ này mẹ chưa về nhỉ?”. Nhà chỉ có hai mẹ con, dù mẹ có về muộn đến mấy Bảo Châu vẫn cố gắng chờ, chỉ là Bảo Châu không thích cảm giác ngủ một mình mà không có ai bên cạnh. Rất không an toàn.
Đợi khoảng tầm 5 phút vẫn không thấy mẹ về, Bảo Châu vào phòng khoác thêm cái áo, khóa cửa lại rồi đi bộ ra cửa hàng tạp hóa của mẹ ở gần đấy. Vừa tới nơi thì cũng là lúc mẹ đang khóa cửa chuẩn bị ra về. Bảo Châu thấy mẹ liền chạy ra ôm chầm lấy bà từu phía sau rồi gọi:
-Mẹ
Bà Lâm thấy con gái ôm chầm lấy mình thì mình:
-Cái con bé này, đi ra cho mẹ khóa cửa xem nào, ôm như thế này ai mà khóa cửa được. – Giọng bà mang hàm ý trách móc nhưng người vẫn đứng yên để cho con gái ôm, không hề có ý định đẩy ra.
Khóa cửa xong bà quay lại cốc nhẹ vào đầu đứa con gái đang ôm ghì lấy mình kia rồi mắng:
-Con gái con đứa đêm hôm mò ra đây làm gì. Nhỡ đâu đi trên đường xảy ra chuyện gì thì sao. Dặn bao nhiêu lần mà có chịu nhớ đâu. Cô lớn rồi đấy, đừng để mẹ suốt ngày phải nói cô nữa nhé. Mẹ mệt với cô rồi đấy
-Vâng..vâng, tại con nhớ mẹ nên mới ra đây đón mẹ về mà. Mẹ chẳng hiểu lòng cô gì cả. – Bảo Châu không vì lời căn nhằn của mẹ mà tỏ ra khó chịu, mà trái lại nghe lời mẹ mắng mà trên môi không tắt nụ cười.
Cứ như thế hai mẹ con trò truyện với nhau cho tới khi về tới nhà. Bảo Châu từ nhỏ cho đến khi lớn chưa lần nào biết mặt ba mình nhưng không vì điều ấy mà làm Bảo Châu buồn, vì đã có mẹ bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô, luôn dành cho cô mọi điều tốt đẹp. Bảo Châu biết mẹ vất vả vì mình như vậy nên Bảo Châu rất ngoan, dù từ nhỏ hay lớn lên chưa bao giờ vì mình không có cha bên cạnh mà thắc mắc hỏi mẹ, không vì có cha mà cảm thấy tủi thân. Sao phải tủi thân chứ vì Bảo Châu luôn có “mẹ vĩ đại” ở bên rồi.
Nhiều lúc mẹ Lâm bận rộn với công việc cửa hàng không có thời gian quan tâm tới Bảo Châu nhiều như trước, nhưng Bảo Châu không vì thế mà hư hỏng trái lại Bảo Châu rất tự giác học hành, dọn dẹp nhà cửa và tự học nấu ăn để lo cho mình, không làm cho mẹ Lâm lo lắng.
Vừa ăn cơm xong Bảo Châu liền vào phòng bật máy tính lướt facebook, vừa đăng nhập thấy ngay status của Mai Hiền hiện lên đầu trang chủ. Bảo Châu không suy nghĩ nhiều liền inbox ngay hỏi Mai Hiền.
Bảo Châu: Này, tao bảo
Mai Hiền: Nói.
Bảo Châu: Mày với Dũng quen với hắn hả?
Sao đây là lần đầu tiên tao nhìn thấy hắn nhỉ?
Học sinh mới chuyển vào à?
Mà mày nói nó tên gì cơ?
Mai Hiền: … Ai quen đâu, tuần trước tao đi xem lớp mình đá bóng nên nhìn thấy thôi. Nó vào học từ lâu rồi má. Nhưng ít thấy trên trường. Mà nó tên là Hữu học lớp 11P7. Ngay cạnh lớp mình đấy
Bảo Châu: Oh My God !!!!! Mà sao bọn mày đi xem đá bóng mà tao lại không đi nhỉ
Mai Hiền: Con điên!!! Mày ở nhà trông quán cho mẹ mày thây.
Bảo Châu: *icon cười lè lưỡi* Tao quên
Mai Hiền: Mà tao phải công nhận bạn ý dẹp trai thật đấy. Đúng là khuôn mặt chỉ cần nhìn một lần đã để lại ấn tượng *icon trái tim bay tóe lòe*
Bảo Châu: -_- Ấn tượng cái rắm đấy !!!!!!
Cứ như thế chúng tôi nói chuyện với nhau đủ thứ trên trời dưới đất đến khi Bảo Châu lấy điện thaoij xem giờ thì đã là 11h rồi. Tạm biệt Mai Hiền rồi tắt máy tính đi, ra khỏi phòng ngó quanh nhà nghĩ thầm: “ Sao giờ này mẹ chưa về nhỉ?”. Nhà chỉ có hai mẹ con, dù mẹ có về muộn đến mấy Bảo Châu vẫn cố gắng chờ, chỉ là Bảo Châu không thích cảm giác ngủ một mình mà không có ai bên cạnh. Rất không an toàn.
Đợi khoảng tầm 5 phút vẫn không thấy mẹ về, Bảo Châu vào phòng khoác thêm cái áo, khóa cửa lại rồi đi bộ ra cửa hàng tạp hóa của mẹ ở gần đấy. Vừa tới nơi thì cũng là lúc mẹ đang khóa cửa chuẩn bị ra về. Bảo Châu thấy mẹ liền chạy ra ôm chầm lấy bà từu phía sau rồi gọi:
-Mẹ
Bà Lâm thấy con gái ôm chầm lấy mình thì mình:
-Cái con bé này, đi ra cho mẹ khóa cửa xem nào, ôm như thế này ai mà khóa cửa được. – Giọng bà mang hàm ý trách móc nhưng người vẫn đứng yên để cho con gái ôm, không hề có ý định đẩy ra.
Khóa cửa xong bà quay lại cốc nhẹ vào đầu đứa con gái đang ôm ghì lấy mình kia rồi mắng:
-Con gái con đứa đêm hôm mò ra đây làm gì. Nhỡ đâu đi trên đường xảy ra chuyện gì thì sao. Dặn bao nhiêu lần mà có chịu nhớ đâu. Cô lớn rồi đấy, đừng để mẹ suốt ngày phải nói cô nữa nhé. Mẹ mệt với cô rồi đấy
-Vâng..vâng, tại con nhớ mẹ nên mới ra đây đón mẹ về mà. Mẹ chẳng hiểu lòng cô gì cả. – Bảo Châu không vì lời căn nhằn của mẹ mà tỏ ra khó chịu, mà trái lại nghe lời mẹ mắng mà trên môi không tắt nụ cười.
Cứ như thế hai mẹ con trò truyện với nhau cho tới khi về tới nhà. Bảo Châu từ nhỏ cho đến khi lớn chưa lần nào biết mặt ba mình nhưng không vì điều ấy mà làm Bảo Châu buồn, vì đã có mẹ bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô, luôn dành cho cô mọi điều tốt đẹp. Bảo Châu biết mẹ vất vả vì mình như vậy nên Bảo Châu rất ngoan, dù từ nhỏ hay lớn lên chưa bao giờ vì mình không có cha bên cạnh mà thắc mắc hỏi mẹ, không vì có cha mà cảm thấy tủi thân. Sao phải tủi thân chứ vì Bảo Châu luôn có “mẹ vĩ đại” ở bên rồi.
Nhiều lúc mẹ Lâm bận rộn với công việc cửa hàng không có thời gian quan tâm tới Bảo Châu nhiều như trước, nhưng Bảo Châu không vì thế mà hư hỏng trái lại Bảo Châu rất tự giác học hành, dọn dẹp nhà cửa và tự học nấu ăn để lo cho mình, không làm cho mẹ Lâm lo lắng.
/23
|