Ai, rốt cuộc là cái đồ gì! Trong giấc mơ Mạc Tiểu Hàn phiền não nhăn mày. Vừa cứng lại nóng, cây gậy gỗ này để không đúng nơi a. Khiến cô không ngủ ngon.Cuối cùng Mạc Tiểu Hàn từ trong giấc mơ tỉnh lại. Vừa đưa tay sờ, nhất thời bị dọa đến tỉnh táo hoàn toàn!Cái cô…, cô…, cô… Vừa sờ tới là vật kia sao?Thân thể bị người từ phía sau ôm thật chặt, không cần đoán, Mạc Tiểu Hàn cũng biết là Sở Thiên Ngạo, trên người hắn có một mùi vị nhẹ nhàng tựa như nước hoa, bất luận tắm rửa như thế nào cũng không sạch. Thật ra thì Mạc Tiểu Hàn rất thích mùi vị này."Chào buổi sáng. Vật nhỏ, đã tỉnh rồi hả ?" Giọng nói trầm thấp mà từ tính của Sở Thiên Ngạo từ phía sau lưng truyền đến, lại khiến sắc mặt Mạc Tiểu Hàn trong nháy mắt hồng thấu"Hôm qua không phải nói anh nên về nhà sao?" Tư thế này quá mập mờ, Mạc Tiểu Hàn không thể làm gì khác hơn là mạnh miệng tìm đề tài."Mưa lớn như vậy, em thật sự muốn anh về sao?" Sở Thiên Ngạo ôm Mạc Tiểu Hàn chặt hơn, hoàn toàn không chú ý nơi nào đó của mình đang đỉnh ở giữa hai chân Mạc Tiểu Hàn."Ưmh. . . . . . Tư Hàn có thể đã tỉnh, em đi ra ngoài xem một chút." Mặc dù đưa lưng về phía Sở Thiên Ngạo, mặc dù đã đã làm nhiều lần như vậy, nhưng tư thế này vẫn khiến Mạc Tiểu Hàn cảm thấy xấu hổ."Vật nhỏ, xấu hổ có đúng không?" Giọng nói nhẹ giống như rỉ vào tai, hơi thở nóng bỏng phun vào tai cô, Sở Thiên Ngạo chính là đang khiêu khích cô!"Không có! Tại sao phải xấu hổ với loại người lưu manh như anh?" Mạc Tiểu Hàn cũng không vừa. Chính mình cũng không biết xấu hổ đó chứ, cô tuyệt đối không thể thua bởi Sở Thiên Ngạo."Thật?" Sở Thiên Ngạo chơi xấu, dùng sức vặn vẹo vùng eo, vật kia lại đỉnh đỉnh về phía trước.Mạc Tiểu Hàn cảm thấy vùng da thịt bị đụng nóng bỏng như lửa đốt. Có chút luống cuống, nếu Sở Thiên Ngạo cứ làm như vậy, cô thật sự chống đỡ không được."Ách, hình như em nghe tiếng Tư Hàn gọi bên ngoài. Em đi ra ngoài xem một chút." Mạc Tiểu Hàn muốn tránh hắn."Em nghe lầm." Cửa khép, nhưng nếu Tư Hàn kêu, bên trong sẽ nghe rất rõ ràng."Này, em muốn dậy! Mau buông em ra!"Sở Thiên Ngạo làm sao có thể buông tay! Tối hôm qua không muốn ồn ào để Mạc Tiểu Hàn nghỉ ngơi, hắn gần như khổ sở nhịn cả đêm, mong chờ trời mau sáng để tìm nơi bộc phát!"Tiểu Hàn, em có cảm giác với anh, đúng không?""Ách. . . . . . Cái này sau này hãy nói được không? Anh. . . . . . Anh thả tôi ra trước. . . . . ." Giọng nói bắt đầu thay đổi, hơi thở rối loạn. Vì ma trảo của Sở Thiên Ngạo đã đánh úp tới hai hạt đậu mềm mại.Chậm rãi êm ái vuốt ve."Tiểu Hàn, em cũng yêu anh, đúng không?"Giọng nói càng thêm mờ ám, hai tay không chút nào ngừng nghỉ. Bàn tay càng ngày càng càn rỡ, bắt đầu chạy khắp nơi, quạt gió thổi lửa."A. . . . . ." Chợt bị vê đến chỗ mẫn cảm, Mạc Tiểu Hàn không khỏi nhỏ giọng rên lên một tiếng.Nghe tiếng rên của Mạc Tiểu Hàn, Sở Thiên Ngạo biết đây là yếu điểm của Mạc Tiểu Hàn, càng thêm tỉ mỉ vỗ về chơi đùa.Xuân Thủy róc rách chảy ra, không bao lâu, ngón tay Sở Thiên Ngạo ướt đẫm.Hài lòng cười một tiếng, tăng thêm một ngón tay, đi vào dò xét sâu hơn."Đừng. . . . . ." Giọng nói của Mạc Tiểu Hàn vỡ vụn không thành câu. Hắn, hắn tại sao có thể như vậy chứ! Vừa tức giận, vừa xấu hổ, vừa tự trách mình vô dụng, chỉ cần vuốt ve mấy cái, nước đã chảy nhiều như vậy."Người phụ nữ ăn ở hai lòng!" Sở Thiên Ngạo cười nhẹ, đôi môi cũng bắt đầu công thành đoạt đất.Nhẹ nhàng nâng một chân trắng nõn như ngó sen non, điều chỉnh góc độ, đem đồ vật kia sớm đã bành trướng nhẹ nhàng đưa vào, một tiếng kêu giống như tiếng chân giẫm vào bùn lầy, khiến hai người nhẹ nhàng run rẩy. Âm thanh này, không thể nghi ngờ là kích thích mạnh mẽ nhất.Nhưng Sở Thiên Ngạo cũng không gấp, hắn muốn từ từ kéo dài quá trình hưởng thụ này. Có trời mới biết, hắn mê mệt cảm giác khi ở bên trong Mạc Tiểu HànTừ từ nhẹ nhàng rút ra, rồi lại nhẹ nhàng đâm vào. Đồ vật kia của Sở Thiên Ngạo giống như một con rắn, ở bên trong ma sát.Mỗi một cái đều đụng vào nơi non mềm nhất.Cơ thể Mạc Tiểu Hàn cong lên, vặn vẹo giãy dụa, nhột, chua, trướng, tê dại. Nhưng muốn càng nhiều hơn.Cắn chặt môi, không để cho mình phát ra tiếng rên rỉ. Mạc Tiểu Hàn cảm thấy Sở Thiên Ngạo thực sự đang hành hạ mình.Không được! Bất luận như thế nào cũng không thể mở miệng nói cho hắn biết, nói mình không chịu nổi, hi vọng hắn dùng lực một chút, chuyển động nhanh một chút.Chuyển động chậm như vậy, thật sự muốn chết!Mạc Tiểu Hàn kềm nén khiến cả người cũng run rẩy, nhưng cảm giác kia lại mãnh liệt hơn!"Cha! Mẹ, hai người đang làm gì?" Giọng trẻ con lanh lảnh vang lên từ giường bệnh bên ngoài truyền đến.Mạc Tiểu Hàn căng thẳng trong lòng, phía dưới cũng chợt căng thẳng. Kích thích Sở Thiên Ngạo liều mạng hút khí, thiếu chút nữa liền phóng mạnh mẽ ra ngoài."Ách. . . . . . Tư Hàn, con tỉnh rồi sao? Mẹ lập tức ra ngoài." Mạc Tiểu Hàn khẩn trương muốn chết. Mặc dù Tư Hàn nằm ở trên giường không thể nào đi vào, nhưng cô vẫn rất sợ đứa bé sẽ nhìn thấy."Được. Một lát mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe nha!" Tư Hàn đúng là một cậu bé rất ngoan. Một chút cũng không ồn ào.Sở Thiên Ngạo cười nhẹ một tiếng ở bên tai Mạc Tiểu Hàn: "Sao lại cắn anh?""Cái gì?" Mạc Tiểu Hàn không hiểu."Nơi này. Mới vừa rồi cắn anh thiếu chút nữa không khống chế được." Sở Thiên Ngạo lại đem vật kia tới lui.Mạc Tiểu Hàn lập tức hiểu ra. Mặt đỏ đến mang tai! Người đàn ông lưu manh này, nói tới nói lui thật là không biết thẹn thùng.Định hung hăng co lại! Sở Thiên Ngạo hít mạnh một hơi, hôn lên môi Mạc Tiểu Hàn. Môi lưỡi như lửa nóng tùy ý vẫy vùng. Mạc Tiểu Hàn đầu váng mắt hoa."Tiểu yêu tinh!" Sở Thiên Ngạo không thể kiềm được, nâng eo lên, dùng sức mạnh mẽ vào ra ."Mẹ! Cha đang chạy bộ sao? Tại sao lại thở mạnh như vậy?" Tiểu Tư Hàn nằm ở phía ngoài, thật sự rất tò mò chuyện gì xảy ra bên trong.Đến cùng là cha mẹ đang làm cái quỷ gì? Giọng nói của mẹ là lạ, giống như muốn khóc. Cha thì càng kỳ quái, bên trong không có máy chạy bộ, sao cha lại thở gấp như thế?Có phải đang chơi đấu vật hay không?"Ách. . . . . ." Mạc Tiểu Hàn bị sức mạnh của Sở Thiên Ngạo vào ra khiến nói không ra lời. Bàn chân duỗi thẳng tắp, cuộc chạy nước rút sắp đến."Mẹ, con cũng vậy muốn chơi đấu vật! Mẹ với cha ra đây chơi với con!" Tư Hàn kêu ở bên ngoài có chút đáng thương."Tư Hàn. . . . . ." Vừa run rẩy kêu lên một câu Tư Hàn, Sở Thiên Ngạo đột nhiên xuyên qua thật sâu, trong nháy mắt Mạc Tiểu Hàn đạt tới Tiên cảnh.Nơi đó của Mạc Tiểu Hàn co rút mãnh liệt khiến Sở Thiên Ngạo không thể kiềm được, gầm nhẹ một tiếng, toàn bộ phóng hết ra ngoài!Sau chuyện sáng nay, Sở Thiên Ngạo liền ỳ lại không đi. Mỗi ngày tan sở liền trực tiếp tới đây. Thừa dịp Tư Hàn không chú ý, hôn lên miệng Mạc Tiểu Hàn một nụ hôn, hoặc là bàn tay có ý xấu dò vào quần áo của cô, tìm mọi cách trêu chọc.Chân Tư Hàn cũng dần tốt hơn. Ban ngày Mạc Tiểu Hàn tự mình nấu cơm cho cậu, dùng xe đẩy đẩy hắn đi chơi, buổi tối lại bị Sở Thiên Ngạo quấn lấy đòi hỏi, căn bản không có thời gian dư thừa để suy nghĩ.Có lẽ, như vậy cũng tốt. Có lẽ có duyên với Tư Hàn, Mạc Tiểu Hàn cảm giác mỗi một ngày rất hạnh phúc.Nếu không bá đạo và lãnh khốc, thật ra thì, Sở Thiên Ngạo thật sự là tình nhân trên giường rất rất lãng mạn. . . . . ..Kỹ xảo cùng thể lực của hắn cũng quá tốt, hơn nữa rất hiểu phải chọc ghẹo phụ nữ thế nào. Ngón tay và đầu lưỡi của hắn, càng thêm linh hoạt không thể tưởng tượng nổi, Mạc Tiểu Hàn chưa thử qua người đàn ông khác, nhưng mỗi một lần cùng Sở Thiên Ngạo, dường như có thể khiến cô đạt tới cao trào nhất.Sau buổi trưa, ánh nắng ấm áp chiếu vào, Tư Hàn đã ngủ rồi. Mạc Tiểu Hàn đang nằm trên ghế sa lon đọc sách giáo dục trẻ em.Điện thoại di động chợt vang lên, là Cố Cẩm Tâm: "Tiểu Hàn! Cuối tuần là hôn lễ của tớ, cậu không được quên a!"Trong đầu Mạc Tiểu Hàn ong lên một cái, đúng rồi! Cuối tuần là đám cưới của Cẩm Tâm! Cô là phụ đâu! Sao lại có thể quên mất chuyện này! Thời gian này luôn ở bên cạnh Tư Hàn, trí nhớ cũng biến mất, không còn nhớ chuyện gì khác nữa."Được. Tớ nhớ. Yên tâm đi!" Để điện thoại xuống, Mạc Tiểu Hàn bắt đầu rầu rĩ. Bây giờ Tư Hàn rất dính cô, đến lúc đó khẳng định không chịu buông cô đi tham gia hôn lễ a.Bây giờ cậu bé đã quen kêu cô là mẹ rồi, nói thế nào cũng không thay đổi, nhất định phải kêu cô là mẹ. Nếu như dẫn cậu tới buổi hôn lễ, người khác lại nghĩ đây là con trai của mình !Con trai của Sở Thiên Ngạo gọi mình là mẹ, loại chuyện bát quái ngày mai khẳng định sẽ lên trang đầu các báo. Ai, Mạc Tiểu Hàn thật không biết phải làm sao!"Thiên Ngạo, cuối tuần là hôn lễ của Cẩm Tâm, anh nghĩ cách đưa Tư Hàn ra ngoài đi chơi một ngày được không?" Mạc Tiểu Hàn ôn tồn thương lượng với Sở Thiên Ngạo."Anh biết. Anh là phù rể cho Bùi Tuấn. Tư Hàn cùng chúng ta đến đó là được! Có gì phải lo lắng đâu!" Sở Thiên Ngạo cảm thấy Mạc Tiểu Hànlo lắng vô lý. Ánh mắt chớp động.Hôn lễ Cố Cẩm Tâm, hắn tại sao không đi ! Hắn còn có chuyện kinh ngạc muốn dành cho Mạc Tiểu Hàn! Hắn muốn đi, Tư Hàn cũng phải đi. Cả nhà bọn họ ba người, đều phải đến đông đủ!Ngày Cố Cẩm Tâm kết hôn rốt cuộc cũng đến!Sáng sớm, Mạc Tiểu Hàn liền mang hai bộ lễ phục cùng hộp giày đến nhà trọ của Cố Cẩm Tâm. Đây là lễ phục và giày của cô. Hôm nay cô là dâu phụ, không yêu cầu rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể quá xấu xí. Phải thích hợp để tôn cô dâu lên.Bộ lễ phục của dâu phụ là màu tím nhạt, chất liệu tơ tằm trước mềm mại rất mát mẻ sảng khoái, vô cùng phù hợp với làn da của Mạc Tiểu Hàn. Đi thêm đôi giày cao gót màu trắng, cài thêm đóa hoa màu tím đậm trên đầu. Khi Mạc Tiểu Hàn tới giúp Cố Cẩm Tâm sửa sang lại áo cưới thì Cố Cẩm Tâm trêu ghẹo: "Tiểu Hàn, hôm nay cậu tới để cạnh tranh xinh đẹp với tớ sao? Dâu phụ sao còn mặc đẹp hơn dâu chính thế!"Mạc Tiểu Hàn ra vẻ uất ức: "Làm gì có! Trang phục dâu phụ không phải đều là thống nhất sao? Tớ không mặc theo ý mình." Cố Cẩm Tâm có bốn dâu phụ. Quả thật đều dùng trang phục thống nhất.Chỉ có điều, bộ lễ phục này vô cùng phù hợp với Mạc Tiểu Hàn mà thôi. Mấy dâu phụ khác mặc vào chỉ làm động lòng người một chút, nhưng Mạc Tiểu Hàn mặc vào lại khiến bộ lễ phục này trở nên cao nhã thuần khiết hơn.
/158
|