Sau một thời gian, Thuận Thiên cũng lấy lại được một chút bình tĩnh, chân tuy vẫn còn run nhưng cũng đủ đem thân thể tạm thời gượng dậy.
"Phù! May quá! Cảm ơn ông chầu bà vãi, Thượng đế, Allah, Shiva, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai,... đã phù hộ độ trì." Hắn vừa đi vừa đem tên tất cả những vị thần tiên mà hắn biết ra mà tạ ơn.
Xoạt xoạt!
Đi được chừng chục bước. Bỗng một tiếng động khẽ phát ra từ bên trong bụi cây bên cạnh.
Thuận Thiên quay đầu lại!
Bên trong bụi cây, vài bóng đen thình lình nhảy xổ ra.
Đến lúc này, Thuận Thiên mới nhìn rõ, hóa ra những bóng đen kia chính là những con người.
Trước mặt hắn lúc này là năm người thanh niên lập thành một nhóm, dưới thân đóng một mảnh khố nối liền với một tấm áo choàng, sau lưng hoặc là súng săn, hoặc là chông tre vót nhọn.
"Các anh sống ở gần đây sao?" Thuận Thiên thấy vậy thì mừng rơn, đoạn lên tiếng hỏi.
"Anh ta nói gì vậy A Hon?"(Tiếng Khmer) Một thanh niên trong nhóm hỏi người đứng bên cạnh mình.
"Tôi cũng không rõ." Người thanh niên tên A Hon đứng bên cạnh trả lời.
Thuận Thiên thấy mấy người đó xì xầm bằng những ngôn ngữ khó hiểu thì lắc lắc đầu. Có lẽ họ không hiểu lời nói của hắn rồi.
Mà ở phía bên kia, một người thanh niên mặc áo choàng đỏ, có lẽ là trưởng nhóm, đứng ra rồi tiến về phía Thuận Thiên.
Thuận Thiên thấy vậy, chân tự giác lùi lại một bước. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ chỉ nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ thân thiện, ngón tay trỏ chỉ về hướng con hổ vừa bỏ đi lúc nãy rồi lại chỉ vào bụi cây bên cạnh, ý muốn nói: Chúng tôi ở đây để tránh con hổ kia.
Vốn là nhóm người này đang lúc đi săn nhưng lại gặp hổ. Do không muốn phiền toái nên phải nằm phục trong bụi rậm để nấp hổ. Không ngờ ngay đúng lúc đó, Thuận Thiên lại tiến tới đuổi con hổ đi. (Đây là suy nghĩ của họ) Vì kính phục trước sự gan dạ và mạnh mẽ của Thuận Thiên cho nên nhóm người này mới bước ra bắt chuyện.
Thuận Thiên thấy vậy tay liền chỉ lên người mình, sau đó chỉ vào rừng rồi lắc lắc tay. Ý muốn nói: Ta bị lạc trong rừng.
Nhưng thanh niên áo đỏ lại hiểu rằng: Ta thường sống trong rừng, nên việc đó (Việc gặp thú dữ) cũng là bình thường.
Anh ta gật đầu rồi quay ra sau lưng nói gì đó với những người kia làm mắt họ nhìn Thuận Thiên ngày càng nóng bỏng. Sau đó thanh niên áo đỏ kia quay lại nhìn Thuận Thiên, tay chỉ vào nhóm người rồi làm dấu hiệu mời ý muốn mời hắn về bản của mình.
Thuận Thiên thấy vậy liền gật gật đầu rồi cất bước theo sau nhóm người này.
-----o0o-----
Bây giờ đã là xế chiều, Thuận Thiên cố nén hơi thở mệt mỏi của mình, dò dẫm bước theo nhóm người kia. Trái với sự mệt mỏi bơ phờ của hắn, nhóm người kia vẫn bước từng bước êm ái, chắc nịch. Ngọn đèn pha gắn trên tay vẫn bình thản soi tới từng khoảng tối trước mặt.
Có nhiều lần cây súng săn tự chế trên tay họ nhướng lên rồi lại hạ xuống. Những con thú nhãi nhép thì bỏ qua không bắn. Khi thì lại nín thở nấp trong rừng chờ đợi loài thú dữ đi qua. Họ vẫn đang cố tìm một con nai, con hoẳng để đủ đãi đám bạn đang chờ ở bản làng.
Trong đám thợ săn gạo cội ở đây, thanh niên áo đỏ tuy chưa phải là tay nức tiếng nhất nhưng cũng đủ để đám bạn săn nể phục mà đưa lên đứng đầu nhóm săn. Với cái vốn săn bắn của hắn sau nhiều năm rèn đúc tài thiện xạ qua nhiều lần săn bắn đã đủ khiến người trong bản tin chắc rằng khi hắn đã xách súng tiến vào rừng là chẳng mấy khi về không. Những người còn lại thì cầm một cây tre dài đã được vót nhọn làm vũ khí hoặc một cây rựa dài, ánh mắt lúc này cũng dòm chừng xung quanh. Có đôi khi, chỉ một tiếng xột xoạt cũng đủ làm họ dừng chân lại mà dò xét.
Săn bắn trong rừng là một việc rất nguy hiểm. Với những loài hiền lành như nai, hoẳng thì chẳng có gì là đáng sợ. Nhưng với những loài hung dữ như heo rừng hay hổ nếu không có kinh nghiệm săn bắn liền có thể mất mạng như chơi. Đây quả là cuộc đi săn đầy hấp dẫn nhưng cũng đủ để làm người ta hồi hộp đến ngạt thở.
Nhưng dù bất luận như thế nào thì những con thú nhỏ hay những con thú mang thai nhất thiết phải để lại, tránh đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này, Thuận Thiên tay cũng cầm một cây chông vót nhọn bước theo sau nhóm người kia, ánh mắt cũng tập trung dòm chừng xung quanh.
Đoàng!
Chợt một tiếng súng vang lên khiến Thuận Thiên giật nảy mình. Sau một phút định thần, hắn mới lao theo phía sau nhóm săn tiến về phía trước.
Lúc này, trước mặt nhóm săn là một con hoẳng cái đang duỗi bốn chân nằm bất động, lưỡi thè ra như đang ngáp dài chờ chết. Đôi mắt trong veo vẫn mở ra mơ hồ tỏ vẻ ai oán.
Thanh niên áo đỏ tiến lại gần con hoẳng nọ, tay sờ cổ con hoẳng. Sau đó quay ra sau lưng gọi hai người khiêng con hoẳng này về bản.
Cuộc đi săn lúc này dường như đã kết thúc! Nhóm người chuẩn bị quay trở về bản làng.
Thuận Thiên thấy vậy cũng thở ra một hơi, đây là lần đi săn đầu tiên của hắn, tất nhiên cũng không tránh khỏi có chút hồi hộp cùng sợ hãi.
-----o0o-----
"Phù! May quá! Cảm ơn ông chầu bà vãi, Thượng đế, Allah, Shiva, Quan Âm Bồ Tát, Phật Tổ Như Lai,... đã phù hộ độ trì." Hắn vừa đi vừa đem tên tất cả những vị thần tiên mà hắn biết ra mà tạ ơn.
Xoạt xoạt!
Đi được chừng chục bước. Bỗng một tiếng động khẽ phát ra từ bên trong bụi cây bên cạnh.
Thuận Thiên quay đầu lại!
Bên trong bụi cây, vài bóng đen thình lình nhảy xổ ra.
Đến lúc này, Thuận Thiên mới nhìn rõ, hóa ra những bóng đen kia chính là những con người.
Trước mặt hắn lúc này là năm người thanh niên lập thành một nhóm, dưới thân đóng một mảnh khố nối liền với một tấm áo choàng, sau lưng hoặc là súng săn, hoặc là chông tre vót nhọn.
"Các anh sống ở gần đây sao?" Thuận Thiên thấy vậy thì mừng rơn, đoạn lên tiếng hỏi.
"Anh ta nói gì vậy A Hon?"(Tiếng Khmer) Một thanh niên trong nhóm hỏi người đứng bên cạnh mình.
"Tôi cũng không rõ." Người thanh niên tên A Hon đứng bên cạnh trả lời.
Thuận Thiên thấy mấy người đó xì xầm bằng những ngôn ngữ khó hiểu thì lắc lắc đầu. Có lẽ họ không hiểu lời nói của hắn rồi.
Mà ở phía bên kia, một người thanh niên mặc áo choàng đỏ, có lẽ là trưởng nhóm, đứng ra rồi tiến về phía Thuận Thiên.
Thuận Thiên thấy vậy, chân tự giác lùi lại một bước. Ánh mắt vẫn chăm chú nhìn thanh niên áo đỏ.
Thanh niên áo đỏ chỉ nhoẻn miệng cười, tỏ vẻ thân thiện, ngón tay trỏ chỉ về hướng con hổ vừa bỏ đi lúc nãy rồi lại chỉ vào bụi cây bên cạnh, ý muốn nói: Chúng tôi ở đây để tránh con hổ kia.
Vốn là nhóm người này đang lúc đi săn nhưng lại gặp hổ. Do không muốn phiền toái nên phải nằm phục trong bụi rậm để nấp hổ. Không ngờ ngay đúng lúc đó, Thuận Thiên lại tiến tới đuổi con hổ đi. (Đây là suy nghĩ của họ) Vì kính phục trước sự gan dạ và mạnh mẽ của Thuận Thiên cho nên nhóm người này mới bước ra bắt chuyện.
Thuận Thiên thấy vậy tay liền chỉ lên người mình, sau đó chỉ vào rừng rồi lắc lắc tay. Ý muốn nói: Ta bị lạc trong rừng.
Nhưng thanh niên áo đỏ lại hiểu rằng: Ta thường sống trong rừng, nên việc đó (Việc gặp thú dữ) cũng là bình thường.
Anh ta gật đầu rồi quay ra sau lưng nói gì đó với những người kia làm mắt họ nhìn Thuận Thiên ngày càng nóng bỏng. Sau đó thanh niên áo đỏ kia quay lại nhìn Thuận Thiên, tay chỉ vào nhóm người rồi làm dấu hiệu mời ý muốn mời hắn về bản của mình.
Thuận Thiên thấy vậy liền gật gật đầu rồi cất bước theo sau nhóm người này.
-----o0o-----
Bây giờ đã là xế chiều, Thuận Thiên cố nén hơi thở mệt mỏi của mình, dò dẫm bước theo nhóm người kia. Trái với sự mệt mỏi bơ phờ của hắn, nhóm người kia vẫn bước từng bước êm ái, chắc nịch. Ngọn đèn pha gắn trên tay vẫn bình thản soi tới từng khoảng tối trước mặt.
Có nhiều lần cây súng săn tự chế trên tay họ nhướng lên rồi lại hạ xuống. Những con thú nhãi nhép thì bỏ qua không bắn. Khi thì lại nín thở nấp trong rừng chờ đợi loài thú dữ đi qua. Họ vẫn đang cố tìm một con nai, con hoẳng để đủ đãi đám bạn đang chờ ở bản làng.
Trong đám thợ săn gạo cội ở đây, thanh niên áo đỏ tuy chưa phải là tay nức tiếng nhất nhưng cũng đủ để đám bạn săn nể phục mà đưa lên đứng đầu nhóm săn. Với cái vốn săn bắn của hắn sau nhiều năm rèn đúc tài thiện xạ qua nhiều lần săn bắn đã đủ khiến người trong bản tin chắc rằng khi hắn đã xách súng tiến vào rừng là chẳng mấy khi về không. Những người còn lại thì cầm một cây tre dài đã được vót nhọn làm vũ khí hoặc một cây rựa dài, ánh mắt lúc này cũng dòm chừng xung quanh. Có đôi khi, chỉ một tiếng xột xoạt cũng đủ làm họ dừng chân lại mà dò xét.
Săn bắn trong rừng là một việc rất nguy hiểm. Với những loài hiền lành như nai, hoẳng thì chẳng có gì là đáng sợ. Nhưng với những loài hung dữ như heo rừng hay hổ nếu không có kinh nghiệm săn bắn liền có thể mất mạng như chơi. Đây quả là cuộc đi săn đầy hấp dẫn nhưng cũng đủ để làm người ta hồi hộp đến ngạt thở.
Nhưng dù bất luận như thế nào thì những con thú nhỏ hay những con thú mang thai nhất thiết phải để lại, tránh đuổi tận giết tuyệt.
Lúc này, Thuận Thiên tay cũng cầm một cây chông vót nhọn bước theo sau nhóm người kia, ánh mắt cũng tập trung dòm chừng xung quanh.
Đoàng!
Chợt một tiếng súng vang lên khiến Thuận Thiên giật nảy mình. Sau một phút định thần, hắn mới lao theo phía sau nhóm săn tiến về phía trước.
Lúc này, trước mặt nhóm săn là một con hoẳng cái đang duỗi bốn chân nằm bất động, lưỡi thè ra như đang ngáp dài chờ chết. Đôi mắt trong veo vẫn mở ra mơ hồ tỏ vẻ ai oán.
Thanh niên áo đỏ tiến lại gần con hoẳng nọ, tay sờ cổ con hoẳng. Sau đó quay ra sau lưng gọi hai người khiêng con hoẳng này về bản.
Cuộc đi săn lúc này dường như đã kết thúc! Nhóm người chuẩn bị quay trở về bản làng.
Thuận Thiên thấy vậy cũng thở ra một hơi, đây là lần đi săn đầu tiên của hắn, tất nhiên cũng không tránh khỏi có chút hồi hộp cùng sợ hãi.
-----o0o-----
/24
|