Thuần Tình Nha Đầu Hỏa Lạt Lạt

Chương 19: Dục hỏa bốc lên

/29


Bị bỏ lại một mình ở văn phòng, tuy rằng Dao Dao không biết vì sao hắn lại đột ngột rời đi, nhưng nắm lấy thời cơ, cô vội vàng trốn.

Buổi chiều, thừa dịp rãnh rỗi cô đến thẳng phòng quản lí.

'Lạch cạch' cô không cẩn thận va vào một cô gái mặc đồng phục, cô vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi."

"Không, không, là tôi nên nói xin lỗi mới phải." - Cô gái trạc hai mươi tuổi, dáng vẻ nhiệt tình cười rộ lên, vội vàng cúi người nhặt tờ giấy Dao Dao đánh rơi: "Ồ, đơn xin nghỉ việc? Cô muốn nghỉ việc sao?"

"Cô biết tôi?" Nhận lại từ tay cô gái, cô hiếu kỳ hỏi.

"Ha ha, tôi tên Bạch Linh, làm cùng bộ phận với cô. Cô khả ái như vậy, từ lúc vô làm đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, đặc biệt là đàn ông a." - Bạch Linh thao thao bất tận, hé miệng nở nụ cười. "Đúng rồi, không phải cô vừa đến làm sao, sao lại muốn nghỉ việc?"

"Bởi vì..."

"Cái gì, Dao Dao, cô bị ăn hiếp? Nếu tôi nhớ không lầm cô là du học sinh Nhật Bản? Có lẽ cô chưa hiểu rõ tập đoàn Berson. 2 năm trước tập đoàn Berson bị tổng giám đốc chúng ta thu mua sau đó liền phát triển vượt bậc, năng lực lãnh đạo của tổng giám đốc không cần nói ai cũng biết, làm sao ông ta có thể để cấp dưới của mình làm hành vi “giao dịch” như thế được, nhất định là cô bị người ta trêu chọc rồi !"

Gặp được sự quan tâm nhiệt tình của Bạch Linh, Dao Dao nhẹ nhàng tâm sự, nhắc đến hành vi 'giao dịch' của bộ phận marketing, Bạch Linh liền không đồng ý, lúc này Dao Dao mới hiểu thì ra tên bại hoại kia âm mưu cùng quản lý Long trêu chọc cô! "Tên chết tiệt khốn kiếp, làm hại mình suýt chút mất việc tiền lương 5000/tháng, hỗn đản! Hỗn đản!"

Bên trong thang máy, Dao Dao tức giận nắm chặt nắm đấm, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ: "Sắp đến giờ tan tầm! Rất tốt! Tên đàn ông chết tiệt kia tốt nhất đừng để mình bắt gặp..."

'Tinh'

Chưa kịp nói xong, thang máy liền dừng ở tầng 41. Hừ, thiên đường có đường hắn không đi, địa ngục không cửa tự xông tới!

Dao Dao lẳng lặng chờ thang máy mở ra. Đúng như dự đoán, chỉ có một mình Ngự Ngạo Thiên bước vào.

Cô chớp mắt một cái, quay đầu lại, giả vờ sốt sắng hỏi: "Anh, bộ phận marketing các anh ngày mai cần bộ phận nào đến phục vụ?"

Hả? Vật nhỏ này chủ động nói chuyện với hắn thật là hiếm thấy. "Nếu như cô muốn, ngày mai ta có thể đặc biệt xếp cô tới phục vụ."

"Tôi mới không muốn đến! Tôi hỏi anh, việc những nhân viên nữ đến phục vụ bộ phận marketing các anh là theo lệnh tổng giám đốc sao?"

"Hả?" Ngự Ngạo Thiên tựa hồ đã nhận ra điều gì đó, bước lên một bước, tà tà cười nói: "Cô hỏi làm gì?"

"Tôi hiếu kỳ mà thôi. Giao dịch xấu xa như thế, tôi không hiểu vì sao tổng giám đốc có thể phê chuẩn." Đáp lời a! Đáp lời a! Thấy hắn thật lâu không trả lời, Dao Dao trong lòng nảy sinh cảm giác bất an.

"A, ha ha ha." Một lúc lâu, Ngự Ngạo Thiên cười gằn vài tiếng.

Cô căng thẳng cắn môi dưới: "Anh, anh cười cái gì? Trả lời tôi đi."

"Trả lời?" Con ngươi thâm thúy lóe qua một vệt âm lãnh, hắn bước lên một bước, đột nhiên kéo tay cô.

"Anh lại muốn làm gì? !"

"Là ta nên hỏi cô... Muốn làm gì mới đúng?" Nụ cười tà nịnh xẹt qua khóe miệng, hắn híp con mắt lạnh, hai tay nhanh chóng ôm cô rà sót trên dưới. Bỗng nhiên, động tác dừng lại ở hông cô...

Nguy rồi! Dao Dao ngắc ngứ như có vật gì nghẹn lại cuống họng.

__________________________________

Hồi 2: Nhân viên thang máy

Mối quan hệ cùng tổng giám đốc

Chương 20: Đối xử thô bạo

"Hừ? Vật nhỏ, ta lừa cô lâu như vậy, cô lại dám bẫy ta?" Vừa nói, Ngự Ngạo Thiên chậm rãi lấy từ hông cô ra một chiếc điện thoại di động đang ở chế độ ghi âm, giơ lên trước mặt cô.

Thôi xong, sức quan sát của người đàn ông này thê nào lại mạnh như vậy? "Bẫy anh? Ai cần bẫy anh chứ! Trả điện thoại lại cho tôi." Dao Dao muốn lấy lại điện thoại, tuy nhiên hắn cao hơn cô quá nhiều, coi như có nhảy lên cũng với không tới.

"Vật nhỏ, không, bây giờ ta phải gọi cô là tiểu hồ ly mới đúng, xem ra ta đã đánh giá thấp cô."

"Đều do anh buộc tôi làm vậy."

"Ồ? Vậy ta hỏi cô, cô định ghi âm xong sẽ giao nó cho ai? Quản lý Long sao?"

"Tôi sẽ không giao cho anh ta, các anh đều là cá mè một lứa." Cho đến bây giờ, đưa ghi âm này cho ai, cô vẫn chưa nghĩ đến, đáy mắt chuyển động: "Tôi muốn đem ghi âm này giao cho tổng giám đốc Berson, tôi không tin, ông ta sẽ không đuổi việc anh!"

A, vậy không phải sẽ quay lại đưa cho hắn sao, cần gì phải làm việc dư thừa như vậy? Ngự Ngạo Thiên chán ghét nhất loại người dùng mưu hại mình! ! !

Đúng lúc này, Dao Dao bất ngờ hé miệng cắn tay hắn!

"Hừ? Còn là một tiểu hồ ly hay cắn người." Dứt lời, hắn hé mắt lạnh, đột nhiên tóm chặt mái tóc dài của cô.

"A! !" Dao Dao đau điếng nhất thời kêu lớn.

"Vật nhỏ, đây là cô tự tìm đến! !"

Nhìn biểu hiện âm lãnh của hắn, cô biết mình nhất định sẽ gặp phiền toái lớn .

Gắng dùng sức vung tay lên...

'Đông' một tiếng, cả người Dao Dao đụng vào vách thang máy. "Hỗn đản, hỗn đản..." Nhanh chóng lau đi nước mắt, cô đột nhiên đứng lên: "Anh quả thực là tên đại hỗn đản thô bạo."

Đúng lúc này, thang máy đi thẳng đến tầng 46. Ngự Ngạo Thiên khẽ nhìn lướt qua, đột nhiên trói người cô lại...

"Anh thả... A! !"

Đôi môi bá đạo nuốt lời cô chưa kịp nói. Lúc này, cửa thang máy vừa vặn mở ra.

Đập vào mắt mọi người là hình ảnh đôi nam nữ đang hôn nhau, phản ứng đầu tiên là sững sờ, nhưng nhìn qua nam chính là ai vẻ mặt bọn họ nhất thời trở nên cực kỳ kinh hoảng.

Ngự... Ngự tổng?

Ngự Ngạo Thiên nhìn họ bằng ánh mắt lạnh lùng âm lãnh, mọi người sợ đến toàn thân không ngừng run rẩy...

"A... A... A!" Dao Dao bị cưỡng hôn không chú ý đến tâm tình hoảng sợ của mọi người, trái lại càng hi vọng, không ngừng hướng ánh mắt cầu cứu mọi người đang đứng bên ngoài thang máy.

Những người kia tảng lơ như không thấy, lúng túng cười cợt: "Không, thật không tiện, đã... Quấy rầy ." Rồi bận bịu, nhanh chóng quay người rời đi.

Không lầm chứ, bọn họ đều là người mù sao, không thấy mình đang bị cưỡng hôn sao? Những người kia càng đi càng xa, cửa thang máy dần dần đóng lại. Dao Dao vô cùng tuyệt vọng.

Cùng lúc đó, Ngự Ngạo Thiên cũng kết thúc nụ hôn bá đạo. Một giây sau, hắn ấn nút đóng cửa thang máy.

"Anh, anh muốn làm gì?" Thời khắc này tâm tình Dao Dao bỗng lặng đi.

Ngự Ngạo Thiên lạnh lẽo cười cợt, chậm rãi áp sát cô: "Chúc mừng vật nhỏ, cô đã... chọc giận ta thành công! !"

Cô không biết người đàn ông này đến cùng nguy hiểm cỡ nào, cũng không biết chọc hắn tức giận sẽ có kết cục bi thảm ra sao, nhưng... Cô biết mình sắp đối diện với điều gì... "Không... Không muốn, van cầu anh... Buông tha tôi..."

/29

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status