"Cái gì? Có vợ ?"
"Trời ạ, chẳng trách ông chú kia nhìn hảo soái như vậy, nguyên lai là đã có vợ. Có người nói, đàn ông có vợ trông vô cùng sức quyến rũ. Đúng rồi, em gái nhỏ, ông chú cùng đi với em rất yêu vợ mình phải không a?"
"..." Ông chú đã có vợ, không phải bọn họ muốn chen chân vào chứ? Đây ruốt cuộc là loại tình huống gì a.
"Bạn cô?" Lúc này, Ngự Ngạo Thiên bưng hai phần đồ ăn đi tới, nhìn đám nữ sinh vây chung quanh, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh Dao Dao.
"Híc, bọn họ là..."
Còn không chờ Dao Dao mở miệng giải thích, đám nữ sinh kia kích động giành lấy câu chuyện: "Chú à, bọn cháu không quen biết cô ấy, có điều bọn cháu thấy cháu gái chú đáng yêu nên muốn kết bạn cùng cô ấy.”
"Hả?" Ông chú? Cháu gái? Ngự Ngạo Thiên rất muốn biết rốt cuộc vật nhỏ này đã nói gì với đám tiểu nha đầu kia? ! Đôi mắt thâm thúy xoay một cái, khóe miệng hắn tự nhiên dâng lên vệt cười khẩy: "Ta cũng cảm thấy cháu gái ta thật đáng yêu đây, vì vậy tối nào ta cũng bị cô ấy làm cho kiệt sức. Đúng không... Bảo bối." Đôi môi bá đạo không hề báo trước đặt lên môi cô.
"A." Con ngươi mở rộng, theo bản năng nhìn về phía đám nữ sinh đối diện kia.
Chỉ thấy, bọn họ như bị điểm huyệt đến hoá đá, một giây sau tất cả mọi người làm vẻ mặt buồn nôn vội vã chạy đi.
"Anh, sao có thể nói như vậy? !" Đẩy Ngự Ngạo Thiên ra, cô bất mãn chất vấn.
"A, vậy tại sao cô nói với bọn họ ta là ông chú của cô?"
"Đó là bởi vì..." Cúi đầu, lặng lẽ kéo qua một phần đồ ăn, cô nhỏ giọng rù rì nói: "Bọn họ là nữ sinh đang đi học a, tuổi vị thành niên chưa hiểu chuyện, chẳng may không biết nhìn phải anh, không phải kết quả sẽ rất thảm sao?” Một giây sau, cô vùi đầu ăn như hùm như sói.
Ngồi bên cạnh, Ngự Ngạo Thiên, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng vật nhỏ này hình tượng hắn cầm thú cỡ nào? Cô thật sự cho rằng hắn là loại người vừa nhìn thấy phụ nữ đã có ý đồ xấu xa sao?
Ăn xong, bọn họ bắt đầu đi dạo chợ đêm huyên náo, khi đi ngang qua một quầy bán kẹo bông gòn đường thì Dao Dao đột nhiên dừng bước.
"Muốn ăn?"
"Hừm, ân." Cô kích động gật gật đầu.
"Ông chủ, cho ta một cây." Cầm lấy cây kẹo bông màu hồng phấn, hắn đưa cho Dao Dao. Cô như bé gái hưng phấn nở nụ cười.
Rõ ràng trong nhà có nhiều hàng hiệu như vậy, cô không thèm nhìn một cái; chỉ một cây kẹo đường lại đem cô bay tận trời xanh, hay đây chính là bé gái hồn nhiên đi.
"Muốn ăn sao?" Vô thức bước đến bờ sông nhỏ trong chợ đêm, Dao Dao tìm một ghế đá ngồi xuống, đắc ý hướng trước mặt Ngự Ngạo Thiên quơ quơ kẹo đường trong tay.
"A, mình cô ăn đi." Nếu như hắn vẫn là tiểu tử ngây ngô vắt mũi chưa sạch đúng là nên thử một miếng a, bây giờ đã lớn như vậy, cảm giác nếm kẹo đường và cảm giác mình là tiểu tử ngốc dường như giống nhau.
Dao Dao chuyển tầm mắt, đột nhiên cầm lấy kẹo đường rướn người lên đưa vào miệng Ngự Ngạo Thiên: "Hì hì, ngọt không?"
Đối mặt với hành động bất thình lình của cô, Ngự Ngạo Thiên khẽ liếm khóe môi, nhìn Dao Dao ánh mắt dâng lên ý cười: "Hừm, rất ngọt."
"Khà khà." Cô cười ha ha đến phát ngốc, 'ưm' lại cắn một ngụm lớn kẹo đường, kẹo đường dây dưa dính hai mép miệng tèm lem.
"Ai, cô đúng là một con mèo ham ăn." Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, một giây sau kéo người cô lại, môi chậm rãi rơi xuống đôi môi thơm lừng kẹo bông.
"A." Cảm giác được hắn không ngừng liếm láp môi lưỡi mình, cô ngượng ngùng nhìn người đi đường: "A, a" không ngừng chống cự lại, nhưng mà...
Khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một đám người cách đó không xa đang tiến đến gần thì Dao Dao sầm mặt lại: "A! ! A! !" Giãy dụa càng mạnh.
Ngự Ngạo Thiên tựa hồ cảm thấy không đúng, chậm rãi thả tay đang ôm cô ra.
"Ngự... Ngự Ngạo Thiên, nhanh, chạy mau! ! !" Lóe nhìn về phía những bóng đen một lần nữa.
Ngự Ngạo Thiên cũng hướng về tầm nhìn của cô, chỉ thấy mười mấy tên mặc áo đen, tay cầm dao bầu không ngừng chạy về phía họ.
Cũng chẳng biết vì sao, Dao Dao luôn cảm thấy những người này tới chém Ngự Ngạo Thiên.
"Cô đi trước đi." Thần sắc Ngự Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không được! Phải đi cùng đi!" Cô không kịp nhớ trong tay đang cầm que kẹo, vứt xuống đất, nhanh chóng nhảy xuống ghế đá, đột nhiên nắm lấy tay Ngự Ngạo Thiên: "Đi a! ! !"
Vẻ mặt căng thẳng, tay nhỏ lạnh lẽo run rẩy, biểu hiện của cô chứng tỏ nỗi hoảng sợ trong lòng vô cùng lớn. Ở tình huống như vậy cô không những không bỏ mặc Ngự Ngạo Thiên lại chạy tháo thân, trái lại anh có gan không đi, tôi cũng không đi.
A... Trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, vật nhỏ này vẫn không học được cách sinh tồn sống sót trong xã hội này hay sao? Bất quá lần này, lưu lại trong lòng hắn là những cảm giác không tên ấm áp.
Đám người cầm dao bầu kia càng ngày tốc độ càng nhanh, khoảng cách càng gần, Ngự Ngạo Thiên đem cô chôn vào ngực mình.
"Ngự Ngạo Thiên, anh?"
"Vật nhỏ, nhắm mắt lại, sau đó ôm chặt ta!"
Ánh mắt ác liệt lóe lên mệnh lệnh không thể phản đối, Dao Dao chỉ dựa theo sự phân phó, hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu nhanh chóng dựa trên bờ vai rắn chắc.
Cuối cùng, đám tay chân kia đã đứng trước mặt bọn họ. Không nói lời nào, một tên cầm dao trong tay đột nhiên hướng về Ngự Ngạo Thiên bổ tới.
Hắn chỉ là ung dung tránh một cái, dao trong tay tên kia rơi vào tay Ngự Ngạo Thiên. Một giây sau, hắn vung tay lên hạ xuống, tên kia liền ngã xuống trong vũng máu.
“Tốc độ quá nhanh. Không phải Long Kỳ đánh nhau giỏi nhất Ngự Long xã sao? Sao ngay cả Ngự Ngạo Thiên cũng… vậy..." Những tên còn lại hoàn toàn bị Ngự Ngạo Thiên áp đảo.
Bọn họ vốn tưởng rằng Ngự Ngạo Thiên vướng người bên cạnh rất khó hạ thủ, không nghĩ tới... khi hắn ôm một người trong tay thân thủ vẫn nhạy bén như cũ?
Còn không chờ phản ứng lại, con mắt tà lạnh Ngự Ngạo Thiên lóe lên một vệt đẹp đẽ, lại có người ngã xuống. "A, con trai của Triệu Chí Thành sai đám người các ngươi tới giết ta? Không khỏi tức giận a."
Một lời thẳng thắn như, bọn họ đích thị là sát thủ được con trai của chủ tịch tập đoàn Ogilvy vì cái chết của cha cách đây không lâu phái đến ám sát Ngự Ngạo Thiên.
"Ngự lão đại, chúng ta biết ngài là người làm ăn hai giới, nhưng chúng ta sống nhờ vào tiền người khác thuê, phải thay người khác trả thù chém giết. Đắc tội rồi!" Dứt lời, đám kia tay chân lần thứ hai ùa lên.
"A." Ngự Ngạo Thiên khinh bỉ nở nụ cười, không dùng nhiều công phu, đám người vơi đi một nửa! Vẻ mặt hắn tựa như đang đùa, trước sau vẫn duy trì một vệt cười tà mị.
"Đại ca, làm sao bây giờ? Ngự Ngạo Thiên còn lợi hại hơn tin đồn rất nhiều." Đám hung thần còn sống sót đã mệt đến thở hổn hển.
"Ta sẽ công kích con bé trong ngực hắn, còn lại chuẩn bị thời cơ xuất thủ!" Một tên trong đám nhỏ giọng phân phó xong, hắn hướng Dao Dao vung dao đâm tới...
"Trời ạ, chẳng trách ông chú kia nhìn hảo soái như vậy, nguyên lai là đã có vợ. Có người nói, đàn ông có vợ trông vô cùng sức quyến rũ. Đúng rồi, em gái nhỏ, ông chú cùng đi với em rất yêu vợ mình phải không a?"
"..." Ông chú đã có vợ, không phải bọn họ muốn chen chân vào chứ? Đây ruốt cuộc là loại tình huống gì a.
"Bạn cô?" Lúc này, Ngự Ngạo Thiên bưng hai phần đồ ăn đi tới, nhìn đám nữ sinh vây chung quanh, hắn không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống bên cạnh Dao Dao.
"Híc, bọn họ là..."
Còn không chờ Dao Dao mở miệng giải thích, đám nữ sinh kia kích động giành lấy câu chuyện: "Chú à, bọn cháu không quen biết cô ấy, có điều bọn cháu thấy cháu gái chú đáng yêu nên muốn kết bạn cùng cô ấy.”
"Hả?" Ông chú? Cháu gái? Ngự Ngạo Thiên rất muốn biết rốt cuộc vật nhỏ này đã nói gì với đám tiểu nha đầu kia? ! Đôi mắt thâm thúy xoay một cái, khóe miệng hắn tự nhiên dâng lên vệt cười khẩy: "Ta cũng cảm thấy cháu gái ta thật đáng yêu đây, vì vậy tối nào ta cũng bị cô ấy làm cho kiệt sức. Đúng không... Bảo bối." Đôi môi bá đạo không hề báo trước đặt lên môi cô.
"A." Con ngươi mở rộng, theo bản năng nhìn về phía đám nữ sinh đối diện kia.
Chỉ thấy, bọn họ như bị điểm huyệt đến hoá đá, một giây sau tất cả mọi người làm vẻ mặt buồn nôn vội vã chạy đi.
"Anh, sao có thể nói như vậy? !" Đẩy Ngự Ngạo Thiên ra, cô bất mãn chất vấn.
"A, vậy tại sao cô nói với bọn họ ta là ông chú của cô?"
"Đó là bởi vì..." Cúi đầu, lặng lẽ kéo qua một phần đồ ăn, cô nhỏ giọng rù rì nói: "Bọn họ là nữ sinh đang đi học a, tuổi vị thành niên chưa hiểu chuyện, chẳng may không biết nhìn phải anh, không phải kết quả sẽ rất thảm sao?” Một giây sau, cô vùi đầu ăn như hùm như sói.
Ngồi bên cạnh, Ngự Ngạo Thiên, hắn thật sự rất muốn biết rốt cuộc trong lòng vật nhỏ này hình tượng hắn cầm thú cỡ nào? Cô thật sự cho rằng hắn là loại người vừa nhìn thấy phụ nữ đã có ý đồ xấu xa sao?
Ăn xong, bọn họ bắt đầu đi dạo chợ đêm huyên náo, khi đi ngang qua một quầy bán kẹo bông gòn đường thì Dao Dao đột nhiên dừng bước.
"Muốn ăn?"
"Hừm, ân." Cô kích động gật gật đầu.
"Ông chủ, cho ta một cây." Cầm lấy cây kẹo bông màu hồng phấn, hắn đưa cho Dao Dao. Cô như bé gái hưng phấn nở nụ cười.
Rõ ràng trong nhà có nhiều hàng hiệu như vậy, cô không thèm nhìn một cái; chỉ một cây kẹo đường lại đem cô bay tận trời xanh, hay đây chính là bé gái hồn nhiên đi.
"Muốn ăn sao?" Vô thức bước đến bờ sông nhỏ trong chợ đêm, Dao Dao tìm một ghế đá ngồi xuống, đắc ý hướng trước mặt Ngự Ngạo Thiên quơ quơ kẹo đường trong tay.
"A, mình cô ăn đi." Nếu như hắn vẫn là tiểu tử ngây ngô vắt mũi chưa sạch đúng là nên thử một miếng a, bây giờ đã lớn như vậy, cảm giác nếm kẹo đường và cảm giác mình là tiểu tử ngốc dường như giống nhau.
Dao Dao chuyển tầm mắt, đột nhiên cầm lấy kẹo đường rướn người lên đưa vào miệng Ngự Ngạo Thiên: "Hì hì, ngọt không?"
Đối mặt với hành động bất thình lình của cô, Ngự Ngạo Thiên khẽ liếm khóe môi, nhìn Dao Dao ánh mắt dâng lên ý cười: "Hừm, rất ngọt."
"Khà khà." Cô cười ha ha đến phát ngốc, 'ưm' lại cắn một ngụm lớn kẹo đường, kẹo đường dây dưa dính hai mép miệng tèm lem.
"Ai, cô đúng là một con mèo ham ăn." Ngự Ngạo Thiên bất đắc dĩ nở nụ cười, một giây sau kéo người cô lại, môi chậm rãi rơi xuống đôi môi thơm lừng kẹo bông.
"A." Cảm giác được hắn không ngừng liếm láp môi lưỡi mình, cô ngượng ngùng nhìn người đi đường: "A, a" không ngừng chống cự lại, nhưng mà...
Khi ánh mắt vô tình nhìn thấy một đám người cách đó không xa đang tiến đến gần thì Dao Dao sầm mặt lại: "A! ! A! !" Giãy dụa càng mạnh.
Ngự Ngạo Thiên tựa hồ cảm thấy không đúng, chậm rãi thả tay đang ôm cô ra.
"Ngự... Ngự Ngạo Thiên, nhanh, chạy mau! ! !" Lóe nhìn về phía những bóng đen một lần nữa.
Ngự Ngạo Thiên cũng hướng về tầm nhìn của cô, chỉ thấy mười mấy tên mặc áo đen, tay cầm dao bầu không ngừng chạy về phía họ.
Cũng chẳng biết vì sao, Dao Dao luôn cảm thấy những người này tới chém Ngự Ngạo Thiên.
"Cô đi trước đi." Thần sắc Ngự Ngạo Thiên vẫn bình tĩnh như cũ.
"Không được! Phải đi cùng đi!" Cô không kịp nhớ trong tay đang cầm que kẹo, vứt xuống đất, nhanh chóng nhảy xuống ghế đá, đột nhiên nắm lấy tay Ngự Ngạo Thiên: "Đi a! ! !"
Vẻ mặt căng thẳng, tay nhỏ lạnh lẽo run rẩy, biểu hiện của cô chứng tỏ nỗi hoảng sợ trong lòng vô cùng lớn. Ở tình huống như vậy cô không những không bỏ mặc Ngự Ngạo Thiên lại chạy tháo thân, trái lại anh có gan không đi, tôi cũng không đi.
A... Trải qua nhiều chuyện phức tạp như vậy, vật nhỏ này vẫn không học được cách sinh tồn sống sót trong xã hội này hay sao? Bất quá lần này, lưu lại trong lòng hắn là những cảm giác không tên ấm áp.
Đám người cầm dao bầu kia càng ngày tốc độ càng nhanh, khoảng cách càng gần, Ngự Ngạo Thiên đem cô chôn vào ngực mình.
"Ngự Ngạo Thiên, anh?"
"Vật nhỏ, nhắm mắt lại, sau đó ôm chặt ta!"
Ánh mắt ác liệt lóe lên mệnh lệnh không thể phản đối, Dao Dao chỉ dựa theo sự phân phó, hai tay ôm chặt cổ hắn, đầu nhanh chóng dựa trên bờ vai rắn chắc.
Cuối cùng, đám tay chân kia đã đứng trước mặt bọn họ. Không nói lời nào, một tên cầm dao trong tay đột nhiên hướng về Ngự Ngạo Thiên bổ tới.
Hắn chỉ là ung dung tránh một cái, dao trong tay tên kia rơi vào tay Ngự Ngạo Thiên. Một giây sau, hắn vung tay lên hạ xuống, tên kia liền ngã xuống trong vũng máu.
“Tốc độ quá nhanh. Không phải Long Kỳ đánh nhau giỏi nhất Ngự Long xã sao? Sao ngay cả Ngự Ngạo Thiên cũng… vậy..." Những tên còn lại hoàn toàn bị Ngự Ngạo Thiên áp đảo.
Bọn họ vốn tưởng rằng Ngự Ngạo Thiên vướng người bên cạnh rất khó hạ thủ, không nghĩ tới... khi hắn ôm một người trong tay thân thủ vẫn nhạy bén như cũ?
Còn không chờ phản ứng lại, con mắt tà lạnh Ngự Ngạo Thiên lóe lên một vệt đẹp đẽ, lại có người ngã xuống. "A, con trai của Triệu Chí Thành sai đám người các ngươi tới giết ta? Không khỏi tức giận a."
Một lời thẳng thắn như, bọn họ đích thị là sát thủ được con trai của chủ tịch tập đoàn Ogilvy vì cái chết của cha cách đây không lâu phái đến ám sát Ngự Ngạo Thiên.
"Ngự lão đại, chúng ta biết ngài là người làm ăn hai giới, nhưng chúng ta sống nhờ vào tiền người khác thuê, phải thay người khác trả thù chém giết. Đắc tội rồi!" Dứt lời, đám kia tay chân lần thứ hai ùa lên.
"A." Ngự Ngạo Thiên khinh bỉ nở nụ cười, không dùng nhiều công phu, đám người vơi đi một nửa! Vẻ mặt hắn tựa như đang đùa, trước sau vẫn duy trì một vệt cười tà mị.
"Đại ca, làm sao bây giờ? Ngự Ngạo Thiên còn lợi hại hơn tin đồn rất nhiều." Đám hung thần còn sống sót đã mệt đến thở hổn hển.
"Ta sẽ công kích con bé trong ngực hắn, còn lại chuẩn bị thời cơ xuất thủ!" Một tên trong đám nhỏ giọng phân phó xong, hắn hướng Dao Dao vung dao đâm tới...
/29
|