Evanson nhìn theo hướng tay chỉ của Agatha, thấy bên đó là một cái giá đặt những món đồ được chế tác tinh xảo, một thứ như thế này thì chỉ có những loài thích hưởng thụ như Shivarra và Eredar thì mới hay dùng đến, còn các Demon khác thì đều vứt đồ đạc bừa bãi sang một bên.
Trên giá có bao nhiêu là món trang sức bằng vàng như vòng tay, hoa tai, dây chuyền… Số lượng không nhiều, có lẽ chỉ khoảng sáu bảy món nhưng do vóc dáng to lớn của Agatha nên mấy món trang sức này món nào cũng khổng lồ, nếu tính ra thì mỗi món phải có giá trị bằng mười lăm mười sáu món trang sức bình thường.
Evanson bước đến cầm một cái vòng tay lên quan sát. Anh thầm nghĩ, xem ra Agatha tưởng mình đến đây để đổi vàng rồi nhưng mà đổi lấy vài món cũng được, dù sao hiện giờ trong tay cũng đang có rất nhiều Pha Lê Linh Hồn, vả lại lát nữa còn phải nhờ cô ta giúp đỡ, thế nên cũng nên quan tâm việc buôn bán của người ta một chút.
“Sao hả? Ngươi thích món nào?” Agatha hỏi bằng bộ dạng lười nhác.
Trước đây, tuy mục đích chính Evanson đến đây là để mua vàng nhưng mỗi lần mua lại chẳng nhiều, bởi vì trước đây anh không có nhiều linh hồn nên không đổi được bao nhiêu vàng cả. Nhưng đợt này thì Evanson lại vừa mới kiếm được một khoản.
“À, cái đống đồ kia là gì thế?” Đúng lúc Evanson đang chuẩn bị chơi lớn, định lấy túi ra hốt hết số vàng ở đây thì đột nhiên phát hiện bên cạnh cái giá đồ là một đống đồ… cũ nát.
Quả thực là rất cũ nát, nào là đao gãy kiếm gãy, sách vở rách bươm, pháp trượng gãy đôi, còn có một cái rìu mất lưỡi nữa.
“Các món đồ thu hoạch trước đây, ta đang chuẩn bị vứt đi đây.” Agatha nói nhưng giọng điệu lần này lại mang một chút oán trách.
“Mấy thứ này thì có giá trị thu hoạch gì chứ?” Evanson tò mò hỏi, chẳng lẽ cô nàng Shivarra này muốn chuyển sang làm khảo cổ sao? Thế thì mình nên nể tình có quen biết với cô ta mà khuyên cô ta nên nghĩ sáng suốt một chút, lẽ nào không biết làm khảo cổ thì cả đời sẽ khổ sao?
“Hừ.” Agatha lạnh lùng hừ một tiếng, giờ thì ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ oán trách, cô ta nhìn Evanson rồi nói: “Tất cả đều là lỗi của ngươi hết!”
“Tôi sao?” Evanson kinh ngạc, thầm nghĩ hai chúng ta đúng là thân thiết đấy, nhưng cô cũng không nên việc gì cũng đổ lên đầu tôi như thế. Cô đi làm khảo cổ nhặt về một đống đồ cũ nát thì liên quan gì đến tôi? Không phải cô định tống tiền tôi đấy chứ?
Agatha thấy Evanson bộ dạng cẩn trọng như đang sợ bị chơi xỏ thì tức giận quát lên: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”
“Hả? Nơi này… chính là Dreadscar Rift.” Evanson cẩn thận sắp xếp từ ngữ, chỉ sợ trong lời nói của Agatha có cái bẫy gì đó, không khéo sẽ bị cô ta lừa ngay: “Nếu cụ thể hơn thì chính là phòng của cô, có vấn đề gì không?”
Cô đừng có nói đây là khuê phòng của cô, tôi vào rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô nhé, Shivarra không hợp với trò ấy đâu.
“Đúng, nơi này chính là Dreadscar Rift.” Agatha đột nhiên thẫn thờ nói: “Mới cách đây không lâu, đây còn là tiền tuyến của Quân Đoàn, Quân Đoàn xem nơi này là cứ điểm cuối cùng để phát động tấn công lên các thế giới khác.”
Agatha nhớ lại ngày xưa thì gương mặt đầy vẻ hoài niệm: “Lúc ấy nơi này náo nhiệt bao nhiêu, vô số Ác Ma từ nơi này xâm nhập vào các thế giới khác, còn các Warlock trung thành với Quân Đoàn từ thế giới khác cũng mang rất nhiều linh hồn đến đây giao dịch.”
“Tiếc là, khoảng thời gian đẹp đẽ ấy thật sự trôi qua quá nhanh.” Agatha lại chuyển sang giọng ai oán: “Con đường của Quân Đoàn không thể bị ngăn trở, những thế giới lân cận với Dreadscar Rift liên tục bị chinh phục, thế nên nơi này dần trở nên không còn quan trọng nữa. Quân Đoàn ngày càng tiến lên thì những tiền tuyến trước kia đều dần trở thành hậu phương, rồi dần dần biến thành nơi không ai quan tâm nữa. Ta dám cá là những người lãnh đạo trong Quân Đoàn đều không còn nhớ đến nơi đây nữa rồi.”
Đúng thế, tôi chính vì biết điều này nên mới đến đây mà, Evanson thầm nghĩ. “Phải, chuyện này đúng là không hay, nhưng mà, Dreadscar Rift hiện giờ thành ra như thế này thì có liên quan gì đến tôi? Việc nơi này từ tiền tuyến biến thành hậu phương ít nhất cũng đã xảy ra cách đây mấy chục ngàn năm rồi mà.”
“Đúng là không liên quan.” Agatha nói.
Evanson bĩu môi, không liên quan thì nói với tôi làm quái gì, cố tình muốn chọc tôi đúng không?
“Nhưng mà…” Agatha lại đổi giọng: “Việc tiếp theo đây thì có đấy.”
“Do Dreadscar Rift từ tiền tuyến biến thành hậu phương, nên những Ác Ma như chúng ta đây canh giữ nơi này giờ không thể xâm lược các thế giới khác để thu linh hồn nữa, mà do nơi này đã bị người ta lãng quên nên cũng chẳng có Warlock nào đến giao dịch nữa.”
Evanson hiểu rõ điều này, cũng giống như cửa tiệm của anh đặt ở vị trí không tốt nên chả buôn bán được gì cả.
Agatha nói tiếp: “Ngươi có thể xem là Warlock duy nhất đến đây trong suốt mười ngàn năm qua.”
“Đúng là rất vinh hạnh.” Evanson nói, tôi chính là khách hàng duy nhất của cô, cô không cảm ơn tôi thì thôi, sao lại còn oán trách tôi nữa?
“Ai mà ngờ…” Agatha cau mày, giọng nói như có mang một ngọn lửa giận: “Ngươi lại là một tên quái thai thế này, bà đây năm xưa khi phát hiện ra ngươi còn tưởng sau mười ngàn năm cuối cùng cũng bắt được một con dê béo, nên đã vội vàng thu thập bao nhiêu là thứ, chờ ngươi đến trao đổi, ai ngờ ngươi lại chỉ đến đổi vàng, thế nên mấy món mà ta thu thập trước đó đều phải vứt đi hết ngươi có biết không?”
Khi nói ra câu cuối cùng thì Agatha gào lên, Evanson phải bịt tai rồi lùi lại mấy bước, sau đó mới hiểu, thì ra là do nhà kinh doanh nhập sai hàng, dẫn đến việc sản phẩm không có nơi tiêu thụ, cuối cùng đành phải tiêu hủy hết.
“Khiến cô hiểu lầm như thế, tôi thật sự xin lỗi.” Evanson ngại ngùng xin lỗi. “A, không đúng, cô nói mấy thứ này là năm xưa cô đã chuẩn bị để bán cho tôi sao? Sao tôi lúc ấy lại ngốc như thế chứ?”
Agatha nhìn Evanson bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc rồi lắc đầu nói: “Không biết thầy của ngươi có phải là thiểu năng hay không mà khiến cho ngươi đến ngay cả việc này cũng không biết.”
Xin lỗi, thầy của tôi không phải thiểu năng, mà là một quyển sách. “Mấy thứ này… có gì đặc biệt không?”
Evanson cảm thấy Agatha sau mười ngàn năm mới phát hiện ra một Warlock thì liền đi chuẩn bị ngay những thứ này, thế thì chúng nhất định phải có gì đó đặc biệt, đồng thời cũng phải có ích cho Warlock.
“Môi giới đấy.” Agatha giải thích: “Mấy thứ này sẽ là môi giới để giúp ngươi triệu hồi Ác Ma, cái tên ngốc này!”
Thì ra là thế. Nhờ Agatha nhắc nhở nên Evanson mới hiểu ra.
Trên quyển sách của anh cũng từng nhắc đến các môi giới giúp triệu hồi Demon, nhưng trước nay anh chưa từng dùng, cũng không quan tâm mấy.
Về lí thuyết thì chỉ cần triệu hồi Demon từ Nether ra thì đều cần có môi giới tương ứng, mà những môi giới này không hề dễ tìm, Demon càng mạnh thì môi giới cần dùng càng khó tìm.
Tuy nhiên, nhờ sự cố gắng của biết bao nhiêu Warlock mà cuối cùng cũng phát minh ra được một phương pháp dùng pháp lực để mô phỏng môi giới rồi tiến hành triệu hồi, như thế sẽ giúp giảm rất nhiều áp lực lên các Warlock mới.
Nhưng phép thuật này chỉ có thể triệu hồi ra các Demon thông thường của Warlock như Imp, Voidwalker, Succubus hay Hellhound, nếu Warlock nào giỏi thuật Demonic Lore (Học Thức Ác Ma) thì có thể triệu hồi được cả Demon Guard.
Còn nếu muốn triệu hồi ra những Demon mạnh hơn thì phải cần đến môi giới thật sự đặc biệt.
Trên giá có bao nhiêu là món trang sức bằng vàng như vòng tay, hoa tai, dây chuyền… Số lượng không nhiều, có lẽ chỉ khoảng sáu bảy món nhưng do vóc dáng to lớn của Agatha nên mấy món trang sức này món nào cũng khổng lồ, nếu tính ra thì mỗi món phải có giá trị bằng mười lăm mười sáu món trang sức bình thường.
Evanson bước đến cầm một cái vòng tay lên quan sát. Anh thầm nghĩ, xem ra Agatha tưởng mình đến đây để đổi vàng rồi nhưng mà đổi lấy vài món cũng được, dù sao hiện giờ trong tay cũng đang có rất nhiều Pha Lê Linh Hồn, vả lại lát nữa còn phải nhờ cô ta giúp đỡ, thế nên cũng nên quan tâm việc buôn bán của người ta một chút.
“Sao hả? Ngươi thích món nào?” Agatha hỏi bằng bộ dạng lười nhác.
Trước đây, tuy mục đích chính Evanson đến đây là để mua vàng nhưng mỗi lần mua lại chẳng nhiều, bởi vì trước đây anh không có nhiều linh hồn nên không đổi được bao nhiêu vàng cả. Nhưng đợt này thì Evanson lại vừa mới kiếm được một khoản.
“À, cái đống đồ kia là gì thế?” Đúng lúc Evanson đang chuẩn bị chơi lớn, định lấy túi ra hốt hết số vàng ở đây thì đột nhiên phát hiện bên cạnh cái giá đồ là một đống đồ… cũ nát.
Quả thực là rất cũ nát, nào là đao gãy kiếm gãy, sách vở rách bươm, pháp trượng gãy đôi, còn có một cái rìu mất lưỡi nữa.
“Các món đồ thu hoạch trước đây, ta đang chuẩn bị vứt đi đây.” Agatha nói nhưng giọng điệu lần này lại mang một chút oán trách.
“Mấy thứ này thì có giá trị thu hoạch gì chứ?” Evanson tò mò hỏi, chẳng lẽ cô nàng Shivarra này muốn chuyển sang làm khảo cổ sao? Thế thì mình nên nể tình có quen biết với cô ta mà khuyên cô ta nên nghĩ sáng suốt một chút, lẽ nào không biết làm khảo cổ thì cả đời sẽ khổ sao?
“Hừ.” Agatha lạnh lùng hừ một tiếng, giờ thì ngay cả ánh mắt cũng mang vẻ oán trách, cô ta nhìn Evanson rồi nói: “Tất cả đều là lỗi của ngươi hết!”
“Tôi sao?” Evanson kinh ngạc, thầm nghĩ hai chúng ta đúng là thân thiết đấy, nhưng cô cũng không nên việc gì cũng đổ lên đầu tôi như thế. Cô đi làm khảo cổ nhặt về một đống đồ cũ nát thì liên quan gì đến tôi? Không phải cô định tống tiền tôi đấy chứ?
Agatha thấy Evanson bộ dạng cẩn trọng như đang sợ bị chơi xỏ thì tức giận quát lên: “Ngươi có biết nơi này là nơi nào không?”
“Hả? Nơi này… chính là Dreadscar Rift.” Evanson cẩn thận sắp xếp từ ngữ, chỉ sợ trong lời nói của Agatha có cái bẫy gì đó, không khéo sẽ bị cô ta lừa ngay: “Nếu cụ thể hơn thì chính là phòng của cô, có vấn đề gì không?”
Cô đừng có nói đây là khuê phòng của cô, tôi vào rồi thì phải chịu trách nhiệm với cô nhé, Shivarra không hợp với trò ấy đâu.
“Đúng, nơi này chính là Dreadscar Rift.” Agatha đột nhiên thẫn thờ nói: “Mới cách đây không lâu, đây còn là tiền tuyến của Quân Đoàn, Quân Đoàn xem nơi này là cứ điểm cuối cùng để phát động tấn công lên các thế giới khác.”
Agatha nhớ lại ngày xưa thì gương mặt đầy vẻ hoài niệm: “Lúc ấy nơi này náo nhiệt bao nhiêu, vô số Ác Ma từ nơi này xâm nhập vào các thế giới khác, còn các Warlock trung thành với Quân Đoàn từ thế giới khác cũng mang rất nhiều linh hồn đến đây giao dịch.”
“Tiếc là, khoảng thời gian đẹp đẽ ấy thật sự trôi qua quá nhanh.” Agatha lại chuyển sang giọng ai oán: “Con đường của Quân Đoàn không thể bị ngăn trở, những thế giới lân cận với Dreadscar Rift liên tục bị chinh phục, thế nên nơi này dần trở nên không còn quan trọng nữa. Quân Đoàn ngày càng tiến lên thì những tiền tuyến trước kia đều dần trở thành hậu phương, rồi dần dần biến thành nơi không ai quan tâm nữa. Ta dám cá là những người lãnh đạo trong Quân Đoàn đều không còn nhớ đến nơi đây nữa rồi.”
Đúng thế, tôi chính vì biết điều này nên mới đến đây mà, Evanson thầm nghĩ. “Phải, chuyện này đúng là không hay, nhưng mà, Dreadscar Rift hiện giờ thành ra như thế này thì có liên quan gì đến tôi? Việc nơi này từ tiền tuyến biến thành hậu phương ít nhất cũng đã xảy ra cách đây mấy chục ngàn năm rồi mà.”
“Đúng là không liên quan.” Agatha nói.
Evanson bĩu môi, không liên quan thì nói với tôi làm quái gì, cố tình muốn chọc tôi đúng không?
“Nhưng mà…” Agatha lại đổi giọng: “Việc tiếp theo đây thì có đấy.”
“Do Dreadscar Rift từ tiền tuyến biến thành hậu phương, nên những Ác Ma như chúng ta đây canh giữ nơi này giờ không thể xâm lược các thế giới khác để thu linh hồn nữa, mà do nơi này đã bị người ta lãng quên nên cũng chẳng có Warlock nào đến giao dịch nữa.”
Evanson hiểu rõ điều này, cũng giống như cửa tiệm của anh đặt ở vị trí không tốt nên chả buôn bán được gì cả.
Agatha nói tiếp: “Ngươi có thể xem là Warlock duy nhất đến đây trong suốt mười ngàn năm qua.”
“Đúng là rất vinh hạnh.” Evanson nói, tôi chính là khách hàng duy nhất của cô, cô không cảm ơn tôi thì thôi, sao lại còn oán trách tôi nữa?
“Ai mà ngờ…” Agatha cau mày, giọng nói như có mang một ngọn lửa giận: “Ngươi lại là một tên quái thai thế này, bà đây năm xưa khi phát hiện ra ngươi còn tưởng sau mười ngàn năm cuối cùng cũng bắt được một con dê béo, nên đã vội vàng thu thập bao nhiêu là thứ, chờ ngươi đến trao đổi, ai ngờ ngươi lại chỉ đến đổi vàng, thế nên mấy món mà ta thu thập trước đó đều phải vứt đi hết ngươi có biết không?”
Khi nói ra câu cuối cùng thì Agatha gào lên, Evanson phải bịt tai rồi lùi lại mấy bước, sau đó mới hiểu, thì ra là do nhà kinh doanh nhập sai hàng, dẫn đến việc sản phẩm không có nơi tiêu thụ, cuối cùng đành phải tiêu hủy hết.
“Khiến cô hiểu lầm như thế, tôi thật sự xin lỗi.” Evanson ngại ngùng xin lỗi. “A, không đúng, cô nói mấy thứ này là năm xưa cô đã chuẩn bị để bán cho tôi sao? Sao tôi lúc ấy lại ngốc như thế chứ?”
Agatha nhìn Evanson bằng ánh mắt như đang nhìn một tên ngốc rồi lắc đầu nói: “Không biết thầy của ngươi có phải là thiểu năng hay không mà khiến cho ngươi đến ngay cả việc này cũng không biết.”
Xin lỗi, thầy của tôi không phải thiểu năng, mà là một quyển sách. “Mấy thứ này… có gì đặc biệt không?”
Evanson cảm thấy Agatha sau mười ngàn năm mới phát hiện ra một Warlock thì liền đi chuẩn bị ngay những thứ này, thế thì chúng nhất định phải có gì đó đặc biệt, đồng thời cũng phải có ích cho Warlock.
“Môi giới đấy.” Agatha giải thích: “Mấy thứ này sẽ là môi giới để giúp ngươi triệu hồi Ác Ma, cái tên ngốc này!”
Thì ra là thế. Nhờ Agatha nhắc nhở nên Evanson mới hiểu ra.
Trên quyển sách của anh cũng từng nhắc đến các môi giới giúp triệu hồi Demon, nhưng trước nay anh chưa từng dùng, cũng không quan tâm mấy.
Về lí thuyết thì chỉ cần triệu hồi Demon từ Nether ra thì đều cần có môi giới tương ứng, mà những môi giới này không hề dễ tìm, Demon càng mạnh thì môi giới cần dùng càng khó tìm.
Tuy nhiên, nhờ sự cố gắng của biết bao nhiêu Warlock mà cuối cùng cũng phát minh ra được một phương pháp dùng pháp lực để mô phỏng môi giới rồi tiến hành triệu hồi, như thế sẽ giúp giảm rất nhiều áp lực lên các Warlock mới.
Nhưng phép thuật này chỉ có thể triệu hồi ra các Demon thông thường của Warlock như Imp, Voidwalker, Succubus hay Hellhound, nếu Warlock nào giỏi thuật Demonic Lore (Học Thức Ác Ma) thì có thể triệu hồi được cả Demon Guard.
Còn nếu muốn triệu hồi ra những Demon mạnh hơn thì phải cần đến môi giới thật sự đặc biệt.
/381
|