Trong suốt buổi nói chuyện sau đó, Evanson liên tục phản đối việc Nick Fury bắt mình phải làm thêm việc mà không trả lương tăng ca, thậm chí còn nói sẽ nhờ pháp luật can thiệp để đòi lại quyền lợi chính đáng cho mình.
Nhưng tiếc rằng Nick Fury lại là một ông chủ hắc ám, bảo rằng cậu làm việc cho ai thì đi mà tìm người ấy đòi lương.
Hết cách rồi, công việc cố vấn sức khỏe này của Evanson thật sự là nhận được từ Tony, với điều kiện là Evanson phải vứt hết số cổ phiếu của Công Nghiệp Hammer. Đây chỉ là một hành động trút giận hết sức trẻ con của Tony nhưng vì nhìn thấy mức lương năm con số mà Evanson đã lập tức đồng ý ngay, tuy nhiên hiện giờ anh vẫn chưa vứt bỏ số cổ phiếu ấy mà vẫn muốn giữ lại thêm một khoảng thời gian.
Dù gì cũng chỉ là hứa miệng thôi chứ chẳng hề kí một hợp đồng nào cả, thế nên ai lại từ chối tiền chứ? Đợi qua một khoảng thời gian nữa thì số cổ phiếu ấy sẽ lại tăng giá thêm lần nữa, đến lúc ấy có bán đi cũng chưa muộn.
Thế là Evanson đành phải nhượng bộ hệt như tá điền không đòi được lúa từ địa chủ.
“Khoan đã.” Khi Evanson đang đứng chờ thang máy thì Natasha đột nhiên đuổi theo gọi lại.
“Chuyện gì thế?” Thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng đuổi theo của Natasha, Evanson hơi ngạc nhiên, lập tức suy đoán: “Không lẽ lão trứng vịt muối đó đột nhiên có lương tâm nên muốn tăng thêm lương cho tôi sao?”
“Trứng… trứng vịt muối?” Natasha vừa chạy đến bên cạnh Evanson, nghe câu nói của ấy của anh thì suýt bật ngửa, phải một lúc sau mới định thần lại, cái gì mà trứng vịt muối chứ? Cả gan dám đặt biệt hiệu cho sếp của mình như thế, cậu đúng là người ngàn năm có một đấy, vả lại cậu cũng đừng có từ sáng đến tối cứ mở miệng ra là nói đến tiền nữa.
“Xem ra là không phải rồi.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Natasha, Evanson liền biết ngay việc này không có khả năng rồi: “Bình thường ông ta cũng bóc lột các chị như thế sao?”
Trái với hi vọng của Evanson, Natasha không hề hùa vào cùng nói xấu trút giận lên tên địa chủ Nick Fury độc ác, chỉ nở một nụ cười quyến rũ: “Câu này tôi không thể trả lời cậu được, bởi cậu chính là người đầu tiên đến gặp ông ấy đòi tiền lương.”
“Ha ha, thế thì tôi phải cảm thấy vinh hạnh đúng không?” Evanson cười khan, anh thật sự không hiểu những người có năng lực đặc biệt đảm nhận công việc giải cứu thế giới ấy tại sao lại không bao giờ đòi tiền lương, lẽ nào họ không phải nuôi gia đình sao?
“Thôi được rồi, nếu không phải ông ta đột nhiên có lương tâm thì chị chạy theo tìm tôi làm gì?” Lúc này thì cửa thang máy đã mở, Evanson và Natasha cùng bước vào trong.
“Kế hoạch có thay đổi, có thể tôi sẽ đến bên cạnh Tony Stark trước cậu một bước.” Cửa thang máy vừa đóng lại thì Natasha liền nói ra lí do, sau đó thấy ánh mắt khó hiểu của Evanson, cô liền giải thích: “Chiều nay tại Công Nghiệp Stark có một buổi tuyển dụng nhỏ, đây chính là cơ hội tốt cho tôi.”
“Tuyển dụng? Tuyển chức vụ gì thế?” Evanson hỏi.
“Thư kí, Tony cần một nữ thư kí thân cận.” Natasha buộc tóc lên, nhìn xuống cơ thể rồi quay gương mặt xinh đẹp của mình sang nhìn Evanson bằng một ánh mắt hút hồn: “Tôi cảm thấy mình có khả năng thành công rất lớn.”
“Đúng là không nhỏ.” Evanson thừa nhận. Phải công nhận Natasha rất quyến rũ, điện nước đầy đủ, lại còn từng được Liên Xô huấn luyện đặc biệt, hoàn toàn có thể tận dụng tốt sức hấp dẫn của mình, thảo nào cô nàng Succubus ở nhà cứ ngày đêm nhớ nhung Natasha.
Nói thật lòng, chỉ cần Natasha để lộ cơ thể này trước mặt một người bình thường thì người ấy sẽ hoàn toàn bị bấn loạn ngay.
Nhưng Evanson thì lại không dễ bị cảm nắng, anh luôn hết sức đề phòng nữ gián điệp chuyên nghiệp này, biết rõ những hành động vô ý lúc này của cô không chừng còn có một mục đích khác.
Vả lại nếu luận về bản lĩnh quyến rũ người khác thì cho dù có là Black Widow tiếng tăm lừng lẫy cũng không thể bằng được với Succubus. Cô nàng ở nhà anh tuy khuynh hướng tình cảm có hơi khác người, nhưng năng lực bẩm sinh ấy thì không hề tầm thường, thường xuyên giở trò trêu ghẹo Evanson, khiến cho khả năng miễn dịch của Evanson tăng cao rất nhiều.
“Chỉ là đổi thứ tự thôi, cũng chẳng phải việc gì lớn, đâu cần phải thông báo với tôi làm gì.” Evanson cảm thấy chẳng qua chỉ là ai đến trước ai thôi mà, đâu phải biến động gì to lớn, hoàn toàn không cần phải chạy đến báo với anh.
“Cậu có hơi xa lạ với công việc này, thế nên tôi sợ đến lúc ấy cậu sẽ không thích ứng kịp.” Trong mắt của Natasha thì Evanson tuy có vài năng lực đặc biệt nhưng lại chưa hề trải qua huấn luyện đặc vụ, càng không có kinh nghiệm về mặt này, thế nên nếu trong kế hoạch có một chút thay đổi nhỏ thôi cũng sẽ dễ khiến anh để lộ ra sơ suất và bị Tony nhận ra.
“Xem thường người khác quá.” Chẳng phải chỉ là đi lừa gạt người khác sao? Việc này thì tôi quá rành, ngay cả Ác Ma mà tôi còn lừa cho ngơ ngơ ngẩn ngẩn, huống hồ gì là con người? Không tin à? Hiện giờ có hai nữ Ác Ma có khả năng đánh sập tòa nhà này lại bị tôi lừa nhốt vào khách sạn rồi đấy.
“Tôi chỉ sợ hỏng mất chiêu bài của mình thôi.” Natasha bình thản nói.
“Thế à? Chỉ thế thôi sao?” Evanson có hơi không tin: “Thấy chị lo lắng về việc phải che giấu thân phận trước mặt Tony thế này thì nhiệm vụ của chị chắc chắn không đơn giản chỉ là âm thầm bảo vệ, chị có thể nói rõ ra được không? Dù gì lần này chúng ta cũng có thể miễn cưỡng xem là đồng đội cơ mà.”
Nếu chỉ là vì muốn bảo vệ thì cho dù chẳng may bị lộ thân phận cũng chẳng có gì phải căng thẳng cả, cùng lắm cũng chỉ khiến Tony trong lòng thấy không thoải mái lắm thôi, có cần phải lo lắng đến thế không?
“Ha ha.” Natasha rút ra một cái gương nhỏ rồi tô lại son môi: “Tôi chỉ là muốn bảo vệ Tony thôi, tin hay không tùy cậu.”
“Không chịu nói thì thôi.” Nick Fury đã phân chia cấp độ quản lí, cho dù là những người trong cùng một nhóm hành động thì cũng sẽ không biết hết toàn bộ nhiệm vụ, như thế thì bí mật sẽ không bị tiết lộ, vì không ai biết được toàn bộ bí mật cả.
Rõ ràng Natasha ngoài việc âm thầm bảo vệ Tony ra còn có một nhiệm vụ khác phải làm, mà nhiệm vụ ấy lại không cho phép Tony biết được cô chính là người của SHIELD.
Lúc này thang máy đã đến nơi, cả hai bước ra rồi cùng đi vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, Evanson chỉ cần lái xe về nhà, còn Natasha thì phải đi đến tòa nhà Stark để tham gia tuyển dụng.
Nhưng khi họ vừa bước ra khỏi thang máy chưa được bao lâu thì Evanson chợt thấy một cô gái xinh đẹp chạy về phía họ, đó chính là cô nàng Succubus Sarah lẽ ra không cần có mặt ở đây.
Nhìn thấy Sarah chạy sang, trong lòng Evanson cảm thấy hơi cảm động, thì ra cái cô nàng này lại quan tâm đến mình như thế.
“Xin chào, tôi là Sarah, rất vui được gặp cô, người đẹp.” Nhưng Sarah vừa chạy đến trước mặt Evanson thì liền nhẹ nhàng quay sang đứng trước mặt Natasha, rồi mặc kệ người ta có bằng lòng hay không mà bắt tay hết sức thân thiết.
Khốn kiếp, cái cô Sarah trọng sắc khinh chủ này, tôi đang ngạc nhiên tại sao cô lại vội vàng chạy đến đây như thế, thì ra là muốn nhân cơ hội để được gặp người trong mộng của mình.
“Chậc…” Natasha lúc này cũng có hơi ngẩn người, sao cái cô đi cùng với Evanson lại tỏ ra thân thiết với mình thế này? Hơn nữa sao lúc cô bắt tay tôi, tôi cứ cảm thấy là lạ.
“Bạn gái… của cậu à?” Natasha thắc mắc quay sang hỏi Evanson.
“Không phải.” Sarah buông tay Natasha ra rồi ưỡn ngực lên nói trước: “Tôi không phải bạn gái của cậu ta, tôi là quản lí tài chính kiêm giám sát hoạt động của cậu ta.”
“Hả?” Natasha càng không hiểu gì cả mà nhìn Evanson. Một tên nghèo rớt mồng tơi như cậu và cái cửa tiệm rách rưới nhà cậu mà cũng thuê nhân viên chức vụ cao thế này sao? Tôi cũng có ăn có học, đừng có mà lừa tôi nhé.
“Ừ, ha ha.” Evanson cười ngượng ngùng: “Thu ngân kiêm bảo mẫu đấy.” Anh cũng lần đầu được biết thì ra hai công việc này lại có thể có tên ngầu đến thế.
“À, tôi cũng rất vui được gặp cô.” Tuy nói như thế nhưng vẻ mặt của Natasha thì nhìn mãi cũng chẳng thấy vui chỗ nào: “Nhưng hiện giờ tôi đang vội, tôi đi trước nhé, lần sau có cơ hội sẽ nói chuyện.”
Natasha vội vàng tìm lí do rời đi trước, cô sợ những người ở lâu bên cạnh Evanson thì đầu óc sẽ không được bình thường, xem ra con đường bách hợp của Sarah có vẻ sẽ rất khó đi đây.
“Hừ.” Sau khi Natasha đi rồi, Sarah liền trưng ngay ra bộ mặt sưng sỉa, dường như đang oán trách việc Evanson đã nói thật nghề nghiệp của mình, khiến người trong mộng của cô ta bỏ chạy mất.
Evanson thầm nghĩ chuyện này cũng trách tôi được sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
Evanson bước đến cạnh xe của mình, mở cửa bước vào trong: “Tôi nói thật nhé, bộ dạng mê gái này của cô thì ai nhìn thấy cũng đều sẽ bỏ chạy hết.”
“Hứ, tôi chỉ là nhất thời kích động, không khống chế được cảm xúc thôi.” Sarah cũng lên xe: “Nếu không thì với kinh nghiệm bách hợp vạn năm của tôi, chỉ một chút thời gian như vừa rồi nói không chừng cũng sẽ khiến cô ấy chịu cùng tôi đi ăn cơm hẹn hò, sau đó… ấy ấy… sau đó… ấy ấy… hi hi.”
Ôi trời, xem nước dãi cô chảy hết ra rồi kìa, thế mà còn bảo mình không phải mê gái? “Lần sau cô nên kiềm chế một chút đi, tôi thấy như thế sẽ có hiệu quả hơn một chút.”
“Ừ, có lí.” Sarah nheo mắt, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng là thất sách, tôi quên tính đến việc phụ nữ thông thường sẽ hơi có tâm lí phản đối tình yêu cấm kị thuần khiết này.”
“Ha ha.” Sau đó cô ta lại nói rất tự tin: “Nhưng với thủ đoạn của tôi thì chẳng mấy chốc sẽ có thể hóa giải tâm lí này của cô ấy, để cô ấy hiểu được rằng, chỉ có tình yêu cấm kị này mới là tình yêu thuần khiết không hề có chút tạp niệm.”
“Này nhé, cho dù là tình yêu gì đi nữa thì cũng phải luôn chung thủy, cô đừng có mà đi yêu hết phụ nữ trên đời đấy.” Evanson vừa lái xe vừa lo lắng nhìn Sarah. Cô nàng này nếu gặp người nào cũng yêu thì sẽ bẻ cong hết tất cả phụ nữ mà Evanson tiếp xúc, thế thì cả đời anh sẽ phải sống kiếp độc thân, đúng là một việc hết sức đau buồn mà.
“Khoan nói mấy chuyện này đã, việc ấy cô chuẩn bị thế nào rồi? Thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Lúc này, sau khi đã lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của SHIELD, đồng thời đảm bảo được xe sẽ không tông trúng thứ gì đặc biệt thì Evanson mới hỏi Sarah.
“Hừ.” Sarah nhắm mắt, miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ rất tự tin trả lời: “Việc gì chứ?”
Trời ạ, nghe xong câu này, Evanson suýt nữa đã bẻ tay lái chạy xe lên lề. Cô có biết làm việc không thể? Nhìn dáng vẻ ngực ngửa lên trời vừa rồi của cô, tôi còn tưởng là cô chuẩn bị xong hết rồi, lẽ nào cô chẳng nhớ chút nào ư?
“Cô thật sự không nhớ đó là việc gì sao?” Evanson nghiến răng nói: “Thưa cô Jill Valentine.”
“À, việc ấy à?” Vừa nghe ra cái tên ấy thì Sarah lập tức có phản ứng: “Tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ là nhiều việc quá nên nhất thời không nhớ ra thôi.”
“Phù…” Evanson thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô nàng này cũng có chút được việc: “Về nhà nhớ học cho thuộc đấy, tôi sẽ thêm vào một số nội dung đặc biệt nữa.”
“Trong thời gian ngài đi ngủ thì tôi sẽ học thuộc thôi, tôi là một Ác Ma dạng trí tuệ, mấy việc lừa đảo tôi rành nhất đấy.” Sarah tỏ vẻ bản thân đây là chuyên gia, hoàn toàn chẳng có gì phải lo cả.
“Nhưng mà…” Sarah lại đưa ra một câu hỏi mà cô ta cực kì quan tâm: “Ngài có thể đảm bảo nhiệm vụ lần này sẽ có thể giúp tôi tiếp xúc thân mật với người đẹp kia chứ?”
“Tất nhiên.” Evanson trả lời chắc chắn, điều kiện này chính là nguồn gốc quan trọng tạo ra động lực cho Sarah: “Nếu cô có đủ bản lĩnh thì sẽ có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần.”
“Thế thì tốt quá.” Sarah nhìn xa xăm, có vẻ đang tưởng tượng gì đó, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Mà lúc này thì phiên điều trần quân sự tham nghị viện của Tony Stark đã sắp kết thúc, kết quả hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Tuy trong suốt quá trình hội nghị, đám chính khách quan liêu đã dùng đủ mọi cách bảo Justin Hammer trợ giúp, đọc ra những đoạn báo cáo không hoàn chỉnh của trung tá Rhodes, nhưng vẫn không thể nào làm gì được Tony.
Có thể nói cả phiên điều trần đã biến thành một sân khấu biểu diễn của Tony, nơi anh mặc sức khích bác đám nghị viên, cười nhạo Justin Hammer, khiến cả cục diện hoàn toàn nghiêng về phía anh, sau cùng còn tự tin bước đi dưới ánh đèn lấp lánh.
“Cố vấn sức khỏe của anh đã đến rồi.” Trong lúc Tony đang luyện đấm bốc với vệ sĩ của mình trên võ đài thì Pepper ngồi bên dưới nghe điện thoại rồi ra báo với anh rằng Evanson đã đi làm.
“Bảo cậu ấy vào đi.” Tony vừa dựa người vào dây thừng võ đài vừa uống một lon nước tăng lực.
“Hế lô, tôi đi làm rồi đây.” Chẳng mấy chốc, Evanson đã bước vào phòng: “Chuẩn bị xong tiền lương cho tôi chưa?”
“Chuẩn bị xong từ lâu rồi, nhưng tôi cảm thấy mình không cần sự giúp đỡ của cậu lắm.” Sau khi Evanson bước vào, Tony lại tiếp tục tập luyện với vệ sĩ của mình: “Nhìn đi, sức khỏe của tôi vẫn rất tốt mà.”
Bị trúng độc Palladium sẽ không dễ mà cứu chữa, Tony hiện giờ không phải không biết. Sở dĩ anh cứng miệng như thế là vì thấy Pepper đang ở đây, anh không muốn cô biết được tình hình sức khỏe của mình rồi lại lo lắng.
“Đừng nghe anh ấy nói.” Quả nhiên, Pepper vừa nghe Tony nói thế thì liền quay sang bảo với Evanson: “Tôi sẽ gửi lương cho cậu, nhưng cậu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của anh ấy đấy.”
“Đảm bảo làm việc có chất lượng.” Evanson đảm bảo.
Lúc này chợt có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở chỉnh tề mang một xấp hồ sơ đưa cho Pepper: “Số hồ sơ này cần cô kí tên.”
Evanson quay sang nhìn người ấy, nhưng lập tức rời mắt đi chỗ khác, bởi cô gái ấy chính là Black Widow Natasha vừa mới ứng tuyển vào vị trí thư kí.
“Cô tên gì thế?” Tony là một công tử ăn chơi, thế nên quả nhiên lập tức có hứng thú với Natasha, không những hỏi tên mà còn mời cô bước lên võ đài đấm bốc.
“Xem xem lúc trước cô ấy làm gì.” Sau khi Natasha bước lên võ đài, Tony liền bước xuống rồi mở một màn hình vi tính được tích hợp vào một chiếc bàn kính màu đen, kiểm tra hồ sơ thân phận hiện tại của Natasha.
“Biết rất nhiều thứ tiếng, còn từng làm người mẫu.” Hồ sơ mà SHIELD chuẩn bị sẵn quả nhiên rất đầy đủ, rõ ràng là một người không tồn tại mà lại có thể bịa ra được một cuộc sống đời thường không chút sơ hở nào thế này.
“Tách.” Trong lúc Tony đang phóng to một bức ảnh Natasha gợi cảm chỉ mặc một bộ đồ lót màu đen bó sát, dùng lông thú che đi những chỗ nhạy cảm thì chợt nghe một tiếng tách vang lên, anh và Pepper quay lại nhìn thì thấy Evanson đang cầm di động chụp lại bức ảnh ấy.
“À, tôi chụp hộ người khác thôi.” Evanson vừa giơ điện thoại vừa nói. Anh có thể đảm bảo mình chụp tấm ảnh này là cho Sarah chứ không phải cho bản thân mình, thậm chí có thể đem toàn bộ tài sản ra mà thề thốt.
“Ối.” Trên võ đài chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết, vệ sĩ đáng thương của Tony đã bị Natasha tung cước quật ngã.
Nhưng tiếc rằng Nick Fury lại là một ông chủ hắc ám, bảo rằng cậu làm việc cho ai thì đi mà tìm người ấy đòi lương.
Hết cách rồi, công việc cố vấn sức khỏe này của Evanson thật sự là nhận được từ Tony, với điều kiện là Evanson phải vứt hết số cổ phiếu của Công Nghiệp Hammer. Đây chỉ là một hành động trút giận hết sức trẻ con của Tony nhưng vì nhìn thấy mức lương năm con số mà Evanson đã lập tức đồng ý ngay, tuy nhiên hiện giờ anh vẫn chưa vứt bỏ số cổ phiếu ấy mà vẫn muốn giữ lại thêm một khoảng thời gian.
Dù gì cũng chỉ là hứa miệng thôi chứ chẳng hề kí một hợp đồng nào cả, thế nên ai lại từ chối tiền chứ? Đợi qua một khoảng thời gian nữa thì số cổ phiếu ấy sẽ lại tăng giá thêm lần nữa, đến lúc ấy có bán đi cũng chưa muộn.
Thế là Evanson đành phải nhượng bộ hệt như tá điền không đòi được lúa từ địa chủ.
“Khoan đã.” Khi Evanson đang đứng chờ thang máy thì Natasha đột nhiên đuổi theo gọi lại.
“Chuyện gì thế?” Thấy dáng vẻ vội vội vàng vàng đuổi theo của Natasha, Evanson hơi ngạc nhiên, lập tức suy đoán: “Không lẽ lão trứng vịt muối đó đột nhiên có lương tâm nên muốn tăng thêm lương cho tôi sao?”
“Trứng… trứng vịt muối?” Natasha vừa chạy đến bên cạnh Evanson, nghe câu nói của ấy của anh thì suýt bật ngửa, phải một lúc sau mới định thần lại, cái gì mà trứng vịt muối chứ? Cả gan dám đặt biệt hiệu cho sếp của mình như thế, cậu đúng là người ngàn năm có một đấy, vả lại cậu cũng đừng có từ sáng đến tối cứ mở miệng ra là nói đến tiền nữa.
“Xem ra là không phải rồi.” Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Natasha, Evanson liền biết ngay việc này không có khả năng rồi: “Bình thường ông ta cũng bóc lột các chị như thế sao?”
Trái với hi vọng của Evanson, Natasha không hề hùa vào cùng nói xấu trút giận lên tên địa chủ Nick Fury độc ác, chỉ nở một nụ cười quyến rũ: “Câu này tôi không thể trả lời cậu được, bởi cậu chính là người đầu tiên đến gặp ông ấy đòi tiền lương.”
“Ha ha, thế thì tôi phải cảm thấy vinh hạnh đúng không?” Evanson cười khan, anh thật sự không hiểu những người có năng lực đặc biệt đảm nhận công việc giải cứu thế giới ấy tại sao lại không bao giờ đòi tiền lương, lẽ nào họ không phải nuôi gia đình sao?
“Thôi được rồi, nếu không phải ông ta đột nhiên có lương tâm thì chị chạy theo tìm tôi làm gì?” Lúc này thì cửa thang máy đã mở, Evanson và Natasha cùng bước vào trong.
“Kế hoạch có thay đổi, có thể tôi sẽ đến bên cạnh Tony Stark trước cậu một bước.” Cửa thang máy vừa đóng lại thì Natasha liền nói ra lí do, sau đó thấy ánh mắt khó hiểu của Evanson, cô liền giải thích: “Chiều nay tại Công Nghiệp Stark có một buổi tuyển dụng nhỏ, đây chính là cơ hội tốt cho tôi.”
“Tuyển dụng? Tuyển chức vụ gì thế?” Evanson hỏi.
“Thư kí, Tony cần một nữ thư kí thân cận.” Natasha buộc tóc lên, nhìn xuống cơ thể rồi quay gương mặt xinh đẹp của mình sang nhìn Evanson bằng một ánh mắt hút hồn: “Tôi cảm thấy mình có khả năng thành công rất lớn.”
“Đúng là không nhỏ.” Evanson thừa nhận. Phải công nhận Natasha rất quyến rũ, điện nước đầy đủ, lại còn từng được Liên Xô huấn luyện đặc biệt, hoàn toàn có thể tận dụng tốt sức hấp dẫn của mình, thảo nào cô nàng Succubus ở nhà cứ ngày đêm nhớ nhung Natasha.
Nói thật lòng, chỉ cần Natasha để lộ cơ thể này trước mặt một người bình thường thì người ấy sẽ hoàn toàn bị bấn loạn ngay.
Nhưng Evanson thì lại không dễ bị cảm nắng, anh luôn hết sức đề phòng nữ gián điệp chuyên nghiệp này, biết rõ những hành động vô ý lúc này của cô không chừng còn có một mục đích khác.
Vả lại nếu luận về bản lĩnh quyến rũ người khác thì cho dù có là Black Widow tiếng tăm lừng lẫy cũng không thể bằng được với Succubus. Cô nàng ở nhà anh tuy khuynh hướng tình cảm có hơi khác người, nhưng năng lực bẩm sinh ấy thì không hề tầm thường, thường xuyên giở trò trêu ghẹo Evanson, khiến cho khả năng miễn dịch của Evanson tăng cao rất nhiều.
“Chỉ là đổi thứ tự thôi, cũng chẳng phải việc gì lớn, đâu cần phải thông báo với tôi làm gì.” Evanson cảm thấy chẳng qua chỉ là ai đến trước ai thôi mà, đâu phải biến động gì to lớn, hoàn toàn không cần phải chạy đến báo với anh.
“Cậu có hơi xa lạ với công việc này, thế nên tôi sợ đến lúc ấy cậu sẽ không thích ứng kịp.” Trong mắt của Natasha thì Evanson tuy có vài năng lực đặc biệt nhưng lại chưa hề trải qua huấn luyện đặc vụ, càng không có kinh nghiệm về mặt này, thế nên nếu trong kế hoạch có một chút thay đổi nhỏ thôi cũng sẽ dễ khiến anh để lộ ra sơ suất và bị Tony nhận ra.
“Xem thường người khác quá.” Chẳng phải chỉ là đi lừa gạt người khác sao? Việc này thì tôi quá rành, ngay cả Ác Ma mà tôi còn lừa cho ngơ ngơ ngẩn ngẩn, huống hồ gì là con người? Không tin à? Hiện giờ có hai nữ Ác Ma có khả năng đánh sập tòa nhà này lại bị tôi lừa nhốt vào khách sạn rồi đấy.
“Tôi chỉ sợ hỏng mất chiêu bài của mình thôi.” Natasha bình thản nói.
“Thế à? Chỉ thế thôi sao?” Evanson có hơi không tin: “Thấy chị lo lắng về việc phải che giấu thân phận trước mặt Tony thế này thì nhiệm vụ của chị chắc chắn không đơn giản chỉ là âm thầm bảo vệ, chị có thể nói rõ ra được không? Dù gì lần này chúng ta cũng có thể miễn cưỡng xem là đồng đội cơ mà.”
Nếu chỉ là vì muốn bảo vệ thì cho dù chẳng may bị lộ thân phận cũng chẳng có gì phải căng thẳng cả, cùng lắm cũng chỉ khiến Tony trong lòng thấy không thoải mái lắm thôi, có cần phải lo lắng đến thế không?
“Ha ha.” Natasha rút ra một cái gương nhỏ rồi tô lại son môi: “Tôi chỉ là muốn bảo vệ Tony thôi, tin hay không tùy cậu.”
“Không chịu nói thì thôi.” Nick Fury đã phân chia cấp độ quản lí, cho dù là những người trong cùng một nhóm hành động thì cũng sẽ không biết hết toàn bộ nhiệm vụ, như thế thì bí mật sẽ không bị tiết lộ, vì không ai biết được toàn bộ bí mật cả.
Rõ ràng Natasha ngoài việc âm thầm bảo vệ Tony ra còn có một nhiệm vụ khác phải làm, mà nhiệm vụ ấy lại không cho phép Tony biết được cô chính là người của SHIELD.
Lúc này thang máy đã đến nơi, cả hai bước ra rồi cùng đi vào bãi đỗ xe dưới lòng đất, Evanson chỉ cần lái xe về nhà, còn Natasha thì phải đi đến tòa nhà Stark để tham gia tuyển dụng.
Nhưng khi họ vừa bước ra khỏi thang máy chưa được bao lâu thì Evanson chợt thấy một cô gái xinh đẹp chạy về phía họ, đó chính là cô nàng Succubus Sarah lẽ ra không cần có mặt ở đây.
Nhìn thấy Sarah chạy sang, trong lòng Evanson cảm thấy hơi cảm động, thì ra cái cô nàng này lại quan tâm đến mình như thế.
“Xin chào, tôi là Sarah, rất vui được gặp cô, người đẹp.” Nhưng Sarah vừa chạy đến trước mặt Evanson thì liền nhẹ nhàng quay sang đứng trước mặt Natasha, rồi mặc kệ người ta có bằng lòng hay không mà bắt tay hết sức thân thiết.
Khốn kiếp, cái cô Sarah trọng sắc khinh chủ này, tôi đang ngạc nhiên tại sao cô lại vội vàng chạy đến đây như thế, thì ra là muốn nhân cơ hội để được gặp người trong mộng của mình.
“Chậc…” Natasha lúc này cũng có hơi ngẩn người, sao cái cô đi cùng với Evanson lại tỏ ra thân thiết với mình thế này? Hơn nữa sao lúc cô bắt tay tôi, tôi cứ cảm thấy là lạ.
“Bạn gái… của cậu à?” Natasha thắc mắc quay sang hỏi Evanson.
“Không phải.” Sarah buông tay Natasha ra rồi ưỡn ngực lên nói trước: “Tôi không phải bạn gái của cậu ta, tôi là quản lí tài chính kiêm giám sát hoạt động của cậu ta.”
“Hả?” Natasha càng không hiểu gì cả mà nhìn Evanson. Một tên nghèo rớt mồng tơi như cậu và cái cửa tiệm rách rưới nhà cậu mà cũng thuê nhân viên chức vụ cao thế này sao? Tôi cũng có ăn có học, đừng có mà lừa tôi nhé.
“Ừ, ha ha.” Evanson cười ngượng ngùng: “Thu ngân kiêm bảo mẫu đấy.” Anh cũng lần đầu được biết thì ra hai công việc này lại có thể có tên ngầu đến thế.
“À, tôi cũng rất vui được gặp cô.” Tuy nói như thế nhưng vẻ mặt của Natasha thì nhìn mãi cũng chẳng thấy vui chỗ nào: “Nhưng hiện giờ tôi đang vội, tôi đi trước nhé, lần sau có cơ hội sẽ nói chuyện.”
Natasha vội vàng tìm lí do rời đi trước, cô sợ những người ở lâu bên cạnh Evanson thì đầu óc sẽ không được bình thường, xem ra con đường bách hợp của Sarah có vẻ sẽ rất khó đi đây.
“Hừ.” Sau khi Natasha đi rồi, Sarah liền trưng ngay ra bộ mặt sưng sỉa, dường như đang oán trách việc Evanson đã nói thật nghề nghiệp của mình, khiến người trong mộng của cô ta bỏ chạy mất.
Evanson thầm nghĩ chuyện này cũng trách tôi được sao? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
Evanson bước đến cạnh xe của mình, mở cửa bước vào trong: “Tôi nói thật nhé, bộ dạng mê gái này của cô thì ai nhìn thấy cũng đều sẽ bỏ chạy hết.”
“Hứ, tôi chỉ là nhất thời kích động, không khống chế được cảm xúc thôi.” Sarah cũng lên xe: “Nếu không thì với kinh nghiệm bách hợp vạn năm của tôi, chỉ một chút thời gian như vừa rồi nói không chừng cũng sẽ khiến cô ấy chịu cùng tôi đi ăn cơm hẹn hò, sau đó… ấy ấy… sau đó… ấy ấy… hi hi.”
Ôi trời, xem nước dãi cô chảy hết ra rồi kìa, thế mà còn bảo mình không phải mê gái? “Lần sau cô nên kiềm chế một chút đi, tôi thấy như thế sẽ có hiệu quả hơn một chút.”
“Ừ, có lí.” Sarah nheo mắt, gương mặt trở nên nghiêm túc: “Đúng là thất sách, tôi quên tính đến việc phụ nữ thông thường sẽ hơi có tâm lí phản đối tình yêu cấm kị thuần khiết này.”
“Ha ha.” Sau đó cô ta lại nói rất tự tin: “Nhưng với thủ đoạn của tôi thì chẳng mấy chốc sẽ có thể hóa giải tâm lí này của cô ấy, để cô ấy hiểu được rằng, chỉ có tình yêu cấm kị này mới là tình yêu thuần khiết không hề có chút tạp niệm.”
“Này nhé, cho dù là tình yêu gì đi nữa thì cũng phải luôn chung thủy, cô đừng có mà đi yêu hết phụ nữ trên đời đấy.” Evanson vừa lái xe vừa lo lắng nhìn Sarah. Cô nàng này nếu gặp người nào cũng yêu thì sẽ bẻ cong hết tất cả phụ nữ mà Evanson tiếp xúc, thế thì cả đời anh sẽ phải sống kiếp độc thân, đúng là một việc hết sức đau buồn mà.
“Khoan nói mấy chuyện này đã, việc ấy cô chuẩn bị thế nào rồi? Thời gian không còn nhiều nữa đâu.” Lúc này, sau khi đã lái xe rời khỏi bãi đỗ xe của SHIELD, đồng thời đảm bảo được xe sẽ không tông trúng thứ gì đặc biệt thì Evanson mới hỏi Sarah.
“Hừ.” Sarah nhắm mắt, miệng hơi nhếch lên, dáng vẻ rất tự tin trả lời: “Việc gì chứ?”
Trời ạ, nghe xong câu này, Evanson suýt nữa đã bẻ tay lái chạy xe lên lề. Cô có biết làm việc không thể? Nhìn dáng vẻ ngực ngửa lên trời vừa rồi của cô, tôi còn tưởng là cô chuẩn bị xong hết rồi, lẽ nào cô chẳng nhớ chút nào ư?
“Cô thật sự không nhớ đó là việc gì sao?” Evanson nghiến răng nói: “Thưa cô Jill Valentine.”
“À, việc ấy à?” Vừa nghe ra cái tên ấy thì Sarah lập tức có phản ứng: “Tôi đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, chỉ là nhiều việc quá nên nhất thời không nhớ ra thôi.”
“Phù…” Evanson thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô nàng này cũng có chút được việc: “Về nhà nhớ học cho thuộc đấy, tôi sẽ thêm vào một số nội dung đặc biệt nữa.”
“Trong thời gian ngài đi ngủ thì tôi sẽ học thuộc thôi, tôi là một Ác Ma dạng trí tuệ, mấy việc lừa đảo tôi rành nhất đấy.” Sarah tỏ vẻ bản thân đây là chuyên gia, hoàn toàn chẳng có gì phải lo cả.
“Nhưng mà…” Sarah lại đưa ra một câu hỏi mà cô ta cực kì quan tâm: “Ngài có thể đảm bảo nhiệm vụ lần này sẽ có thể giúp tôi tiếp xúc thân mật với người đẹp kia chứ?”
“Tất nhiên.” Evanson trả lời chắc chắn, điều kiện này chính là nguồn gốc quan trọng tạo ra động lực cho Sarah: “Nếu cô có đủ bản lĩnh thì sẽ có thể tiếp xúc ở khoảng cách gần.”
“Thế thì tốt quá.” Sarah nhìn xa xăm, có vẻ đang tưởng tượng gì đó, gương mặt lập tức trở nên đỏ bừng.
Mà lúc này thì phiên điều trần quân sự tham nghị viện của Tony Stark đã sắp kết thúc, kết quả hoàn toàn không có gì bất ngờ.
Tuy trong suốt quá trình hội nghị, đám chính khách quan liêu đã dùng đủ mọi cách bảo Justin Hammer trợ giúp, đọc ra những đoạn báo cáo không hoàn chỉnh của trung tá Rhodes, nhưng vẫn không thể nào làm gì được Tony.
Có thể nói cả phiên điều trần đã biến thành một sân khấu biểu diễn của Tony, nơi anh mặc sức khích bác đám nghị viên, cười nhạo Justin Hammer, khiến cả cục diện hoàn toàn nghiêng về phía anh, sau cùng còn tự tin bước đi dưới ánh đèn lấp lánh.
“Cố vấn sức khỏe của anh đã đến rồi.” Trong lúc Tony đang luyện đấm bốc với vệ sĩ của mình trên võ đài thì Pepper ngồi bên dưới nghe điện thoại rồi ra báo với anh rằng Evanson đã đi làm.
“Bảo cậu ấy vào đi.” Tony vừa dựa người vào dây thừng võ đài vừa uống một lon nước tăng lực.
“Hế lô, tôi đi làm rồi đây.” Chẳng mấy chốc, Evanson đã bước vào phòng: “Chuẩn bị xong tiền lương cho tôi chưa?”
“Chuẩn bị xong từ lâu rồi, nhưng tôi cảm thấy mình không cần sự giúp đỡ của cậu lắm.” Sau khi Evanson bước vào, Tony lại tiếp tục tập luyện với vệ sĩ của mình: “Nhìn đi, sức khỏe của tôi vẫn rất tốt mà.”
Bị trúng độc Palladium sẽ không dễ mà cứu chữa, Tony hiện giờ không phải không biết. Sở dĩ anh cứng miệng như thế là vì thấy Pepper đang ở đây, anh không muốn cô biết được tình hình sức khỏe của mình rồi lại lo lắng.
“Đừng nghe anh ấy nói.” Quả nhiên, Pepper vừa nghe Tony nói thế thì liền quay sang bảo với Evanson: “Tôi sẽ gửi lương cho cậu, nhưng cậu phải chăm sóc tốt cho sức khỏe của anh ấy đấy.”
“Đảm bảo làm việc có chất lượng.” Evanson đảm bảo.
Lúc này chợt có một cô gái xinh đẹp mặc trang phục công sở chỉnh tề mang một xấp hồ sơ đưa cho Pepper: “Số hồ sơ này cần cô kí tên.”
Evanson quay sang nhìn người ấy, nhưng lập tức rời mắt đi chỗ khác, bởi cô gái ấy chính là Black Widow Natasha vừa mới ứng tuyển vào vị trí thư kí.
“Cô tên gì thế?” Tony là một công tử ăn chơi, thế nên quả nhiên lập tức có hứng thú với Natasha, không những hỏi tên mà còn mời cô bước lên võ đài đấm bốc.
“Xem xem lúc trước cô ấy làm gì.” Sau khi Natasha bước lên võ đài, Tony liền bước xuống rồi mở một màn hình vi tính được tích hợp vào một chiếc bàn kính màu đen, kiểm tra hồ sơ thân phận hiện tại của Natasha.
“Biết rất nhiều thứ tiếng, còn từng làm người mẫu.” Hồ sơ mà SHIELD chuẩn bị sẵn quả nhiên rất đầy đủ, rõ ràng là một người không tồn tại mà lại có thể bịa ra được một cuộc sống đời thường không chút sơ hở nào thế này.
“Tách.” Trong lúc Tony đang phóng to một bức ảnh Natasha gợi cảm chỉ mặc một bộ đồ lót màu đen bó sát, dùng lông thú che đi những chỗ nhạy cảm thì chợt nghe một tiếng tách vang lên, anh và Pepper quay lại nhìn thì thấy Evanson đang cầm di động chụp lại bức ảnh ấy.
“À, tôi chụp hộ người khác thôi.” Evanson vừa giơ điện thoại vừa nói. Anh có thể đảm bảo mình chụp tấm ảnh này là cho Sarah chứ không phải cho bản thân mình, thậm chí có thể đem toàn bộ tài sản ra mà thề thốt.
“Ối.” Trên võ đài chợt vang lên một tiếng kêu thảm thiết, vệ sĩ đáng thương của Tony đã bị Natasha tung cước quật ngã.
/381
|