Hai chữ “chờ chết” chính là tâm trạng lúc này của Tony. Anh chẳng khác gì đang chìm trong bóng tối vô tận, bốn phía không có lấy một tia ánh sáng, cũng không có lấy một tia hi vọng. Anh chấp nhận cam chịu bởi anh vốn dĩ không biết phải dựa vào hướng đó để mà nỗ lực. Cho nên đã một thời gian dài như vậy rồi nhưng anh vẫn chưa đến tìm Evanson để bàn về chuyện kéo dài bệnh tình. Cũng bởi vì anh biết đấy chỉ là cách lay lắt chút hơi tàn mà thôi.
So với việc có được thêm một chút thời gian nhưng lại phải vật lộn trong bóng tối vô vọng như vậy thì thà bản thân hãy nhân lúc còn có thể bay nhảy như bây giờ, sắp xếp mọi thứ cho tốt, giao lại công ty cho người mình tín nhiệm, trao áo giáp của iron man cho người có tư cách. Sau đó bản thân sẽ “xõa” một trận thật đã. Cuối cùng sẽ tìm một nơi rồi ra đi bình yên không mang theo quá nhiều nuối tiếc. Có lẽ khi đối diện với cái chết thì con người đều như nhau cả, biểu hiện của những kẻ tỷ phú hay thiên tài cũng không khác là bao so với những người bình thường mắc bệnh hiểm nghèo.
Thế nhưng, Tony chỉ là phải đợi chờ cái chết trong vô vọng thôi chứ không có nghĩa là anh muốn chết. Chỉ cần đưa cho anh một tia hi vọng thôi, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy không buông và nỗ lực để biến nó thành hiện thực bằng tài trí hơn người của mình.
Lúc này, Nick Fury và Natasha cũng đã mang theo hi vọng đó đi tìm Tony rồi. Đúng như vậy, chỉ có hai người bọn họ, Evanson không đi cùng. Sau khi anh nói lại với bọn họ về suy nghĩ của mình thì đã xin phép Nick Fury rồi rời khỏi.
Evanson cho rằng nếu như việc này đã có chuyển biến tốt rồi thì mình cũng không cần phải quá hao tâm tổn sức về Tony nữa. Anh còn nhiều chuyện phải làm lắm. Vả lại, anh cũng hơi hơi không thích. Trong khoảng thời gian này, Tony quả thật sống phóng túng quá.
Còn đối với Nick Fury, ông để cho Evanson sử dụng cách đó - nghe thì liền biết là một ma pháp tà ác - để duy trì tính mạng cho Tony, cũng là vì ông không còn cách nào khác. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, có thêm thứ hợp chất lithium peroxide là ông đã có thêm một sự lựa chọn, hơn nữa còn là một phương pháp khoa học ông có thể hiểu được và viết ra được công thức. Cho nên trước khi phương thuốc tạm thời mất tác dụng hoàn toàn thì ông không định dùng cách của Evanson. Vì thế, ông liền vui vẻ đồng ý cho Evanson nghỉ phép.
Lúc này mới hơn mười giờ tối, trên đường khá đông phương tiện đi lại, Evanson cho xe đi chậm lại. Cũng vì giao thông chỗ này không tốt nên phải mất nửa giờ đồng hồ anh mới đến được nơi cần đến. Nhưng chỗ đó lại không phải là chỗ cái tiệm nhỏ của anh.
Kể từ sau khi anh đến chỗ Tony nhậm chức còn Sarah có nhiệm vụ phải đi khỏi thì cái tiệm này đã bị đóng cửa không buôn bán gì nữa. Nếu không làm như vậy mà giao quán cho Taylor tiếp tục kinh doanh thì đợi đến khi Evanson quay lại không chừng toàn là tố cáo án mạng mất. Tất nhiên, điều này cũng sẽ không xảy ra, vì bình thường cũng chẳng có ai ghé chỗ đó đâu.
Xe của Evanson dừng trước cửa một khách sạn nhỏ. Nói đến thứ đặc biệt của cái khách sạn này ư? Chính là nó được xây ngay cạnh một khách sạn khác vô cùng xa hoa. Có lẽ là do sự đối lập giữa chúng, khách sạn nhỏ giá cả rõ ràng rẻ hơn chút đỉnh. Thế nên làm ăn cũng khá ổn. Evanson không để ý đến mấy cái đó, anh đứng trước cửa của một nơi có ngành nghề đặc thù, đi thẳng tới trước một căn phòng.
Sau khi Evanson gõ cửa, một người đàn ông lạ hoắc, để trần nửa người trên ra mở cửa, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc khá mát mẻ đang nằm trên giường phì phèo điếu thuốc. Phút vui sướng của bọn họ đã bị Evanson quấy rầy rồi.
“Khốn kiếp, làm cái gì đấy hả?” Người đàn ông nói chuyện có chút hung hăng. Cũng đúng thôi, những lúc như thế này ấy mà, bất kì là ai cũng không được quấy rầy, nếu không thì đừng mong người ta tươi cười với mình.
“Úi, xin lỗi nhé, tôi nhầm phòng.”
Evanson thấy rõ được tình hình lúc này thì cũng thấy rất lúng túng.
“Đồ điên!” Gã đàn ông đóng cửa cái rầm thật mạnh, nếu như Evanson không lùi lại phía sau thì chắc đã bị cánh cửa đập thẳng vào mặt rồi.
“Barbara Schett.” Sau khi cánh cửa bị đóng sầm lại, sắc mặt của Evanson khó coi hết mức. Không phải anh tức giận vì hành động của gã đàn ông vừa rồi, anh bây giờ không chấp nhặt mấy thứ đó mà là vì nếu như không tìm được ra hai tên kia thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Rất xin lỗi thưa ngài, tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của khách được ạ.” Evanson vội vàng chạy xuống lầu, hỏi người phục vụ đang đứng ở quầy. Vậy nhưng anh đã đánh giá thấp thái độ nghề nghiệp của người này nên đã bị từ chối một cách lịch sự.
“Vậy thì ngài Hamilton có thể thuyết phục được cậu chứ?” Evanson dúi tới một tờ tiền mặt. Thực ra anh muốn dùng thẻ SHIELD cơ, như thế có thể tiết kiệm được mười đô. Nhưng một cái thẻ cấp cao như vậy, thật sự là chưa chắc cậu nhóc này đã biết đó là gì.
“À, xem ra ngài là bạn của họ, vậy thì tôi nói với ngài cũng không sao.” Phẩm hạnh của người phục vụ này đúng thực là rất cao đấy, ít nhất là cũng cùng một bậc với người lập nên nước Mĩ và những người đã soạn thảo ra Hiến pháp.
“Hai quý cô đó đã trả lại phòng từ nửa tháng trước rồi, còn về việc họ đi đâu sau đó thì tôi không biết.”
“A! Là ngài đúng chứ, chính ngài là người đã dẫn họ tới đây.” Người phục vội nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Evanson đang đứng trước mặt, hướng ra bên ngoài.
“Đúng vậy, chính là tôi.” Evanson nhìn theo ánh mắt của hắn, quay đầu lại thì thấy chiếc xe của mình đang đỗ trước cửa. Nhìn chiếc xe có kiểu dáng độc đáo như vậy chắc đã để lại ấn tượng rõ nét cho người phục vụ.
“Nếu đã như vậy thì tôi phải nói với ngài một chuyện.” Cậu ta vừa đút tờ mười đô mà Evanson mới đưa vào trong túi, vừa nói.
“Chuyện gì?” Evanson hỏi hắn. Chẳng lẽ hai tên kia có gửi lời gì đó cho mình?”
“Chính là số tiền hai tháng thuê phòng mà ngài trả trước ở đây. Hai quý cô đó trong lúc làm thủ tục trả phòng đã thuận tay rút đi luôn rồi.”
Nghe thấy câu này mà Evanson vốn đang cảm thấy chua xót liền thiếu chút nữa là máu xộc thẳng lên não.
“Xin ngài đừng đau lòng, loại chuyện thế này rất hay xảy ra lắm, ngài phải học cách nhìn nhận đúng người, đúng vấn đề.”
Người phục vụ vô cùng thông cảm mà lên tiếng an ủi Evanson. Trong suy đoán của cậu chàng thì có lẽ Evanson đã bị người khác cho leo cây rồi, lại còn tiện thể hốt luôn một đống tiền nữa chứ. Chuyện như này đúng thật là... đúng thật là hả hê quá mà.
Khốn kiếp, mày tưởng rằng bẵng đi một thời gian không đến đây là tao sẽ quên hết chắc? Mặc dù tao không nhớ rõ mặt mày nhưng chỉ cần cái xe kia thôi cũng đã bán đứng thân phận của mày rồi. Chắc chắn không nhầm vào đâu được, chính mày ngày hôm đó dẫn theo ba người đẹp đến đây thuê phòng, làm tao phải khóc hận đến muốn ngất trong nhà vệ sinh. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy cảnh mày bị cho leo cây rồi quỵt tiền, đúng thật là khiến cái kiếp FA của tao được an ủi, nở mày nở mặt.
“Ha ha.” Không thèm để ý đến gã phục vụ sắp sửa không kìm chế nổi cái nụ cười của hắn, Evanson chậm rãi bước ra khỏi khách sạn. Nhìn nhận đúng đắn? Ai đến đây nói hộ cái, loại chuyện này thì phải nhìn nhận đúng đắn kiểu gì? Nếu mà chỉ bị cuỗm mất hơn một nghìn đô la thì mình còn có thể... được rồi, hắn không thể nói dối được, về mặt này hắn cũng không chấp nhận nổi. Nhưng quan trọng là tình hình lúc này còn nghiêm trọng hơn việc bị mất một nghìn đô. Nếu bắt buộc phải dùng một câu để nói về tình huống lúc này thì Evanson thực sự muốn lao ra ngoài đường mà hét to lên:
Chết sớm mất thôi! Eredar Twins mất tích rồi!
Không sai, cái khách sạn này chính là chỗ Eredar Twins trú ẩn. Hắn đến đây cũng chính là muốn tìm hai Devillady này. Bởi vì hắn tính toán qua loa thì cũng đã vứt hai đứa chúng nó ở đây được nửa tháng rồi. Lúc nào cũng ngồi mốc ở trong phòng suốt một thời gian dài như vậy. Đừng nói là hai con Demon vốn đã không an phận rồi, đến người bình thường cũng không chịu được, ừm, thế nên phải ra ngoài để giải ngố. Thế nên để tránh cho chúng nó nhàm chán quá mức lại đi ra ngoài gây chuyện, lần này Evanson đến đây cũng đã kiếm chút việc cho bọn chúng làm. Thế nhưng đời ai mà ngờ được, hai đứa chúng nó lại đi mất rồi.
Dựa theo những gì mà gã phục vụ miêu tả, Evanson nghĩ là hai Demon này sớm đã đi khỏi đây từ nửa tháng trước rồi, nói cách khác chính là hắn vừa mới bố trí chúng ở chỗ này thì không quá hai, ba ngày sau chúng đã chân trước chân sau chuồn mất rồi. Mẹ kiếp, đã đi rồi lại còn cầm theo một nghìn đô tiền phòng hắn đặt trước nữa chứ. Quả không hổ là nhân vật trong game vô hạn lưu (1), lúc đi còn biết mang theo cả tiền.
Đây không phải là chuyện nhỏ đâu. Mặc dù bây giờ vì lý do đám đông mà bọn chúng sẽ không đột nhiên mở ra cửa hắc ám, triệu hồi quân đoàn đến đây, thực hiện một cuộc phá dỡ và di dời mang tính cưỡng chế trên quy mô toàn cầu. Nhưng hai người bọn họ có trong mình sức mạnh của kẻ vô địch Demon, một khi không vui sẽ phá hủy cả một con đường, đó cũng chỉ là tiện tay thôi. Nhưng là một Demo đầy xảo quyệt thì chắc sẽ không làm ra mấy cái chuyện cảm tính hóa thế đâu, nhưng như thế cũng có nghĩa là không dễ giải quyết đâu.
“Mong là mấy ngày này sẽ không xuất hiện một giáo phái mới đại loại như kiểu phiên bản mới của Argus.” Lo lắng này của Evanson cũng là có căn cứ cả. Hai con Eredar Demon giảo hoạt như vậy, lại đã từng là phụ tá của Kil ;jaeden, nửa tháng là đủ mê hoặc người trong một bang lớn rồi. Dù là bọn chúng cũng không có nhiều khả năng luyện Warlock trong phạm vi rộng nhưng vẫn có khả năng bị các Mage ẩn tu chú ý tới, đặc biệt là giai đoạn trước, bọn họ vừa mới thiếu mất hai người ăn cơm.
“Ừm?” Evanson lẩm bà lẩm bẩm ngồi vào trong xe. Hắn tính là trước tiên cứ về nhà xem thử có thể nhờ vào khế ước giữa mình và hai Demon để liên lạc hay không đã. Nhưng khi hắn vừa mới khởi động xe, quét mắt nhìn gương chiếu hậu theo bản năng thì lập tức ngây ra, rồi quay hẳn đầu lại nhìn phía đằng sau: “À há, mình nghĩ mình biết bọn họ ở đâu rồi.”
Vừa rồi trong gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh nghiêng nghiêng của quán bar đối diện. Evanson có chút ấn tượng với quán đó, hình như tên là Blue Fire Bar, là địa bàn của băng đảng Blue Fire Wind (BLW). Sau khi bang Tử Cục bị SHIELD tiêu diệt, các băng đảng xã hội đen ở đây đều sợ mà không dám ho he gì. Phần lớn trong nước đều bị giải tán, còn một số thì tháo chạy ra nước ngoài. Nhưng mà vì SHIELD không làm tới bến nên một vài băng nhóm xã hội đen đã lập nên băng đảng mới. Mới mẻ ghê, SHIELD nếu không phải bị Evanson quay cho đến điêu đứng, cho rằng trong bang Tử Cục đang bao che cho Hydra. Hắn chịu ấm ức rồi thì sẽ chạy tới trừ gian diệt ác.
BLW là một trong những băng nhóm xã hội đen được khôi phục lại. Nhưng băng nhóm này dù là trước đây hay bây giờ thì thế lực cũng không được cho là quá lớn mạnh. Vì vậy lĩnh vực kinh doanh chúng nhúng tay vào cũng chỉ có mỗi quán bar này thôi. Sau đó bên trong sẽ ngầm hoạt động đánh bạc, các cược, buôn bán thuốc phiện... những việc khác cũng chưa làm qua bao giờ. Nhiều nhất cũng chỉ là ẩu đả, đánh lộn; đua xe mô-tô và bị phạt cảnh cáo vì tiếng đầu máy quá to. Vì sao Evanson lại biết rõ như thế? Hà hà, Evanson sẽ nói với bạn là vì lần trước lái xe không giấy tờ bị bắt lại đã cùng mấy băng đua xe đóng một kí hiệu ư?
Tuy vậy, mấy cái chuyện ngày trước chỉ là chuyện vặt thôi, lúc này điều duy nhất thu hút Evanson chính là, cái mánh kiếm sống duy nhất của bọn chúng - Blue Fire Bar - đã đổi tên rồi. Bây giờ nó tên là: Legacy of the Void Bar. Ha ha.
So với việc có được thêm một chút thời gian nhưng lại phải vật lộn trong bóng tối vô vọng như vậy thì thà bản thân hãy nhân lúc còn có thể bay nhảy như bây giờ, sắp xếp mọi thứ cho tốt, giao lại công ty cho người mình tín nhiệm, trao áo giáp của iron man cho người có tư cách. Sau đó bản thân sẽ “xõa” một trận thật đã. Cuối cùng sẽ tìm một nơi rồi ra đi bình yên không mang theo quá nhiều nuối tiếc. Có lẽ khi đối diện với cái chết thì con người đều như nhau cả, biểu hiện của những kẻ tỷ phú hay thiên tài cũng không khác là bao so với những người bình thường mắc bệnh hiểm nghèo.
Thế nhưng, Tony chỉ là phải đợi chờ cái chết trong vô vọng thôi chứ không có nghĩa là anh muốn chết. Chỉ cần đưa cho anh một tia hi vọng thôi, anh nhất định sẽ nắm chặt lấy không buông và nỗ lực để biến nó thành hiện thực bằng tài trí hơn người của mình.
Lúc này, Nick Fury và Natasha cũng đã mang theo hi vọng đó đi tìm Tony rồi. Đúng như vậy, chỉ có hai người bọn họ, Evanson không đi cùng. Sau khi anh nói lại với bọn họ về suy nghĩ của mình thì đã xin phép Nick Fury rồi rời khỏi.
Evanson cho rằng nếu như việc này đã có chuyển biến tốt rồi thì mình cũng không cần phải quá hao tâm tổn sức về Tony nữa. Anh còn nhiều chuyện phải làm lắm. Vả lại, anh cũng hơi hơi không thích. Trong khoảng thời gian này, Tony quả thật sống phóng túng quá.
Còn đối với Nick Fury, ông để cho Evanson sử dụng cách đó - nghe thì liền biết là một ma pháp tà ác - để duy trì tính mạng cho Tony, cũng là vì ông không còn cách nào khác. Nhưng mà bây giờ thì khác rồi, có thêm thứ hợp chất lithium peroxide là ông đã có thêm một sự lựa chọn, hơn nữa còn là một phương pháp khoa học ông có thể hiểu được và viết ra được công thức. Cho nên trước khi phương thuốc tạm thời mất tác dụng hoàn toàn thì ông không định dùng cách của Evanson. Vì thế, ông liền vui vẻ đồng ý cho Evanson nghỉ phép.
Lúc này mới hơn mười giờ tối, trên đường khá đông phương tiện đi lại, Evanson cho xe đi chậm lại. Cũng vì giao thông chỗ này không tốt nên phải mất nửa giờ đồng hồ anh mới đến được nơi cần đến. Nhưng chỗ đó lại không phải là chỗ cái tiệm nhỏ của anh.
Kể từ sau khi anh đến chỗ Tony nhậm chức còn Sarah có nhiệm vụ phải đi khỏi thì cái tiệm này đã bị đóng cửa không buôn bán gì nữa. Nếu không làm như vậy mà giao quán cho Taylor tiếp tục kinh doanh thì đợi đến khi Evanson quay lại không chừng toàn là tố cáo án mạng mất. Tất nhiên, điều này cũng sẽ không xảy ra, vì bình thường cũng chẳng có ai ghé chỗ đó đâu.
Xe của Evanson dừng trước cửa một khách sạn nhỏ. Nói đến thứ đặc biệt của cái khách sạn này ư? Chính là nó được xây ngay cạnh một khách sạn khác vô cùng xa hoa. Có lẽ là do sự đối lập giữa chúng, khách sạn nhỏ giá cả rõ ràng rẻ hơn chút đỉnh. Thế nên làm ăn cũng khá ổn. Evanson không để ý đến mấy cái đó, anh đứng trước cửa của một nơi có ngành nghề đặc thù, đi thẳng tới trước một căn phòng.
Sau khi Evanson gõ cửa, một người đàn ông lạ hoắc, để trần nửa người trên ra mở cửa, xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc khá mát mẻ đang nằm trên giường phì phèo điếu thuốc. Phút vui sướng của bọn họ đã bị Evanson quấy rầy rồi.
“Khốn kiếp, làm cái gì đấy hả?” Người đàn ông nói chuyện có chút hung hăng. Cũng đúng thôi, những lúc như thế này ấy mà, bất kì là ai cũng không được quấy rầy, nếu không thì đừng mong người ta tươi cười với mình.
“Úi, xin lỗi nhé, tôi nhầm phòng.”
Evanson thấy rõ được tình hình lúc này thì cũng thấy rất lúng túng.
“Đồ điên!” Gã đàn ông đóng cửa cái rầm thật mạnh, nếu như Evanson không lùi lại phía sau thì chắc đã bị cánh cửa đập thẳng vào mặt rồi.
“Barbara Schett.” Sau khi cánh cửa bị đóng sầm lại, sắc mặt của Evanson khó coi hết mức. Không phải anh tức giận vì hành động của gã đàn ông vừa rồi, anh bây giờ không chấp nhặt mấy thứ đó mà là vì nếu như không tìm được ra hai tên kia thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Rất xin lỗi thưa ngài, tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin của khách được ạ.” Evanson vội vàng chạy xuống lầu, hỏi người phục vụ đang đứng ở quầy. Vậy nhưng anh đã đánh giá thấp thái độ nghề nghiệp của người này nên đã bị từ chối một cách lịch sự.
“Vậy thì ngài Hamilton có thể thuyết phục được cậu chứ?” Evanson dúi tới một tờ tiền mặt. Thực ra anh muốn dùng thẻ SHIELD cơ, như thế có thể tiết kiệm được mười đô. Nhưng một cái thẻ cấp cao như vậy, thật sự là chưa chắc cậu nhóc này đã biết đó là gì.
“À, xem ra ngài là bạn của họ, vậy thì tôi nói với ngài cũng không sao.” Phẩm hạnh của người phục vụ này đúng thực là rất cao đấy, ít nhất là cũng cùng một bậc với người lập nên nước Mĩ và những người đã soạn thảo ra Hiến pháp.
“Hai quý cô đó đã trả lại phòng từ nửa tháng trước rồi, còn về việc họ đi đâu sau đó thì tôi không biết.”
“A! Là ngài đúng chứ, chính ngài là người đã dẫn họ tới đây.” Người phục vội nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua Evanson đang đứng trước mặt, hướng ra bên ngoài.
“Đúng vậy, chính là tôi.” Evanson nhìn theo ánh mắt của hắn, quay đầu lại thì thấy chiếc xe của mình đang đỗ trước cửa. Nhìn chiếc xe có kiểu dáng độc đáo như vậy chắc đã để lại ấn tượng rõ nét cho người phục vụ.
“Nếu đã như vậy thì tôi phải nói với ngài một chuyện.” Cậu ta vừa đút tờ mười đô mà Evanson mới đưa vào trong túi, vừa nói.
“Chuyện gì?” Evanson hỏi hắn. Chẳng lẽ hai tên kia có gửi lời gì đó cho mình?”
“Chính là số tiền hai tháng thuê phòng mà ngài trả trước ở đây. Hai quý cô đó trong lúc làm thủ tục trả phòng đã thuận tay rút đi luôn rồi.”
Nghe thấy câu này mà Evanson vốn đang cảm thấy chua xót liền thiếu chút nữa là máu xộc thẳng lên não.
“Xin ngài đừng đau lòng, loại chuyện thế này rất hay xảy ra lắm, ngài phải học cách nhìn nhận đúng người, đúng vấn đề.”
Người phục vụ vô cùng thông cảm mà lên tiếng an ủi Evanson. Trong suy đoán của cậu chàng thì có lẽ Evanson đã bị người khác cho leo cây rồi, lại còn tiện thể hốt luôn một đống tiền nữa chứ. Chuyện như này đúng thật là... đúng thật là hả hê quá mà.
Khốn kiếp, mày tưởng rằng bẵng đi một thời gian không đến đây là tao sẽ quên hết chắc? Mặc dù tao không nhớ rõ mặt mày nhưng chỉ cần cái xe kia thôi cũng đã bán đứng thân phận của mày rồi. Chắc chắn không nhầm vào đâu được, chính mày ngày hôm đó dẫn theo ba người đẹp đến đây thuê phòng, làm tao phải khóc hận đến muốn ngất trong nhà vệ sinh. Hôm nay được tận mắt nhìn thấy cảnh mày bị cho leo cây rồi quỵt tiền, đúng thật là khiến cái kiếp FA của tao được an ủi, nở mày nở mặt.
“Ha ha.” Không thèm để ý đến gã phục vụ sắp sửa không kìm chế nổi cái nụ cười của hắn, Evanson chậm rãi bước ra khỏi khách sạn. Nhìn nhận đúng đắn? Ai đến đây nói hộ cái, loại chuyện này thì phải nhìn nhận đúng đắn kiểu gì? Nếu mà chỉ bị cuỗm mất hơn một nghìn đô la thì mình còn có thể... được rồi, hắn không thể nói dối được, về mặt này hắn cũng không chấp nhận nổi. Nhưng quan trọng là tình hình lúc này còn nghiêm trọng hơn việc bị mất một nghìn đô. Nếu bắt buộc phải dùng một câu để nói về tình huống lúc này thì Evanson thực sự muốn lao ra ngoài đường mà hét to lên:
Chết sớm mất thôi! Eredar Twins mất tích rồi!
Không sai, cái khách sạn này chính là chỗ Eredar Twins trú ẩn. Hắn đến đây cũng chính là muốn tìm hai Devillady này. Bởi vì hắn tính toán qua loa thì cũng đã vứt hai đứa chúng nó ở đây được nửa tháng rồi. Lúc nào cũng ngồi mốc ở trong phòng suốt một thời gian dài như vậy. Đừng nói là hai con Demon vốn đã không an phận rồi, đến người bình thường cũng không chịu được, ừm, thế nên phải ra ngoài để giải ngố. Thế nên để tránh cho chúng nó nhàm chán quá mức lại đi ra ngoài gây chuyện, lần này Evanson đến đây cũng đã kiếm chút việc cho bọn chúng làm. Thế nhưng đời ai mà ngờ được, hai đứa chúng nó lại đi mất rồi.
Dựa theo những gì mà gã phục vụ miêu tả, Evanson nghĩ là hai Demon này sớm đã đi khỏi đây từ nửa tháng trước rồi, nói cách khác chính là hắn vừa mới bố trí chúng ở chỗ này thì không quá hai, ba ngày sau chúng đã chân trước chân sau chuồn mất rồi. Mẹ kiếp, đã đi rồi lại còn cầm theo một nghìn đô tiền phòng hắn đặt trước nữa chứ. Quả không hổ là nhân vật trong game vô hạn lưu (1), lúc đi còn biết mang theo cả tiền.
Đây không phải là chuyện nhỏ đâu. Mặc dù bây giờ vì lý do đám đông mà bọn chúng sẽ không đột nhiên mở ra cửa hắc ám, triệu hồi quân đoàn đến đây, thực hiện một cuộc phá dỡ và di dời mang tính cưỡng chế trên quy mô toàn cầu. Nhưng hai người bọn họ có trong mình sức mạnh của kẻ vô địch Demon, một khi không vui sẽ phá hủy cả một con đường, đó cũng chỉ là tiện tay thôi. Nhưng là một Demo đầy xảo quyệt thì chắc sẽ không làm ra mấy cái chuyện cảm tính hóa thế đâu, nhưng như thế cũng có nghĩa là không dễ giải quyết đâu.
“Mong là mấy ngày này sẽ không xuất hiện một giáo phái mới đại loại như kiểu phiên bản mới của Argus.” Lo lắng này của Evanson cũng là có căn cứ cả. Hai con Eredar Demon giảo hoạt như vậy, lại đã từng là phụ tá của Kil ;jaeden, nửa tháng là đủ mê hoặc người trong một bang lớn rồi. Dù là bọn chúng cũng không có nhiều khả năng luyện Warlock trong phạm vi rộng nhưng vẫn có khả năng bị các Mage ẩn tu chú ý tới, đặc biệt là giai đoạn trước, bọn họ vừa mới thiếu mất hai người ăn cơm.
“Ừm?” Evanson lẩm bà lẩm bẩm ngồi vào trong xe. Hắn tính là trước tiên cứ về nhà xem thử có thể nhờ vào khế ước giữa mình và hai Demon để liên lạc hay không đã. Nhưng khi hắn vừa mới khởi động xe, quét mắt nhìn gương chiếu hậu theo bản năng thì lập tức ngây ra, rồi quay hẳn đầu lại nhìn phía đằng sau: “À há, mình nghĩ mình biết bọn họ ở đâu rồi.”
Vừa rồi trong gương chiếu hậu phản chiếu hình ảnh nghiêng nghiêng của quán bar đối diện. Evanson có chút ấn tượng với quán đó, hình như tên là Blue Fire Bar, là địa bàn của băng đảng Blue Fire Wind (BLW). Sau khi bang Tử Cục bị SHIELD tiêu diệt, các băng đảng xã hội đen ở đây đều sợ mà không dám ho he gì. Phần lớn trong nước đều bị giải tán, còn một số thì tháo chạy ra nước ngoài. Nhưng mà vì SHIELD không làm tới bến nên một vài băng nhóm xã hội đen đã lập nên băng đảng mới. Mới mẻ ghê, SHIELD nếu không phải bị Evanson quay cho đến điêu đứng, cho rằng trong bang Tử Cục đang bao che cho Hydra. Hắn chịu ấm ức rồi thì sẽ chạy tới trừ gian diệt ác.
BLW là một trong những băng nhóm xã hội đen được khôi phục lại. Nhưng băng nhóm này dù là trước đây hay bây giờ thì thế lực cũng không được cho là quá lớn mạnh. Vì vậy lĩnh vực kinh doanh chúng nhúng tay vào cũng chỉ có mỗi quán bar này thôi. Sau đó bên trong sẽ ngầm hoạt động đánh bạc, các cược, buôn bán thuốc phiện... những việc khác cũng chưa làm qua bao giờ. Nhiều nhất cũng chỉ là ẩu đả, đánh lộn; đua xe mô-tô và bị phạt cảnh cáo vì tiếng đầu máy quá to. Vì sao Evanson lại biết rõ như thế? Hà hà, Evanson sẽ nói với bạn là vì lần trước lái xe không giấy tờ bị bắt lại đã cùng mấy băng đua xe đóng một kí hiệu ư?
Tuy vậy, mấy cái chuyện ngày trước chỉ là chuyện vặt thôi, lúc này điều duy nhất thu hút Evanson chính là, cái mánh kiếm sống duy nhất của bọn chúng - Blue Fire Bar - đã đổi tên rồi. Bây giờ nó tên là: Legacy of the Void Bar. Ha ha.
/381
|