“Cái gì? Không thể có chuyện đó được!” Nghe thấy tin tức này, Thor thốt lên đầy sửng sốt.
“Tại sao ngài lại ngạc nhiên như vậy?” Evanson hơi ngây người, sau đó hỏi một câu đầy xấu xa.
“Cứ như ngài không muốn thấy tin tức cha mình còn sống vậy, cứ cho là ngài muốn làm siêu anh hùng thì cũng không cần nóng ruột muốn hại chết cha mình như vậy chứ.”
Thor cũng đứng sững một lát, anh ta nhận ra rằng giọng điệu của mình có chút không đúng, thế nên anh ta mới chữa cháy:
“Không phải! Tôi chỉ ngạc nhiên quá mà thôi.” Rồi anh ta thắc mắc hỏi lại:
“Anh lấy tin tức này ở đâu ra thế?” Nói thật, Thor đâu có tin tưởng lời Evanson nói, dù cho đó là một tin tốt đối với anh ta.
“Vậy ngài nghe từ đâu được thông tin rằng cha ngài đã mất? Từ chỗ người anh em của ngài?” Evanson hỏi ngược lại.
“Đúng thế.” Thor đến lúc này vẫn còn khá tin tưởng Loki.
Theo những gì mà Thor biết thì người anh em này của mình bình thường cũng có chút càn quấy, thế nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không lấy chuyện sống chết của cha ra để đùa đâu. Ngay lúc đó, Thor cũng lên tiếng:
“Anh làm thế nào mà biết được là do Loki nói với tôi?”
“Ha ha, những người đột nhập vào căn cứ tối qua đâu chỉ có mỗi mình ngài.” Evanson mỉm cười và nói: “Em trai của ngài đi theo sát ngay phía sau ngài mà, chẳng qua hắn ta không thu hút sự chú ý như ngài mà thôi. À, đúng rồi...”
Evanson quay đầu liếc nhìn Coulson: “Cậu ta còn quay cộng sự của tôi như một tên ngốc đó.”
“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Coulson ngượng ngùng giải thích: “Chỉ là đầu óc có chút mơ hồ thôi.”
“Được thôi, anh ta bị chỉnh đến mức thành tên hồ đồ luôn.”
Evanson thay đổi giọng điệu: “Và phải tiếp nhận một cuộc trị liệu vô cùng đau đớn mới hồi phục được.”
“Hả. vậy sao?” Thor lúc này mới để ý đến vết bầm trên mặt Coulson gần như đã bị che mất bởi cái kính đen.
“Thật sự xin lỗi. Bình thường Loki có hơi thích đùa dai một chút.” Nhưng anh ta ngay lập tức đổi sang khuôn mặt nghiêm túc.
Tuy nhiên, theo như những gì anh vừa nói thì Loki đang lừa dối tôi. Làm thế nào để tôi có thể tin anh đây?”
Một bên là người anh em đã sống cùng mình bấy lâu nay còn một bên là người lạ chỉ vừa mới gặp, bạn nghĩ Thor sẽ tin tưởng ai hơn?
“Đêm qua ngài không dùng đến Mezola?” Evanson hỏi.
Đây vốn là vũ khí của riêng anh ta nhưng anh lại không thể làm gì được, điều này làm Thor cảm thấy xấu hổ nhưng Thor vẫn thừa nhận:
“Đúng vậy, Mezola đã bị cha tôi hạ lệnh cấm, tôi đã mất tư cách sở hữu nó rồi.”
“Ồ, lệnh cấm cha ngài hạ xuống.” Evanson nói với kiểu như xem kịch vui: “Nếu như cha ngài đã chết thì tại sao lệnh cấm này vẫn chưa được xóa bỏ?”
Thor nhíu mày, anh ta cũng đã nhận ra chuyện này có chút bất bình thường rồi. Thor không dùng được Mezola là bởi vì lệnh cấm của thiên vương Odin nhưng nếu như người hạ lệnh cấm là ông ấy đã băng hà thì hiệu lực của nó phải cùng mất đi mới đúng. Vậy tại sao tối hôm qua lệnh cấm này vẫn còn phát huy tác dụng?
“Tôi đã sử dụng phương pháp của riêng mình để kiểm tra cây búa của ngài.”
Evanson nói tiếp: “Tôi nhìn thấy những lệnh cấm mà cha ngài bố trí vẫn còn hiệu lực rõ ràng, từ đó tôi có thể nhìn ra rằng cha ngài đang có bệnh và cũng không sống được bao lâu nữa đâu.”
“Anh có thể thấy được những lệnh cấm mà cha tôi đã bố trí?” Thor hỏi:
“Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể nhìn thấy.”
“Tất nhiên rồi.” Evanson vung tay một cái, một dòng chữ được tạo ra từ ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt:
“Tôi không phải là một người bình thường”.
Thor chớp chớp mắt, nhìn ngọn lửa từ từ biến mất, ngập ngừng hỏi: “Pháp sư ma thuật?”
“Tạ ơn Chúa.”
Evanson nói kiểu khoa trương, mắt liếc nhẹ về phía sau:
“Cuối cùng cũng có một người không coi tôi là một dị nhân.” Anh vẫn còn nhớ lúc đầu mình đã phải tốn bao nhiêu công sức để giải thích rõ ràng với mọi người rằng mình không phải dị nhân.
“Nhưng mà... tôi... ừm, thôi bỏ qua đi, giải thích ra thì rắc rối lắm, ngài cứ coi tôi là một pháp sư ma thuật đi.”
Lần này Evanson không vội vàng đính chính lại ngày rằng mình là một Warlock, bởi vì anh cũng không chắc là ở hành tinh Asgard người ta có nghe đến chức danh này hay chưa.
“Trái đất bây giời cũng có pháp sư rồi?” Thor nhíu mày nghi hoặc, trong ấn tượng của anh ta, con người vẫn là những cá thể yểu ớt và không có năng lực đặc biệt gì.
Evanson: “Ừm... cũng được một thời gian rồi.”
“Tôi đã nói rồi mà?” Jane từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên hưng phấn giống như vừa phát hiện ra được một vùng đất mới. “Chúng ta không thể dễ dàng phủ nhận sự tồn tại của phép thuật và phép thuật chính là...”
“Khoa học không thể giải thích được?” Evanson nói: “Trích dẫn của Arthur Clarke.”
“Anh ấy thực sự là người tiên phong của khoa học.” Jane vươn tay ra:
“Jane Foster”.
“Cùng chung cảm hứng đấy.” Evanson nói, đồng thời cũng giơ tay ra bắt tay với Jane:
“Evanson Richter.”
“Nếu có cơ hội, tôi muốn trao đổi một chút về ma thuật cũng như những chuyện mà khoa học vẫn chưa giải thích được.” Jane nghiêm túc nói.
“Miễn là bạn trai của cô không phản đối thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô.” Evanson nhìn Thor và nói kiểu nửa đùa nửa thật.
“Anh ấy... anh ấy vẫn chưa, vẫn chưa phải là bạn trai của tôi.” Khuôn mặt của Jane đỏ ửng lên, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
“E hèm.” Thor húng hắng ho, anh ta có chút không hài lòng với kiểu trêu đùa của Evanson, sau đó tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc:
“Anh có thể chịu trách nhiệm về những gì anh đã nói không, ý tôi là việc anh nói Loki đang lừa tôi.”
“Tôi có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Evanson cũng nghiêm túc đáp lại: “Nếu không, ngài có thể quay về cùng với tôi để xác nhận lại trạng thái của Mezola.”
“Tôi làm sao biết được là anh có đang dụ tôi quay về cùng anh hay không?” Thor nghi ngờ hỏi tiếp.
“Lừa gạt ngài? Có cần thiết không?” Evanson vừa cười vừa nói:
“Hiện tại ngài đã mất đi quyền lực, cùng lắm cũng chỉ giống với một người bình thường vạm vỡ, khỏe mạnh mà thôi. Nếu như chúng tôi dùng vũ lực dẫn ngài đi, ngài vốn dĩ cũng không thể chống lại được.”
Sắc mặt Thor trông rất khó coi nhưng anh ta phải thừa nhận rằng những gì Evanson nói đều là sự thật. Đừng nhìn anh ta giết bao nhiêu người ở căn cứ tối qua, nhưng anh ta tự biết rằng là bởi vì bọn họ muốn bắt sống mình nên mình mới có thể thành công được. Còn bây giờ lại có một gã ngông cuồng biết cách sử dụng phép thuật muốn chế ngự được mình lúc này, e là cũng không quá khó khăn, căn bản hắn không cần phải lừa gạt mình.
“Không thể tin được đúng không, tôi biết rằng bình thường Loki là một người hay gây chuyện.”
Thor bây giờ đã tin những gì Evanson nói, đi qua đi lại trong phòng, hét lên đầy giận dữ:
“Nhưng không thể ngờ rằng nó lại có thể lừa tôi chuyện này! Tại sao nó lại có thể làm như thế?” Người anh em đã gắn bó với nhau suốt một ngàn năm qua, tình cảm cũng vô cùng khăng khít lại có thể vào lúc này nói ra một lời nói dối khiến anh hết sức đau lòng để lừa anh, điều này Thor quả thực không thể hiểu nổi.
“Ai mà biết được.” Evanson nheo nheo mắt, giống như chỉ vô tình nói ra một câu: “Odin lại chỉ có hai người con trai thôi.”
Thor quay lại và nhìn chằm chằm vào Evanson: “Ý anh là sao?”
“Không có gì.” Evanson bình tĩnh nói: “Có thể là do ngài ấy quá lo lắng cho sức khỏe của cha ngài nên có chút hồ đồ, cũng có thể là vì tức giận việc ngài chọc tức cha nên muốn trả lại ngài một ít, đúng chứ?”
“Đúng.” Thor nghĩ nhanh rồi ngơ người trả lời.
Người ngoài thì không nên tham dự vào chuyện nhà người khác. Đây là lần đầu tiên Evanson và Thor gặp nhau, có một số lời chỉ nên nói đến đấy, để cho Thor tự mình hiểu thì sẽ tốt hơn, nói nhiều quá ngược lại lại không hay. Nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra, người em trai tốt này không phải con ruột của cha ngài, hiện tại hắn muốn quay lại chống đối, dồn ngài vào đường chết. Sau đó sẽ lấy danh nghĩa chăm sóc cha ngài để được làm quốc vương. Anh thử nói như vậy xem, xem Thor có hét lớn, tên khốn, dám chia rẽ anh em ta, ta lấy búa đập chết ngươi!
“Vì vậy, để tránh điều đó, người anh em đáng thương của ngài, có trả thù ngài thêm nữa không.”
Evanson đứng lên và nói: “Cũng để tránh sự trả thù của hắn cũng như tránh liên lụy đến những người xung quanh ngài, tôi nghĩ rằng ngài nên đi theo chũng tôi và chấp nhận sự bảo vệ của chúng tôi sẽ tốt hơn.”
Evanson nhìn Thor và những người khác phía sau.
Chấp nhận sự bảo vệ, nếu đổi lại là ngày trước, một vị thần đầy kiêu ngạo như Thor sẽ thà chết ở chiến trường một cách vinh quang chứ nhất định sẽ không chấp nhận núp sau lưng kẻ khác. Nhưng mà hiện tại, anh đã có những sự ràng buộc không thể tách rời, anh không thể để bạn bè và những người mình yêu thương phải chịu tổn thương nào vì mình. Vì vậy Thor đã đưa ra quyết định cuối cùng:
“Được, tôi đồng ý.”
“Vậy mấy người thu xếp qua loa chút đi, chúng tôi ở bên ngoài đợi mọi người.” Evanson nói. Vừa ra khỏi cổng, Melinda đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sau đó cô chạy tới chỗ Evanson, nói với anh ta:
“Đã tìm thấy người đó rồi.”
“Ai?” Evanson hơi ngơ ra, sau đó mới lên tiếng.
“Carter Slade? Nhanh vậy sao?”
Melinda mỉm cười: “Đừng đánh giá thấp SHIELD. Miễn là có mục tiêu rõ ràng, dù kẻ đó có ẩn nấp dưới đất thì chúng tôi cũng có thể tìm được hắn.” Rồi cô hỏi:
“Anh ta đang ở một nơi xa xôi cách đây hai trăm cây số. Anh định khi nào thì đi gặp hắn?”
Evanson nhìn lên bầu trời đêm khuya.
“Ngày mai, mai chúng ta xuất phát sớm, chắc đến giữa trưa thì sẽ đến nơi.”
“Tại sao ngài lại ngạc nhiên như vậy?” Evanson hơi ngây người, sau đó hỏi một câu đầy xấu xa.
“Cứ như ngài không muốn thấy tin tức cha mình còn sống vậy, cứ cho là ngài muốn làm siêu anh hùng thì cũng không cần nóng ruột muốn hại chết cha mình như vậy chứ.”
Thor cũng đứng sững một lát, anh ta nhận ra rằng giọng điệu của mình có chút không đúng, thế nên anh ta mới chữa cháy:
“Không phải! Tôi chỉ ngạc nhiên quá mà thôi.” Rồi anh ta thắc mắc hỏi lại:
“Anh lấy tin tức này ở đâu ra thế?” Nói thật, Thor đâu có tin tưởng lời Evanson nói, dù cho đó là một tin tốt đối với anh ta.
“Vậy ngài nghe từ đâu được thông tin rằng cha ngài đã mất? Từ chỗ người anh em của ngài?” Evanson hỏi ngược lại.
“Đúng thế.” Thor đến lúc này vẫn còn khá tin tưởng Loki.
Theo những gì mà Thor biết thì người anh em này của mình bình thường cũng có chút càn quấy, thế nhưng hắn ta chắc chắn sẽ không lấy chuyện sống chết của cha ra để đùa đâu. Ngay lúc đó, Thor cũng lên tiếng:
“Anh làm thế nào mà biết được là do Loki nói với tôi?”
“Ha ha, những người đột nhập vào căn cứ tối qua đâu chỉ có mỗi mình ngài.” Evanson mỉm cười và nói: “Em trai của ngài đi theo sát ngay phía sau ngài mà, chẳng qua hắn ta không thu hút sự chú ý như ngài mà thôi. À, đúng rồi...”
Evanson quay đầu liếc nhìn Coulson: “Cậu ta còn quay cộng sự của tôi như một tên ngốc đó.”
“Không nghiêm trọng đến vậy đâu.” Coulson ngượng ngùng giải thích: “Chỉ là đầu óc có chút mơ hồ thôi.”
“Được thôi, anh ta bị chỉnh đến mức thành tên hồ đồ luôn.”
Evanson thay đổi giọng điệu: “Và phải tiếp nhận một cuộc trị liệu vô cùng đau đớn mới hồi phục được.”
“Hả. vậy sao?” Thor lúc này mới để ý đến vết bầm trên mặt Coulson gần như đã bị che mất bởi cái kính đen.
“Thật sự xin lỗi. Bình thường Loki có hơi thích đùa dai một chút.” Nhưng anh ta ngay lập tức đổi sang khuôn mặt nghiêm túc.
Tuy nhiên, theo như những gì anh vừa nói thì Loki đang lừa dối tôi. Làm thế nào để tôi có thể tin anh đây?”
Một bên là người anh em đã sống cùng mình bấy lâu nay còn một bên là người lạ chỉ vừa mới gặp, bạn nghĩ Thor sẽ tin tưởng ai hơn?
“Đêm qua ngài không dùng đến Mezola?” Evanson hỏi.
Đây vốn là vũ khí của riêng anh ta nhưng anh lại không thể làm gì được, điều này làm Thor cảm thấy xấu hổ nhưng Thor vẫn thừa nhận:
“Đúng vậy, Mezola đã bị cha tôi hạ lệnh cấm, tôi đã mất tư cách sở hữu nó rồi.”
“Ồ, lệnh cấm cha ngài hạ xuống.” Evanson nói với kiểu như xem kịch vui: “Nếu như cha ngài đã chết thì tại sao lệnh cấm này vẫn chưa được xóa bỏ?”
Thor nhíu mày, anh ta cũng đã nhận ra chuyện này có chút bất bình thường rồi. Thor không dùng được Mezola là bởi vì lệnh cấm của thiên vương Odin nhưng nếu như người hạ lệnh cấm là ông ấy đã băng hà thì hiệu lực của nó phải cùng mất đi mới đúng. Vậy tại sao tối hôm qua lệnh cấm này vẫn còn phát huy tác dụng?
“Tôi đã sử dụng phương pháp của riêng mình để kiểm tra cây búa của ngài.”
Evanson nói tiếp: “Tôi nhìn thấy những lệnh cấm mà cha ngài bố trí vẫn còn hiệu lực rõ ràng, từ đó tôi có thể nhìn ra rằng cha ngài đang có bệnh và cũng không sống được bao lâu nữa đâu.”
“Anh có thể thấy được những lệnh cấm mà cha tôi đã bố trí?” Thor hỏi:
“Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể nhìn thấy.”
“Tất nhiên rồi.” Evanson vung tay một cái, một dòng chữ được tạo ra từ ngọn lửa đột nhiên xuất hiện trước mắt:
“Tôi không phải là một người bình thường”.
Thor chớp chớp mắt, nhìn ngọn lửa từ từ biến mất, ngập ngừng hỏi: “Pháp sư ma thuật?”
“Tạ ơn Chúa.”
Evanson nói kiểu khoa trương, mắt liếc nhẹ về phía sau:
“Cuối cùng cũng có một người không coi tôi là một dị nhân.” Anh vẫn còn nhớ lúc đầu mình đã phải tốn bao nhiêu công sức để giải thích rõ ràng với mọi người rằng mình không phải dị nhân.
“Nhưng mà... tôi... ừm, thôi bỏ qua đi, giải thích ra thì rắc rối lắm, ngài cứ coi tôi là một pháp sư ma thuật đi.”
Lần này Evanson không vội vàng đính chính lại ngày rằng mình là một Warlock, bởi vì anh cũng không chắc là ở hành tinh Asgard người ta có nghe đến chức danh này hay chưa.
“Trái đất bây giời cũng có pháp sư rồi?” Thor nhíu mày nghi hoặc, trong ấn tượng của anh ta, con người vẫn là những cá thể yểu ớt và không có năng lực đặc biệt gì.
Evanson: “Ừm... cũng được một thời gian rồi.”
“Tôi đã nói rồi mà?” Jane từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng, đột nhiên hưng phấn giống như vừa phát hiện ra được một vùng đất mới. “Chúng ta không thể dễ dàng phủ nhận sự tồn tại của phép thuật và phép thuật chính là...”
“Khoa học không thể giải thích được?” Evanson nói: “Trích dẫn của Arthur Clarke.”
“Anh ấy thực sự là người tiên phong của khoa học.” Jane vươn tay ra:
“Jane Foster”.
“Cùng chung cảm hứng đấy.” Evanson nói, đồng thời cũng giơ tay ra bắt tay với Jane:
“Evanson Richter.”
“Nếu có cơ hội, tôi muốn trao đổi một chút về ma thuật cũng như những chuyện mà khoa học vẫn chưa giải thích được.” Jane nghiêm túc nói.
“Miễn là bạn trai của cô không phản đối thì tôi lúc nào cũng hoan nghênh cô.” Evanson nhìn Thor và nói kiểu nửa đùa nửa thật.
“Anh ấy... anh ấy vẫn chưa, vẫn chưa phải là bạn trai của tôi.” Khuôn mặt của Jane đỏ ửng lên, nói chuyện cũng có chút lộn xộn.
“E hèm.” Thor húng hắng ho, anh ta có chút không hài lòng với kiểu trêu đùa của Evanson, sau đó tiếp tục nói chuyện một cách nghiêm túc:
“Anh có thể chịu trách nhiệm về những gì anh đã nói không, ý tôi là việc anh nói Loki đang lừa tôi.”
“Tôi có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm.”
Evanson cũng nghiêm túc đáp lại: “Nếu không, ngài có thể quay về cùng với tôi để xác nhận lại trạng thái của Mezola.”
“Tôi làm sao biết được là anh có đang dụ tôi quay về cùng anh hay không?” Thor nghi ngờ hỏi tiếp.
“Lừa gạt ngài? Có cần thiết không?” Evanson vừa cười vừa nói:
“Hiện tại ngài đã mất đi quyền lực, cùng lắm cũng chỉ giống với một người bình thường vạm vỡ, khỏe mạnh mà thôi. Nếu như chúng tôi dùng vũ lực dẫn ngài đi, ngài vốn dĩ cũng không thể chống lại được.”
Sắc mặt Thor trông rất khó coi nhưng anh ta phải thừa nhận rằng những gì Evanson nói đều là sự thật. Đừng nhìn anh ta giết bao nhiêu người ở căn cứ tối qua, nhưng anh ta tự biết rằng là bởi vì bọn họ muốn bắt sống mình nên mình mới có thể thành công được. Còn bây giờ lại có một gã ngông cuồng biết cách sử dụng phép thuật muốn chế ngự được mình lúc này, e là cũng không quá khó khăn, căn bản hắn không cần phải lừa gạt mình.
“Không thể tin được đúng không, tôi biết rằng bình thường Loki là một người hay gây chuyện.”
Thor bây giờ đã tin những gì Evanson nói, đi qua đi lại trong phòng, hét lên đầy giận dữ:
“Nhưng không thể ngờ rằng nó lại có thể lừa tôi chuyện này! Tại sao nó lại có thể làm như thế?” Người anh em đã gắn bó với nhau suốt một ngàn năm qua, tình cảm cũng vô cùng khăng khít lại có thể vào lúc này nói ra một lời nói dối khiến anh hết sức đau lòng để lừa anh, điều này Thor quả thực không thể hiểu nổi.
“Ai mà biết được.” Evanson nheo nheo mắt, giống như chỉ vô tình nói ra một câu: “Odin lại chỉ có hai người con trai thôi.”
Thor quay lại và nhìn chằm chằm vào Evanson: “Ý anh là sao?”
“Không có gì.” Evanson bình tĩnh nói: “Có thể là do ngài ấy quá lo lắng cho sức khỏe của cha ngài nên có chút hồ đồ, cũng có thể là vì tức giận việc ngài chọc tức cha nên muốn trả lại ngài một ít, đúng chứ?”
“Đúng.” Thor nghĩ nhanh rồi ngơ người trả lời.
Người ngoài thì không nên tham dự vào chuyện nhà người khác. Đây là lần đầu tiên Evanson và Thor gặp nhau, có một số lời chỉ nên nói đến đấy, để cho Thor tự mình hiểu thì sẽ tốt hơn, nói nhiều quá ngược lại lại không hay. Nhưng cũng không thể nói huỵch toẹt ra, người em trai tốt này không phải con ruột của cha ngài, hiện tại hắn muốn quay lại chống đối, dồn ngài vào đường chết. Sau đó sẽ lấy danh nghĩa chăm sóc cha ngài để được làm quốc vương. Anh thử nói như vậy xem, xem Thor có hét lớn, tên khốn, dám chia rẽ anh em ta, ta lấy búa đập chết ngươi!
“Vì vậy, để tránh điều đó, người anh em đáng thương của ngài, có trả thù ngài thêm nữa không.”
Evanson đứng lên và nói: “Cũng để tránh sự trả thù của hắn cũng như tránh liên lụy đến những người xung quanh ngài, tôi nghĩ rằng ngài nên đi theo chũng tôi và chấp nhận sự bảo vệ của chúng tôi sẽ tốt hơn.”
Evanson nhìn Thor và những người khác phía sau.
Chấp nhận sự bảo vệ, nếu đổi lại là ngày trước, một vị thần đầy kiêu ngạo như Thor sẽ thà chết ở chiến trường một cách vinh quang chứ nhất định sẽ không chấp nhận núp sau lưng kẻ khác. Nhưng mà hiện tại, anh đã có những sự ràng buộc không thể tách rời, anh không thể để bạn bè và những người mình yêu thương phải chịu tổn thương nào vì mình. Vì vậy Thor đã đưa ra quyết định cuối cùng:
“Được, tôi đồng ý.”
“Vậy mấy người thu xếp qua loa chút đi, chúng tôi ở bên ngoài đợi mọi người.” Evanson nói. Vừa ra khỏi cổng, Melinda đột nhiên nhận được một cuộc gọi, sau đó cô chạy tới chỗ Evanson, nói với anh ta:
“Đã tìm thấy người đó rồi.”
“Ai?” Evanson hơi ngơ ra, sau đó mới lên tiếng.
“Carter Slade? Nhanh vậy sao?”
Melinda mỉm cười: “Đừng đánh giá thấp SHIELD. Miễn là có mục tiêu rõ ràng, dù kẻ đó có ẩn nấp dưới đất thì chúng tôi cũng có thể tìm được hắn.” Rồi cô hỏi:
“Anh ta đang ở một nơi xa xôi cách đây hai trăm cây số. Anh định khi nào thì đi gặp hắn?”
Evanson nhìn lên bầu trời đêm khuya.
“Ngày mai, mai chúng ta xuất phát sớm, chắc đến giữa trưa thì sẽ đến nơi.”
/381
|