Anh cũng thèm muốn sức mạnh của khế ước giống như Blackheart. Lần trước Johnny nghe thấy Mephisto gọi Evanson là phù thủy ác ma, hơn nữa chính anh cũng đã từng trải nghiệm qua sức mạnh ác quỷ của Evanson và tận mắt chứng kiến tội ác của hắn. Cho nên bản khế ước của ngôi làng San Venganza rơi vào tay của loại người này hay rơi vào tay Blackheart cũng chẳng khác gì nhau.
Đánh đồng tôi với hắn ta có phải hơi quá đáng rồi không? Evanson cau mày nói. Nói thật, Evanson cũng chẳng ưa gì tên quỷ đời con Blackheart này.
Không được sao? Johnny nói: Sau khi tôi biết anh chính là kẻ đã đem bản khế ước đi, tôi đã liên tục liên lạc với anh, nhưng anh chẳng hề trả lời lại. Anh còn dám nói mình không thèm muốn sức mạnh của khế ước hay sao? Chính hành động của anh đã làm liên lụy tới Lola.
Johnny Blaze cố chấp cho rằng, nếu không phải vì Evanson lấy mất bản khế ước, khiến Blackheart vồ hụt, thì Blackheart cũng sẽ không vì muốn bắt mình giúp hắn tìm khế ước mà nguyền rủa Lola.
Hoặc nếu Evanson kịp thời trả lời liên lạc của anh thì cũng không đến mức khiến Lola phải chịu đựng sự giày vò của lời nguyền trong một ngày một đêm. Cho nên tất cả đều là lỗi của Evanson, đều chỉ trách hắn thèm thuồng sức mạnh của khế ước, bởi vậy anh ta không hề thấy áy náy vì hành động bán đứng đồng đội của mình.
Hừ, tôi làm liên lụy tới cô ta sao? Anh nghĩ như vậy đúng không? Evanson cười lạnh nhạt một tiếng, anh quyết định thể hiện một chút.
Cái gọi là Ghost Rider, chẳng có họ tên cũng chẳng có tình cảm, chẳng có quá khứ cũng chẳng có tương lai, trong lòng chỉ có khế ước mà thôi.
Johnny sửng sốt, những lời này mặc dù có hơi cường điệu, nhưng anh thấy những lời này cũng đúng. Evanson nói tiếp: Anh nói tôi tham, thế nhưng anh mới chính là kẻ tham lam đấy, là anh thèm muốn có được thứ tình yêu đẹp đẽ không đáng thuộc về kẻ đã bán linh hồn cho ma quỷ, nên mới kéo người vô tội tới đây, đúng chứ?
Là như thế sao? Đột nhiên Johnny nhớ ra, khi anh ký bản khế ước, Mephisto liền sát hại cha anh, phong bế lại tình cảm của anh, mặc dù nơi đây đang có bản tính xấu xa của ma quỷ quấy phá nhưng giống như anh ta đã nói, quên đi bạn bè, quên đi gia đình, quên đi tình yêu, đây đều là những thứ xa xỉ mà bản thân không nên có.
Là do bản thân đã vượt giới hạn rồi, nếu gần đây không quen biết Lola thì cô ấy đã bình an vô sự, nhân quả này đã gieo xuống từ mười mấy năm trước rồi, chính là lúc anh bán linh hồn của mình đi.
Hơn nữa việc tôi không trả lời điện thoại của anh không phải là do tôi thèm muốn sức mạnh của khế ước. Evanson dùng lời lẽ chính nghĩa mà nói: Mà là do lúc tôi vội vàng đi ra ngoài quên mang theo sạc điện thoại. Khốn thật, trước khi Evanson đi tìm bản khế ước, điện thoại của anh vì hết pin mà tắt nguồn, trả lời điện thoại thế đếch nào được.
Johnny: ... Tôi có ba chữ không biết có nên nói ra hay không, mau trả lại phiền não lúc nãy của tôi đây, chết tiệt!
Bộp bộp bộp, lúc này Blackheart cùng Wallow toàn thân sền sệt cùng bước tới, hắn đã nghe thấy những lời của Evanson, đang vỗ tay một cách khoa trương. Vốn định xuất hiện một cách lạnh lùng nhưng khi nghe thấy thanh âm sau cùng, tiếng vỗ tay đột nhiên dừng lại, nghĩ kỹ lời thoại cũng không biết nên nói thế nào. Khốn kiếp, cái bầu không khí ra vẻ ta đây này chẳng còn nữa rồi.
Hắn đành bất đắc dĩ ép mình nói ra lời thoại ban đầu: Ngươi hiểu đời thật đấy. Sau đó hắn quay đầu nhìn Johnny: Đúng là hắn đã phạm phải điều tối kỵ của một Ghost Rider, nhưng cũng may là vì thế nên hắn mới có ích với ta.
... Cứ thấy không khí có gì đó lạ. Evanson ngoáy tai rồi nói: Với cả ngươi ăn mặc theo phong cách thập niên 60, 70 của thế kỷ trước thế này, thực sự là rất quê mùa đấy.
Bầu không khí trở nên lúng túng còn chẳng phải vì ngươi hay sao? Còn cả bộ quần áo này của ta nữa, nhưng cách đây không lâu lúc còn ở địa ngục, ta đã thăm dò được phong cách ăn mặc phổ biến của người trần rồi.
Thôi quên đi, kệ mấy chuyện này đi, còn có chuyện quan trọng hơn.
Hẳn ngươi cũng biết mục đích ta tới đây là gì. Blackheart biết mà còn hỏi.
Đúng là ta biết. Evanson trả lời.
Cha ta là một lão ngốc cổ hủ, là một sự tồn tại lỗi thời chắc chắn sẽ bị chôn vùi. Blackheart chỉ vào Johnny: Ngươi cũng nên học theo ông ta đi, hãy tận lực mà giúp sức cho chủ nhân mới của địa ngục.
Chủ nhân mới của địa ngục? Evanson khoa trương hỏi, như thể vừa nghe được chuyện gì đáng cười vậy.
Thứ gì khiến ngươi tự tin đến vậy? Evanson chậm rãi từ bậc thang bước xuống, đi vào trong sân:
Thứ gì khiến ngươi nghĩ rằng mình có thể hất đổ ngôi vương mà cha mình đã sừng sững trên đó suốt hàng ngàn năm qua?
Khế ước San Venganza chính là chìa khóa thắng lợi của ta. Blackheart tràn đầy tự tin nói: Nếu ngươi đưa nó cho ta, chủ nhân mới của địa ngục sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Hừ... Evanson cười lạnh lùng lắc đầu, anh sẽ không bao giờ tin lời của tên quỷ Blackheart này. Anh tiếp tục tiến về phía trước, đi qua Blackheart.
Thứ ta cho ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn thứ cha ta cho ngươi. Blackheart quay người, nói với Evanson đang quay lưng về phía mình mà đi về phía trước.
Evanson chẳng thèm quan tâm hắn ta, tiếp tục tiến về phía trước.
Nét mặt của Blackheart thay đổi cực nhanh: Ngươi đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, dù ngươi có đồng ý hay không thì vẫn phải đưa khế ước cho ta.
Thấy chưa... Evanson dừng bước, anh đã đến được nơi mình muốn đến: Cha ngươi kiên nhẫn hơn ngươi nhiều.
Đừng có khiêu khích ta... Blackheart cảm thấy sức kiên nhẫn của mình đã đạt được tầm cao mới.
Với tính cách của hắn, nếu kẻ đứng trước mặt là người khác thì hắn đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng kẻ đang đứng trước mặt hắn có sức mạnh có thể đánh thắng Ghost Rider, không thể xem thường được, đây cũng là lý do hắn đi theo Ghost Rider tới đây.
Tạm thời nghe điều kiện của ngươi nào. Evanson đột nhiên đổi lời.
Muốn bàn bạc điều kiện sao? Thế cũng dễ thôi, dù gì ta cũng chỉ giả vờ đồng ý rồi cuối cùng không thực hiện mà thôi. Blackheart thấy thái độ của Evanson có vẻ mềm mỏng hơn liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới để ý Evanson đang đứng cạnh nhà vệ sinh công cộng, tên này có sở thích đứng cạnh nhà vệ sinh để đàm phán sao?
Nhưng mà ngươi thực sự có thể trả được số tiền thù lao cao hơn cha ngươi sao? Evanson hoài nghi hỏi.
Tất nhiên. Blackheart trả lời chắc nịch.
Thật không đấy? Evanson như thể đang tính toán gì đó: Nếu cha ngươi đồng ý trao cho ta 1/10 sức mạnh của ông ấy, chỉ sợ ngươi sẽ phải cho ta số sức mạnh nhiều hơn ngươi một nửa thì mới có thể vượt qua ông ấy, vậy ngươi lấy cái gì ra để đảm bảo?
Blackheart dù có ngu cũng hiểu Evanson chỉ đang làm cho có lệ thôi, thế là hắn liền giận đùng đùng mà hét: Đưa khế ước cho ta!
Nói thật thì... Evanson nói với giọng đùa cợt: Ngươi thừa biết mình còn kém xa cha mình, không những thua về sức mạnh mà cả thủ đoạn lẫn trí tuệ còn khác một trời một vực. Từ trước tới nay ông ta không bao giờ dùng thủ đoạn cướp đoạt tầm thường này để giành lấy thứ mình muốn, cũng không dùng con tin để đe dọa người khác, người ta sẽ ngoan ngoãn mà đem thứ ông ta muốn đến trước mặt ông ta. Ngươi thật sự kém xa ông ta.
Cuối cùng Evanson lắc đầu: Ngươi có đúng là con ruột của ông ta không đấy?
Với cả khế ước giờ không ở chỗ ta. Nụ cười giễu cợt của Evanson càng thêm đậm: Người khác đem đi mất rồi.
Ai? Blackheart sắp tức nổ phổi đến nơi rồi, nhưng vì khế ước, hắn vẫn cố kìm nén.
Evanson vừa như vô tình vừa như cố tình nhìn sang phía Johnny: Thần Sấm Thor thấy bản khế ước này quá gian ác nên đã tiện tay mang đi rồi. Nếu ngươi thực sự muốn có nó, ngươi có thể thử đột nhập vào Cung điện Vàng của Odin xem sao. Đây là sự nghiệp vĩ đại mà cha ngươi không thể hoàn thành nổi, đây cũng chính là cơ hội hiếm có để ngươi thể hiện mình đã vượt qua cha mình đấy, ta tin vào ngươi, cố lên nhé!
Ta phải cho linh hồn của ngươi chịu giày vò vĩnh viễn mới được! Blackheart hung hãn nói, giờ hắn biết khế ước đã hoàn toàn không thể lấy lại. Đột nhập vào Cung điện Vàng của Odin, nơi được thần bảo hộ Heimdall trông coi hay sao? Tỉ lệ thành công của việc này còn thấp hơn cả tỉ lệ mình quay về địa ngục tạo phản thành công, hơn nữa với tính cách của người Asgard, khế ước có lẽ đã bị tiêu hủy rồi.
Để tăng áp lực, hắn cùng Wallow bước từng bước về phía Evanson: Cảm nhận nỗi sợ này đi, tận hưởng nốt hơi thở cuối cùng của đời ngươi đi!
Evanson nhìn hai người đó di chuyển từng bước chân ma quỷ, ma sát tạo ra tiếng xẹt xẹt trên mặt đất. Sau khi bọn chúng tiến gần lại một đoạn, mắt của Evanson liền lóe lên.
Ngạc nhiên chưa! Evanson kéo miếng vải đen phủ trên thứ trông như nhà vệ sinh công cộng ở bên cạnh mình ra: Trục xuất. Giải!
Đùng một tiếng, một chùm ánh sáng màu vàng kim chiếu thẳng vào hai tên quỷ đang bị Evanson làm cho ngơ ngác.
Johnny đứng bên cạnh nhìn đến sửng sốt, kinh khủng thật, sức mạnh của nhà chứa phân của các ngươi cũng lớn thật đấy!
Đánh đồng tôi với hắn ta có phải hơi quá đáng rồi không? Evanson cau mày nói. Nói thật, Evanson cũng chẳng ưa gì tên quỷ đời con Blackheart này.
Không được sao? Johnny nói: Sau khi tôi biết anh chính là kẻ đã đem bản khế ước đi, tôi đã liên tục liên lạc với anh, nhưng anh chẳng hề trả lời lại. Anh còn dám nói mình không thèm muốn sức mạnh của khế ước hay sao? Chính hành động của anh đã làm liên lụy tới Lola.
Johnny Blaze cố chấp cho rằng, nếu không phải vì Evanson lấy mất bản khế ước, khiến Blackheart vồ hụt, thì Blackheart cũng sẽ không vì muốn bắt mình giúp hắn tìm khế ước mà nguyền rủa Lola.
Hoặc nếu Evanson kịp thời trả lời liên lạc của anh thì cũng không đến mức khiến Lola phải chịu đựng sự giày vò của lời nguyền trong một ngày một đêm. Cho nên tất cả đều là lỗi của Evanson, đều chỉ trách hắn thèm thuồng sức mạnh của khế ước, bởi vậy anh ta không hề thấy áy náy vì hành động bán đứng đồng đội của mình.
Hừ, tôi làm liên lụy tới cô ta sao? Anh nghĩ như vậy đúng không? Evanson cười lạnh nhạt một tiếng, anh quyết định thể hiện một chút.
Cái gọi là Ghost Rider, chẳng có họ tên cũng chẳng có tình cảm, chẳng có quá khứ cũng chẳng có tương lai, trong lòng chỉ có khế ước mà thôi.
Johnny sửng sốt, những lời này mặc dù có hơi cường điệu, nhưng anh thấy những lời này cũng đúng. Evanson nói tiếp: Anh nói tôi tham, thế nhưng anh mới chính là kẻ tham lam đấy, là anh thèm muốn có được thứ tình yêu đẹp đẽ không đáng thuộc về kẻ đã bán linh hồn cho ma quỷ, nên mới kéo người vô tội tới đây, đúng chứ?
Là như thế sao? Đột nhiên Johnny nhớ ra, khi anh ký bản khế ước, Mephisto liền sát hại cha anh, phong bế lại tình cảm của anh, mặc dù nơi đây đang có bản tính xấu xa của ma quỷ quấy phá nhưng giống như anh ta đã nói, quên đi bạn bè, quên đi gia đình, quên đi tình yêu, đây đều là những thứ xa xỉ mà bản thân không nên có.
Là do bản thân đã vượt giới hạn rồi, nếu gần đây không quen biết Lola thì cô ấy đã bình an vô sự, nhân quả này đã gieo xuống từ mười mấy năm trước rồi, chính là lúc anh bán linh hồn của mình đi.
Hơn nữa việc tôi không trả lời điện thoại của anh không phải là do tôi thèm muốn sức mạnh của khế ước. Evanson dùng lời lẽ chính nghĩa mà nói: Mà là do lúc tôi vội vàng đi ra ngoài quên mang theo sạc điện thoại. Khốn thật, trước khi Evanson đi tìm bản khế ước, điện thoại của anh vì hết pin mà tắt nguồn, trả lời điện thoại thế đếch nào được.
Johnny: ... Tôi có ba chữ không biết có nên nói ra hay không, mau trả lại phiền não lúc nãy của tôi đây, chết tiệt!
Bộp bộp bộp, lúc này Blackheart cùng Wallow toàn thân sền sệt cùng bước tới, hắn đã nghe thấy những lời của Evanson, đang vỗ tay một cách khoa trương. Vốn định xuất hiện một cách lạnh lùng nhưng khi nghe thấy thanh âm sau cùng, tiếng vỗ tay đột nhiên dừng lại, nghĩ kỹ lời thoại cũng không biết nên nói thế nào. Khốn kiếp, cái bầu không khí ra vẻ ta đây này chẳng còn nữa rồi.
Hắn đành bất đắc dĩ ép mình nói ra lời thoại ban đầu: Ngươi hiểu đời thật đấy. Sau đó hắn quay đầu nhìn Johnny: Đúng là hắn đã phạm phải điều tối kỵ của một Ghost Rider, nhưng cũng may là vì thế nên hắn mới có ích với ta.
... Cứ thấy không khí có gì đó lạ. Evanson ngoáy tai rồi nói: Với cả ngươi ăn mặc theo phong cách thập niên 60, 70 của thế kỷ trước thế này, thực sự là rất quê mùa đấy.
Bầu không khí trở nên lúng túng còn chẳng phải vì ngươi hay sao? Còn cả bộ quần áo này của ta nữa, nhưng cách đây không lâu lúc còn ở địa ngục, ta đã thăm dò được phong cách ăn mặc phổ biến của người trần rồi.
Thôi quên đi, kệ mấy chuyện này đi, còn có chuyện quan trọng hơn.
Hẳn ngươi cũng biết mục đích ta tới đây là gì. Blackheart biết mà còn hỏi.
Đúng là ta biết. Evanson trả lời.
Cha ta là một lão ngốc cổ hủ, là một sự tồn tại lỗi thời chắc chắn sẽ bị chôn vùi. Blackheart chỉ vào Johnny: Ngươi cũng nên học theo ông ta đi, hãy tận lực mà giúp sức cho chủ nhân mới của địa ngục.
Chủ nhân mới của địa ngục? Evanson khoa trương hỏi, như thể vừa nghe được chuyện gì đáng cười vậy.
Thứ gì khiến ngươi tự tin đến vậy? Evanson chậm rãi từ bậc thang bước xuống, đi vào trong sân:
Thứ gì khiến ngươi nghĩ rằng mình có thể hất đổ ngôi vương mà cha mình đã sừng sững trên đó suốt hàng ngàn năm qua?
Khế ước San Venganza chính là chìa khóa thắng lợi của ta. Blackheart tràn đầy tự tin nói: Nếu ngươi đưa nó cho ta, chủ nhân mới của địa ngục sẽ không bạc đãi ngươi đâu.
Hừ... Evanson cười lạnh lùng lắc đầu, anh sẽ không bao giờ tin lời của tên quỷ Blackheart này. Anh tiếp tục tiến về phía trước, đi qua Blackheart.
Thứ ta cho ngươi chắc chắn sẽ nhiều hơn thứ cha ta cho ngươi. Blackheart quay người, nói với Evanson đang quay lưng về phía mình mà đi về phía trước.
Evanson chẳng thèm quan tâm hắn ta, tiếp tục tiến về phía trước.
Nét mặt của Blackheart thay đổi cực nhanh: Ngươi đừng thử thách sự kiên nhẫn của ta, dù ngươi có đồng ý hay không thì vẫn phải đưa khế ước cho ta.
Thấy chưa... Evanson dừng bước, anh đã đến được nơi mình muốn đến: Cha ngươi kiên nhẫn hơn ngươi nhiều.
Đừng có khiêu khích ta... Blackheart cảm thấy sức kiên nhẫn của mình đã đạt được tầm cao mới.
Với tính cách của hắn, nếu kẻ đứng trước mặt là người khác thì hắn đã ra tay từ lâu rồi. Nhưng kẻ đang đứng trước mặt hắn có sức mạnh có thể đánh thắng Ghost Rider, không thể xem thường được, đây cũng là lý do hắn đi theo Ghost Rider tới đây.
Tạm thời nghe điều kiện của ngươi nào. Evanson đột nhiên đổi lời.
Muốn bàn bạc điều kiện sao? Thế cũng dễ thôi, dù gì ta cũng chỉ giả vờ đồng ý rồi cuối cùng không thực hiện mà thôi. Blackheart thấy thái độ của Evanson có vẻ mềm mỏng hơn liền thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn mới để ý Evanson đang đứng cạnh nhà vệ sinh công cộng, tên này có sở thích đứng cạnh nhà vệ sinh để đàm phán sao?
Nhưng mà ngươi thực sự có thể trả được số tiền thù lao cao hơn cha ngươi sao? Evanson hoài nghi hỏi.
Tất nhiên. Blackheart trả lời chắc nịch.
Thật không đấy? Evanson như thể đang tính toán gì đó: Nếu cha ngươi đồng ý trao cho ta 1/10 sức mạnh của ông ấy, chỉ sợ ngươi sẽ phải cho ta số sức mạnh nhiều hơn ngươi một nửa thì mới có thể vượt qua ông ấy, vậy ngươi lấy cái gì ra để đảm bảo?
Blackheart dù có ngu cũng hiểu Evanson chỉ đang làm cho có lệ thôi, thế là hắn liền giận đùng đùng mà hét: Đưa khế ước cho ta!
Nói thật thì... Evanson nói với giọng đùa cợt: Ngươi thừa biết mình còn kém xa cha mình, không những thua về sức mạnh mà cả thủ đoạn lẫn trí tuệ còn khác một trời một vực. Từ trước tới nay ông ta không bao giờ dùng thủ đoạn cướp đoạt tầm thường này để giành lấy thứ mình muốn, cũng không dùng con tin để đe dọa người khác, người ta sẽ ngoan ngoãn mà đem thứ ông ta muốn đến trước mặt ông ta. Ngươi thật sự kém xa ông ta.
Cuối cùng Evanson lắc đầu: Ngươi có đúng là con ruột của ông ta không đấy?
Với cả khế ước giờ không ở chỗ ta. Nụ cười giễu cợt của Evanson càng thêm đậm: Người khác đem đi mất rồi.
Ai? Blackheart sắp tức nổ phổi đến nơi rồi, nhưng vì khế ước, hắn vẫn cố kìm nén.
Evanson vừa như vô tình vừa như cố tình nhìn sang phía Johnny: Thần Sấm Thor thấy bản khế ước này quá gian ác nên đã tiện tay mang đi rồi. Nếu ngươi thực sự muốn có nó, ngươi có thể thử đột nhập vào Cung điện Vàng của Odin xem sao. Đây là sự nghiệp vĩ đại mà cha ngươi không thể hoàn thành nổi, đây cũng chính là cơ hội hiếm có để ngươi thể hiện mình đã vượt qua cha mình đấy, ta tin vào ngươi, cố lên nhé!
Ta phải cho linh hồn của ngươi chịu giày vò vĩnh viễn mới được! Blackheart hung hãn nói, giờ hắn biết khế ước đã hoàn toàn không thể lấy lại. Đột nhập vào Cung điện Vàng của Odin, nơi được thần bảo hộ Heimdall trông coi hay sao? Tỉ lệ thành công của việc này còn thấp hơn cả tỉ lệ mình quay về địa ngục tạo phản thành công, hơn nữa với tính cách của người Asgard, khế ước có lẽ đã bị tiêu hủy rồi.
Để tăng áp lực, hắn cùng Wallow bước từng bước về phía Evanson: Cảm nhận nỗi sợ này đi, tận hưởng nốt hơi thở cuối cùng của đời ngươi đi!
Evanson nhìn hai người đó di chuyển từng bước chân ma quỷ, ma sát tạo ra tiếng xẹt xẹt trên mặt đất. Sau khi bọn chúng tiến gần lại một đoạn, mắt của Evanson liền lóe lên.
Ngạc nhiên chưa! Evanson kéo miếng vải đen phủ trên thứ trông như nhà vệ sinh công cộng ở bên cạnh mình ra: Trục xuất. Giải!
Đùng một tiếng, một chùm ánh sáng màu vàng kim chiếu thẳng vào hai tên quỷ đang bị Evanson làm cho ngơ ngác.
Johnny đứng bên cạnh nhìn đến sửng sốt, kinh khủng thật, sức mạnh của nhà chứa phân của các ngươi cũng lớn thật đấy!
/381
|