Mặc kệ là có bất trắc gì hay không, rốt cục Evanson vẫn muốn câu Locker – con cá lớn này. Lấy con của Ác Ma làm mồi câu và Carrigan chính là dây câu cá. Nhưng hiện tại con cá này vẫn không cắn câu, và Melinda sẽ thu mồi, cắt dây câu. Nhưng nếu như vậy liệu có ổn không?
Trong khi đang nói chuyện thì máy bay đã tiếp cận mục tiêu là chiếc xe trên không, đối với việc theo dõi Nadia thì cũng không cần dùng đến vệ tinh, mà trực tiếp dùng chiếc camera gắn ở bên ngoài máy bay để quan sát, căn cứ vào hình ảnh truyền về, thì Đoàn xe của Carrigan đã buộc được Nadia ngừng lại.
Người mẹ đơn thân này đem đứa bé để ở trong xe rồi khóa chặt cửa lại sau đó tự mình đi ra, thế nhưng nàng lại bị bọn chó vô sỉ này chiếu thẳng đèn pha vào mặt không nhìn thấy gì cả, nên chỉ có thể cầm khẩu súng lục bắn loạn xạ mà không thể làm gì hơn.
“Không có việc gì.” Melinda lấy ra một con dao đi rừng, sau khi kiểm tra đầu mũi dao, rồi đút lại vào cái túi đựng dao buộc sao lưng của mình: “Chờ sau khi tôi bắt sống được tên bại hoại kia, thì sẽ biết được tất cả thôi.”
“Cô định tra khảo hắn sao?” Evanson lập tức hiểu được ý của Melinda: “Cô muốn moi tin tức của Locker từ miệng hắn sao?” Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Điều đó là không thể.”
“Không thử thì làm sao biết được?” Melinda mang theo kính phòng vệ, buộc gọn mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, chỉ còn đeo chiếc dù nhảy ở trên lưng, là lập tức có thể nhảy xuống dưới: “Carrigan là lính đánh thuê vô lại, hắn cũng không có cái “đạo đức” đi giữ bí mật cho người thuê mình.”
“Vậy sao cô không nghĩ rằng Carrigan vốn sẽ không biết Locker ở đâu?” Evanson lườm một cái, hắn phát hiện từ sau khi gặp được đứa bé kia, thì sức phán đoán của Melinda đang giảm mạnh xuống: “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu được đây, chỗ đáng sợ nhất của Ác Ma chính là trí tuệ của nó, Locker chỉ cần dùng một chiêu “Man Thiên Quá Hải”, thì ngay cả lão già Memohisto kia đều bị hắn lừa được, chả nhẽ hắn lại không biết “mặt hàng” mà mình đã thuê sao? Hắn sẽ không có phòng bị gì ư?”
Năm đó, Witchcraft làm phản xông ra Địa Ngục, Memphisto ứng phó khá bĩnh tĩnh, cơ hồ trong lúc nói nhảm, đã khiến cho Witchcraft tan thành mây khói. Nhưng hiện tại khi đối mặt với chiêu trò của Locker, thì biểu hiện của lão ta khiến cho người khác có cảm giác hốt hoảng kinh sợ.
Có thể thấy được Locker là một kẻ lòng dạ thâm sâu, là người có tâm tư kín đáo, làm sao có thể nói hành tung của mình, cho một phàm nhân không có phẩm hạnh gì được chứ.
“Tôi dám cược với cô, nếu Carrigan biết được hành tung của Locker, thì tôi sẽ đem tôi…ừm…” Evanson muốn nói ra thứ đặt cược gì đó, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, vì thế đến sát Mauroux nói: “Tôi sẽ chặt đầu của hắn xuống làm quả bóng đá cho cô.”
Mauroux tỏ ra ngơ ngác thẫn thờ, chuyện này liên quan gì đến tao? Hai chúng mày không hợp ý kiến nhau, sao lại lấy đầu của tao ra đánh cược?
“Nhưng mà…” Melinda cắn rắng, một tay chỉ vào hình ảnh trên máy theo dõi, tình cảm dạt dào nói: “Một đứa bé vô tội đang đứng trong sự nguy hiểm, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn sao?”
“Cộng sự, cái này với việc anh đáp ứng lúc trước không giống nhau.” Lúc này Mauroux cũng cảm thấy bất mãn với kế hoạch của Evanson: “Anh đã nói sẽ để tôi đem đứa bé này về Thánh Điện mà.”
“Anh nếu còn dám nói nữa, tôi sẽ ném anh từ trên máy bay xuống đó.” Evanson hung hăng nói. Hai thành viên đứng sau lưng Mauroux lập tức lấy tay giữ chặt vai của hắn, khống chế hắn.
Rồi sau đó, Evanson quay đầu về phía Melinda lạnh lùng nói: “Đặc công cấp 8 Melinda, chấp hành mệnh lệnh.”
Tuy rằng Evanson không có quyền hạn gì về đặc công, nhưng hắn được Nick Fury giao cho quyền chỉ huy tối cao trong hành động lần này, bởi vậy nên Melinda cũng chỉ lườm hắn một cái, không cam lòng lui xuống.
“Thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi sao?” Sau khi Melinda tức giận rời đi, Clare đi đến bên người Evanson. Hiện tại, cô cảm thấy rất mâu thuẫn, một đằng là từ lúc nhỏ ở Kamar-Taj cô đã được hắn chỉ bảo, hiện tại sự lựa chọn của Evanson là đúng, nhưng nhân tính trong trái tim cô, lại khiến cho cô cảm thấy áy náy vì sự thờ ơ lạnh nhạt của mình.
“Hiện tại, bọn họ sẽ không giết đứa bé kia, cần gì phải gấp?” Evanson nằm ở trên bàn nói.
“Nhưng người mẹ này thì sao?” Clare hỏi, đương nhiên cô biết được nhóm người này sẽ không giết con của Ác Ma, nhưng còn cái cô gái Nadia này, đã không còn giá trị với Locke, vậy thì cô ấy có thể tiếp tục sống sót được sao?
“Đáng nhẽ cô ta đã chết vào 13 năm trước, nhưng vì lợi ích của mình nên Ác Ma đã kéo dài sự …sống cho cô ta…” Evanson nói tới chỗ này thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt, đầu lưỡi xoay xoay ở trên cái răng nanh, đồng thời nhắm mắt lại, như là đang trầm tư suy nghĩ.
Mà lúc này, tại tầng dưới cùng của cabin, Melinda xem một cái bao cát là Evanson rồi đánh mạnh vào đó, đột nhiên động tác chậm lại. Cô ta ngỡ ngàng nhìn xung quanh, cuối cuối khóe miếng nhấc lên nụ cười: “Rốt cục lại mềm lòng rồi.”
Sau một lúc, đột nhiên thân của máy bay rung lắc, ngay sau đó có tiếng cảnh báo chói tai vang lên.
“Không nên hoảng hốt, không nên hoảng hốt! Chúng ta không bị công kích.” Rum hét to chấn an, hắn ngẩng đầu nhìn về chiếc đèn cảnh báo và màu sắc của nó, có chút khó hiểu nói: “Là cảnh bảo mất áp lực.”
Máy bay đang yên đang lành tự dưng lại bị mất áp lực? Chẳng lẽ ổ khóa van bị rò rỉ hơi sao? Quả nhiên không thể kỳ vọng vào S.H.I.E.L.D được, phương tiện quan trọng như vậy lại có thể ngang nhiên ăn xén nguyên vật liệu.
“Thưa ngài…” Lúc này, giọng của người điều khiển máy bay thông qua máy liên lạc truyền tới: “Là trưởng quan Melinda, cô ấy đánh thủng một lỗ nhỏ trên vách tường ở tầng dưới cùng của cabin, rồi nhảy dù ra ngoài.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Trong lúc mọi người đều đang nhìn vào mình, đột nhiên Evanson thay đổi lệnh hành động, cho thấy sự khá bình tĩnh: “Tùy cô ấy thôi…”
Người phụ nữ này thật là, tôi không cho cô đi xuống thì cô chỉ cần đi xuống là được, lại còn đánh nổ máy báy, tức giận để cho ai xem đây hả? Thôi, tiền lương nửa đời sau của cô ta chắc không cần lĩnh rồi.
Chiêu này của Melinda khiến cho bầu không khí trên máy bay có chút căng thẳng, Rum lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí, tự mình dẫn người xuống dưới để vá lỗ hỏng. Thầm nghĩ trong lòng, thiết kỵ nổi giận thật là khủng bố.
Evanson là lãnh đạo tối cao ở chỗ này, lập tức phát huy ra tác phong của một chỉ huy đích thực, nhưng lúc này hắn lại dừng chân ở bên trong căn phòng thí nghiệm cũng ở tầng chót của cabin.
Thiết bị ở đây cũng coi như là đầy đủ, nhưng do hiện tại chưa có ai dùng, cũng không có người phụ trách, nên có một số trang thiết bị vẫn còn thiếu.
“Sao đột nhiên cậu lại thay đổi chủ ý vậy?” Clare khoanh tay trước ngực, người khác không biết, nhưng cô lại biết rất rõ, là do Evanson dùng cách kết nối ý thức để truyền lại mệnh lệnh cho Melinda.
“Mềm lòng chứ sao…” Evanson tò mò sờ mó những trang thiết bị trong phòng thí nghiệm, vừa đùa vừa thật nói: “Có lẽ là do tôi thấy vóc dáng của cô ta cũng không tệ nên nổi lòng yêu thích.”
‘”Hừ!” Clare trợn trừng mắt, cô sao có thể tin cái lý do vô lý này được. Người phụ nữ này đã là mẹ, có đứa con cũng đã 13 tuổi, Evanson làm sao có thể…Hả? Đột nhiên trong mắt cô lóe lên sự lạnh lẽo, cô nhớ tới những ác ma nữ cho dù có lớn tuổi hơn nữa…
Mà Evanson lại không biết rằng mình chỉ vô tình đùa cợt, thế mà khiến cho một người tức sôi máu.
Con của Ác Ma vô cùng hiếm thấy, nhưng những người phụ nữ có thể chịu được sức mạnh của Ác Ma, thành công sinh ra con của Ác Ma, chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường… Ai ai ai, đau quá, tôi chỉ đùa thôi mà, mau buông tay ra a a!
“Đùa à…” Hai tay của Clare kéo tai của Evanson, hung tợn nói: “Chuyện ập đến đầu rồi thế mà đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý, hãy trả lời thành thật cho tôi, rốt cục anh có cái ý định quỷ gì hả!?
Trong khi đang nói chuyện thì máy bay đã tiếp cận mục tiêu là chiếc xe trên không, đối với việc theo dõi Nadia thì cũng không cần dùng đến vệ tinh, mà trực tiếp dùng chiếc camera gắn ở bên ngoài máy bay để quan sát, căn cứ vào hình ảnh truyền về, thì Đoàn xe của Carrigan đã buộc được Nadia ngừng lại.
Người mẹ đơn thân này đem đứa bé để ở trong xe rồi khóa chặt cửa lại sau đó tự mình đi ra, thế nhưng nàng lại bị bọn chó vô sỉ này chiếu thẳng đèn pha vào mặt không nhìn thấy gì cả, nên chỉ có thể cầm khẩu súng lục bắn loạn xạ mà không thể làm gì hơn.
“Không có việc gì.” Melinda lấy ra một con dao đi rừng, sau khi kiểm tra đầu mũi dao, rồi đút lại vào cái túi đựng dao buộc sao lưng của mình: “Chờ sau khi tôi bắt sống được tên bại hoại kia, thì sẽ biết được tất cả thôi.”
“Cô định tra khảo hắn sao?” Evanson lập tức hiểu được ý của Melinda: “Cô muốn moi tin tức của Locker từ miệng hắn sao?” Nói đến đây, hắn lắc đầu: “Điều đó là không thể.”
“Không thử thì làm sao biết được?” Melinda mang theo kính phòng vệ, buộc gọn mái tóc dài của mình thành đuôi ngựa, chỉ còn đeo chiếc dù nhảy ở trên lưng, là lập tức có thể nhảy xuống dưới: “Carrigan là lính đánh thuê vô lại, hắn cũng không có cái “đạo đức” đi giữ bí mật cho người thuê mình.”
“Vậy sao cô không nghĩ rằng Carrigan vốn sẽ không biết Locker ở đâu?” Evanson lườm một cái, hắn phát hiện từ sau khi gặp được đứa bé kia, thì sức phán đoán của Melinda đang giảm mạnh xuống: “Tôi phải nói bao nhiêu lần nữa thì anh mới hiểu được đây, chỗ đáng sợ nhất của Ác Ma chính là trí tuệ của nó, Locker chỉ cần dùng một chiêu “Man Thiên Quá Hải”, thì ngay cả lão già Memohisto kia đều bị hắn lừa được, chả nhẽ hắn lại không biết “mặt hàng” mà mình đã thuê sao? Hắn sẽ không có phòng bị gì ư?”
Năm đó, Witchcraft làm phản xông ra Địa Ngục, Memphisto ứng phó khá bĩnh tĩnh, cơ hồ trong lúc nói nhảm, đã khiến cho Witchcraft tan thành mây khói. Nhưng hiện tại khi đối mặt với chiêu trò của Locker, thì biểu hiện của lão ta khiến cho người khác có cảm giác hốt hoảng kinh sợ.
Có thể thấy được Locker là một kẻ lòng dạ thâm sâu, là người có tâm tư kín đáo, làm sao có thể nói hành tung của mình, cho một phàm nhân không có phẩm hạnh gì được chứ.
“Tôi dám cược với cô, nếu Carrigan biết được hành tung của Locker, thì tôi sẽ đem tôi…ừm…” Evanson muốn nói ra thứ đặt cược gì đó, nhưng khi nghĩ lại thì cảm thấy không thích hợp, vì thế đến sát Mauroux nói: “Tôi sẽ chặt đầu của hắn xuống làm quả bóng đá cho cô.”
Mauroux tỏ ra ngơ ngác thẫn thờ, chuyện này liên quan gì đến tao? Hai chúng mày không hợp ý kiến nhau, sao lại lấy đầu của tao ra đánh cược?
“Nhưng mà…” Melinda cắn rắng, một tay chỉ vào hình ảnh trên máy theo dõi, tình cảm dạt dào nói: “Một đứa bé vô tội đang đứng trong sự nguy hiểm, chẳng lẽ anh muốn trơ mắt nhìn sao?”
“Cộng sự, cái này với việc anh đáp ứng lúc trước không giống nhau.” Lúc này Mauroux cũng cảm thấy bất mãn với kế hoạch của Evanson: “Anh đã nói sẽ để tôi đem đứa bé này về Thánh Điện mà.”
“Anh nếu còn dám nói nữa, tôi sẽ ném anh từ trên máy bay xuống đó.” Evanson hung hăng nói. Hai thành viên đứng sau lưng Mauroux lập tức lấy tay giữ chặt vai của hắn, khống chế hắn.
Rồi sau đó, Evanson quay đầu về phía Melinda lạnh lùng nói: “Đặc công cấp 8 Melinda, chấp hành mệnh lệnh.”
Tuy rằng Evanson không có quyền hạn gì về đặc công, nhưng hắn được Nick Fury giao cho quyền chỉ huy tối cao trong hành động lần này, bởi vậy nên Melinda cũng chỉ lườm hắn một cái, không cam lòng lui xuống.
“Thật sự chỉ có thể làm như vậy thôi sao?” Sau khi Melinda tức giận rời đi, Clare đi đến bên người Evanson. Hiện tại, cô cảm thấy rất mâu thuẫn, một đằng là từ lúc nhỏ ở Kamar-Taj cô đã được hắn chỉ bảo, hiện tại sự lựa chọn của Evanson là đúng, nhưng nhân tính trong trái tim cô, lại khiến cho cô cảm thấy áy náy vì sự thờ ơ lạnh nhạt của mình.
“Hiện tại, bọn họ sẽ không giết đứa bé kia, cần gì phải gấp?” Evanson nằm ở trên bàn nói.
“Nhưng người mẹ này thì sao?” Clare hỏi, đương nhiên cô biết được nhóm người này sẽ không giết con của Ác Ma, nhưng còn cái cô gái Nadia này, đã không còn giá trị với Locke, vậy thì cô ấy có thể tiếp tục sống sót được sao?
“Đáng nhẽ cô ta đã chết vào 13 năm trước, nhưng vì lợi ích của mình nên Ác Ma đã kéo dài sự …sống cho cô ta…” Evanson nói tới chỗ này thì đột nhiên cảm thấy sửng sốt, đầu lưỡi xoay xoay ở trên cái răng nanh, đồng thời nhắm mắt lại, như là đang trầm tư suy nghĩ.
Mà lúc này, tại tầng dưới cùng của cabin, Melinda xem một cái bao cát là Evanson rồi đánh mạnh vào đó, đột nhiên động tác chậm lại. Cô ta ngỡ ngàng nhìn xung quanh, cuối cuối khóe miếng nhấc lên nụ cười: “Rốt cục lại mềm lòng rồi.”
Sau một lúc, đột nhiên thân của máy bay rung lắc, ngay sau đó có tiếng cảnh báo chói tai vang lên.
“Không nên hoảng hốt, không nên hoảng hốt! Chúng ta không bị công kích.” Rum hét to chấn an, hắn ngẩng đầu nhìn về chiếc đèn cảnh báo và màu sắc của nó, có chút khó hiểu nói: “Là cảnh bảo mất áp lực.”
Máy bay đang yên đang lành tự dưng lại bị mất áp lực? Chẳng lẽ ổ khóa van bị rò rỉ hơi sao? Quả nhiên không thể kỳ vọng vào S.H.I.E.L.D được, phương tiện quan trọng như vậy lại có thể ngang nhiên ăn xén nguyên vật liệu.
“Thưa ngài…” Lúc này, giọng của người điều khiển máy bay thông qua máy liên lạc truyền tới: “Là trưởng quan Melinda, cô ấy đánh thủng một lỗ nhỏ trên vách tường ở tầng dưới cùng của cabin, rồi nhảy dù ra ngoài.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Trong lúc mọi người đều đang nhìn vào mình, đột nhiên Evanson thay đổi lệnh hành động, cho thấy sự khá bình tĩnh: “Tùy cô ấy thôi…”
Người phụ nữ này thật là, tôi không cho cô đi xuống thì cô chỉ cần đi xuống là được, lại còn đánh nổ máy báy, tức giận để cho ai xem đây hả? Thôi, tiền lương nửa đời sau của cô ta chắc không cần lĩnh rồi.
Chiêu này của Melinda khiến cho bầu không khí trên máy bay có chút căng thẳng, Rum lập tức đeo mặt nạ dưỡng khí, tự mình dẫn người xuống dưới để vá lỗ hỏng. Thầm nghĩ trong lòng, thiết kỵ nổi giận thật là khủng bố.
Evanson là lãnh đạo tối cao ở chỗ này, lập tức phát huy ra tác phong của một chỉ huy đích thực, nhưng lúc này hắn lại dừng chân ở bên trong căn phòng thí nghiệm cũng ở tầng chót của cabin.
Thiết bị ở đây cũng coi như là đầy đủ, nhưng do hiện tại chưa có ai dùng, cũng không có người phụ trách, nên có một số trang thiết bị vẫn còn thiếu.
“Sao đột nhiên cậu lại thay đổi chủ ý vậy?” Clare khoanh tay trước ngực, người khác không biết, nhưng cô lại biết rất rõ, là do Evanson dùng cách kết nối ý thức để truyền lại mệnh lệnh cho Melinda.
“Mềm lòng chứ sao…” Evanson tò mò sờ mó những trang thiết bị trong phòng thí nghiệm, vừa đùa vừa thật nói: “Có lẽ là do tôi thấy vóc dáng của cô ta cũng không tệ nên nổi lòng yêu thích.”
‘”Hừ!” Clare trợn trừng mắt, cô sao có thể tin cái lý do vô lý này được. Người phụ nữ này đã là mẹ, có đứa con cũng đã 13 tuổi, Evanson làm sao có thể…Hả? Đột nhiên trong mắt cô lóe lên sự lạnh lẽo, cô nhớ tới những ác ma nữ cho dù có lớn tuổi hơn nữa…
Mà Evanson lại không biết rằng mình chỉ vô tình đùa cợt, thế mà khiến cho một người tức sôi máu.
Con của Ác Ma vô cùng hiếm thấy, nhưng những người phụ nữ có thể chịu được sức mạnh của Ác Ma, thành công sinh ra con của Ác Ma, chắc chắn cũng không phải dạng tầm thường… Ai ai ai, đau quá, tôi chỉ đùa thôi mà, mau buông tay ra a a!
“Đùa à…” Hai tay của Clare kéo tai của Evanson, hung tợn nói: “Chuyện ập đến đầu rồi thế mà đột nhiên anh lại thay đổi chủ ý, hãy trả lời thành thật cho tôi, rốt cục anh có cái ý định quỷ gì hả!?
/381
|