Trần Bạch Phồn buồn bực nhíu mày, anh lên mạng tìm: Follow người nào đó trên Weibo thì hiện lên khung “Vì user để chế độ riêng tư nên thao tác của bạn không thành công” là sao?
Anh nhìn kết quả tìm kiếm trên cùng bèn bấm vào.
【 Chào anh, theo tình huống của anh thì có vẻ là anh bị người đó block rồi ạ.】
Trần Bạch Phồn: “…”
Anh nhìn câu đó chằm chằm, tỏ ra không thể tin nổi, nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng ôm ngực bỏ điện thoại xuống, quyết định gác chuyện này lại đã.
Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ trưa.
Một lát sau, Trần Bạch Phồn bị trọng thương vô cùng nặng nề về tâm linh đau đớn bò dậy, anh vào WeChat nhắn một tin cho An Nhu.
【 Em có biết cách block người khác trên Weibo không? 】
*
Lúc An Nhu đọc được những lời này thì cô mới vừa vào nhà, cô hơi cụp mí mắt, tò mò hỏi: Anh còn xài Weibo hả?
Trần Bạch Phồn: Ừ, nhưng bình thường không hay dùng lắm.
An Nhu cũng không nhớ block người khác thế nào bèn vào Weibo tìm kiếm. Sau đó mới đáp lời anh: Anh vào trang chủ người mình muốn block rồi bấm góc bên phải phía trên là được.
An Nhu: Anh muốn block ai à?
Trần Bạch Phồn đáp rất nhanh: Không, anh chỉ hỏi chút thôi.
Trần Bạch Phồn: Em đã từng block ai chưa?
Quả thật An Nhu đã block khá nhiều người rồi.
Lúc đầu cô mới nhận vẽ thì thỉnh thoảng sẽ có người mắng cô vẽ xấu, mắng xong bèn block, An Nhu bực bội nhưng không thể làm gì được người ta nên cũng đành phải block lại.
Sau đó thì người thích cô ngày một nhiều, người ghét cô cũng chẳng hề thiếu.
Thế là An Nhu dứt khoát không thèm đọc tin nhắn nữa, chỉ đôi khi có mấy người đáng yêu nhắn mới vào trả lời mấy câu. Lúc trước cô có bấm nhầm vào một người, tuy rằng người ta không mắng cô nhưng tên và bài ghim đều hơi biến thái.
Mà cô cũng biết, trên thế gian này chẳng thiếu gì người kì dị, cách một chiếc màn hình, đôi khi gặp phải một người quái gở cũng là chuyện thường.
An Nhu thành thật trả lời: Có á.
Trần Bạch Phồn: Vì sao lại block thế?
An Nhu: Chắc là có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng chủ yếu là anti thì phải.
An Nhu: Cơ mà đợt trước em có block một người, tuy rằng người đó không mắng em nhưng lại rất kì lạ, tóm lại là làm em hơi sởn tóc gáy chút nên block luôn.
Bên kia hơi im lặng một lát.
Trần Bạch Phồn: Vậy bây giờ em vào list bị em block đi.
An Nhu không biết anh muốn gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cô không nhớ list bị mình block ở chỗ nào, lướt một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy ở phần “block list”.
An Nhu lại mở WeChat ra: Em mở ra rồi, anh định làm gì thế?
Trần Bạch Phồn: Chụp màn hình gửi anh đi.
An Nhu không hiểu ra sao, cô nhanh tay chụp ảnh màn hình lại rồi gửi cho anh.
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn cũng đã gửi cho cô một bức ảnh, là ảnh đã được cắt ra từ bức cô gửi anh lúc nãy, trong đó chỉ có nickname Weibo của một người: Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi.
An Nhu đột nhiên cảm thấy hơi bất an:… Sao thế?
Sau đó, Trần Bạch Phồn trả lời cô: Đây là anh
Anh nhìn kết quả tìm kiếm trên cùng bèn bấm vào.
【 Chào anh, theo tình huống của anh thì có vẻ là anh bị người đó block rồi ạ.】
Trần Bạch Phồn: “…”
Anh nhìn câu đó chằm chằm, tỏ ra không thể tin nổi, nhìn đi nhìn lại ba lần, cuối cùng ôm ngực bỏ điện thoại xuống, quyết định gác chuyện này lại đã.
Anh nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ trưa.
Một lát sau, Trần Bạch Phồn bị trọng thương vô cùng nặng nề về tâm linh đau đớn bò dậy, anh vào WeChat nhắn một tin cho An Nhu.
【 Em có biết cách block người khác trên Weibo không? 】
*
Lúc An Nhu đọc được những lời này thì cô mới vừa vào nhà, cô hơi cụp mí mắt, tò mò hỏi: Anh còn xài Weibo hả?
Trần Bạch Phồn: Ừ, nhưng bình thường không hay dùng lắm.
An Nhu cũng không nhớ block người khác thế nào bèn vào Weibo tìm kiếm. Sau đó mới đáp lời anh: Anh vào trang chủ người mình muốn block rồi bấm góc bên phải phía trên là được.
An Nhu: Anh muốn block ai à?
Trần Bạch Phồn đáp rất nhanh: Không, anh chỉ hỏi chút thôi.
Trần Bạch Phồn: Em đã từng block ai chưa?
Quả thật An Nhu đã block khá nhiều người rồi.
Lúc đầu cô mới nhận vẽ thì thỉnh thoảng sẽ có người mắng cô vẽ xấu, mắng xong bèn block, An Nhu bực bội nhưng không thể làm gì được người ta nên cũng đành phải block lại.
Sau đó thì người thích cô ngày một nhiều, người ghét cô cũng chẳng hề thiếu.
Thế là An Nhu dứt khoát không thèm đọc tin nhắn nữa, chỉ đôi khi có mấy người đáng yêu nhắn mới vào trả lời mấy câu. Lúc trước cô có bấm nhầm vào một người, tuy rằng người ta không mắng cô nhưng tên và bài ghim đều hơi biến thái.
Mà cô cũng biết, trên thế gian này chẳng thiếu gì người kì dị, cách một chiếc màn hình, đôi khi gặp phải một người quái gở cũng là chuyện thường.
An Nhu thành thật trả lời: Có á.
Trần Bạch Phồn: Vì sao lại block thế?
An Nhu: Chắc là có nhiều nguyên nhân lắm, nhưng chủ yếu là anti thì phải.
An Nhu: Cơ mà đợt trước em có block một người, tuy rằng người đó không mắng em nhưng lại rất kì lạ, tóm lại là làm em hơi sởn tóc gáy chút nên block luôn.
Bên kia hơi im lặng một lát.
Trần Bạch Phồn: Vậy bây giờ em vào list bị em block đi.
An Nhu không biết anh muốn gì nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, cô không nhớ list bị mình block ở chỗ nào, lướt một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy ở phần “block list”.
An Nhu lại mở WeChat ra: Em mở ra rồi, anh định làm gì thế?
Trần Bạch Phồn: Chụp màn hình gửi anh đi.
An Nhu không hiểu ra sao, cô nhanh tay chụp ảnh màn hình lại rồi gửi cho anh.
Chẳng mấy chốc Trần Bạch Phồn cũng đã gửi cho cô một bức ảnh, là ảnh đã được cắt ra từ bức cô gửi anh lúc nãy, trong đó chỉ có nickname Weibo của một người: Cưới được Nhu Chỉ trước hai mươi tám tuổi.
An Nhu đột nhiên cảm thấy hơi bất an:… Sao thế?
Sau đó, Trần Bạch Phồn trả lời cô: Đây là anh
/55
|