An Nhu: “…”
Cô khó tin nhìn Trần Bạch Phồn, sau đó giơ tay nhéo mặt anh. Anh liếm liếm khóe miệng, hầu kết hơi rung, khẽ cười: “Sao nào?”
“Em kiểm tra xem mặt anh còn ở đây không.” An Nhu nghiêm trang nói.
Sau đó, cô giật tay Trần Bạch Phồn về phía mình. An Nhu cũng lùi về phía sau một bước, cô vòng ra sau lưng anh, chạm tay vào thắt lưng Trần Bạch Phồn rồi đẩy anh vào trong phòng.
Trần Bạch Phồn mới tắm nước lạnh nên cả người đều mát mẻ, bị bàn tay ấm áp của An Nhu chạm vào thì run lên.
Sau đó, mặt anh cứng lại, anh cắn chặt răng rồi gượng gạo nói: “Em đừng chạm vào anh.”
Giọng của anh không được tốt lắm, đôi mắt đen tuyền thâm trầm như đang khắc chế điều gì. An Nhu chưa bao giờ bị anh nói với giọng như thế bèn sửng sốt. Chẳng mấy chốc cô đã vừa khó chịu vừa khó hiểu nhìn anh: “Không chạm thì không chạm chứ sao.”
Nói xong bèn định vào phòng. Trần Bạch Phồn ảo não nhíu mày, lúc anh đang định lại gần nắm lấy tay cô thì An Nhu đã quay người lại, cô đứng yên trước mặt Trần Bạch Phồn, giơ tay chọc chọc cơ bụng anh, khiêu khích: “Dựa vào đâu mà anh không cho em chạm vào thì em phải nghe lời chứ!”
Tuy rằng cô vẫn chưa tắm, nhưng anh cũng không thể vì mình đã tắm rồi mà ghét bỏ cô thế chứ.
Hầu kết của Trần Bạch Phồn rung rung.
Anh cảm thấy lý trí của mình chẳng khác nào bong bóng cả, bị cô chọc một cái là vỡ toang ra. Trần Bạch Phồn nắm tay An Nhu để lên người mình, anh nói nhỏ: “Em chạm vào đi.”
An Nhu không ngờ anh sẽ phản ứng như thế thì khí thế biến đâu hết cả: “Em, em về phòng đây.”
Đúng lúc đó thì Trần Bạch Phồn nâng ót cô lên, anh đè cô sát tường, chóp mũi cọ vào mũi An Nhu, khàn giọng: “Đợi đã, để anh hôn chút thôi, anh không chạm vào chỗ khác đâu.”
An Nhu mới trải ga giường, mồ hôi mướt ra hết nên không muốn anh hôn chút nào, cô ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Anh mau đi ngủ đi, hôn cái…”
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì môi anh đã chạm vào môi cô.
Nụ hôn này nóng bỏng hơn hẳn những lần khác, anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, chạm vào răng An Nhu, quét ngang qua mỗi nơi mỗi chỗ như muốn nuốt chúng vào. Cuối cùng anh còn khẽ cắn vào đầu lưỡi cô mới thôi.
An Nhu thở hổn hển, môi nóng rát, đôi mắt bị phủ bởi một lớp hơi nước. Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó nong nóng chạm vào bụng của mình.
Cô hơi khựng lại, đang định cúi đầu xuống nhìn thì Trần Bạch Phồn đã đỡ lấy đầu cô để An Nhu không nhìn xuống dưới. Anh hơi thò lại gần cô thêm, chưa thỏa mãn mà hôn nhẹ môi cô thêm một chút.
Giọng anh vừa khàn vừa trầm, anh gằn từng chữ một.
“Em biết đấy, anh đang ở cái tuổi ——” anh nói đến đây thì ngừng một lát, dường như đang tìm từ thích hợp, “Sắp chết đói đến nơi đây này.”
An Nhu dại ra, sau khi cô ngộ được những lời anh nói thì mặt đỏ bừng, bởi vì anh nói ra những lời rất trắng trợn.
Cô nhịn không được bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Tóc anh vẫn còn ướt, đôi mắt dường như bị phủ một lớp nước mờ, vừa đen vừa sáng ngời. Gương mặt hiếm khi phiếm hồng, môi cũng còn đỏ rực.
An Nhu cố gắng không nhìn anh nữa: “Sao anh lại ——”
“Cái này không liên quan đến anh đâu.” Trần Bạch Phồn sợ cô giận bèn bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, “Loại phản ứng sinh lý này của anh đều tại em đấy, em đừng hòng mắng anh, anh chỉ là một người vô tội thôi.”
“…”
“Em mới là đầu sỏ gây tội.”
An Nhu shock toàn tập trước cái sự vô lí này của anh, cô nuốt hết những lời chưa nói vào bụng, cố nén xúc động muốn đánh anh mà về phòng, đóng cửa lại cái sầm.
*
Kết quả là cả đêm Trần Bạch Phồn cũng không thể ngủ ngon được, anh dậy từ sớm. Có nguyên nhân là do anh lạ giường, nhưng chủ yếu là anh nghĩ về An Nhu ngủ ở phòng bên cạnh.
Anh rửa mắt xong bèn lục lọi phòng bếp, cuối cùng dứt khoát đi ra ngoài mua bữa sáng.
Trần Bạch Phồn đến một quán chuyên bán đồ ăn sáng mua hai ly sữa đậu nành và bốn cái bánh quẩy, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem ở bên cạnh, anh hơi dừng chân lại rồi vào trong.
Trần Bạch Phồn nhanh chóng chọn một chiếc bánh kem matcha đậu đỏ, đến chỗ quầy trả tiền. Ở đó có hai nữ sinh không lớn lắm, một cô bé trong số đó nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, cô bé đó yếu ớt chào: “Bác sĩ Trần.”
Trần Bạch Phồn ngước mắt lên nhìn, nhưng anh không nhớ ra cô bé này là ai nên đành mỉm cười đáp lại. Chờ tới lúc anh đi rồi thì có một nữ sinh khác tò mò hỏi: “Lâm Chỉ, anh trai kia là ai thế?”
“Nha sĩ của tớ.” Lâm Chỉ cất tiền vào quầy thu ngân.
Cô bé kia ồ lên, đùa cợt: “Bệnh viện nào vậy, tớ cũng muốn đi khám.”
“Phòng khám ở gần đây ấy.” Lâm Chỉ hơi ngừng lại, cô bé nhịn không được bèn hỏi: “Dạo này cậu có đọc truyện tranh rất nổi tiếng gần đây không?”
“Truyện gì cơ?”
“Anh chàng dịu dàng.”
“Không, tớ không hay đọc truyện tranh lắm, sao vậy?”
Lâm Chỉ lập thức mất hứng: “… Không có gì.”
*
Trần Bạch Phồn về đến nhà bèn để bữa sáng lên bàn. Trong lúc anh còn đang không biết phải để bữa sáng của An Nhu ở đâu thì cô đã bước ra khỏi WC.
Trần Bạch Phồn ngẩn ra, anh ngơ ngác hỏi: “Em dậy rồi à?”
An Nhu ngáp một hơi dài, cô đi về phía anh: “Anh ra ngoài mua bữa sáng hả?”
“Ừ, mau đến đây ăn đi.” Anh để túi đựng sữa đậu nành lên bàn, “Chút nữa là lạnh mất đấy.”
Đôi mắt An Nhu vẫn hơi sưng, cô lười biếng ngồi cạnh anh, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trần Bạch Phồn vào phòng bếp lấy chén ra, anh rót sữa vào trong, xé bánh quẩy thành từng khúc rồi ngâm trong sữa đậu nành, để chén trước mặt An Nhu.
Trần Bạch Phồn: “Em lại thức đêm à?”
An Nhu hàm hồ ừ một tiếng.
Thấy cô chẳng muốn nói chuyện chút nào thì anh mềm giọng: “Vậy mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ bù.”
An Nhu nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, cô tỏ ra khó hiểu: “Anh ngủ ngon lắm à?”
“Đúng vậy.” Trần Bạch Phồn nói nửa thật nửa giả, “Anh mơ thấy mộng xuân.”
An Nhu: “…”
Cô định đá anh nhưng lại bị anh cầm lấy mắt cá chân, Trần Bạch Phồn hơi hơi vuốt ve vết chai mỏng trên mắt cá chân cô.
Trần Bạch Phồn cười khẽ: “Mới sáng ra mà An Nhu đã nhiệt tình thế ư?”
An Nhu rụt chân lại: “Ăn cơm đi! Đừng có nói gì hết!”
“An Nhu, em không thể vì nhìn thấy anh trần truồng mà mắng anh được.” Trần Bạch Phồn liếc cô, anh trầm giọng, “Em cứ thể sẽ làm anh nghi ngờ dáng người của mình lắm.”
“…”
“Cho nên em có hài lòng không?”
“… Anh im lặng được chưa.”
Trần Bạch Phồn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trông có vẻ hơi ưu thương, tiếp tục ăn sáng.
An Nhu thật sự không thể chịu nổi lúc anh lộ ra vẻ mặt thế này, tuy cô biết anh đang giả vờ nhưng vẫn không nhịn được: “Rất hài lòng, siêu siêu hài lòng, hài lòng đến nỗi không có chỗ chê.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì giãn mày, anh sung sướng đáp lại cô: “Cảm ơn, tuy rằng anh chưa thấy dáng người của em, nhưng anh biết anh cũng sẽ hài lòng đến nỗi không thể chê nổi.”
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn ăn rất nhanh, vì còn sớm nên anh cũng không vội đi làm.
Anh vào WC rửa tay sạch sẽ rồi ngồi về chỗ cũ, thấy An Nhu còn đang ăn rất từ từ bèn lấy điện thoại ra, tiện tay bấm vào Weibo mới phát hiện Weibo của cô vẫn không update thêm, nhưng anh lại có thêm mấy chục fans.
Trên bài post còn có thêm vài bình luận.
【 Móa ơi! Mi là ai? Nhu Chỉ follow mi tức là nguyện vọng của mi sắp được thực hiện rồi đúng không TAT】
【 Bỗng dưng lại bị nhét cẩu lương, no rồi, bye bye. 】
Trần Bạch Phồn hơi nhếch miệng, anh giả vờ giả vịt hỏi: “Sao dạo này em không update Weibo?”
An Nhu biết anh đã thấy rồi nên không thèm trả lời.
Trần Bạch Phồn cực kì kiên nhẫn: “Lâu rồi em không update Weibo đấy.”
“…”
“Sao em lại không update Weibo?” Trần Bạch Phồn tỏ ra trầm tư.
Mặt An Nhu đỏ bừng, cô đạp anh: “Anh kệ em.”
Trần Bạch Phồn cứ để cô đá, sau đó anh ôm lấy chỗ vừa bị cô chạm nhẹ vào
“Trọng thương rồi.”
“…”
Trần Bạch Phồn: “Chỗ bị em đá chảy máu rồi.”
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát bèn mặt dày nhìn cô, anh nói: “Em nói cho anh biết lí do em không update Weibo đi, có lẽ vết thương của anh sẽ không cần chữa mà khỏi ngay thôi.”
An Nhu uống nốt sữa đậu nành, cô vội nói một câu: “Vì bạn trai phiền quá.” Rồi nhanh chóng đứng dậy về phòng.
Trần Bạch Phồn: “…”
Anh cúi đầu, đang định dọn bàn thì thấy chiếc túi màu trắng đặt bên cạnh, bên trong là bánh kem matcha anh mới mua.
Trần Bạch Phồn vô cảm lấy điện thoại ra, anh nhắn mấy tin cho An Nhu.
【 Anh mua bánh kem matcha cho em.】
【 Trong vòng một phút đồng hồ, em không ra là anh ăn hết.】
An Nhu:…
An Nhu không dám ra ngoài, nhưng cô không muốn từ bỏ bánh kem chút nào: Anh để ở đâu đã, chút nữa em ra rồi ăn sau
Trần Bạch Phồn thong thả đáp: Còn ba mươi giây.
An Nhu: Bây giờ em vẫn hơi no, anh để vào tủ lạnh đi.
Trần Bạch Phồn: Mười giây.
An Nhu suýt nữa quỳ luôn, cô nhắn tin như điên.
【 Bởi vì bạn trai em đáng yêu quá, bởi có đôi khi vì anh ấy mà em quên vô WC luôn chứ đừng nói update Weibo:).】
Nửa phút sau bên kia mới trả lời cô.
【 Anh để vào tủ lạnh cho em rồi đó (≧▽≦)/】
“…”
Cô khó tin nhìn Trần Bạch Phồn, sau đó giơ tay nhéo mặt anh. Anh liếm liếm khóe miệng, hầu kết hơi rung, khẽ cười: “Sao nào?”
“Em kiểm tra xem mặt anh còn ở đây không.” An Nhu nghiêm trang nói.
Sau đó, cô giật tay Trần Bạch Phồn về phía mình. An Nhu cũng lùi về phía sau một bước, cô vòng ra sau lưng anh, chạm tay vào thắt lưng Trần Bạch Phồn rồi đẩy anh vào trong phòng.
Trần Bạch Phồn mới tắm nước lạnh nên cả người đều mát mẻ, bị bàn tay ấm áp của An Nhu chạm vào thì run lên.
Sau đó, mặt anh cứng lại, anh cắn chặt răng rồi gượng gạo nói: “Em đừng chạm vào anh.”
Giọng của anh không được tốt lắm, đôi mắt đen tuyền thâm trầm như đang khắc chế điều gì. An Nhu chưa bao giờ bị anh nói với giọng như thế bèn sửng sốt. Chẳng mấy chốc cô đã vừa khó chịu vừa khó hiểu nhìn anh: “Không chạm thì không chạm chứ sao.”
Nói xong bèn định vào phòng. Trần Bạch Phồn ảo não nhíu mày, lúc anh đang định lại gần nắm lấy tay cô thì An Nhu đã quay người lại, cô đứng yên trước mặt Trần Bạch Phồn, giơ tay chọc chọc cơ bụng anh, khiêu khích: “Dựa vào đâu mà anh không cho em chạm vào thì em phải nghe lời chứ!”
Tuy rằng cô vẫn chưa tắm, nhưng anh cũng không thể vì mình đã tắm rồi mà ghét bỏ cô thế chứ.
Hầu kết của Trần Bạch Phồn rung rung.
Anh cảm thấy lý trí của mình chẳng khác nào bong bóng cả, bị cô chọc một cái là vỡ toang ra. Trần Bạch Phồn nắm tay An Nhu để lên người mình, anh nói nhỏ: “Em chạm vào đi.”
An Nhu không ngờ anh sẽ phản ứng như thế thì khí thế biến đâu hết cả: “Em, em về phòng đây.”
Đúng lúc đó thì Trần Bạch Phồn nâng ót cô lên, anh đè cô sát tường, chóp mũi cọ vào mũi An Nhu, khàn giọng: “Đợi đã, để anh hôn chút thôi, anh không chạm vào chỗ khác đâu.”
An Nhu mới trải ga giường, mồ hôi mướt ra hết nên không muốn anh hôn chút nào, cô ngẩng đầu lên, yếu ớt nói: “Anh mau đi ngủ đi, hôn cái…”
Nhưng cô chưa kịp nói xong thì môi anh đã chạm vào môi cô.
Nụ hôn này nóng bỏng hơn hẳn những lần khác, anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, chạm vào răng An Nhu, quét ngang qua mỗi nơi mỗi chỗ như muốn nuốt chúng vào. Cuối cùng anh còn khẽ cắn vào đầu lưỡi cô mới thôi.
An Nhu thở hổn hển, môi nóng rát, đôi mắt bị phủ bởi một lớp hơi nước. Cô mơ mơ màng màng nhìn anh, đang định nói gì đó thì đột nhiên cảm giác có một thứ gì đó nong nóng chạm vào bụng của mình.
Cô hơi khựng lại, đang định cúi đầu xuống nhìn thì Trần Bạch Phồn đã đỡ lấy đầu cô để An Nhu không nhìn xuống dưới. Anh hơi thò lại gần cô thêm, chưa thỏa mãn mà hôn nhẹ môi cô thêm một chút.
Giọng anh vừa khàn vừa trầm, anh gằn từng chữ một.
“Em biết đấy, anh đang ở cái tuổi ——” anh nói đến đây thì ngừng một lát, dường như đang tìm từ thích hợp, “Sắp chết đói đến nơi đây này.”
An Nhu dại ra, sau khi cô ngộ được những lời anh nói thì mặt đỏ bừng, bởi vì anh nói ra những lời rất trắng trợn.
Cô nhịn không được bèn ngẩng đầu nhìn anh.
Tóc anh vẫn còn ướt, đôi mắt dường như bị phủ một lớp nước mờ, vừa đen vừa sáng ngời. Gương mặt hiếm khi phiếm hồng, môi cũng còn đỏ rực.
An Nhu cố gắng không nhìn anh nữa: “Sao anh lại ——”
“Cái này không liên quan đến anh đâu.” Trần Bạch Phồn sợ cô giận bèn bắt đầu trốn tránh trách nhiệm, “Loại phản ứng sinh lý này của anh đều tại em đấy, em đừng hòng mắng anh, anh chỉ là một người vô tội thôi.”
“…”
“Em mới là đầu sỏ gây tội.”
An Nhu shock toàn tập trước cái sự vô lí này của anh, cô nuốt hết những lời chưa nói vào bụng, cố nén xúc động muốn đánh anh mà về phòng, đóng cửa lại cái sầm.
*
Kết quả là cả đêm Trần Bạch Phồn cũng không thể ngủ ngon được, anh dậy từ sớm. Có nguyên nhân là do anh lạ giường, nhưng chủ yếu là anh nghĩ về An Nhu ngủ ở phòng bên cạnh.
Anh rửa mắt xong bèn lục lọi phòng bếp, cuối cùng dứt khoát đi ra ngoài mua bữa sáng.
Trần Bạch Phồn đến một quán chuyên bán đồ ăn sáng mua hai ly sữa đậu nành và bốn cái bánh quẩy, lúc đi ngang qua cửa hàng bánh kem ở bên cạnh, anh hơi dừng chân lại rồi vào trong.
Trần Bạch Phồn nhanh chóng chọn một chiếc bánh kem matcha đậu đỏ, đến chỗ quầy trả tiền. Ở đó có hai nữ sinh không lớn lắm, một cô bé trong số đó nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt, cô bé đó yếu ớt chào: “Bác sĩ Trần.”
Trần Bạch Phồn ngước mắt lên nhìn, nhưng anh không nhớ ra cô bé này là ai nên đành mỉm cười đáp lại. Chờ tới lúc anh đi rồi thì có một nữ sinh khác tò mò hỏi: “Lâm Chỉ, anh trai kia là ai thế?”
“Nha sĩ của tớ.” Lâm Chỉ cất tiền vào quầy thu ngân.
Cô bé kia ồ lên, đùa cợt: “Bệnh viện nào vậy, tớ cũng muốn đi khám.”
“Phòng khám ở gần đây ấy.” Lâm Chỉ hơi ngừng lại, cô bé nhịn không được bèn hỏi: “Dạo này cậu có đọc truyện tranh rất nổi tiếng gần đây không?”
“Truyện gì cơ?”
“Anh chàng dịu dàng.”
“Không, tớ không hay đọc truyện tranh lắm, sao vậy?”
Lâm Chỉ lập thức mất hứng: “… Không có gì.”
*
Trần Bạch Phồn về đến nhà bèn để bữa sáng lên bàn. Trong lúc anh còn đang không biết phải để bữa sáng của An Nhu ở đâu thì cô đã bước ra khỏi WC.
Trần Bạch Phồn ngẩn ra, anh ngơ ngác hỏi: “Em dậy rồi à?”
An Nhu ngáp một hơi dài, cô đi về phía anh: “Anh ra ngoài mua bữa sáng hả?”
“Ừ, mau đến đây ăn đi.” Anh để túi đựng sữa đậu nành lên bàn, “Chút nữa là lạnh mất đấy.”
Đôi mắt An Nhu vẫn hơi sưng, cô lười biếng ngồi cạnh anh, dường như vẫn chưa tỉnh ngủ.
Trần Bạch Phồn vào phòng bếp lấy chén ra, anh rót sữa vào trong, xé bánh quẩy thành từng khúc rồi ngâm trong sữa đậu nành, để chén trước mặt An Nhu.
Trần Bạch Phồn: “Em lại thức đêm à?”
An Nhu hàm hồ ừ một tiếng.
Thấy cô chẳng muốn nói chuyện chút nào thì anh mềm giọng: “Vậy mau ăn đi, ăn xong rồi ngủ bù.”
An Nhu nghe vậy thì ngước mắt nhìn anh, cô tỏ ra khó hiểu: “Anh ngủ ngon lắm à?”
“Đúng vậy.” Trần Bạch Phồn nói nửa thật nửa giả, “Anh mơ thấy mộng xuân.”
An Nhu: “…”
Cô định đá anh nhưng lại bị anh cầm lấy mắt cá chân, Trần Bạch Phồn hơi hơi vuốt ve vết chai mỏng trên mắt cá chân cô.
Trần Bạch Phồn cười khẽ: “Mới sáng ra mà An Nhu đã nhiệt tình thế ư?”
An Nhu rụt chân lại: “Ăn cơm đi! Đừng có nói gì hết!”
“An Nhu, em không thể vì nhìn thấy anh trần truồng mà mắng anh được.” Trần Bạch Phồn liếc cô, anh trầm giọng, “Em cứ thể sẽ làm anh nghi ngờ dáng người của mình lắm.”
“…”
“Cho nên em có hài lòng không?”
“… Anh im lặng được chưa.”
Trần Bạch Phồn ngoan ngoãn ngậm miệng lại, trông có vẻ hơi ưu thương, tiếp tục ăn sáng.
An Nhu thật sự không thể chịu nổi lúc anh lộ ra vẻ mặt thế này, tuy cô biết anh đang giả vờ nhưng vẫn không nhịn được: “Rất hài lòng, siêu siêu hài lòng, hài lòng đến nỗi không có chỗ chê.”
Trần Bạch Phồn nghe vậy thì giãn mày, anh sung sướng đáp lại cô: “Cảm ơn, tuy rằng anh chưa thấy dáng người của em, nhưng anh biết anh cũng sẽ hài lòng đến nỗi không thể chê nổi.”
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn ăn rất nhanh, vì còn sớm nên anh cũng không vội đi làm.
Anh vào WC rửa tay sạch sẽ rồi ngồi về chỗ cũ, thấy An Nhu còn đang ăn rất từ từ bèn lấy điện thoại ra, tiện tay bấm vào Weibo mới phát hiện Weibo của cô vẫn không update thêm, nhưng anh lại có thêm mấy chục fans.
Trên bài post còn có thêm vài bình luận.
【 Móa ơi! Mi là ai? Nhu Chỉ follow mi tức là nguyện vọng của mi sắp được thực hiện rồi đúng không TAT】
【 Bỗng dưng lại bị nhét cẩu lương, no rồi, bye bye. 】
Trần Bạch Phồn hơi nhếch miệng, anh giả vờ giả vịt hỏi: “Sao dạo này em không update Weibo?”
An Nhu biết anh đã thấy rồi nên không thèm trả lời.
Trần Bạch Phồn cực kì kiên nhẫn: “Lâu rồi em không update Weibo đấy.”
“…”
“Sao em lại không update Weibo?” Trần Bạch Phồn tỏ ra trầm tư.
Mặt An Nhu đỏ bừng, cô đạp anh: “Anh kệ em.”
Trần Bạch Phồn cứ để cô đá, sau đó anh ôm lấy chỗ vừa bị cô chạm nhẹ vào
“Trọng thương rồi.”
“…”
Trần Bạch Phồn: “Chỗ bị em đá chảy máu rồi.”
An Nhu: “…”
Trần Bạch Phồn nghĩ ngợi một lát bèn mặt dày nhìn cô, anh nói: “Em nói cho anh biết lí do em không update Weibo đi, có lẽ vết thương của anh sẽ không cần chữa mà khỏi ngay thôi.”
An Nhu uống nốt sữa đậu nành, cô vội nói một câu: “Vì bạn trai phiền quá.” Rồi nhanh chóng đứng dậy về phòng.
Trần Bạch Phồn: “…”
Anh cúi đầu, đang định dọn bàn thì thấy chiếc túi màu trắng đặt bên cạnh, bên trong là bánh kem matcha anh mới mua.
Trần Bạch Phồn vô cảm lấy điện thoại ra, anh nhắn mấy tin cho An Nhu.
【 Anh mua bánh kem matcha cho em.】
【 Trong vòng một phút đồng hồ, em không ra là anh ăn hết.】
An Nhu:…
An Nhu không dám ra ngoài, nhưng cô không muốn từ bỏ bánh kem chút nào: Anh để ở đâu đã, chút nữa em ra rồi ăn sau
Trần Bạch Phồn thong thả đáp: Còn ba mươi giây.
An Nhu: Bây giờ em vẫn hơi no, anh để vào tủ lạnh đi.
Trần Bạch Phồn: Mười giây.
An Nhu suýt nữa quỳ luôn, cô nhắn tin như điên.
【 Bởi vì bạn trai em đáng yêu quá, bởi có đôi khi vì anh ấy mà em quên vô WC luôn chứ đừng nói update Weibo:).】
Nửa phút sau bên kia mới trả lời cô.
【 Anh để vào tủ lạnh cho em rồi đó (≧▽≦)/】
“…”
/55
|