Đời này chẳng có mấy chuyện làm tôi hối hận, cho dù có, thì cũng đã sớm bị tôi quên sạch.
Chỉ có một việc, làm tôi canh cánh trong lòng, đến tận giờ vẫn biết vậy thà chẳng làm.
—— Hà Tín Gia
*
Đầu tháng hai, tuyết đọng trên đường còn chưa tan, nhiệt độ trong không khí thấp tới mức ngay cả hơi thở cũng sẽ đóng băng.
Hà Tín Gia bước khỏi nhà, ra khỏi khu chung cư. Có lẽ do trời quá lạnh, không gặp được mấy người nên khiến cậu có thêm chút cảm giác an toàn.
Đã lâu rồi cậu không bước ra khỏi cửa, vì đã quen không khí ấm áp trong nhà nên giờ thực sự rất khó mà chịu nổi nhiệt độ âm ngoài trời. Cậu hơi nghoảnh đầu thì thấy tiệm trà sữa gần đó bèn bước vào không chút do dự.
Tiệm cũng không nhỏ, quầy hàng đối diện với cửa vào, bên cạnh có mấy chiếc bàn nhưng không có ai, trông có vẻ hơi buồn tẻ.
Hà Tín Gia nhìn về phía bên phải thì thấy chỗ đó cũng có rất nhiều chỗ ngồi, chỉ có tốp năm tốp ba người ngồi. Cậu vừa tới quầy vừa quan sát bố cục trong tiệm, sau đó bèn chọn vị trí trong góc.
Thầm nghĩ chọn ly nước uống ấm áp một chút để xem xét lại đại cương vậy.
Tiệm trà sữa được trang trí đẹp đẽ, độ ấm từ máy sưởi tỏa ra cũng vừa đủ.
Hà Tín Gia mặc rất dày, vì cậu sợ lạnh nên còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Cậu hơi cau mày, nhìn thức đơn chằm chằm một lát mới mở miệng, giọng nói vang lên từ phía sau khẩu trang hơi khàn, “Một ly trà sữa uyên ương, nóng.”
Sao đó Hà Tín Gia tháo khăn quàng cổ ra, cậu giơ tay, đang định tháo khẩu trang xuống nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Cô bé đứng trước quầy thu ngân đang bấm máy tính nên không chú ý tới hành động của cậu: “Được rồi ạ, anh còn muốn gì không?”
Nghe được giọng cô thì Há Tín Gia ngước mắt, cậu nhìn cô rồi nói: “Không cần.”
Hai người chạm phải mắt nhau.
Cô bé đó có mái tóc dài đến eo, khóe miệng nhếch lên rất tự nhiên, má lúm đồng tiền ở má sâu dần, trông khá xinh đẹp.
Nhưng cô bé có vẻ hơi hướng nội, cô nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nói nhỏ: “Vâng.”
Không hiểu sao Hà Tín Gia lại bối rối gãi đầu.
Sau đó, cô bé đấy đưa chuông phục vụ và hóa đơn cho cậu. Hà Tín Gia rũ mí mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô ấy, móng tay được cắt rất gọn gàng, không hề bôi bất cứ thứ gì, ngón cái phiếm sáng.
Rất sạch sẽ.
Cậu vô ý cọ cọ tay phải vào áo khoác rồi mới nhận lấy đồ từ tay cô, hành động của cậu rất cẩn thận để không chạm vào tay người đó.
Có thể là không nhiều khách lắm, trong tiệm cũng không có người phục vụ khác nên từ việ đặt đơn và pha chế đều do cô làm.
Làm một ly trà sữa cũng không lâu lắm, Hà Tín Gia cứ đứng ở đó chờ. Cậu nhìn cô gái tùy tay buộc tóc đuôi ngựa, trông thoải mái hơn hẳn.
Động tác của cô không thành thạo lắm, mỗi lần làm một bước đều sẽ dừng lại hai ba giây để suy nghĩ. Hà Tín Gia xỏ tay trong túi áo khoác, cậu yên lặng nhìn cô, thậm chí còn không có ý tưởng lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian.
Vài phút sau, cô bé đó cuối cùng cũng làm xong đồ uống bèn đặt trên khay.
Hà Tín Gia cầm lấy ly trà sữa kia luôn, cậu tiện tay cầm ống hút ở bên cạnh lên.
“Đây là trà sữa uyên ương của anh ạ.” Dường như cô bé đó cũng thấy mình làm hơi mất thời gian nên có vẻ sợ sệt, “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi, tôi làm hơi chậm một chút.”
Hà Tín Gia ngước mắt nhìn cô, cậu nói khẽ: “Không sao, cũng không lâu lắm.
Cô bé đó thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô sáng lấp lánh, cong thành một vầng trăng non, cô tặng cậu một nụ cười cảm kích.
Khuôn mặt nho nhỏ, đôi má lúm đồng tiền khiến cô trông càng thêm đáng yêu.
Hà Tín Gia ngừng thở, tim cậu đập chệch nửa nhịp. Cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô bé, hơi hơi dại ra, cho đến tận khi một nhân viên cửa hàng khác tới mới sực tỉnh.
“Giang Nhĩ, cậu ——”
Hà Tín Gia nhanh nhẹn xoay người đi, tự nhiên ngồi vào chỗ gần quầy.
Cậu lấy máy tính ra khỏi túi, đặt trước mặt rồi cắm ống hút vào ly trà sữa uống một ngụm.
Hà Tín Gia nhớ tới hình ảnh vừa nãy là lại tai lại nóng bừng.
Cậu đã đặt cơm hộp ở cửa hàng trà sữa này rất nhiều lần, trà sữa uyên ương có vị nồng hơn những tiệm khác một chút, nhưng vị hồng trà cũng không bị lẫn mất, hương vị rất tuyệt.
Tuy rằng vị hôm nay kém hơn lúc trước một chút, Hà Tín Gia cầm ly trà sữa, nhìn về phía quầy.
Giang Nhĩ hơi cúi đầu, cô nghiêm túc nghe người phục vụ đứng cạnh nói chuyện, khóe miệng dường như trời sinh đã hơi hơi cong lên, trông rất dễ tính.
Cậu không nhìn nữa, uống thêm một ngụm, ngậm trà sữa trong miệng để bình phẩm.
Ừm, cũng không đến nỗi nào.
Hà Tín Gia mở máy tính ra, tạo một folder mới theo thói quen.
Quyển tiếp theo viết gì đây nhỉ?
Ừm, viết về e- sports đi.
Cô ấy kêu Giang Nhĩ à, Giang Nhĩ, Giang Nhĩ với nghĩa gì nhỉ…
Có nên xin số không đây.
Thôi, không viết về e- sports nữa.
Hà Tín Gia ngơ ngác một lát, lúc cậu nhìn về phía màn hình máy tính mới biết mình đã viết hai dòng trên đó ——
【 Tác giả ngôn tình là trạch nam x Người phục vụ trong tiệm trà sữa
Hà Tín Gia x Giang Nhĩ 】
Hà Tín Gia: “…”
Cậu lập tức gập máy tính lại như làm chuyện xấu.
Hà Tín Gia xoa tai, cảm xúc nóng nảy vẫn còn chưa tan biến, cậu xuỗi tay tháo khẩu trang xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía pha lê trong suốt ở bên cạnh thì đúng lúc nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đó.
Râu ria xồm xoàm, nhìn lôi thôi kinh khủng.
Hà Tín Gia lập tức đeo khẩu trang lại, cậu căng thẳng nhìn về phía quầy, thấy Giang Nhĩ không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Hà Tín Gia không có hứng sáng tác, cậu cứ thế ngồi mà không làm gì thì có vẻ kì lạ quá bèn click mở video, giả vờ giả vịt nhìn máy tính, nhưng cứ thi thoảng lại nhìn trộm Giang Nhĩ.
Cứ thế đã qua một buổi chiều.
Dường như đã tới giờ thay ca, Hà Tín Gia thấy Giang Nhĩ cởi tạp dề ra, cô dọn dẹp một chút bèn ra khỏi tiệm trà sữa với nữ sinh bên cạnh.
Hà Tín Gia nhanh chóng nhét đồ vào cặp, bám phía sau hai người.
Công viết cô là nhân viên chính thức hay chỉ làm part-time.
Nếu hiện tại không xin số cô ấy thì có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa.
Giờ gọi lại cô ấy ư?
Ít nhất là phải thử đã, đàn ông đàn ang sao có thể nhát như chuột vậy được.
Sau khi nghĩ thông thì Hà Tín Gia hít một hơi thật sâu, lúc cậu đang định gọi cô lại thì——
Nữ sinh bên cạnh Giang Nhĩ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu có thấy người đàn ông ngồi ở bàn đối diện trước quầy không? Người ngồi cả một buổi trưa ấy.”
Giang Nhĩ chầm chầm đáp: “Có.”
“Đen toàn thân luôn, gần như là bọc kín mít rồi, nhìn sợ chết đi được.” Nữ sinh kia cười nói, “Hơn nữa tóc cậu ta bết khủng khiếp, chẳng biết đã mấy ngày không gội. Để tớ nói cho mà nghe, tớ thấy cậu ta tháo khẩu trang ra rồi, có khi là vì không muốn để người khác thấy khuôn mặt không cạo râu của mình đấy.”
Hà Tín Gia đột nhiên dừng chân.
Cậu đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng của hai người đi trước, dũng khí biến đâu hết mất tăm.
Hà Tín Gia lùi về phía sau, không đi theo họ nữa mà quay về khu chung cư.
Không sao đâu, cậu nghĩ.
Lần sau cậu lại tới, tắm rửa sạch sẽ cho tóc tai gọn gàng, tháo khẩu trang ra thì cô ấy cũng sẽ không nhận ra được người hôm nay là cậu.
Thật sự không sao mà. Hà Tín Gia an ủi chính mình.
Cậu về nhà, trong phòng không có bật đèn, chỉ phòng tắm có ánh sáng.
Hà Tín Gia nhìn Trần Bạch Phồn đứng dưới ánh sáng, khó hiểu bật điện lên: “Anh làm gì thế? Sợ chết đi được.”
Tâm trạng Hà Tín Gia không tốt lắm nên không nghe lời Trần Bạch Phồn nói, cũng quên luôn hôm nay vì khó chịu nên mình mới ra ngoài. Cậu tùy tiện ném cặp lên sô pha, ý nghĩ duy nhất chính là: “Em đi tắm đây.”
“Em không bình thường chút nào.” Đột nhiên Trần Bạch Phồn nói thế.
“Gì cơ.”
“Hôm kia em mới tắm mà.”
Những lời này làm Hà Tín Gia nhớ lại chuyện hôm nay, những lời tự an ủi lúc nãy của cậu biến mất tăm, cậu lập tức xù lông: “Phòng anh trang trí xong rồi đúng không? Mau dọn đi chứ, còn muốn ở lại nhà em thêm bao lâu nữa hả.”
Đang mùa đông, một hai ngày không tắm thì lạ lắm à?
Chẳng qua cậu không tắm bốn năm ngày thôi, tại sao trời lạnh thế mà lại phải tắm hàng ngày chứ.
Tất cả là tại Trần Bạch Phồn, nếu không phải Trần Bạch Phồn thì cậu cũng sẽ không ra ngoài.
Cũng sẽ không để cô gặp mình trong bộ dạng đấy.
Nhưng, nếu không thì sẽ không được gặp cô.
Thôi được rồi, không trách anh ấy được.
Tại mình cả thôi.
Đời này chẳng có mấy chuyện làm Hà Tín Gia hối hận, cho dù có, thì cũng đã sớm bị cậu quên sạch.
Chỉ có một việc, làm cậu canh cánh trong lòng, đến tận giờ vẫn biết vậy thà chẳng làm.
—— Lần đầu gặp mặt cô ấy, cậu không tắm rửa.
Chỉ có một việc, làm tôi canh cánh trong lòng, đến tận giờ vẫn biết vậy thà chẳng làm.
—— Hà Tín Gia
*
Đầu tháng hai, tuyết đọng trên đường còn chưa tan, nhiệt độ trong không khí thấp tới mức ngay cả hơi thở cũng sẽ đóng băng.
Hà Tín Gia bước khỏi nhà, ra khỏi khu chung cư. Có lẽ do trời quá lạnh, không gặp được mấy người nên khiến cậu có thêm chút cảm giác an toàn.
Đã lâu rồi cậu không bước ra khỏi cửa, vì đã quen không khí ấm áp trong nhà nên giờ thực sự rất khó mà chịu nổi nhiệt độ âm ngoài trời. Cậu hơi nghoảnh đầu thì thấy tiệm trà sữa gần đó bèn bước vào không chút do dự.
Tiệm cũng không nhỏ, quầy hàng đối diện với cửa vào, bên cạnh có mấy chiếc bàn nhưng không có ai, trông có vẻ hơi buồn tẻ.
Hà Tín Gia nhìn về phía bên phải thì thấy chỗ đó cũng có rất nhiều chỗ ngồi, chỉ có tốp năm tốp ba người ngồi. Cậu vừa tới quầy vừa quan sát bố cục trong tiệm, sau đó bèn chọn vị trí trong góc.
Thầm nghĩ chọn ly nước uống ấm áp một chút để xem xét lại đại cương vậy.
Tiệm trà sữa được trang trí đẹp đẽ, độ ấm từ máy sưởi tỏa ra cũng vừa đủ.
Hà Tín Gia mặc rất dày, vì cậu sợ lạnh nên còn đeo một chiếc khăn quàng cổ màu đen. Cậu hơi cau mày, nhìn thức đơn chằm chằm một lát mới mở miệng, giọng nói vang lên từ phía sau khẩu trang hơi khàn, “Một ly trà sữa uyên ương, nóng.”
Sao đó Hà Tín Gia tháo khăn quàng cổ ra, cậu giơ tay, đang định tháo khẩu trang xuống nhưng cuối cùng vẫn không làm.
Cô bé đứng trước quầy thu ngân đang bấm máy tính nên không chú ý tới hành động của cậu: “Được rồi ạ, anh còn muốn gì không?”
Nghe được giọng cô thì Há Tín Gia ngước mắt, cậu nhìn cô rồi nói: “Không cần.”
Hai người chạm phải mắt nhau.
Cô bé đó có mái tóc dài đến eo, khóe miệng nhếch lên rất tự nhiên, má lúm đồng tiền ở má sâu dần, trông khá xinh đẹp.
Nhưng cô bé có vẻ hơi hướng nội, cô nhanh chóng nhìn ra chỗ khác, nói nhỏ: “Vâng.”
Không hiểu sao Hà Tín Gia lại bối rối gãi đầu.
Sau đó, cô bé đấy đưa chuông phục vụ và hóa đơn cho cậu. Hà Tín Gia rũ mí mắt nhìn ngón tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô ấy, móng tay được cắt rất gọn gàng, không hề bôi bất cứ thứ gì, ngón cái phiếm sáng.
Rất sạch sẽ.
Cậu vô ý cọ cọ tay phải vào áo khoác rồi mới nhận lấy đồ từ tay cô, hành động của cậu rất cẩn thận để không chạm vào tay người đó.
Có thể là không nhiều khách lắm, trong tiệm cũng không có người phục vụ khác nên từ việ đặt đơn và pha chế đều do cô làm.
Làm một ly trà sữa cũng không lâu lắm, Hà Tín Gia cứ đứng ở đó chờ. Cậu nhìn cô gái tùy tay buộc tóc đuôi ngựa, trông thoải mái hơn hẳn.
Động tác của cô không thành thạo lắm, mỗi lần làm một bước đều sẽ dừng lại hai ba giây để suy nghĩ. Hà Tín Gia xỏ tay trong túi áo khoác, cậu yên lặng nhìn cô, thậm chí còn không có ý tưởng lấy điện thoại ra nghịch để giết thời gian.
Vài phút sau, cô bé đó cuối cùng cũng làm xong đồ uống bèn đặt trên khay.
Hà Tín Gia cầm lấy ly trà sữa kia luôn, cậu tiện tay cầm ống hút ở bên cạnh lên.
“Đây là trà sữa uyên ương của anh ạ.” Dường như cô bé đó cũng thấy mình làm hơi mất thời gian nên có vẻ sợ sệt, “Thật ngại quá, để anh đợi lâu rồi, tôi làm hơi chậm một chút.”
Hà Tín Gia ngước mắt nhìn cô, cậu nói khẽ: “Không sao, cũng không lâu lắm.
Cô bé đó thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt cô sáng lấp lánh, cong thành một vầng trăng non, cô tặng cậu một nụ cười cảm kích.
Khuôn mặt nho nhỏ, đôi má lúm đồng tiền khiến cô trông càng thêm đáng yêu.
Hà Tín Gia ngừng thở, tim cậu đập chệch nửa nhịp. Cậu bình tĩnh nhìn khuôn mặt của cô bé, hơi hơi dại ra, cho đến tận khi một nhân viên cửa hàng khác tới mới sực tỉnh.
“Giang Nhĩ, cậu ——”
Hà Tín Gia nhanh nhẹn xoay người đi, tự nhiên ngồi vào chỗ gần quầy.
Cậu lấy máy tính ra khỏi túi, đặt trước mặt rồi cắm ống hút vào ly trà sữa uống một ngụm.
Hà Tín Gia nhớ tới hình ảnh vừa nãy là lại tai lại nóng bừng.
Cậu đã đặt cơm hộp ở cửa hàng trà sữa này rất nhiều lần, trà sữa uyên ương có vị nồng hơn những tiệm khác một chút, nhưng vị hồng trà cũng không bị lẫn mất, hương vị rất tuyệt.
Tuy rằng vị hôm nay kém hơn lúc trước một chút, Hà Tín Gia cầm ly trà sữa, nhìn về phía quầy.
Giang Nhĩ hơi cúi đầu, cô nghiêm túc nghe người phục vụ đứng cạnh nói chuyện, khóe miệng dường như trời sinh đã hơi hơi cong lên, trông rất dễ tính.
Cậu không nhìn nữa, uống thêm một ngụm, ngậm trà sữa trong miệng để bình phẩm.
Ừm, cũng không đến nỗi nào.
Hà Tín Gia mở máy tính ra, tạo một folder mới theo thói quen.
Quyển tiếp theo viết gì đây nhỉ?
Ừm, viết về e- sports đi.
Cô ấy kêu Giang Nhĩ à, Giang Nhĩ, Giang Nhĩ với nghĩa gì nhỉ…
Có nên xin số không đây.
Thôi, không viết về e- sports nữa.
Hà Tín Gia ngơ ngác một lát, lúc cậu nhìn về phía màn hình máy tính mới biết mình đã viết hai dòng trên đó ——
【 Tác giả ngôn tình là trạch nam x Người phục vụ trong tiệm trà sữa
Hà Tín Gia x Giang Nhĩ 】
Hà Tín Gia: “…”
Cậu lập tức gập máy tính lại như làm chuyện xấu.
Hà Tín Gia xoa tai, cảm xúc nóng nảy vẫn còn chưa tan biến, cậu xuỗi tay tháo khẩu trang xuống, ngoảnh đầu nhìn về phía pha lê trong suốt ở bên cạnh thì đúng lúc nhìn thấy gương mặt mình phản chiếu trong đó.
Râu ria xồm xoàm, nhìn lôi thôi kinh khủng.
Hà Tín Gia lập tức đeo khẩu trang lại, cậu căng thẳng nhìn về phía quầy, thấy Giang Nhĩ không chú ý mới thở phào nhẹ nhõm.
*
Hà Tín Gia không có hứng sáng tác, cậu cứ thế ngồi mà không làm gì thì có vẻ kì lạ quá bèn click mở video, giả vờ giả vịt nhìn máy tính, nhưng cứ thi thoảng lại nhìn trộm Giang Nhĩ.
Cứ thế đã qua một buổi chiều.
Dường như đã tới giờ thay ca, Hà Tín Gia thấy Giang Nhĩ cởi tạp dề ra, cô dọn dẹp một chút bèn ra khỏi tiệm trà sữa với nữ sinh bên cạnh.
Hà Tín Gia nhanh chóng nhét đồ vào cặp, bám phía sau hai người.
Công viết cô là nhân viên chính thức hay chỉ làm part-time.
Nếu hiện tại không xin số cô ấy thì có lẽ sẽ không còn gặp lại nữa.
Giờ gọi lại cô ấy ư?
Ít nhất là phải thử đã, đàn ông đàn ang sao có thể nhát như chuột vậy được.
Sau khi nghĩ thông thì Hà Tín Gia hít một hơi thật sâu, lúc cậu đang định gọi cô lại thì——
Nữ sinh bên cạnh Giang Nhĩ đột nhiên mở miệng nói: “Cậu có thấy người đàn ông ngồi ở bàn đối diện trước quầy không? Người ngồi cả một buổi trưa ấy.”
Giang Nhĩ chầm chầm đáp: “Có.”
“Đen toàn thân luôn, gần như là bọc kín mít rồi, nhìn sợ chết đi được.” Nữ sinh kia cười nói, “Hơn nữa tóc cậu ta bết khủng khiếp, chẳng biết đã mấy ngày không gội. Để tớ nói cho mà nghe, tớ thấy cậu ta tháo khẩu trang ra rồi, có khi là vì không muốn để người khác thấy khuôn mặt không cạo râu của mình đấy.”
Hà Tín Gia đột nhiên dừng chân.
Cậu đứng yên tại chỗ nhìn bóng dáng của hai người đi trước, dũng khí biến đâu hết mất tăm.
Hà Tín Gia lùi về phía sau, không đi theo họ nữa mà quay về khu chung cư.
Không sao đâu, cậu nghĩ.
Lần sau cậu lại tới, tắm rửa sạch sẽ cho tóc tai gọn gàng, tháo khẩu trang ra thì cô ấy cũng sẽ không nhận ra được người hôm nay là cậu.
Thật sự không sao mà. Hà Tín Gia an ủi chính mình.
Cậu về nhà, trong phòng không có bật đèn, chỉ phòng tắm có ánh sáng.
Hà Tín Gia nhìn Trần Bạch Phồn đứng dưới ánh sáng, khó hiểu bật điện lên: “Anh làm gì thế? Sợ chết đi được.”
Tâm trạng Hà Tín Gia không tốt lắm nên không nghe lời Trần Bạch Phồn nói, cũng quên luôn hôm nay vì khó chịu nên mình mới ra ngoài. Cậu tùy tiện ném cặp lên sô pha, ý nghĩ duy nhất chính là: “Em đi tắm đây.”
“Em không bình thường chút nào.” Đột nhiên Trần Bạch Phồn nói thế.
“Gì cơ.”
“Hôm kia em mới tắm mà.”
Những lời này làm Hà Tín Gia nhớ lại chuyện hôm nay, những lời tự an ủi lúc nãy của cậu biến mất tăm, cậu lập tức xù lông: “Phòng anh trang trí xong rồi đúng không? Mau dọn đi chứ, còn muốn ở lại nhà em thêm bao lâu nữa hả.”
Đang mùa đông, một hai ngày không tắm thì lạ lắm à?
Chẳng qua cậu không tắm bốn năm ngày thôi, tại sao trời lạnh thế mà lại phải tắm hàng ngày chứ.
Tất cả là tại Trần Bạch Phồn, nếu không phải Trần Bạch Phồn thì cậu cũng sẽ không ra ngoài.
Cũng sẽ không để cô gặp mình trong bộ dạng đấy.
Nhưng, nếu không thì sẽ không được gặp cô.
Thôi được rồi, không trách anh ấy được.
Tại mình cả thôi.
Đời này chẳng có mấy chuyện làm Hà Tín Gia hối hận, cho dù có, thì cũng đã sớm bị cậu quên sạch.
Chỉ có một việc, làm cậu canh cánh trong lòng, đến tận giờ vẫn biết vậy thà chẳng làm.
—— Lần đầu gặp mặt cô ấy, cậu không tắm rửa.
/55
|