Bích Ba sững sờ nhìn Chân Linh, nàng tuy rằng không thể lý giải được nhưng nhìn tiểu thư sắc mặt bình tĩnh như thế, lòng đang sợ hãi lúc này không còn sợ nữa.
Giống như chỉ cần có tiểu thư thì mọi thứ đều không còn đáng sợ, không biết tại sao ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư lúc này có thể cho nàng thêm sức mạnh, nàng thật sự không sợ.
"Vâng. Tiểu thư, Bích Ba có người sẽ không sợ!" Bích Ba kiên định gật đầu, khuôn mặt tái nhợt cũng trở lại bình thường, trở lại thành nàng đơn thuần lại đáng yêu.
Chân Linh điềm đạm cười, phảng phất như cụm mây trắng trên trời thanh tao xuất trần lại xa xôi như ánh trăng, toàn thân đều toát ra vầng sáng huyền bí mà mê say.
"Bích Ba, đi thôi, đem xe lăn đẩy lại đây giúp ta."
Chân Linh lên tiếng mới làm cho Bích Ba từ ngây ngốc hoàn hồn trở lại. "A... vâng, nô tì đi ngay."
Bích Ba giúp Chân Linh ngồi lên xe lăn, sau đó theo lời Chân Linh dặn dò đem nàng đẩy đến chỗ bảy thi thể.
Chân Linh cúi xuống, sắc mặt băng lãnh kéo khăn che mặt của hắc y nhân.
"Tiểu thư..." Bích Ba muốn ngăn lại thì Chân Linh đã kéo rớt khăn che mặt của hắc y nhân.
Nàng quay đầu vui vẻ cười với Bích Ba. "Bích Ba, ngươi đứng qua một bên đi. Mấy thi thể này để ta xử lý cho."
Cái gì? Tiểu thư muốn tự tay xử lý mấy thi thể này? Làm sao có thể, tiểu thư nhưng mà...
"Tiểu thư, người không nên chạm vào những thi thể này, chúng ta đi nói với quản gia của Vương phủ được không? Để hắn bảo người tới xử lý một chút?"
Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh nhìn đám hắc y nhân trên mặt đất, liếc mắt một cái sau đó nói với Bích Ba. "Bích Ba, chuyện đêm nay không cần nói với bất cứ kẻ nào, hiểu chứ?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, coi như không có chuyện gì phat sinh." Nói xong, Chân Linh một tay dùng sức đẩy xe lăn, một tay kéo hắc y nhân ra ngoài.
Bích Ba ngây ra đúng ở nơi đó thẳng đến khi Chân Linh sắc mặt bình tĩnh đem tất cả bảy thi thể xử lý xong toàn bộ nàng cũng chưa từ khiếp sợ hoàn hồn trở lại.
Chân Linh rửa tay sạch sẽ sau đó im lặng ngồi trên xe lăn sắc mặt lạnh lùng. Nàng đã sớm đoán được hành động của nàng hôm nay nhất định sẽ làm Cố Thủy Nhu tức giận, có điều nàng không ngờ được Cố Thủy Nhu này vậy mà có chút độc ác, bảy hắc y nhân này trên người đều bị hạ độc, vừa rồi nàng kéo khăn che mặt của bảy hắc y nhân kia ra mới phát hiện mặt bọn họ bắt đầu chuyển thành màu đen, loại độc này vô cùng độc.
Mặc kệ những hắc y nhân này có thể hay không giết được mình đều phải chết. Xem ra nữ nhân này tuy đầu óc không phải thật sáng suốt nhưng tâm địa không phải là loại độc ác bình thường.
Nói như vậy, sau này những chuyện như thế này xảy ra nhiều chứ không ít.
Nghĩ đến đây khóe môi Chân Linh không khỏi giơ lên độ cung nhàn nhạt. Nam Cung Cẩm, đây là người thiện lương ngươi yêu?
Nam nhân, đều như vậy cả.
Phúc Thủy cư.
Là đình viện xa hoa nhất Cẩm Vương phủ, hoa trôi nước chảy, thủy đình thơm mát, khắp nơi đều trồng hoa đào, cánh hoa bay lả tả dưới ánh trăng, cảnh đẹp tuyệt mỹ không nói nên lời.
Nhưng nữ tử váy lam với nụ cười ngoan độc đứng trước thủy đình đã đem phần cảnh đẹp này phá hủy mất.
Nàng ngẩng đầu, đắc ý nhìn về hướng Lãnh Nguyệt cư, ý cười thâm độc trên khóe miệng càng sâu.
Giống như chỉ cần có tiểu thư thì mọi thứ đều không còn đáng sợ, không biết tại sao ánh mắt bình tĩnh của tiểu thư lúc này có thể cho nàng thêm sức mạnh, nàng thật sự không sợ.
"Vâng. Tiểu thư, Bích Ba có người sẽ không sợ!" Bích Ba kiên định gật đầu, khuôn mặt tái nhợt cũng trở lại bình thường, trở lại thành nàng đơn thuần lại đáng yêu.
Chân Linh điềm đạm cười, phảng phất như cụm mây trắng trên trời thanh tao xuất trần lại xa xôi như ánh trăng, toàn thân đều toát ra vầng sáng huyền bí mà mê say.
"Bích Ba, đi thôi, đem xe lăn đẩy lại đây giúp ta."
Chân Linh lên tiếng mới làm cho Bích Ba từ ngây ngốc hoàn hồn trở lại. "A... vâng, nô tì đi ngay."
Bích Ba giúp Chân Linh ngồi lên xe lăn, sau đó theo lời Chân Linh dặn dò đem nàng đẩy đến chỗ bảy thi thể.
Chân Linh cúi xuống, sắc mặt băng lãnh kéo khăn che mặt của hắc y nhân.
"Tiểu thư..." Bích Ba muốn ngăn lại thì Chân Linh đã kéo rớt khăn che mặt của hắc y nhân.
Nàng quay đầu vui vẻ cười với Bích Ba. "Bích Ba, ngươi đứng qua một bên đi. Mấy thi thể này để ta xử lý cho."
Cái gì? Tiểu thư muốn tự tay xử lý mấy thi thể này? Làm sao có thể, tiểu thư nhưng mà...
"Tiểu thư, người không nên chạm vào những thi thể này, chúng ta đi nói với quản gia của Vương phủ được không? Để hắn bảo người tới xử lý một chút?"
Ánh mắt Chân Linh bình tĩnh nhìn đám hắc y nhân trên mặt đất, liếc mắt một cái sau đó nói với Bích Ba. "Bích Ba, chuyện đêm nay không cần nói với bất cứ kẻ nào, hiểu chứ?"
"Nhưng mà..."
"Không có nhưng mà, coi như không có chuyện gì phat sinh." Nói xong, Chân Linh một tay dùng sức đẩy xe lăn, một tay kéo hắc y nhân ra ngoài.
Bích Ba ngây ra đúng ở nơi đó thẳng đến khi Chân Linh sắc mặt bình tĩnh đem tất cả bảy thi thể xử lý xong toàn bộ nàng cũng chưa từ khiếp sợ hoàn hồn trở lại.
Chân Linh rửa tay sạch sẽ sau đó im lặng ngồi trên xe lăn sắc mặt lạnh lùng. Nàng đã sớm đoán được hành động của nàng hôm nay nhất định sẽ làm Cố Thủy Nhu tức giận, có điều nàng không ngờ được Cố Thủy Nhu này vậy mà có chút độc ác, bảy hắc y nhân này trên người đều bị hạ độc, vừa rồi nàng kéo khăn che mặt của bảy hắc y nhân kia ra mới phát hiện mặt bọn họ bắt đầu chuyển thành màu đen, loại độc này vô cùng độc.
Mặc kệ những hắc y nhân này có thể hay không giết được mình đều phải chết. Xem ra nữ nhân này tuy đầu óc không phải thật sáng suốt nhưng tâm địa không phải là loại độc ác bình thường.
Nói như vậy, sau này những chuyện như thế này xảy ra nhiều chứ không ít.
Nghĩ đến đây khóe môi Chân Linh không khỏi giơ lên độ cung nhàn nhạt. Nam Cung Cẩm, đây là người thiện lương ngươi yêu?
Nam nhân, đều như vậy cả.
Phúc Thủy cư.
Là đình viện xa hoa nhất Cẩm Vương phủ, hoa trôi nước chảy, thủy đình thơm mát, khắp nơi đều trồng hoa đào, cánh hoa bay lả tả dưới ánh trăng, cảnh đẹp tuyệt mỹ không nói nên lời.
Nhưng nữ tử váy lam với nụ cười ngoan độc đứng trước thủy đình đã đem phần cảnh đẹp này phá hủy mất.
Nàng ngẩng đầu, đắc ý nhìn về hướng Lãnh Nguyệt cư, ý cười thâm độc trên khóe miệng càng sâu.
/145
|