Nam Cung Cẩm trên mặt hoảng hốt lo sợ, thân ảnh Cố Thủy Nhu yếu ớt vô lực ngã xuống làm hắn nhớ tới mẫu phi, Cố Thủy Nhu cùng mẫu phi năm đó thật sự rất giống rất giống.
Lòng hắn đau xót bước nhanh tới gắt gao ôm Cố Thủy Nhu vào ngực. Thủy Nhu, hắn không phân biệt rõ trong lòng đau là bởi vì mẫu phi thiện lương hay bởi vì Cố Thủy Nhu, hắn lúc này cũng không để tâm mà tra cứu.
Cố Thủy Nhu sắc mặt khẽ biến thành tái nhợt, ánh mặt trời mỏng manh nhẹ chiếu mang theo hơi thở gầy yếu phảng phất như chạm nhẹ liền vỡ tan.
Nam Cung Cẩm ôm nàng lòng trở nên mềm mại, Thủy Nhu mới là nữ tử hắn nên yêu, cùng mẫu phi thiện lương giống nhau, là một nữ tử dịu dàng, hắn không được phép tổn thương nàng.
"Người đâu. Đem Vương phi giam giữ thật tốt ở Lãnh Nguyệt cư, không được để nàng rời đi nửa bước. Về chuyện sát thủ chờ Thủy Nhu tốt lên bổn vương sẽ truy xét thêm." Nam Cung Cẩm mặt không chút thay đổi nhìn thị vệ phía đối diện truyền mệnh lệnh sau đó ôm Cố Thủy Nhu rời đi thủy chung không liếc mắt nhìn Chân Linh một cái.
Chân Linh nhìn bóng dáng Nam Cung Cẩm ôm Cố Thủy Nhu rời đi lạnh lùng cười, khóe miệng thản nhiên giơ lên ý cười trào phúng. Cố Thủy Nhu ngươi thích diễn trò như vậy đêm nay Chân Linh ta sẽ hảo hảo cùng ngươi diễn.
Chân Linh tự đánh giá nàng không phải là người lương thiện gì, Cố Thủy Nhu thế nhưng nhiều lần công khai phạm nàng, không thu thập ngươi ta cũng muốn đùa chết ngươi.
"Tiểu thư, người không cần thương tâm, Vương gia người như vậy căn bản không xứng với tiểu thư." Bích Ba một bên rơi lệ một bên nhỏ giọng tức giận nói.
Chân Linh thu lại nụ cười trào phúng nơi khóe miệng đối với Bích Ba trêu ghẹo nói. "Bích Ba ngươi ánh mắt thế nào nhìn thấy tiểu thư nhà ngươi thương tâm?" Nàng chẳng những không thương tâm mà còn đang vui sướng đây.
Đêm nay chính là cơ hội hành động tốt nhất.
"Tiểu thư, người còn cười. Nô tì lo lắng muốn chết! Tiểu thư người không biết, vừa rồi chớp mắt Vương gia đem người ném đi nô tì nghĩ chết tâm đều có." Bích Ba nói xong mắt lại ngấn lệ.
"Được rồi. Không cười ngươi." Chân Linh nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Bích Ba. "Bích Ba, thắt lưng ta đau rồi người đỡ ta lên xe lăn đi."
"Cái gì! Tiểu thư người không sao chứ... ô ô... đều do Cố Thủy Nhu trong ngoài không đồng nhất đáng chết kia phá hư, Vương gia mắt mù rồi mới thích nàng ta, vừa rồi rõ ràng là diễn trò, nào có ai vừa đẩy đã té xỉu, ngay cả nô tì ngu ngốc cũng nhìn ra được. Thời điểm Vương gia xử lý quốc sự thông minh như vậy như thế nào hiện tại lại trở nên ngu xuẩn như vậy." Bích Ba một bên kích động bắt đầu không lựa lời mà mắng.
Chân Linh nhẹ nhàng vì nàng mà lau lệ cũng không tính toán chỉ trích lời mắng của Bích Ba. Chỉ cần là người của nàng nàng sẽ toàn lực chiếu cố. Không chỉ nói mắng Cố Thủy Nhu hai câu cho dù Bích Ba đánh nàng ta hai bạt tai nàng cũng để Bích Ba làm. Dù thế nào đi nữa nếu dám làm tổn thương người của nàng, Chân Linh nàng tất phải ra mặt không tiếp tục giả vờ nữa, đến lúc đó toàn bộ Cẩm Vương phủ đều phải biến thành gà chó không yên.
Nàng nói được thì làm được, mà nàng cũng có năng lực này.
Trong sân còn lại mấy người thị vệ chưa đi, mặc dù nghe không rõ Bích Ba và Chân Linh nói chuyện nhưng vẻ mặt bình tĩnh của Chân Linh lại rõ ràng rơi vào đáy mắt bọn họ.
Bọn họ có chút ngây người, Vương phi này hình như lần trước bị Vương gia đánh hai mươi đại bản xong đã thay đổi, nàng lúc này bị Vương gia đối đãi như thế lại không khóc không nháo. Vừa rồi nàng đánh Vương gia cái tát kia trong chớp mắt làm cho bọn họ chấn động, trên người nàng lại có một cỗ hơi thở lãnh liệt lưu động, bọn họ cảm thấy Vương phi như vậy thật đặc biệt làm người ta đui mù, vì sao Vương gia không nhìn thấy?
Có điều bọn họ chỉ là hạ nhân nào có tư cách quản những chuyện này. Thị vệ âm thầm lắc đầu rồi lui ra ngoài, đem Lãnh Nguyệt cư canh gác nghiêm ngặt.
/145
|