Ngày hôm sau, Cẩm Vương phủ trở nên rất bận rộn.
Toàn bộ Cẩm Vương phủ đều được trang hoàng đến đỏ rực rỡ, từ trên xuống dưới đều giăng đầy đèn, kết đầy hoa, mang theo một mảng vui mừng. Toàn bộ người hầu trong phủ đều mặc một mảng đỏ để ăn mừng, trước sau đều bận rộn không ngừng.
Đêm qua, tân Vương phi Cố Thủy Nhu đã về nhà, dựa theo phong tục tân nương tử phải về nhà mẹ đẻ để tân lang đem lễ tới rước về.
Cổng chính Cẩm Vương phủ đều phủ một mảnh đỏ rực, khiến cho Nam Cung Cẩm trong bộ hỉ phục càng thêm tuấn lãnh, mạnh mẽ. Hắn đi nhanh ra khỏi cửa, lên ngựa chậm rãi hướng tới Cố phủ mà đi.
Phía sau hắn là đội ngũ đón dâu náo nhiệt. Trống chiêng vang dội, phía trước đường chính tuy là quanh co khúc khuỷu, vậy mà đội ngũ đón dâu đội kiệu đỏ lại xa hoa đến cực hạn.
Sáng sớm, mỗi người đều hướng ra con đường chính mà nhìn, thế nên hiện tại con đường chính đang đông chật như nêm như cối. Nhớ rõ lần trước lúc Cẩm Vương gia lấy Vương phi họ Chân là mới nửa năm trước. Mới nửa năm ngắn ngủi mà Cẩm Vương gia đã lệnh ngưng Vương phi, nghênh đón Tân phi nhập phủ, mà lúc này đây, so với lần đón Vương phi trước đó, lại đồ sộ gấp mười lần. Xem ra Cẩm Vương gia không chỉ đổi Vương phi, mà đối với gia đình vị tiểu thư ấy, đúng là lo hết mọi phần.
Nhưng mà Nam Cung Cẩm lại chẳng có chút không khí vui mừng nào. Khuôn mặt tuấn lãnh kia lộ ra một nét lạnh như băng, lạnh lẽo như thể đây không phải là chuyện vui mà là đang ở trong đám tang nào đó ấy.
Hắn nhìn trống chiêng đánh ầm ĩ ở phía trước, pháo nổ vang trời, nhưng mà trong đầu lại toát nên vẻ bình tĩnh cùng dung ạo tuyệt thế, mặc cho hắn muốn đến như thế nào cũng chẳng bỏ đi được.
Sự bình tĩnh của nàng, sự quật cường của nàng, sự kiên cường của nàng, khí phách của nàng, là một cuồng thiếp nhưng mà sự cơ trí của nàng lại không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Hắn có chút hoài nghi, nàng như thế mà tâm tư lại độc ác ư?
Mấy ngày nay ở gần, hắn phát hiện ở nàng dường như có một làn sương mỏng vây quanh, mặc cho hắn quan sát thế nào cũng không thể nhìn, không thể xem xét được rõ ràng, hắn hung hăng muốn nắm chặt, nhưng ở thời điểm nào hắn cũng thấy cái gì cũng không thể nắm được. Cứ như là đang ở trong mộng ảo!
Từng có thời gian, hắn thật sự muốn tiếp nhận nàng. Nhưng mà khi hắn vừa trở về, đã nghe tin nàng mua sát thủ ám sát Cố Thủy Nhu, hắn phẫn nộ thật nhiều, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn nữa.
Nam Cung Cẩm thở dài thật nhỏ, thu gọn tâm tư suy nghĩ, hai mắt lại lạnh như băng hướng về phía Cố phủ mà nhìn.
Chỉ thấy Cố phủ tất cả đều là một màu đỏ rực rủ xuống, giăng đèn kết hoa vui mừng không hết.
Một thân áo đỏ, Cố Thủy Nhu được bà mối dẫn đi ra. Khi đến trước mặt Nam Cung Cẩm, bà mối tự trao tay nàng lại cho Nam Cung Cẩm, rồi Nam Cung Cẩm dắt nàng lên kiệu hoa.
Thân thể Cố Thủy Nhu hơi run lên vì kích động và vui sướng. Trong thâm tâm nàng có chút không dám tin tưởng chính mình thực sự đã gả cho Nam Cung Cẩm, thật sự đã trở thành Vương phi của Nam Cung Cẩm. Trong lòng nàng cảm thấy ngay giờ phút này đây, bầu trời rộng lớn như sáng rực lên, giống như vừa được gột rửa vậy.
Cố Thủy Nhu cúi đầu cười, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc, cứ như là nếu đưa tay ra thì có thể đụng tới.
Đối ngược với sự vui mừng của nàng, Nam Cung Cẩm liền có vẻ bình tĩnh hơn. Hồng bào như tia nắng ban mai, phát ra tia sáng tản mác lạnh như băng. Vầng sáng rực rỡ bó buộc làm cho dung mạo tuấn mỹ trở nên lạnh lùng không có chút máu, chẳng có lấy một tia vui mừng nào trong đó.
Hắn nắm tay Cố Thủy Nhu hướng về phía kiệu hoa mà bước đi thật nhanh. Cước bộ vội vã chẳng có chút kiên nhẫn, khiến cho Cố Thủy Nhu ở phía sau có phần theo không kịp bước chân đó.
Nàng nhỏ giọng nói: “Cẩm ca ca, có thể đi chậm một chút hay không?”
Nam Cung Cẩm chấn động. Hắn đang làm gì vậy? Chết tiệt! Vì cái gì mà đến bây giờ hắn còn nghĩ đến người đàn bà kia? Không, hắn không thể tiếp tục, không thể lại nhớ nàng ta!
Nam Cung Cẩm thần sắc lạnh như băng, toàn thân đều phát ra một cỗ khiến cho người ta sợ hãi cái lãnh khí đó. Mọi người đứng chung quanh có chút phát run.
Hồi lâu, Nam Cung Cẩm bước đi chậm lại, đối với Cố Thủy Nhu lại ôn thanh mà nói: “Thủy Nhu, là ta có chút nóng vội. Hiện tại ta chậm một chút cũng được. Dù sao nàng cũng gả cho ta rồi, sớm muộn cũng là của ta, không cần quá vội làm gì”.
Lời vừa nói ra, làm cho toàn bộ băn khoăn trong lòng Cố Thủy Nhu đều tiêu tán. Cẩm ca ca nguyên bản là không muốn nói với nàng đâu. Nguyên bản vốn là hắn muốn cùng nàng thành thân mau một chút, nên mới vội như vậy.
Nghĩ đến đây, tâm tư Cố Thủy Nhu lại ngọt ngào một mảnh. “Cẩm ca ca, chúng ta đi thôi!”.
Cố Thủy Nhu lên kiệu hoa, theo phía sau là đội ngũ đón dâu. Lần thứ hai trống chiêng pháo hoa đều vang lên rộn rã, thanh âm dấy lên sự vui mừng, hướng tới Vương phủ mà đi tới.
Toàn bộ Cẩm Vương phủ đều được trang hoàng đến đỏ rực rỡ, từ trên xuống dưới đều giăng đầy đèn, kết đầy hoa, mang theo một mảng vui mừng. Toàn bộ người hầu trong phủ đều mặc một mảng đỏ để ăn mừng, trước sau đều bận rộn không ngừng.
Đêm qua, tân Vương phi Cố Thủy Nhu đã về nhà, dựa theo phong tục tân nương tử phải về nhà mẹ đẻ để tân lang đem lễ tới rước về.
Cổng chính Cẩm Vương phủ đều phủ một mảnh đỏ rực, khiến cho Nam Cung Cẩm trong bộ hỉ phục càng thêm tuấn lãnh, mạnh mẽ. Hắn đi nhanh ra khỏi cửa, lên ngựa chậm rãi hướng tới Cố phủ mà đi.
Phía sau hắn là đội ngũ đón dâu náo nhiệt. Trống chiêng vang dội, phía trước đường chính tuy là quanh co khúc khuỷu, vậy mà đội ngũ đón dâu đội kiệu đỏ lại xa hoa đến cực hạn.
Sáng sớm, mỗi người đều hướng ra con đường chính mà nhìn, thế nên hiện tại con đường chính đang đông chật như nêm như cối. Nhớ rõ lần trước lúc Cẩm Vương gia lấy Vương phi họ Chân là mới nửa năm trước. Mới nửa năm ngắn ngủi mà Cẩm Vương gia đã lệnh ngưng Vương phi, nghênh đón Tân phi nhập phủ, mà lúc này đây, so với lần đón Vương phi trước đó, lại đồ sộ gấp mười lần. Xem ra Cẩm Vương gia không chỉ đổi Vương phi, mà đối với gia đình vị tiểu thư ấy, đúng là lo hết mọi phần.
Nhưng mà Nam Cung Cẩm lại chẳng có chút không khí vui mừng nào. Khuôn mặt tuấn lãnh kia lộ ra một nét lạnh như băng, lạnh lẽo như thể đây không phải là chuyện vui mà là đang ở trong đám tang nào đó ấy.
Hắn nhìn trống chiêng đánh ầm ĩ ở phía trước, pháo nổ vang trời, nhưng mà trong đầu lại toát nên vẻ bình tĩnh cùng dung ạo tuyệt thế, mặc cho hắn muốn đến như thế nào cũng chẳng bỏ đi được.
Sự bình tĩnh của nàng, sự quật cường của nàng, sự kiên cường của nàng, khí phách của nàng, là một cuồng thiếp nhưng mà sự cơ trí của nàng lại không ngừng hiện lên trong đầu hắn. Hắn có chút hoài nghi, nàng như thế mà tâm tư lại độc ác ư?
Mấy ngày nay ở gần, hắn phát hiện ở nàng dường như có một làn sương mỏng vây quanh, mặc cho hắn quan sát thế nào cũng không thể nhìn, không thể xem xét được rõ ràng, hắn hung hăng muốn nắm chặt, nhưng ở thời điểm nào hắn cũng thấy cái gì cũng không thể nắm được. Cứ như là đang ở trong mộng ảo!
Từng có thời gian, hắn thật sự muốn tiếp nhận nàng. Nhưng mà khi hắn vừa trở về, đã nghe tin nàng mua sát thủ ám sát Cố Thủy Nhu, hắn phẫn nộ thật nhiều, nhưng thất vọng lại càng nhiều hơn nữa.
Nam Cung Cẩm thở dài thật nhỏ, thu gọn tâm tư suy nghĩ, hai mắt lại lạnh như băng hướng về phía Cố phủ mà nhìn.
Chỉ thấy Cố phủ tất cả đều là một màu đỏ rực rủ xuống, giăng đèn kết hoa vui mừng không hết.
Một thân áo đỏ, Cố Thủy Nhu được bà mối dẫn đi ra. Khi đến trước mặt Nam Cung Cẩm, bà mối tự trao tay nàng lại cho Nam Cung Cẩm, rồi Nam Cung Cẩm dắt nàng lên kiệu hoa.
Thân thể Cố Thủy Nhu hơi run lên vì kích động và vui sướng. Trong thâm tâm nàng có chút không dám tin tưởng chính mình thực sự đã gả cho Nam Cung Cẩm, thật sự đã trở thành Vương phi của Nam Cung Cẩm. Trong lòng nàng cảm thấy ngay giờ phút này đây, bầu trời rộng lớn như sáng rực lên, giống như vừa được gột rửa vậy.
Cố Thủy Nhu cúi đầu cười, vẻ mặt ngọt ngào hạnh phúc, cứ như là nếu đưa tay ra thì có thể đụng tới.
Đối ngược với sự vui mừng của nàng, Nam Cung Cẩm liền có vẻ bình tĩnh hơn. Hồng bào như tia nắng ban mai, phát ra tia sáng tản mác lạnh như băng. Vầng sáng rực rỡ bó buộc làm cho dung mạo tuấn mỹ trở nên lạnh lùng không có chút máu, chẳng có lấy một tia vui mừng nào trong đó.
Hắn nắm tay Cố Thủy Nhu hướng về phía kiệu hoa mà bước đi thật nhanh. Cước bộ vội vã chẳng có chút kiên nhẫn, khiến cho Cố Thủy Nhu ở phía sau có phần theo không kịp bước chân đó.
Nàng nhỏ giọng nói: “Cẩm ca ca, có thể đi chậm một chút hay không?”
Nam Cung Cẩm chấn động. Hắn đang làm gì vậy? Chết tiệt! Vì cái gì mà đến bây giờ hắn còn nghĩ đến người đàn bà kia? Không, hắn không thể tiếp tục, không thể lại nhớ nàng ta!
Nam Cung Cẩm thần sắc lạnh như băng, toàn thân đều phát ra một cỗ khiến cho người ta sợ hãi cái lãnh khí đó. Mọi người đứng chung quanh có chút phát run.
Hồi lâu, Nam Cung Cẩm bước đi chậm lại, đối với Cố Thủy Nhu lại ôn thanh mà nói: “Thủy Nhu, là ta có chút nóng vội. Hiện tại ta chậm một chút cũng được. Dù sao nàng cũng gả cho ta rồi, sớm muộn cũng là của ta, không cần quá vội làm gì”.
Lời vừa nói ra, làm cho toàn bộ băn khoăn trong lòng Cố Thủy Nhu đều tiêu tán. Cẩm ca ca nguyên bản là không muốn nói với nàng đâu. Nguyên bản vốn là hắn muốn cùng nàng thành thân mau một chút, nên mới vội như vậy.
Nghĩ đến đây, tâm tư Cố Thủy Nhu lại ngọt ngào một mảnh. “Cẩm ca ca, chúng ta đi thôi!”.
Cố Thủy Nhu lên kiệu hoa, theo phía sau là đội ngũ đón dâu. Lần thứ hai trống chiêng pháo hoa đều vang lên rộn rã, thanh âm dấy lên sự vui mừng, hướng tới Vương phủ mà đi tới.
/145
|