Chương 106: Em số nào thì tôi số nấy.
Editor: Bạch Nguyệt
“Tiên sinh, tiên sinh...” Bên người bỗng vang lên thanh âm nhút nhát sợ sệt.
“...” Hàn Thừa Nghị xoay người, cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy một cô gái khuôn mặt tuy xấu xí nhưng trang phục lại lộng lẫy.
Anh nhăn mày, không vui hỏi cô: “Chuyện gì?”
“Cái kia... Xin hỏi, anh là số 9 sao? Tôi là số 9.” Cô gái thấy Hàn Thừa Nghị xoay người lại liền đỏ mặt. Diện mạo cùng với khí chất của Hàn Thừa Nghị thật sự là quá xuất chúng, những người đã gặp qua anh không có ai không có cái loại phản ứng này.
Hàn Thừa Nghị nhớ lại bảng số của cái túi tiền kia, lạnh nhạt lắc đầu, “Không phải, tôi không phải số 9.” Nói xong, buông cái chén, lập tức hướng Nhạc Tuyết Vi đi tới.
Hàn Thừa Nghị kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh Nhạc Tuyết Vi. Vừa rồi chàng trai kia đứng dậy đi lấy thức ăn cho Nhạc Tuyết Vi, lúc này không có ngồi ở bên cạnh cô.
“Anh!” Nhạc Tuyết Vi nhìn thấy Hàn Thừa Nghị lại gần, cắn răng, quay mặt đi không để ý đến anh ta.
Hàn Thừa Nghị theo tầm mắt nhìn xuống cái cổ trơn bóng một đường của cô, tuy rằng nhìn không tới, nhưng có thể tưởng tượng... Anh hôm nay vừa mới loại vài “viên dâu tây nhỏ”.
“Anh nhìn cái gì?” Thấy anh ta không kiêng nể cái ánh mắt nóng nảy của cô, Nhạc Tuyết Vi vội vàng dùng tay bảo vệ cổ, trừng mắt nhìn anh ta.
Hàn Thừa Nghị biết điều thu hồi tầm mắt, nhìn Nhạc Tuyết Vi, hỏi: “Em số mấy?”
“Số 6, làm sao vậy? Tôi đã tìm được bạn lữ, không phải anh!” Nhạc Tuyết Vi đúng lý hợp tình lớn tiếng với Hàn Thừa Nghị, nghĩ thầm, xem anh ta làm thế nào khi dễ mình!
Hàn Thừa Nghị cong khóe môi, dường như cười khi mục đích thực hiện được, từ túi tiền lấy ra cái bảng số đặt ở trước mặt cô, “Phải không? Số 6, thật trùng hợp, tôi cũng là số 6!”
Một bảng số màu lam đặt ở trên bàn, Nhạc Tuyết Vi liền mắt nhìn một cái, đột nhiên mở to mắt, chợt thấy thật đúng là số 6! Nhưng mà, vừa rồi đã có một cái số 6! Cái này... Anh ta rõ ràng là số 9!
“Không phải! Anh đây là số 9!” Nhạc Tuyết Vi bĩu môi kháng nghị, “Không phải số 6...”
Hàn Thừa Nghị cười như không cười nhìn cô, ánh mắt khôn khóe như hồ ly, môi mỏng khẽ nhếch, “Phải không? Em nhìn lầm rồi, đây là số 6.”
“Hả?” Nhạc Tuyết Vi trừng lớn mắt, vô ngữ phản bác (không còn từ ngữ có thể phản bác), anh ta quả thực không biết xấu hổ.
Ngón tay Hàn Thừa Nghị chỉ chỉ cái bảng số, “Dù sao đi nữa, nếu em là số 6, thì tôi là số 6, nếu em là số 9, thì tôi là số 9.”
Thời điểm hai còn đang giằng co, anh chàng số 6 chân chính đã quay lại, trong tay còn cầm hai đĩa đồ ăn, hưng phấn để ở trước mặt Nhạc Tuyết Vi, “Nhạc tiểu thư, cô xem xem, còn có yêu cầu gì, tôi lại đi...”
Đột nhiên, anh chàng nhìn thấy Hàn Thừa Nghị, ngừng một lát, chậm rãi nhắc nhở Hàn Thừa Nghị: “Thưa ngài, nơi này một đôi bạn lữ ngồi một bàn, đây là bàn của chúng tôi, mời ngài nhanh tìm bạn lữ của mình đi.”
“Tôi đã tìm được rồi!” Hàn Thừa Nghị đáp, chỉ chỉ bảng số ở trên bàn, “Tôi mới là số 6.”
“Sao có thể?” Chàng trai kinh hãi, nhanh tay lấy ra biển số, “Tôi mới là số 6!”
Nói xong còn cầm lấy thẻ bài của Hàn Thừa Nghị so một chút, nói tiếp: “Ngài xem, tuy rằng số 6 cùng cùng số 9 rất giống, nhưng vẫn có chỗ khác nhau, rõ ràng là số 9...”
Không đợi anh ta nói xong, cặp mắt Hàn Thừa Nghị bắn ra ánh nhìn hình viên đạn, âm ngoan chi khí (khí tức âm ngoan) biểu lộ không thể nghi ngờ, rõ ràng là đang cười, lại mang theo một cỗ lực lượng áp bách cường đại.
“Tôi nói, cậu thấy rõ ràng sao? Tôi... là số 6, cậu mới là số 9! Đi tìm bạn lữ của cậu đi!”
“...” Chàng trai hoàn toàn bị Hàn Thừa Nghị dọa cho kinh sợ, nhiều một câu cũng không dám nói, vâng vâng dạ dạ cầm bảng số rời đi, đi tìm số 9 còn lại.
/281
|