Chương 152: Mặt lạnh, tâm càng lạnh hơn
Editor; Chi Misaki
"Thật ?"Cơ thể Kiều Vũ Vi vẫn đang hướng ra phía ngoài, nghe anh nói, cô ta liền nghiêng đầu nhìn lại: "Không gạt em chứ?"
"... Thật sự." Hàn Thừa Nghị không thể tránh chỉ có thể gật đầu, lúc này anh còn có thể nói cái gì?
"Thừa Nghị!" Kiều Vũ Vi vô cùng kích động, tay ôm lấy sau gáy anh, Hàn Thừa Nghị tiến lên mở tay ra vừa vặn đón được cô ta. Kiều Vũ Vi vẫn chưa hết sợ, ngồi khóc: "Làm em sợ muốn chết, em nghĩ anh thực sự không cần em nữa!"
Cô ta ôm lấy miệng vết thương, thống khổ cau mày: "Đau quá, Thừa Nghị, em đau quá!"
"Đừng sợ, lập tức để bác sĩ tới xem." Hàn Thừa Nghị tay ôm Kiều Vũ Vi, tuấn mi vẫn nhíu chặt, ngẩng đầu nhìn về phía hành lang cách đó không xa, Nhạc Tuyết Vi không biết đã đuổi theo từ lúc nào, cô đứng đó không chút thay đổi nhìn bọn họ.
"Tiểu Tuyết..."
Hàn Thừa Nghị cả kinh, theo bản năng đẩy Kiều Vũ Vi ra. Kiều Vũ Vi cũng nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, con ngươi vừa chuyển tay liền gắt gao ôm lấy Hàn Thừa Nghị.
"Hừ..." Khóe miệng Nhạc Tuyết Vi khẽ nhếch tạo thành một nụ cười lạnh. Ý lạnh nhất thời lan ra cả đáy mắt dừng lại trên người Hàn Thừa Nghị cùng Kiều Vũ Vi một giây, sau đó, cô nhanh chóng xoay người, không chút lưu luyến rời đi.
"Tiểu Tuyết!" Hàn Thừa Nghị cảm thấy không ổn liền đứng dậy muốn đuổi theo cô.
Nhưng Kiều Vũ Vi lại túm chặt lấy không cho anh đi: "Thừa Nghị... Anh muốn đi sao? Những gì anh vừa mới nói đều là gạt em? Anh vẫn không cần em, vậy anh còn kéo em xuống làm gì?" Cô ta nói xong hốc mắt lại đỏ lên.
"..." Hàn Thừa Nghị cúi đầu nhìn Kiều Vũ Vi, sốt ruột vô cùng. Tuy anh lo cho Nhạc Tuyết Vi, nhưng anh tin cô sẽ không càn quấy như Kiều Vũ Vi... Việc cấp bách trước mắt vẫn là dàn xếp xong cho Kiều Vũ Vi rồi lại nói, miệng vết thương của cô vẫn còn đang chảy máu.
"Tôi trước đưa em về phòng bệnh, miệng vết thương của em cần được xử lý.”
Tránh đi đề tài nhạy cảm kia, Hàn Thừa Nghị bế Kiều Vũ Vi lên, đưa về phòng bệnh, mời bác sĩ đến băng bó vết thương cho cô ta lần nữa.
Nhạc Tuyết Vi cũng không có đi xa, cô quay lại phòng mổ, Kiều Vạn Đông vẫn còn đang cấp cứu bên trong. Cô không có ngoan độc như hai mẹ con Khang Tuệ Trân, lúc này cô chỉ muốn quan tâm tới an nguy của ba, những cái khác để sau hãy nói!
Xử lý xong Kiều Vũ Vi Hàn Thừa Nghị vội vàng chạy tới, Nhạc Tuyết Vi một mình canh giữ trước cửa phòng mổ, bóng cô thẳng tắp như một pho tượng, thật lâu cũng chưa từng thay đổi.
"Tiểu Tuyết..."
Hàn Thừa Nghị tiến lên hai bước, gọi cô một tiếng.
Lúc này cửa phòng giả phẫu đột nhiên mở ra, như cảm giác được, hai tay Nhạc Tuyết Vi nắm chặt xông tới.
"Ba, ba!" Kiều Vạn Đông nằm ở trên giường bị đẩy ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi khẩn trương cầm lấy tay ông, nhìn về phía bác sĩ, hơi sương phủ đầy đáy mắt: "Bác sĩ, ba tôi ông ấy... Ông ấy như thế nào?"
Bác sĩ tháo khẩu trang ra giải thích: "Ca phẫu thuật thành công, máu tụ trong đầu đã được lấy ra hoàn toàn, trước mắt có điều còn phải xem tình trạng của người bệnh, cần đưa vào phòng theo dõi vài ngày, việc có thể tỉnh lại hay không còn rất khó nói."
"..."
Nghe bác sĩ nói xong, hai bên thái dương Nhạc Tuyết Vi như co rút lại, trước mắt liền tối sầm, chân đứng không vững thiếu chút nữa thì ngã xuống.
"Tiểu Tuyết!"
Hàn Thừa Nghị nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào trong ngực.
Hai tay Nhạc Tuyết Vi đỡ lấy hai bên thái dương, nhìn Kiều Vạn Đông vẫn hôn mê chưa tỉnh bị đẩy vào phòng theo dõi, trong đầu tất cả đều là hình ảnh trước năm cô 6 tuổi khi mẹ còn tại thế, hình ảnh một nhà ba người hạnh phúc... Chỉ có điều, những ký ức đó như đã dần xa vời...
/281
|