Chương 192: Giả mù sa mưa
Editor: Nghiên Hy
Trong thư phòng, Nghê Tuấn nhắc tới chuyện của Kiều Vũ Vi cho Hàn Thừa Nghị nghe.
Hàn Thừa Nghị nghe được cái tên này thì nhíu mày, chép miệng nói: “Nếu không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì không cần nói cho tôi.”
Nghê Tuấn gật đầu một cái, tỏ ý đã hiểu: “Tôi đã hiểu, nhưng chuyện này, giám đốc tự mình nghe vẫn tốt hơn.”
“Ừ?” Hàn Thừa Nghị hơi ngạc nhiên, chẳng lẽ còn chuyện gì khác sao?
“Tam thiếu, lần trước có một người tình nguyện chủ động tới quyên. Điều kiện bản thân, nhóm máu đều rất tương xứng, trước hay ngày xét nghiệm… tất cả vẫn bình thường. Nhưng mà, có một chuyện rất kỳ quái!” Nghê Tuấn dừng một chút, nhíu mày.
Hàn Thừa Nghị hơi giương mắt nhìn về phía anh. “Nói đi!”
“Dạ, Tam thiếu, theo như bệnh viện cáo thì người này… Có DNA so với Kiều tiểu thư tương thích rất cao, đến 99,9%.”
Nghê Tuấn vừa nói, vừa đem bản báo cáo đưa đến trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị cầm lấy phần tài liệu trước mặt, mở đến trang cuối cùng, trực tiếp nhìn kết quả... Hàng mi anh tuấn khẽ nhíu một cái, thật đúng là, DNA độ tương thích cao như vậy, nói lên cái gì? Anh mặc dù không phải bác sĩ, nhưng cũng có thể nhìn ra được chút vấn đề.
"Bác sĩ nói sao?"
"Bác sĩ nói rất kỳ quái, bình thường chỉ có con ruột, anh chị ruột với nhau mới có loại chuyện này..."
Hai người đều trầm mặc, trong lòng đều có ý nghĩ giống nhau. Loại chuyện DNA này, không thể nào xảy ra chuyện trùng hợp được. Hàn Thừa Nghị nhớ đến Khang Tuệ Trân mẹ của Kiều Vĩ Vi một chút, anh lộ ra thần sắc đầy mặt khinh bỉ, nói bà ta chưa từng làm ra những chuyện trái với luân thường, anh tuyệt đối không bao giờ tin.
Chẳng qua chuyện này là chuyện nhà của Kiều gia, mà Kiều Vạn Đông bây giờ còn đang hôn mê nằm trên giường bệnh, còn Tiểu Tuyết, cô gần đây đã bị rất nhiều đả kích, Hàn Thừa Nghị không muốn để cô bận tâm đến những chuyện xấu này.
"Tam thiếu, vậy chuyện này... nên làm thế nào?"
Hàn Thừa Nghị thu lại bản báo cáo kia, tiện tay cho vào ngăn bàn, phân phó nói: "Trước tiên chưa cần làm gì lớn, ba vợ tôi còn đang hôn mê bất tỉnh, Tiểu Tuyết thì không thể không quan tâm. Còn Kiều Vũ Vi bên kia, mau khuếch chương phạm vi lớn hơn, tăng tiền thù lao, nhất định phải sớm tìm được nó.
"Vâng." Nghê Tuấn đáp ứng, sau đó lại nói: "Tâm trạng Kiều tiểu thư không tốt lắm, bệnh tình cũng rất không ổn định."
Hàn Thừa Nghị khẽ cau mày, ánh mắt nhất thời lưu chuyển, lắc đầu nói: "Tôi không phải chuyên gia, nói cho tôi cũng vô ích. Cô ta muốn cái gì thì cho cô ta cái đó. Những loại chuyện giống như vậy sau này không cần nói cho tôi. Tiểu Tuyết bây giờ rất thiếu cảm giác an toàn, nói chuyện làm việc phải cẩn thận.
"Vâng, Tam thiếu."
Ở sơn trang nơi Nhạc Tuyết Vi nghỉ ngơi, Hàn Thừa Nghị vẫn luôn một mực chăm sóc cô, nhưng công việc của anh quá nhiều khiến anh không thể nào ở bên cạnh cô nửa bước không rời.
Nhạc Tuyết Vi vẫn luôn nằm ở trong phòng, cho nên mấy ngày nay cũng không nhìn thấy Tô Nhạc Quân, còn tưởng rằng bà ta đã rời khỏi thành phố T trở về nước C. Không nghĩ tới, sau giờ ngọ, Hàn Thừa Nghị tới thư phòng tổ chức cuộc họp video, Tô Nhạc Quân đã mở cửa đi vào phòng ngủ chính.
"Chị dâu?"
Nhạc Tuyết Vi hơi sửng sốt một chút, có chút kinh hãi.
Tô Nhạc Quân khẽ cười, đôi mắt phượng ẩn giấu thâm ý, cánh tay ôm trước ngực đi tới phía Nhạc Tuyết Vi: "Làm sao, thấy tôi lại kinh ngạc như vậy? Cô cho rằng tôi đã đi rồi sao?"
"Chị dâu, chị có chuyện gì không?" Nhạc Tuyết Vi không trả lời, chỉ nhíu mi hỏi lại.
"Hừ..." Tô Nhạc Quân lắc đầu một cái, dựa vào gần, Nhạc Tuyết Vi có thể nhìn thấy khóe mắt cô đã xuất hiện vài nếp nhăn, nhưng quả thực cô vẫn là một cô gái rất đẹp, "Không sao, tôi chỉ muốn đến xem cô một chút, nghe nói cô phá thai, ai ôi, làm sao lại vô tình như vậy chứ? Ai, Hàn gia chúng ta chính là 'nhân số đơn bạc', mẹ cô ấy, à... cũng chính là mẹ chồng của chúng ta, bà ấy rất mong đợi Lão Tam sẽ sinh thật nhiều con, cô nhìn xem, thật là đáng tiếc."
Nghe lời của Tô Nhạc Quân, mày của Nhạc Tuyết Vi càng nhíu chặt. Bà ta như vậy rõ ràng đến làm bộ làm điệu, đến xem chuyện tiếu lâm. Cô quả thực không hiểu, Tô Nhạc Quân ghét cô như vậy là vì cái gì?
"Chị dâu, chị không thích tôi như vậy, thật ra thì cũng không cần đến tận đây, thấy tôi chị không tức giận sao?"
Nhạc Tuyết Vi ngẩn đầu lên nhìn thẳng Tô Nhạc Quân, cô bây giờ cũng không cần phải để ý tâm trạng bà ta nữa, trước đây cô phải nhún nhường, là bởi vì ba ta là chị dâu Hàn Thừa Nghị, còn bây giờ, quan hệ của cô với Hàn Thừa Nghị đã tràn ngập nguy cơ, hữu danh vô thực, cô ngay cả anh cũng không cần thiết, vậy còn cần quan tâm đến người 'chị dâu' này hay sao?
Cho nên, thái độ của cô đã quay ngoắt 180 độ.
Bị Nhạc Tuyết Vi nói thẳng thừng như vậy, Tô Nhạc Quân có có chút không kịp phản ứng, trợn mắt, hừ nói: "Cũng mạnh miệng ghê? Tôi nói cho cô, cô chẳng qua chỉ là vợ của em chồng tôi mà thôi, nên biết quy củ một chút! Không sai, là tôi không thích cô, còn chán ghét cô vô cùng, hận không thể đá cô một cái cút khỏi Hàn gia."
Nhạc Tuyết Vi không khách khí hừ lạnh, "Chị dâu, lời này, chị không cần nói với tôi. Chị nghĩ tôi tha thiết cái Hàn gia này lắm sao? Nếu chị nghĩ như vậy, phiền chị đi hỏi Hàn Thừa Nghị, chính là anh sống chết không chịu buông tôi, tôi có biện pháp gì? Chị tưởng tôi sung sướng lắm sao? Nếu như chị dâu có thể đá tôi khỏi Hàn gia, vậy tôi cám ơn còn không kịp đó."
"Cô..."
Tôi Nhạc Quân sửng sốt, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, khóe miệng nặn ra một nụ cười.
Không nghĩ tới khi đứa con của cô ta bị mất, đối với tình cảm của Hàn Thừa Nghị và Nhạc Tuyết Vi lại ảnh hưởng lớn như vậy. Rất tối, tất cả đều phát triển theo hướng cô mong muốn. Bây giờ chỉ cần thêm một cây đuốc, đuổi cô ra khỏi Hàn Thừa Nghị.
"Ha, cô nghĩ Lão Tam thật yêu cô như vậy sao? Khuyên cô nhìn rộng ra một chút, Thừa Nghị nó hả? Đây là thành phố T, còn ở nước C, đàn bà của nó còn xếp thành hàng dài kia kìa."
Tô Nhạc Quân giả mù sa mưa thở dài, đáng vẻ rất đồng tình nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi không nhịn được muốn nhắm hai mắt lại, sắc mặt cũng trầm xuống. Sau đó từ từ mở lời đuổi khách: "Chị dâu, loại chuyện này chị không cần nói cho tôi, tôi vốn cũng chẳng quan tâm lắm. Tôi mệt rồi, nếu chị không còn chuyện gì nữa thì có thể đi..."
Tô Nhạc Quân há miệng một cái, còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng cửa phòng đã bị đẩy ra.
Hàn Thừa Nghị đi vào, trên tay còn bưng một cái khay, vừa bước tới vừa nói: "Tiểu Tuyết, ngồi dậy ăn chút đi, vừa vặn có cho thêm một chút thuốc, em mau dạy ăn cho nhanh khỏe?"
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tô Nhạc Quân đang ngồi ở mép giường. Nụ cười trên mặt anh nhất thời thu lại, vẻ mặt không được hoan nghênh cho lắm: "Chị dâu, sao chị lại ở chỗ này?"
Câu nói mang hàm ý không hoan nghênh rõ ràng, khiến cho Tô Nhạc Quân nhất thời lúng túng, khinh thường hừ một tiếng, đứng lên đi ra ngoài, "Hừ, xem ra người chị dâu như tôi thật đúng là không được hoan nghênh rồi. Yên tâm, tôi chỉ đến xem em dâu một chút, cũng không lấy mất của cô ta miếng thịt nào."
Tô Nhạc Quân tức giận đi ra ngoài, lúc bước qua người Hàn Thừa Nghị, anh thấp giọng nói, câu nói mang theo hàm ý cảnh cáo: "Chị dâu, tôi đã nói qua, chị muốn cái gì, cứ đến nhắm vào tôi."
"Cậu..." Tô Nhạc Quân nổi đóa, sắc mặt cũng thay đổi, đôi môi khẽ run lên, cắn răng nói: "Lão Tam, cậu nhìn lại mình một chút xem! Vì cô ta, cậu đã biến thành cái dạng gì rồi?"
Hàn Thừa Nghị mím chặt môi, không có tiếp lời của Tô Nhạc Quân, bưng mâm đi tới cạnh giường. Đặt xuống rồi lấy chiếc bát ra, mở nắp ra lấy một cái muỗng nếm thử một cái, chép miệng hài lòng. Hàn Thừa Nghị gật đầu: "Ừ, mùi vị không tệ, rất vừa vặn, nhiệt độ cũng vừa ấm. Tiểu Tuyết, em muốn ngồi dậy hay muốn nằm? Nếu nằm thì anh sẽ đút cho em."
Nhạc Tuyết Vi nhìn Tô Nhạc Quân đứng cạnh cửa, không hiểu hai người họ có mâu thuẫn gì. Nhưng mà, cô thật sự cũng không ưa cái dáng vẻ giả mù sa mưa của Tô Nhạc Quân.
Vì vậy, Nhạc Tuyết Vi cười ngọt ngào với Hàn Thừa Nghị một cái, dùng giọng nói nũng nịu nhất có thể: "Vậy em muốn nằm, anh đút cho em đi!"
"Được."
Hàn Thừa Nghị cười gật đầu một cái, cưng chiều nhéo nhéo lỗ mũi Nhạc Tuyết Vi. Bưng chiếc bát lên đút cho Nhạc Tuyết Vi. Từng miếng từng miếng, anh cẩn thận thổi nguội, thỉnh thoảng có nước canh chảy xuống, anh cũng không cần khăn ăn, trực tiếp lấy tay lau đi.
Một màn này nhìn vào trong mắt Tô Nhạc Quân, thật là khiến bà tức giận muốn bốc khói.
Cô ở Hàn gia hai mươi năm, chưa từng thấy Hàn Thừa Nghị ra mặt chiếu cố người nào ân cần như vậy. Nhạc Tuyết Vi này quả nhiên không phải người bình thường. Không thể giữ cô ta lại, nếu cô ta còn lưu lại Hàn gia ngày nào, vậy cô cùng chồng cô đâu còn chỗ đứng nữa.
"Sao chỉ chỉ uống canh vậy? Ăn chút thịt đi, thịt này rất thơm, cũng không có vị ngấy, em ăn một miếng nhé?"
"Không muốn...:
"Một miếng thôi, ngoan nào, nghe lời anh, ăn thì mới mau khỏe được."
"Vậy được, một miếng thôi đó."
Tô Nhạc Quân không nghe nổi nữa, xoay người ra khỏi phòng.
Bà ta vừa đi, ánh mắt Nhạc Tuyết Vi cũng bất ngờ thay đổi. Chống cánh tay bò dậy, "Để tự em, không cần anh lo." Lời này rất hời hợt, sắc mặt Hàn Thừa Nghị nhất thời cứng đờ.
Nhạc Tuyết Vi cũng ý thức được, cười cười nói: "Tự em có thể ăn được, anh đi làm việc đi."
Hàn Thừa Nghị không nghe lời cô, vẫn trầm mặc múc từng muỗng từng muỗng cho cô ăn. Nhạc Tuyết Vi trong lòng khinh thường, nhưng cũng không biểu hiện ra bên ngoài.
Ngón tay của anh hiện lên trong tầm mắt cô, ngón áp út của anh có cuốn một miếng vải mỏng? Anh bị thương? Sao anh lại bị thương ở chỗ này?
"Anh, tay anh bị sao vậy?" Nhạc Tuyết Vi chỉ chỉ chỗ vải đó.
Hàn Thừa Nghị rũ mắt tỉnh bơ, lắc đầu một cái: "Không sao, chỉ bị đứt tay một chút. Nào... há miệng ra."
"..." Nhạc Tuyết Vi dĩ nhiên không tin lời anh, đứt tay một chút mà có cái dạng này sao? Nhưng nếu anh không muốn nói, cô cũng không muốn biết, sau này, tất cả những chuyện của anh đều không liên quan tới cô.
Đoạn ngón tay kia, Hàn Thừa Nghị mặc dù kịp đến bệnh viện nối lại, nhưng xương cốt bên trong đã bị tổn thương nghiêm trọng. Mặc dù nhìn bề ngoài thì không đáng ngại lắm, nhưng thực ra ngón tay này đã mất khả năng hoạt động rồi.
Nhưng một ngón tay có là gì so với nỗi đau của cô, nó cũng muốn sau này nhắc nhở anh, anh từng thiếu nợ cô nhiều đến nhường nào.
/281
|