Chương 207 Lệnh giết chết
Editor: Nguyễn
Nhạc Tuyết Vi nghe xong, cũng không nói chuyện, cô cũng không rõ thế lực Hàn Thừa Nghị lớn thế nào, nhưng cô tin Hàn Thừa Nghị thật sự có bản lĩnh như vậy.
“Sao cô lại đắc tội anh, đến nỗi anh ta hạ lệnh giết chết cô?”
Lời Lương Tư Văn nói, như một quả bom, nổ trong lòng Nhạc Tuyết Vi, nổ đến máu thịt nát vụn! Thần kinh đều bể nát, đau đớn cũng bởi vậy mà trở nên chết lặng.
“Cái gì, cái gì là…… Hạ lệnh giết chết?” Khóe miệng Nhạc Tuyết Vi đông cứng, không biết làm sao mà mở miệng nói được.
“Lệnh giết chiết”, tuy rằng cô lần đầu tiên nghe thấy, nhưng ba chữ này vừa nghe liền biết là có ý gì! Hàn Thừa Nghị muốn giết cô? Anh lạnh lùng, tuyệt tình đến mức này ư?
“‘Lệnh giết chết’ là lệnh truy sát của tứ đại gia tộc nước C, một khi phát ra ‘Lệnh giết chết ’, những cao thủ hàng đầu của tứ đại gia tộc nước C đều sẽ hành động, người bị hạ lệnh, dù có bản lĩnh lên trời xuống biển, chỉ cần còn ở trên trái đất này, sẽ không chạy thoát được cái chết!”
Lương Tư Văn tỉ mỉ giải thích, ánh mắt âm u, Nhạc Tuyết Vi lại bị hạ ‘lệnh giết chết’, xem ra cô và Hàn Thừa Nghị có khúc mắc không nhỏ.
Nhạc Tuyết Vi hoàn toàn tê liệt ngã xuống trên giường, trong khoảnh khắc, sức lực trên người biến mất hầu như không còn! Vì sao? Hàn Thừa Nghị lại hạ lệnh giết chết cô?
Nhạc Tuyết Vi không nghĩ ra, chẳng lẽ tình cảm anh đối với cô đều là giả sao? Dù là giả, sao lại muốn lấy mạng cô?
“A……” Nhạc Tuyết Vi nghĩ tới cái gì, thất thanh thét chói tai.
Chẳng lẽ bởi vì cô đã biết thân thế của Kiều Vũ Vi sao? Anh muốn giúp Kiều Vũ Vi? Cái lý do này rất buồn cười, nhưng cô thật sự không nghĩ ra được lý do nào nữa!
Rõ ràng lúc trước, anh còn cầu xin cô tha thứ cho anh! Toàn bộ đều là giả sao? Nhạc Tuyết Vi, sao mày lại yêu một ác ma? Yêu đến nỗi người ta muốn lấy mạng của mày!
“Ách…… Hu hu……”
Nhạc Tuyết Vi đột nhiên cảm giác được ngực đau đớn như bị vạn mũi tên xuyên qua, cô bỗng dưng che ngực lại, trên mặt trắng bệch, mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống.
“Tuyết Vi?”
Lương Tư Văn cho rằng cô sợ hãi, ngồi xổm xuống ôm lấy cô, vội vàng an ủi, “Cô đừng sợ, tôi không nên nói cho cô biết chuyện này. Cô yên tâm, tôi sẽ không bỏ mặc cô……”
Nhạc Tuyết Vi suy yếu lắc đầu, xốc chăn muốn xuống giường, hơi thở mong manh nói: “Cám ơn anh, tôi không muốn mang đến phiền toái cho anh, bây giờ tôi muốn đi……”
Vừa mới bước được nửa bước, cô liền vô lực ngã sang bên cạnh, suýt nữa té ngã trên đất.
Lương Tư Văn duỗi tay ôm lấy cô, bất đắc dĩ gầm nhẹ nói: “Cô làm gì vậy? Tôi có nói cô phiền phức sao? Lúc trước cô cứu tôi, cũng không hỏi gì, làm việc nghĩa không chùn bước, một phụ nữ như cô còn có thể làm được, chẳng lẽ một đại nam nhân như tôi còn không bằng sao?”
“Không……” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, “Không giống nhau, Hàn Thừa Nghị là ma quỷ! Tôi sẽ liên lụy đến anh!”
“Hừ!” Lương Tư Văn mỉa mai cười, “Cô chỉ biết Hàn Thừa Nghị là Hàn gia đứng đầu tứ đại gia tộc ở nước C, cô còn không biết, trong tứ tứ đại gia tộc, còn có Lương gia, tôi chính là nhị thiếu gia của Lương gia, một trong tứ đại gia tộc!”
“……” Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc nhìn về Lương Tư Văn, cô không nghĩ tới, Lương Tư Văn lại có thân phận như này!
Lương Tư Văn bị Nhạc Tuyết Vi nhìn với ánh mắt khiếp sợ lại mang theo điểm sùng bái thì rất ngượng ngùng, xoa cái mũi, “Cô yên tâm, vừa rồi tuy rằng tôi nói Hàn Thừa Nghị vô cùng lợi hại, nhưng có Lương Tư Văn tôi ở đây, nếu muốn cứu một người, không phải là việc khó.”
Nhạc Tuyết Vi vẫn ngây ngốc, cái gọi là sơn cùng thủy tận tưởng hết lối, liễu ánh hoa tươi lại một thôn(*)! Cô không nghĩ tới, lúc cô cho rằng đã không còn hy vọng, lại gặp Lương Tư Văn.
(*):sơn cùng thủy tận tưởng hết lối, liễu ánh hoa tươi lại một thôn: đại ý là tưởng hết lối thoát nhưng cuối cùng lại tìm thấy ánh sáng hy vọng.
“Aizz.” Lương Tư Văn thở dài, đỡ Nhạc Tuyết Vi lên trên giường nằm “Cô đừng nghĩ linh tinh nữa, tôi đã sai người chuẩn bị phi cơ, buổi tối hôm nay, cô với tôi bay khỏi thành phố T. Còn nữa, bây giờ thân phận của cô không thể công khai, ở nước C, tứ đại gia tộc liên minh, chuyện này không thể để Hàn gia biết, hơn nữa, muốn tránh thoát ‘lệnh giết chết’ của tứ đại gia tộc, biện pháp tốt nhất chính là thay tên đổi họ. Cô có yêu cầu đặc biệt gì không? Nếu không có, tôi sẽ sai người đi làm, lúc vào nước C phải dùng thân phận mới.”
Lúc này, Nhạc Tuyết Vi làm gì còn tâm tư suy xét nhiều như vậy? Chỉ cần Lương Tư Văn nói cái gì thì chính là cái đó. “Đều theo ý anh!”
“Vậy được, cô muốn dùng tên gì? Tên vẫn là tự cô chọn đi! Về sau phải dùng cả đời.”
Tên? Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới lúc vừa mới quen Hàn Thừa Nghị, ở thành giải trí ‘Khải Tát ’ đã xảy ra tình một đêm, lúc ấy, cô tỉnh lại, Hàn Thừa Nghị hỏi tên cô là gì, cô nói cô tên Viên Tinh Tinh.
Chuyện cũ rõ ràng trước mắt, giống như độc dược nhuộm dần trái tim cô.
Nước mắt rơi xuống, Nhạc Tuyết Vi nói đến: “Viên Tinh Tinh, gọi là Viên Tinh Tinh đi!”
“Viên Tinh Tinh? Được, gọi là Viên Tinh Tinh!”
Lương Tư Văn đáp ứng, xoay người đi ra ngoài, buổi tối phải rời đi, anh còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị.
Chờ đến Lương Tư Văn đi ra ngoài, Nhạc Tuyết Vi mới hoàn toàn bộc lộ cảm xúc, gương mặt vùi thật sâu vào gối, cô không dám khóc to, cũng không có sức lực khóc to, hóa ra lúc một người quá bi thương sức lực để khóc cũng không có……
Cadillac Cairrid ESVXXXL dài hơn cả căn phòng chạy trong đêm tối trên quốc lộ, Hàn Thừa Nghị không nói lời nào, nghiêng người dựa vào sô pha, trán nhăn lại thành chữ ‘xuyên(川)’, sắc mặt không tốt lắm, tái nhợt mà tiều tụy.
“Tam thiếu, thế lực tứ đại gia sở hữu đã xuất động toàn bộ, nhưng không có tin tức Tam thiếu phu nhân. Bến tàu, kho hàng, khách sạn, cũng đang điều tra, chỉ cần có một chút tin tức liền sẽ truyền tới.”
Câu trả lời này, đối với Hàn Thừa Nghị mà nói, căn bản không có bất kỳ tính trợ giúp nào, Hàn Thừa Nghị bất an nhắm mắt lại, trầm giọng thở dài.
“Tam thiếu, không có tin tức chính là tin tức tốt, ít nhất, chứng tỏ Tam thiếu phu nhân vẫn an toàn……”
Nghê Tuấn muốn khuyên giải an ủi Hàn Thừa Nghị, di động đột nhiên vang lên. Hàn Thừa Nghị bỗng dưng mở mắt ra, quát khẽ nói: “Mau nghe đi, có phải có tin tức của Tiểu Tuyết hay không?”
“Dạ!” Nghê Tuấn nghiêng mình, nhận điện thoại, “Nói!”
“Cái gì?” Nghê Tuấn nghe điện thoại, bỗng nhiên thần sắc đại biến, từ trên sô pha đứng lên, hô hấp đều rối loạn, kinh hoảng thất thố nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, hoàn toàn không phải Nghê Tuấn ngày thường trầm mặc ít lời, bình tĩnh vững vàng.
“Tam thiếu, không xong rồi!”
Nếu ngay cả Nghê Tuấn cũng luống cuống, tình huống nhất định là không xong!
“Đến tột cùng là sao? Hoảng cái gì?” Hàn Thừa Nghị gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, xe ánh đèn phác hoạ ra góc cạnh rõ ràng của anh, môi mỏng khẩn trương, mãnh liệt sợ hãi đã bao phủ anh.
“Tam thiếu, tứ đại gia ở đế đô truyền tới tin tức, nói là Hàn gia hạ “lệnh giết chết” Tam thiếu phu nhân!”
“……”
Hàn Thừa Nghị nháy mắt đứng lên, thân hình cao lớn, quanh thân tản ra hơi thở lạnh băng như ở Bắc cực, đôi mắt dần dần mở to, cả người đứng thẳng như Tu La địa ngục.
Anh khiếp sợ nói không ra lời, bởi vì không ai rõ ràng hơn anh, ‘lệnh giết chết’ đại biểu cho cái gì? ‘lệnh giết chết’ đã ban ra, không có cách nào thu lại! Bởi vì sát thủ của tứ đại gia tộc trải rộng toàn cầu, một khi hành động, trước khi nhiệm vụ hoàn thành, đám sát thủ đều cắt đứt liên lạc với bên ngoài, để chuyên tâm hoàn thành nhiệm vụ!
“A!”
Hàn Thừa Nghị nhẹ vịn ghế, phát ra một tiếng kêu rên thống khổ.
“Tam thiếu! Làm sao bây giờ?” Nghê Tuấn thân là đệ nhất sát thủ nước C, đương nhiên cũng hiểu rõ quy củ này!
Nghê Tuấn vừa nói, không có tin tức chính là tin tức tốt…… nhưng ‘lệnh giết chết ’ vừa ban ra, liền khó nói! Tứ đại gia sát thủ nước C, có khi đã sớm lặng yên không một tiếng động hoàn thành nhiệm vụ …… Nói cách khác, bây giờ không thể ai cam đoan Nhạc Tuyết Vi an toàn không việc gì!
“Tô Nhạc Quân! Tô Nhạc Quân ở đâu?”
Hàn Thừa Nghị nghiến răng nghiến lợi nói, không cần suy nghĩ cũng biết, anh thiếu Tô Nhạc Quân một mạng người, Tô Nhạc Quân ẩn nhẫn nhiều năm, rốt cuộc cũng tìm được thời cơ trả thù!
“Tam thiếu!” Nghê Tuấn vội vàng nhìn Hàn Thừa Nghị, “Đại thiếu phu nhân đã không còn ở thành phố T……”
“Hừ……” Khóe miệng Hàn Thừa Nghị cười khổ, anh đương nhiên biết rõ Tô Nhạc Quân không thành phố T, nếu không, sao Tô Nhạc Quân có thể hạ được lệnh này?
Tô Nhạc Quân tình nguyện mạo hiểm, cũng muốn làm cho anh không được yên!
“Nghê Tuấn, liên hệ đế đô, ta muốn gặp người của tứ đại gia, tìm cách bảo bọn họ dừng tay!” Hàn Thừa Nghị nhìn về phía Nghê Tuấn, đôi mắt thâm thúy lóng lánh ánh sáng.
Nghê Tuấn rùng mình, “Tam thiếu, chuyện này…… Sao có thể? Muốn tìm được những sát thủ đó, chỉ sợ là so với tìm được Tam thiếu phu nhân còn khó hơn!”
“Khó cũng phải tìm về, toàn bộ tìm về! Nếu ai động thủ với Tiểu Tuyết thì chết một vạn lần cũng không đủ!” Hàn Thừa Nghị rít gào, trên cổ nổi đầy gân xanh.
“Dạ…… Tam thiếu, thuộc hạ đi ngay!”
Vừa ngẩng đầu, Nghê Tuấn liền ngẩn người, Tam thiếu đây là…… Từ lúc Nghê Tuấn đi theo Tam thiếu tới nay, chưa bao giờ thấy Tam thiếu khóc cả. Nếu Tam thiếu phu nhân nhìn thấy Tam thiếu như vậy, sẽ còn hoài nghi tâm ý của Tam thiếu sao? Tam thiếu là người lãnh khốc, phải thương tâm khổ sở đến mức nào mới xúc động rơi lệ?
“Đi thôi, nhanh lên! Kẻo không kịp mất!”
“Dạ, Tam thiếu!”
“Mặt khác, bảo Hách Tích Âm để ý Tô Nhạc Quân, từ nay về sau chuyện của Hàn gia không cho Tô Nhạc Quân đụng vào, để Tô Nhạc Quân thoải mái làm Đại thiếu phu nhân đi!”
Hàn Thừa Nghị cắn răng, phát ra thanh âm giống như dã thú đánh nhau kịch liệt khi cắn xé con mồi, ánh mắt bén nhọn bắn về phía ngoài cửa sổ, giơ nắm tay nện vào một bên cửa.
Bây giờ, lo lắng cùng cừu hận đã chế ngự lý trí của anh.
‘Phanh ’ một tiếng, dưới một quyền nghiêm trọng, cửa vỡ ra một khe hở! Mà Hàn Thừa Nghị không chút sứt mẻ, vẫn duy trì tư thế, máu tươi từ trên tay anh ào ạt chảy ra, thấm ướt cổ tay áo sơ mi màu trắng ……
/281
|