Chương 216: Cô sợ anh
Editor: Hy
"Tam thiếu, đây chính là bản ký hợp đồng của Tam phu nhân cùng 'Vân Đồ'." Nghê Tuấn đặt một văn kiện xuống bàn trước mặt Hàn Thừa Nghị.
Hàn Thừa Nghị hài lòng gật đầu một cái, cúi đầu nhìn văn bản trên bản, nghiêm túc nghiên cứu, đột nhiên phát hiện một dòng chữ vô cùng trọng yếu, khóe miệng nở một nụ cười thích thú, làm cả người anh cũng phấn khích đứng lên.
"Nghê Tuấn, rời hội nghị chậm lại, bây giờ tôi muốn đi 'Vân Đồ' một chuyến!"
"...Dạ!" Nghê Tuấn chần chờ trong chốc lát, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh, phàm là những chuyện có liên quan đến Tam phu nhân, toàn bộ sẽ được ưu tiên làm trước, việc này anh cũng sớm đã quen rồi.
Vì vậy, Hàn Thừa Nghị cùng Nghê Tuân đi đến phòng làm việc của 'Vân Đồ'.
"Tổng giám đốc!"
Đám nhân viên từng người tránh ra nhường đường cho Hàn Thừa Nghị, anh thuận lợi tiến vào văn phòng làm việc của Nhạc Tuyết Vi, cô đang chăm chú vẽ bản vẽ, mái tóc xoăn nhẹ được buộc gọn gàng, đôi mi thanh tú khẽ nhăn, miệng cũng hơi cong lên, bộ dáng rất khả ái giống một đứa bé đang tức giận.
Hàn Thừa Nghị không muốn phá hư hình ảnh đẹp này, cứ như vậy lẳng lặng không một tiếng động đứng trước bàn làm việc nhìn cô.
"Chris! Phiền lấy cho tôi ly nước."
Nhạc Tuyết Vi khát nước, liền mở miệng gọi người trợ lý lấy nước.
"Oh, có ngay!"
Trợ lý đáp mọt tiếng, lập tức lấy nước mang tới. Nhưng được nửa đường lại bị Hàn Thừa Nghị ngăn lại, lặng lẽ cầm lấy ly nước trên tay cô mang đến chỗ Nhạc Tuyết Vi.
Anh cũng không nói chuyện, chỉ nhẹ nhàng đứa ly tới mép Nhạc Tuyết Vi, cô khẽ ngẩng đầu, tình huống gì đây? Rồi sau đó, nhanh chóng phát hiện bàn tay đang cầm ly, mười ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.
Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Hàn Thừa Nghị, anh ta sao lại tới đây? "Anh? Anh rốt cuộc muốn thế nào?"
Khóe miệng Hàn Thừa Nghị cười rạng rỡ, đem ly nước đưa tới miệng cô một lần nữa, "Không phải khát nước sao? Uống nước trước đi, đừng nóng nảy, chúng ta sẽ từ từ nói."
"Anh!" Cô chẳng còn tâm trí nào để ý đến ly nước kia nữa : "Anh rốt cuộc có chuyện gì?"
"Uống nước!" Hàn Thừa Nghị cố chấp, một bộ cô không uống nước anh sẽ không bỏ qua.
Không còn biện pháp, Nhạc Tuyết Vi không còn cách nào chỉ có thể nhận lấy ly nước, thế nhưng, Hàn Thừa Nghị đâu chịu để cô yên: "Anh cầm, em uống!"
"..." Nhạc Tuyết Vi hết ý kiến, liếc mắt trừng anh, người này, có nhất thiết muốn ăn đòn như vậy không? Cô nhất định không để cho anh ta được đắc ý, "Không uống, tôi không uống, anh làm gì được tôi?"
Lúc này, đến lượt Hàn Thừa Nghị, được rồi, đối với Tiểu Tuyết, anh cho đến bây giờ vẫn chưa có biện pháp nào với cô.
"Anh có chuyện gì? Nói thẳng đi!" Nhạc Tuyết Vi liếc văn kiện trong tay Hàn Thừa Nghị một cái, trong đầu thầm nghĩ anh ta tìm mình có chuyện gì thật sao?
Nhớ tới văn kiện trên tay, tâm tình Hàn Thừa Nghị liền đặc biệt tốt. Anh buông ly nước xuống, đưa phần văn kiện trên tay cho Nhạc Tuyết Vi, "Tiểu Tuyết, em nhìn một chút, đây là bản hợp đồng giữa em và 'Vân Đồ' đúng chứ?" Anh trước sau vẫn cố chấp gọi tên cô như vậy.
Nhạc Tuyết Vi hồ nghi nhận lấy, nhìn thoáng qua một lượt, sau đó gật đầu: "Ừ, đúng vậy, không sai, thế nào?"
"Vậy thì tốt!"
Hàn Thừa Nghị vui thích cười một tiếng, ngón tay thon dài đặt lên bàn ghẽ ghõ theo tiết tấu, "Lật tới trang 3, điều thứ hai mươi ba nhìn thử một chút!"
"Điều thứ 23?" Nhạc Tuyết Vi không biết anh muốn là cái gì, có điều gì sao? Rốt cuộc cũng làm theo lời anh, mở tới trang 3 điều thứ 23, nhìn một cái... rồi đột nhiên đứng bật dậy! Cái này... anh ta cho cô nhìn thứ này, là ý gì?
"Nhìn thấy rồi chứ?"
Hàn Thừa Nghị rất hài lòng với phản ứng của cô, Tiểu Tuyết thông minh như vậy, nhất định cũng nghĩ đến... Anh khó khăn lắm mới tìm được, muốn bỏ rơi anh? Không có dễ dàng như vậy đâu!
"Anh...!" Nhạc Tuyết Vi tức giận, cả người đều dựng lên, chỉ cảm thấy vô cùng phiền não.
"Như vậy, anh cũng muốn nói lại một lần cho em nghe!" Hàn Thừa Nghị lộ ra nụ cười đắc ý, môi mỏng khẽ mở: "Điều 23. Thay đổi tên, người đại diện theo pháp luật, người có trách nhiệm chính, chủ đầu tư của đơn vị sử dụng lao động không ảnh hưởng đến việc thực hiện hợp đồng lao động, nếu hợp đồng lao động được sáp nhập, chia tách thì hợp đồng lao động gốc vẫn tiếp tục có giá trị và hợp đồng lao động được thừa hưởng quyền Và nghĩa vụ của người sử dụng lao động để tiếp tục thực hiện. Anh nói đúng chứ?"
Hàn Thừa Nghị bỗng rưng áp sát lại Nhạc Tuyết Vi, hai tay chống ở trên bàn, cho dù là như vậy, nhưng thân hình anh vẫn rất cao lớn, hoàn toàn bao phủ lấy Nhạc Tuyết Vi.
"Không sai! Trí nhớ của Hàn tổng rất tốt!" Nhạc Tuyết Vi quay mặt đi chỗ khác, không muốn đối mặt với anh. Anh ta giống như hồ ly vậy, đa mưu túc trí luôn khiến người ta nhụt trí.
"Cám ơn lời khen!" Biết là cô châm chọc, nhưng Hàn Thừa Nghị vẫn vui vẻ chấp nhận, "Dựa theo hợp đồng, quan hệ nhân sự sẽ được tự động chuyển vào danh nghĩ tập đoàn DS, nói cách khác... Em bằng lòng cũng được, không muốn cũng không được."
Nhạc Tuyết Vi bị anh ép tới tức điên lên, : "Dù là tập đoàn DS, nhân viên cũng có thể từ chức tự do chứ?"
"Có, tất nhiên là có! Tuy nhiên, điều kiện trước tiên là, em trước hết phải dựa theo giá phần hợp đồng trở thành nhân viên tập đoàn DS, sau đó, chúng ta lại thảo luận tiếp đến việc từ chứ, em nói như vậy có đúng thủ tục hay không?"
Hàn Thừa Nghị từng bước ép sát, Nhạc Tuyết Vi đã hết chỗ để lui rồi!
"Anh, đã nói như vậy rồi, tôi từ chối liệu có tác dụng không?" Nhạc Tuyết Vi tức giận mà trợn mắt nhìn anh, làm sao nghĩ tới anh ta còn đi nghiên cứu cái 'di vật' này nữa.
"Ừm, rất tốt!"
Hàn Thừa Nghị khẽ cười, mục đích đã đạt được.
"Điền vào đơn khảo hạch của em! Sáng mai đến phòng tổng giám đốc DS báo danh, ok?"
"Tôi có thể nói không được sao?"
"Không thể!"
"Anh!" Nhạc Tuyết Vi cầm bản hợp đồng cũ lên, thật muốn nện vào mặt của người đàn ông đang dương dương đắc ý kia.
Nếu bàn về thủ đoạn, Nhạc Tuyết Vi đơn thuần làm sao có thể là đối thủ của tổng tài Hàn Thừa Nghị đa mưu túc trí chứ? Nhưng mà, Hàn Thừa Nghị khôn khéo, Nhạc Tuyết Vi cũng không phải trái hồng mềm, anh ta muốn cô đi báo danh? Tốt, cô nhất định sẽ đi!
Sáng sớm ngày thứ hai, Nhạc Tuyết Vi đúng theo lời Hàn Thừa Nghị, đến phòng tổng giám đốc DS báo danh. Chỉ là, cô có chuẩn bị cho Hàn Thừa Nghị một "lễ vật" tương đối lớn.
Hàn Thừa Nghị vừa mới tới phòng làm việc, liền biết Nhạc Tuyết Vi đã tới, vội vàng đẩy cửa vào. Thư ký cúi chào anh, đang chuẩn bị cầm lấy áo ngoài của anh, Hàn Thừa Nghị phất tay: "Không cần, đi ra ngoài đi, cả cậu nữa Nghê Tuấn!"
"Vâng!"
Nhạc Tuyết Vi nhìn một cái, mới vừa rồi tay người thư ký kia cũng đã sắp khoác hẳn lên người anh ta, cái tên xú nam nhân này này, đúng là sống nguội không chê! Trong lòng lòng đột nhiên có chút mất hứng không giải thích được. "Hừ" Nhạc Tuyết Vi nghiêng đầu một cái, trong lỗ mũi phát ra tiếng bất mãn.
Hàn Thừa Nghị vẫn hồn nhiên chưa không biết gì, anh bây giờ vẫn còn đang chìm đắm trong vui sướng.
"Tới rồi?" Âm thanh của Hàn Thừa Nghị vang lên, đặc biệt ôn nhu, nhưng cũng chỉ có thể với Nhạc Tuyết Vi mới ôn nhu như vậy mà thôi.
Nhạc Tuyết Vi liếc anh một cái, không nói câu nào, cầm văn bản trong tay đưa tới.
"Đây là cái gì?" Hàn Thừa Nghị không nhận, chỉ liếc mắt qua một, không hiểu sao có cảm giác không tốt.
"Đơn xin thôi việc!" Nhạc Tuyết Vi hơi chu miệng, giơ cao phong thư, trong đầu đều là hình ảnh người thư ký kia vô cùng tự nhiên chuẩn bị thay áo khoác cho Hàn Thừa Nghị... Trước kia những chuyện như thế đều là do cô là. Trải qua nhiều năm như vậy, cô đối với hắn là có cũng được, không có cũng được.
Hàn Thừa Nghị không nói, chỉ nhẹ nhận lấy phong thư kia, nhẹ nhàng kẹp lại, sau đó không nhanh không chậm ném ra ngoài cửa sổ.
"A!" Nhạc Tuyết Vi phản ứng không kịp nữa, khi nhào qua muốn giữ lại, liền bị Hàn Thừa Nghị ôm lấy, mà phong thư kia đã sớm bay ra ngoài từ lúc nào: "Anh là gì vậy? Sao lại ném đồ của tôi?"
Hàn Thừa Nghị bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thật lười không muốn trả lời câu hỏi này của cô: "Cái này còn cần hỏi sao? Em cảm thấy, anh tốn bao công sức để đưa em đến đây, chính là để em đưa cho anh cái tờ đơn từ chức đó sao?"
"Anh! Được, anh ném một tờ, tôi viết tờ mới cho anh!"
"Vậy anh lại vứt."
"Tôi lại viết!"
"Hmm!" Hàn Thừa Nghị không vui nhếch miệng một cái, cau mày nói: "Đủ rồi, từ chức vui như vậy sao?"
"Ai vui với anh chứ? Hàn đại tổng tài cảm thấy có gì đáng vui sao?" Nhạc Tuyết Vi tất nhiên không muốn đùa bỡn với anh: "Hàn tổng, tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải người anh cần tìm, anh là như vậy, tôi rất khốn khổ!"
Nhạc Tuyết Vi bị Hàn Thừa Nghị ôm nửa người trong ngực, dựa vào nhau như vậy, cô không tự chủ được run rẩy.
Hàn Thừa Nghị nhớ tới lần trước cô ở trên du thuyền thấy anh té xỉu... Tình hình lúc đó cũng tương tự như bây giờ, cô hình như rất sợ dáng vẻ anh, cô đang sợ cái gì?
"Tiểu Tuyết, em đang run? Em nói cho anh, em đang sợ cái gì?" Hàn Thừa Nghị ôm Nhạc Tuyết Vi chặt hơn nữa.
Ngữ khí có anh có chút tức giận, phản ứng của Nhạc Tuyết Vi cũng ngày càng mạnh: "Anh đi... anh đi ra... Buông tôi ra!" Hô hấp của cô ngày càng nặng, ngực cũng bắt đầu đau, mồ hôi đầm đìa, so với lần trước ngất đi thì giống nhau như đúc.
Hàn Thừa Nghị biết, anh chính là người khiến cô sợ.
"Được, Tiểu Tuyết, anh ra, em đừng kích động, từ từ thở, anh không đến gần em nữa!"
Hàn Thừa Nghị lui về phía sau, giữ một khoảng cách nhất định với Nhạc Tuyết Vi. Cô mở to miệng thở hổn hển, ổn định tinh thần. Sau đó mới mệt mỏi ngẩng đầu nhìn Hàn Thừa Nghị, khóe miệng vô lực: "Xin anh, Hàn Tổng, bỏ qua cho tôi đi! Tôi chỉ là một nhân viên bình thường, thật không chịu nổi sự dày vò này, cũng không muốn có bất kỳ liên hệ gì với anh! Anh có quyền có thế, chỉ cần anh ngoắc ngón tay, kiểu đàn bà gì mà không có? Hàn tổng, tôi mệt mỏi rồi!"
"..."
Hàn Thừa Nghị không nói lên lời, Tiểu Tuyết còn không chịu nhận anh! Luôn miệng nói anh đang đùa bỡn cô... Không sai, anh muốn kiểu đàn bà nào cũng đều có, nhưng mà, từ khi có cô, trong mắt anh chỉ tràn ngập hình ảnh của cô, cả thế giới trong mắt anh chỉ toàn là gỗ mục.
Phải làm thế nào, Tiểu Tuyết mới có thể đồng ý, tiếp nhận anh?
/281
|