Thực Cốt Sủng Ái: BOSS Quá Hung Mãnh.

Chương 253: Em thích anh

/281


Chương 251: tìm kiếm cùng chiến tranh lạnh

Editor: Sơn Ngư

Phủ Tổng thống, khuôn viên tiệc rượu.

Tổng thống đương nhiệm nước C... Hàng Trạch Hạo, tuổi trung niên, mười bốn năm trước kế nhiệm chức tổng thống, năm đó khi nhận chức có thể nói là đối mặt với nguy hiểm, tuổi trẻ tài cao.

Nói đến Hàn Thừa Nghị cũng là một người lòng dạ sâu kín, rất giỏi tính kế người khác, chẳng qua anh tự nhận, ở trước mặt vị tổng thống đã là tổng thống khi tuổi còn rất trẻ này, chỉ sợ vẫn kém hơn một chút.

Giờ phút này Hàng Trạch Hạo giơ chén rượu hướng phía Hàn Thừa Nghị đi tới, ý cười ở khóe mắt đầu môi đều cất giấu chút tâm tư, nhưng đây chỉ là vẻ bên ngoài, bản năng đặc biệt vì chức nghiệp khi giao tiếp với ai đó.

" Hàn tổng, cuối cùng cậu cũng đại giá quang lâm."

Hàng Trạch Hạo cười vui vẻ, nhưng trong lời nói kỳ thật chất chứa bất mãn, ông đường đường là tổng thống một quốc gia, mời một thương nhân, ba bốn lần Hàn Thừa Nghị không nể tình, trong lòng khó tránh khỏi bất mãn.

Hàn Thừa Nghị thản nhiên nhếch môi cười, vuốt cằm :" Tổng thống khách khí, tôi cũng không phải cố ý từ chối, chỉ là không khí ở đây thật sự không thích hợp với tôi, ngài cũng rõ ràng, người của ngài ở nơi này, mỗi người đều là tinh anh."

"..." Hàng Trạch Hạo ngạc nhiên, lập tức cười to, "Ha ha... Hàn tổng, lời này từ miệng cậu có chút không thích hợp, tinh anh? Người của tôi ở đây đều là tinh anh, vậy Hàn tổng chính là tinh anh trong nhân tài kiệt xuất!"

Hàn Thừa Nghị cười nhạt không nói, nghĩ thầm không biết lần này Hàng Trạch Hạo lại có chuyện gì? Có chỗ nào muốn yêu cầu anh bỏ tiền ra, đừng nói vì tìm anh nói chuyện.

"Hàn tổng... Nghe nói cậu có vị hôn thê?" Nụ cười Hàng Trạch Hạo tan dần, nhấp ngụm rượu, liếc mắt nhìn Hàn Thừa Nghị một cái, giống như có chút không thèm để ý hỏi.

Lòng Hàn Thừa Nghị chợt động, Hàng Trạch Hạo sao lại đi hỏi vấn đề này? Chẳng lẽ thật sự đi tìm anh bàn việc nhà? Lập tức lắc lắc đầu, "Chỉ là bên ngoài lan truyền thêu dệt, tôi nghĩ người mà Tổng thống đang nói đến chỉ là bạn bè, thân thể cô ấy không tốt, tôi vẫn luôn chăm sóc cô ấy mà thôi."

"À?" Hàng Trạch Hạo nâng cao giọng, lắc lắc cái ly trong tay, làn nước lay động lên xuống. "Chẳng qua tin đồn bên ngoài còn nói, Hàn tổng đối với cô ấy là mối tình thắm thiết!"

Hàng Trạch Hạo đã nói đến mức này, Hàn Thừa Nghị không phải do không kinh ngạc... Hàng Trạch Hạo rốt cuộc muốn nói cái gì, vì cái gì có hứng thú với đời sống riêng tư của anh đến vậy?

Như là đoán được Hàn Thừa Nghị đang nghĩ gì, Hàng Trạch Hạo cười khẽ, "Yên tâm, tôi cái gì cũng không muốn làm, cũng chẳng có gì để làm, nhưng là, lấy thân phận một người từng trải để khuyên cậu một câu, đàn ông... Vẫn nên chung tình mới tốt."

Nói xong, hướng Hàn Thừa Nghị nâng ly rượu.

Hàn Thừa Nghị giật nhẹ khóe miệng, phối hợp nhấp ngụm Whisky. Đây... Đây là chuyện gì chứ? Tổng thống một quốc gia nhàn đến mức muốn chỉ trỏ đời tư của anh?

"Cha nuôi."

Hàng An Chi con nuôi của Hàng Trạch Hạo đến gần, gật gật đầu chào Hàn Thừa Nghị, ở phía sau Hàng Trạch Hạo nói nhỏ hai câu, gương mặt có chút nghiêm túc.

Hàng Trạch Hạo nhíu mày, đặt ly rượu xuống, "Hàn tổng, tôi xin lỗi vì không tiếp cậu được, mời cậu tự tận hưởng."

" Tổng thống mời..."

Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi chuẩn bị, bỗng xoay người, nghĩ nghĩ lại nhìn về phía Hàn Thừa Nghị, có chút hứng thú hỏi :" Hàn tổng, cô bé kia đã tìm được chưa?"

"..." Hàn Thừa Nghị ngẩn ra, lắc lắc đầu, "Còn chưa."

Hàng Trạch Hạo đột nhiên níu mày, thở dài :" Vậy cậu cần nhanh lên, loại bệnh này kéo dài bốn năm, nếu vẫn tiếp diễn tình huống sẽ không được tốt lắm."

Nói xong, xoay người đi rồi.

Đáy mắt Hàn Thừa Nghị hiện lên một tia kinh ngạc, cái này... Tình huống này thật sự khiến anh đầu óc lơ mơ!

Hàng Trạch Hạo mang theo Hàng An Chi trực tiếp đi vào trong phủ trạch, từng khu gác đều yêu cầu mã vân tay, vừa đi vào thư phòng, thần sắc Hàng Trạch Hạo cũng không có buông lỏng.

" Thế nào? Người từ thành phố T trở về nói gì?"

"Tin tức tra được, vị Kiều Vũ Vi này chính xác là con gái của đại tá, bốn năm trước phát hiện ra bệnh gan... sau đó, nhà họ Kiều xảy ra chuyện lớn, nhưng những chuyện này đều là nghe đồn, tình hình cụ thể tỉ mỉ cũng không rõ ràng lắm, như bị bỏ qua một phần. Người hầu chỉ biết, năm đó Kiều Vạn Đông cùng con gái Kiều Vũ Vi ngã bệnh, cuối cùng ly hôn với vợ. Sau này không biết vì cớ gì, Kiều Vạn Đông cũng không quan tâm đến đứa con gái này nữa. Lúc ấy Kiều Vũ Vi không chỗ nương tựa, là được Hàn Thừa Nghị đón về Đế Đô, nếu những năm qua không có Hàn Thừa Nghị ra tay nhận lấy số chi phí trị bệnh lớn như vậy, chỉ sợ cô ấy đã sớm ..."

Nói tới đây, Hàng An Chi dừng lại, điềm xấu trong lời nói, anh cũng không thể nói, với tình hình hiện tại, có thể thấy thân phận của Kiều Vũ Vi có điểm không đúng.

"Bệnh gan..." Hàng Trạch Hạo nhướng mày lặp lại, "Loại bệnh này, con có cẩn thận tìm hiểu qua chưa?"

Hàng An Chi gật gật đầu :"Đương nhiên có. Bệnh này phần lớn đều là di truyền, tự mắc bệnh không phải không có nhưng cực kỳ ít, cha nuôi, từ điểm này mà xem xét, Kiều Vũ Vi cũng không có khả năng ..."

"Ừ." Hàng Trạch Hạo gật gật đầu, ánh mắt tối lại, "Qủa thật đời đời nhà họ Hàng chưa từng có người mắc bệnh này. Nhưng... Nhưng cô ta là con gái của Kiều Vạn Đông, điểm sao làm sao giải thích? Lấy tính cách Kiều Vạn Đông, sẽ không bỏ mặc con gái của mình, trừ phi, ông ta phát hiện đứa con gái này không phải con ruột! Hơn nữa, mẹ của Kiều Vũ Vi, ngay cả con ruột cũng vứt... Trên đời này sao có bà mẹ ác đến vậy? Ngoài lý do không phải con ruột, còn có lý do khác?

"Vâng..." Hàng An Chi cúi đầu nhíu mày, "An Chi cũng nghĩ như vậy, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu, thanh danh Kiều Vạn Đông ở thành phố T tốt lắm. Bốn năm trước khi chưa xảy ra chuyện không may, nghe nói ông ấy cực kỳ thương yêu vợ và con gái, đột nhiên sao có thể ..."

Vậy nói cách khác, biến cố bốn năm trước, khiến Kiều Vạn Đông ly dị vợ, ngay cả con gái cũng không cần... Hàng Trạch Hạo đỡ trán, ông chỉ có thể giải thích việc này chính là... Sau nhiều năm Kiều Vạn Đông phát hiện con gái mà ông thương yêu không phải con ruột.

"Tiếp tục điều tra, Kiều Vạn Đông... Có phải hay không chỉ có một đứa con gái?" Hàng Trạch Hạo trầm giọng dặn dò con nuôi, chuyện có liên quan đến ông, đương nhiên không thể qua loa sơ suất. Nhưng là, đối với chuyện Kiều Vạn Đông có thể có hai đứa con gái, bản thân ông cũng rất hoài nghi... Kiều Vạn Đông không phải loại người trêu hoa ghẹo nguyệt.

"Vâng, An Chi biết..."

Bên này Hàn Thừa Nghị khó khăn bứt ra không hiểu ra sao rời khỏi phủ Tổng thống, trực tiếp đi nhà trọ của Nhạc Tuyết Vi, đã vài ngày không gặp cô ấy, tuy rằng hôm nay cũng bị cự tuyệt, vậy thì ở dưới lầu nhà cô ấy nhìn một cái cũng không sao, có thể nhìn đến Tiểu Tuyết?

Rolls-Royce đứng ở trước nhà trọ, vì không muốn Nhạc Tuyết Vi phát hiện, Hàn Thừa Nghị ra lệnh dừng xe xa một chút, đối diện cổng nhà trọ, ngẩng đầu có thể nhìn thấy cửa sổ nhà Tiểu Tuyết.

Chẳng qua, lúc này chưa tính là đã khuya, cửa sổ nhà Tiểu Tuyết sao lại tối đen một vùng? Đã ngủ rồi? Vừa này trong điện thoại cô ấy nói mệt, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.

Nhìn cánh cửa tối tăm kia, nỗi lòng Hàn Thừa Nghị cũng trở nên âm u. Ngồi yên một lúc, phân phó Nghê Tuấn :" Đi thôi, trở về đi!"

Nhưng mà, Nghê Tuấn còn chưa kịp làm theo, Hàn Thừa Nghị đột nhiên vỗ mạnh một cái vào ghế, quát :" Chậm đã, từ từ!"

" Tam thiếu?" Nghê Tuấn không rõ, theo tầm mắt Hàn Thừa Nghị nhìn qua.

Cách cửa nhà trọ không xa, một chiếc Ferrari màu hồng ngừng lại, Lương Tư Văn cùng Nhạc Tuyết Vi song song xuống xe.

Lương Tư Văn từ ghế sau xách ra hai chiếc túi to, đưa cho Nhạc Tuyết Vi, "Có chút nặng, thật sự không cần anh cầm lên sao?"

Nhạc Tuyết Vi cầm lấy túi to, cười nói, "Không cần, đi thang máy lại không mệt, trong nhà bề bộn còn chưa dọn, em cũng mệt mỏi, tắm rửa liền ngủ, anh đi lên em còn phải chiêu đãi anh, anh nhanh về đi!"

"Được rồi, anh đi đây." Lương Tư Văn nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa đầu Nhạc Tuyết Vi, xoay người lên xe rời đi, nhìn xe chạy đi xa, Nhạc Tuyết Vi mới nhẹ nhàng thở ra.

Đồ trong tay đều là canh và thức ăn mà Lương phu nhân tự tay nấu, sợ Nhạc Tuyết Vi vội vàng thức dậy không có thời gian ăn ngon. Lương phu nhân săn sóc như vậy, Nhạc Tuyết Vi thật sự cảm thấy giúp đỡ Lương Tư Văn lừa gạt thật có lỗi, xem ra muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lương Tư Văn mới tốt.

Xoay người vào nhà trọ, trong trang máy lấy điện thoại ra.

Di động cả đêm cũng không có vang, anh ấy không gọi điện thoại, cũng không có tin nhắn... Như vậy cũng tốt, cô đang cần yên tĩnh.

" Tam thiếu... Muốn đi qua không?"

Bên trong xe, Nghê Tuấn nhìn mặt Hàn Thừa Nghị đã đen thui, nhịn không được khuyên nhủ, "Tam thiếu, ngài đừng vội cho kết luận, thử nghe xem Tam thiếu phu nhân nói như thế nào..."

Hàn Thừa Nghị bỗng nhiên nắm chặt tay, cái gì cũng không nói, hai mắt nhắm lại dựa vào ghế, nỗi buồn trong ngực không chặn được. Anh còn có thể hỏi gì? Tận mắt nhìn thấy còn chưa đủ kích thích?

Nguyên lai đây là nguyên nhân Tiểu Tuyết ôn hoà với anh! Anh sớm nên nghĩ đến, Lương Tư Văn mới là bạn trai của cô, hai người ở bên nhau bốn năm, đều chuẩn bị đính hôn!

Như vậy anh là cái gì? Những việc ở trong núi... Cũng chẳng là gì? Tiểu Tuyết cho rằng đó là một lần diễm ngộ? Chính miệng Tiểu Tuyết nói qua, dù sao chuyện này giữa nam và nữ hai bên đều vui vẻ, nàng không thèm để ý! Anh đúng là đồ ngốc!

" Lái xe! Đi!"

" Tam thiếu... "

" Đi! "

"Vâng..."

Sáng hôm sau phòng thiết kế có cuộc họp thường kỳ, theo thường lệ tổng tài sẽ có mặt, bởi vì gần đây kế hoạch Đông Giao Mall là trọng điểm của công ty, Hàn Thừa Nghị cùng thành viên hội đồng quản trị rất để tâm.

Chấp hành báo cáo công tác là Hàn Thiên Lỗi cùng Lương Giai Văn, bọn họ phụ trách quản lý cùng giám sát công trình, mà Nhạc Tuyết Vi chủ yếu ở một bên góp ý kiến.

Ngay khi Hàn Thiên Lỗi nói đến một nửa, Hàn Thừa Nghị đột nhiên chậc lưỡi.

"Chậc!" Ngồi ở vị trí cao nhất Hàn Thừa Nghị nghiêng người dựa vào ghế, một tay đỡ trán, nhíu mày lật xem tài liệu trong tay, trang giấy bị anh lật đến loạt xoạt loạt xoạt.

Tất cả mọi người ngừng lại, nín thở nhìn về phía anh.

Hàn Thiên Lỗi cũng không hiểu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi xin giúp đỡ... Cậu nói sai cái gì sao? Cậu chính là nghiêm túc dựa theo tiến độ công trình báo lên, tiến độ công trình cũng là dựa theo ý kiến Nhạc Tuyết Vi!

Nhạc Tuyết Vi cũng không biết xảy ra chuyện gì, khẽ lắc đầu.

"Chuyện gì thế này? Nền còn chưa đổ xong, đã bắt đầu chuyển vật liệu vào trong?" Mặt mày Hàn Thừa Nghị trầm xuống, nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, "Tổng thiết kế Viên, cô có phải cho rằng , cô là thiết kế, chỉ cần giao bản vẽ rồi thì không dính đến mình?"

"Tôi..." Nhạc Tuyết Vi không hiểu, sao lại chỉ mũi dùi về phía cô? Hơn nữa, là nhà thiết kế, khi nào chuyển vật liệu cũng không liên quan đến cô mà!

"Hừ!" Hàn Thừa Nghị hừ lạnh một tiếng, không nhìn cô nữa, "Cô trước kia chỉ nhà một nhà thiết kế riêng biệt, nhưng là, cô bây giờ đang ở tập đoàn DS, cô phải hiểu rõ, trước lúc công trình hoàn thành, cô là tổng thiết kế phải luôn có trách nhiệm."

Nhạc Tuyết Vi kinh ngạc há miệng, vô duyên vô cớ bị chỉ trích, không biết làm gì chỉ có thể nhận. "Vâng, tôi biết rồi."

Hội nghị tiếp tục tiến hành, Lương Giai Văn lâm vào trầm tư, sao cô cảm thấy quan hệ giữa Hàn Thừa Nghị cùng Nhạc Tuyết Vi có chút kỳ quái?

 

Chương 253: Em thích anh

Editor: Sơn Ngư

Đối với vị trợ lý đặc biệt này của Hàn Thừa Nghị, Nhạc Tuyết Vi vẫn luôn có một loại cảm giác sùng kính, tín nhiệm, cho nên cô lập tức đáp ứng gặp mặt.

" Tam thiếu phu nhân,"

Đến địa điểm đã hẹn, Nghê Tuấn đã đợi từ lâu, nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi lập tức đứng dậy cung kính, thay nàng kéo ghế ra.

"Anh Nghê Tuấn đừng khách khí, anh ngồi đi." Nhạc Tuyết Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng, thân phận Nghê Tuấn như vậy lại có thái độ thế này với cô, thật sự chịu không nổi.

" Tam thiếu phu nhân, thuộc hạ không có nhiều thời gian, tam thiếu nếu biết tôi trốn đi lén lút hẹn phu nhân, nhất định sẽ mất hứng, thuộc hạ nói ngắn gọn."

Bộ dáng Nghê Tuấn nghiêm túc, Nhạc Tuyết Vi cũng bị loại không khí này làm cho khẩn trương.

"Anh nói đi, Nghê Tuấn."

" Vâng. Tam thiếu là vì chuyện của phu nhân cùng Lương công tử mà phiền nào, thuộc hạ không dám xen vào chuyện của phu nhân, nhưng hôm này là nhịn không được nên thay Tam thiếu tìm phu nhân nói rõ."

Nghê Tuấn dừng một chút, giơ tay trái lên, bốn ngón thu lại duỗi duỗi ngón út, nhìn Nhạc Tuyết Vi, "Tam thiếu phu nhân không phải muốn biết bốn năm trước Tam thiếu xảy ra chuyện gì, vì sao ngón tay kia bị gãy sao?"

"Ừ... Phải." Nhạc Tuyết Vi ngẩn ra, gật gật đầu, lần trước ở ' An Lang Phường', lời của Hàn Thừa Nghị hiển nhiên chỉ nói một nửa giấu một nửa.

"Vậy thuộc sẽ nói với phu nhân, bôn năm trước khi phu nhân và đứa còn nằm trong phòng cấp cứu, Tam thiếu dùng một ngón út của mình đổi đổi lấy cơ hội sống sót cho đứa nhỏ trong bụng phu nhân, dù đứa nhỏ không giữ được, nhưng ngón út của Tam thiếu, vẫn là bị phế đi, vì thế nên hiện tại phu nhân nhìn thấy ngón út của Tam thiếu không thể cứ động, không có cảm giác."

"A..." Nhạc Tuyết Vi bỗng dưng ôm lấy miệng, hốc mắt chua xót khó chịu, tuyến lệ lập tức hoạt động nước mắt mãnh liệt lan tràn.

Tại sao có thể như vậy? Bốn năm trước, khi cô mắng anh là hung thủ, anh tại sao không nói ra? Bốn năm sau, anh không phải không có cơ hội, anh vì cái gì cũng không nói?

"A..." Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, đúng vậy, Hàn Thừa Nghị chính là người như vậy! Cái gì đều chôn ở dưới đáy lòng, tình nguyện bản thân nghẹn chết cũng không giải thích.

"Còn có, năm đó lúc phu nhân bị bắt, là Tam thiếu tự mình đi cứu phu nhân, lúc ấy phu nhân đã mất tích hai ngày một đêm, tay trái Tam thiếu có vết vẹo, là anh ấy cắt tay cho phu nhân uống máu... Sau đó, anh ấy cõng phu nhân ra khỏi núi an toàn đi đến bờ biển. Khi bọn thuộc hạ tìm được thì anh ấy đã trúng xà độc, chỉ đưa đến chậm một chút là sẽ không cứu được nữa."

"..." Nhạc Tuyết Vi đã không thể phát ra tiếng nào nữa, cắt tay cho cô uống máu?

Nhạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, nhớ lại! Lúc đó, lần đầu cô tỉnh lại cảm giác dưới chân lắc lư, chung quanh ẩm ướt, nhưng là lần thứ hai tỉnh lại, dưới thân vẫn là lắc lư, hơn nữa, trong miệng còn có mùi máu tươi!

" Tam thiếu phu nhân, muốn nói thuộc hạ đều nói xong rồi, thuộc hạ nguyện ý nhận sự trừng phạt của Tam thiếu, chỉ cầu phu nhân không cần lại tra tấn Tam thiếu."

Nghê Tuấn đứng lên, cúi thấp người xuống chào Nhạc Tuyết Vi, "Thuộc hạ khẩn cầu phu nhân, hãy hiểu rõ Tam thiếu. Thuộc hạ cáo từ."

" Từ từ..."

Nhạc Tuyết Vi mở miệng gọi Nghê Tuấn lại, cả mặt đầy nước mắt, gian nan hỏi, "Anh có thể nói cho tôi biết, đến cuối cùng là nguyên nhân gì bức anh ấy phế ngón tay? Còn có, rốt cuộc là người nào muốn hại tôi?"

Nghê Tuấn cứng ngắc, khó xử lắc lắc đầu :" Tam thiếu phu nhân, nếu phu nhân lựa chọn cùng Tam thiếu ở một chỗ, tin tưởng những việc này sau này cô sẽ biết. Thuộc hạ không thể nhiều lời, chỉ có thể nói cho phu nhân biết, chuyện đó cùng cừu gia của Hàn gia có liên quan, trên lưng Tam thiếu đeo nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy vẫn là một người gánh vác."

Nghê Tuấn đi rồi, chỉ còn lại một mình Nhạc Tuyết Vi trong phòng, không biết có phải do máy điều hòa mở quá lớn hay không, cả người Nhạc Tuyết Vi cảm thấy lạnh quá!

" A..."

Nhạc Tuyết Vi che miệng lại, không muốn mình khóc thành tiếng, nhưng như vậy vẫn không kìm được. Cô hé miệng cắn ngón tay, vừa dùng sức cắn chặt một xíu, ngón tay đau như muốn bị chặt đứt... Lúc đó, Hàn Thừa Nghị lại có thể tự phế đi ngón tay của mình?

Cô sao lại có mặt mũi đi chỉ trích anh, hận anh bốn năm?

Lau sạch nước mắt, Nhạc Tuyết Vi nóng lòng muốn đi một nơi, một giây cô cũng không muốn chờ, cô phải lập tức, lập tức nhìn thấy Hàn Thừa Nghị!

Cô một bên đi ra ngoài, một bên bấm dãy số Hàn Thừa Nghị.

"Alô?" Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Hàn Thừa Nghị, "Tiểu Tuyết?"

"Anh... Anh ở đâu? Nhạc Tuyết Vi cố gắng để giọng nói của mình bình thường chút, nhưng làm cách nào cũng không nén được bi thương từ tận đáy lòng.

"Vừa chấm dứt hội nghị, đang chuẩn bị trở về... Tiểu Tuyết, em làm sao vậy? Em ở đâu?"

"Anh đến đón em được không? Em chờ anh!"

Bên kia, Hàn Thừa Nghị im lặng, giống như không tin được những gì mình vừa nghe được. Sau khi sự kiện 'bắt cóc', Tiểu Tuyết lại khôi phục thái độ lãnh đạm với anh, hôm nay là... là làm sao vậy? Cô ấy không cần ở bên Lương Tư Văn sao?

Nhưng anh vẫn là đồng ý, "Được... Em ở đây? Anh lập tức tới."

Tắt máy, Hàn Thừa Nghị vui đến không nén được, cảm giác trái tim nhanh nhảy ra lồng ngực, Tiểu Tuyết chủ động hẹn anh!

" Nghê Tuấn! "

"Vâng, Tam thiếu." Nghê Tuấn đẩy ra cửa phòng họp, nhìn bộ dáng sốt ruột mà hưng phấn của Hàn Thừa Nghị, nghĩ thầm động tác Tam thiếu phu nhân thật sự là quá nhanh.

Cho nên, hiện tại Nghê Tuấn thật sự thấy may mắn vì mình đã làm chuyện này, cho dù sau này bị Tam thiếu trừng phạt anh cũng cam nguyện.

Ở đầu khu phố trung tâm thương mại sầm uất Hàn Thừa Nghị nhìn thấy Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi đứng ở trong đám đông, hai tay nhét trong túi quần, mỉm cười với anh.

Dáng vẻ thanh nhã đó, y như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Hai người đứng ở hai bên lối đi bộ, Nhạc Tuyết Vi hướng Hàn Thừa Nghị mở rộng hai tay, hơi hơi bỉu môi, xem khẩu hình là đang nói :"Anh qua đây!"

Hàn Thừa Nghị khống chế không được nhếch miệng cười, nụ cười kia tràn đầy cưng chiều.

Đèn đỏ còn đang sáng, nhưng Hàn Thừa Nghị chờ không nổi, Tiểu Tuyết đang chờ anh qua đó! Chạy xuyên qua làn xe như nước cùng đám đông, Hàn Thừa Nghị đi nhanh về phía Nhạc Tuyết Vi.

Gần tới thì Nhạc Tuyết Vi đã chạy đến, trực tiếp nhảy thẳng vào người Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng nâng cô lên, bị vui sướng bất thình lình đánh sâu vào đại não có chút chịu không nổi.

Anh ngửa đầu, giống như đang nằm mơ nhìn Nhạc Tuyết Vi, giọng nói có chút không chắc chắn :" Tiểu Tuyết, anh có phải hay không đang nằm mơ?"

"Gru!" Nhạc Tuyết Vi lập tức ôm lấy mặt anh, cắn một phát!

"Á!" Hàn Thừa Nghị hít một hơi, mặc dù có hơi đau, nhưng anh không có ý trốn tránh, càng đau càng nói rõ đây là sự thật, Tiểu Tuyết, đã trở về!

Nhạc Tuyết Vi dừng lại, bỉu môi nhìn anh, ánh mắt có chút ướt, đưa tay xoa xoa giúp anh, cứng giọng hỏi :"Không đau sao?"

" Không đau..."

"Hả? Không đau? Vậy còn cần cắn thêm một miếng, không thể để anh nghĩ đây là mơ!" Nhạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm anh, giả vờ muốn cắn thêm.

"Đau! Đau!" Hàn Thừa Nghị vội vàng hùa theo ý Nhạc Tuyết Vi, hiện tại anh nào dám trước mặt cô không thuận theo?

"Hả? Anh dám nói em cắn anh đau? Bị em cắn một chút vậy thôi mà đau hả?" Đối với đáp án này hiển nhiên Nhạc Tuyết Vi không hài lòng.

Hàn Thừa Nghị :"..." Vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng anh nên trả lời sao đây? Suy nghĩ nửa ngày, mới nói được một câu, "Không phải rất đau... . Có chút đau?" Cái này có đúng hay không? Hẳn là đúng rồi?

"Ha ha..." Nhạc Tuyết Vi bị đáp án của anh chọc cười, vui vẻ tựa vào vai anh, nhưng cười cười, lại rớt nước mắt.

Mở ra hai tay ôm chặt lấy Hàn Thừa Nghị, nghẹn ngào :"Hàn Thừa Nghị."

"Ừ." Cô gọi một tiếng, Hàn Thừa Nghị liền đáp một tiếng.

"Kỳ thật, em rất rất yêu, anh rất rất thích em, có phải hay không?" Nhạc Tuyết Vi đem mặt cọ cọ bên cổ anh, cánh tay siết chặt hơn.

Ánh mắt Hàn Thừa Nghị sâu thẫm, kinh hỉ đến bừng sáng như pháo hoa, anh ôm lấy người trong ngực, trịnh trọng trả lời, "Phải, đặc biệt đặc biệt thích."

"Em cũng vậy." Nhạc Tuyết Vi tiếp lời anh, nói ra.

Hàn Thừa Nghị quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, chuyện này sao lại xảy ra cứ như quay ngược trở về trước kia, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến. Ghé vào bên tai Nhạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị nín thở cẩn thận hỏi :" Tiểu Tuyết, em lặp lại lần nữa, anh không nghe rõ."

Nhạc Tuyết Vi cúi đầu hôn nhẹ vào hầu kết Hàn Thừa Nghị, giảo hoạt cười đáp :" Anh thật sự là già rồi, so với lớn như vậy, cũng không biết chăm sóc cho tốt? Hiện tại cái lỗ tai cũng hỏng rồi, em bắt đầu ghét bỏ anh rồi. "

"Tiểu Tuyết..."

"Em thích anh, đồ ngốc!"

Hàn Thừa Nghị sốt ruột muốn biện bạch, lại bị nụ cười của Nhạc Tuyết Vi đánh gãy, bộ dáng cười khẽ của nàng như hoa khiến anh mê mẩn.

"Tiểu Tuyết, em làm sao... Khóc?"

Lúc này Hàn Thừa Nghị mới phát hiện khóe mắt Nhạc Tuyết Vi ẩm ướt, vươn tay thay cô lau, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Nhạc Tuyết Vi bỉu môi lắc đầu, "Không có việc gì, chuyện gì đều không có."

Anh đã không muốn nói cho cô biết, cô chỉ đành giả vờ cái gì cũng không biết thì là được rồi. Nếu như vậy có thể khiến anh dễ chịu, cô nguyện ý vĩnh viễn cho là không biết.

"Đói bụng rồi, em còn chưa ăn gì."

"Vậy... Muốn ăn cái gì?" Hàn Thừa Nghị giữ được báu vật, giờ phút này lại không biết nên yêu thương vợ như thế nào mới đúng.

"Hừ!" Nhạc Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, liếc Hàn Thừa Nghị, "Vấn đề này anh còn bắt em nghĩ hả?"

"A? Phải, là anh không đúng... Chúng ta đi thôi!"

Hàn Thừa Nghị thả Nhạc Tuyết Vi xuống, tay trái của anh vừa vặn nắm lấy tay phải cô. Nhạc Tuyết Vi dừng một chút, nâng tay trái của anh lên hốc mắt lại chua xót một trận.

Kỳ thật, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Ở ngón út có một dấu vết rát nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ là dấu vết vì mang nhẫn.

Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng anh tuấn của Hàn Thừa Nghị, người đàn ông này vì cô lấy máu làm thức ăn, vì cô mà nhận nỗi đau khi phế đi ngón tay, nhưng lại nhẫn nhịn một chữ không nhắc tới...

Nghĩ như vậy, trên tay siết chặt lại.

"Làm sao vậy?" Hàn Thừa Nghị không rõ cúi đầu nhìn cô.

Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, chịu đựng không khóc, gầm lên :"Đói bụng! Nhanh lên!"

 


/281

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status