Chương 257: Đại bảo Tiểu bảo
Editor: Sơn Ngư
Từ phòng Tổng giám đốc trở lại phòng thiết kế, Nhạc Tuyết Vi vội vàng thu dọn đồ đạc, mang theo túi sách rời đi.
"Sếp Viên, cô muốn đi đâu vậy? Bây giờ còn sớm mà!" Trợ lý không hiểu nổi, tuy là nói thời gian tự do điều chỉnh, là đặc quyền của cô, chẳng qua Nhạc Tuyết Vi rất ít sử dụng đặc quyền này.
Tâm tình Nhạc Tuyết Vi không tốt, không nói một lời đã đi rồi.
Bị người vu cáo sao chép, trộm cắp đã rất tủi thân, càng khiến cô tủi thân, là Hàn Thừa Nghị cũng không tin tưởng cô! Cô biết ở vị trí Tổng giám đốc anh phải công chính, nhưng là người yêu mà nói, ngay loại thời điểm này cô cỡ nào hy vọng anh kiên định đứng bên phía cô?
Về đến nhà, Nhạc Tuyết Vi bực mình nằm trên ghế sa lông, càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy xót xa. Di động trong túi áo chấn động, không cần mở ra, nghe tiếng chuông cũng biết là Hàn Thừa Nghị gọi, không thèm nhận điện thoại của anh!
Nhạc Tuyết Vi quyết đoán cắt cuộc gọi, tắt máy.ã
Ngay lúc này, Nhạc Tuyết Vi đặc biệt nhớ hai đứa con trai. Dù sao cũng đã bị tạm thời cách chức, chi bằng thừa dịp hai ngày này đi thăm Đại Bảo với Tiểu Bảo? Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, lập tức từ trên ghế sa lông vùng dậy, cầm hộ chiếu cùng ví, thu dọn đơn giản, thẳng đến sân bay.
Qúa đúng dịp, cô mua được vé máy bay sắp chuẩn bị đi nước A, bởi vì có người vừa trả vé, cô liền mua rồi. Bởi vậy, một giây cũng chẳng chậm trễ. Nhạc Tuyết Vi không rên một tiếng, liền bay đi nước A.
Bảo tiêu âm thầm bảo hộ cô lập tức đem tin tức này báo cáo cho Nghê Tuấn.
"Tam thiếu, người bên cạnh Tam thiếu phu nhân nói, Tam thiếu phu nhân vừa mới bay đi nước A."
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, không hiểu :"Cô ấy đi nước A làm gì?"
" Tam thiếu, muốn chuẩn bị máy bay cho ngài không?"
Hàn Thừa Nghị suy nghĩ một lát, lắc đầu :"Bỏ đi, chờ một chút, cô ấy hiện tại đang nổi nóng... Để cô ấy một mình bình tĩnh lại cũng tốt, cô ấy tại nước A học european design institute, ở bên đó chắc có bạn tốt của cô ấy."
"Vâng, vậy có cần phái người đi theo không?"
Hàn Thừa Nghị lắc lắc đầu, "Một hồi tôi sẽ gọi điện thoại cho Biên gia, nói Biên gia chiếu cố giúp."
"Vâng."
Xuống máy bay, lúc này ở nước A vừa vặn là ba bốn giờ chiều. Nhạc Tuyết Vi nghĩ nghĩ, lúc này Đại Bảo, Tiểu Bảo hẳn còn đang ở nhà trẻ.
Từ sân bay đi ra, Nhạc Tuyết Vi đón xe, trực tiếp chạy đến trường mầm non 'Tinh Tinh'.
Trường mầm non 'Tinh Tinh', văn phòng hiệu trưởng.
Ba cậu nhóc xếp hàng đứng ở hành lang nhìn qua chỉ khoảng ba tuổi, trong đó có hai đứa nhóc trên mặt đều có vết thương, hơn nữa quần áo đều nhăn nheo đầy vết bẩn, một đứa khác thì lông tóc vô thương, sạch sẽ, đứng nghiêm.
Lại nhìn một chút, đứa nhóc sạch sẽ này, cùng một trong hai đứa nhóc kia lớn lên giống nhau như đúc!
Nhưng là, vẻ mặt của hai đứa nhóc này cách xa nhau vạn dặm. Một đứa điềm đạm nho nhã, một đứa trên mặt có vết thương cả người đầy oán khí, tuy rằng bị thương, hình tượng biến xấu, nhưng cả người lại ra vẻ kiêu ngạo.
Hiệu trưởng đang tận tình khuyên bảo giáo dục ba đứa nhóc :"Haiz, các con xem các con đi, mới lớn được bao nhiêu? Sao lại động một chút liền đánh nhau?"
Đứa nhỏ bộ dáng điềm đạm tủi thân bỉu môi, ánh mắt màu trà vụt sáng, giống như muốn rớt nước mắt. Bé không có đánh nhau, bé rất ngoan. Hiệu trưởng sao không biết phân biệt tốt xấu kéo bé vào gộp thành một nhóm chứ?
Hiệu trưởng sửng sốt một chút, lập tức kịp phản ứng, nhìn đứa nhỏ cười tủm tỉm nói :"A, đúng, Hiệu trưởng nói sai rồi, Viên Hi Trà rất ngoan... Ngược lại anh trai của con!" Sắc mặt Hiệu trưởng đột nhiên biến đổi, nhíu mày nhìn về phía một gương mặt giống nhau như tạc, "Viên Hi Lãng, con lại có chuyện gì? Mỗi lần đánh nhau đều có con! Con không thể học em trai của con sao? Rõ ràng đều nhỏ như nhau, sao lại thua xa như vậy?"
"Hừ!" Viên Hi Lãng nhấc cái đầu tóc kiểu dưa hấu, khinh thường hừ lạnh một tiếng, chỉ vào đứa nhỏ đứng bên kia nói, "Thằng béo này đáng bị đánh, nên đánh! Nó tự tìm!"
" Viên Hi Lãng!"
Nhìn bé không biết hối cãi như thế, Hiệu trưởng bị bé chọc giận đến mặt đều tím, thật là đứa nhỏ khiến người ta đau đầu.
Ngoài cửa đột nhiên lao vào một phụ nữ trung niên mập mạp, vừa vào tới liền ôm lấy "thằng mập" tru lên :" Ai nha, bảo bối của mẹ, mẹ nhìn xem, sao lại bị đánh thành như vậy? Ai nha, mẹ đau lòng chết mất!"
Hô to gọi nhỏ một trận, bà ta đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía Hiệu trưởng, "Hiệu trưởng, ông nhìn xem, con của tôi đều bị đánh thành dạng này? Tôi yêu cầu xử lý nghiêm túc chuyện này, đối vỡi những đứa chỉ biết đánh người, ở nhà không có người dạy, nên để người lớn dạy dỗ cho tốt rồi hẵng đến học!"
Viên Hi Lãng nghe thấy, nhảy dựng lên, bà mập béo này, là mắng bé không có người dạy phải không? Bé cùng Viên Hi Trà được di truyền chỉ số thông minh siêu của mẹ Nhạc Tuyết Vi, từ nhỏ liền thông minh hơn với những đứa nhóc khác! Tuy Viên Hi Trà không nói, nhưng làm anh trai sẽ tự biết, em trai Tiểu Bảo của bé rất thông minh, có thể đem hơn một ngàn mảnh ghép chưa đến một giờ đã ghép xong! Dì Đan Đan cùng ông nội bà nội đều nói, em trai Tiểu Bảo là thiên tài!
Viên Hi Lãng tự biết bản thân hấp tấp, cho nên cố ý nghiêng đầu sang chỗ khác em trai tìm chứng thực :" Tiểu Bảo, bà ấy là nói chúng ta không có người dạy, đúng hay không?"
Viên Hi Trà không kích động như anh trai, nhưng ánh mắt đen láy làm người ta sợ hãi, trịnh trọng gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Thằng mập kia, hôm nay nợ cũ thù mới chung ta tính một lượt! Mày lại đây, đừng có trốn phía sau bú sữa mẹ, đi ra cho tao! Là đàn ông, liền một mình đấu, nhanh! Đánh một trận đi!" Viên Hi Lãng được em trai ủng hộ, lập tức hít hít mũi, giơ lên hai tay, làm tư thế muốn đánh nhau.
" Ai nha! Còn như thế này, Hiệu trưởng ông xem đi, thằng nhóc này muốn làm phản!"
...
Trong phòng làm việc Hiệu trưởng loạn thành một đoàn, Viên Hi Lãng từ nhỏ đã hung hãn, nhóm người lớn kéo cũng không ra. Viên Hi Trà ngoan ngoãn đứng một bên nhếch miệng cười, nghĩ thầm, mấy người này thật sự ngây thơ, không biết tự lượng sức mình đi ngắn cản anh Đại Bảo? Thêm mấy người cũng không phải đối thủ của anh Đại Bảo, công phu của anh Đại Bảo là học được từ bạn trai Dì Đan Đan!
Nguyễn Đan Ninh Vội vàng chạy đến văn phòng hiệu trưởng, chính là nhìn thấy một màn này.
Đại Bảo lăn xả cùng người ta đánh, người lớn, trẻ nhỏ đều có, mà Tiểu Bảo vĩnh viễn một dạng ngoan ngoãn bàng quan đứng xem, cũng không phải đứa tốt lành !
" Viên Hi Lãng!"
Nguyễn Đan Ninh hét lớn một tiếng, Viên Hi Lãng vừa nghe giọng Đan Đan tức khắc dừng lại mọi động tác, mà Viên Hi Trà cũng nhanh chóng thu hồi vui vẻ khi đứng xem người gặp họa, ngoan ngoãn khoanh tay đứng.
Hiệu trưởng can ngăn đến không còn sức lực, nhìn thấy Nguyễn Đan Ninh liền nhẹ nhàng thở ra, lắc đầu xua tay nói, "Ai u tôi nói, Dì Viên Hi Lãng à, cô cuối cùng cũng tới! Đứa nhỏ nhà cô, cô cũng nhìn thấy, rất ngang ngược, trước mặt giáo viên vẫn cứ đánh người... Mẹ đứa nhỏ đâu? Sao lại không đến? Đem đứa nhỏ đưa vào đây học liền xong việc? Giáo dục là muốn cùng nhau dạy dỗ, người nhà cũng phải quản lý cho tốt!"
"Vâng, thực xin lỗi Hiệu trưởng, là tôi dạy dỗ không tốt, khiến ông thêm phiền toái."
Nguyễn Đan Ninh gật đầu, cười cười giải thích với Hiệu trưởng.
"Đan Đan..." Viên Hi Lãng cùng Viên Hi Trà nhìn Đan Đan như vậy, trong lòng không vui, trăm miệng một lời kêu.
"Không cho nói!" Nguyễn Đan Ninh trừng mắt liếc hai đứa nhỏ một cái, đi về phía người phụ nữ trung niên béo tốt cùng con trai bà, "Thực xin lỗi, cô xem, cháu của tôi thật sự rất nghịch ngợm, bà có bị thương hay không?"
Sắc mặt nữ nhân Trung niên nhìn thật không tốt, bà dù gì cũng người lớn, lại chẳng thể làm gì một đứa nhỏ ba tuổi... Chẳng qua, trên miệng bà cũng không nói như vậy, "Tôi cũng không ý gì, đứa nhỏ nhà cô đúng là không được dạy dỗ, cô bình thường là dạy như thế nào?"
Nguyễn Đan Ninh tính tình không tốt, một lần giải thích vừa rồi của cô đã giới hạn, cô đang định phát tác, đột nhiên, ngoài cửa đi vào một người, gõ cửa hỏi :" Xin hỏi, đây là văn phòng Hiệu trưởng phải không?"
Ánh mắt của mọi người đồng loạt hướng ra ngoài cửa, đứng ngoài cửa, đúng là Nhạc Tuyết Vi.
Nguyễn Đan Ninh cười, đẩy hai đứa nhóc nói :" Còn không đi qua? Mẹ đến rồi kìa!"
Viên Hi Lãng cùng Viên Hi Trà nhanh chóng chạy về phía Nhạc Tuyết Vi, vọt vào trong ngực cô, Nhạc Tuyết Vi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy hai đứa con trai, hôn một trận. "Đại Bảo, Tiểu Bảo, thật ngoan, nhớ mẹ không?"
" Nhớ! Mẹ, mẹ đã về rồi!"
"... Mẹ, mẹ!" Viên Hi Trà gọi không ngừng, chỉ biết nói hai chữ này.
Nhạc Tuyết Vi thực kích động, ánh mắt đỏ, nhịn không được muốn khóc.
Nữ nhân trung niên đánh giá Nhạc Tuyết Vi, nghĩ thầm đây là mẹ của hai đứa nhóc sinh đôi? Nhìn cô còn quá trẻ, thấy thế nào cũng không giống là mẹ của hai đứa nhỏ ba tuổi! Cô ta là phụ nữ cũng từng sinh con, sao lại khác biệt lớn như vậy? Vì thế, ngữ khí liền biến chua, "À, cô hình như còn rất trẻ nhỉ, khó khách không biết dạy dỗ con cái!"
"Hử?" Sắc mặt Nhạc Tuyết Vi thay đổi, cô vừa xuống máy bay đối chuyện này không rõ lắm, chỉ nghe đứa nhỏ đánh nhau, nhưng người phụ này nói chuyện quá khó nghe rồi! Con trai từ nhỏ không có ba, cô tất nhiên là càng thêm yêu thương.
Trong mắt Nhạc Tuyết Vi chợt lóe tinh quang, xoay người gọi hai đứa con trai :" Viên Hi Lãng, Viên Hi Trà, các con ngoan ngoãn đứng thẳng."
" Dạ, mẹ."
" Dạ, mẹ."
Cặp sinh đôi ăn ý, lanh lợi đứng thành một hàng trước mặt mẹ.
Nhạc Tuyết Vi ngồi xổm xuống, nhìn mặt đứa con lớn, nguyên bản là khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, bây gườ là xanh một chỗ, tím một chỗ, hiển nhiên là bị đấm... Đau lòng.
" Đại Bảo, nói cho mẹ, xảy ra chuyện gì?"
Vấn đề này, vừa rồi Hiệu trưởng cũng có hỏi, chẳng qua, Viên Hi Lãng cũng không có ngoan ngoãn nói ra.
" Mẹ, thằng mập kia đáng bị đánh, nó dám lấy kẹo cao su ném lên tóc Tiểu Bảo, con không thể gỡ xuống được, sau đó phải giựt mất một đống tóc của Tiểu Bảo! Em ấy đau đều khóc ... Oa oa..."
Viên Hi Trà nhìn thấy anh trai khóc, đầu óc thông minh, cũng lập tức há mồm gào khóc. "Oa oa... Mẹ!"
Nhạc Tuyết Vi vừa nhìn, ở cái ót Tiểu Bảo, quả nhiên rối một đoàn, phía trên còn sót lại ít bã cao su, nhất thời, giương cung bạt kiếm trừng người phụ nữ trung niên.
"Việc này..." Nữ nhân Trung niên nghẹn lời, làm bộ vỗ hai cái lên đầu nhóc mập, mắng, "Thằng nhóc con này, sao có thể nghịch ngợm như vậy? Đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được bắt nạt bạn, không được tìm trò trêu chọc!"
Hiệu trưởng vừa thấy, tình huống này, đứa nhỏ hai bên đều có sai. Vội đến hoà giải, "Viên Hi Lãng, việc này vì sao vừa nãy con không nói?"
Viên Hi Lãng nghiêng mặt, không nói lời nào, nghĩ thầm rằng, con mới không tin thầy đâu!
/281
|