Chương 261: Kiên quyết phản đối
Editor: Sơn Ngư
Thái độ Lương Tư Văn, hoàn toàn chọc giận vợ chồng Lương thị.
" Lương Tư Văn, con hiện tại, lập tức đuổi người phụ nữ bại hoại đã khiến thanh danh Lương gia mất sạch này cút đi! Nếu không, con có thể tưởng tượng ra một ít chuyện cha sẽ đối phó cô ta!" Ông Lương lên tiếng, so với Bà Lương, lời nói của ông hiển nhiên đủ độ uy hiếp.
Nhạc Tuyết Vi thật sự chịu không nổi loại nhục nhã này, hơn nữa Lương Tư Văn giấu cô, lừa gạt cô, càng khiến cô thấy oan uổng, nhìn về phía vợ chồng Lương thị nói :" Lương tiên sinh, Lương phu nhân, tôi không phải hạng người thấy phú quý trèo cao, tôi cũng không từng nghĩ cùng Lương Tư Văn có chuyện gì! Về chuyện vì cái gì có lễ đính hôn hôm này, tôi nghĩ hai người nên hỏi rõ Tư Văn! Không cần mấy người đuổi, tôi sẽ tự đi!"
Nói xong, tránh khỏi Lương Tư Văn xoay người đi ra ngoài.
" Từ từ!"
Lại bị Lương phu nhân ngăn cản.
Nhạc Tuyết Vi sửng sốt, xoay người lại, nghi hoặc nhìn Lương phu nhân.
Lương phu nhân nhấc cằm, chỉ chỉ vào vòng tay đá quý khảm kim cương trên cổ tay cô, "Cô có phải là quên cái gì không? Tôi nghĩ, vòng tay đó, cô hẳn là phải cởi ra trả lại cho tôi nhỉ? Đồ vật quý trọng như vậy, loại thân phận như cô, sao có thể xứng?"
" Mẹ!"
Lương Tư Văn nghe không nổi nữa, cắt đứt lời mẹ :"Con xin mẹ, đừng nói nữa! Là con thích Tinh Tinh, là con sống chết không buông tha cô ấy, mẹ bất mãn cái gì thì trút vào con..."
" Lương Tư Văn!" Lương phụ quát lớn một tiếng, Lương Tư Văn không dám nói tiếp nữa.
Nhạc Tuyết Vi biết nơi này không thể chứa mình được, cởi vòng tay nhét vào tay Lương Tư Văn, chạy ra khỏi phòng nghỉ.
" Tinh Tinh!"
Lương Tư Văn kinh hãi, đem vòng tay đá quý khảm kim cương đưa cho mẹ, cắn răng nói :"Hai người vui vẻ chưa? Con hiện tại đuổi theo cô ấy! Hai người không cần học Hàn phu nhân nói cái gì sẽ không cần con, dù hai người không cần con, con vẫn muốn cô ấy!"
" Tư Văn!"
Vợ chồng Lương thị ngăn cản không được, Lương Tư Văn đi ra ngoài đuổi theo Nhạc Tuyết Vi.
" Tinh Tinh, Tinh Tinh, em chậm một chút! Em hãy nghe anh nói..."
Lương Tư Văn chân dài rất nhanh đuổi theo Nhạc Tuyết Vi, vươn tay dễ dàng giữ chặt cô, "Tinh Tinh, em đừng tức giận. Mẹ của anh nói chuyện có chút khó nghe, anh thay bà anh xin lỗi với em!"
" Lương Tư Văn!" Nhạc Tuyết Vi nhấc cánh tay, né tránh Lương Tư Văn, trong mắt cô có thất vọng có đau lòng, "Anh giấu tôi những gì? Anh nói cho tôi biết, chuyện hôm nay không phải là vở kịch phải không? Những lời anh nói với tôi, có lời nào là thật?"
"Đúng, anh lừa em. Nhưng, anh thích em! Tình cảm của anh với em là thật, đã qua nhiều năm như vậy, anh đối xử với em thế nào em còn không biết sao? Em ngốc như vậy, vẫn luôn không phát hiện ra, anh thích em, đã lâu rồi..."
" Tư Văn, đừng nói nữa!" Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, đánh gãy lời anh, "Nhưng tôi chỉ xem anh như bạn bè, tôi biết anh tốt với tôi, nhưng tình cảm của tôi với anh chỉ là bạn bé, nếu buổi lễ đính hôm nay ngoài trừ diễn kịch, anh còn có tâm tư khác, tôi nghĩ tôi không giúp cho anh được!"
Nói xong xoay người muốn đi, Lương Tư Văn khó thở giữ chặt tay cô, quát :" Hàn Thừa Nghị tốt chỗ nào? Bên cạnh anh ta có Kiều Vũ Vi, còn có quan hệ không rõ với chị anh, những việc đó em không biết sao? Bốn năm trước, anh ta đối xử với em như thế nào? Những việc đó em đều quên phải không?"
Nhạc Tuyết Vi cứng người, hốt hoảng lắc đầu, dùng sức tránh thoát Lương Tư Văn :" Anh không cần nói! Anh ấy tốt hay không, trong lòng tôi hiểu rõ nhất, không cần anh tới phán xét!"
Nói xong, không thèm liếc nhìn Lương Tư Văn một cái, hướng đường lớn mà bỏ chạy.
Lương Tư Văn ngây ngốc sửng sờ ở tại chỗ, trên mặt đau rát như bị người ta dùng sức tát mấy cái. Tấm chân tình của anh, vừa biểu lộ ra, đã vô tình bị phủ định như vậy? Đây là sao chứ? Hàn Thừa Nghị cuối cùng tốt ở điểm nào! Lương Tư Văn không cam lòng, giơ lên nắm tay, xoay người, hung hăng đấm vào vách tường, ngay tức khắc máu tươi chảy đầm đìa...
Nhạc Tuyết Vi vừa lên xe xe taxi điện thoại của Hàn Thừa Nghị cũng vừa gọi đến.
"Alô, Tiểu Tuyết, em ở đâu? Rời khỏi chưa?"
"Ừ..." Nhạc Tuyết Vi nắm chặt di động, không xác định được bước tiếp theo nên đi như thế nào.
" Mẹ..."
Đột nhiên đối diện truyền đến một tiềng của Hàn Thừa Nghị, đầu tim Nhạc Tuyết Vi nhảy dựng, bất an nảy lên trong lòng, hình như di động Hàn Thừa Nghị bị Hàn phu nhân cướp.
Một lúc lâu sau, đầu kia điện thoại vang lên giọng nói Hàn phu nhân :" Viên tiểu thư phải không? Thừa Nghị nó hiện tại không rảnh nghe điện thoại, cô có chuyện gì, có thể nói với tôi. Đương nhiên, tôi cảm thấy, kỳ thật chúng ta không có chuyện gì để nói. Cô nghĩ sao?"
"..." Nhạc Tuyết Vi bị kiềm hãm, cô có thể phản bác Lương phu nhân chỉ trích, nhưng cũng không thể dùng thái độ như vậy đối với Hàn phu nhân, bà là mẹ Hàn Thừa Nghị! "Mẹ, con ... Con là Tiểu Tuyết!"
" Hừ!" Hàn lão phu nhân không có tình cảm gì hừ một tiếng, "Tôi tuy rằng già rồi, nhưng cũng không hồ đồ, tôi đích thực có một đứa con dâu tên là Nhạc Tuyết Vi, đúng vậy, là tự tay tôi giúp cô ấy mặc áo cưới. Nhưng những việc đó đâu có quan hệ gì với Viên Tinh Tinh tiểu thư?"
"Con..." Nhạc Tuyết Vi nói không ra lời, Hàn phu nhân hiển nhiên rất bất mãn với cô, mới cố ý đem chuyện thân phận này mà nói! Nguyên lai cho rằng, chuyện giữa cô và Hàn Thừa Nghị đã có thể tốt đem, nhưng cô lại ở trong tình huống xấu nhất gặp lại mẹ chồng.
Đầu kia điện thoại truyền đến 'tích' Một tiếng, Hàn lão phu nhân đã tắt rồi.
Nhạc Tuyết Vi nắm di động, thất thần ngẩn người.
Thời gian này Hàn phu nhân ở trong nhà, Hàn Thừa Nghị lo đến sứt đầu mẻ trán.
" Mẹ, mẹ không thể như vậy! Căn bản Tiểu Tuyết không có sai, mẹ không phải là biết rõ sao? Từ đầu tới đuôi đều là con có lỗi với cô ấy! Hôm nay mẹ sao có thể chỉ trích Tiểu Tuyết? Con khó khăn lắm mới tìm được cô ấy, cô ấy cũng bắt đầu tha thứ con, thử đón nhận con, mẹ, mẹ đứng khó xử Tiểu Tuyết, mẹ ngồi xuống, nghe con giải thích."
" Giải thích? Được, mẹ cũng muốn nghe những lời giải thích của con."
Hàn phu nhân ngồi xuống sô pha, ý bảo con trai cũng ngồi xuống. "Con nói đi, mẹ nghe."
Hàn Thừa Nghị đành phải đem chuyện Nhạc Tuyết Vi đáp ứng giúp Lương Tư Văn nói một lần, "Mẹ... Tiểu Tuyết cùng Tư Văn thật sự là bạn tốt..."
"Ha?" Hàn lão phu nhân lên tiếng cười lạnh, làm chủ Hàn gia cả đời, bà có thể bị những lời này lừa? Trong mắt bà, con trai giải thích căn bản là như không giải thích! Hơn nữa càng giải thích càng không xong!
" Chậc chậc! Lão Tam, mẹ thấy con bị cô ta mê hoặc tâm hồn! Hỗ trợ? Con cũng tin? Loại bạn tốt gì có thể yêu cầu hỗ trợ đính hôn? Cô ta là đem hai người các ngươi ra mà đùa! Hai nam nhân ưu tú nhất Đế Đô, vây quanh cô ta, thật sự rất có thủ đoạn!"
" Mẹ, Tiểu Tuyết không phải là người như thế!" Hàn Thừa Nghị đau đầu, không phải đã nói rõ rồi sao? "Mẹ, mẹ trước kia không phải rất thích Tiểu Tuyết sao? Mẹ đã nói, cô ấy là một cô gái tốt!"
Chỉ tiếc, sự thật đặt ngay tại trước mắt, giải thích của anh lại chẳng có chút thuyết phục, nói cái gì Hàn lão phu nhân cũng không nguyện ý nhận Nhạc Tuyết Vi. "Đúng, lúc đó, mẹ có nói, mẹ cũng thật sự rất thích. Nhưng là, lão Tam, con phải hiểu rõ một việc, cô ta đối với con trai của mẹ tốt, khiến con vui vẻ, mẹ mới thích cô ta! Nhưng hôm nay con cũng thấy đó, cô ta đã làm ra chuyện gì! Không chỉ Lương gia, mặt mũi Hàn gia cũng mất hết! Trên đời này không phải không có phụ nữ? Con cố tình một lòng chôn vùi trong tay cô ta? Hai người đã bốn năm không gặp, là người đều sẽ thay đổi! Mẹ thấy, cô ta đã sớm không phải là cô gái đơn thuần trước kia, đã biến thành kẻ là ai cũng có thể lấy làm chồng!"
" Mẹ!" Hàn Thừa Nghị vội vàng rống chặt đứt lời mẹ, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc cùng nhẫn nhịn cơn giận, nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu, "Mẹ không cần nói cô ấy như vậy! Xin mẹ, mẹ nói cô ấy như vậy, con... Đau lòng!"
Hàn phu nhân so với anh còn muốn khiếp sợ, đứa con này chưa bao giờ lớn tiếng nói chuyện với bà, hôm nay chỉ vì một người phụ nữ mà chống đối bà! Nguy, loại phụ nữ còn có thể cần sao?
Hàn phu nhân giận đến môi run rẩy, mắng :"Tốt lắm! Lão Tam, mẹ không ngờ tính tình con đã lớn như vậy! Mẹ nói sai cái gì sao? Chẳng lẽ cô ta không phải hạng người ai cũng lấy làm chông? Bốn năm, con có thể cam chắc cô ta trong sạch? Cô ta hôm nay có thể dỗ con, ngày mai có thể cũng người khác đính hôn, loại phụ nữ này, nói gì cũng không thể bước vào cửa Hàn gia! Vừa hay hiện tại cô ta tên là Viên Tinh Tinh phải không? Con hãy xem như Nhạc Tuyết Vi đã chết rồi!"
" Mẹ..." Mày rậm Hàn Thừa Nghị nhíu chặt, ánh mắt giăng đầy mây đen, "Mẹ không thể nói cô ấy như vậy! Cho dù cô ấy có cùng người đàn ông khác, cũng là do con của mẹ... Làm hại! Là con lúc trước không bảo vệ được cô ấy, là lỗi của con! Mẹ muốn trách, thì trách con!"
"Con!" Hàn phu nhân không nghĩ tới con trai sẽ nói như vậy, tức giận rất nhiều nhưng nhiều hơn là kinh ngạc.
"Con... Không phải cô ta thì không được?"
"Vâng!" Hàn Thừa Nghị trả lời như đinh đóng cột, không có một chút do dự.
"..." Hàn phu nhân bỗng dưng cảm thấy choáng đầu, máu nóng vọt thẳng lên, cái ót cứng đờ, "Ôi..." Theo bản năng đỡ lấy gáy, lùi người lại phía sau, sắc mặt có chút không tốt.
Hàn Thừa Nghị cả kinh, nhanh chóng tiến lên đỡ lấy bà, "Mẹ, mẹ làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Huyết áp lại lên cao?"
Hàn phu nhân giận đến nói không ra lời, vươn tay đẩy con trai ra. Hàn Thừa Nghị cương quyết bế bà dậy, gọi người hầu :"Nhanh điện thoại gọi bác sĩ, lão phu nhân không thoải mái! Nhanh!"
"Vâng!"
Bác sĩ vội vàng chạy tới, xử lý đúng lúc, cảm xúc Hàn phu nhân dao động quá mức kịch liệt, huyết áp có chút cao, những thứ khác cũng không có gì.
" Tam thiếu, không có chuyện gì... Cậu cố gắng chiều phu nhân, quan trọng hơn đừng khiến bà ấy lại tức giận hoặc kích động."
Hàn Thừa Nghị gật gật đầu, nhìn về phía mẹ đang ngủ say trên giường, lại nghĩ đến Nhạc Tuyết Vi, xoa xoa ấn đường, lại không thể xóa đi nếp nhăn ở đó. Làm sao đây? Mẹ và người yêu, chẳng lẽ phải đưa ra lựa chọn? Đây là chuyện không thể xảy ra, bất luận là bên nào, anh cũng không có khả năng buông tay.
Ra khỏi phòng mẹ, Hàn Thừa Nghị trở lại phòng ngủ, mở mở điện thoại gọi cho Nhạc Tuyết Vi.
" Tiểu Tuyết?"
"Ừ." Nhạc Tuyết Vi cô gắng bảo trì bình tĩnh, cô biết, Hàn Thừa Nghị nhất định thực khó xử, cô không muốn khiến anh phiền lòng thêm.
" Thực xin lỗi, mẹ của anh bà...." Hàn Thừa Nghị phát hiện, bản thân thế mà không biết nói gì để trấn an người yêu.
Nhạc Tuyết Vi chua sót cười, "Đừng lo, đều là bản thân không tốt. Anh đã nhắc nhở với em... Là bản thân em không tốt, không nghe lời của anh. Mẹ tức giận, cũng là đúng. Có lẽ, là chúng ta không có duyên phận..."
Hàn Thừa Nghị nghe được trong lòng căng thẳng, vội la lên :" Tiểu Tuyết, em nói vậy là có ý gì? Em là muốn buông tay phải không? Chúng ta không phải đã làm lành rồi sao? Xin em, trong lúc này, em ngàn vạn lần đừng buông tay, nếu không, một mình anh không thể chống đỡ được!"
Nhạc Tuyết Vi thở dài, không có đáp ứng anh, giữa bọn họ có nhiều vấn đề như vậy, thật sự có thể chứ?
" Tiểu Tuyết, nghe được lời anh nói không?"
"Ừ." Nhạc Tuyết Vi vô lực lên tiếng.
" Tiểu Tuyết..."
"Ừ?"
" Không có việc gì, ngủ đi!"
"Ừm."
Tắt điện thoại, Hàn Thừa Nghị nắm di động, kỳ thật vừa rồi anh là muốn nói Tiểu Tuyết, anh yêu em, nhưng xấu hổ, nói không nên lời. Cho dù không nói ra, Tiểu Tuyết chắc là hiểu được nhỉ?
/281
|