Chương 36: Bà ngoại bị bệnh
Editor: Nhung
Vệ sinh cá nhân, xử lý vết thương trên mặt xong, Nhạc Tuyết Vi ra khỏi phòng, vừa bước đến cửa đã chạm mặt Hàn Thiên Lỗi.
Tuy rằng cô và Hàn Thiên Lỗi đều ở bán hạ sơn trang, nhưng cơ hội để hai người gặp mặt không nhiều. Mới đây, Hàn Thiên Lỗi bị Hàn Thừa Nghị phái đến công ty để thực tập, người ở công ty không biết cậu ta là ‘ Thái tử’ của Hàn gia, cho nên luôn dồn các loại giấy tờ cho Hàn Thiên Lỗi xử lý, khiến cho cậu ta đi sớm về khuya.
Thân hình Hàn Thiên Lỗi khá cao lớn , tướng mạo lại rất giống Hàn Thừa Nghị, khí chất anh tuấn bức người hiện rõ.
Nhạc Tuyết Vi lần đầu thấy Hàn Thiên Lỗi mặc đồ tây, đi giày da bóng loáng, bớt đi vài phần tính trẻ con, tóc hớt nhẹ, đôi mắt sắc lại ấm áp tựa nhủ ngọc, vẻ ngoài điển trai, vừa ôn nhu mà lại vừa nho nhã, lịch sự.
“Chị dâu!” Hàn Thiên Lỗi nhìn Nhạc Tuyết Vi cười, trên tay bê một tập hồ sơ.
Nhờ sự việc ở Phong gia, Hàn Thiên Lỗi và Nhạc Tuyết Vi trở nên khá thân thiết, đôi khi còn có thể nói đùa vui vẻ.
“Cái, cái gì mà, chị, chị dâu... Đừng nói bậy!” Nhạc Tuyết Vi lắp bắp, lông mày nhíu chặt. Đối với cô mà nói, chuyện này không phải là thứ đáng để tự hào.
“Còn ngượng ngùng gì nữa. Tối hôm qua bác Thiệu đã nói với tôi, vừa dừng xe là chú ba đã bế chị về phòng …… Mà sáng nay, tôi đã thấy chú ấy từ phòng chị bước ra, haha……” Hàn Thiên Lỗi cười sảng, dáng vẻ hoạt bát hơn Hàn Thừa Nghị rất nhiều.
Nhạc Tuyết Vi nghĩ mình không thể tiếp tục nói về vấn đề này nữa, hỏi ngược lại: “Hôm nay cậu đi làm muộn đúng không? Giờ này mà vẫn còn ở nhà?"
Hàn Thiên Lỗi chỉ về mớ bản vẽ phía sau, bày ra vẻ mặt đau khổ: “Đâu có! Tôi là nhân viên hậu cần vừa hay hôm nay công ty có tổ chức cuộc thi thiết kế, nãy nhớ ra quên tài liệu nên tôi về nhà, còn chút thời gian rảnh nên tôi mới lấy bản vẽ ra, tiện tay vẽ vài nét."
“Cuộc thi thiết kế?” Mắt Nhạc Tuyết Vi sáng lên, vô cùng thích thú.
“Ừ.” Hàn Thiên Lỗi gật đầu, đưa tờ bản thảo cho cô xem, “Thú thật thì tôi vẽ không phải là kém, nhưng vẫn luôn cảm thấy những chi tiết nhỏ không được ổn lắm, có điều nhìn mãi vẫn không nhận ra là không ổn ở đâu. Công ty gần đây có đấu thầu một dự án, nếu như chiến thắng cuộc thi này thì sẽ có cơ hội trở thành nhà thiết kế của hạng mục đó."
Hàn Thiên Lỗi có vẻ rất hưng phấn, đây chính là cơ hội tốt để cậu ta khẳng định mình với Hàn Thừa Nghị.
“Thật sao?" Người học thiết kế như Tuyết Vi cũng rất hưng phấn, có điều thật đáng tiếc, bây giờ 24 giờ cô đều phải ở cạnh Hàn Thừa Nghị, hoàn toàn không có thời gian làm thiết kế. Nhìn Hàn Thiên Lỗi thiết kế, mặc dù nhìn chung không tồi, nhưng cũng như cậu ta đã nói, các chi tiết nhỏ xử lý chưa tốt, tư duy thiết kế cũng không được khoáng đạt.
“Thế này, hay cậu ở lại đây. Hôm nay tôi cũng rảnh rỗi, có thể giúp cậu một tay?"
“A, đúng! Cô cũng học thiết kế nội thất! Nghe nói thành tích của cô rất tốt, được, vậy thì tôi sẽ ở đây! Tôi còn một số công việc bên ngoài nữa, vậy thì.... Tôi để bức vẽ lại đây, nếu cô thấy gì muốn sửa thì cứ sửa!"
Hàn Thiên Lỗi nhìn đồng hồ đeo tay, sốt ruột: “Tôi đi trước đấy, nếu đến muộn thì sẽ bị các vị tiền bối mắng mất."
“Được! Đi nhanh đi!”
Nhạc Tuyết Vi còn chưa dứt lời, Hàn Thiên Lỗi đã chạy mất hút.
Thế là ngày hôm nay, Tuyết Vi ở sơn trang không rảnh rỗi chút nào, cô dành tất cả thời gian để xem và sửa bản vẽ cho Hàn Thiên Lỗi. Bản vẽ sau khi cô sửa gần như thay đổi hoàn toàn, chỉ giữ lại hình thức bố cục thiết kế cơ bản ban đầu, chi tiết bên trong đều được sửa lại, sợ Hàn Thiên Lỗi xem không hiểu, cô còn đánh dấu từng phần một rồi lý giải vì sao lại sửa như vậy.
Có điều, trong lòng cô có phần hơi do dự vì sợ sửa nhiều như vậy sẽ khiến Hàn Thiên Lỗi mất vui. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn giữ quan điểm của mình vì cô tin là sau khi Hàn Thiên Lỗi đọc phần lý giải sẽ chấp nhận bản vẽ này.
Buổi tối Hàn Thừa Nghị có việc, ngược lại, Hàn Thiên Lỗi trở về khá sớm.
Bữa tối Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thiên Lỗi cùng ăn cơm. Tiện đó, cô đem bản vẽ cho Hàn Thiên Lỗi xem, Hàn Thiên Lỗi không hề không vui mà ngược lại cậu ta còn khen: “Sao cô lại làm được? Bản vẽ này tốt hơn trước rất nhiều, đúng là sinh viên xuất sắc! Cô tài giỏi thế này, làm thư kí riêng cho chú ba tôi thật là đáng tiếc quá!"
Nhạc Tuyết Vi cười cười, mối quan hệ giữa cô và Hàn Thừa Nghị chắc chắn không thể kéo dài lâu, chờ đến anh ta chán ghét cô, cô có thể làm lại từ đầu. Tuy rằng cô thất bại trên phương diện tình cảm, nhưng trong việc học tập, Nhạc Tuyết Vi chưa bao giờ cảm thấy bản thân sẽ thua, học bổng hạng nhất hàng năm của cô chính là minh chứng tốt nhất.
Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Nhạc Tuyết Vi vang lên, là bà ngoại.
“Bà ngoại.” Nhạc Tuyết Vi nghe điện thoại, dáng vẻ dịu dàng, giọng nói so với bình thường cũng êm dịu hơn nhiều. Nhưng ngay sau đó, thần sắc cô thay đổi, đứng lên, vội vàng “Sao? Được được... Cảm ơn ông, tôi sẽ tới ngay."
Nhạc Tuyết Vi cầm điện thoại liền đi ra ngoài, thần sắc hoảng loạn. Hàn Thiên Lỗi giữ chặt cô, hỏi: “Cô đi đâu? Sao sắc mặt lại khó coi thế này? Xảy ra chuyện gì?"
“Bà ngoại, bà ngoại tôi bị bệnh.” Bà ngoại người duy nhất mà đến giờ Nhạc Tuyết Vi vẫn còn vướng bận, lúc này mắt cô đã ướt. “Tôi muốn đến bệnh viện ngay lập tức."
“Tôi đi cùng cô."
Hàn Thiên Lỗi vội vàng nói, buông chén đũa, cầm áo khoác, cùng Nhạc Tuyết Vi ra khỏi bán hạ sơn trang, nhanh chóng tới bệnh viện.
Bệnh viện, bà ngoại cô đã qua cơn nguy kịch, tạm thời không có gì nguy hiểm đến tính mạng nên được đưa tới phòng theo dõi tình hình, Nhạc Tuyết Vi và Hàn Thiên Lỗi ở trong văn phòng nghe bác sĩ nói về bệnh tình của bà.
“Bà ngoại cô tâm huyết khá yếu, phát bệnh lại đột ngột, mà đã bệnh thì sẽ bộc phát mạnh, chúng tôi sẽ cố gắng điều trị, nhưng mà…… Tôi kiến nghị là gia đình nên cho bà phẫu thuật sớm, có điều, ca phẫu thuật này độ khó cao. Nhưng thật không may là bác sĩ có tiếng nhất trong khoa tim mạch đã xuất ngoại hai ngày trước, mấy ngày sau mới có thể trở về. Mọi người xem, nên chọn chờ bệnh tình bà cụ ổn định, chờ luôn vị bác sĩ kia hay là chọn người khác?"
Bác sĩ nói rất kỹ về bệnh tình của bà cụ, còn hỏi lấy ý kiến Nhạc Tuyết Vi.
Nhạc Tuyết Vi nhíu mày, hai tay đã siết lại thành nắm đấm. Vị chuyên gia tim mạch này, hình như cô đã nghe qua: "Xin hỏi người đó là Tô giáo sư đúng không?"
Bác sĩ gật gật đầu, “Mọi người cũng biết Tô giáo sư sao? Đây là loại phẫu thuật khó nhất, bệnh nhân đến đầy đều chọn để ông ấy làm. Nếu không, hai người cũng có thể chọn bác sĩ khác ở bệnh viện chúng tôi."
“Không……” Nhạc Tuyết Vi lắc đầu, vì sự an nguy của bà ngoại, cô đương nhiên sẽ mời vị bác sĩ giỏi nhất.
Tô giáo sư này, cô không chỉ nghe nói qua mà còn từng gặp ông ấy lúc còn ở Kiều gia, hình như là bạn tốt của Kiều Vạn Đông. Nếu để Kiều Vạn Đông ra mặt, nói không chừng có thể mời vị giáo sư kia về nước sớm hơn dự kiến.
“Được, vậy hai người cân nhắc suy nghĩ cho kĩ rồi nói cho tôi biết lựa chọn của hai người."
Từ văn phòng bác sĩ đi ra, Nhạc Tuyết Vi xoa xoa mặt, trong lòng bất an vô cùng.
Hàn Thiên Lỗi vừa định nói hay là gọi điện cho chú ba trước đã thì thấy Nhạc Tuyết Vi cầm lấy điện thoại, đi về phía cửa sổ.
Cô tìm số của Kiều Vạn Đông, chính miệng cô đã nói rằng cô và Kiều gia không hề có nửa phần quan hệ, lòng tự trọng khiến cô không cho phép mình cầu xin Kiều Vạn Đông, nhưng cô cũng không thể để sự an nguy của bà ngoại bị ảnh hưởng bởi câu nói đó của mình. Dù sao, Kiều Vạn Đông cũng vẫn còn phải gọi bà ngoại một tiếng "Mẹ."
Lấy hết dũng khí, cô nhấn gọi.
Tiếng "tút ... tút" kéo dài, cô có cảm giác thời gian trôi chậm vô cùng, mãi lâu sau, mới có người nghe điện thoại. Nhạc Tuyết Vi buông bỏ tự trọng: "A lô, ba."
“A... Cô gọi ai vậy? Tuyết Vi? Cô xảy ra chuyện gì rồi? Không phải đã nói không còn quan hệ với Kiều gia sao? Dì nhớ không nhầm chứ, rõ ràng ngày đó cô kiêu ngạo nói sẽ đoạn tuyệt quan hệ với cha cô, sao mà…… Vừa rồi cô gọi ba, rốt cuộc cô gọi ai vậy?"
Người nghe điện thoại không phải Kiều Vạn Đông mà lại là người cô không muốn gặp nhất, Khang Tuệ Trân. Khang Tuệ Trân nói, câu nào cũng mang đầy ý cười nhạo.
Nếu là trước đây, cô chắc chắn sẽ cãi nhau với bà ta, có điều, bây giờ, cô không thể làm vậy!
“Dì, tôi... ba tôi có ở đó không? Có thể bảo ông ấy nghe điện thoại được không?” Tay cầm điện thoại của cô run rẩy, cảm giác nhục nhã khiến cả người cô đều run lên.
Bỗng nhiên người cô ấm cả lên, là Hàn Thiên Lỗi đã cởi áo khoác lên người cô, nhưng Nhạc Tuyết Vi tạm thời không có tâm trạng nói lời cảm ơn.
“Gọi ba cô? Dì nghĩ là không cần đâu. Có chuyện gì nói với dì không phải cũng như nói với ông ấy sao? Để dì đoán xem cô muốn gì nhé, tiền sao? Lần này muốn bao nhiêu?” Khang Tuệ Trân nói tiếp, căn bản không hề có ý định gọi Kiều Vạn Đông ra nghe điện thoại, “Nhạc Tuyết Vi, tôi nói cho cô biết, cô không đắc ý được nữa đâu. Vũ Vi sắp trở về rồi. Đến lúc đó, ba cô sẽ không để tâm đến cô nữa đâu."
Nói xong, bà ta cúp điện thoại.
“A lô... A lô!" Nhạc Tuyết Vi kinh hãi, vội vàng gọi nhưng đầu bên kia đã tắt máy rồi.
“Không được! Không được! Tôi chắc chắn phải gặp Kiều Vạn Đông.... Tôi phải cứu bà ngoại!” Nhạc Tuyết Vi hoảng hồn, mọi loại oán hận đều vứt bỏ ra sau, hiện tại trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất là phải tìm Kiều Vạn Đông để cứu bà ngoại.
Nhạc Tuyết Vi chạy về phía thang máy, thang máy phải đợi, nhưng cô không chờ được nữa! Cô lao thẳng theo đường thang bộ. Hàn Thiên Lỗi chạy theo sau giữ cô lại, “Tuyết Vi, cô đừng cuống lên như vậy! Cho dù cô có chạy thang bộ cũng không nhanh hơn thang máy được đâu."
“Sao tôi có thể không lo được? Bà là người thân duy nhất của tôi. Bà không thể xảy ra chuyện được, từ nhỏ đến lớn đều là bà nuôi dưỡng tôi, tôi còn chưa hiếu kính được bà!” Nhạc Tuyết Vi nhìn Hàn Thiên Lỗi, cuối cùng không kiềm chế được mà rơi nước mắt.
Hàn Thiên Lỗi không biết an ủi cô như thế nào, chỉ có thể ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cô, Nhạc Tuyết Vi dựa vào trước ngực cậu, thở dài bất lực.
“Làm sao đây? Tôi thật vô dụng... Bà ngoại đang nằm trong kia, mà tôi lại không giúp được bà!” Nhạc Tuyết Vi nhào vào ngực Hàn Thiên Lỗi khóc, kỳ thật cô biết rõ, Khang Tuệ Trân đã nhận được cuộc điện thoại này thì chắc chắn sẽ tìm mọi cách để ngăn cô gặp Kiều Vạn Đông.
Bỗng dưng có tiếng bước chân từ phía hành lang. Hàn Thiên Lỗi ngẩng đầu nhìn về đó, Nhạc Tuyết Vi quá đau lòng nên vẫn chưa nhận ra.
“Chú ba." Hàn Thiên Lỗi nhìn người kia từ xa đi tới, không khỏi giật mình, “Chú ba... Tuyết Vi, cô ấy..."
Hàn Thừa Nghị nhìn cậu cháu trai, lại nhìn Nhạc Tuyết Vi vẫn còn trong lòng thằng bé, tâm tình phức tạp khó mà tả được.
/281
|