Chương 49: Sổ ghi chép của Nhạc Tuyết Vi
Editor: Chi Misaki
Hẹn hò cùng Kiều Vũ Vi xong, Hàn Thừa Nghị liền trở lại Bán Hạ Sơn Trang, nhưng anh không cách nào có thể cao hứng nổi.
Quá trình ở cùng Kiều Vũ Vi được tiến hành vô cùng thuận lợi, cũng nhìn ra được, trên dưới Kiều gia đều vô cùng hài lòng với anh, ái mộ mà Kiều Vũ Vi giành cho anh thì quá rõ ràng , vấn đề cuối cùng vẫn là nằm ở trên người Hàn Thừa Nghị anh.
Anh đợi mười năm, một lòng muốn cưới cô, hiện giờ cuối cùng anh cũng được như ý nguyện, nhưng trong lòng anh lại không cao hứng như anh tưởng, thậm chí ở sâu trong nội tâm, anh còn có chút kháng cự. Không rõ vì nguyên nhân nào mà chính bản thân anh lại cho rằng anh không thích Kiều Vũ Vi như vậy.
Giữa hai đầu lông mày chôn chặt những sầu muộn nhàn nhạt, Hàn Thừa Nghị đi lên lầu hai.
Đúng lúc này Hàn Thiên Lỗi vừa vặn từ trong phòng đi ra... Nhìn Hàn Thừa Nghị, anh liền chột dạ cười cười."Chú ba... Cháu,... Cái này..."
Hàn Thừa Nghị nhíu mi, cháu trai này của anh đi vào phòng, là phòng ở của Nhạc Tuyết Vi trước kia, cô mới đi chưa được mấy ngày, tất cả những thứ bên trong vẫn còn giữ nguyên:” Cháu vào đây làm gì?"
"Hì hì." Hàn Thiên lỗi híp mắt cười, giơ giơ đồ trong tay giải thích: " Không phải Tuyết Vi đi rồi sao? Hành lý của cô ấy còn chưa thu thập, quần áo gì đó, cháu cũng không tiện thu giúp cô ấy, cô ấy nói cô ấy cũng không gấp, nhưng mà, cô ấy lại cần cháu qua đây lấy giúp cô ấy chút giấy tờ tùy thân."
Hàn Thừa Nghị trầm mặt xuống nhìn túi giấy tờ trong tay cháu trai, trong lòng cười lạnh, cô muốn lấy này nọ tại sao lại không nói cho anh biết? Lại để cho Hàn Thiên lỗi giúp cô lấy? Vừa mới chia tay, nhìn đến anh liền mũi ngang mắt thẳng, trái lại cùng cháu anh lại có quan hệ tốt như vậy!
Anh lại nghĩ đến cảnh tượng hôm nay hai người ôm nhau ở trước cửa công ty, cơn ghen tỵ từ dưới đáy lòng bỗng bộc phát dữ dội!
Ánh mắt thâm thúy, sắc bén, mang theo uy hiếp trực tiếp nhìn về phía Hàn Thiên Lỗi, trên môi là nụ cười lạnh:" Hàn Thiên Lỗi, có phải bệnh cũ của cháu lại tái phát hay không? Phải để chú nói với cháu bao nhiêu lần nữa, phụ nữ không sạch sẽ, cháu không nên đụng vào! Huống chi, bây giờ còn đang là người phụ nữ của chú!"
Hàn Thiên Lỗi không nghĩ tới chỉ về lấy giúp Nhạc tuyết Vi một chút đồ này nọ, mà có thể khiến cho chú ba nổi giận vu oan anh như vậy, lúc này anh cũng ngoan cố, nhìn thẳng chú mình, phản bác: "Chú ba! Ai cũng có quyền nói Tuyết Vi không sạch sẽ, chỉ có chú là không có quyền đó! Chú đừng quên, là ai đã biến cô ấy thành như vậy!"
Hàn Thiên Lỗi không muốn tiếp tục cùng Hàn Thừa Nghị cãi nhau nữa, anh đưa tay cầm thứ gì đó định rời đi, lại bị Hàn thừa Nghị quát ngừng lại.
"Hàn Thiên Lỗi! Cháu còn dám nói chú? Chú ba cũng là vì muốn tốt cho cháu thôi! Cháu đừng nghĩ rằng hôm nay một màn hai người ôm nhau ở trước cổng công ty thì không ai nhìn thấy!" Hàn Thừa Nghị cắn răng nói, tức giận giống như núi lửa, đều có thể tùy thời bùng phát.
Hàn Thiên Lỗi ngừng một lát, im lặng, lại bình tĩnh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thừa Nghị:"Không sai, cháu có hảo cảm với Tuyết Vi, nhưng mà tuyệt đối không phải là thứ tình cảm giống như chú nghĩ, cháu rất rõ thủ đoạn của chú, cho nên chú yên tâm, cháu cùng Tuyết Vi không có gì. Cháu chỉ là đồng tình với cô ấy thôi, cảm thấy cô ấy thật đáng thương."
Nói xong, anh nhìn sâu vào đôi mắt Hàn Thừa Nghị lại nói: "Chú ba, chú không thấy cô ấy đáng thương sao? Chú đối xử với cô ấy như vậy, thật sự không cảm thấy chút cắn rứt lương tâm nào sao?"
Hàn Thừa Nghị kinh ngạc, Khuôn mặt vốn căng thẳng trong nháy mắt liền thả lỏng.
Hàn Thiên Lỗi lắc đầu, xoay người trở về phòng.
Cắn rứt lương tâm? Hàn Thừa Nghị chưa từng có nghĩ tới vấn đề này, lúc trước giữa bọn họ không chỉ là giao dịch, mà còn là bồi thường cho cô, vì sao anh lại phải cắn rứt lương tâm? Vừa bị Hàn Thiên Lỗi hỏi qua, thậm chí trong tim anh lại ẩn ẩn có chút đau đớn!
Đẩy cửa phòng ngủ ra, Hàn Thừa Nghị bước chân khẽ tiến vào.
Toàn bộ nơi này hầu như vẫn còn nguyên vẹn, Hàn Thừa Nghị ngồi ở trên giường, tựa hồ như còn có thể ngửi thấy hương thơm chỉ thuộc về cô. Rồi sau đó, trong lúc lơ đãng, anh nhìn đến tủ đầu giường, ma xui quỷ khiến thế nào lại ghé người qua, kéo ngăn tủ ra, bên trong trống trải làm nổi bật một quyển sổ nho nhỏ.
Đây là cái gì? Mang theo nghi hoặc, Hàn Thừa Nghị thò tay vào lấy ra, mở ra vừa thấy, anh liền nghẹn họng nhìn trân trối!
Bên trong cư nhiên là ghi chép của Nhạc Tuyết Vi về ... Số lần mà bọn họ đã làm?
"Haha" Hàn Thừa Nghị bật cười, trong giây lát lại nhớ tới lời nói đùa lúc trước, mỗi lần một vạn! Không nghĩ tới, tiểu nha đầu này quả thật làm, mỗi ngày đều nghiêm túc viết xuống! Mỗi tháng bao nhiêu lần... Lần ghi lại cuối cùng, chính là đêm mà bọn họ chia tay!
Hàn Thừa Nghị có cảm giác như bị cô gài bẫy, tay hung hăng ném quyển sách xuống đất, lồng ngực phập phồng lên xuống vì tức giận! Được lắm, cô gái này dám coi việc**** với anh là nhiệm vụ! Thật đáng giận!
Ánh mắt lạnh liền rơi xuống trên ‘ quyển sổ nhỏ’: " Giỏi lắm! Thích ghi sổ phải không?Vậy cũng đừng trách tôi bắt em về ký cho đủ ‘cuốn sổ’ này!"
...
"Ông chủ, tính tiền!"
Hôm nay lại phải tăng ca đến khuya, từ công ty trở lại trường học, cô trực tiếp đi qua phố ăn vặt, gọi liền một tô bún hải sản lớn, đổ đầy một bát tương ớt khiến cô ăn xong cái miệng liền đỏ rực, rốt cục cũng sống lại rồi. Lúc này cô mới sờ sờ cái bụng, đứng dậy tính tiền ra về!
"Ông chủ, cho một bát bún hải sản."
Vừa tính tiền xong, quay người lại liền chống lại ánh mắt của Cừ Lễ Dương.
Hai người đều giật mình nhìn đối phương, đây là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết?
Cừ Lễ Dương phản ứng kịp trước tiên liền xấu hổ gọi ông chủ: " Thật xin lỗi, ông chủ, tôi không ăn nữa!" Nói xong liền quay người rời đi.
Nhạc Tuyết Vi lúc này mới phản ứng kịp, vội vàng đuổi theo, hướng về phía Cừ Lễ Dương la lớn: "Cừ Lễ Dương! Anh đứng lại đó cho tôi! Anh dựa vào cái gì mà thấy tôi liền như thấy ma quỷ? Anh làm ra chuyện kia với tôi, chẳng lẽ không nên quỳ xuống dập đầu nhận lỗi với tôi sao?"
Cừ Lễ Dương đang liều mạng chạy về phía trước, Nhạc Tuyết Vi liền hổn hển chạy đuổi theo ở phía sau, chính cô cũng không biết mình chạy đuổi theo Cừ Lễ Dương để làm gì, chỉ là thuận theo ý muốn trong lòng mà thôi.
"A, a..." Cừ Lễ Dương rốt cục cũng ngừng lại, miệng há lớn không ngừng hít vào thở ra, quay đầu nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, Nhạc Tuyết Vi đang chạy, dưới chân lại không kịp phanh lại, liền va vào trong lòng anh, mồ hôi chảy đầm đìa.
"Tuyết, Tuyết Vi, em, em đuổi theo anh làm cái gì? Anh có lỗi với em, không còn mặt mũi nào để gặp em nữa!" Cừ Lễ Dương đỡ lấy Nhạc Tuyết Vi, trong lòng hổ thẹn cuối cùng cũng chỉ thốt ra được một câu.
Nhạc Tuyết Vi cười yếu ớt, đều đã như vậy rồi giải thích còn có tác dụng sao: " Lời giải thích của anh tôi có thể tin tưởng sao? Trong miệng anh, có câu nào là nói thật hay không?"
Sắc mặt Cừ Lễ Dương cứng đờ, lo lắng vội nói: " Bây giờ anh không có lừa em, anh thực sự cảm thấy không còn mặt mũi nào để gặp em. Anh biết, cho dù cho em đánh anh, mắng anh, cũng đều vô dụng, cho nên anh... Không đáng tha thứ!"
Nhạc Tuyết Vi không cười, cứ như việc cô bị người này lừa vô số lần, nhưng lúc này, cô vẫn nguyện ý tin tưởng lời anh ta nói.
Cừ Lễ Dương xem ra nghèo hơn so với trước kia rất nhiều, từ trước tới nay, anh ta luôn quan tâm tới vẻ bè ngoài, nhưng mà hiện tại đầu tóc rối bời, quần áo trên người không được là qua, lại nghĩ tới ngày đó gặp anh ta tại 'Di ngõ hẻm' làm phục vụ, Nhạc Tuyết Vi biết, hoàn cảnh hiện tại của anh ta thực không được tốt.
" Hiện tại anh sống ở đâu?" Nhạc Tuyết Vi lau mồ hôi, hỏi.
"Anh, anh thuê một phòng đơn ở gần trường học... Luận văn tốt nghiệp còn chưa được thông qua, sau khi tốt nghiệp sẽ lại đi tìm phòng khác." Cừ Lễ Dương không có gì lo lắng liền lên tiếng cười đáp.
Nhìn thấy anh ta như vậy, trong lòng Nhạc tuyết Vi không hiểu sao lại thấy chua xót! Hít hít cái mũi, giật nhẹ tay áo Cừ Lễ Dương: "Có thể mời tôi tới ngồi một chút không?"
"Tuyết Vi?" Cừ Lễ Dương không dám tin nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, lần trước anh đối xử với cô như vậy, cô vẫn còn muốn anh đưa cô tới nơi đó ngồi một chút?
"Đi thôi! Tôi cũng không ăn anh!" Nhạc Tuyết Vi biết anh đang nghĩ tới cái gì, nhưng cô tin tưởng Cừ Lễ Dương sẽ không như thế nên cô cố ý nói như vậy.
Đến căn phòng đơn mà Cừ Lễ Dương thuê, cô mới biết được anh ta có bao nhiêu thảm!
Một gian phòng rộng không tới 10 m vuông, bên trong chỉ có một cái giường, một cái bàn đơn sơ đến không thể đơn sơ hơn nữa, không có tủ quần áo, hành lý, sách vở toàn bộ đều xếp chồng trên mặt đất, trên tường có hai cái đinh treo hai bộ đồng phục. Nhạc Tuyết Vi nhìn thoáng qua liền không đành lòng nhìn thêm lần nữa!
Cừ Lễ Dương đi đến góc tường, trên tay cầm một chai nước khoáng, bất an đi đến trước mặt Nhạc Tuyết Vi: "Tuyết Vi, uống ngụm nước đi."
Nhạc Tuyết Vi không có nhận lấy chai nước, đột nhiên nhìn anh hỏi: "Công ty đâu? Nợ của anh tôi đã giúp anh trả toàn bộ, anh có công ty mà! Còn có Niên Giai Giai đâu? Cô ta không phải là thiên kim nhà giàu sao?”
Ngụ ý là Cừ Lễ Dương anh cũng không nên thảm đến mức này chứ!
Cừ Lễ Dương đau khổ cười: "Có người ác ý phá hoại, chặt đứt tất cả cơ hội làm ăn, công ty làm sao còn có thể tiếp tục kinh doanh? Còn Niên Giai Giai cũng vậy, rất nhanh cũng phá sản... Gặp phải tình huống này, đứa nhỏ trong bụng Niên Giai Giai lại không còn, anh cùng cô ấy đã sớm không còn ở bên nhau nữa rồi."
Vài ba câu nói chuyện lại khiến người ta khiếp sợ không thôi! Nhạc Tuyết Vi nhìn về phía người đàn ông cô thích ba năm, mối tình đầu của cô! Người gặp bi thảm rõ ràng là Cừ Lễ Dương, nhưng sao trong lòng cô lại thấy khổ sở như vậy.
Cô đột nhiên đứng dậy, tay mạnh mẽ chỉ về phía Cừ Lễ Dương, cắn răng quát: "Vì cái gì? Vì cái gì lại thảm đến như vậy? Nếu từ bỏ tôi, lừa gạt tôi, lợi dụng tôi, thương tổn tôi, anh đáng nhẽ phải sống tốt chứ, phải đắc ý chứ! Hiện tại nhìn bộ dáng này của anh là muốn kích thích ai? Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!"
Cừ Lễ Dương vẫn đứng im không nhúc nhích, tùy ý để Nhạc Tuyết Vi đánh đấm.
Phát tiết một hồi lâu, Nhạc Tuyết Vi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi, cô lau nước mắt chuẩn bị rời đi, từ nay về sau, cô cùng người kia không ai còn nợ ai! Không còn gì phải ân hận nữa!
"Tuyết Vi!" Cừ Lễ Dương lại đột nhiên gọi cô lại.
Nhạc Tuyết Vi dừng bước, nhưng không có quay đầu: "Chuyện gì? Nói mau, tôi phải về nghỉ ngơi rồi."
"Tuyết Vi, em không nên tin cái người tên Hàn Thừa Nghị kia. Anh biết, anh không phải người tốt... Nhưng mà Hàn Thừa Nghị kia so với anh tuyệt đối còn xấu xa hơn nhiều! Anh ta không thể tin tưởng được, em đi theo anh ta phải cẩn thận, loại đàn ông thành thục giàu có này tuyệt đối có thể dùng tiền bạc để trêu đùa em..."
Cừ Lễ Dương ngừng lại, những lời phía sau anh mà mở miệng thì cũng không được tốt lắm.
Nhạc Tuyết Vi nở nụ cười: "Ha ha, còn tưởng rằng anh muốn nói cái gì, tôi đương nhiên biết anh ta không phải người tốt... Tôi đi đây."
"Tuyết Vi, hãy tin tưởng anh!" Cừ Lễ Dương cho rằng Nhạc Tuyết Vi không tin anh, nên vội vàng giữ chặt cô nói: " Anh biết anh đã hại em! Lợi dụng em, anh không mong vào việc em có thể tha thứ cho anh, nhưng mà anh nhất định phải nói cho em biết, lần trước anh nói có chuyện muốn nói liên quan tới Hàn Thừa Nghị là nói thật..."
"Anh nói đi." Nhạc Tuyết Vi tránh khỏi Cừ Lễ Dương, giọng nói cực kỳ bình tĩnh.
"Anh và em, chúng ta sở dĩ thảm tới mức này, toàn bộ đều là âm mưu của Hàn Thừa Nghị! Là do một tay anh ta tạo thành!”
Tiếng nói Cừ Lễ Dương vừa dứt, liền giống như quăng xuống mặt hồ phẳng lặng một hòn đá cực đại, làm nổi lên vô số những gợn sóng...
/281
|