Chương 7: Tính tình Tam Thiếu không tốt lắm.
Editor: Chi Misaki
Cửa xe mở ra, Nghê Tuấn bước xuống từ vị trí tay lái.
Nghê Tuấn không nhìn người khác, liếc mắt một cái liền nhận ra Nhạc Tuyết Vi bị Cừ Lẽ Dương nắm tay đứng ở một chỗ. Anh đi thẳng tới, cung kính cúi đầu trước mặt cô: "Nhạc tiểu thư, Tam Thiếu chúng tôi cho mời, thỉnh ngài lên xe."
Vẻ mặt Nhạc Tuyết Vi ngây ra, nghi hoặc khó hiểu.
Người này là ai vậy? Tam Thiếu trong miệng anh ta là người nào?
"Tôi không biết ai là Tam Thiếu? Có phải anh nhận nhầm người không?"
Nghê Tuấn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Nhạc Tuyết Vi một cái, từ trong túi áo lấy ra một chiếc điện thoại di động, hai tay dâng lên trước mặt cô."Nhạc tiểu thư, đây là của ngài đi?"
"Đây..." Nhạc Tuyết Vi nhận lấy di động, nhất thời nói không nên lời... Đây không phải là chiếc di động cô bị mất sao? Vì sao lại ở trên tay người này? Đây cũng không phải là người bị cô cường hôn mà? Chẳng lẽ người đàn ông bị cô cưỡng hôn là ‘Tam Thiếu’ trong miệng anh ta?
Nghe tên gọi này, thật giống như gia cảnh rất giàu có... Nhạc Tuyế Vi a Nhạc Tuyết Vi! Mày gặp rắc rối rồi!
Nghê Tuấn thẳng thắn nói: "Nhạc tiểu thư, Tam Thiếu vì tìm ngài mà tốn không ít công sức, xin mời!" Nói xong cánh tay cũng giương lên, thắt lưng cong xuống, động tác thân sĩ tiêu chuẩn.
Nghê Tuấn làm bộ mặt poker <mặt lạnh>, nói hay không nói trên mặt đều không chút cảm xúc, người bình thường nhìn đều sẽ cảm thấy sợ hãi, Nhạc Tuyết Vi đương nhiên cũng không ngoại lệ.
"Không!" Nhạc Tuyết Vi theo bản năng lùi lại phía sau.
Cừ Lễ Dương thừa cơ kéo Nhạc Tuyết Vi ra sau người bảo vệ, ưỡn ngực hất cằm nói, "Nghe thấy không? Cô ấy không muốn đi theo mấy người!"
Khuôn mặt tuấn tú của Nghê Tuấn vẫn không chút thay đổi, lại nhìn Nhạc tuyết Vi, bình tĩnh cảnh cáo cô: "Nhạc tiểu thư, tôi khuyên ngài nên nghe theo lời tôi, tính tình Tam Thiếu nhà chúng tôi không được tốt lắm."
Sau đó lại nhìn về phía Cừ Lễ Dương, nói: "Vị tiên sinh này, là học trưởng của Nhạc tiểu thư sao?”
Cừ Lễ Dương cả kinh, ngay cả cái này mà anh ta cũng biết? Cừ Lễ Dương đẩy đẩy gọng kính, lớn gan nói: "Phải! Tôi chẳng những là học trưởng của cô ấy, mà còn là bạn trai của cô ấy nữa."
"Uh`m! Đúng, anh ấy là bạn trai tôi!" Nhạc Tuyết Vi không ngừng gật đầu, cô hiện tại cũng đã biết sợ, quả thực không nên cậy mạnh tìm người xa lạ để quay clip hôn môi, "Vị tiên sinh này, anh xem, chuyện tôi và Tam Thiếu của các anh đều là hiểu nhầm, phiền anh giúp tôi trở lại nói với anh ta một tiếng xin lỗi!"
Nghê Tuấn vừa thấy tình huống này liền cảm thấy có chút phức tạp rồi.
Tam Thiếu lại nhìn trúng người đã có bạn trai, cái này thực không tốt lắm, Tam Thiếu chưa bao giờ thích hoa đã có chủ.
"Tốt lắm, tôi sẽ chuyển lời giúp tiểu thư, hi vọng Nhạc tiểu thư sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay!” Nghê Tuấn cung kính khom lưng hành lễ, sau đó liền xoay người lên xe.
Bugatti Veyron giống như tia chớp lao tới, cũng giống như tia chớp chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất.
"Phù...." Nhạc Tuyết Vi thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ trán: Tất cả đều ướt đẫm mồ hôi!
Không có việc gì rồi, về ký túc xá thôi.
"Tuyết Vi." Cừ Lễ Dương kéo cô lại, "Tuyết Vi, những gì em vừa nói, anh đều đã nhớ kỹ!"
"Tôi nói cái gì vậy?" Nhạc Tuyết Vi chấn kinh.
"Em vừa mới thừa nhận, anh là bạn trai em." Cừ Lễ Dương nhỏ giọng nhắc nhở.
"Đừng nói nữa !" Nhạc Tuyết Vi không kiên nhẫn phản bác anh ta, "Anh không phải! Lời nói này mà anh cũng tin sao? Vừa rồi rõ ràng là nói cho người kia nghe. Anh còn không rõ sao? Tôi đã cùng anh nói rất rõ ràng, hai chúng ta không còn quan hệ gì hết!"
Cô nói xong liền đẩy bả vai Cừ lễ Dương ra, tâm tình cực kỳ phiền não.
Bạn học xem náo nhiệt chung quanh còn chưa có tản đi, nhìn thấy cảnh này lại càng thêm sôi nổi bàn tán, "Ai da... Thổ lộ rồi! Nhận lời đi! Nhận lời đi! Nhận lời đi! Nữ sinh đại học thành phố T không chọn bạn trai nhà giàu chỉ tuyển bạn trai bình dân!"
Nhạc Tuyết Vi ngẩng đầu liếc mắt nhìn chúng bạn ký túc xá đang ồn ào, không thể chờ đợi thêm nữa liền nhanh chân vọt vào ký túc xá...
Hàn gia, Bán Hạ Sơn Trang, thành phố T.
"Cô ấy nói vậy?"
“Vâng ạ.”
Trên tay Hàn Thừa Nghị cầm chiếc gậy chơi golf, khẽ gật đầu, khóe miệng nở nụ cười như có như không.Cánh tay giơ lên, chỉ trong chốc lát liền quật xuống, quả cầu dưới chân bay ra ngoài, theo mong muốn rơi vào trong lỗ đã định.
Trên gương mặt tuấn mỹ như tạc không hề nhìn ra một tia dao động, không ai biết anh đang nghĩ cái gì...
Nhạc Tuyết Vi không ngờ tới, Cừ Lễ Dương lại giống như ma đeo bám cô cả ngày.
Kể từ sau sự kiện 'Bugatti Veyron', Cừ Lễ Dương như miếng kẹo mè xửng dính lên người cô. Buổi sáng Nhạc Tuyết Vi vừa mới bước chân ra khỏi cửa ký túc xá, liền có thể nhìn thấy anh ta đang chờ ở cửa. Cô đi học, anh ta liền đi theo, cô tan học, anh ta thay cô múc nước, nấu cơm, buổi tối có tiết tự học, anh ta giành vị trí tốt chờ cô, thời điểm kết thúc tiết tự học liền đưa cô đi ăn khuya rồi hộ tống về ký túc xá.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại.
Liên tiếp mấy ngày liền, Nhạc Tuyết Vi đuổi thế nào cũng không đi!
Cô thực sự không thể nhịn được nữa, đêm nay liền hẹn Cừ Lễ Dương ở cổng sau trường học, quyết định nói chuyện rõ ràng với anh ta lần nữa.
"Cừ Lễ Dương, đủ rồi! Anh đừng có như vậy nữa! Bị bạn gái của anh phát hiện ra cũng không tốt đâu! Lại nói, anh làm như vậy thì có ý nghĩa gì chứ? Chúng ta cũng không thể quay trở lại được, trước kia tôi coi anh như trân bảo! Cảm thấy anh cái gì cũng tốt, vì anh tôi cam tâm tình nguyện làm mọi thứ mà tôi còn cảm thấy chưa đủ. Nhưng một khắc kia khi anh cùng Niên Giai Giai sánh đôi đứng trước mặt tôi, chúng ta cũng đã chấm dứt rồi.”
Nhạc Tuyết Vi nói xong, hốc mắt cũng đã ẩm ướt.
Cô trông mong bao lâu nay... Nhưng Cừ Lễ Dương chưa từng làm bất cứ chuyện gì vì cô. Có điều chỉ trong vài ngày nay anh ta cũng đã làm đủ rồi! Thật đáng châm chọc!
"Không, chúng ta vẫn chưa xong, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa. Là anh sai rồi, anh nghĩ em sẽ chờ anh, trong lòng luôn luôn có anh, vĩnh viễn cũng sẽ ở chỗ này chờ anh. Tuyết Vi là anh đã sai."
"Buông ra!"
Nhạc Tuyết Vi bất giác liền bật khóc, bị Cừ Lễ Dương ôm vào trong lòng.
Cách cổng trường học không xa, một chiếc Cadillac siêu dài phiên bản nhà ở đỗ lại, người bên trong xe an tĩnh ngồi trên ghế sofa, nhìn sang tình hình bên này, trong đôi mắt thâm thúy bùng lên hai ngọn lửa mãnh liệt, thiêu đốt một thứ tình cảm không biết gọi tên.
Trong giây lát, khóe môi tà tứ liền nhếch lên, bàn tay khẽ vuốt tấm rèm cửa, nói "Cô gái nhỏ, nhưng lá gan thực không nhỏ!"
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng lại khiến cho người ta không rét mà run.
"Tuyết Vi, em đừng khóc, đều là lỗi của anh, anh yêu em, anh yêu em, đừng rời khỏi anh." Cừ Lễ Dương khẩn trương ôm chặt lấy Tuyết Vi, nâng khuôn mặt đẫm lệ của cô lên, khẽ cúi đầu xuống.
Đột nhiên lúc này mọi thứ đều dừng lại!
Một cái cánh tay xuất hiện giữa hai người, một phát túm lấy bả vai Nhạc Tuyết Vi kéo lại.
Nhạc Tuyết Vi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn người đàn ông trước mặt. Là anh ta! Gương mặt anh tuấn giống như một vị Thần, khí thể không ai bì nổi, chính là soái ca***** hôm đó tại khách sạn. Anh ta như thế nào lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa hành động túm cô này là có ý gì a?
"Anh, anh là ai?" Cừ Lễ Dương nhìn Hàn Thừa Nghị, lại nhìn về phía Nhạc Tuyết Vi, "Tuyết Vi, em cùng anh ta có quan hệ gì?"
Nhạc Tuyết Vi lắc đầu nói: " Tôi không biết anh ta."
"Câm miệng!" Hàn Thừa Nghị cúi đầu, ánh mắt như chim ưng hung hăng quét qua Nhạc Tuyết Vi, cực kỳ tức giận quát một tiếng: "Không biết tôi? Ai cho em lá gan này, ai cho em cùng người đàn ông khác câu tam đáp tứ?"
"Này!" Nhạc Tuyết Vi cũng giận rồi, cái gì mà câu tam đáp tứ? Giữa bọn họ chỉ là đã từng xảy ra tình một đêm, anh cũng không có quyền quản cô làm gì đâu nhé?
/281
|