Trong thời gian Thời Sênh và Ngôn Luật nói chuyện không giới hạn thì gã mặt sẹo cũng chọn xong xe, đưa xe tới vạch xuất phát.
Thời Sênh khom lưng hôn lên môi hắn, tranh thủ lúc hắn không chú ý, dán một lá bùa ở mặt trong chiếc xe.
“Tự mình cẩn thận một chút.”
“Cô giáo, hôn thêm một tí được không?”
Trong mắt Ngôn Luật mang theo vài phần cầu khẩn làm người ta không đành lòng từ chối, Thời Sênh xoa tóc hắn, “Trở về sẽ hôn.”
“Nếu em thắng, cô giáo có thể hôn em hai lần không?”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Cô giáo.”
Ngôn Luật tỏ vẻ tủi thân, Thời Sênh nhìn đã không chịu nổi, cô lập tức đầu hàng, “Được, được, được.”
“Cô giáo thật tốt.” Hôn hai lần, nhưng cô cũng không nói mỗi lần hôn bao lâu, đến lúc đó có thể gian lận rồi.
Thời Sênh hoàn toàn không biết, “sủng vật” mình nuôi lại bắt đầu chơi tâm cơ.
Ngôn Luật lưu luyến rời khỏi Thời Sênh, sau đó mới nhìn về phía một góc tối trong xe, nơi đó có một lá bùa màu vàng nhạt.
Khóe miệng Ngôn Luật hơi cong lên, nhẹ giọng nỉ non: “Cô giáo, cô có nhiều bí mật thật đấy.”
Nhưng người như thế, hắn lại càng thích.
Loại yêu thích này không thể khống chế được, cũng không phản kháng được, hắn chỉ có thể tiếp nhận.
…
Thời Sênh quay về chiếc xe màu bạc, ngồi lên trên, điểm cuối cùng của chặng đua là ở trên đỉnh núi, đường mà bọn họ đi khác với đường người dân bình thường đi, bọn họ cần phải lên trên đỉnh núi chờ.
Thời Sênh chờ Ngôn Luật và gã mặt sẹo xuất phát mới khởi động xe, đi phía sau xe của đám đàn em gã mặt sẹo. Kỹ thuật lái xe của Thời Sênh rất kinh khủng, hoàn toàn bỏ xa đám người đó.
Đám đàn em ở phía sau nổi giận.
“Mẹ, con mụ này cố ý!”
“Mẹ kiếp, vượt qua đi.”
Mấy chiếc xe muốn vượt qua nhưng đến khi lên tới tận đỉnh núi rồi vẫn chẳng có ai thành công, một đám người tức giận dậm chân, vừa xuống xe liền xông thẳng về phía Thời Sênh.
“Con khốn, xuống đây, xuống ngay cho ông.”
Thời Sênh hạ cửa kính xe, chống cằm: “Mày bảo ông xuống thì ông phải xuống à? Tao mà xuống chẳng phải sẽ là con khốn sao?”
Đàn em: “…”
Mẹ nhà cô, không xuống dưới chứ gì?
Gã đàn em không thèm tiếp kịch bản này, lập tức thô bạo túm lấy Thời Sênh, “Lăn xuống đây cho ông!”
Thời Sênh nắm lấy cổ tay gã đàn em này, bẻ sang bên cạnh một cái. Gã đàn em kêu thảm thiết một tiếng. Thời Sênh đẩy cửa xe ra, cửa xe đụng vào đầu gã làm gã ngã luôn xuống đất.
Thời Sênh thong thả bước xuống, hơi hơi hếch cằm lên, “Không cần hành lễ lớn như thế, các người còn chưa có tư cách quỳ lạy tôi đâu.”
Đám đàn em: “…” Người phụ nữ này là người bệnh tâm thần trong truyền thuyết đúng không? Còn không có cả tư cách quỳ lạy cô ta, cô ta nghĩ mình là ai hả? Tần Thủy Hoàng cũng chưa có khẩu khí lớn như thế.
“Chúng mày còn ngẩn ra làm cái gì, lên cho tao, đánh chết con khốn này… a… a…”
Gã đàn em kia còn chưa nói xong đã bị Thời Sênh đá ngã lăn, với cái kỹ năng như này mà muốn đánh chết ông à, đúng là nằm mơ!
“Lên!” Đám đàn em bên kia hung hăng như được tiêm máu gà.
Một đứa con gái mà dám ngông cuồng trước mặt bọn họ như thế, khinh bọn họ ăn chay đúng không?
Thời Sênh xắn tay áo, lúc tên đầu tiên vừa vọt tới trước mặt cô liền tung nắm đấm, đấm trúng mặt gã luôn.
Thời Sênh thổi thổi nắm tay, kiêu ngạo nhìn người xung quanh, “Tôi nói nhé, đám ngu si đần độn các người mà dám đánh với tôi ư, tốt nhất là tự sát luôn đi, mười tám năm sau lại là trang anh hùng hảo hán còn nhanh hơn.”
Người kiêu ngạo không phải họ chưa từng gặp, nhưng kiêu ngạo thành cái dạng này thì người phụ nữ này tuyệt đối là kẻ đầu tiên.
Đám đàn em liếc nhau, lại xông lên lần nữa, bọn họ không tin mình không đánh lại được một người phụ nữ.
Trên đỉnh núi, tiếng kêu rên vang lên hết đợt này tới đợt khác.
…
Tiếng động cơ vang từ nhỏ đến lớn, hai chiếc xe cơ hồ như đang chạy song song với nhau, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vài phần khoảng cách.
Chiếc xe ở phía sau, ở giây cuối cùng liền vọt lên trước chiếc xe đang dẫn đầu.
Hai chiếc xe đồng thời dừng lại, tiếng động cơ xe vẫn chưa dứt, đằng sau còn có xe nữa.
Âm thanh càng lúc càng gần, lại có hai chiếc xe khác xuất hiện.
Người trên chiếc xe đầu tiên bước xuống, áo sơ mi trắng bắt mắt, ánh mắt đầu tiên của hắn dừng trên người Thời Sênh, cong môi cười nhạt, đi thẳng về phía cô, “Cô giáo, em thắng rồi.”
Thời Sênh quan sát hắn mấy lần, rất lành lặn, không hề bị thương.
Ngôn Luật hơi ôm lấy cô, bỏ lá bùa vào trong tay cô, nhẹ giọng nói, “Cô giáo, em muốn nhìn xem cô còn có thể mang tới cho em những niềm vui nào nữa.”
Thời Sênh thu lá bùa lại, “Niềm vui thì không có, sợ hãi thì có đấy, muốn không?”
“Chỉ cần là của cô giáo cấp thì em có thể vui vẻ chịu đựng.”
Thời Sênh: “…” Thả thính ông làm sợi lông gì?
Thời Sênh bảo Ngôn Luật buông mình ra, cô nhìn về chiếc xe bên kia, ngoại trừ gã mặt sẹo còn có hai thanh niên khác nữa.
Một trong hai kẻ đó là nam chính đại nhân, tên còn lại cô không quen, ăn mặc cực kỳ côn đồ, tóc nhuộm vàng hoe, tai đeo khuyên, trên người cũng treo đầy các loại trang sức kỳ quái, tràn đầy vẻ ngổ ngáo.
Thời Sênh lục tìm trong đầu vài lần, tìm được một kẻ giống như thế – Nhan Dật.
Đầu tiên là kẻ thù của nam chính đại nhân, sau đó lại trở thành tình địch của hắn.
Nhan Dật biết Lăng Hủ có quan hệ thân thiết với một nữ sinh khác vì thế liền bắt cóc nữ chính đại nhân, trong lúc bắt cóc, nữ chính đại nhân lại thấy Nhan Dật rất đáng thương, vì thế sau khi được nam chính đại nhân cứu ra, cô ta không báo cảnh sát mà lại tha cho hắn.
Từ đó, Nhan Dật liền cảm thấy nữ chính đại nhân là một tiểu bạch thỏ lương thiện, đáng yêu, rễ tình đâm sâu, lập tức mở màn đại chiến với nam chính.
Thời Sênh rất không hiểu tâm lý bị bắt cóc mà còn không báo cảnh sát là cái kiểu gì nữa.
Nếu đó là người mình thích thì cũng thôi đi, rốt cuộc là tình yêu mù quáng, có thể bỏ qua rất nhiều chuyện. Nhưng mà… Nhan Dật lúc đầu là tội phạm bắt cóc xa lạ, đồng tình với tội phạm bắt cóc là cái quỷ gì?
Dù sao, đánh chết cô, cô cũng sẽ không thông cảm cho một tội phạm bắt cóc xa lạ.
[…] Ha ha, ngoại trừ Phượng Từ, trong mắt cô còn có người khác sao? Hai chữ đồng tình đã sớm bị cô ăn mất rồi.
Hiện tại, màn biểu diễn vừa rồi có thể là nam chính vì cứu nữ chính nên đua xe cùng Nhan Dật…
Vận khí này cũng quá kinh rồi, xung quanh đây nhiều núi thế hắn không đi, lại cố tình tới đây.
“Mẹ kiếp, hai người chúng mày là ai?” Gã mặt sẹo tới sau cùng, vừa xuống xe đã đi thẳng tới chỗ Lăng Hủ và Nhan Dật.
Nếu không phải hai người kia đột nhiên nhảy ra, hắn cũng sẽ không thua.
Gã mặt sẹo thầm hận trong lòng, rõ ràng đã động tay động chân, thế mà Ngôn Luật lại chẳng có việc gì.
Lăng Hủ lạnh lùng nhìn gã mặt sẹo, lại nhìn về phía Nhan Dật, “Người ở đâu?”
“Yên tâm, tiểu mỹ nhân của mày không sao đâu.” Nhan Dật vò vò mái tóc vàng chóe làm lộ ra chiếc khuyên trên tai, “A… Lăng Hủ, tao cũng không ngờ là mày có thể vì một đứa con gái mà có thể làm ra loại chuyện này, không biết nó có chỗ nào đặc biệt thế?”
“Nhan Dật, thả người.”
“Gấp cái gì…” Nhan Dật hơi nhìn về phía Ngôn Luật và Thời Sênh, “Đó là Ngôn Luật của trường bọn mày đúng không?”
Lăng Hủ nhìn theo ánh mắt của Nhan Dật, mày cau lại, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy Thời Sênh, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
“Ai nha, xem ra mày cũng rất ghét hắn nhỉ? Thật trùng hợp, tao cũng ghét hắn, thế này đi, mày và hắn đấu với nhau một trận, nếu mày thắng thì tao sẽ trả lại tiểu mỹ nhân cho mày, thế nào?”
Thời Sênh khom lưng hôn lên môi hắn, tranh thủ lúc hắn không chú ý, dán một lá bùa ở mặt trong chiếc xe.
“Tự mình cẩn thận một chút.”
“Cô giáo, hôn thêm một tí được không?”
Trong mắt Ngôn Luật mang theo vài phần cầu khẩn làm người ta không đành lòng từ chối, Thời Sênh xoa tóc hắn, “Trở về sẽ hôn.”
“Nếu em thắng, cô giáo có thể hôn em hai lần không?”
“Đừng có được voi đòi tiên.”
“Cô giáo.”
Ngôn Luật tỏ vẻ tủi thân, Thời Sênh nhìn đã không chịu nổi, cô lập tức đầu hàng, “Được, được, được.”
“Cô giáo thật tốt.” Hôn hai lần, nhưng cô cũng không nói mỗi lần hôn bao lâu, đến lúc đó có thể gian lận rồi.
Thời Sênh hoàn toàn không biết, “sủng vật” mình nuôi lại bắt đầu chơi tâm cơ.
Ngôn Luật lưu luyến rời khỏi Thời Sênh, sau đó mới nhìn về phía một góc tối trong xe, nơi đó có một lá bùa màu vàng nhạt.
Khóe miệng Ngôn Luật hơi cong lên, nhẹ giọng nỉ non: “Cô giáo, cô có nhiều bí mật thật đấy.”
Nhưng người như thế, hắn lại càng thích.
Loại yêu thích này không thể khống chế được, cũng không phản kháng được, hắn chỉ có thể tiếp nhận.
…
Thời Sênh quay về chiếc xe màu bạc, ngồi lên trên, điểm cuối cùng của chặng đua là ở trên đỉnh núi, đường mà bọn họ đi khác với đường người dân bình thường đi, bọn họ cần phải lên trên đỉnh núi chờ.
Thời Sênh chờ Ngôn Luật và gã mặt sẹo xuất phát mới khởi động xe, đi phía sau xe của đám đàn em gã mặt sẹo. Kỹ thuật lái xe của Thời Sênh rất kinh khủng, hoàn toàn bỏ xa đám người đó.
Đám đàn em ở phía sau nổi giận.
“Mẹ, con mụ này cố ý!”
“Mẹ kiếp, vượt qua đi.”
Mấy chiếc xe muốn vượt qua nhưng đến khi lên tới tận đỉnh núi rồi vẫn chẳng có ai thành công, một đám người tức giận dậm chân, vừa xuống xe liền xông thẳng về phía Thời Sênh.
“Con khốn, xuống đây, xuống ngay cho ông.”
Thời Sênh hạ cửa kính xe, chống cằm: “Mày bảo ông xuống thì ông phải xuống à? Tao mà xuống chẳng phải sẽ là con khốn sao?”
Đàn em: “…”
Mẹ nhà cô, không xuống dưới chứ gì?
Gã đàn em không thèm tiếp kịch bản này, lập tức thô bạo túm lấy Thời Sênh, “Lăn xuống đây cho ông!”
Thời Sênh nắm lấy cổ tay gã đàn em này, bẻ sang bên cạnh một cái. Gã đàn em kêu thảm thiết một tiếng. Thời Sênh đẩy cửa xe ra, cửa xe đụng vào đầu gã làm gã ngã luôn xuống đất.
Thời Sênh thong thả bước xuống, hơi hơi hếch cằm lên, “Không cần hành lễ lớn như thế, các người còn chưa có tư cách quỳ lạy tôi đâu.”
Đám đàn em: “…” Người phụ nữ này là người bệnh tâm thần trong truyền thuyết đúng không? Còn không có cả tư cách quỳ lạy cô ta, cô ta nghĩ mình là ai hả? Tần Thủy Hoàng cũng chưa có khẩu khí lớn như thế.
“Chúng mày còn ngẩn ra làm cái gì, lên cho tao, đánh chết con khốn này… a… a…”
Gã đàn em kia còn chưa nói xong đã bị Thời Sênh đá ngã lăn, với cái kỹ năng như này mà muốn đánh chết ông à, đúng là nằm mơ!
“Lên!” Đám đàn em bên kia hung hăng như được tiêm máu gà.
Một đứa con gái mà dám ngông cuồng trước mặt bọn họ như thế, khinh bọn họ ăn chay đúng không?
Thời Sênh xắn tay áo, lúc tên đầu tiên vừa vọt tới trước mặt cô liền tung nắm đấm, đấm trúng mặt gã luôn.
Thời Sênh thổi thổi nắm tay, kiêu ngạo nhìn người xung quanh, “Tôi nói nhé, đám ngu si đần độn các người mà dám đánh với tôi ư, tốt nhất là tự sát luôn đi, mười tám năm sau lại là trang anh hùng hảo hán còn nhanh hơn.”
Người kiêu ngạo không phải họ chưa từng gặp, nhưng kiêu ngạo thành cái dạng này thì người phụ nữ này tuyệt đối là kẻ đầu tiên.
Đám đàn em liếc nhau, lại xông lên lần nữa, bọn họ không tin mình không đánh lại được một người phụ nữ.
Trên đỉnh núi, tiếng kêu rên vang lên hết đợt này tới đợt khác.
…
Tiếng động cơ vang từ nhỏ đến lớn, hai chiếc xe cơ hồ như đang chạy song song với nhau, nhưng nếu nhìn kỹ vẫn có thể thấy vài phần khoảng cách.
Chiếc xe ở phía sau, ở giây cuối cùng liền vọt lên trước chiếc xe đang dẫn đầu.
Hai chiếc xe đồng thời dừng lại, tiếng động cơ xe vẫn chưa dứt, đằng sau còn có xe nữa.
Âm thanh càng lúc càng gần, lại có hai chiếc xe khác xuất hiện.
Người trên chiếc xe đầu tiên bước xuống, áo sơ mi trắng bắt mắt, ánh mắt đầu tiên của hắn dừng trên người Thời Sênh, cong môi cười nhạt, đi thẳng về phía cô, “Cô giáo, em thắng rồi.”
Thời Sênh quan sát hắn mấy lần, rất lành lặn, không hề bị thương.
Ngôn Luật hơi ôm lấy cô, bỏ lá bùa vào trong tay cô, nhẹ giọng nói, “Cô giáo, em muốn nhìn xem cô còn có thể mang tới cho em những niềm vui nào nữa.”
Thời Sênh thu lá bùa lại, “Niềm vui thì không có, sợ hãi thì có đấy, muốn không?”
“Chỉ cần là của cô giáo cấp thì em có thể vui vẻ chịu đựng.”
Thời Sênh: “…” Thả thính ông làm sợi lông gì?
Thời Sênh bảo Ngôn Luật buông mình ra, cô nhìn về chiếc xe bên kia, ngoại trừ gã mặt sẹo còn có hai thanh niên khác nữa.
Một trong hai kẻ đó là nam chính đại nhân, tên còn lại cô không quen, ăn mặc cực kỳ côn đồ, tóc nhuộm vàng hoe, tai đeo khuyên, trên người cũng treo đầy các loại trang sức kỳ quái, tràn đầy vẻ ngổ ngáo.
Thời Sênh lục tìm trong đầu vài lần, tìm được một kẻ giống như thế – Nhan Dật.
Đầu tiên là kẻ thù của nam chính đại nhân, sau đó lại trở thành tình địch của hắn.
Nhan Dật biết Lăng Hủ có quan hệ thân thiết với một nữ sinh khác vì thế liền bắt cóc nữ chính đại nhân, trong lúc bắt cóc, nữ chính đại nhân lại thấy Nhan Dật rất đáng thương, vì thế sau khi được nam chính đại nhân cứu ra, cô ta không báo cảnh sát mà lại tha cho hắn.
Từ đó, Nhan Dật liền cảm thấy nữ chính đại nhân là một tiểu bạch thỏ lương thiện, đáng yêu, rễ tình đâm sâu, lập tức mở màn đại chiến với nam chính.
Thời Sênh rất không hiểu tâm lý bị bắt cóc mà còn không báo cảnh sát là cái kiểu gì nữa.
Nếu đó là người mình thích thì cũng thôi đi, rốt cuộc là tình yêu mù quáng, có thể bỏ qua rất nhiều chuyện. Nhưng mà… Nhan Dật lúc đầu là tội phạm bắt cóc xa lạ, đồng tình với tội phạm bắt cóc là cái quỷ gì?
Dù sao, đánh chết cô, cô cũng sẽ không thông cảm cho một tội phạm bắt cóc xa lạ.
[…] Ha ha, ngoại trừ Phượng Từ, trong mắt cô còn có người khác sao? Hai chữ đồng tình đã sớm bị cô ăn mất rồi.
Hiện tại, màn biểu diễn vừa rồi có thể là nam chính vì cứu nữ chính nên đua xe cùng Nhan Dật…
Vận khí này cũng quá kinh rồi, xung quanh đây nhiều núi thế hắn không đi, lại cố tình tới đây.
“Mẹ kiếp, hai người chúng mày là ai?” Gã mặt sẹo tới sau cùng, vừa xuống xe đã đi thẳng tới chỗ Lăng Hủ và Nhan Dật.
Nếu không phải hai người kia đột nhiên nhảy ra, hắn cũng sẽ không thua.
Gã mặt sẹo thầm hận trong lòng, rõ ràng đã động tay động chân, thế mà Ngôn Luật lại chẳng có việc gì.
Lăng Hủ lạnh lùng nhìn gã mặt sẹo, lại nhìn về phía Nhan Dật, “Người ở đâu?”
“Yên tâm, tiểu mỹ nhân của mày không sao đâu.” Nhan Dật vò vò mái tóc vàng chóe làm lộ ra chiếc khuyên trên tai, “A… Lăng Hủ, tao cũng không ngờ là mày có thể vì một đứa con gái mà có thể làm ra loại chuyện này, không biết nó có chỗ nào đặc biệt thế?”
“Nhan Dật, thả người.”
“Gấp cái gì…” Nhan Dật hơi nhìn về phía Ngôn Luật và Thời Sênh, “Đó là Ngôn Luật của trường bọn mày đúng không?”
Lăng Hủ nhìn theo ánh mắt của Nhan Dật, mày cau lại, đặc biệt là lúc hắn nhìn thấy Thời Sênh, trong mắt tràn ngập vẻ chán ghét.
“Ai nha, xem ra mày cũng rất ghét hắn nhỉ? Thật trùng hợp, tao cũng ghét hắn, thế này đi, mày và hắn đấu với nhau một trận, nếu mày thắng thì tao sẽ trả lại tiểu mỹ nhân cho mày, thế nào?”
/2038
|