Mộ Lí cảm thấy nữ sinh trước mặt có hơi khùng. Một lúc lâu sau hắn mới tìm được giọng nói của mình, “Cô từ bệnh viện đi ra ngoài, đến chỗ tôi, chính là vì hỏi chuyện này?”
Thời Sênh ngửa đầu nhìn Mộ Lí, “Anh thích tôi không?”
“Không…”
Không thích sao?
Nhưng tại sao lại có phản ứng như vậy?
Mộ Lí tránh ánh mắt của Thời Sênh, “Tôi đưa cô về.”
Thời Sênh bĩu bĩu môi, cô biết, tên thiểu năng này không có lúc nào là không làm mình làm mẩy.
Thời Sênh đổi một tư thế, vùi cả người vào ghế sô pha, “Anh và Hộ Hải là có thù gì?”
Mộ Lí chợt ngẩng đầu, mắt kính khúc xạ ánh sáng lóe lên trong mắt Thời Sênh, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thời Sênh chờ nửa ngày Mộ Lí cũng không trả lời, cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, “Tôi chính là nói với anh một tiếng, tôi có thể phải động thủ với bọn họ, anh muốn tôi giữ lại ai cho anh?”
Mộ Lí nhíu mày, “Cô biết bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ qua qua thôi.”
Mộ Lí ngồi vào bên cạnh Thời Sênh, “Bọn chúng không dễ đối phó như vậy…”
Thời Sênh hừ hừ một tiếng, “Phải dám thử thách tầm cao mới.”
Mộ Lí liếc mắt nhìn cô, gò má cô gái dịu dàng, được ánh sáng mềm mại bao quanh, giống như một miếng ngọc ấm đã được mài. Môi đỏ thẫm hiện lên mê người, giống như là đang đợi thưởng thức.
“Muốn hôn tôi à?”
Mộ Lí bị giọng nói không biết xấu hổ của Thời Sênh làm bừng tỉnh, hắn lập tức dời tầm mắt, “An Khởi, chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu, chuyện này liên quan đến rất nhiều người, tôi không biết cô có được tin tức từ chỗ nào, nhưng cô không được phép quản chuyện này.”
“Mộ Lí, tôi muốn hôn anh.”
Mộ Lí: “…” Cô ta rốt cuộc có nghe hắn nói chuyện hay không.
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đột nhiên nhào vào hắn, ngủ trước nói sau.
Không muốn ngủ với nàng dâu nhà mình không phải có nɠɵạı ŧìиɦ thì là có bệnh.
Mộ Lí không ngờ Thời Sênh lại đột nhiên nhào tới, hắn theo điều kiện phản xạ tránh đi, bên cạnh là bàn, quần áo đụng vào dao gọt trái cây trên bàn, cắt qua bàn tay.
Ánh mắt quét đến màu đỏ thẫm trên mu bàn tay, sắc mặt Mộ Lí trong nháy mắt trắng bệch, trước mắt choáng váng một trận.
Thân hình hắn lung lay, chợt ngã lên ghế sa lông.
Thời Sênh nửa quỳ ở trên ghế sa lông, lơ mơ nhìn hắn, “Anh sao thế?”
Bản cô nương còn chưa bắt đầu động thủ, sao lại đầu hàng trước thế này?
Tầm mắt Mộ Lí cố định trên người Thời Sênh, huyết sắc trước mắt dường như dần dần rút đi.
Ánh mắt Thời Sênh rơi vào tay hắn, khóe miệng giật giật.
Sợ máu sao…
Thảo nào lần trước rõ ràng không bị trọng thương, hắn đột nhiên liền ngất đi.
Một bác sĩ sợ máu, cái này thật sự không có vấn đề sao?
Bệnh nhân còn chưa chữa khỏi, mình đã ngất trước rồi.
Người như vậy rốt cuộc làm sao mà thành bác sĩ vậy?
Thời Sênh vội vàng tiến lên véo hắn một cái, Mộ Lí đau đớn, nhưng cũng bớt choáng váng hơn một chút.
“Anh lại sợ máu.” Thời Sênh đứng ở bên cạnh hắn, ngữ khí kia cũng không biết là cười trên sự đau khổ của người khác hay là cái gì.
Mộ Lí xoay đầu, chống người đi lấy giấy trên bàn, lau lau tay.
Thời Sênh thở dài, “Hộp thuốc đâu?”
Động tác của Mộ Lí ngừng một lát, chậm rãi nói: “Phòng ngủ, tủ đầu giường hàng thứ hai.”
Thời Sênh nhảy xuống ghế sa lông, chân không vào phòng ngủ, cô rất nhanh cầm đồ đi ra, ngồi xổm trên đất, lật ào ào bên trong, động tác rất thô lỗ, một chút ôn nhu của con gái cũng không có.
Thời Sênh trước lau sạch vết máu cho hắn, sau đó khử độc, cầm máu, băng bó.
“Cảm ơn.”
Thời Sênh ném đồ vào trong hòm thuốc, hai tay đặt ở trên đùi hắn, người hơi nghiêng về phía trước, “Hôn tôi một cái làm quà cảm ơn đi.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Sắc mặt Mộ Lí không có biến hoá gì.
“Trước đó không phải hôn rồi sao.”
“An Khởi, đừng có làm loạn!” Mộ Lí thấp giọng quát.
Thời Sênh từ dưới đất đứng lên, lại làm tổ trên ghế sa lông, “Điện thoại di động của anh đâu?”
Mộ Lí bị sự biến hóa này của cô làm cho có chút không rõ, hơi nhíu mày, “Làm gì?”
“Chơi game a, cái bệnh viện nát kia cái gì cũng không có, ngột ngạt đến mức tôi muốn gϊếŧ người chơi rồi.” Thời Sênh trừng hắn, “Làm sao, không cho hôn, còn không cho chơi game? Còn có để cho người ta sống hay không!”
Mộ Lí: “…” Có nghiêm trọng như cô ta nói không?
Hắn dịch sang bên cạnh, móc điện thoại di động trên người ra đưa cho cô.
Thời Sênh có điện thoại di động, lập tức không để ý tới Mộ Lí nữa, Mộ Lí ngồi một lúc, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Thay quần áo xong, hắn đứng ở trước mặt Thời Sênh, “Tôi đưa cô về.”
Ngón tay Thời Sênh chạm màn hình rất nhanh, “Không muốn, đám cảnh sát thiểu năng kia nhất định ở bệnh viện, không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Cô không muốn nhìn thấy bọn họ, vậy cô trêu chọc bọn họ làm gì?”
“Ai trêu chọc bọn họ?” Thời Sênh tức giận, “Là chính bọn họ tự dưng xuất hiện, tôi đứng ở đó, cái gì cũng không làm.”
Mộ Lí đẩy gọng kính, “Cô cái gì cũng không làm, bọn họ tại sao phải tìm cô?”
Ngón tay Thời Sênh ngừng một lát, ngẩng đầu, trên mặt là vẻ kinh ngạc khoa trương, “Có thể là vừa ý dung mạo của tôi rồi. Bác sĩ Mộ, anh không bảo vệ tôi sao?”
Mộ Lí: “…”
Cũng không phải là thổ phỉ, còn vừa ý dung mạo của cô…
“Rè rè rè rè…”
Điện thoại di động bị Thời Sênh chơi phát nóng đột nhiên rung, phía trên nhảy ra một cái tên.
Mộ Lí lấy lại điện thoại di động, “A lô?”
“Đúng… cô ấy ở cùng tôi, không sao… ngày mai tôi dẫn cô ấy về… ừm…” Mộ Lí cúp điện thoại, chỉ một căn phòng, “Bên kia có phòng cho khách.”
Thời Sênh nháy mắt, “Nhưng tôi muốn anh hầu hạ.”
Sắc mặt Mộ Lí lập tức tối sầm, xoay người đi về phòng mình, đóng cửa lại hắn mới nhớ ra, chuyện vừa rồi hình như còn chưa nói hết.
Hắn lại kéo cửa ra, “Chuyện Hộ Hải…”
Cô gái vừa rồi còn ngồi trên ghế sa lông, lúc này đang đứng ở trên bệ cửa sổ.
Mộ Lí cả kinh, “Cô làm gì thế?”
Thời Sênh quay đầu, dừng lại, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh không cho tôi ngủ, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống.”
Mộ Lí đi từ cửa tới, vẻ mặt khẩn trương, “An Khởi, cô xuống đi.”
“Anh đừng qua đây, còn qua tôi sẽ nhảy xuống đó.”
Mộ Lí vội vàng dừng lại, “Được, tôi không đi qua, cô xuống đi.”
“Có cho ngủ không?”
“Chả ai như cô.” Nào có ai ép người như thế chứ.
Lạ ở chỗ, hắn cũng không phản cảm mấy, đáy lòng chỉ là không biết làm sao.
Thời Sênh nắm cửa sổ, nửa người nghiêng ra ngoài, “Vậy tôi nhảy xuống đây.”
Cô vốn là định đi, ai biết cái tên thiểu năng này lại đi ra, đã trèo lên rồi, làm sao cũng phải mưu cầu cho mình chút phúc lợi chứ?
Cả tim Mộ Lí như sắp ra khỏi lồng ngực, “An Khởi, cô tỉnh táo một chút, xuống rồi nói có được hay không?”
Thời Sênh trừng hắn, “Chuyện có một câu, anh nói nhiều cái gì? Ngủ là anh thua thiệt hay là tôi thua thiệt?”
Theo điệu bộ này của cô, người thua thiệt nhất định là hắn.
Mộ Lí đè cái ý niệm này xuống, “Cô có thể bảo đảm cô bây giờ là tỉnh táo không?”
“Nói nhảm, ông đây tỉnh hơn bất cứ ai.”
“Cô xuống trước đã.”
“Anh đồng ý rồi?”
Mộ Lí hỏi ngược lại, “Tôi không đồng ý cô có xuống không?”
“Không xuống.” Ông đây sẽ đi luôn.
Ai rảnh rỗi ở đây lề mề với anh, bên kia còn có một đám khỉ gió đang chờ bổn cô nương dạy dỗ đó!
“Xuống đi.” Mộ Lí xoay người vào phòng ngủ.
Thời Sênh đứng một lúc, từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi theo Mộ Lí vào phòng.
Thời Sênh ngửa đầu nhìn Mộ Lí, “Anh thích tôi không?”
“Không…”
Không thích sao?
Nhưng tại sao lại có phản ứng như vậy?
Mộ Lí tránh ánh mắt của Thời Sênh, “Tôi đưa cô về.”
Thời Sênh bĩu bĩu môi, cô biết, tên thiểu năng này không có lúc nào là không làm mình làm mẩy.
Thời Sênh đổi một tư thế, vùi cả người vào ghế sô pha, “Anh và Hộ Hải là có thù gì?”
Mộ Lí chợt ngẩng đầu, mắt kính khúc xạ ánh sáng lóe lên trong mắt Thời Sênh, hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.
Thời Sênh chờ nửa ngày Mộ Lí cũng không trả lời, cô cũng không ôm bao nhiêu hy vọng, “Tôi chính là nói với anh một tiếng, tôi có thể phải động thủ với bọn họ, anh muốn tôi giữ lại ai cho anh?”
Mộ Lí nhíu mày, “Cô biết bao nhiêu?”
“Không nhiều, cũng chỉ qua qua thôi.”
Mộ Lí ngồi vào bên cạnh Thời Sênh, “Bọn chúng không dễ đối phó như vậy…”
Thời Sênh hừ hừ một tiếng, “Phải dám thử thách tầm cao mới.”
Mộ Lí liếc mắt nhìn cô, gò má cô gái dịu dàng, được ánh sáng mềm mại bao quanh, giống như một miếng ngọc ấm đã được mài. Môi đỏ thẫm hiện lên mê người, giống như là đang đợi thưởng thức.
“Muốn hôn tôi à?”
Mộ Lí bị giọng nói không biết xấu hổ của Thời Sênh làm bừng tỉnh, hắn lập tức dời tầm mắt, “An Khởi, chuyện không đơn giản như cô nghĩ đâu, chuyện này liên quan đến rất nhiều người, tôi không biết cô có được tin tức từ chỗ nào, nhưng cô không được phép quản chuyện này.”
“Mộ Lí, tôi muốn hôn anh.”
Mộ Lí: “…” Cô ta rốt cuộc có nghe hắn nói chuyện hay không.
Thời Sênh nhìn chằm chằm hắn mấy giây, đột nhiên nhào vào hắn, ngủ trước nói sau.
Không muốn ngủ với nàng dâu nhà mình không phải có nɠɵạı ŧìиɦ thì là có bệnh.
Mộ Lí không ngờ Thời Sênh lại đột nhiên nhào tới, hắn theo điều kiện phản xạ tránh đi, bên cạnh là bàn, quần áo đụng vào dao gọt trái cây trên bàn, cắt qua bàn tay.
Ánh mắt quét đến màu đỏ thẫm trên mu bàn tay, sắc mặt Mộ Lí trong nháy mắt trắng bệch, trước mắt choáng váng một trận.
Thân hình hắn lung lay, chợt ngã lên ghế sa lông.
Thời Sênh nửa quỳ ở trên ghế sa lông, lơ mơ nhìn hắn, “Anh sao thế?”
Bản cô nương còn chưa bắt đầu động thủ, sao lại đầu hàng trước thế này?
Tầm mắt Mộ Lí cố định trên người Thời Sênh, huyết sắc trước mắt dường như dần dần rút đi.
Ánh mắt Thời Sênh rơi vào tay hắn, khóe miệng giật giật.
Sợ máu sao…
Thảo nào lần trước rõ ràng không bị trọng thương, hắn đột nhiên liền ngất đi.
Một bác sĩ sợ máu, cái này thật sự không có vấn đề sao?
Bệnh nhân còn chưa chữa khỏi, mình đã ngất trước rồi.
Người như vậy rốt cuộc làm sao mà thành bác sĩ vậy?
Thời Sênh vội vàng tiến lên véo hắn một cái, Mộ Lí đau đớn, nhưng cũng bớt choáng váng hơn một chút.
“Anh lại sợ máu.” Thời Sênh đứng ở bên cạnh hắn, ngữ khí kia cũng không biết là cười trên sự đau khổ của người khác hay là cái gì.
Mộ Lí xoay đầu, chống người đi lấy giấy trên bàn, lau lau tay.
Thời Sênh thở dài, “Hộp thuốc đâu?”
Động tác của Mộ Lí ngừng một lát, chậm rãi nói: “Phòng ngủ, tủ đầu giường hàng thứ hai.”
Thời Sênh nhảy xuống ghế sa lông, chân không vào phòng ngủ, cô rất nhanh cầm đồ đi ra, ngồi xổm trên đất, lật ào ào bên trong, động tác rất thô lỗ, một chút ôn nhu của con gái cũng không có.
Thời Sênh trước lau sạch vết máu cho hắn, sau đó khử độc, cầm máu, băng bó.
“Cảm ơn.”
Thời Sênh ném đồ vào trong hòm thuốc, hai tay đặt ở trên đùi hắn, người hơi nghiêng về phía trước, “Hôn tôi một cái làm quà cảm ơn đi.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Sắc mặt Mộ Lí không có biến hoá gì.
“Trước đó không phải hôn rồi sao.”
“An Khởi, đừng có làm loạn!” Mộ Lí thấp giọng quát.
Thời Sênh từ dưới đất đứng lên, lại làm tổ trên ghế sa lông, “Điện thoại di động của anh đâu?”
Mộ Lí bị sự biến hóa này của cô làm cho có chút không rõ, hơi nhíu mày, “Làm gì?”
“Chơi game a, cái bệnh viện nát kia cái gì cũng không có, ngột ngạt đến mức tôi muốn gϊếŧ người chơi rồi.” Thời Sênh trừng hắn, “Làm sao, không cho hôn, còn không cho chơi game? Còn có để cho người ta sống hay không!”
Mộ Lí: “…” Có nghiêm trọng như cô ta nói không?
Hắn dịch sang bên cạnh, móc điện thoại di động trên người ra đưa cho cô.
Thời Sênh có điện thoại di động, lập tức không để ý tới Mộ Lí nữa, Mộ Lí ngồi một lúc, đứng dậy đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Thay quần áo xong, hắn đứng ở trước mặt Thời Sênh, “Tôi đưa cô về.”
Ngón tay Thời Sênh chạm màn hình rất nhanh, “Không muốn, đám cảnh sát thiểu năng kia nhất định ở bệnh viện, không muốn nhìn thấy bọn họ.”
“Cô không muốn nhìn thấy bọn họ, vậy cô trêu chọc bọn họ làm gì?”
“Ai trêu chọc bọn họ?” Thời Sênh tức giận, “Là chính bọn họ tự dưng xuất hiện, tôi đứng ở đó, cái gì cũng không làm.”
Mộ Lí đẩy gọng kính, “Cô cái gì cũng không làm, bọn họ tại sao phải tìm cô?”
Ngón tay Thời Sênh ngừng một lát, ngẩng đầu, trên mặt là vẻ kinh ngạc khoa trương, “Có thể là vừa ý dung mạo của tôi rồi. Bác sĩ Mộ, anh không bảo vệ tôi sao?”
Mộ Lí: “…”
Cũng không phải là thổ phỉ, còn vừa ý dung mạo của cô…
“Rè rè rè rè…”
Điện thoại di động bị Thời Sênh chơi phát nóng đột nhiên rung, phía trên nhảy ra một cái tên.
Mộ Lí lấy lại điện thoại di động, “A lô?”
“Đúng… cô ấy ở cùng tôi, không sao… ngày mai tôi dẫn cô ấy về… ừm…” Mộ Lí cúp điện thoại, chỉ một căn phòng, “Bên kia có phòng cho khách.”
Thời Sênh nháy mắt, “Nhưng tôi muốn anh hầu hạ.”
Sắc mặt Mộ Lí lập tức tối sầm, xoay người đi về phòng mình, đóng cửa lại hắn mới nhớ ra, chuyện vừa rồi hình như còn chưa nói hết.
Hắn lại kéo cửa ra, “Chuyện Hộ Hải…”
Cô gái vừa rồi còn ngồi trên ghế sa lông, lúc này đang đứng ở trên bệ cửa sổ.
Mộ Lí cả kinh, “Cô làm gì thế?”
Thời Sênh quay đầu, dừng lại, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Anh không cho tôi ngủ, tôi sẽ nhảy từ nơi này xuống.”
Mộ Lí đi từ cửa tới, vẻ mặt khẩn trương, “An Khởi, cô xuống đi.”
“Anh đừng qua đây, còn qua tôi sẽ nhảy xuống đó.”
Mộ Lí vội vàng dừng lại, “Được, tôi không đi qua, cô xuống đi.”
“Có cho ngủ không?”
“Chả ai như cô.” Nào có ai ép người như thế chứ.
Lạ ở chỗ, hắn cũng không phản cảm mấy, đáy lòng chỉ là không biết làm sao.
Thời Sênh nắm cửa sổ, nửa người nghiêng ra ngoài, “Vậy tôi nhảy xuống đây.”
Cô vốn là định đi, ai biết cái tên thiểu năng này lại đi ra, đã trèo lên rồi, làm sao cũng phải mưu cầu cho mình chút phúc lợi chứ?
Cả tim Mộ Lí như sắp ra khỏi lồng ngực, “An Khởi, cô tỉnh táo một chút, xuống rồi nói có được hay không?”
Thời Sênh trừng hắn, “Chuyện có một câu, anh nói nhiều cái gì? Ngủ là anh thua thiệt hay là tôi thua thiệt?”
Theo điệu bộ này của cô, người thua thiệt nhất định là hắn.
Mộ Lí đè cái ý niệm này xuống, “Cô có thể bảo đảm cô bây giờ là tỉnh táo không?”
“Nói nhảm, ông đây tỉnh hơn bất cứ ai.”
“Cô xuống trước đã.”
“Anh đồng ý rồi?”
Mộ Lí hỏi ngược lại, “Tôi không đồng ý cô có xuống không?”
“Không xuống.” Ông đây sẽ đi luôn.
Ai rảnh rỗi ở đây lề mề với anh, bên kia còn có một đám khỉ gió đang chờ bổn cô nương dạy dỗ đó!
“Xuống đi.” Mộ Lí xoay người vào phòng ngủ.
Thời Sênh đứng một lúc, từ trên cửa sổ nhảy xuống, đi theo Mộ Lí vào phòng.
/2038
|