Thính Phong và Dục Vũ vẫn mang đan dược cho Giang Trạm uống thật.
Mấy ngày liền, Thời Sênh không nghe thấy tin Giang Trạm chết bất đắc kỳ tử, nên thất vọng một hồi lâu.
Tên tiểu tử này đã vượt qua rồi.
“Ẳng ẳng…”
Ẳng ẳng cái gì? Chủ nhân nhà ngươi không chết rồi, đừng có chặn đường ông.
Thời Sênh gạt chân con chó ra khỏi người, nhưng bốn chân con chó cứ lao đến ôm lấy chân Thời Sênh, cả người đều nằm bò lên chân.
Con chó của ta giỏi nhỉ!
Ngươi còn học được ôm chân cơ đấy.
Thời Sênh liền bế nó lên. Nó như một cục bông mềm mại, vuốt ve cũng thấy thích thú.
Con chó nhãi nhép này bây giờ là giáo sủng của Ma giáo. Đại hán cao mét tám nhìn thấy nó cũng có thể chơi đùa với nó một lúc.
“Ẳng ẳng, Ẳng ẳng!” Con chó bị vày vò đến mức cảm thấy không thoải mái. Liền kêu lên thảm thiết.
“Giáo chủ, tỷ đừng ức hϊếp nó như vậy.” Bạch Lạc không biết từ đâu xuất hiện, nhìn thấy con chó trên tay Thời Sênh, cô thấy thương cho nó.
Thời Sênh liếc mắt nhìn cô ấy, đúng là nhặt về hai con chó nhãi nhép.
Khiến con chó nhãi nhép kia sủa lên ẳng ẳng, Bạch Lạc lại càng đau lòng.
Thời Sênh đưa con chó qua bên đó.
Bạch Lạc giơ tay nhận lấy.
Nhưng Thời Sênh lại thu tay lại, đặt con chó lên đầu vai, để cho nó cuộn tròn trên đó.
Có lẽ sợ bị rơi xuống dưới, nên con chó không dám động đậy.
Bạch Lạc: “…”
Có nghĩa là vừa rồi giáo chủ chỉ trêu cô thôi?
“Cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ à?” Thời Sênh vừa bước ra ngoài vừa hỏi.
Bạch Lạc ngây người một lúc, rồi cẩn thận đi theo, “Chưa… giáo chủ, trước đây tôi có quen với tỷ sao?”
Bạch Lạc hỏi một cách cực kỳ thận trọng.
Tên của cô chính là do tỷ ấy nói với cô.
Nhưng ngoài cái tên, thì những thứ khác tỷ ấy đều không nói.
Giọng nói bình thản lọt vào tai Bạch Lạc, “Quen thì đã sao, không quen thì đã sao?”
Không hiểu sao Bạch Lạc tự nhiên thấy căng thẳng, túm chặt vạt áo, “Giáo chủ có thể nói cho tôi biết…”
Cô muốn biết trước đây mình là ai, muốn biết những ký ức đã mất đi.
Tình trạng hiện giờ, khiến cô cảm thấy không an toàn.
Thời Sênh bỗng dừng bước, rồi quay người lại, trên gương mặt cô có nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy không cho Bạch Lạc cảm thấy gần gũi thân thiết, ngược lại có vài phần làm Bạch Lạc có cảm giác sởn tóc gáy.
Cô nghe thấy Thời Sênh hỏi ngược lại mình, “Ta dựa vào cái gì mà phải nói cho cô?”
Bạch Lạc tự nhiên hốt hoảng, trong đầu cô hiện lên mấy hình ảnh.
Thời Sênh thấy cô ấy đờ đẫn đứng yên tại chỗ nên chau mày, một câu nói của bản cô nương sẽ không kích dẫn trí nhớ chứ?
Bạch Lạc chỉ hoảng loạn một lúc, nhưng khi cô ấy cẩn thận hồi tưởng, thì lại không nhớ ra được gì hết.
Cô nhìn về phía trước, cô gái vừa đứng đây bây giờ đã không thấy nữa.
…
Ma giáo vẫn luôn là một đám tiểu tiện nhân biết tiêu tiền. Kể từ khi tiền lưu động của Ma giáo có chút dư dả, đám tiểu tiện nhân này luôn luôn đòi hỏi những đồ ăn ngon hơn, đồ dùng tốt hơn, quần áo mặc đẹp hơn.
Mẹ kiếp chúng bay! Bắt các ngươi xuống núi đi cướp thì các ngươi không đi, bây giờ lại tiêu tiền tích cực hơn người khác.
Do đó, Thời Sênh cắt giảm tiền bạc không cho họ nữa.
Ma giáo lại bắt đầu đồn đại những lời đồn thổi rằng, Thời Sênh là một giáo chủ keo kiệt bủn xỉn.
Keo kiệt bủn xỉn phải không?
Ông sẽ keo kiệt bủn xỉn cho các ngươi xem.
Người trong Ma giáo phát hiện, bữa ăn của bọn họ đổi từ một ngày hai bữa có thịt thành một ngày một bữa có thịt.
Sau đó lại đổi thành hai ngày mới có thịt, ba ngày… bốn ngày…
Giáo chủ càng ngày càng keo kiệt bủn xỉn?
Mọi người đều tỏ ra không phục, muốn ăn thịt, nên bọn họ chạy đi tìm Thời Sênh làm loạn.
Thời Sênh trả lời bọn họ thế này.
“Ăn thịt? Ăn thịt nhiều chất béo, nên ăn nhiều rau sẽ có lợi cho sức khỏe.”
Bị cắt giảm thức ăn một cách khắc nghiệt, đám người trong Ma giáo không làm nữa, tất cả đều kháng nghị, yêu cầu cho thêm thịt.
Nhưng Thời Sênh giả vờ như không nhìn thấy chuyện này, cho dù các ngươi có nói cái gì, cô cũng ra vẻ như chẳng hiểu gì.
Cho dù Thời Sênh đã keo kiệt bủn xỉn, nhưng tiền lưu động vẫn ngày một giảm đi.
Thời Sênh thấy mệt mỏi, mẹ kiếp, cô đang nuôi một đám gì đây?
Nuôi gia sức cũng không tốn tiền như vậy.
Thời Sênh quyết tâm xuống núi cướp thêm lần nữa.
Giáo chúng trong Ma giáo luôn nghĩ rằng, đi cướp là bọn thổ phỉ, không phù hợp với hình tượng Ma giáo cao cao tại thượng của họ. Vì vậy mỗi lần Thời Sênh nhắc tới chuyện xuống núi làm giàu, tất cả giáo chúng đều ngầm giả vờ như không có ở đó.
# Ma giáo này có độc #
Mẹ nó chứ, các người đều sắp không có cơm mà ăn rồi, lại còn đắn đo làm thổ phỉ không ngầu, không thời thượng à.
Đây là bệnh, phải chữa!
Trong lúc Giang Trạm dưỡng thương, thỉnh thoảng lại có người đến tố cáo. Lúc trước khi Vô Tranh đánh lên đây, là giáo chủ bảo họ phối hợp đầu hàng, bây giờ giáo chủ mới không cho bọn họ ăn thịt, nên bọn họ muốn tạo phản!
Giang Trạm hồi phục rất nhanh, đánh bùm bụp dạy dỗ những người đến tố cáo một trận.
“Ta đã bảo các ngươi phải nghe lời cô ấy! Phải nghe lời cô ấy! Phải nghe lời cô ấy! Lời nói của ta biến thành gió thổi qua tai à?” Giang Trạm quát lớn, cổ họng rung lên, cả căn phòng như bị chấn động.
“Giáo chủ…” Người bị đánh yếu ớt lên tiếng, “Bây giờ cô ấy muốn chúng tôi xuống núi đi cướp.”
Đi cướp là nghề của thổ phỉ.
Họ có phải thổ phỉ đâu.
Không phải trước đây ngài còn rất lên án hành động này hay sao?
Tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Giang Trạm đá một phát vào người đó, “Đi cướp thì làm sao! Đến gϊếŧ người các ngươi còn làm, thì sợ gì đi cướp, đi ngay cho ta.”
Mấy người bị đuổi ra ngoài, nét mặt ai ai cũng đau khổ, buồn bã.
Xong rồi, xong rồi, lại phải xuống núi đi cướp rồi.
“Ôi trời, hình như tôi bị đau bụng, lát nữa giúp tôi nói với Vô Tranh cô nương một tiếng, tôi không đi được rồi.” Người này nói rồi nhanh chóng chạy đi.
Bốn người còn lại lập tức đưa ánh mắt cảnh giác nhìn nhau, rồi đồng thời đưa tay giữ chặt người bên cạnh.
Muốn mất mặt thì mọi người cùng mất mặt.
Lúc Thời Sênh chuẩn bị xuống núi, Giang Trạm bỗng xuất hiện trước mặt Thời Sênh với gương mặt vẫn còn hơi đen đen.
“Ồ, vẫn chưa chết sao?” Năng lực hồi phục của nhân vật phản diện này cũng không tệ, nhanh như vậy mà đã nhảy nhót được rồi.
Mặt Giang Trạm vốn đã đen, nay còn đen hơn, “Vô Tranh, cô muốn tôi chết thật sao?”
“Đúng thế!”
Lồng ngực Giang Trạm bỗng phập phồng phập phồng. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi càng không thể chết, tôi còn muốn ngày nào cũng đi theo cô.”
Thời Sênh: “…”
Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà gây sự kiểu đấy là ăn đòn đấy.
Giang Trạm như con gà trống vừa đấu thắng, vênh váo ưỡn ngực, múa tay múa chân rất thoải mái, “Đi, các anh em, bản giáo chủ đưa các ngươi đi ăn thịt.”
Thời Sênh: “…”
Mẹ… nó chứ!
Giang Trạm muốn đi, Thính Phong đương nhiên sẽ đi theo hắn.
Hai người đi phía trước, đầu chụm lại, không biết là đang có mưu đồ gì.
“Giáo chủ, chuyện này thực sự ta không biết. Khi đó ta cũng bị hôn mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong giáo, chỉ biết là Vô Tranh cô nương đã đưa chúng ra về đây.” Thính Phong đều thuộc những câu nói này rồi.
Giáo chủ nhà hắn cứ rảnh ra là lại hỏi hắn, Thời Sênh làm thế nào mà có thể cứu bọn họ ra được, nhưng hắn làm sao biết được chuyện này.
Thính Phong đề xuất, “Giáo chủ, nếu ngài muốn biết, thì có thể trực tiếp hỏi thẳng Vô Tranh cô nương.”
Giang Trạm lập tức hừ lạnh, “Ai muốn hỏi cô ta. Cô ta cho rằng cứu được ta là giỏi lắm sao?”
Thính Phong: “…” Giáo chủ, ngài nghĩ một đằng nói một nẻo thì hay lắm à?
Có thể cứu bọn họ ra khỏi dãy núi, thực sự là quá giỏi rồi.
Ngược lại, nếu để hắn làm, chắc chắn sẽ không làm được.
Thính Phong hắng giọng một tiếng, mắt láo liên liếc xung quanh, thấp giọng hỏi, “Giáo chủ, có phải ngài thích Vô Tranh cô nương rồi không?”
Giang Trạm như bị sét đánh, sắc mặt vô cùng kỳ dị, gương mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng tức giận nói: “Ai thích cô ta, như mụ điên ấy. Bản giáo chủ còn lâu mới thích cô ta.”
Thính Phong: “…” Được, nhìn là biết thích rồi.
Mấy ngày liền, Thời Sênh không nghe thấy tin Giang Trạm chết bất đắc kỳ tử, nên thất vọng một hồi lâu.
Tên tiểu tử này đã vượt qua rồi.
“Ẳng ẳng…”
Ẳng ẳng cái gì? Chủ nhân nhà ngươi không chết rồi, đừng có chặn đường ông.
Thời Sênh gạt chân con chó ra khỏi người, nhưng bốn chân con chó cứ lao đến ôm lấy chân Thời Sênh, cả người đều nằm bò lên chân.
Con chó của ta giỏi nhỉ!
Ngươi còn học được ôm chân cơ đấy.
Thời Sênh liền bế nó lên. Nó như một cục bông mềm mại, vuốt ve cũng thấy thích thú.
Con chó nhãi nhép này bây giờ là giáo sủng của Ma giáo. Đại hán cao mét tám nhìn thấy nó cũng có thể chơi đùa với nó một lúc.
“Ẳng ẳng, Ẳng ẳng!” Con chó bị vày vò đến mức cảm thấy không thoải mái. Liền kêu lên thảm thiết.
“Giáo chủ, tỷ đừng ức hϊếp nó như vậy.” Bạch Lạc không biết từ đâu xuất hiện, nhìn thấy con chó trên tay Thời Sênh, cô thấy thương cho nó.
Thời Sênh liếc mắt nhìn cô ấy, đúng là nhặt về hai con chó nhãi nhép.
Khiến con chó nhãi nhép kia sủa lên ẳng ẳng, Bạch Lạc lại càng đau lòng.
Thời Sênh đưa con chó qua bên đó.
Bạch Lạc giơ tay nhận lấy.
Nhưng Thời Sênh lại thu tay lại, đặt con chó lên đầu vai, để cho nó cuộn tròn trên đó.
Có lẽ sợ bị rơi xuống dưới, nên con chó không dám động đậy.
Bạch Lạc: “…”
Có nghĩa là vừa rồi giáo chủ chỉ trêu cô thôi?
“Cô vẫn chưa hồi phục trí nhớ à?” Thời Sênh vừa bước ra ngoài vừa hỏi.
Bạch Lạc ngây người một lúc, rồi cẩn thận đi theo, “Chưa… giáo chủ, trước đây tôi có quen với tỷ sao?”
Bạch Lạc hỏi một cách cực kỳ thận trọng.
Tên của cô chính là do tỷ ấy nói với cô.
Nhưng ngoài cái tên, thì những thứ khác tỷ ấy đều không nói.
Giọng nói bình thản lọt vào tai Bạch Lạc, “Quen thì đã sao, không quen thì đã sao?”
Không hiểu sao Bạch Lạc tự nhiên thấy căng thẳng, túm chặt vạt áo, “Giáo chủ có thể nói cho tôi biết…”
Cô muốn biết trước đây mình là ai, muốn biết những ký ức đã mất đi.
Tình trạng hiện giờ, khiến cô cảm thấy không an toàn.
Thời Sênh bỗng dừng bước, rồi quay người lại, trên gương mặt cô có nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy không cho Bạch Lạc cảm thấy gần gũi thân thiết, ngược lại có vài phần làm Bạch Lạc có cảm giác sởn tóc gáy.
Cô nghe thấy Thời Sênh hỏi ngược lại mình, “Ta dựa vào cái gì mà phải nói cho cô?”
Bạch Lạc tự nhiên hốt hoảng, trong đầu cô hiện lên mấy hình ảnh.
Thời Sênh thấy cô ấy đờ đẫn đứng yên tại chỗ nên chau mày, một câu nói của bản cô nương sẽ không kích dẫn trí nhớ chứ?
Bạch Lạc chỉ hoảng loạn một lúc, nhưng khi cô ấy cẩn thận hồi tưởng, thì lại không nhớ ra được gì hết.
Cô nhìn về phía trước, cô gái vừa đứng đây bây giờ đã không thấy nữa.
…
Ma giáo vẫn luôn là một đám tiểu tiện nhân biết tiêu tiền. Kể từ khi tiền lưu động của Ma giáo có chút dư dả, đám tiểu tiện nhân này luôn luôn đòi hỏi những đồ ăn ngon hơn, đồ dùng tốt hơn, quần áo mặc đẹp hơn.
Mẹ kiếp chúng bay! Bắt các ngươi xuống núi đi cướp thì các ngươi không đi, bây giờ lại tiêu tiền tích cực hơn người khác.
Do đó, Thời Sênh cắt giảm tiền bạc không cho họ nữa.
Ma giáo lại bắt đầu đồn đại những lời đồn thổi rằng, Thời Sênh là một giáo chủ keo kiệt bủn xỉn.
Keo kiệt bủn xỉn phải không?
Ông sẽ keo kiệt bủn xỉn cho các ngươi xem.
Người trong Ma giáo phát hiện, bữa ăn của bọn họ đổi từ một ngày hai bữa có thịt thành một ngày một bữa có thịt.
Sau đó lại đổi thành hai ngày mới có thịt, ba ngày… bốn ngày…
Giáo chủ càng ngày càng keo kiệt bủn xỉn?
Mọi người đều tỏ ra không phục, muốn ăn thịt, nên bọn họ chạy đi tìm Thời Sênh làm loạn.
Thời Sênh trả lời bọn họ thế này.
“Ăn thịt? Ăn thịt nhiều chất béo, nên ăn nhiều rau sẽ có lợi cho sức khỏe.”
Bị cắt giảm thức ăn một cách khắc nghiệt, đám người trong Ma giáo không làm nữa, tất cả đều kháng nghị, yêu cầu cho thêm thịt.
Nhưng Thời Sênh giả vờ như không nhìn thấy chuyện này, cho dù các ngươi có nói cái gì, cô cũng ra vẻ như chẳng hiểu gì.
Cho dù Thời Sênh đã keo kiệt bủn xỉn, nhưng tiền lưu động vẫn ngày một giảm đi.
Thời Sênh thấy mệt mỏi, mẹ kiếp, cô đang nuôi một đám gì đây?
Nuôi gia sức cũng không tốn tiền như vậy.
Thời Sênh quyết tâm xuống núi cướp thêm lần nữa.
Giáo chúng trong Ma giáo luôn nghĩ rằng, đi cướp là bọn thổ phỉ, không phù hợp với hình tượng Ma giáo cao cao tại thượng của họ. Vì vậy mỗi lần Thời Sênh nhắc tới chuyện xuống núi làm giàu, tất cả giáo chúng đều ngầm giả vờ như không có ở đó.
# Ma giáo này có độc #
Mẹ nó chứ, các người đều sắp không có cơm mà ăn rồi, lại còn đắn đo làm thổ phỉ không ngầu, không thời thượng à.
Đây là bệnh, phải chữa!
Trong lúc Giang Trạm dưỡng thương, thỉnh thoảng lại có người đến tố cáo. Lúc trước khi Vô Tranh đánh lên đây, là giáo chủ bảo họ phối hợp đầu hàng, bây giờ giáo chủ mới không cho bọn họ ăn thịt, nên bọn họ muốn tạo phản!
Giang Trạm hồi phục rất nhanh, đánh bùm bụp dạy dỗ những người đến tố cáo một trận.
“Ta đã bảo các ngươi phải nghe lời cô ấy! Phải nghe lời cô ấy! Phải nghe lời cô ấy! Lời nói của ta biến thành gió thổi qua tai à?” Giang Trạm quát lớn, cổ họng rung lên, cả căn phòng như bị chấn động.
“Giáo chủ…” Người bị đánh yếu ớt lên tiếng, “Bây giờ cô ấy muốn chúng tôi xuống núi đi cướp.”
Đi cướp là nghề của thổ phỉ.
Họ có phải thổ phỉ đâu.
Không phải trước đây ngài còn rất lên án hành động này hay sao?
Tại sao bây giờ lại thay đổi rồi?
Giang Trạm đá một phát vào người đó, “Đi cướp thì làm sao! Đến gϊếŧ người các ngươi còn làm, thì sợ gì đi cướp, đi ngay cho ta.”
Mấy người bị đuổi ra ngoài, nét mặt ai ai cũng đau khổ, buồn bã.
Xong rồi, xong rồi, lại phải xuống núi đi cướp rồi.
“Ôi trời, hình như tôi bị đau bụng, lát nữa giúp tôi nói với Vô Tranh cô nương một tiếng, tôi không đi được rồi.” Người này nói rồi nhanh chóng chạy đi.
Bốn người còn lại lập tức đưa ánh mắt cảnh giác nhìn nhau, rồi đồng thời đưa tay giữ chặt người bên cạnh.
Muốn mất mặt thì mọi người cùng mất mặt.
Lúc Thời Sênh chuẩn bị xuống núi, Giang Trạm bỗng xuất hiện trước mặt Thời Sênh với gương mặt vẫn còn hơi đen đen.
“Ồ, vẫn chưa chết sao?” Năng lực hồi phục của nhân vật phản diện này cũng không tệ, nhanh như vậy mà đã nhảy nhót được rồi.
Mặt Giang Trạm vốn đã đen, nay còn đen hơn, “Vô Tranh, cô muốn tôi chết thật sao?”
“Đúng thế!”
Lồng ngực Giang Trạm bỗng phập phồng phập phồng. Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi càng không thể chết, tôi còn muốn ngày nào cũng đi theo cô.”
Thời Sênh: “…”
Ta nói cho ngươi biết, ngươi mà gây sự kiểu đấy là ăn đòn đấy.
Giang Trạm như con gà trống vừa đấu thắng, vênh váo ưỡn ngực, múa tay múa chân rất thoải mái, “Đi, các anh em, bản giáo chủ đưa các ngươi đi ăn thịt.”
Thời Sênh: “…”
Mẹ… nó chứ!
Giang Trạm muốn đi, Thính Phong đương nhiên sẽ đi theo hắn.
Hai người đi phía trước, đầu chụm lại, không biết là đang có mưu đồ gì.
“Giáo chủ, chuyện này thực sự ta không biết. Khi đó ta cũng bị hôn mê, lúc tỉnh lại thì thấy mình ở trong giáo, chỉ biết là Vô Tranh cô nương đã đưa chúng ra về đây.” Thính Phong đều thuộc những câu nói này rồi.
Giáo chủ nhà hắn cứ rảnh ra là lại hỏi hắn, Thời Sênh làm thế nào mà có thể cứu bọn họ ra được, nhưng hắn làm sao biết được chuyện này.
Thính Phong đề xuất, “Giáo chủ, nếu ngài muốn biết, thì có thể trực tiếp hỏi thẳng Vô Tranh cô nương.”
Giang Trạm lập tức hừ lạnh, “Ai muốn hỏi cô ta. Cô ta cho rằng cứu được ta là giỏi lắm sao?”
Thính Phong: “…” Giáo chủ, ngài nghĩ một đằng nói một nẻo thì hay lắm à?
Có thể cứu bọn họ ra khỏi dãy núi, thực sự là quá giỏi rồi.
Ngược lại, nếu để hắn làm, chắc chắn sẽ không làm được.
Thính Phong hắng giọng một tiếng, mắt láo liên liếc xung quanh, thấp giọng hỏi, “Giáo chủ, có phải ngài thích Vô Tranh cô nương rồi không?”
Giang Trạm như bị sét đánh, sắc mặt vô cùng kỳ dị, gương mặt thay đổi mấy lần, cuối cùng tức giận nói: “Ai thích cô ta, như mụ điên ấy. Bản giáo chủ còn lâu mới thích cô ta.”
Thính Phong: “…” Được, nhìn là biết thích rồi.
/2038
|